• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 15: Mì Sò Điệp Lạnh và Hòn Đá Giả Kim!

Chương 2-2

0 Bình luận - Độ dài: 4,209 từ - Cập nhật:

Một bên là các linh thú của tôi, hành xử cứ như chẳng có gì bất thường xảy ra cả. Một bên là tôi và những thành viên Ark, trông như thể linh hồn của chúng tôi đã rời bỏ thể xác để tìm đến một nơi tốt đẹp hơn.

May thay, chúng tôi vẫn còn ngồi vững trên lưng Sui, lúc này đang chậm rãi tiến về một hòn đảo gần đó.

Sau tất cả những gì vừa trải qua, tôi chỉ muốn đặt chân lên đất liền và dành chút thời gian để lấy lại bình tĩnh.

Ai cũng sẽ hiểu lý do tôi cần thư giãn sau một trải nghiệm cận kề cái chết như vậy—ai cũng trừ đám linh thú của tôi, dĩ nhiên. Nhưng tôi phớt lờ những tiếng càu nhàu của họ và bác bỏ đề nghị tiếp tục lên đường ngay lập tức. Tôi tuyên bố rằng nếu muốn ăn tối, họ sẽ phải chịu khó ghé vào đảo nghỉ ngơi trước đã. Lời đe dọa ấy cuối cùng cũng khiến họ miễn cưỡng đồng ý.

[Chủ nhânnnn, Sui thấy đảo rồi!]

[Được rồi! Tiến lên hết tốc lực, Sui!]

[Okaaay!]

Sui tăng tốc, và chẳng bao lâu sau, chúng tôi cập bờ. Tôi nhảy khỏi lưng Sui ngay khi có thể, rồi thẳng tay ngã ra nền cát mà chẳng thèm lo bị dính đầy bụi bẩn.

[Ahhh, còn sống thật tuyệt quá!] Tôi thở phào nhẹ nhõm. Và dĩ nhiên, tôi không phải người duy nhất cảm thấy như vậy.

"Tôi còn sống! Tôi vẫn sốnggggggg!"

"Graaaaaah!"

"Phù... Tôi thực sự nghĩ mình xong đời rồi…"

"Ngay khi thoát khỏi chỗ này, tôi nhất định sẽ về thăm cháu mình…"

Rõ ràng, tôi không phải người duy nhất nghĩ rằng mình đã cận kề cái chết. Khi đặt chân lên đảo, các thành viên của Ark cuối cùng cũng lấy lại được sinh khí và chẳng ngần ngại thể hiện sự nhẹ nhõm của mình. Tôi rất hiểu cảm giác của họ. Thật sự, lần này chúng tôi đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.

"Sống thật là một điều kỳ diệu..." tôi lẩm bầm.

"Phải không?" Gaudino gật đầu đồng tình. "Thật may là chúng ta đã vượt qua."

"Không thể nói hay hơn nữa..." Gideon thở dài.

"Trở thành nhà thám hiểm đồng nghĩa với việc đặt cược mạng sống của mình. Tôi nghĩ mình đã hiểu điều đó... nhưng hóa ra tôi vẫn chưa sẵn sàng chết đâu," Sigvard nói thêm.

Feodora gật đầu. "Ừ. Lúc đó tôi nhận ra rằng nếu chết ở đây, tôi sẽ không bao giờ được gặp lại cháu mình nữa, cũng không thể ăn thêm món ngon nào nữa…"

Năm người chúng tôi dành chút thời gian để ăn mừng việc thoát nạn, vỗ vai nhau và tận hưởng niềm vui khi vẫn còn sống. Cái chết cận kề đã giúp chúng tôi nhận thức rõ hơn về sự mong manh của sinh mệnh, và trải nghiệm chung ấy đã tạo nên một sự đồng cảm chân thật giữa cả nhóm.

"Nhưng này, Mukohda, cậu lúc nào cũng gặp mấy vụ thế này à?" Gideon hỏi, nét mặt gần như mang chút lo lắng.

[Hoàn toàn không,] tôi đáp ngay. [Nếu lúc nào cũng thế, tôi đã chết vì đau tim từ lâu rồi! Tôi không nghĩ mình đã bao giờ gặp tình huống nào căng thẳng đến mức này trước đây. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết chắc. Bình thường tôi chỉ đứng xa quan sát thôi…]

Tôi vốn không có ảo tưởng về năng lực của mình. Nếu tôi liều lĩnh tham chiến cùng các linh thú, tôi sẽ trở thành một gánh nặng đối với họ. Thế nên, tôi luôn chọn cách đứng từ xa quan sát mỗi khi họ giao chiến với những sinh vật hùng mạnh.

"Bình thường'? Vậy là cậu không phải lúc nào cũng ở gần chiến trường, nhưng vẫn thường xuyên gặp quái vật như con vừa rồi?" Gaudino nheo mắt.

[À... Ờ thì…] tôi lắp bắp.

Tôi không ngờ anh ta lại để ý đến chi tiết đó. Không biết những con quái vật trước đây có ngang ngửa con này không, nhưng rõ ràng chúng tôi đã chạm trán với không ít con thuộc hàng khủng. Tất nhiên, tôi chẳng hề thích thú gì với việc đi săn những con quái vật siêu khủng, nhưng đám ma thú của tôi lại nghiện chiến đấu đến mức chẳng bao giờ bỏ lỡ cơ hội.

"Nhìn chúng tôi có vẻ không ra gì, nhưng dù sao chúng tôi cũng là nhà thám hiểm hạng A," Sigvard nói. "Chúng tôi từng giao chiến với quái vật cấp S một hai lần rồi. Nhưng con đó thì... miễn bàn. Không một nhà thám hiểm bình thường nào có thể hạ nó, dù là hạng gì đi nữa."

Tôi thề là tôi cũng chẳng làm được đâu! Nếu biết nó khủng khiếp đến thế, tôi đã tìm mọi cách ngăn Fel trước khi nó kéo chúng tôi đến gần con quái đó rồi!

"Tôi nghĩ mình từng thấy con quái này trong một cuốn truyện tranh," Feodora chợt lên tiếng. "Nếu tôi nhớ không lầm, nó được gọi là Charybdis."

"Một con Charybdis? Và cô thấy nó trong truyện tranh...? Ồ! Ý cô là con quái vật xuất hiện trong Anh Hùng Ánh Sáng Cưỡi Sóng Biển?!" Gideon kêu lên. Vì luôn ôm mộng trở thành anh hùng, không có gì lạ khi anh ta nhớ rõ những chi tiết trong sách như vậy.

"Đúng thế. Tôi đã đọc cuốn đó cho con gái mình nghe không biết bao nhiêu lần, nên nhớ rất rõ," Feodora gật đầu chắc nịch.

"Charybdis... Một con quái vật mà nhiều người xem như hiện thân của sự tham ăn vô độ," Gaudino lẩm bẩm.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ chúng có thật," Sigvard thở dài.

Có vẻ như hai thành viên còn lại của Ark cũng nhận ra cái tên "Charybdis" và "Anh Hùng Ánh Sáng". Họ giải thích rằng Anh Hùng Ánh Sáng là một nhân vật huyền thoại, người đã chiến đấu vì chính nghĩa và tiêu diệt cái ác ở khắp mọi nơi. Hầu như ai cũng từng được nghe ít nhất một trong những câu chuyện về vị anh hùng này khi còn nhỏ, và kẻ địch cuối cùng mà anh ta đối đầu trong chuyến phiêu lưu trên biển chính là một con Charybdis.

Hmm, thú vị thật... Khoan đã. Hả? Sao mọi người lại nhìn tôi như thế kia?

Không hiểu sao, tất cả thành viên của Ark đều đang nhìn chằm chằm vào tôi.

"Cậu đã trải qua nhiều chuyện khủng khiếp hơn tôi tưởng đấy, Mukohda," Gaudino nói.

"Nếu phải chứng kiến những con quái vật như thế này mỗi ngày, tôi e rằng mình sẽ phát điên," Gideon than thở.

"Dù cho đây có là một trường hợp đặc biệt đi nữa, thì việc liên tục chạm trán với mấy con quái vật cấp S cũng sẽ bào mòn tâm trí của bất cứ ai," Sigvard đồng tình.

"Không nhà thám hiểm nào chịu nổi đâu," Feodora nói.

[C-Các anh đang nói gì vậy chứ?] Tôi có cảm giác như bọn họ bắt đầu thương hại mình. Chẳng lẽ tôi chỉ đang tưởng tượng thôi sao...?

"Dù thế nào đi nữa, nếu có ai có thể vượt qua tất cả những điều đó, thì chắc chắn đó là cậu, Mukohda."

"Mukohda, hãy kiên cường giữ vững niềm hy vọng!"

"Chúng tôi luôn ủng hộ cậu! Hãy mạnh mẽ lên!"

"Đừng chết nhé."

Khoan đã, mấy người đang nói cái quái gì thế?! Tôi vừa mới bảo rằng đây là lần đầu tiên chuyện như vậy xảy ra mà, có nghe tôi nói không vậy?!

[Ta đói rồi. Mau chuẩn bị bữa ăn đi.]

[Ta cũng khá đói rồi!]

[Ta cũng vậy nè!]

[Sui cũng đói nữa!]

Một dàn hợp xướng giọng nói vang lên trong đầu tôi, báo hiệu đã đến giờ ăn.

Mấy người... Nếu có thể bớt nghiện chiến đấu lại một chút thì tôi đã chẳng bị những nhà thám hiểm khác thương hại như thế này đâu!

....................

Tôi thật sự không thể chấp nhận được ánh mắt đồng cảm đột ngột của các thành viên Ark dành cho mình. Đâu phải lúc nào chúng tôi cũng chạm trán quái vật cấp S chứ!

Mà... được rồi, có thể là cũng khá thường xuyên. N-Nhưng mà, điều đó không thay đổi sự thật rằng toàn bộ công việc đều do các linh thú của tôi đảm nhận! Tôi chỉ ngồi sau quan sát phần lớn thời gian thôi! Trời ạ, ngay từ đầu tôi chỉ muốn làm một thương nhân mà thôi!

Không phải tôi chưa từng làm chút gì liên quan đến thương mại đâu—tôi đã hợp tác làm ăn kha khá với ngài Lambert và thương hội của ông ta—nhưng dù muốn hay không, nghề nghiệp chính của tôi lúc này gần như đã được định sẵn là "nhà thám hiểm" rồi. Càng nghĩ về nó, tôi càng cảm thấy dạo gần đây mình chỉ toàn đi thám hiểm hầm ngục mà thôi.

Đám linh thú của tôi chìm đắm trong hầm ngục, và tôi không thể nào ngăn cản được khao khát khám phá của bọn họ. Khi tiến sâu vào những tầng hầm, việc chạm trán những sinh vật hùng mạnh là điều tất yếu, vậy nên, xét trên một phương diện, Gaudino và đồng đội của anh ta nói cũng có phần đúng.

K-Không, tôi sẽ không nghĩ về mấy chuyện đó nữa! Dù sao thì tôi cũng khá tận hưởng cuộc sống này, và đó mới là điều quan trọng! T-Tóm lại, đã đến lúc nấu ăn rồi! Đúng vậy, nghĩ đến chuyện nấu ăn là tốt nhất! Trời nóng thế này, dù đang ở trong hầm ngục đi nữa, thì phải làm món gì đó mát lạnh sảng khoái mới được. Hay là làm mì lạnh nhỉ? Món này dễ làm mà... À, phải rồi!

Tôi vẫn còn nhiều thịt sò khổng lồ, vậy nên tôi nhanh chóng quyết định sẽ làm mì lạnh với sò điệp. Vấn đề duy nhất là tôi biết chắc rằng bộ tứ ham ăn kia sẽ cằn nhằn ngay khi tôi mang ra món ăn có quá nhiều hải sản mà thiếu thịt như thế này.

Hmm... Hay là tôi có thể làm thêm một phiên bản khác, dùng thịt lợn hầm ngục thái mỏng nhúng qua nước nóng kiểu shabu-shabu rồi thêm vào mì lạnh? Tôi nhớ là mình còn sẵn thịt lợn thái mỏng trong kho, vậy nên chắc ý tưởng này sẽ hoàn hảo đây!

Sau khi quyết định xong, bước tiếp theo là kiểm tra nguyên liệu. Tôi đã có đầy đủ nguyên liệu cho món mì sò điệp, nhưng với phiên bản thịt lợn thì...

[Thịt lợn kiểu shabu-shabu nhất định phải có sốt mè, vậy nên tôi cần mua thêm tương mè trắng! Còn rau thì chắc mizuna là lựa chọn hợp lý nhất.]

Tôi lén nấp sau bếp ma pháp để chắc chắn rằng không ai trong nhóm Ark nhìn thấy, rồi mua nhanh tương mè trắng và rau mizuna từ Siêu Thị Online.

[Được rồi! Trước hết, phải đun sôi nước đã!] Tôi đổ đầy nước vào vài chiếc nồi lớn, đặt lên bếp ma pháp rồi vặn lửa lên cao.

[He he he! Nhờ có bếp ma pháp mới với tận sáu lò nấu, mấy món như thế này dễ như trở bàn tay luôn!] Tôi lẩm bầm đầy phấn khích.

Bước đầu tiên là luộc sò điệp khổng lồ và làm chín thịt lợn hầm ngục. Tôi cho muối vào ba trong số sáu nồi nước đã chuẩn bị, rồi thả sò điệp vào đó. Ba nồi còn lại được dùng để nhúng thịt lợn theo kiểu shabu-shabu, chỉ vừa đủ để thịt chín mềm mà không bị dai. Sau khi tất cả đã hoàn thành, tôi đổ qua rổ để ráo nước rồi nhanh chóng đặt vào tủ lạnh ma pháp để làm nguội hoàn toàn.

Tiếp theo, tôi đổ thêm nước vào nồi để luộc mì. Trong lúc chờ nước sôi, tôi băm nhỏ một ít hành tây nhà trồng của Alban để làm nước sốt cho mì sò điệp, sau đó ngâm vào nước. Hành của Alban không quá hăng mà lại có vị ngọt dịu, vậy nên chỉ cần ngâm một chút là được.

Tôi cũng cắt cà chua siêu ngon của Alban thành từng miếng dày khoảng một centimet. Nếu muốn, tôi có thể chần sơ rồi lột vỏ chúng, nhưng tôi chưa bao giờ thấy vỏ cà chua gây phiền phức trong món mì của mình cả, nên tôi quyết định bỏ qua công đoạn đó. Sau khi đã cắt xong số lượng cà chua khổng lồ cần dùng, tôi để ráo hành tây và bắt đầu làm nước sốt!

Tôi cho hành tây băm vào một cái bát, thêm vào đó một ít nước tương, dầu ô liu, tiêu đen, đường và bột cá ngừ bào, rồi trộn đều tất cả. Sau đó, tôi nếm thử để kiểm tra hương vị. [Tuyệt! Chuẩn luôn rồi!] Tôi tự nhủ.

Tiếp theo, tôi chuyển sang chuẩn bị rau mizuna cho món mì thịt lợn kiểu shabu-shabu. Tôi cắt bỏ phần gốc, sau đó thái chúng thành từng đoạn dài khoảng bốn centimet. Xong xuôi, tôi bắt tay vào pha nước sốt cho món mì này, sử dụng tương mè trắng, một ít nước súp cô đặc, đường, giấm, dầu mè và một chút hạt mè trắng nguyên hạt.

Tôi trộn đều tất cả, rồi nếm thử. [Được rồi! Hoàn hảo luôn!]

Đúng lúc đó, tôi nhận ra nước luộc mì đã sôi sùng sục.

[Ui chà! Phải thêm muối vào ngay,] tôi lẩm bầm rồi làm đúng như vậy, sau đó thả mì vào nồi.

Trong lúc mì chín, tôi tranh thủ làm nốt phần nguyên liệu lạnh. Tôi lấy sò điệp khổng lồ đã nguội ra khỏi tủ lạnh ma pháp, cắt thành từng miếng vừa ăn, rồi cho vào tô nước sốt cùng với cà chua đã thái. Tôi trộn đều tất cả lên. Sau đó, tôi cho thịt lợn thái mỏng đã để lạnh vào tô nước sốt của món mì thịt, thêm mizuna đã cắt nhỏ rồi tiếp tục trộn đều.

Đến lúc này, mì cũng vừa chín tới. Tôi nhanh chóng chắt nước, xả mì qua nước đá cho nguội hẳn, rồi chia đều vào hai tô nước sốt, trộn thêm một lần cuối cùng.

[Vậy là xong!]

Tôi có thể trang trí món mì sò điệp bằng một ít lá tía tô cắt sợi và rắc giá đỗ lên mì thịt để tăng thêm màu sắc và độ hấp dẫn, nhưng vì hai nguyên liệu này khá kén người ăn, tôi quyết định bỏ qua. Các thành viên nhóm Ark có lẽ không quen với hương vị đó.

[Được rồi, ăn thôi nào!] Tôi gọi lớn.

Mọi người lập tức tụ tập lại để thưởng thức. Tôi bắt đầu bằng việc dọn ra phần ăn cho các linh thú trước (tôi biết chắc khẩu phần của họ phải gấp đôi người bình thường, và họ sẽ ăn sạch chỉ trong chớp mắt), sau đó hỏi các thành viên nhóm Ark muốn chọn loại mì nào.

Mì khá no bụng, nên tôi nghĩ họ sẽ chỉ gọi một trong hai loại, nhưng thật bất ngờ khi cả bốn người đều yêu cầu một phần đầy đủ của cả hai món. Tôi càng ngạc nhiên hơn khi họ ăn hết sạch sành sanh.

"Tôi chưa từng nghĩ đến việc ăn mì lạnh bao giờ!" Gaudino thốt lên. "Thật sảng khoái mà cũng ngon nữa!"

"Đúng vậy, cả hai món đều rất tuyệt!" Gideon hào hứng nói.

"Công nhận là cả hai đều ngon, nhưng tôi thích món có thịt hơn. Nó có độ đậm đà và béo ngậy khó cưỡng," Sigvard nhận xét.

"Ngon lắm," Feodora kết luận ngắn gọn.

Tôi ngạc nhiên là cô ấy vẫn kịp cảm nhận hương vị, xét đến tốc độ ăn nhanh khủng khiếp như thế. Thậm chí, Feodora còn xin thêm một phần mì sò điệp nữa. Cái dạ dày của cô nàng này quả thực đáng gờm.

Các linh thú của tôi, như thường lệ, gọi vô số suất ăn thêm. Gon, Dora-chan và Sui có vẻ rất thích mì lạnh vào ngày nóng nực, nên cả ba đều yêu cầu số lượng bằng nhau cho cả hai món. Chỉ có Fel là lẩm bẩm về việc thiếu thịt, nhưng cuối cùng ổng lại gọi thêm nhiều phần mì thịt hơn bất cứ ai khác.

Còn tôi, tôi chọn ăn mì sò điệp. Không phải tự khen chứ, món này thực sự vừa mát lạnh vừa ngon tuyệt. Không gì sánh bằng một món ăn mát lạnh vào ngày nóng cả!

Nhân tiện, lần này tôi tự pha nước sốt, nhưng thực ra dùng nước sốt salad kiểu Nhật cho mì sò điệp hoặc nước sốt mè sẵn có cho mì thịt cũng là một lựa chọn thay thế hoàn hảo. Những cách này sẽ giúp món ăn trở nên cực kỳ đơn giản và nhanh gọn. Tôi từng làm món này rất nhiều vào mùa hè khi còn ở thế giới cũ.

Chẳng mấy chốc, cả nhóm đã ăn sạch bách chỗ mì. Tôi tranh thủ rót nước táo ướp lạnh vào bình, rồi rót ra từng cốc để mọi người giải khát và nghỉ ngơi một chút.

"Nghĩ lại thì, Mukohda, cậu đã nhặt được gì từ con charybdis đó chưa? Mấy thứ rơi ra ấy?" Gideon vừa nhấp một ngụm nước táo vừa hỏi.

Có vẻ anh ta rất quan tâm đến chiến lợi phẩm.

"À đúng rồi! Tôi cũng để ý chuyện đó," Gaudino gật gù. Anh ta cũng tò mò không kém.

"Tôi cũng muốn biết nữa. Để làm tư liệu tham khảo sau này ấy mà. Ai biết được một con quái vật như thế sẽ để lại thứ gì chứ?" Sigvard nói thêm.

Tôi thực sự có chút ấn tượng với việc tất cả bọn họ đều kịp để ý thấy Sui đưa chiến lợi phẩm cho tôi, bất chấp hoàn cảnh lúc đó. À không, không phải tất cả—Feodora đang mải mê tự rót thêm một ly nước táo nữa (bằng một trong những cái cốc tôi đã mua ở Nijhoff, nhân tiện nói luôn). Tôi không nhịn được mà bật cười trước sự tận tâm đáng nể của cô với sở thích cá nhân, trong lúc hồi tưởng lại những món đồ mình đã nhận được từ con charybdis.

[Umm... Tôi chắc là nó để lại một viên đá ma pháp, một chiếc răng, và một cái rương kho báu,] tôi giải thích.

Ngay khi từ "rương kho báu" rời khỏi miệng tôi, gương mặt của Gaudino, Gideon và Sigvard lập tức bừng sáng.

"Oh, thật sao?" Sigvard nói. "Một cái rương kho báu à? Trong đó có gì vậy?"

"Tôi cũng muốn biết!" Gideon nói.

"Tôi cũng vậy," Gaudino đồng tình.

[Ờ thì... thật ra tôi đã nhét nó thẳng vào ItemBox ngay lúc đó. Sau tất cả những gì đã xảy ra, tôi không muốn mất thời gian xem xét nó ngay lúc đó, nên tôi vẫn chưa mở ra nữa. Sao chúng ta không mở nó cùng nhau nhỉ?]

Dù gì tôi cũng phải kiểm tra nó sớm muộn thôi, nên tiện thể giải quyết luôn bây giờ cũng được. Tôi lấy chiếc rương kho báu của charybdis ra từ ItemBox. Nhìn kỹ lại khi đầu óc đã bình tĩnh hơn, tôi mới nhận ra thiết kế của nó trông thực sự ấn tượng. Nó có màu xanh chàm đậm, được trang trí bằng những hoa văn trông như sóng nước và được nạm kim cương cùng ngọc trai.

"Chỉ riêng cái rương này thôi đã đáng giá cả gia tài rồi," Gaudino lẩm bẩm. Tôi nghe tiếng Gideon và Sigvard nuốt khan khi họ cũng đang trầm trồ trước vẻ ngoài của nó. Đúng là một món đồ đặc biệt—cái rương lộng lẫy nhất mà tôi từng thấy từ trước đến nay. Đến tôi cũng vô thức nuốt nước bọt.

Ôi chết, suýt nữa thì quên thẩm định nó trước khi mở. Tôi lén thẩm định nhanh một lượt, xác nhận rằng nó không bị cài bẫy, rồi đặt tay lên nắp rương.

[Được rồi, mở đây,] tôi nói, rồi từ từ, cẩn thận hé mở chiếc rương kho báu của charybdis. Gaudino, Gideon, Sigvard và tôi cùng nghiêng người về phía trước để nhìn vào bên trong.

Trong giây lát, cả bốn người chúng tôi chỉ biết sững sờ nhìn chằm chằm. Bên trong chiếc rương là một chiếc vương miện, được trang trí với số lượng ngọc bích, kim cương và ngọc trai gần như lố bịch.

"Quả là một món đồ kinh khủng," Sigvard lẩm bầm. Gaudino và Gideon cũng lặng lẽ gật đầu đồng tình.

[Không biết Hội Thám Hiểm có muốn mua thứ này không nhỉ... ?] tôi đề xuất đầy hy vọng. Nó chắc chắn rất có giá trị, nhưng tôi chẳng có hứng thú gì với đá quý, chứ đừng nói đến một cái vương miện đính đầy ngọc. Bán đi có vẻ là phương án duy nhất.

"Không đời nào," Sigvard nói ngay. "Thậm chí, trong trường hợp xấu nhất, tôi có thể hình dung ra cả một cuộc chiến nổ ra vì thứ này."

[Bwaugh?!] tôi kêu lên một tiếng kỳ quặc. Nhưng cũng đúng thôi, từ "chiến tranh" đột ngột xuất hiện làm tôi sốc đến mức không kịp kiềm chế phản ứng.

"Cậu biết một viên ngọc trai có giá trị thế nào không, Mukohda?" Sigvard hỏi.

Một viên ngọc trai bình thường sao? Ý tôi là, nó đâu có đắt bằng kim cương hay ngọc bích, đúng không...?

"Nhìn mặt là biết không rồi. Được rồi, nghe đây..."

Theo lời Sigvard, ngọc trai hiếm hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng. Vấn đề lớn nhất là loài quái vật có thể sản sinh ra chúng—những con trai ngọc khổng lồ—đã bị khai thác quá mức đến gần như tuyệt chủng từ rất lâu rồi, và số lượng còn sót lại trên thế giới hiện tại cực kỳ ít ỏi. Hơn nữa, không phải con trai nào cũng có ngọc. Phải mất rất nhiều năm để một viên ngọc hình thành, nên nếu chúng chưa đủ tuổi, khi mở ra sẽ chẳng có gì bên trong cả.

Vì vậy, ngọc trai hiếm đến mức mỗi năm chỉ có một số ít xuất hiện trên thị trường, khiến giá trị của chúng tăng vọt. Chúng nổi tiếng với vẻ đẹp tinh tế, đơn giản mà thanh lịch, có thể tôn lên nét quyến rũ của bất kỳ ai đeo chúng, khiến tầng lớp quý tộc nữ mê mẩn đến phát cuồng. Hiện nay, mỗi khi một viên ngọc trai xuất hiện trên thị trường, ngay lập tức sẽ có các quý bà từ khắp nơi đổ xô đến để tranh giành.

Tóm lại, ngọc trai thực ra còn quý giá hơn phần lớn các loại đá quý khác. Sigvard bảo rằng hồi nhỏ, anh ta từng thấy một viên ngọc trai duy nhất, khi nó được đưa đến làng của anh ta để làm trang sức theo yêu cầu của một thành viên hoàng gia nào đó.

"Viên ngọc tôi thấy lúc đó còn nhỏ hơn mấy viên trên vương miện này, vậy mà nó được canh gác cẩn mật từ đầu đến cuối quá trình chế tác. Tôi vẫn còn nhớ như in. Vậy mà thứ này lại có cả đống viên ngọc hoàn hảo, to lớn, không một tì vết nào. Nếu tin tức về món đồ này lộ ra... tôi thực sự không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nữa."

Biểu cảm của Gaudino và Gideon ngày càng cứng lại khi nghe lời giải thích của Sigvard. Cuối cùng, cả ba người họ đồng loạt quay sang nhìn tôi, như thể đang âm thầm hỏi, "Vậy, giờ chúng ta phải làm gì với thứ này đây?"

[Biết gì không?] tôi nói. [Cứ giả vờ như chúng ta chưa bao giờ thấy thứ này đi, được chứ?]

Đây là phương án duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Tôi muốn tin rằng Sigvard chỉ đang nói quá khi nhắc đến chiến tranh, nhưng sau những gì anh ta vừa kể, thật khó để bác bỏ khả năng đó.

Gaaah! Không, tuyệt đối không thể để thứ này lọt ra ngoài thế giới!

Thôi, cứ xem như mình chưa thấy gì hết, phong ấn nó trong ItemBox và để nó ngủ yên ở đó vĩnh viễn. Quyết định rồi—không có bất cứ điều gì tốt đẹp từ việc chạm trán với một con charybdis, từ đầu đến cuối.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận