Sau giờ tan học.
Tôi nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ lớp trưởng, lướt qua khu vực lúc nào cũng ồn ào quanh bàn Miyajima rồi bước ra khỏi lớp. Một lúc sau, Kiritsuki đuổi kịp và đi ngang với tôi.
"Ít nhất cũng nên nói gì đó trước khi bỏ đi chứ."
Tôi tưởng cô ấy sẽ đứng ở cửa vì tôi phải ghé phòng giáo viên nộp sổ đầu bài, nhưng hóa ra tôi lại bị trách là không đủ tinh tế.
"Này, Kiritsuki-san. Trong lúc đang đi bộ, để tớ hỏi cậu cái này."
"Gì vậy? Cậu muốn xin số liên lạc à?"
"...Cái đó cũng có, nhưng ý tớ là về Kaori. Cậu đã nghĩ ra món quà sinh nhật cho cậu ấy chưa?"
"Chưa. Chính vì thế mới phải dựa vào cậu, người bạn thuở nhỏ yêu dấu của cậu ấy đây."
Tôi cũng đã đoán trước nên cũng không bất ngờ. Ở bên Kaori lâu như vậy, tôi hiểu việc tặng quà cho cô ấy khó thế nào. Khi thật sự hiểu rõ Kaori, việc chọn quà cho cô ấy lại trở nên phức tạp theo một cách khó giải thích.
"Nếu chỉ là quà giữa con gái với nhau, ý nghĩ đầu tiên của tớ sẽ là đồ làm đẹp hay mỹ phẩm."
"Nhưng cậu ấy chẳng bao giờ dùng mấy thứ đó. Tặng cũng vô ích."
"Chính xác. Đó mới là vấn đề."
Cô ấy thuộc kiểu người sẽ nói: "Chăm sóc da thì phiền, tốn tiền, không theo nổi, cũng chẳng thấy khác biệt gì, với lại tớ ghét bôi thứ gì lên da."
Thêm vào đó, hình như Kaori còn nhạy cảm với mùi hương, nên cũng không thích trang điểm.
"Cậu ấy còn ghét cả kem chống nắng đúng không? Nói chung, bất cứ thứ gì bôi lên da là không được."
"Tớ tự tin là trong trường này không ai hiểu Kaori hơn tớ, nhưng việc cậu ấy có làn da hoàn hảo như vậy mà chẳng chăm chút gì... Thật sự không thể chấp nhận nổi."
"Cậu ấy còn để tóc ngắn vì thấy việc chăm sóc và tạo kiểu tóc cũng phiền phức nữa..."
Về ngoại hình, Nanami Kaori đúng là chẳng thèm quan tâm gì. Cô ấy gạt bỏ mọi chuyện chăm sóc bản thân chỉ bằng một từ: "phiền".
Ấy vậy mà cô ấy vẫn xinh đến mức mà mọi người chỉ biết chấp nhận.
"Thế là kẹp tóc hay ruy băng cũng loại luôn... Hay thay vì gạch bỏ các lựa chọn, chúng ta nên nghĩ xem thứ gì thật sự khiến cậu ấy vui?"
"Nếu không tính sinh nhật, cậu ấy có vẻ rất vui với món quà tớ tặng là cây bút máy hồi chuyến du lịch của lớp."
"...Bút máy á?"
"Cậu ấy khá là chăm chỉ đấy. Vẫn dùng cây bút đó để viết thiệp năm mới này nọ. Nhưng tớ không nghĩ đó là thứ thích hợp để tặng qua lại giữa bạn bè."
"Ừ, chắc là không đâu. Nhưng tớ nghĩ đồ văn phòng phẩm vẫn là một lựa chọn ổn."
Sau đó, chúng tôi tạm tách nhau ra một lúc.
Tôi ghé phòng giáo viên để hoàn tất nhiệm vụ lớp trưởng, rồi đổi giày ở cửa ra vào, sau đó quay lại gặp Kiritsuki đang đợi ở cổng trường.
Cô ấy đứng đó, vừa nhìn điện thoại vừa tra giá quà tặng cho nữ sinh cấp ba.
"Thế nào rồi?"
"Hoàn toàn vô ích. Kaori quá khác biệt."
"...Hay là kẹo ngọt gì đó?"
"Đó chính là thứ tớ không muốn. Cậu ấy tặng tớ một chiếc vòng tay tình bạn tự làm, nên tớ muốn tặng lại thứ gì đó ít nhiều mang tính thực dụng hơn."
Bỏ yếu tố ý nghĩa tình cảm sang một bên, vòng tay vẫn là một món phụ kiện học sinh có thể đeo kèm đồng phục mà không bị lạc tông.
Hơn nữa, vì nó là đồ thủ công và độc nhất vô nhị, nên tình cảm và sự chu đáo đằng sau món quà càng thể hiện rõ hơn. Nếu muốn thân hơn với ai đó, đây đúng là một món quà được suy nghĩ rất kỹ.
Vậy nên, để đáp lại, cô ấy cũng muốn tặng một món quà thật sự có ý nghĩa. Tôi hiểu được lý do của cô ấy.
"À mà này, Himura-kun, cậu cũng định tặng Kaori gì à?"
"Tớ mua cho cậu ấy một cái cốc rồi."
Hồi trước, cái cốc tôi tặng bị vỡ khiến cô ấy buồn lắm.
Vì cô ấy vẫn chưa mua cái mới, nên kỳ nghỉ xuân vừa rồi tôi mua sẵn để định tặng vào sinh nhật.
"...Nhắc mới nhớ, hai cậu vẫn qua nhà nhau chơi à?"
"Chủ yếu là cậu ấy qua nhà tớ. Tớ không thích để em gái ở nhà một mình, nên hiếm khi qua chỗ cậu ấy."
"Đó có phải ý Kaori khi nói là quan hệ của hai cậu xa cách hơn không?"
So với hồi gần như dính lấy nhau cả ngày, thời gian bên cạnh nhau bây giờ còn chưa đến một nửa. Hồi đó gần như là sống chung—mới là bất thường. Không lạ khi mọi người bàn tán.
"Vậy thì cũng không phải kiểu 'xa cách' như tớ nghĩ."
Tình trạng hiện giờ chỉ có được vì tôi đã cố tình tạo ra một khoảng cách nhất định giữa chúng tôi.
Ở trường, xung quanh Kaori lúc nào cũng có rất nhiều người, nên tôi dễ dàng giữ khoảng cách — nhưng ở nhà thì chuyện đó không hiệu quả lắm.
"Nếu có chuyện gì, cậu ấy sẽ lập tức chạy sang nhà tớ. Có mấy việc hoàn toàn có thể giải quyết qua LINE nhưng cậu ấy vẫn nhất quyết phải nói chuyện trực tiếp."
"Tớ hiểu mà. Cậu ấy lúc nào cũng muốn gọi điện, đúng không?"
"Kaori là con một và có hơi bám người. Cũng không thể trách được."
"Nhưng mà đáng yêu chứ bộ. Kiểu ‘aww, dễ thương ghê’, rồi mình cũng mềm lòng."
Đúng như tôi nghĩ, Kiritsuki quả thật là kiểu người chu đáo — y như vẻ ngoài của cô ấy.
Thêm vào đó, Kaori ở nhà thì hơi lười biếng và là kiểu hay quấn quýt. Đôi khi cô ấy còn lại gần một cách quá mức bình thường giữa những người bạn cùng tuổi khác giới.
Cô ấy giỏi giang, nhưng không phải kiểu siêu nhân hoàn hảo. Chính cái sự cân bằng ấy mới khiến Nanami Kaori trở nên dễ mến.
Chắc đây là điều mà Kiritsuki gọi là “sức hút” của cô ấy.
Điểm đến của chúng tôi là trung tâm thương mại.
Đi bộ đến đó cùng bạn học sau giờ tan trường rất dễ bị hiểu nhầm là hẹn hò, nhưng tôi đã đi với Kaori kiểu này quá nhiều lần rồi nên chẳng thấy hồi hộp gì cả.
Ở một mình với một cô gái xinh đẹp giờ đã thành chuyện thường ngày — cảm giác bình thường của tôi đúng là bị lệch rồi.
"À, mình ghé cửa hàng kia một chút được không?"
"Được thôi."
Trên đường đến trung tâm thương mại gần ga, Kiritsuki nhìn thấy một cửa hàng tạp hóa xinh xắn và bước vào.
Tôi chưa bao giờ tự vào mấy chỗ thế này, nên cảm giác khá mới mẻ. Tôi vừa ngắm nhìn vừa để ý đến nội thất hiện đại của cửa hàng.
"Vào mấy chỗ như thế này là tớ có thể quên mất thời gian luôn..."
"Thật à? Tớ tưởng con trai là kiểu chỉ lấy thứ mình cần rồi đi ngay."
"Tớ nghĩ là mình khá thích đi ngắm đồ. Tớ dễ bị phân tâm lắm."
Mỗi lần định mua quà cho Kaori hoặc cho em gái, như hôm nay, tôi luôn bị thu hút bởi mấy món linh tinh và quên mất mục đích ban đầu.
"Hmm... Tớ cảm giác hẹn hò với cậu chắc sẽ vui lắm."
"Thế bây giờ cậu đang thấy vui chứ?"
"Ờ thì, vì giờ chủ đề của chúng ta chỉ xoay quanh Kaori thôi, nên hơi sớm để đánh giá."
"Nghe cũng hợp lý."
"Ồ, cái kẹp tóc này dễ thương ghê."
Kẹp tóc à. Ngay cả Kaori cũng có thể sẽ dùng nếu đó là quà từ bạn bè. Tóc ngắn vẫn có thể tạo vài kiểu đơn giản mà.
Nhưng—
“Nếu cậu tặng cho người vốn không hay dùng thì sẽ giống như đang ép họ bắt đầu vậy.”
“Biết ngay cậu sẽ nói thế mà.”
“Vậy là cậu đồng ý hả. Nếu mua thì tớ sẽ mua cho bản thân thôi. Nhưng tóc mái hất sang bên không hợp với tớ.”
Khi Kiritsuki nói vậy, tôi chợt nhìn vào gương mặt cô ấy.
Tóc mái của cô rẽ gọn chính giữa, dài đến tận mũi và được vén ra sau tai.
Không giống như một cô bạn nào đó xinh đẹp nhưng chẳng mấy quan tâm đến thời trang, hợp với bất cứ thứ gì, Kiritsuki lại có nét đẹp tinh tế, chín chắn, nên kỹ tính hơn trong việc chọn những thứ hợp với mình.
“…Cậu đang nhìn chằm chằm tớ đấy à?”
“À, xin lỗi. Chỉ là tớ nghĩ—cậu thật sự rất xinh. Cậu từng nghĩ đến chuyện làm người mẫu thời trang chưa?”
“Từng có người đến mời nên tớ cũng thử rồi. Nhưng không hợp không khí của buổi chụp chút nào nên tớ bỏ ngay.”
Bọn tôi cứ thế tiếp tục ngắm nghía gần một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng chẳng mua gì, rồi rời cửa hàng để tiếp tục sang trung tâm mua sắm như dự định.
Trên đường, bọn tôi ghé vào một cửa hàng tiện lợi, còn tôi đứng chờ gần lối vào.
“Này, Aoi. Tình cờ gặp cậu ở đây nhỉ.”
Tôi ngẩng lên khỏi điện thoại, có hơi bất ngờ.
Đó là một cậu con trai mặc cùng đồng phục trường.
Tôi ngước nhìn—cậu ta cao hơn tôi hẳn một cái đầu—rồi cau mày.
“Gặp bạn cùng lớp sau giờ học thì có gì mà ‘tình cờ’ chứ.”
“Cậu vẫn lạnh lùng như mọi khi nhỉ.”
Nụ cười chói lọi một cách dư thừa kia thuộc về Tomiya Rikuto, bạn cùng lớp với tôi năm nay.
Từ năm nhất, cậu ấy đã là át chủ bài của đội bóng chày. Sau khi áp đảo ở giải đấu mùa xuân, cậu trở thành một kiểu ngôi sao địa phương, thậm chí còn lên trang nhất với tiêu đề kiểu “Hoàng Tử trên gò ném.”
Nghe nói đã có vài tuyển trạch viên chuyên nghiệp tới xem cậu ấy thi đấu.
“Cậu là người cuối cùng tớ nghĩ sẽ gặp ở chỗ này đấy.”
“Sao, mặt tớ không hợp với cửa hàng tiện lợi à?”
“Cậu là kiểu ‘nam sinh điển trai tươi sáng’ trong sách giáo khoa, nên đúng là cửa hàng tiện lợi không phải hình ảnh đầu tiên hiện lên. Dù tớ cũng chẳng biết ‘không khí cửa hàng tiện lợi’ là như thế nào.”
“Một gã đẹp trai sáng chói đến mức không cần thiết.”
“Cậu đang định khen hay xúc phạm tớ vậy?”
Vào lúc đó, cửa tự động mở ra, và Kiritsuki đưa tôi một cốc cafe au lait.
“Xin lỗi vì đã khiến cậu đợi, cafe au lait ổn chứ?”
“Ừm.”
“Tomiya-kun, cậu đang đi về nhà à?”
“Ừ, em gái tớ nhờ kiếm mấy cái đầu bút chì, nên tớ ra đây. Quan trọng hơn–cậu đi hẹn hò sau giờ học với Kiritsuki-san thay vì Nanami-san? Sướng thật đấy.”
Tomiya biết tôi và Kaori là thanh mai trúc mã, nên phản ứng kia cũng dễ hiểu. Mà theo lý thuyết đây không hẳn là một cuộc “hẹn hò”.
“Thật ra thì, buổi hẹn lần này là vì Kaori mà.”
Tôi chẳng buồn phủ nhận phần “hẹn” nữa.
“Sinh nhật của Kaori chuẩn bị đến, nên bọn tớ đi mua quà cho cậu ấy.”
“...À, đúng rồi nhỉ. Chắc tớ cũng nên mua gì đó mới phải. Có phiền không nếu tớ đi cùng?”
Cậu ấy nhìn vào Kiritsuki và hỏi.
“Tớ ổn.”
“Cảm ơn nhé. Vậy đợi tớ thêm một chút được không?”
Với câu nói đó, Tomiya tiến vào bên trong cửa hàng.
Trong lúc đó, Kiritsuki tiến sát gần và nói thầm vào tai tôi.
“Cậu và Tomiya-kun là bạn? Bất ngờ thật đó.”
“Em gái của bọn tớ học cùng một trường cấp hai tư thục và khá thân thiết. Đấy là lí do.”
“Tớ học chung cấp hai với Tomiya-kun nên có biết em gái cậu ấy, nhưng cả em gái cậu nữa?”
“Em gái tớ khá giản dị và không thích sự chú ý, nên cậu không biết cũng không lạ.”
“Mà, tớ có thể hình dung em ấy như thế nào qua việc nhìn cậu.”
“Bọn tớ không phải anh em ruột, nên không giống nhau.”
“Hả?”
“Em ấy là một người họ hàng được nhà tớ nhận nuôi sau khi bố mẹ mất lúc em ấy 10 tuổi.”
“Nên là, trên lý thuyết tớ là con một.”
Nếu như không phải, sẽ không đời nào có chuyện tôi lại thành bạn thuở nhỏ với Kaori, ngay cả khi bố mẹ hai đứa là hàng xóm.
Sau đó, chúng tôi nói chuyện một chút về mối quan hệ của tôi và Tomiya đến khi Tomiya hoàn thành và nhập hội.


27 Bình luận
YAAI