Isekai Tensei Soudouki
Takami Ryousen (高見梁川) Ririnra (りりんら)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 1: Hợp đồng với quỷ, phần 6

0 Bình luận - Độ dài: 2,938 từ - Cập nhật:

Sau cái chết của người con trai cả Abrego, người mà vua Carlos V đặt trọn niềm hy vọng vào, có tin đồn cho rằng nhà vua đã hoàn toàn mất hết sinh lực.

Ông từng đạt được những thành tựu lớn, xứng đáng để được coi là một vị quân vương anh minh ngay cả trong lịch sử của vương quốc. Với khả năng trị vì của mình, ông không thể nào bị gọi là bất tài được. Nhưng cái chết của người con cả đã mang đến cho ông cú sốc lớn, khiến ông rơi vào trạng thái kiệt sức hoàn toàn.

Dĩ nhiên, không phải ông không yêu thương Franco và Pedro.

Vấn đề là, bất kể ông chọn ai trong hai người con trai còn lại, ông cũng không thể tránh khỏi việc xảy ra mâu thuẫn nghiêm trọng trong nội bộ vương quốc.

Nếu ông trẻ đi vài năm, Carlos có lẽ đã hành động để điều chỉnh lại cán cân quyền lực trong vương quốc vì các con trai, ngay cả khi phải thanh trừng những công thần đã phục vụ nhiều năm cho đất nước, nhưng hiện giờ ông đã không còn đủ ý chí hay sức lực để làm điều đó.

"Cơ thể ta… đã tàn tạ rồi."

Carlos tự trêu chọc bản thân khi nhìn đôi bàn tay gầy gò, nhăn nheo đi chỉ sau một khoảng thời gian ngắn.

Chỉ có thầy thuốc trong cung điện và Carlos biết rằng cơ thể ông đã bị căn bệnh ác tính hành hạ, trước cả khi Abrego qua đời.

Cân năng giảm nhanh chóng và sức lực suy kiệt… chỉ có một căn bệnh duy nhất, ung thư.

Nếu không may, ông có thể không sống được thêm một năm. Dù Carlos biết điều đó, vẫn có lý do khiến ông chưa thể quyết định được ai sẽ là thái tử cho đến tận lúc này.

Nói về năng lực, không có gì phải nghi ngờ, Franco hoàn toàn vượt trội Pedro. Có thể thái độ thờ ơ của cậu đối với chính trị, luôn cư xử như thể chuyện đó không liên quan đến mình, cũng sẽ thay đổi phần nào nếu cậu trở thành thái tử.

Carlos đã hơi quá nuông chiều Pedro vì cậu là con út. Có lẽ vì vậy mà Pedro trở nên hiền lành và có xu hướng bị ảnh hưởng bởi lời nói của những người khác.

Có lẽ sẽ không có vấn đề gì nếu bên cạnh cậu có một cố vấn tài năng và trung thành, nhưng ông hoàn toàn không mong muốn việc cả quốc gia lại phụ thuộc vào năng lực của một cố vấn.

Dù đã cân nhắc tất cả những điều đó, một phần trong ông vẫn mong Pedro sẽ kế vị nếu có thể.

Lý do là…

*Khụ*

Carlos ho khan một tiếng, người ông cúi hẳn về phía trước. Ngay lúc đó, một thị vệ tiến đến gần và với vẻ mặt lo lắng, báo tin về sự xuất hiện của một vị khách.

"Hoàng tử Franco mong được yết kiến điện hạ. Điện hạ muốn tôi nói với ngài ấy như thế nào?"

Carlos cảm thấy điều này thật bất thường.

Kể từ khi Franco trưởng thành, ông gần như không bao giờ nói chuyện riêng với cậu, trừ những dịp cả gia đình quây quần bên nhau. Franco vốn là người luôn biết nhường nhịn người con cả Abrego và ít khi dính vào chính trị, nhưng giờ đây cậu lại xin được yết kiến. Carlos tự hỏi liệu có phải cậu đã thức tỉnh tham vọng của mình hay chăng.

"Được, cho nó vào."

"Theo ý điện hạ."

Rốt cuộc, Franco đã thay đổi nhiều đến mức nào, và cậu sẽ yêu cầu điều gì? Tùy vào câu trả lời, có lẽ hôm nay lo lắng xho tương lai của Carlos sẽ được giải tỏa phần nào.

Dù là tốt hay xấu…

"Thưa cha, sức khỏe của người thế nào ạ?"

Mặc dù trông Franco dường như thờ ơ, nhưng khí chất mà cậu tỏa ra giờ đây trông thật lạ lẫm, Carlos chưa từng cảm nhận mọt thứ như thế từ cậu trước đây. Carlos lập tức nâng cao cảnh giác.

"…Không có gì đáng lo ngại."

(Franco, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?)

Carlos thầm nghĩ , dù bề ngoài ông vẫn giữ nét mặt tự nhiên.

Một vị vua của một quốc gia không thể nào nói rằng mình đang mắc một căn bệnh nan y, ngay cả khi đối phương là người thân ruột thịt của mình.

"Trước nay con hầu như chưa từng ghé thăm ta, vậy sao lần này lại đến?"

Ngoại trừ các buổi lễ chính thức, trong nhiều năm qua Franco chưa từng một lần đến thăm cha mình một cách riêng tư như thế này. Thay vào đó, Franco luôn cư xử một cách trầm lặng, như thể anh muốn những người xung quanh quên đi sự tồn tại của anh ta vậy.

Khi Abrego còn khỏe mạnh, Franco, là hình mẫu của người con thứ hai trong hoàng tộc, chấp nhận làm dự bị, sẵn sàng thay thế nếu có chuyện xảy ra với người con cả, và hoàn thành mọi việc một cách hoàn hảo. Từ nhửng manh mối đó, Carlos nhận ra rằng Franco đang giấu một tài năng đủ sức sánh ngang với Abrego.

Nhưng đồng thời, ông cũng nghĩ rằng tính cách của người con này thật sự không phù hợp để trở thành một vị vua.

Không tham vọng là một đức tính tốt đối với một bề tôi, nhưng đối với một vị vua, tính cách như vậy lại là một vấn đề.

Ngôi vua luôn đồng hành cùng với áp lực khổng lồ và nỗi cô đơn. Một người không có tham vọng hay mục tiêu sẽ không thể chịu đựng nổi, trừ khi họ được định sẵn làm vua từ khi sinh ra và được giáo dục để phù hợp với vị trí đó.

Hoặc có lẽ, tham vọng ấy cuối cùng đã bắt đầu nảy mầm trong Franco.

"Thú thật, làm hoàng tộc đối với con là một gánh nặng."

"Hou…"

Lời nói của Franco nghe như một lời thú nhận. Carlos nheo mắt lại, ánh nhìn của ông giờ đây hóa lạnh lùng.

Có lẽ Franco vốn thiếu tham vọng thực sự, bên trong cậu ko hề nảy nở bất kì tham vọng gì, trái lại, đây có thể là dấu hiệu nói rằng trái tim cậu đang tan vỡ.

Khi Carlos nghĩ vậy, một cảm giác thất vọng dấy lên trong lòng ông. Dù trong đầu, ông không muốn Franco kế vị, ông vẫn không giấu được sự thất vọng. Thật là một con người ích kỷ.

"Dù đã quyết định rằng anh Abrego, người anh cả, sẽ là vị vua tiếp theo, vẫn có một người luôn phiền phức bắt con phải nghe những lời than phiền của họ bất kể thời gian. Con thậm chí còn nghĩ rằng có lẽ mình nên đi tu trong một ngôi chùa để từ bỏ địa vị này."

Tới đây, Carlos cảm nhận được điều gì đó la lạ.

Điều đầu tiên là cách Franco nói chuyện như thể cậu đang nói về một chuyện trong quá khứ. Nói cách khác, tình trạng hiện tại của anh ta rất có thể hoàn toàn trái ngược với những gì anh vừa kể.

Điều thứ hai là lời chỉ trích của Franco nhắm vào mẹ anh, Elena, người thuộc nhà Cordoba, vốn là nền tảng ủng hộ của anh.

Nếu Franco đang nhắm tới ngai vàng, Elena lẽ ra phải là một người mà anh tuyệt đối không được quay lưng.

"Là sơ suất của ta, ta không ngờ mối quan hệ giữa con và Elena lại tồi tệ đến mức này."

"Bởi vì dù con có cố chống đối bà ấy thì cũng vô ích. Con nghĩ rằng nếu chỉ cần lắng nghe bà ấy một cách nửa vời, thời gian sẽ tự giải quyết phần còn lại, sớm hay muộn thôi… dù sao bà ấy cũng là mẹ con, nên điều ít nhất con có thể làm là lắng nghe bà ấy."

Carlos cũng rất hiểu rõ tính cách của người vợ mà ông đã gắn bó nhiều năm.

Cô ấy không phải là kiểu phụ nữ chỉ biết thỏa mãn bằng những lời than phiền. Kể vả khi hành động, cô cũng chỉ có thể thực hiện những mưu đồ hay trò vặt vãnh tầm thường. Nói cách khác, tầm của Elena quá nhỏ bé.

"Con không biết mẹ sẽ làm gì để đặt con lên ngai vàng, nên con định xin bà ấy trở về nhà để nghỉ ngơi."

"Con nói gì cơ!?"

Đôi mắt Carlos bỗng nhiên mở to vì sửng sốt trước lời nói của Franco, làm như thế không khác gì cậu định ruồng bỏ nhà Cordoba, vốn là đồng minh lớn nhất của mình.

"Con xin cha hãy cho phép mẹ trở về nhà của bà ấy nghỉ ngơi. Bởi đó là điều tốt nhất, cho chính bà ấy và cho cả những người xung quanh."

"Franco… con, con có hiểu mình đang nói gì không?"

Một người con đang cố gắng lưu đày mẹ ruột của mình, sống cuộc sống chẳng khác gì đi tù.

Chắc chắn Elena là một người phụ nữ có nhiều khuyết điểm hơn ưu điểm, nhưng con trai ruột của cô ấy, Franco, lẽ ra nên dành trọn tình yêu cho cô. Hơn nữa, cô ấy lại còn là một hậu thuẫn đắc lực cho anh ta. Carlos không hiểu vì sao Franco lại phải đi xa tới mức này.

"Đó là điều cần thiết để hoàng hậu Maria có thể sống một cách an toàn trong cung điện ngay cả khi con lên ngôi, phải không?"

"…!"

Lời nói của Franco đánh trúng tim đen của ông.

Điều mà Carlos lo lắng chính là nó.

Chuyện sẽ không có vấn đề gì khi ông còn sống. Tuy nhiên, nếu Franco lên ngôi và Carlos qua đời, Elena chắc chắn sẽ trở nên khó kiểm soát. Cô ta sẽ không chỉ dừng lại ở việc quấy nhiễu Maria. Trong trường hợp xấu nhất, cô ta thậm chí có thể lên kế hoạch sát hại Maria.

Với Carlos, Maria chính là người duy nhất đang chống đỡ trái tim yếu ớt của ông lúc này. Lý do ông chưa quyết định phong Franco làm thái tử là bởi vì muốn bảo vệ Maria.

"… Làm sao con nhận ra được?"

Dù Carlos yêu Maria, ông chưa từng để cô dính líu tới chính trị dù chỉ một lần.

Cho tới nay, chưa một ai nhận ra rằng nguyên nhân khiến ông do dự là vì tình yêu của ông dành cho Maria.

"Bởi vì con cũng đã tìm thấy một người con gái mà con yêu."

"Giờ mới nhớ… nhưng những quý tộc kia sẽ không im lặng đâu, bởi con bé đó chỉ là con gái của một tử tước mà thôi, con biết không?"

"Việc này đã được sắp xếp rồi, vua của Mauricia sẽ nhận Teresa làm con nuôi. Có vẻ họ không có vấn đề gì miễn là họ có thể có một hoàng hậu đến từ Mauricia."

Carlos bất giác bật cười trước cách Franco nói thẳng như vậy. Lâu lắm rồi ông mới có thể cười một cách tự nhiên, không chút gượng gạo như thế.

"Có vẻ như vua Welkin là một người rất thẳng thắn, phải không?"

"Đúng vậy, Baldr cũng nói ông ấy thực ra là một vị vua có tính cách xấu xa, thích bày trò quậy phá."

"Ông ấy à… ta cũng không biết có thể gọi ông ta là bạn tốt hay không, nhưng ít nhất ông ta là một cộng sự tốt nếu con muốn bày mưu tính kế."

Carlos vô thức nghĩ về quá khứ của mình. Ông chưa từng có một người bạn như vậy.

Ông mất cha khi còn nhỏ và từ đó, ông luôn bận rộn rong ruổi khắp cung điện, dốc hết sức mình cho đất nước.

Ông cũng từng tuyệt vọng khi nhận ra mình không có năng khiếu trong chiến trận. Tuy nhiên, ông tin rằng mình có khả năng cai trị đất nước và mang lại hạnh phúc cho nhân dân. Ông đã đặt nền móng cho một Vương quốc Sanjuan mới cùng với người vợ yêu dấu, để rồi khi mất đi, ông sẽ bàn giao tất cả lại cho con trai.

Người con cả đã rời bỏ ông, nhưng có vẻ như người con thứ hai lại là người có năng lực vượt xa trí tưởng tượng của ông.

"Nhưng con định xử lý phía quân đội thế nào? Cái tên Santacruz đó, nếu con lơ là một chút thôi, hắn có thể gây loạn mà chẳng quan tâm tới hậu quả đâu, con biết không?"

"Về chuyện đó, có vẻ như cộng sự trong nhưng trò ranh mãnh của vua Welkin đã thuyết phục được ngài Jose và đang lên kế hoạch để làm một gì đó. Thú thật, ngay cả con cũng chẳng biết cậu ta dùng ma thuật gì để có thể làm được điều đó nữa."

"Đứa trẻ đó và Jose?"

Chắc chắn hải quân đóng một vai trò lớn trong một quốc gia hàng hải như Vương quốc Sanjuan.

Tất nhiên, điều đó không làm giảm tầm quan trọng của bộ binh, tuyến phòng thủ cuối cùng cho lãnh thổ quốc gia, nhưng tầm ảnh hưởng của hải quân cũng rất lớn, họ chịu trách nhiệm về bảo vệ nền thương mại trên biển, nền tảng của nền kinh tế quốc gia này.

Người đứng đầu hải quân, Jose, một người luôn điềm tĩnh đến mức chẳng hề nao núng dù có bị tra tấn đến cỡ nào, lại bị Baldr thuyết phục, dù trước đó họ chẳng hề có bất kỳ mối quan hệ nào. Carlos khó lòng mà tin nổi.

"Có vẻ như tổng trấn Cordoba cũng đang mệt mỏi với sự ích kỷ của mẹ, nên con tin rằng ông ấy vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ con trong tương lai. Con sẽ chịu trách nhiệm với Pedro, con sẽ dạy dỗ cậu ấy thành cánh tay phải của con, nên xin cha đừng lo lắng điều gì cả."

"Gì cơ, vậy là con đã định biến quân đội thành đồng minh của mình thật sao? Nếu thật sự định lôi kéo quân đội, trước hết con phải thuyết phục mụ phù thủy của Majorca đã."

Hiện tại, hải quân của đất nước này chịu ảnh hưởng mạnh mẽ từ Vương quốc Majorca. Suy cho cùng, một mình Sanjuan không thể đảm bảo an toàn cho biển Marmara nếu thiếu sự hợp tác của quốc gia đồng minh này.

Để hải quân ủng hộ Franco thay vì Pedro, người thừa hưởng dòng máu của hoàng tộc Majorca, họ cần phải có được cái gật đầu từ Vương quốc Majorca.

"Thường thì chuyện đó là không thể. Nhưng thật bất ngờ, cậu ấy đang cùng Tormenta Negra tiến ra biển ngay lúc này."

"Con nói gì cơơơ!?"

Carlos hét lên với âm lượng gần như là đang hét toáng lên.

Do tài năng phi phàm của Urraca de Parma, so với việc lôi kéo Jose về phe mình, muốn lay động cô ta còn khó gấp hàng chục lần.

Dù thế nào đi nữa, thật khó tin rằng Mauricia đã kịp mở ra một mối quan hệ ngoại giao với Majorca chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi kể từ khi Abrego qua đời.

Điều đó có nghĩa là Baldr hẳn đã đưa lên một thứ gì đó đủ sức khiến Urraca phải chú ý, cho dù Carlos chẳng thể nào hiểu nổi cậu ta đã dùng loại ma pháp gì để làm được điều ấy.

(Thằng bé này, quả thật không thể nào lường trước được điều gì.)

Từ khi lên ngôi, tâm trí Carlos lúc nào cũng bị quấy nhiễu bởi những tình thế vượt ngoài dự đoán. Nhưng rồi ông chợt nhớ lại, khi bản thân còn trẻ, khi ông còn ngập tràn hy vọng, chẳng phải chính cái tương lai không thể đoán trước ấy mới là điều khiến ông luôn khát khao hay sao?

Carlos bỗng cười vang. Tiếng cười ấy thật sảng khoái, như thể khối đá đè chặt lên trái tim ông bấy lâu nay đã bị đập vỡ.

"Uống rượu thôi. Ta sẽ mở chai rượu quý mà ta vẫn cất giữ lâu nay."

"Làm thế có được không ạ?"

"Dù sao thì ta cũng chẳng biết mình còn sống được bao lâu nữa. Được cùng con trai uống một đêm say sưa như thế này, cũng chẳng phải chuyện xấu cả."

Đêm hôm đó, hai cha con nâng chén đến tận khuya, cùng nhau đối ẩm, cùng nhau giãi bày tâm tư. Lần đầu tiên, Carlos không còn mang gương mặt của một vị vua, mà chỉ đơn thuần là một người cha, tràn ngập niềm vui khi trò chuyện với con mình. Ông đã nói hết những điều chất chứa trong lòng, bày tỏ về cuộc đời cua mình Franco một cách thỏa thuê.

Và rồi, Franco Cordoba de Sanjuan giao phó số phận mình, về việc liệu anh ta có được lập làm thái tử hay không, cho Baldr.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận