Isekai Tensei Soudouki
Takami Ryousen (高見梁川) Ririnra (りりんら)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 1: Người thừa kế ngai vàng, phần 5-6

0 Bình luận - Độ dài: 2,526 từ - Cập nhật:

Phần 5

"Quá nhục nhã! Sao họ có thể tỏ ra phục tùng chỉ vì một đại sứ Mauricia!"

Bộ trưởng quốc phòng, hầu tước Santacruz không giấu được cơn giận khi bị loại ra khỏi buổi yết kiến với đại sứ Mauricia.

Có vẻ nhu ngoài hoàng tộc ra, chỉ có tể tướng mới được phép tham dự buổi yết kiến.

Santacruz từ trước đã mơ hồ cảm thấy nhà vua đang tìm cách làm suy yếu quyền lực của quân đội, vốn đã quá mạnh. Điều này kích thích mạnh mẽ cảm giác nguy cơ của ông.

Nếu tình hình cứ tiếp diễn như thế này, quân đội sẽ không thể tham gia vào bất cứ quyết định quan trọng nào. Họ sẽ chỉ đi theo con đường suy tàn như thế này.

Đây là điều tuyệt đối không thể chấp nhận nếu muốn đảm bảo an toàn cho Vương quốc Sanjuan.

"… Dù mấy thằng khốn Trystovy đang để cướp biển làm mưa làm gió vì ảnh hưởng từ nội chiến… chán thật, tên tay mơ về chiến tranh đó chẳng biết gì cả!"

Tay mơ về chiến tranh đó, tất nhiên ông đang ám chỉ vua Carlos.

Vua Carlos là một chính trị gia tài năng, nhưng khả năng chỉ huy hải chiến của ông gần như bằng không. Ông liên tục thất bại ngay cả trước hạm đội của Công quốc Trystovy, vốn lẽ ra đã kiệt sức vì nội chiến.

Hiện tại, Vương quốc Sanjuan có thể tác động lên biển Marmara nhiều hơn mức bình thường nhờ liên minh với Vương quốc Majorca. Họ cũng sở hữu vị anh hùng Diego de Morias, người thay mặt nhà vua chỉ huy các trận hải chiến.

Giá mà vị anh hùng đó không chết yểu, có lẽ họ đã không rơi vào tình cảnh rối ren như hiện nay.

Diego liên tục giành chiến thắng trong nhiều trận hải chiến nhờ khả năng chỉ huy chiến thuật phi thường. Ông mắc bệnh trên con tàu yêu quý của mình và qua đời tại đó trước khi một thầy thuốc giỏi từ đất liền có thể đến cứu chữa.

Có lẽ cái cách chết ấy có thể được xem là phù hợp với vị anh hùng, người từ chối thăng chức bộ trưởng quân sự chỉ vì mải mê chiến đấu ở tuyến đầu.

Tuy nhiên, cái chết của Diego, người hoàn toàn có thể ngồi vào ghế tể tướng nếu muốn, rõ ràng đã để lại một khoảng trống lớn trong sức mạnh đoàn kết của quân đội.

Hơn nữa, tể tướng Joan, vốn từng là thành viên của hải quân, cũng đã qua đời.

Quân đội không chỉ được hình thành từ các đơn vị chiến đấu.

Ngược lại, tổ chức mang tên quân đội còn cần năng lực đàm phán chính trị tinh vi nhiều hơn cả tổ chức hành chính, nhằm đảm bảo ngân sách từ những quan lại hành chính.

Có lẽ Diego chọn ở lại tiền tuyến vì ông ghét những những mưu đồ chính trị xấu xa kiểu đó.

Tuy nhiên, với tư cách là người hiện đang được giao trách nhiệm về quân đội, Santacruz không thể giữ mình trong sạch như Diego. Ông có nhiệm vụ đảm bảo sự tồn vong cho các thuộc hạ của mình. Không thể nào ông chấp nhận quyết định giảm bớt chức vụ và số lượng nhân sự trong quân đội.

Quan lại đôi khi hành động ngược lại lợi ích quốc gia để bảo vệ quyền lợi của cơ quan mình. Nhưng ngay cả Santacruz, nổi tiếng là một vị tướng dũng cảm luôn coi trọng các thuộc hạ trên chiến trường, cũng không thể đứng ngoài trước căn bệnh mãn tính của giới quan liêu.

"… Ta phải đưa hoàng tử Pedro lên ngôi bằng mọi giá… dù thật phiền phức khi bản thân tên hoàng tử đó còn quá trẻ và vô dụng…"

Trong trường hợp đó, Pedro vẫn còn giá trị để được sử dụng như con rối của họ.

Thế giới không bao giờ hoạt động đúng theo kì vọng của một người nào đó.

Quý tộc và quan lại đã tụ tập dưới ngọn cờ của hoàng tử Franco. Ngay cả khi quân đội quyết định ủng hộ hoàng tử Franco lúc này, phần lợi ích họ nhận được sẽ quá nhỏ khi họ gia nhập quá muộn.

Để bảo vệ quyền lợi của quân đội, họ buộc phải vượt mặt hoàng tử Franco và đưa hoàng tử Pedro lên làm thái tử bằng mọi giá.

Vấn đề là, không giống như các quý tộc trong cung điện, chỉ có rất ít người trong số các sĩ quan quân đội sở hữu kỹ năng cho những mưu lược chính trị kiểu này.

Tung tin đồn nhảm, hối lộ, bẫy tình, khơi gợi bổn phận và lòng nhân đạo của người khác, huy động người lo liệu những chuyện rắc rối mập mờ. Santacruz, với vai trò là bộ trưởng quân sự tham gia chính quyền, không giỏi những chuyện kiểu này.

Bởi những người xuất thân từ quân đội nắm trong tay công cụ bạo lực gọi là quân đội, họ thường thích xử lý mọi việc trực tiếp hơn là dùng những phương pháp vòng vo để giải quyết vấn đề.

"……Gọi Bartholomeo đến đây."

Santacruz rung chuông gọi thư ký và đưa ra một mệnh lệnh ngắn gọn.

Thư ký, biết tên này là thủ lĩnh của đơn vị tình báo bí mật quân đội, mặt biến căng thẳng vì hồi hộp và cúi chào cấp trên thật sâu.

Bartholomeo de Cervantes

Gia tộc Cervantes vốn là một nhánh quý tộc tầm trung của Vương quốc Sanjuan. Vài thế hệ trước, họ vướng vào một cuộc tranh chấp chính trị và sa vào cảnh bại vong. Bartholomeo sinh ra trong gia đình mà cha mẹ chỉ có niềm kiêu hãnh cao ngất, dù cuộc sống của họ còn nghèo hơn cả dân thường.

Khi còn nhỏ, cậu học cách ăn trộm để lấp đầy dạ dày trống rỗng. Chẳng mấy chốc, cậu trở thành thủ lĩnh của bọn thanh niên trong thành phố và dính líu đến nhiều tội ác hơn nữa.

Nhưng ngay cả với quá khứ như vậy, Bartholomeo cũng không trở thành một cư dân của thế giới ngầm, bởi cha mẹ cậu dùng mối quan hệ cũ của mình để cho cậu nhập học học viện quân sự.

Tuy nhiên, không thể có chuyện một người sẵn sàng làm mọi thứ để đạt mục tiêu lại có thể hòa nhập hoàn toàn vào quân đội.

Hắn nổi tiếng vì tần suất ra vào nhà giam thường xuyên, nhưng lại rất xuất sắc trong chiến đấu cá nhân và chỉ huy nhóm nhỏ, nên vẫn có thể tốt nghiệp an toàn mà không bị đuổi học.

Có thể nói đây là một phép màu nào đó.

Sau khi tốt nghiệp, hắn được quyết định phân công vào phòng liên lạc của hải quân Vương quốc Sanjuan. Đây là một cơ quan tinh vi trực thuộc quyền chỉ huy trực tiếp của bộ trưởng quân sự, biệt danh là Cơ quan Akaishi.

Cơ quan này chịu trách nhiệm về các hoạt động phi pháp như thu thập thông tin, chiến tranh du kích, buôn bán ma túy, ám sát và bắt cóc. Bartholomeo, người được lệnh gia nhập một đơn vị bí mật như vậy, thật sự như một con cá tìm thấy nước của mình.

Hắn ngay lập tức nổi bật lên và xây dựng một mạng lưới gián điệp từ những người thuộc tầng lớp thấp trong kinh thành. Hắn cũng thành công trong việc huy động quỹ phi pháp từ buôn lậu và ma túy.

Ngoại hình của hắn rõ ràng khiến bất kỳ ai nhìn cũng thấy đáng nghi.

Hắn có trán rộng và đôi mắt mà lòng trắng chiếm phần lớn, trông như một loài bò sát tàn nhẫn. Thân hình hắn mảnh khảnh, chân tay dài, thể hiện độ nhanh nhẹn đáng kinh ngạc. Hơn nữa, hắn còn là bậc thầy hóa trang. Hắn có thể biến hóa thành một người bán hàng tốt bụng, làm cho con người này còn thêm phần nguy hiểm.

"Ngài gọi tôi sao?"

Dù nghe câu nói ấy bao nhiêu lần, Santacruz vẫn không thể quen với giọng điệu đơn điệu và âm u của hắn. Ông nhăn mặt nhẹ trong sự không hài lòng. Người này tiện lợi là thế, vẫn không thể tránh khỏi cảm giác ghê tởm mỗi khi gặp mặt.

"Hiện giờ ngươi có thể huy động bao nhiêu người trong kinh thành?"

"Khoảng hai mươi người nếu là những con rối. Còn nếu là những kẻ điều khiển rối thì hiện tại… chỉ có ba người."

Santacruz chẳng thèm che giấu vẻ mặt khó chịu, nhăn nhó nhìn Bartholomeo. Số người biết đến sự tồn tại của họ trong quân đội cũng rất hạn chế, những sát thủ tinh nhuệ của Cơ quan Akaishi, còn gọi là những kẻ điều khiển rối.

"Sao ít vậy?"

Bartholomeo thậm chí không hề nao núng trước ánh mắt của Santacruz, người đứng ở trung tâm quyền lực quân đội, mà cười khẩy đầy thích thú.

"Phần lớn thuộc hạ của tôi đang nhận nhiệm vụ ở các quốc gia khác và tại biên giới rồi."

Đối với quân đội, phần lớn kẻ thù của họ là các lực lượng nước ngoài. Trong nước, họ chỉ có nhiệm vụ duy trì trật tự công cộng hoặc xử lý những kẻ phản bội tìm cách chạy sang nước khác.

Việc số lượng thành viên có thể huy động trong kinh thành ít là điều hiển nhiên.

Gương mặt Santacruz đỏ bừng vì tức giận, bởi người này đang trêu chọc tình cảnh mà ông buộc phải biến đồng bào mình thành kẻ thù.

"Ngươi không cần bận tâm đến những chuyện không cần thiết."

"Theo ý ngài, chỉ cần còn thức ăn và công việc, mọi chuyện còn lại đều đơn giản mà."

Của cải mà cả đời làm kị sĩ cũng không thể sở hữu, và con mồi mà hắn có thể biến thành cái xác lạnh ngắt bằng chính tay mình.

Chỉ cần được cung cấp hai thứ đó, hắn sẽ không hề chùn bước dù bị buộc làm một công việc tàn ác đến cỡ nào.

Đẩy người khác ngoài mình vào bất hạnh, và vắt kiệt của cải lẫn sinh mạng từ những người khác ngoài mình chính là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời Bartholomeo.

Santacruz ngừng cố gắng che giấu sự khinh bỉ đối với Bartholomeo và thốt ra lời tiếp theo.

"Chuẩn bị một số tinh nhuệ. Nếu ngươi có thể đảm bảo bí mật của việc này thì dù chúng còn sống hay đã chết thì ta cũng không ngại dùng người ngoài. Không giới hạn ngân quỹ mà ngươi có thể sử dụng. Hãy tiêu diệt hoàng tử thứ hai Franco Cordoba de Sanjuan càng sớm càng tốt."

"Tôi sẽ dốc hết mọi thứ mình có để hoàn thành nhiệm vụ này."

"Thất bại là không được phép. Trong tình huống xấu nhất mà ngươi thất bại, sẽ không còn chỗ cho ngươi ở đất nước này mãi mãi."

"Kẻ hèn mọn này xin lĩnh nhiệm vụ."

Khuôn mặt Bartholomeo, vốn trống rỗng như mặt nạ Noh, bỗng nở nụ cười rạng rỡ như một ông lão hiền lành.

Đó là nụ cười thỏa mãn, trông thật sự hạnh phúc, không hề lộ ra một chút ác ý nào.

Đối với Bartholomeo, lý tưởng là mục tiêu của hắn có một cuộc sống sung sướng. Vị thế càng cao càng tốt.

Nếu hoàng tử thứ hai, người đang nắm giữ ngai vị kế tiếp, chết giữa chừng, hắn chỉ có thể tưởng tượng nỗi hối tiếc khôn cùng của người đó.

Trong khi tận hưởng cảm giác hưng phấn vì đã có con mồi tối thượng, Bartholomeo cũng bắt đầu bình tĩnh vắt óc suy tính cách hắn sẽ ám sát nhân vật VIP này ra sao.

Dĩ nhiên, hắn không hề có ý định nhường cơ hội chứng kiến cái chết của hoàng tử cho bất cứ ai khác.

Phần 6

Sau buổi yết kiến với nhà vua, Baldr và nhóm của cậu nghỉ ngơi tại quán trọ đã được chuẩn bị sẵn. Buổi tối hôm đó, Franco bất ngờ đến thăm họ.

Cuộc viếng thăm không báo trước khiến Baldr ngạc nhiên, nhưng nếu xét đến nhiệm vụ của mình, đây cũng là một cơ hội hiếm có.

Với độ tuổi gần nhau, họ có thể thoải mái trò chuyện vui vẻ. Khi câu chuyện chuyển sang vấn đề về bơm nước, Franco cười rạng rỡ nói.

"Baldr, ngày mai có thể để ta đi cùng ngài lắp đặt bơm không?"

"Tất nhiên rồi! Tôi sẽ kể cho người mọi thứ về chúng!"

"Eh, cảm ơn…xin nhờ ngài giúp đỡ nhé."

Teresa hăng hái đáp lại từ bên cạnh, không để Baldr kịp nói gì.

Franco, vốn hiền lành và dễ tính, không thể từ chối thiện chí của Teresa.

Ngược lại, sự chân thành thẳng thắn của cô còn khiến anh thấy thích thú, dù có chút ngượng ngùng. Dẫu vậy, anh không hề cảm thấy khó chịu với hành vi của cô.

Franco cảm nhận một phần trong tim mình đang vui mừng vì điều này. Anh ta không thể diễn đạt thành lời đúng như cảm giác khi đứng trước Teresa.

Anh ta quay lại nhìn Baldr, tay chân hơi bồn chồn.

"Nếu còn nơi nào khác trong nước ngài muốn tham quan, xin hãy nói với ta mà đừng khách khí."

Cái chết của thái tử, rồi hàng nghìn hay thậm chí hàng vạn nạn nhân từ dịch bệnh, để xua đi làn gió đen đang thổi qua Vương quốc Sanjuan lúc này, hoàng gia sẽ nắm lấy cả những hi vọng mong manh nhất.

Baldr cũng không ngần ngại giúp đỡ nếu trong khả năng của cậu, nhằm khiến họ mắc nợ ân tình.

"Nếu đó là yêu cầu của hoàng tử Franco, tôi sẽ không ngại nhận bỏ công sức cho đất nước này…"

"Ta đã bảo đừng khách sáo nữa mà……"

"Không không, đúng như dự đoán, xin đừng để tôi phải khách sáo."

Baldr có thể nói chuyện một cách tùy tiện với hoàng tử William khi về nhà, nhưng rõ ràng cậu không dám tùy tiện gọi hoàng tử của một nước khác mà thiếu kính ngữ.

"V-v-vậy tôi có thể gọi ngài là Franco không?"

"Ừ-ừ…ta không phiền, tiểu thư Teresa…"

Mặt Franco đỏ bừng và gật đầu dưới áp lực từ Teresa, người tiến sát mặt hắn với hơi thở mạnh qua mũi.

"Xin hãy gọi tôi là Teresa nữa nhé!"

"U-được rồi……Teresa."

(Kiểm soát bản thân đi, Teresa……)

Baldr ôm bụng, nơi bị một cơn đau âm ỉ tấn công. Brooks và Oliver nhìn cậu với ánh mắt đầy thương cảm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận