Sau đó, Teresa lại bất tỉnh, và cô được khiêng vào cung điện.
Suốt khoảng thời gian đó, Franco chẳng rời cô nửa bước.
Anh ta tỏa ra một khí chất khiến người khác phải sởn gai ốc, như thể đang tuyên bố rằng sẽ không bao giờ buông bỏ người phụ nữ đã nhìn thấu tâm can của mình, sau muôn vàn khó khăn mà họ mới gặp nhau.
Các thuộc hạ vốn lẽ ra phải can ngăn anh ta cũng không thể làm được gì hơn.
May mắn thay, mặc dù Teresa đã mất kha khá máu, nhưng chỉ cần khép vết thương của cô lại thì cô sẽ hồi phục nhanh chóng.
Thựt tế, Teresa rất tự tin vào sức bền của mình, đúng ra có thể nhanh chóng rời giường và tiếp tục nhiệm vụ. Nhưng được nằm trên giường như thế này đối với cô lại là điều hạnh phúc, vì cô có thể thong thả tận hưởng khoảng khắc thân mật với Franco.
"Teresa, mở miệng nào, nói aa~~~n đi."
"Aa~~~n… ngon quá, Franco."
Khi thầy thuốc đã rời phòng và nhận thấy việc giám sát được nới lỏng, hai người liền hành xử như cặp đôi ngốc nghếch.
Dạ dày của Baldr bị hành hạ đến mức gần như phá hủy vì cơn đau.
Teresa là người bạn thân nhất của cậu, đó là điều không cần phải bàn.
Và dù có tìm khắp cả lục địa, cũng không thể tìm ra một người đàn ông nào xứng đáng hơn Franco để làm chồng Teresa.
“Chúc mừng hai người, hy vọng hai người sẽ hạnh phúc.”
Dù có chúc mừng bao nhiêu đi nữa, Baldr vẫn cảm thấy bấy nhiêu đó là không đủ cho cuộc gặp gỡ diệu kỳ của hai người.
Thế nhưng, cậu vẫn còn gánh vác nhiệm vụ của một đại sứ, đại diện cho lợi ích của Vương quốc Mauricia.
Chỉ nghĩ đến việc hai người phải vượt qua bao nhiêu trở ngại chính trị mới có thể được kết hôn trong yên bình, Baldr đã muốn tự cho phép mình dùng bạo lực để lo liệu mọi chuyện, y như cách mà mẹ cậu, Maggot, chắc chắn sẽ làm nếu ở vào vị trí của cậu.
Nhưng hai người đó hoàn toàn phớt lờ cuộc tranh đấu nội tâm trong Baldr, họ chỉ mải miết sống trong thế giới của riêng mình.
"Em muốn nhanh chóng thấy anh mặc váy, Franco."
"Anh cũng muốn được diện bộ váy đẹp nhất để cho em xem, Teresa."
Đến mức này, ngay cả Baldr cũng không thể nhịn nổi nữa.
"Hai tên ngốc kia! Hãy chú ý xung quanh một chút đi chứ!"
"Không, Baldr… cho dù là cậu thì cũng không thể can thiệp vào chuyện người khác được."
(Brooks, cảm ơn vì những lời nói ấy… nước mắt mình muốn trào ra rồi.)
Thật ra, những gì Teresa và Franco đang làm hoàn toàn không sai khi hai người đã là một cặp đôi, nhưng… cậu tự hỏi tại sao chỉ nhìn thôi mà lại khiến đầu mình đau như búa bổ đến thế.
Liệu hai người này có nhận thức được tình hình hiện tại nguy hiểm tới mức nào không?
Ít nhất đối với Teresa thì chắc chắn là không, Baldr nghĩ thế.
Nếu con nhỏ này có khả năng tự ý thức như vậy, thì ngay từ đầu cậu ta đã chẳng đi cùng mình tới đất nước này làm gì.
Với tình hình hiện tại của họ, không ngoa khi nói rằng số phận của Teresa, cùng Baldr và những người khác, đang phụ thuộc hoàn toàn vào năng lực của hoàng tử Franco.
Baldr liếc nhìn Franco, người đang thân mật cọ má vào Teresa.
Mọi sức lực như bị rút hết khỏi cơ thể cậu, vai cậu khụy xuống, mặt tỏ vẻ thất vọng ê chề.
"Anh Franco, anh có ổn không!?"
Đúng lúc ấy, hoàng tử thứ ba Pedro xuất hiện, khuôn mặt tái nhợt vì lo lắng.
Cách cậu ta nhìn Franco đầy bồn chồn và sợ hãi, chắc chắn không phải diễn.
"Eh…"
Thế nhưng, Pedro đứng chết trân trong tư thế hoảng hốt ấy.
Có vẻ như bộ não của cậu ta ngừng hoạt động khi nhìn thấy cảnh tượng phi thực tế ấy, anh trai của mình lại đang tỏ ra đáng yêu, yếu đuối bên một người phụ nữ.
(Cặp đôi ngốc này, thế nên mình bảo hai người nên để ý một chút…)
"… A-anh đang làm gì vậy? "
"Fuwah?? P-Pedro! Nhìn đi chỗ khác ngay!"
"V-Vâng!"
Franco hét lên, đôi má ửng đỏ vì bị người khác nhìn thấy bản thân đang được Teresa ôm.
Pedro, cũng nhận ra mình đã nhìn thấy điều không nên thấy, vội vàng quay mặt đi.
"Xin thứ lỗi"
(Trời ạ… kẻ thù chính trị của anh ta lại chứng kiến cảnh tượng chấn động này, bây giờ phải làm sao đây…)
Baldr gần như phát điên, nhưng...
"Anh cũng là đàn ông mà… thế, ý em là, chúc mừng nhé!"
Ể? Cậu ta lại chấp nhận dễ dàng như vậy sao?
Baldr gắng sức kìm nén bản năng đang thôi thúc bản thân muốn nói ra như vậy.
Không thể tin nổi, Pedro lại dễ dàng chấp nhận việc Teresa trở thành người tình của Franco.
Có lẽ cậu ta đã lĩnh ngộ được một loại sức chịu đựng lạ lùng nào đó từ quãng thời gian ở cùng với người anh trai quá cố Abrego, một người trác táng có tiếng.
"Dù sao đi nữa, ai dám tấn công anh ngay tại thủ đô chứ? Không thể tha thứ được!"
Khi tưởng như Pedro cuối cùng đã bình tĩnh lại, cậu ta bỗng nhớ ra lý do đến đây và bắt đầu nổi giận.
Baldr, người cứ tưởng rằng sẽ xảy ra cảnh cãi cọ giữa hai anh em trong gia đình hoàng tộc như thường thấy, không khỏi bối rối và nhìn về phía Franco.
Franco đáp lại với nụ cười nhếch mép.
"À, có thể ngài không tin, nhưng mối quan hệ giữa ta và Pedro không hề tệ. Có lẽ là vì tuổi em ấy quá xa so với anh Abrego, nên ngay từ đầu em ấy đã thân thiết với ta hơn."
Sự chân thành vô cùng tự nhiên hiện rõ trên khuôn mặt của Pedro
Nhìn thấy vậy, Baldr cảm thấy giờ đây bản thân mình như một người lớn dơ bẩn vậy.
"Không ai phù hợp hơn anh để làm người kế vị cả! Sao những người khác lại không hiểu chứ."
Khuôn mặt hiền hòa của Pedro khiến cậu trông như một loài động vật nhỏ đáng yêu.
Điều vừa rồi chính là suy nghĩ thật lòng của Pedro. Tính cách dè dặt của cậu hình thành sau thời gian dài sống dưới cái bóng quá lớn của Abrego, và cho đến giờ cậu cũng chưa thực sự tự tin vào khả năng của chính mình.
Pedro không thể sánh với anh trai ruột Abrego, dù về tri thức hay võ thuật.
Franco, người tài giỏi về mọi thứ và cẩn trọng trong tính cách, trở thành mục tiêu mà cậu ngưỡng mộ.
Ngược lại, tính cách hiền lành của Pedro lại quá nhu mì để có thể trở thành một vị vua.
"Em thật sự là một chàng trai tốt, Pedro. Nhưng thế giới này đâu đơn giản như vậy."
Franco và Pedro bị mọi người xem như là đại diện của hai phe phái lớn trong cung điện.
Suy nghĩ và ước mơ của chính họ không quan trọng đối với người khác.
Pedro, người được quân đội hậu thuẫn, buộc phải trở thành đối thủ của Franco, dù cậu có muốn hay không.
"Anh, em không muốn trở thành vua hay gì cả…"
"Trùng hợp thật. Anh cũng vậy."
Nếu là Abrego, có lẽ anh ta đã có thể điều hòa cuộc đội đầu giữa quan lại triều đình và quân đội một cách khôn ngoan.
Thói trăng hoa đó thì tệ thật, nhưng người anh cả ấy lại tinh tường trong những việc như thế này.
Nhưng gồng xiềng của quan lại triều đình và quân đội đang siết chặt trên người Franco và Pedro.
Những xiềng xích ấy nặng đến mức họ không thể tự do hành động theo ý mình.
Một trong hai người phải trở thành vua, xung đột giữa hai phe phái là điều không thể tránh khỏi.
Đối với họ, việc trở thành vua dù biết tương lai ấy sẽ thảm khốc đến như thế, chẳng khác nào tự nguyện chấp nhận gánh lấy tương lai ấy cả.
"Vấn đề là chẳng ai tin rằng cả hai người thật sự không muốn làm vua cả."
Ngai vàng tối cao mà bất cứ ai cũng khao khát.
Một người sinh ra trong hoàng tộc mà lại không hề muốn đạt tới địa vị uy nghi ấy.
Những kẻ bị quyền lực làm mờ mắt sao có thể tin rằng kiểu người trong hoàng tộc như vậy lại thực sự tồn tại.
Ví dụ điển hình nhất chính là mẹ của Franco, Elena.
"Nếu ta có thể cưới Teresa, vậy thì ta chẳng đòi hỏi gì hơn nữa."
"Franco…!"
"Teresa…!"
"Anh… em cầu chúc cho hai người hạnh phúc mãi mãi!"
"Ai đó hãy làm gì với cảnh tượng hỗn loạn này đi!"
Cặp đôi ấy đã dính với nhau gần một giờ đồng hồ, chẳng bận tâm đến ý kiến người khác và hoàn toàn phớt lờ nỗi lo của Baldr.


0 Bình luận