Phần 3
“Tuyệt vời! Thần linh vẫn chưa bỏ rơi mình.”
Hoàng hậu thứ hai của Vương quốc Sanjuan, Elena không thể kiềm nén được mà bật hét trong phấn khích trước thảm kịch của thái tử Abrego.
Nếu người con lớn nhất của hoàng hậu thứ nhất vẫn còn sống, quyền thừa kế của người con đó là không thể lay chuyển, nhưng nếu người đó chết thì lẽ di nhiên, hoàng tử thứ hai Franco, sẽ là người thừa kế tiếp theo.
Trong số các quan lại, có những người tin rằng điện hạ Pedro, người được sinh ra từ hoàng hậu thứ nhất, Maria, nên là người người thừa kế tiếp theo. Nhưng Maria lại không có nền tảng chính trị vững chắc ở vương quốc này, vì cô là công chúa từ một quốc đảo nhỏ khác tên là Majorca.
Số lượng người ủng hộ Franco, con của Elena, lên ngôi nhiều hơn so với Pedro, vì cô là con gái của một gia đình quý tộc lớn ở Vương quốc Sanjuan.
Làn da đã có dấu hiệu lão hóa khi vừa bước vào tuổi ba mươi của cô trở nên đỏ lên vì phấn khích, Elena bật cười.
“Ngươi sẽ phải trả giá, Maria… một con nhỏ từ một cái đảo xa xôi hẻo lạnh… lại dám làm ta mất mặt đến thế.”
Cha của Elena là tổng trấn của một thành phố lớn tên là Cordoba, nằm sâu trong đất liền. Khi còn là một thiếu nữ, Elena luôn tin rằng người duy nhất có thể đứng cạnh Calos với tư cách là hoàng hậu chỉ có thể là bản thân cô.
Nhưng trụ cột cho nền kinh tế của Sanjuan là vận chuyển trên biển, và lúc đó bọn họ không thể chịu nổi sự quấy rầy liên tục từ các nhóm cướp biển, vì thế, một liên mình với Vương quốc Majorca nằm ở phái Nam được thành lập, và kể từ đó vị trí của Elena bị đe dọa nghiêm trọng.
Calos lấy công chúa của Vương quốc Marjoca, Maria, làm vợ. Và dĩ nhiên, Elena, người mà ai cũng đinh ninh rằng sẽ nắm chắc ngôi vị hoàng hậu kể từ khi còn bé, bị tụt xuống thứ hai.
Marjoca là một đảo quốc nhỏ, nhìn từ bên ngoài thì cũng không khó để xóa sổ họ khỏi bản đồ thế giới. Công chúa từ đảo quốc đó không có địa vị chính trị cao hơn cô, nhưng con của cô ấy sẽ là người thừa kế ngai vàng của Vương quốc Sanjuan. Sự thật đó làm cho khiến cho Elena tức điên người.
Cô không thể chịu đựng nổi nữa.
Giờ thì khi Abrego đã chết, cô phải kéo con mình ngồi lên vị trí đó bằng bất cứ giá nào, cũng như là một cách để dằn mặt Maria.
Nhưng Elena vẫn có một nỗi lo. Cô đã mong đợi rằng người anh họ của cha cô, Juan, vốn là người nắm giữ chức tể tướng , sẽ ủng hộ cô. Nhưng ông ta đã chết trong trận dịch bệnh.
Không dừng lại ở đó, một số quý tộc từ phe cánh của cô cũng chịu chung số phận, việc này khiến cho cục diện quyền lực ở vương quốc trở nên hỗn oạn vô cùng.
Và ngoài ra, con cô cũng có nguy cơ nhiễm bệnh nữa.
(Thật sự quá phiền phức. Dòng máu của con đàn bà đó chỉ toàn đem lại rắc rối.)
“Franco, cứ đơi đấy, mẹ sẽ mang ngai vàng về cho con bằng mọi giá.”
Elena vừa chải mái tóc đỏ rực như lửa của mình vừa cười một cách ngọt ngào.
Phần 4
Thủ đô của Vương quốc Sanjuan, Cadiz, là một thành phố cảng khổng lồ nằm ở ví trị chiến lược tốt. Vì cuộc nội chiến dai dẳng ở Công quốc Trystovy, số lượng thuyền bè cập bến ở đấy đã giảm mạnh trong thời gian qua, nên hiện giờ thành phố cảng này trở thành khu cảng sầm uất nhất lục địa.
Có tới tận hai lớp tường thành bao quanh khu vực vòng ngoài của thành phố này, chiền dài của chúng lên đến hơn ba mươi kilomet.
Mặc dù kiểu kiến trúc có khác nhau, nhưng có vẻ thành phố này cũng cực kì khó để công phá, như Cameron, thủ đô của Mauricia vậy.
Baldr cảm thấy đầu óc của mình đã được mở mang rất nhiều trong khi nói chuyện với người lính canh gác ở cổng thành.
“Tôi là nam tước Baldr Severn Cornelius, đến đây với tư cách là đặc sứ từ Vương quốc Mauricia, xin được diện kiến điện hạ.”
”Xin hãy chờ trong chốc lát.”
Linh canh cổng lễ phép cúi đầu chào cậu trước khi quay người vào cung điên để trình báo cùng với một người khác.
Hai người lính canh to lớn dần dần biến mất sau cánh cổng cùng với tiếng va chạm của giáp kim loại, vài người khác lập tức lấp vào chỗ trống của họ.
Có vẻ như Rodriguez thông báo từ trước, nên cũng không mất quá nhiều thời gian để người lính canh kia quay lại.
“Tôi sẽ là người dẫn đường cho các ngài, tôi là cận vệ hoàng gia, Sepata Sarmiento. Xin hãy đi theo tôi.”
Một người đàn ông với chiền cao hơn hai mét xuất hiện.
Anh có một vóc dáng cân đối và săn chắc. Đối với Baldr, người từng đối mặt với vô số chiến binh xuất sắc, rõ ràng anh ta là một trong những kiếm sĩ hàng đầu của Vương quốc Sanjuan.
Họ đi qua một hành lang thông thoáng, được thiết kế phù hợp với khí hậu của một đất nước phương Nam. Ở đó, họ gặp một khu vườn được trang trí bằng những đóa hoa rực rỡ màu sắc. Đây cũng là nét đặc trưng của miền Nam.
Đó là một cảnh tượng mà ngay cả Masaharu và Sanai, những người đang say giấc trong hắn, cũng chưa từng thấy. Đôi mắt Baldr hơi mở to.
(Chao ôi, giá như không phải nhiệm vụ đại sứ này, mình có thể thảnh thơi thưởng ngoạn biết bao điều nơi đây…)
“Trông có vẻ khung cảnh này làm ngài hài lòng nhỉ.”
”Phải, một khu vườn tráng lệ như thế này cũng thật khó để tìm thấy ở Mauricia.”
Sepata nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của Baldr và nhìn sâu vào đôi mắt cậu với vẻ hứng thú.
Có vẻ người đàn ông này thật sự rất tinh tế, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài của mình. Từ phong thái và cử chỉ, có lẽ anh ta xuất thân từ một gia tộc quý tộc thượng lưu.
“Ngài sẽ chẳng thể tìm thấy loài thực vật trong khu vườn này ở đâu khác ngoài Sanjuan, dù có tìm khắp cả lục địa. Dẫu là niềm tự hào của đất nước này, nhưng cũng không phải điều gì có thể thấy thường xuyên.”
Sepata nói với một vẻ tự hào, để lại ấn tượng tốt trong mắt Baldr.
Một người có một niềm tự hào chân thành với quê hương mình, có nghĩa là hắn ít khi bất mãn với hoàng tộc.
“Xin mời tiếp tục đi. Bệ hạ đang chờ.”
Họ đến trước một cánh cửa còn lớn hơn cả thân hình Sepata. Ở đó, anh ta từ từ cúi người xuống.
Có vẻ anh ta sẽ không đi cùng Baldr vào trong.
Baldr quay về phía Sepata và cúi đầu chào trước khi dùng tay đẩy cánh cửa.
Cánh cửa trông thật nặng nề ấy lại mở ra trước mắt Baldr mà chẳng hề có sức cản nào, như thể nó đã được tra dầu một cách kỹ càng.
Đằng sau cánh cửa, bất ngờ thay lại chỉ có một vài người.
Không gian này có thể dễ dàng chứa vài trăm người, vậy mà bên trong chỉ chưa đến mười người. Cảnh tượng ấy khiến người ta chạnh lòng.
Vị vua đương tri, Carlos V, vốn được ca ngợi là một bậc quân vương khôn ngoan, đã đưa Vương quốc Sanjuan trở thành một quốc gia hàng hải thịnh vượng. Song trái lại, ông lại yếu về chiến tranh, và trong quá khứ từng nhiều phen bại trận trên các đại dương.
Chính vì lẽ đó, địa vị của các tướng lĩnh trong Vương quốc Sanjuan dần được nâng cao.
Song, tể tướng Joan, người từng nắm chức vụ bộ trưởng bộ quốc phòng, đã qua đời vì đại dịch tả. Điều này khiến bầu bản đồ quyền lực trong cung điện đổi thay.
Thật hợp lý khi các quan văn ngày càng nằm giữ quyền lực nhiều hơn, khi chiến tranh dần xa rời. Việc giảm bớt các công việc quân sự vốn chẳng đem lại hiệu quả gì trong thời bình cũng là điều thường thấy trong lịch sử.
Các quan văn lúc này đứng về phía hoàng tử thứ hai Franco, một người thông thái và hiền từ, trong vấn đề kế vị. Họ đang âm thầm thao túng để vẽ lại bản đồ phe phái trong Vương quốc Sanjuan.
Franco có mẹ là con gái của một công tước, và anh ta còn nhận được sự ủng hộ vượt trội từ các quan văn trong cung. Thế nhưng, vẫn còn một lý do chính đáng khiến anh không thể tự mãn.
Quân đội, e sợ quyền lực của các quan văn gia tăng, đã quyết định đề cử hoàng tử thứ ba Pedro kế vị ngai vàng, với sự hậu thuẫn của Vương quốc Majorca, cũng là một đồng minh của Sanjuan và là một hải quốc.
“Ta là vua Sanjuan, Carlos. Ta vô cùng biết ơn sự quan tâm của vua Mauricia.”
”Thật là vinh hạnh được diện kiến điện hạ. Tôi là bá tước Baldr Severn Cornelius. Tôi vô cùng may mắn được ban cho cơ hội được yết kiến điện hạ.”
Dẫu Carlos vẫn còn ở tuổi bốn mươi, lẽ ra là độ tuổi sung sức nhất của đời người, trông ông lại quá tiều tụy, như một bậc quân vương bước vào nửa sau của tuổi sáu mươi.
Đôi mắt ông trũng sâu, làn da sạm đi và mất hết vẻ tươi tắn. Chỉ nhìn qua cũng đủ thấy sức khỏe ông tệ đến mức nào.
Có lẽ không thể trách ông trông như vậy, bởi vừa mất đi người con trai cả, niềm hy vọng của mình, nhưng đến thế này…
“Ta biết ơn về phương pháp điều trị bệnh mà chúng ta đã nhận được hôm nọ. Nhờ đó, đại dịch cuối cùng cũng đang được kiểm soát, và số nạn nhân đã giảm xuống còn chưa đến nửa so với dự đoán. Giá mà ta biết phương pháp này sớm hơn… không, giờ nói cũng vô ích.”
Cơ hội cứu sống thái tử Abrego vốn sẽ cao nếu ngay từ đầu họ điều trị đúng cách. Thế nhưng, triệu chứng xuất hiện ở thái tử nhanh hơn cả công chúa Rachel bên Mauricia. Phương pháp điều trị không thể đến kịp với hắn.
Tất nhiên Carlos cũng biết điều đó.
“Ta biết điều ta sắp hỏi thật đáng hổ thẹn, nhưng mong ngươi giữ bí mật rằng phương pháp chữa trị này đến từ Mauricia. Ít nhất là trong thời điểm hiện tại.”
“Chúng tôi ngay từ đầu cũng không có ý định công khai điều đó.”
Carlos thở dài mệt mỏi khi nghe câu trả lời của Baldr.
Thân hình lớn và đôi vai rộng của ông trông tiều tụy. Nó khiến ông trông nhỏ bé hơn so với thực tế.
“Xin thứ lỗi… hiện giờ ta không thể để bất cứ điều gì làm lung lay quyền lực hoàng gia.”
Nói cách khác, việc Abrego góp phần trong việc lây lan dịch tả đang gây ảnh hưởng rất lớn.
Chính vì lẽ đó, sự bất mãn trong dân chúng lẫn quý tộc, những nạn nhân của dịch bệnh, đang tăng lên.
Mặc dù ngay từ đầu, dịch tả lần này xuất phát từ một nhà thổ, nên chính Abrego cũng là một trong những nạn nhân, nhưng không thể phủ nhận rằng chính Abrego đã đưa mầm bệnh vào cung điện.
Dường như nhà vua muốn tạo ra hình ảnh rằng hoàng tộc là người phát hiện ra phương pháp chữa trị dịch tả, nhằm xoa dịu sự oán cảm và duy trì sự tôn kính đối với hoàng gia.
Hơn nữa, máy bơm tay mà Baldr phát minh và đang được lan truyền trong dân chúng chắc chắn sẽ được hoàng tộc sử dụng để giành lại uy tín.
Đối với Vương quốc Mauricia, việc Vương quốc Sanjuan ổn định về chính trị sẽ càng có lợi. Yêu cầu này từ vua Carlos nằm trong dự đoán, nên không có lý do gì để Baldr từ chối.
“Vua của tôi đã ra lệnh cho tôi phải đáp ứng mọi yêu cầu của điện hạ Carlos, bất kể điều kiện gì. Ngài không cần giữ ý gì cả.”
‘Umu, ta sẽ không bao giờ quên ân tình này.’
Lời nói của Carlos quý giá hơn vàng.
Có thể nói, chỉ nhờ nhận được lời này, hơn nửa mục tiêu của Baldr đã được hoàn thành. Lời cam kết của một vị vua dành cho một quốc gia khác có sức nặng đến vậy.
Không thể có chuyện một người thông minh như Carlos lại không nhìn thấu mong đợi của Mauricia rằng một ngày nào đó hai nước sẽ cùng nhau chống lại Trystovy.
Với điều này, về thực chất, một thỏa thuận bí mật đã được hình thành giữa Vương quốc Mauricia và Vương quốc Sanjuan.
“Hãy để ta giới thiệu các con trai ta với ngài, Bá tước Baldr… tiến tới đây, Franco.”
Calos vừa dứt lời, chàng thanh niên đứng bên phải ông ngẩng lên đầu đang cúi xuống.
Baldr lập tức sững sờ khi nhìn thấy gương mặt chàng trai.
Bản thân Baldr cũng có gương mặt mà người ta dễ nhầm là con gái. Thế nhưng vóc dáng của cậu gần như hoàn toàn như một người trưởng thành. Trong vài năm qua, không ai từng nhầm giới tính của cậu cả.
Ngược lại, vẻ ngoài trong trẻo của Franco chỉ có thể được miêu tả như gương mặt một thiếu nữ xinh đẹp, bất kể ai nhìn vào cũng thấy như vậy.
Mái tóc đỏ rực như đang bùng cháy, đôi mắt hình hạnh nhân long lanh. Chiếc mũi nhỏ nhắn, gọn gàng và đôi môi đỏ tươi như trái chín. Những đường nét ấy khiến Baldr liên tưởng đến các nữ diễn viên Takarazuka Revue trong ký ức của Masaharu.
Thay vì là một người đàn ông mang vẻ nữ tính, ngoại hình của người này khiến Baldr cảm thấy chính xác hơn khi gọi anh ta là một mĩ nhân khoác trên mình trang phục nam.
“Tên ta là Franco Cordoba de Sanjuan. Rất hân hạnh được gặp ngài.”
“Thật vinh dự cho tôi. Tôi vô cùng biết ơn khi được nhận ân sủng của hoàng tử.”
Franco duyên dáng cúi đầu, vòng eo thon thả uốn cong theo một cách đầy thanh tao. Baldr vội vàng đáp lễ.
Chính vì vậy, Baldr đã không nghe thấy cô bạn thời thơ ấu đầy rắc rối của mình vô thức thốt lên vài lời lẩm bẩm.
“Ôi……đẹp quá! Một người như vậy lại là nam, chắc hẳn là sự sắp đặt của thần linh!”
Nếu Baldr mà nghe được lời lẩm bẩm đó, có lẽ cậu ta sẽ giáng cho người bạn đồng hành của mình một cú đấm thật mạnh.
Teresa, lẽ ra phải mang trong mình một niềm hứng thú mạnh mẽ với người cùng giới, đang chăm chú nhìn gương mặt của Franco với vẻ mặt như một thiếu nữ đang say đắm.
Teresa nhận thức được xu hướng tình dục của bản thân từ khi mới tám tuổi.
Trước kia, sau khi quen biết Baldr, cha cô là Mattis, người định gả con gái cho Baldr, hỏi cô “Con nghĩ sao về Baldr sau khi chơi với cậu ta?”. Cô chỉ đáp mơ hồ “Cậu ta thật là một chàng trai thú vị”.
Sau đó, trái với kỳ vọng của cha, dù cô trở nên thân thiết hơn với Baldr, nhưng chẳng có tình cảm lãng mạn nào giữa họ. Thay vào đó, sự quan tâm của cô lại hướng về thiếu nữ xinh đẹp Seyruun, kề bên Baldr.
Cô thích những thứ nhỏ nhắn và dễ thương. Cô nghĩ đó là vì mình là con gái, nhưng chẳng bao lâu sau, cô nhận ra sở thích của những người phụ nữ khác lại khác với mình.
Có một cô gái tên Rina, bạn thời thơ ấu của Teresa.
Cô là một thiếu nữ xinh xắn, năng động, luôn chạy nhảy không ngừng. Cô thường dẫn Teresa ra sông hay hồ để chơi trò gia đình.
Nhiều năm trôi qua, một ngày Rina rung động trước tình yêu.
Người cô thầm thương là con trai của một thương nhân, bạn của anh trai cô. Cậu là một chàng trai thông minh, lớn hơn cô hai tuổi.
Rina, khi được đánh thức bởi tình yêu, trông như tỏa ra ánh sáng rực rỡ như một bông hoa đang nở rộ. Cảnh tượng ấy khuấy động trái tim Teresa.
Cô cảm nhận một cơn ghen dữ dội mà từ khi sinh ra cô chưa từng trải qua. Lúc đó, Teresa cuối cùng nhận ra rằng cơn ghen không xuất phát từ lý do như việc bạn thân bị chiếm mất.
Cô yêu Rina.
Cô muốn ôm lấy thân hình nhỏ nhắn ấy.
Cô muốn liếm làn da rám nắng khỏe mạnh ấy.
Nói rõ hơn, cô muốn làm những điều đó với phần bí mật và quan trọng của cô ấy…
Vì lý do nào đó, ở đó xuất hiện một Teresa đầy nghi hoặc, nở nụ cười mê say và đôi má ửng hồng.
Nói cách khác, cô chỉ cảm thấy dục vọng đối với những thiếu nữ xinh đẹp cùng giới. Teresa tự hỏi các vị thần đã trêu đùa mình bằng trò gì.
Đó là khoảnh khắc mà ác nữ quấy rối tình dục, Teresa, ra đời, người sau này sẽ dẫn dắt Seyruun và vô số thiếu nữ xinh đẹp khác vào đáy nỗi kinh hoàng.
Tất nhiên, chuyện cô tỏ tình với mối tình đầu đã bị vỡ tan vô ích chỉ với một từ duy nhất “Đồ biến thái!”.
Thế nhưng chính Teresa, kẻ biến thái ấy, lại không thể rời mắt khỏi Franco hoàn toàn, ngay cả chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Teresa vừa mới đón sinh nhật mười lăm tuổi của mình, hơi sớm hơn Baldr vào hôm trước. Với cô, đây là lần đầu tiên trái tim bị một chàng trai đánh cắp dễ dàng như vậy.
Cô thậm chí không cảm thấy tim mình dập mạnh như vậy khi gặp Baldr, một trong số ít bạn nam của cô.
Ngực cô đau nhói như thể trái tim đang bị một con đại bàng siết chặt.
Teresa, hiện thân của sự kiêu ngạo, nín thở đứng đó, chỉ biết nhìn chằm chằm mà chẳng thể làm gì khác. Baldr chắc chắn sẽ mở to mắt tròn xoe như đĩa nếu nhận ra điều này.
“Aa… đẹp quá… không thể tin được rằng trên đời lại tồn tại một người xinh đẹp đến vậy.”
Đúng vậy, Franco trông xinh đẹp và mê hoặc hơn bất kỳ ai mà cô từng biết.
Nếu có vấn đề, thì đó là vẻ đẹp ấy không phải vẻ đẹp của một người đàn ông, mà là vẻ đẹp của một thiếu nữ.
“Chào mừng đến với Vương quốc Sanjuan. Ta không thể nào đủ lời cảm tạ bá tước Baldr vì đã mang phương pháp chữa trị căn bệnh kinh khủng ấy đến với đất nước này."
Franco cúi đầu, bày tỏ lòng biết ơn bằng chất giọng soprano cao và thanh tú, giọng nói chẳng hề giống giọng nam chút nào.
Thật vậy, dịch tả do Abrego mang đến đã gây ra mối nguy nghiêm trọng cho hoàng gia.
Mặc dù Franco không nhiễm bệnh, nếu những người ốm không được cách ly và chất thải của họ không được xử lý đúng như hướng dẫn từ Mauricia, thì chẳng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Ngay cả hoàng gia, bao gồm cả nhà vua, cũng có thể bị diệt vong.
Không ai có thể phản đối nếu Baldr được gọi là vị cứu tinh của đất nước này, với cách cậu ta bảo vệ danh dự và sự tồn vong của hoàng gia.
Rất có thể, lý do Welkin phái Baldr đến đây với tư cách đại sứ dù còn trẻ tuổi cũng chính vì việc đó.
Baldr có thể hình dung rõ trong đầu hình ảnh Welkin cười khẩy với nét mặt đầy ác ý.
“Đất nước không thể công khai ghi nhận công lao của ngài vì hoàn cảnh hiện tại, nhưng nếu có điều gì ta có thể giúp được, ta sẽ làm hết sức mình. Chúng ta cũng gần bằng tuổi nhau, nên sẽ rất biết ơn nếu có thể làm bạn với ngài.”
Franco vừa tròn mười bảy tuổi, nhưng khi nhìn Baldr, anh ta không thể tin rằng Baldr vẫn chỉ mới mười bốn tuổi rưỡi. Anh thậm chí tự hỏi liệu mình rằng mình mới là người nhỏ tuổi hơn ở đây.
Cả hai gánh trên vai gánh nặng vượt quá tuổi tác, đồng thời sở hữu tài năng bẩm sinh từ khi sinh ra. Có lẽ việc Franco cảm thấy có sự đồng điệu với Baldr là điều tự nhiên.
Nhưng tạm gác chuyện đó sang một bên, Franco nghĩ thầm.
Anh tự hỏi chàng trai tóc đỏ kia là ai, người mà ánh mắt đã dõi theo anh từ lúc nào không hay.
Ánh mắt nồng nhiệt, dường như say mê đến mức mê sảng vì cơn sốt, là điều anh ta từng thấy trước đây.
Những cận vệ không biết về thân phận của Franco thỉnh thoảng sẽ nhầm anh là con gái và nhìn anh ta như thế này. Nhưng hiếm có người đàn ông nào lại nhìn anh ta một cách lộ liễu như vậy.
Khi nhìn kỹ, chàng trai kia ũng rất điển trai. Chắc chắn nhiều phụ nữ sẽ phải xao xuyến trước nhan sắc của anh ta.
Mái tóc đỏ nhạt và đôi mắt to đầy tò mò khiến người ta không thể rời mắt. Vóc dáng thanh mảnh và cân đối, làn da mịn màng như sứ, tất cả dường như đã bị lãng phí trên một người đàn ông.
Nếu Franco có thể thẳng thắn, chàng trai này hoàn toàn hợp với sở thích của anh ta. Giá mà chàng trai này là con gái thì tốt biết mấy.
Franco vốn đã quen với việc được chú ý, nhưng vì lý do nào đó, ánh nhìn lộ liễu này lại làm tim anh ta rung động. Nó khiến anh hơi khó giữ nụ cười duyên dáng của mình.
“Franco có rất ít người mà nó có thể gọi là bạn vì thân phận của mình. Vậy nên ngài Baldr, ngài không cần giữ ý gì đâu.’
“…Vậy tôi xin được nhận ân huệ của điện hạ… Tôi sẽ vô cùng vinh dự nếu hoàng tử gọi tôi là Baldr.”
Lúc này, Teresa, người trước đó vẫn giữ im lặng, nghe theo bản năng mà hét lên.
”Tôi là Teresa Bradford. Rất vui được trở thành một trong những người bạn của hoàng tử!”
“Eh…? Ngài… là con gái sao?
Franco, người vốn tưởng Teresa là con trai cho đến lúc này, thốt lên với giọng đầy kinh ngạc.
Đôi mắt hắn phản xạ hướng về phía ngực phẳng lì của Teresa, nhưng phong thái của cô trong bộ đồng phục hiệp sĩ thật sự phải gọi là một nhan sắc trong trang phục nam, nên Franco không phải là người duy nhất ngạc nhiên khi nhận ra Teresa là con gái.
Ngay cả vua Carlos cũng đứng bật dậy kinh ngạc, nhìn chằm chằm Teresa.
“Ngươi nói tên là Bradford, ngươi có phải con gái của tử tước Mattis không?”
”Vâng. Cha tôi chỉ là một quý tộc ở vùng đất xa xôi. Tôi rất ngạc nhiên khi điện hạ biết đến ông ấy.”
”Ta đã từng gặp ngài Mattis một lần khi ông ấy còn là thành viên của Viêm Hỏa Kị sĩ đoàn. Lúc đó ông ấy đã là phó đội trưởng, nhưng mọi người đều nói rằng ông là người mạnh nhất trong đoàn.”
Người cha, vốn là người chồng bị mẹ cô quản thúc nghiêm khắc ở nhà, lại nổi danh vang dội cả ở nước ngoài.
Mỗi khi mở miệng, ông ta lại phiền phức nhắc nhở cô bằng những lời như "Hãy nữ tính hơn đi" hay "Đi lấy chồng đi", nhưng có vẻ cha cô lại có năng lực hơn cô tưởng. Teresa hơi thay đổi cách nhìn về cha mình.
Dẫu vậy, điều đó không có nghĩa là cô có ý định nghe theo lời Mattis chút nào.
Carlos dường như nhìn thấy dấu vết của Mattis trong Teresa. Gương mặt mệt mỏi của ông thay đổi thành nụ cười đầy thích thú. Có lẽ một ký ức xa xưa đã được đánh thức trong ông, giúp ông phần nào xua tan đi cảm giác u ám.
"Bây giờ, Pedro, con cũng giới thiệu bản thân đi."
"Vâng, thưa cha."
Cậu thiếu niên khác bước tới với tinh thần phấn chấn sau lời thúc giục của Carlos.
Cậu thiếu niên toát ra một hào quang tinh nghịch, cùng làn da sậm màu đặc trưng của xứ phương Nam. Có thể thấy rõ dòng máu mà cậu thừa hưởng từ mẹ, người đến từ Vương quốc Majorca.
"Ta là Pedro Majorca de Sanjuan . Rất vui khi được gặp tất cả mọi người!"
Cậu thiếu niên này trông rất thật thà, lời nói không hề có chút giả dối nào.
Nhìn cậu, thật khó mà tưởng tượng rằng hiện tại giữa cậu và Franco đang diễn ra một cuộc tranh giành ngai vàng.
(Cạn lời… dù người kế vị là ai trong hai đứa này cũng sẽ phiền toái đây. Lão cáo già quỷ quyệt đó…)
Thái tử thứ hai Franco mười bảy tuổi, hoàng tử thứ ba Pedro mười ba tuổi. Cả hai đều gần tuổi Baldr.
Dù mỗi người có phe cánh riêng, không ai giỏi hơn Baldr trong việc dò thăm nội tâm thật sự của hai thiếu niên này.
Hai vị hoàng tử cũng bắt đầu cảm thấy tò mò hơn là đề phòng đối với Baldr.
Người trẻ tuổi thường có thể làm giảm sự đề phòng của đối phương tốt hơn người lớn tuổi. Ngay cả hoàng tộc của một quốc gia khác cũng không phải là ngoại lệ đối với xu hướng này.
Rất có thể, vua Welkin, người đã bổ nhiệm Baldr làm đại sứ, đã tính toán đến điểm này.
Chẳng có gì lạ khi người ta gọi ông ta là một lão cáo mưu mô.
Dù Baldr có chủ ý hay không, việc có thể tiếp cận hoàng tộc như thế này chắc chắn sẽ mang lại cho cậu nhiều cơ hội để thu thập thông tin hoặc can thiệp vào các sự kiện. Baldr có nhiệm vụ sử dụng những thông tin thu được để mang lại lợi ích cho Vương quốc Mauricia.
Baldr chỉ muốn ôm đầu mà than phiền vì tình hình rắc rối quá mức như thế này, trong khi bên cạnh cậu, Teresa vẫn cười tươi và nhìn Franco một cách say mê.
Đáp lại, Franco cũng không hề khó chịu trước ánh nhìn đó. Ngược lại, có vẻ như mặt anh ta càng ngày càng đỏ.


0 Bình luận