Phần 1
Vương quốc Sanjuan là một quốc gia nằm ở phía nam của Vương quốc Mauricia.
Nó được biết đến như một cường quốc biển, trải dài xa tít theo hướng Đông và Tây. Nửa phía Nam của quốc gia này mang khí hậu cận nhiệt nóng ẩm.
Đất nước thịnh vượng nhờ ngành đánh bắt và vận chuyển đường biển. Ngược lại, sản xuất nông nghiệp lại hạn chế, phần lớn ngũ cốc tiêu dùng đều dựa vào nguồn nhập khẩu từ Vương quốc Mauricia.
Mối quan hệ giữa họ và Vương quốc Mauricia về cơ bản vẫn tốt đẹp. Ngược lại, quan hệ với quốc gia láng giềng, Công quốc Trystovy, lại chẳng được như thế.
Thêm vào đó, do cuộc nội chiến dai dẳng tại Công quốc Trystovy, số lượng lớn người tị nạn chính trị đã không ngừng đổ vào Sanjuan. Dòng người này dần trở thành một vấn đề xã hội nghiêm trọng.
Trong bối cảnh ấy, Baldr Cornelius được bổ nhiệm làm đại sứ tại Vương quốc Sanjuan. Đây là điều hiếm thấy, bởi trong lịch sử Vương quốc Mauricia, ít ai ở độ tuổi của cậu lại nhận được cương vị như vậy. Mục tiêu của cậu, dĩ nhiên, là tạo thiện cảm với Sanjuan và thắt chặt mối quan hệ giữa hai quốc gia.
“Lẽ ra mình nên mặc thoáng hơn…”
Baldr lẩm bẩm, dùng tay làm quạt cố gắng làm mát ngực ướt đẫm mồ hôi.
Cái nóng và độ ẩm dường như tăng gấp đôi kể từ khi họ vượt qua Dãy núi Piller, ranh giới tự nhiên giữa Mauricia và Sanjuan.
Trong cả hai kiếp trước (ở Nhật Bản) và kiếp hiện tại tại Vương quốc Mauricia, Baldr chỉ sống ở khu vực ôn đới, nơi có bốn mùa rõ rệt. Cái nóng như quấn lấy cơ thể này thật sự khiến cậu khó chịu.
Baldr dùng chiếc khăn tay trắng, món quà của Selina, để lau mồ hôi trên trán. Cậu chợt nhớ lại khoảnh khắc người yêu mình tiễn mình rời thủ đô hoàng gia, khóc nức nở, chỉ ba ngày trước.
Baldr cảm nhận hương thơm của Selina như đang lan tỏa từ chiếc khăn tay.
Seyruun đã sống cùng cậu như một thành viên trong gia đình, trong khi Baldr đối xử với Selina như một người bạn tri kỷ. Nhưng khi mối quan hệ của họ thay đổi, cảm xúc của cả ba cũng biến chuyển theo.
Kể từ khi họ chính thức thổ lộ tình cảm, ba người buộc phải chịu đựng nhiều thay đổi khác nhau. Thực sự có rất nhiều điều như vậy.
“E-ơ… liệu cậu chủ có thể chị là Seyruun được không ạ?”
“T-tất nhiên rồi, chị Sey… Seyruun.”
Seyruun ngượng ngùng, lúng túng, ánh mắt ngước lên nhìn cậu đầy cầu xin. Trông cô như đang bị trêu chọc vậy.
Má Baldr cũng nóng lên khi nhìn cảnh tượng đó. Một cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng.
“T-thế… có lẽ e-em cũng… nên gọi cậu chủ là chồng… chăng?”
“C-cái gì cơ?”
Cậu băn khoăn không biết đây là trò trêu ghẹo kiểu gì. Dẫu vậy, không thể phủ nhận rằng trong lòng cậu trào dâng một cảm giác khoái lạc ngọt ngào, khó tả khi được gọi là chồng.
“…Nếu Seyruun cảm thấy thoải mái với điều đó…”
“Chồng!”
“Seyruun…”
“Chồng…”
“Đủ rồi hai đứa thôi đi!”
Một tiếng hét sắc bén vang lên từ bên cạnh, ngắt quãng cảnh Baldr và Seyruun đang nhìn nhau đắm đuối, tỏa ra một bầu không khí cặp đôi ngốc nghếch không dứt.
Ngay lúc này, Baldr và Seyruun chính là hình ảnh điển hình của một đôi tình nhân ngớ ngẩn, cứ đùa giỡn với nhau mà chẳng bận tâm đến xung quanh. Không lời nào có thể biện minh cho hành vi ngớ ngẩn này.
Selina, với tư cách là người lớn tuổi nhất, buộc phải chỉ ra cách họ nên tương tác với nhau như những cặp đôi biết điều, có chừng mực.
Đúng vậy, dù giờ họ đã là tình nhân, Selina vẫn phải kiên quyết chủ động và dẫn dắt Baldr đúng hướng…
“Nếu Seyruun gọi anh là chồng, vậy em phải gọi anh là gì đây…?”
Selina nói, áp ngực mình lên vai Baldr, tựa vào cậu.
Cảm giác những trái cây nặng trĩu ấn lên vai, thay đổi hình dạng một cách đàn hồi, khiến má Baldr đỏ bừng như lửa. Seyruun nhíu mày, lộ vẻ không hài lòng.
“……Nghĩ lại thì, anh có một điều muốn nhờ Selina.”
“...Cứ nói đi.”
“Chúng ta cuối cùng cũng trở thành tình nhân rồi… vậy, anh có thể sờ cả tai lẫn đuôi của em được không?”
“F-funya!?”
Sự nhiệt tình vừa nãy của Selina như tan biến theo gió.
Cô đỏ bừng cả khuôn mặt tới tận cổ, sợ hãi đến cứng đờ. Chiếc đuôi bồng bềnh của cô quay về phía Baldr cùng với mông, chỉ thẳng về phía cậu.
“Đ-đừng quá mạnh tay nha…?”
“Cứ để anh lo hết.”
Đôi mắt Baldr lóe sáng khi nhìn chiếc đuôi của Selina, thứ cậu từng mơ thấy trong giấc mộng. Ngón tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang vén mái tóc.
Chiếc đuôi của Selina mang sắc nâu sẫm pha lẫn trắng, óng mượt khác hẳn so với đôi tai cô. Nó tỏa ra một sức hấp dẫn mềm mại, khiến Baldr muốn vuốt ve mãi không thôi.
“Thật tuyệt… mềm mại… không thể cưỡng lại được.”
Ngón tay Baldr lần lượt vuốt ve từng ngóc ngách của chiếc đuôi. Dường như chạm đến nơi nhạy cảm khiến Selina phát ra những âm thanh nghẹn ngào, đầy khổ sở. Sự ngọt ngào trong giọng cô đánh thức trong Baldr một nỗi khoái cảm đầy thống trị.
“Nnh!”
“Hyauh!”
“Ukuuu!”
Những âm thanh gợi cảm Selina cố gắng kìm nén nhưng không thành, thỉnh thoảng vẫn thoát ra từ đôi môi cô.
Chính bản thân cô cũng cố gắng che miệng để ngăn tiếng rên rỉ, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Nhịp thở Baldr trở nên gấp gáp trước vẻ quyến rũ tràn đầy cám dỗ của Selina. Cậu định tiến xa hơn, nghịch ngợm tận gốc chiếc đuôi của cô, nhưng…
“Đủ rồi! Kẻ thù của phụ nữ!”
“Ngài Baldr! Ngài phải bị trừng phạt!”
Baldr bị hai người, gương mặt hóa thành hannya, bắt ngồi theo tư thế seiza. Khoảnh khắc khoái lạc của cậu chấm dứt, thay vào đó là một trận mắng mỏ kéo dài mà cậu buộc phải nhẫn nhịn.
(Mình muốn vuốt chiếc đuôi ấy thêm một lần nữa…)
“Baldr, giờ trông cậu thật dâm đãng đấy.”
“Ít nhất hãy để tớ đắm chìm trong ký ức của mình đi!”
Baldr khịt mũi, khó chịu trước lời trêu chọc không thương tiếc của người bạn Brooks bên cạnh.
Chuyện này cũng dễ hiểu, Baldr không phải là người duy nhất đến Vương quốc Sanjuan với tư cách phái viên của Mauricia.
Bên cạnh các bạn của cậu, Brooks và Teresa, còn có hai ki sĩ chính thức từ Viêm Hỏa Kị sĩ đoàn hộ tống, cùng với thư ký hoàng gia Oliver, người sẽ đảm nhiệm vai trò cố vấn cho cậu.
Theo lời Oliver, có vẻ Baldr sẽ bị buộc phải đưa ra một quyết định mang tính chính trị khó khăn vượt xa dự đoán của cậu tại Vương quốc Sanjuan.
Không ai, ngoại trừ vị vua mưu mô Welkin, có thể nghĩ đến việc bổ nhiệm một thiếu niên như Baldr làm đại sứ thiện chí, kể cả vô tình.
Bình thường, kinh nghiệm là tất cả những gì cần khi đối mặt với những vấn đề ngoại giao như lần này.
Dù nhìn từ góc độ nào, vấn đề chính trị lớn nhất hiện nay của Vương quốc Sanjuan là cái chết của Thái tử Abrego vì bệnh tật, mặc dù hắn ta là người thừa kế ngai vàng.
Nếu mọi việc suôn sẻ, hoàng tử Franco sẽ trở thành vị vua tiếp theo, nhưng Franco sinh ra từ hoàng hậu thứ hai, trong khi thái tử Pedro lại là con của Hoàng hậu thứ nhất, nên dường như tranh chấp chính trị giữa hai người về việc ai sẽ trở thành thái tử mới đang ngày càng căng thẳng.
Trong tình thế này, rất có khả năng người sở hữu phương pháp điều trị căn bệnh mà Baldr cung cấp sẽ tiến một bước gần ngai vàng hơn.
“Thật là…”
Rất có thể vị vua ấy đã biết chuyện này ngay từ đầu. Baldr thở dài suy nghĩ.
Việc khiến Vương quốc Sanjuan mang ơn mình là điều tốt, nhưng nếu cậu ban ơn cho nhầm phe, mọi nỗ lực sẽ trở nên vô nghĩa.
Cậu nên chọn ai đây, chuyện này là một vấn đề có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự an toàn của chính Baldr.
Điều đáng sợ ở đây là Baldr không nên chỉ đơn thuần tập trung vào việc bán ơn tình cho Vương quốc Sanjuan. Welkin còn ngầm thúc giục cậu tiến xa hơn nữa, tìm một người có thể làm hậu thuẫn cho mình từ nơi này.
Nếu Baldr xây dựng được mối quan hệ vững chắc với Vương quốc Sanjuan bên cạnh thành tích và địa vị của mình, những quý tộc ghen ghét cậu và quan lại thù địch trong Mauricia sẽ phải do dự, khó mà trực tiếp gây rắc rối với cậu.
Các mối quan hệ quốc tế tựa như gót chân Achilles đối với những quý tộc chỉ có thể phô trương quyền lực trong phạm vi đất nước.
Dẫu vậy, chuyện này chẳng qua chỉ là nỗi lo vô ích của Welkin. Ông ta đâu biết về ảnh hưởng đáng sợ của mẹ Baldr, Maggot.
“Ước gì mình còn có thể tận hưởng cuộc sống học đường thêm chút nữa…”
Cậu cũng muốn kiếm tiền mà không bị bất cứ nghĩa vụ nào đè nặng lên vai.
(Mình đã tích góp đủ tiền để lấp đầy cả một bồn tắm, đúng như giấc mơ của mình…)
Thị trấn Malaga , điểm dừng chân trước khi rời đến kinh đô Cadiz , cuối cùng đã hiện ra trong tầm mắt. Bụi mờ bay khắp cả thị trấn.
Một vài người đàn ông, trông như kị sĩ, đang tiến về phía này trên lưng ngựa.
Họ có làn da rám nắng và đội mũ sắt nhuộm màu rực rỡ. Chẳng còn nghi ngờ gì, đó chính là trang bị của các kị sĩ chính thức thuộc Vương quốc Sanjuan.
“Giờ đây… chỉ có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo…”
Baldr gạt sang một bên nỗi hoài niệm về những ngày tháng tươi đẹp giờ đã qua. Cậu trao ánh mắt với Brooks, rồi ra hiệu cho toàn bộ phái đoàn ngoại giao dừng lại.
Cậu cầu mong, ít nhất, phía bên kia sẽ có người tỏ ra thân thiện.
Phần 2
“Chào mừng đến với Vương quốc Sanjuan.”
Người ra đón phái đoàn tại Malaga chính là tổng trấn của nơi này, Rodriguez de Vega.
Ông ta trông khá trẻ trung, nhưng tóc lại điểm vài sợi trắng. Là một quý ông năm mươi tuổi, ông dường như từng có kinh nghiệm trong quân ngũ. Thân hình rắn rỏi của ông vẫn được bao phủ bởi lớp cơ bắp hùng vĩ.
Nói về Malaga, đây là một thành phố rộng lớn, chỉ đứng sau thủ đô Cadiz. Vùng này là một trong số ít những khu vực sản xuất ngũ cốc của Vương quốc Sanjuan. Trong nhiều thế hệ, người đảm nhiệm chức tổng trấn ở thành phố này luôn là một nhân vật quyền lực, gánh vác trọng trách nặng nề ở quốc gia.
Thế nhưng, Rodriguez chẳng hề tỏ vẻ kiêu ngạo dù địa vị của ông rất cao. Baldr cảm thấy có thiện cảm với ông.
“Tôi vô cùng biết ơn sự đón tiếp nồng hậu này. Tôi là đại sứ do Vương quốc Mauricia phái đến, Nam tước Baldr Severn Cornelius. Rất mong ngài chiếu cố.”
Biểu cảm của Rodriguez thoáng méo mó khi nghe lời chào của Baldr. Chắc hẳn ông nghĩ rằng người được cử làm đại sứ phải là Oliver, dựa vào tuổi tác của Baldr.
Thực tế, bình thường ai lại nghĩ một cậu thiếu niên mười bốn tuổi sẽ được làm đại sứ chứ.
“…Họ của ngài là Cornelius phải không?”
Thế nhưng, dự đoán của Baldr về lý do khiến Rodriguez sửng sốt là sai.
Điều khiến ông kinh ngạc không phải vì Baldr là đại sứ, mà vì cậu thuộc Gia tộc Cornelius, có vẻ như vậy.
“Vâng, tôi là con trai của nam tước Cornelius.”
Nghe vậy, Rodriguez bật lên một tiếng “ồ”.
Ông trông có phần hoài niệm và thương cảm… Rodriguez nhìn Baldr lần nữa với một biểu cảm phức tạp.
Mái tóc bạc rực rỡ, ánh mắt chứa sức mạnh ý chí, sống mũi thẳng tắp, và hình dáng đôi môi, tất cả hòa quyện vào nhau vừa sang trọng vừa uy nghi. Những nét ấy khiến Rodriguez nhớ lại một người phụ nữ mà ông từng quen trong quá khứ.
“Phu nhân Maggot có khỏe không?”
“Ngài biết mẹ tôi sao?”
Câu hỏi bất ngờ khiến mắt Baldr theo phản xạ giãn ra.
Cậu chẳng thể nghĩ ra nỗi giữa người mẹ liều lĩnh của mình lại có thể quen biết với một người quyền cao chức trọng như vậy.
“Thực ra, ta mang ơn phu nhân Maggot vì đã cứu mạng ta trong chiến dịch trấn áp hải tặc ở Biển Marmara. Lúc đó ta đã thỉnh cầu bà ấy gia nhập quân đội nước này bằng mọi giá, nhưng… chẳng bao giờ ngờ rằng bà ấy lại trở thành vợ của một nam tước.”
(Mẹ à, mẹ làm gi ở tận đây vậy…)
Baldr một lần nữa nhận ra sự phi thường, đến mức vô lý của mẹ mình.
Đó chính là người mẹ của cậu mà họ đang nhắc tới. Chẳng còn nghi ngờ gì, bà ấy hẳn đã hân hoan tham chiến ở đây chỉ vì lý do đơn giản, chiến đấu trên biển thật thú vị.
“…Thật ra trong các trận hải chiến, lính đánh thuê, thậm chí cả những người kỳ cựu, cũng không thực sự hữu dụng vì phải chiến đấu trên con tàu chao đảo. Khi đó, bọn cướp biển có lợi thế về địa hình và dự đoán được dòng hải lưu. Hạm đội của ta bị tách rời và bị tập trung tấn công. Lúc đó ta đã sẵn sàng chấp nhận cái chết. Chỉ đến khi phu nhân Maggot đến.”
Rodriguez nhíu mắt với vẻ đầy hoài niệm.
Baldr tự hỏi, trong đôi mắt người đàn ông này, liệu đó là nỗi khao khát, sự tôn kính, hay là tình yêu.
“Suốt đời này ta sẽ không bao giờ quên… hình ảnh oai hùng của Ngân Quang trên đại dương ngày ấy……”
Nếu xâu chuỗi lại câu chuyện của Rodriguez, dường như chiến hạm mà ông đi theo đã chịu một cuộc tấn công và bọn cướp biển đã tràn lên tàu, kéo trận chiến vào một cuộc cận chiến khốc liệt.
Một nửa thủy thủ đoàn hy sinh, trong khi số lượng địch vẫn đông đảo. Lúc đó, Maggot nhảy từ một con tàu đồng minh khác và một mình tiêu diệt toàn bộ bọn cướp.
Như thể Maggot đang bay lơ lửng trên con tàu rung lắc dữ dội giữa biển cả. Không, thực ra cô ấy gần như chiến đấu trên không trung suốt.
Cô nhanh đến mức, theo Rodriguez, trông như Maggot đang lướt trên boong chứ không phải chạy.
Baldr, cậu con trai vô tâm của cô, không khỏi tự hỏi liệu mẹ mình có thật sự là con người hay không.
“Nếu ngài là con trai của phu nhân Maggot, nghĩa là ngài chính là con trai của người đã cứu mạng ta. Nếu có điều gì ta có thể giúp, cứ nói thẳng với ta.”
“Việc chúng ta gặp nhau như thế này hẳn cũng có duyên. Nếu ngài không phiền, tôi muốn hỏi một chuyện quan trọng… về tình hình người kế vị thay cho thái tử Abrego?”
Rodriguez nở một nụ cười vui mừng.
Có vẻ ông tỏ ra hứng thú trước kiến thức của cậu thiếu niên trước mặt.
“Ngài biết vị trí của ta chứ?”
“Tôi tin rằng ngài có quan hệ với hoàng hậu thứ hai, là họ hàng thân cận. Tôi biết rằng ngài sẽ ủng hộ hoàng tử thứ hai vì mối quan hệ gia tộc. Tuy nhiên, việc đó không liên quan đến việc hoàng tử thứ hai có lợi thế hay không.”
“Ngài có nghĩ rằng tôi có thể đang nói dối ngài không?”
“Nếu đó là một lời dối trá dễ dàng bị phát hiện, thì tôi chỉ có thể nói rằng về sau ngài Rodriguez sẽ hối hận. Hơn nữa, với tư cách là công dân của Vương quốc Sanjuan, ngài chắc hẳn không muốn để quốc gia khác can thiệp một cách tùy tiện.”
Điều quan trọng đối với Baldr, nói cách khác, đối với Vương quốc Mauricia, là xây dựng mối quan hệ hữu hảo với người thừa kế ngai vàng tiếp theo. Họ không hề có ý tham gia vào việc quyết định ai sẽ là người kế vị.
Đương nhiên, Vương quốc Sanjuan cũng không mong muốn mắc nợ Mauricia quá nhiều.
“Vậy thì tôi cũng sẽ nói thẳng mà không giữ gì, để tỏ lòng kính trọng ngài Baldr đây…… hoàng tử thứ hai, điện hạ Franco, không nghi ngờ gì là vượt trội hơn hoàng tử thứ ba, điện hạ Pedro về tầm nhìn và khả năng. Tuy nhiên, đáng tiếc thay, cậu ấy không hề khao khát ngai vàng.”
“Điện hạ Franco… không hề khao khát ngai vàng sao?”
“Ít nhất thì cậu ấy không hề mong muốn nó như hoàng hậu Elena. Dù vậy, tôi không thể khẳng định lý do vì sao.”
Không khó để đoán rằng Rodriguez biết thông tin này là nhờ mối quan hệ huyết thống với hoàng tử thứ hai.
Nếu thông tin này đã tuồn ra ngoài, cuộc đua tranh giành ngai vàng lẽ ra đã kết thúc từ lâu.
Baldr cảm thấy biết ơn Rodriguez vì đã cung cấp thông tin một cách dễ dàng như thế. Đồng thời, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng cậu.
Nếu Franco thất bại trong cuộc đua này, Rodriguez cũng có khả năng bị giáng chức vì với tư cách là người thân của Franco. Thế nhưng ông vẫn tiết lộ điều đó cho Baldr.
Hay có lẽ ý định thật sự của ông là tách Franco ra khỏi ngai vàng?
Có vẻ từ giờ Baldr sẽ luôn bị thúc ép để thu thập thông tin và đưa ra những quyết định chính trị quan trọng. Điều này khiến Baldr cảm thấy gần như bất lực trước vận mệnh.
(Như mình đã nghĩ, chẳng có cách nào để hoàn thành nhiệm vụ đại sứ một cách yên ổn mà không gặp rắc rối…)
Baldr không hề hỏi liệu mình nên ủng hộ Franco hay Pedro.
Một kẻ ngoại quốc như cậu không nên quyết định bất cứ chuyện gì như vậy. Trước hết, cậu nên tránh can thiệp một cách cẩu thả đến mức tối đa.
Việc Rodriguez tiết lộ cho cậu từng ấy thông tin chẳng qua chỉ là bày tỏ sự thân thiện của ông đối với Baldr, bất kể Baldr có ý định gì đi chăng nữa. Nếu Baldr hỏi thêm thông tin hay đặt ra bất kỳ câu hỏi không cần thiết nào, đánh giá của ông về Baldr sẽ giảm sút, và trong trường hợp xấu nhất, ông ta thậm chí có thể trở thành kẻ thù.
“Tôi biết ơn những thông tin quý giá này. Tôi sẽ không quên ân tình này.”
“Không không, so với ân tình mà phu nhân Maggot đã cứu mạng tôi, tôi thấy xấu hổ vì đây là tất cả những gì bản thân mình có thể làm. Xin đừng bận tâm.”
Rodriguez vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh khi nói vậy, nhưng bên trong, ông đang kinh ngạc.
Baldr chưa hoàn toàn tin tưởng Rodriguez, nhưng cậu vẫn giữ sự tôn trọng đối với ông, khả năng phân tích thông tin một cách sắc bén mà vẫn thận trọng, không vượt quá quyền hạn của mình, thật sự là điều không tưởng đối với một cậu bé còn đang tuổi mới lớn.
Dù ngoại hình vẫn là một cậu bé mười bốn tuổi, nhưng bên trong, cậu như một con người hoàn toàn khác.
Nhớ lại, mẹ của Baldr, Maggot, còn... phi lý hơn nữa.
(…Bây giờ thì, mình chỉ hy vọng khả năng hút rắc rối khắp nơi mà mẹ cậu ta có sẽ không truyền lại cho cậu ta. Cũng là vì tốt cho cậu thôi…)
Nếu Baldr nghe được những gì Rodriguez đang nghĩ, có lẽ cậu sẽ bật khóc trước vận rủi của dòng máu đang chảy trong cơ thể mình.
Không cần biết Rodriguez đang nghĩ gì, Baldr vẫn nuốt trọn ly rượu trái cây để làm dịu cổ họng khô khát.
Loại rượu trái cây được làm lạnh bằng nước ngầm ấy lan tỏa trong cơ thể cậu, vốn đang mệt mỏi vì nóng bức và ẩm ướt, như một cơn mưa rào xua tan hạn hán.


0 Bình luận