Isekai Tensei Soudouki
Takami Ryousen (高見梁川) Ririnra (りりんら)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 1: Hợp đồng với quỷ, phần 4-5

0 Bình luận - Độ dài: 4,780 từ - Cập nhật:

Phần 4

Bộ trưởng quốc phòng Santacruz không thể ngủ được sau khi nghe báo cáo rằng âm mưu ám sát hoàng tử Franco, âm mưu mà ông đã ra lệnh cho Bartholomeo thực hiện, đã thất bại.

Chỉ trong vài ngày, hai má ông hóp lại và làn da mất dần đi sức sống. Giờ đây ong trông như một người bệnh lâu năm.

Vụ ám sát một thành viên hoàng tộc đã đè nặng lên trái tim của ông đến mức đó.

Sự bất an của ông cũng thể hiện rõ qua việc ông đã khẩn cấp điều một trung đoàn hải quân trên bộ đến thủ đô.

Bề ngoài thì việc điều quân này là để duy trì trật tự công cộng sau vụ ám sát hoàng tử, nhưng ông cũng có ý định dùng lực lượng này thực hiện một cuộc đảo chính quân sự và đưa Pedro lên ngai vàng trong trường hợp bị mọi chuyện bị lộ ra ngoài.

Tuy nhiên, Santacruz cũng nhận thức rõ rằng hành động này quá mạo hiểm, khi mà vua Carlos vẫn còn khỏe mạnh.

Dù ông là lãnh đạo quân đội cấp cao nhất, quyền bổ nhiệm và bãi nhiệm bộ trưởng quốc phòng vẫn thuộc về vua. Phần lớn binh lính trong quân đội cũng tuyên thệ trung thành với vua, thay vì ông.

Không hề có bằng chứng cho thấy giữa Bartholomeo và Santacruz có một mối liên hệ nào, cũng không có thứ gì chứng chính ông là người đã ra lệnh ám sát hoàng tử.

Santacruz tin rằng mình đã rất cẩn thận để không bỏ sót bất kỳ bằng chứng nào có thể dùng để chống lại mình.

Tuy nhiên, mọi chuyện sẽ bị phanh phu ra khi một cuộc điều tra quy mô lớn được tiến hành và Bartholomeo bị bắt.

Santacruz không thể công khai ra lệnh cho cấp dưới bỏ qua thủ tục điều tra được. Lúc này, ông chẳng còn ai để chia sẻ nỗi lo lắng này.

"Ta cũng không thể cắt đứt quan hệ với hắn…"

Liệu có ổn hơn nếu ông bit miệng Bartholomeo cùng thuộc hạ của hắn trong bóng tối? Santacruz đã nghĩ đến điều đó, nhưng kế hoạch như vậy lại không có cơ sở để thực hiện được.

Trước hết, lực lượng mà Santacruz có thể huy động ngoài Bartholomeo chỉ là những binh lính thông thường. Họ không thể thực hiện nhiệm vụ trong bí mật một cách tuyệt đối.

Và quan trọng hơn cả, nỗ lực của ông sẽ lập tức thất bại nếu hành động với quân số không đủ.

Các sát thủ dưới quyền Bartholomeo đều là những chiến binh xuất sắc.

Thật lòng mà nói, ông muốn giết gã đó thật nhanh cho rồi.

Nếu có thể xử hắn trước khi hắn kịp nói ra điều gì đó, sẽ chẳng còn bằng chứng gì có thể kết tội ông.

Thế nhưng, ông chẳng có cách nào để làm điều đó.

Vì vậy, Santacruz không còn lựa chọn nào khác để tự cứu mình ngoài việc tiếp tục lợi dụng gã sát thủ đó mặc dù biết rõ nguy cơ của hành động này, đồng thời ra sức dẫn dắt Pedro lên ngôi vua.

"Nhưng liệu gã đó có thực sự giết được hoàng tử Franco không…?"

Tổ chức cận vệ của Vương quốc Sanjuan cũng không ngu ngốc đến mức tắm hai lần trên một dòng sông.

Hắn sẽ phải chuẩn bị một lực lượng mà bằng mọi giá phải thành công trong kế hoạch ám sát tiếp theo, kể cả trong trường hợp xấu nhất.

Dù sao đi nữa, người thực hiện âm mưu sẽ là Bartholomeo chứ không phải Santacruz. Sự thật ấy khiến Santacruz khó chịu đến mức không thể chịu nổi.

Phần 5

"Trời ạ, hải quân của chúng ta liệu có ổn không đây…?"

Đại thần hải quân Jose Liberiano nhấp một ngụm rượu, ông than thở, không giấu nổi vẻ buồn bã.

Ông đang ở tuổi trung niên, khoảng giữa bốn mươi, nhưng khuôn mặt vẫn còn khá trẻ trung, như chỉ mới đầu ba mươi vậy. Làn da ông khá trắng đối với một người đàn ông sống nhờ vào biển cả, vẻ bề ngoài có phần nữ tính.

Ấn tượng của ông mang nhiều nét học giả hơn là tướng lĩnh quân đội, nhưng khi dẫn dắt hạm đội, không ai trong hải quân có thể vượt qua ông.

Jose được các tên cướp biển coi biển Marmara là lãnh địa sợ hãi gọi với cái tên Con quỷ của Lepanto. Là một người có năng lực, mặc dù thái độ có phần lười biếng, ông không thể không cảm thấy lo ngại trước khủng hoảng chính trị hiện tại ở đất nước mình.

Một người tinh tường như ông tất nhiên nhận thức được phần nào động cơ phía sau cho hành động của Santacruz.

Ông không có vấn đề với kế hoạch của Santacruz nhằm duy trì ảnh hưởng của quân đội trong chính quyền bằng cách ủng hộ Pedro lên ngôi. Nhưng những hành động cực đoan như ám sát Franco rồi tiến hành đảo chính quân sự, nếu thất bại, sẽ để lại hậu quả thảm khốc cho quân đội.

Khi nghĩ đến kịch bản ấy, Jose không khỏi nghi ngờ năng lực của Santacruz trong vai trò lãnh đạo quân đội với những phương pháp cực đoan như vậy.

Lý do Jose không bày tỏ lập trường của mình một cách công khai không chỉ vì ông là người thiên về quân sự hơn chính trị, mà còn bởi xuất thân vốn là thường dân, nên ông bị loại khỏi phe cánh chủ chốt trong quân đội.

Dù vậy, ông vẫn có thể đứng vững ở hải quân nhờ tài năng chỉ huy và quản lý xuất sắc. Hơn nữa, ông còn kiêm nhiệm luôn vai trò trung gian tạm thời, khéo léo cân bằng những xung đột phe phái trong quân đội.

Chính vì vị trí như vậy mà giờ đây Jose rơi vào tình cảnh khó xử này. Ông chẳng thể chịu đựng nổi tình hình hiện tại.

Bỗng ông nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, thuộc hạ của Jose, một chàng trai trẻ bước vào. Có lẽ chỉ là tưởng tượng, nhưng Jose cảm giác gương mặt của anh ta hơi tái nhợt.

"Thưa ngài, có người xin được gặp. Tôi nên trả lời thế nào ạ?"

"Xin gặp ta mà không gặp bộ trưởng quốc phòng sao? Người đó rốt cuộc là ai vậy?"

"Người này mang theo thư giới thiệu của hoàng tử thứ hai…"

"Cái gì cơ?"

Jose lập tức phân vân không biết có nên từ chối hay không.

Thủ phạm vẫn chưa được điều tra ra, nhưng có khả năng chuyện này liên quan đến tổ chức bí mật nằm dưới quyền chỉ đạo trực tiếp của bộ trưởng quốc phòng, khả năng cao chính họ đã ám sát Franco. Nếu không phải vậy, sẽ chẳng có lý do gì khiến Santacruz lại tỏ ra hoảng sợ đến thế vào lúc này.

Nếu không may, rất có thể người này đến để chất vấn quân đội về chuyện đó.

Dù vậy, cũng sẽ là một vấn đề rắc rối nếu ông từ chối gặp mặt.

Nếu ông đuổi người đưa tin của hoàng tử thứ hai mà chẳng nghe thèm lý do, chẳng khác gì ông đã xác nhận nghi ngờ của họ về quân đội.

(Nhưng tại sao lại đến gặp mình chứ…)

Jose dừng ngay việc vừa suy nghĩ vừa than thở trong lòng và trả lời thuộc hạ.

"Không còn cách nào khác. Ta chấp nhận yêu cầu gặp mặt. Nhưng chỉ cho phép một người vào. Ta sẽ không để bất kỳ vệ sĩ hay trợ lý nào đi theo."

"Vâng, thưa ngài."

(Nếu mình dẫn họ đến gặp bộ trưởng quốc phòng thì sao… nhưng nếu làm vậy, không biết bộ trưởng sẽ phản ứng thế nào khi ông ta đang trong trang thái lo sợ hiện tại.)

Rất có thể vị khách này cũng đang nghĩ như vậy. Jose âm thầm cau mày trước rủi ro có thể sẽ xảy ra đến từ một sự kiện hoàn toàn bất ngờ như thế này.

"Xin lỗi vì đã xin gặp ngài một cách đột ngột như thế này, đại thần hải quân Jose. Tôi tên là nam tước Baldr Severn Cornelius. Thật vinh dự được làm quen với ngài."

Một nhân vật phiền phức đã đến gặp ông. Jose chỉ muốn nguyền rủa cả vận rủi của mình lẫn thần linh.

Trong tất cả mọi người, lại chính là người đã xử lí nhóm sát thủ trong âm mưu thất bại đó đến đây.

"Ngài là đại sứ từ Vương quốc Mauricia? Tại sao ngài lại mang theo thư giới thiệu của hoàng tử thứ hai, thưa nam tước?"

"Tôi đoán ngài chắc đã nghe rồi, người phụ nữ mà hoàng tử muốn cưới là một kị sĩ của Mauricia, đồng thời cũng là bạn thời thơ ấu của tôi. Vì vậy, hoàng tử đã nhờ đến tôi, người đã góp sức trong việc ngăn chăn âm mưu át sát vài ngày trước."

Chắc sẽ bớt phiền phức hơn nếu ngươi chỉ đứng nhìn và để hoàng tử Franco bị giết, không cần làm gì thêm nữa.

Đó là cảm xúc thật sự của Jose, nhưng ông không bày tỏ nó ra trước Baldr, ông chỉ mỉm cười một cách lịch sự. Quả thật, ông không thể giữ chức đại thần hải quân nếu không có khả năng giấu được cảm xúc ở mức này.

"Lý do tôi đến đây hôm nay không gì khác ngoài việc xóa bỏ sự hiểu lầm của quân đội đối với hoàng tử Franco."

"Hiểu lầm… phải không?"

Jose không nắm rõ ý đồ của Baldr và cảm thấy bối rối.

"Đúng vậy. Dường như có tin đồn trong công chúng rằng hoàng tử Franco đang đại diện cho lợi ích của các quý tộc triều đình, bao gồm cả tổng trấn Cordoba, và rằng khi hoàng tử Franco lên ngôi, người sẽ cắt giảm ngân sách quân đội. Tuy nhiên, đây là một sự hiểu lầm nghiêm trọng."

"Đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện đó. Nếu ngài nam tước nói thật thì quả thật là tin động trời, nhưng… tại sao ngài lại nói với tôi?"

Lời nói vừa rồi của Jose nửa thật nửa giả. Ông cũng đã nghe về việc Franco say mê một đứa con gái quý tộc từ Mauricia và suýt đánh mất sự ủng hộ từ các quý tộc.

Nên cũng có thể bây giờ Franco đang cố lấy lòng quân đội. Nhưng ông không hiểu tại sao lại nói chuyện đó với mình.

Như thể đang đọc thấu tâm tư Jose, Baldr hỏi.

"Phải chăng ngài đang nghĩ rằng hoàng tử đang định đổi phe vì các quý tộc đang rút lui?"

"Làm sao có thể như vậy, suy nghĩ phạm thượng ấy chẳng hề tồn tại trong tâm trí tôi. Tuy nhiên, tôi công nhận rằng hiện tại hoàng tử Franco đang mất dần sự ủng hộ từ các quý tộc."

"Có vẻ như là vậy, nhưng cũng không phải vậy. Các quý tộc lớn, bắt đầu từ tổng trưởng Cordoba, vẫn ủng hộ hoàng tử Franco như trước. Miễn là các quý tộc lớn chưa thay đổi lập trường, các quý tộc cấp dưới cũng sẽ theo họ."

Jose tự nhiên nhíu mày, dù không có ý định trưng ra biểu cảm đó, nhưng cảm giác khó hiểu trước ý đồ của Baldr khiến ông thấy rùng mình.

Nếu Franco đã có sự ủng hộ của các quý tộc, việc tiếp cận quân đội chỉ có thể phản tác dụng.

Chắc chắn Franco sẽ giành được vị trí thái tử nếu có thể nhận được sự ủng hộ cả từ quý tộc lẫn quân đội, nhưng chuyện đó không thể nào xảy ra, ngay cả vua Calos cũng khó có thể trung hòa lợi ích của cả hai phe hoàn toàn.

"Bây giờ tôi càng thấy khó hiểu hơn. Nếu đúng như vậy, ngài nam tước, ngài hoàn toàn không cần phải đến gặp tôi làm gì cả."

Ngay cả Jose, người vốn coi chính trị như chuyện của người khác, vẫn muốn còn gắn bó với quân đội lâu dài. Ông sẽ luôn đại diện cho lợi ích của quân đội bằng bất cứ giá nào. Nếu Franco nghĩ rằng Jose sẽ phản bội bộ trưởng quốc phòng và đổi phe, thì điều đó chỉ có thể gọi là một tính toán sai lầm hết sức phi lý.

"Vậy, thưa ngài, ngài có nghĩ rằng bộ trưởng quốc phòng thật sự sẽ nghe những gì tôi nói không?"

"… Tất nhiên là ngài ấy sẽ vui mừng khi nghe những điều mà ngài nam tước vừa nói với tôi."

Ông đang nói dối. Jose tin rằng sẽ chẳng thể nào Santacruz tin vào câu chuyện nhảm nhí này.

Tuy nhiên, lí do là vì tồn tại một sự thật rằng Santacruz đã âm mưu ám sát Franco. Ít nhất là ở bề ngoài, Santacruz lẽ ra phải giữ được bình tĩnh để nghe đề xuất của Franco.

Nếu Jose đồng ý với lời Baldr nói ở đây, điều đó cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận quân đội đứng sau âm mưu ám sát hoàng tử.

"Thật đáng tiếc, không những không thể gặp được bộ trưởng quốc phòng, tôi thậm chí còn không thể gửi ngài ấy lá thư của tôi."

(Tên bộ trưởng quốc phòng đó, rốt cuộc hắn đang làm gì vậy!)

Jose thầm nguyền rủa trong lòng.

Ít nhất, đó không phải là hành động mà một người đang bị nghi vấn nên làm. Ông ta lẽ ra phải hành động mạnh dạn hơn, thể hiện như thể rằng ông hoàn toàn trong sạch ngay cả khi bị điều tra, và chủ động chứng minh sự trong sạch của mình.

"Chúng tôi thực sự đánh giá cao sự rrung lập trong cách nhìn của ngài. Dù ngài là thường dân, rất ít người phản đối việc ngài nhậm chức đại thần hải quân. Cảm giác an tâm mà ngài mang lại chính là minh chứng cho khả năng giải quyết mọi vấn đề một cách thực tế và thực dụng. Ngay cả những người đặt lợi ích phe cánh lên trên hết cũng sẽ không ghét một người biết đánh giá đúng mức."

Hiện tại, nội bộ quân đội đang chia làm hai phe chính.

Phe thứ nhất là phe hạm đội, với mục tiêu nâng cao sức chiến đấu của hải quân và từng tham gia trận quyết chiến với Công quốc Trystovy. Phe còn lại là phe bảo thủ, muốn ưu tiên trấn áp cướp biển và đảm bảo an toàn cho các chuyến thương thuyền, đồng thời mong muốn mở ra tuyến đường biển mới.

Khi cân nhắc rằng nhiệm vụ chính của hải quân là bảo vệ các tàu thuyền giao thương, nguyên tắc của phe bảo thủ có vẻ như là hợp lý hơn. Tuy nhiên, phe hạm đội, với ý định tiêu diệt Công quốc Trystovy, kẻ thù truyền kiếp của Vương quốc Sanjuan, vốn do nội chiến mà hải quân đã suy yếu, hiện là phe chiếm ưu thế trong hải quân.

Tuy nhiên, sau cái chết của anh hùng Diego, phe hạm đội mất đi một người lãnh đạo đầy sức hút. Jose, thuộc phe trung lập, được tạm thời bổ nhiệm làm đại thần hải quân trong khi các chỉ huy trẻ tuổi tích lũy kinh nghiệm để đảm nhận vị trí này trong tương lai.

"Xin được nhắc lại, hoàng tử Franco không hề có ý định làm suy yếu quân đội, đặc biệt là hải quân. Ngược lại, hoàng tử còn nghĩ rằng hải quân nên được mở rộng. Và không chỉ hoàng tử nghĩ vậy, Vương quốc Mauricia của chúng tôi cũng đồng tình với điều đó. Tôi muốn ngài nghe kĩ điều này."

"Tôi có thể hỏi lý do vì sao không chỉ hoàng tử mà cả Vương quốc Mauricia đều mong muốn phát triển hải quân của Vương quốc Sanjuan không?"

Trong cuộc trò chuyện này, biểu hiện của Jose, vốn tỏ ra như một người ngoài cuộc đang bàn về chuyện của người khác, dần biến mất.

Dựa trên bản năng và kinh nghiệm của mình, ông nhận ra rằng cần phải xem xét nghiêm túc tác động mà lời nói vừa nãy của Baldr có thể mang lại cho hải quân của Vương quốc Sanjuan. Hơn nữa, Baldr còn nhắc đến ý định của Vương quốc Mauricia. Nếu coi nhẹ điều này, lợi ích quốc gia của Sanjuan có thể bị tổn hại đáng kể.

Vương quốc Sanjuan là một quốc gia biển với lực lượng hải quân xuất sắc. Đại thần hải quân Jose, thuộc phe trung lập, sở hữu khả năng đưa ra những phán đoán đúng đắn vì lợi ích quân đội và quốc gia, thay vì chỉ nghĩ cho lợi ích phe cánh của mình.

Đó chính là lý do Baldr chọn ông làm quan chức quân sự cao cấp cần được thuyết phục.

*Clack*

Baldr rút ra một thiết bị bằng gỗ từ túi và đặt trước mặt Jose.

"Trong tương lai, tàu thuyền sẽ có thể đi xa hơn trên biển và vận chuyển số lượng lớn hơn nhiều. Để chứng minh điều đó, chúng tôi đã chuẩn bị chiếc la bàn này cùng phương pháp phòng ngừa bệnh scorbut cho đất nước ngài."

Lịch sử phát triển la bàn đã lâu đời. Theo kiến thức của Masaharu, nó được phát triển lần đầu vào thế kỷ thứ mười một ở Trung Quốc.

Tuy nhiên, chiếc la bàn này chỉ là một vật dụng đơn giản, với một thanh nam châm được đặt giữa một khoang chứa đầy nước. Nó chỉ thực sự trở thành la bàn chống thời tiết có thể sử dụng trong những cơn bão lớn, khi loại la bàn treo được phát triển vào thế kỷ mười lăm.

Nhờ đó, việc xác định phương hướng trở nên chính xác ngay cả khi thời tiết xấu. Phát minh này đã mở ra kỷ nguyên Thời đại Khám phá.

Hiện tại, một trong những lý do khiến Vương quốc Sanjuan không thể dẹp sạch nạn cướp biển ở biển Marmara là do thiếu khả năng định hướng trên biển.

Nhờ chiếc la bàn mẫu nhỏ mà Baldr trao tặng, một trong những vấn đề nhức nhối đó đã được giải quyết.

"Ng-ngài có hiểu không, ý nghĩa khi ngài cung cấp cho chúng tôi thứ này lớn đến mức nào không?"

Jose vốn phải sớm nhận ra rằng không thể đánh giá Baldr dựa trên tuổi tác, nhưng ông vẫn không kiềm được mà hỏi.

Thiết bị nhỏ này là một phát minh mang tính đột phá, sẽ dẫn dắt cả lục địa bước sang một kỷ nguyên mới.

Jose, vốn là một người con của biển, hiểu điều đó đến vĩ đại đến múc nào.

Việc du hành đến một lục địa khác, cho đến nay luôn là một cuộc phiêu lưu mà chỉ những kẻ muốn liều mạng mới dám thử, nhưng giờ đây, mọi người đều có thể làm được điều đó. Có nghĩa là, tất cả các quốc gia ven biển sẽ phải cải cách cách sống của họ ở mức toàn quốc sau bước ngoặt này.

Một quốc gia có cơ hội nhưng không thể chấp nhận sự thay đổi sẽ chỉ có thể suy tàn trong dòng thời gian.

"Vương quốc Mauricia thì không có biển… nên lý tưởng nhất nếu chúng tôi có một quốc gia đồng minh đáng tin cậy sở hữu công cụ này. Và nếu có thể xuất khẩu sản phẩm của đất nước mình qua Vương quốc Sanjuan, mối quan hệ giữa hai nước sẽ tốt đẹp hơn bao giờ hết."

Hiện tại, Vương quốc Mauricia không có kế hoạch xâm lược một quốc gia hải dương.

Trong trường hợp đó, có thể nói rằng việc tăng cường sức chiến đấu cho quốc gia đồng minh là điều cần thiết.

Thêm vào đó, Baldr và Selina đang âm thầm phát triển cỗ máy quay sợi Jenny vào lúc này.

Máy kéo sợi Jenny là một loại cỗ máy quay sợi với nhiều trục quay, do James Hargreaves ở Anh phát minh.

Vì cỗ máy này cho phép một công nhân điều khiển hơn tám trục cùng lúc, nó đã giảm đáng kể thời gian sản xuất sợi. Nó trở thành cỗ máy quay sợi nổi bật cho đến khi bị máy kéo sợi Mule thay thế vào thế kỷ mười bảy.

Ban đầu, James chỉ nảy ra ý tưởng này khi tình cờ nhận ra rằng trục quay đặt dọc thay vì ngang cũng không gặp vấn đề gì khi vận hành, nên về mặt công nghệ, nó không phức tạp như máy kéo sợi Mule được phát minh sau này. Baldr hoàn toàn có khả năng tái tạo máy kéo sợi Jenny ngay cả khi chỉ dựa trên kiến thức nửa vời của Masaharu về nó.

Nếu họ có thể sản xuất sợi với số lượng lớn và giá rẻ, tất nhiên họ cũng cần một thị trường để tiêu thụ sản phẩm.

Như vậy, việc Vương quốc Sanjuan có thể mở rộng thị trường nước ngoài cũng phù hợp với lợi ích quốc gia của Vương quốc Mauricia.

Dù Jose thầm ngưỡng mộ tầm nhìn chiến lược của Baldr khi tuổi đời còn trẻ nhuu vậy, ông vẫn tiếp tục nói.

"Vậy, về phương pháp phòng chống bệnh scorbut…"

Căn bệnh này vẫn chưa được biết đến rộng rãi, nhưng Jose nhớ đã nghe về nó từ một nhà thám hiểm biển từng thực hiện chuyến hải trình dài ngày.

"Về vấn đề đó, thủy thủ sẽ không mắc scorbut nếu họ liên tục ăn một loại thực phẩm do thương hội Savaran cung cấp. Tôi đảm bảo điều đó. Dù tôi sẽ không giải thích chi tiết tại sao lại như vậy."

"Trời ơi……nghĩ mà xem, biện pháp phòng ngừa lại là thực phẩm chứ không phải thuốc."

Bệnh scorbut gây ra do thiếu vitamin C. Căn bệnh đi kèm với tình trạng chảy máu ở mọi cơ quan trong cơ thể và chẳng bao lâu, người bệnh sẽ tử vong.

Trên những con tàu đi biển dài ngày, thủy thủ không thể ăn rau quả tươi vì chúng không thể bảo quản dài ngày. Họ buộc phải hấp thụ protein động vật từ các loại thịt hun khói và những thực phẩm tương tự. Do đó, việc thủy thủ mắc căn bệnh này trở nên dễ dàng hơn.

Tất nhiên, ở thế giới này, con người vẫn chưa biết về thành phần dinh dưỡng của đồ ăn. Nên scorbut được coi là một căn bệnh kỳ lạ, nó như kẻ thù tự nhiên của những chuyến hải trình dài ngày.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng loại phát minh như thế này lại được mang ra từ Vương quốc Mauricia, một quốc gia không có biển. Thật lòng mà nói, tôi muốn sở hữu chúng bằng mọi giá, nhưng… tôi cũng phải tuân theo mệnh lệnh của cấp trên với tư cách là một thành viên quân đội. Ngài tính sao về chuyện đó?"

Jose giơ cả hai tay lên như thể muốn tỏ ra đã bỏ cuộc. Ông hỏi Baldr bằng giọng điệu thân mật.

Nếu là chàng trai trẻ này, chắc hẳn đã nghĩ ra cách giải quyết những chuyện vụn vặt như vậy.

"Chỉ cần ngài ủng hộ hoàng tử Franco thôi, thế là cũng đủ rồi. Dĩ nhiên tôi không yêu cầu toàn bộ hải quân phải ủng hộ hoàng tử Franco, chỉ cần ý kiến cá nhân của Jose Liberiano là đủ. Tôi tin rằng sẽ không mất nhiều thời gian cho đến khi mọi việc được giải quyết."

"Tôi chỉ là đại thần hải quân trên danh nghĩa, tôi còn chẳng có phe cánh của riêng mình nữa."

"Ngài tự đánh giá bản thân quá thấp rồi. Chắc chắn ngài có thể không có ảnh hưởng trực tiếp ở bản đồ quyền lực trong quân đội. Nhưng tôi tin rằng quyết định của một người như ngài, một người luôn đặt logic lên trên cảm xúc, sẽ ảnh hưởng lớn tới những các tướng lĩnh cấp cao khác đang lo ngại trước sự liều lĩnh của bộ trưởng quốc phòng hiện nay."

Jose được đánh giá là người có sự trung lập và có lý trí, người sẽ không đưa ra những quyết định rủi ro cao. Chính vì lý do đó mà ông được chọn làm đại thần hải quân, dù không thuộc phe phái nào.

Nếu một người như vậy ủng hộ Franco, nhiều người chắc chắn sẽ nghĩ rằng ông ủng hộ Franco không phải vì muốn thăng tiến hay bị hối lộ, mà vì ông đã đánh giá một cách khách quan rằng ủng hộ Franco sẽ mang lại lợi ích lớn hơn.

Dù vậy, có vẻ bản thân Jose chưa nhận ra rằng quyết định của mình lại được tin tưởng ở mức độ cao đến vậy.

"Cảm ơn ngài về ý kiến quý giá đó. Tôi còn nghĩ rằng ngài nam tước đây thực ra còn lớn tuổi hơn tôi ấy."

Không thiếu nhưng đứa trẻ trởng thành sớm, nhưng Baldr đã phá vỡ các chuẩn mực thông thường, thật khó để nói rằng cậu thuộc vào loại đó.

Từ cuộc trò chuyện vừa rồi, Jose thậm chí cảm giác như đang đối mặt với một ông lão già dặn, đang bắt ông nhún nhảy trên lòng bàn tay mình.

Dĩ nhiên, điều đó không thể nào thật. Jose chỉ định nói vậy như một câu đùa mỉa mai mà thôi.

“Đứa nhóc này còn mang theo một ông già từ thế giới với nó tới đây nữa cơ mà.”

”Tuổi tác không quan trọng với một kẻ gian lận từ thời hiện đại đâu.”

"Mới vừa rồi, cậu nói gì cơ?"

"Không, tôi chỉ nói là không thể đánh giá con người dựa trên vẻ bề ngoài thôi."

Baldr vừa nói vừa cười phá lên. Khuôn mặt lúc này lại hợp với độ tuổi của cậu hơn.

"… Tuy nhiên, chỉ như vậy thôi thì chưa đủ đâu. Ngài nam tước, ngài đang đánh giá thấp ảnh hưởng của Vương quốc Majorca đối với hải quân chúng tôi rồi."

Baldr lần đầu tiên tỏ ra bối rối trước lời nói của Jose. Rõ ràng cậu chưa từng nghĩ xa tới mức đó.

Dựa trên thông tin mà Baldr thu thập được qua cuộc trò chuyện với Pedro, cậu không nghĩ rằng ảnh hưởng của Vương quốc Majorca đối với Sanjuan lại mạnh đến vậy.

"Có lẽ ngài không nhận ra là điều hiển nhiên, dù sao thì ngài đến từ Vương quốc Mauricia cơ mà, nhưng… sự ủng hộ của Vương quốc Majorca là không thể thiếu để kiểm soát Biển Marmara. Bởi không hề quá lời khi nói rằng hiện nay, đất nước chúng tôi đang áp đảo hải quân Trystovy chỉ nhờ vào sự tồn tại của Tormenta Negra của Majorca."

"Tormenta Negra?"

(Cái tên đó sao mà nghe cứ kiểu chuunibyou sao vậy nhỉ…?)

"Sau khi bá tước Santos de Parma qua đời, một người phụ nữ đã lên làm đại thần hải quân dù khi đó cô ta còn chưa đầy hai mươi mốt tuổi. Nếu tôi đem cùng số tàu ra chiến đấu với cô ấy, tôi sẽ chẳng có cơ hội chiến thắng."

"Chênh lệch lớn đến vậy sao…"

Trái ngược với thái độ như người lười biếng của Jose, ông thực chất là một vị tướng với cực kỳ sắc bén và tàn nhẫn.

Một người như vậy lại nói rằng mình không có cơ hội chiến thắng ai đó. Người phụ nữ chuunibyou này chắc hẳn là một thiên tài khó gặp.

"Đây chỉ là đề xuất cá nhân của tôi thôi nhưng…"

Jose tạm dừng, kèm theo một nụ cười tinh quái.

"Nếu ngài có thể đánh bại bọn cướp biển Sanpaniradeon, thì tôi ngài sẽ giành được sự ủng hộ không chỉ của cô ấy, mà còn của toàn bộ hải quân Vương quốc Majorca."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận