• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 15: Mì Sò Điệp Lạnh và Hòn Đá Giả Kim!

Chương 7-4 Chuyện phiếm: Nấc thang đi xuống địa ngục

1 Bình luận - Độ dài: 2,454 từ - Cập nhật:

Chuyện phiếm: Nấc thang đi xuống địa ngục

Đội thám hiểm hạng A, Ark, tiến vào chi nhánh Hội Thám Hiểm tại Ronkainen. Gần đây, họ đã gây dựng được danh tiếng trong khu vực, và những nhà thám hiểm khác trong hội vội nhường đường khi họ bước đến quầy tiếp tân. Sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt từng người.

"Đội hạng A, Ark, báo cáo nhiệm vụ," Gaudino, thủ lĩnh nhóm, lên tiếng.

"Xin lỗi vì gây phiền phức, nhưng cô có thể gọi hội trưởng đến không? Chúng tôi cần nói chuyện."

"Đương nhiên rồi," nữ tiếp tân đáp, ngay lập tức rời đi để tìm hội trưởng. Cô nhận ra bọn họ ngay lập tức.

"Tất nhiên, tin hay không lại là chuyện khác," Gideon lẩm bẩm mệt mỏi.

"Chuyện đó không quan trọng với chúng ta," Sigvard nói. Thường ngày, anh là người có thể lực tốt nhất trong nhóm, nhưng lúc này giọng anh cũng đầy vẻ kiệt sức. "Chúng ta chỉ cần báo cáo những gì đã thấy. Thế là xong."

"Sigvard nói đúng. Chúng ta đến đây để báo cáo những gì mình đã chứng kiến và trải qua dưới đó, không hơn không kém." Gaudino hạ giọng, sự căng thẳng trong anh vẫn chưa tan biến. "À, và cả chuyện Mukohda cùng các linh thú của cậu ấy cũng có mặt ở đó. Hy vọng điều đó sẽ giúp lời kể của chúng ta đáng tin hơn một chút."

"Hội cũng đã biết chúng ta có quen biết với cậu ta rồi," Feodora lên tiếng. Bình thường, vừa bước vào hội, cô sẽ đi thẳng đến nhà ăn ngay lập tức. Nhưng hôm nay thì khác. Sự mệt mỏi hằn sâu trên khuôn mặt khiến cô chẳng còn tâm trí nghĩ đến đồ ăn nữa.

Khi các thành viên Ark vẫn đang trò chuyện, Hội trưởng Orson bước vào phòng.

"Ồ, nếu không phải những con người đáng kính của Ark đây!" ông cười nói. "Nghe bảo các cậu có chuyện muốn trao đổi với tôi?"

"Phải," Gaudino đáp.

"Vậy thì mời đi lối này." Hội trưởng Orson liếc nhìn những gương mặt tàn tạ của họ trước khi dẫn cả nhóm vào văn phòng của mình.

..................

Không khí trong văn phòng hội trưởng trở nên nặng nề. Hội trưởng Orson ngồi trên một chiếc ghế thanh lịch với chân cong, đối diện với Gaudino và Sigvard, những người cũng ngồi trên những chiếc ghế tương tự. Gideon và Feodora ngồi bên cạnh họ trên những chiếc ghế gỗ đơn giản hơn mà nhân viên hội đã mang vào. Nhân viên cũng đã mang trà đến, và tất cả đều lặng lẽ nhấp một ngụm trong khoảnh khắc yên tĩnh trước khi Hội trưởng Orson mở lời.

"Vậy thì," ông nói. "Các cậu muốn nói chuyện gì với tôi?"

Các thành viên của Ark chần chừ, không biết nên bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, với tư cách là thủ lĩnh, Gaudino lên tiếng, giọng trầm hẳn xuống.

"Chúng tôi đã chinh phục một hầm ngục nằm trong khu vực biên giới."

"Chẳng phải… Hả?" Hội trưởng Orson thốt lên, mất đi phong thái thường ngày. Ông hoàn toàn bị bất ngờ trước lời khẳng định đột ngột đó.

"Tôi nghĩ ông cũng biết về một hầm ngục nằm trong vùng hoang dã về phía tây bắc thành phố này, qua bên kia biên giới, đúng không?" Gaudino hỏi.

Hội trưởng Orson lục lọi ký ức của mình. Cuối cùng, ông nhớ ra—một cuộc trò chuyện thoáng qua từ khi ông mới tiếp quản chi nhánh này, có nhắc đến một hầm ngục phù hợp với mô tả đó.

"Nghe cũng có vẻ quen quen," Hội trưởng Orson nói. "Tôi cứ tưởng nó hầu như chưa bị ai động tới vì vị trí của nó."

"Đúng vậy, và nó thực sự gần như chưa bị ai khai phá. Nhưng chúng tôi đã chinh phục được nó, và đây là bằng chứng," Gaudino nói rồi lấy ra chiếc túi ma pháp mà Mukohda đã đưa cho anh. Cùng với Feodora, họ lần lượt bày ra những chiến lợi phẩm thu được trong hầm ngục: da cá sấu đuôi đỏ, lông rái cá xanh, lông vẹt neon, da cetus, và quan trọng nhất—răng nanh cùng đá ma pháp của một con hải xà.

Hội trưởng Orson tròn mắt kinh ngạc khi thấy từng món đồ xuất hiện trước mặt mình.

"Ch-Chúa ơi!" ông thốt lên.

Từng món trong số đó đều là nguyên liệu quý hiếm và có giá trị. Quan trọng hơn, chúng là những thứ không thể nào tìm thấy gần Ronkainen… vậy mà giờ chúng đang nằm ngay trước mắt ông, cùng với vô số vật phẩm khác vẫn còn trong hầm ngục kia. Nó có thể nằm bên kia biên giới, nhưng không phải là nơi không thể đến được.

Trong viễn cảnh tốt nhất, điều này có nghĩa là thành phố của ông vừa tìm thấy một nguồn tài nguyên chất lượng cao mới. Hình ảnh về một Hội Thám Hiểm phát triển mạnh mẽ, mở rộng phạm vi ảnh hưởng nhờ những nguyên liệu quý này bắt đầu hiện lên trong tâm trí Hội trưởng Orson, khiến ông ngày càng hào hứng hơn… nhưng trái lại, nét mặt các thành viên Ark lại vô cùng u ám. Họ hiểu rõ hơn ai hết rằng chuyện này không đơn giản hay tốt đẹp như Hội trưởng Orson đang tưởng tượng.

"Nếu có thể thu thập nguyên liệu quý như thế trong hầm ngục đó, chúng ta cần phải thông báo ngay lập tức!" Hội trưởng Orson phấn khích nói.

"Khoan đã," Gaudino giơ tay ra hiệu ngăn ông lại. "Đúng là hầm ngục đó đầy rẫy quái vật cho ra những vật phẩm giá trị. Nhưng dù vậy, tôi thề là tôi sẽ không bao giờ đặt chân vào đó lần nữa."

"Tôi đồng ý với đội trưởng," Gideon lên tiếng. "Hầm ngục có lợi nhuận cao đến đâu thì cũng vô dụng nếu ông không thể sống sót để quay về hưởng thành quả."

"Tôi không thể tưởng tượng cảnh chúng ta vượt qua nơi đó một lần nữa mà còn toàn mạng," Sigvard tiếp lời.

"Chúng ta chỉ có nước chết thôi," Feodora kết luận.

Những lời đó, thốt ra từ một nhóm nhà thám hiểm hạng A, mang một sức nặng không thể xem thường. Hội trưởng Orson cứng người lại khi nhận ra rằng viễn cảnh tươi sáng mà ông vừa hình dung có lẽ chỉ là ảo tưởng.

"Thực tế là, chúng tôi chỉ có thể vượt qua được hầm ngục đó nhờ có Mukohda đi cùng," Gaudino giải thích. Các thành viên khác gật đầu đồng ý.

"Mukohda—nhà thám hiểm hạng S ấy à?" Hội trưởng Orson hỏi. "Giờ nghĩ lại thì, tôi nhớ là đã nghe nói các cậu có quen biết cậu ta."

"Đúng vậy. Đó là lý do chúng tôi vào hầm ngục cùng với cậu ấy. Và tôi có thể khẳng định rằng nếu chúng tôi tự đi, chắc chắn sẽ không ai còn sống để quay về kể lại chuyện này."

Với lời mở đầu đó, các thành viên Ark bắt đầu mô tả lại hầm ngục. Họ kể về cấu trúc từng tầng, những con quái vật đã chạm trán, và cách họ vượt qua những thử thách kinh hoàng bên trong, không bỏ sót chi tiết nào.

Hội trưởng Orson thở dài nặng nề.

"Đầu tiên là một đầm lầy rộng lớn, sau đó là một đại dương mênh mông vô tận? Thật sao?" ông rên rỉ.

"Một nhà thám hiểm hạng S có thể đủ sức vượt qua tầng đầu tiên, nhưng sẽ mất một thời gian dài," Gaudino nói. "Nhưng rồi họ sẽ đến tầng thứ hai và phải đối mặt với biển cả. Nếu không có một con tàu thực sự có thể ra khơi, thì chẳng có cách nào vượt qua cả."

"Và dù có lo liệu được một con tàu, nơi đó vẫn đầy rẫy quái vật. Phần lớn khả năng là ông sẽ bị đánh chìm trước khi kịp nhận ra chuyện gì xảy ra," Gideon bổ sung.

"Hah! Đó là nếu ông may mắn," Sigvard hừ một tiếng. "Khả năng cao hơn là ông sẽ nhìn thấy cái đại dương đó và choáng váng ngất đi ngay lập tức. Và khi đó, ông chỉ có hai lựa chọn: hoặc tiếp tục tiến tới bất chấp tất cả, hoặc quay lại, nghĩa là phải đi ngược qua cái đầm lầy chết tiệt đó một lần nữa. Dù đi theo hướng nào cũng chẳng khác gì rơi xuống địa ngục cả."

"Gọi đó là địa ngục cũng không quá chút nào. Một nhà thám hiểm bình thường chắc chắn không thể sống sót trong hầm ngục đó. Họ sẽ chết vô ích mà thôi," Feodora nói, giọng cô hiếm khi nghiêm trọng đến vậy.

"Nếu phải nói thật lòng, tôi nghĩ nhóm của Mukohda có lẽ là tổ đội duy nhất có cơ hội sống sót ở nơi đó," Gaudino thở dài. "Trừ khi có ai đó khác cũng đang lang thang ngoài kia với một con Fenrir và một con rồng cổ đại dưới trướng… hoặc ít nhất là một con linh thú mạnh ngang chúng."

Cả nhóm lại gật đầu đồng tình.

"Chứ còn cách nào khác để đối phó với lũ charybdis và leviathan đây?"

"Cậu quên mất đám báo sát thủ ngay từ tầng đầu tiên rồi, Gideon. Phần lớn tổ đội sẽ gục ngay từ đó," Sigvard nhắc nhở.

"Sigvard nói đúng. Họ sẽ chết trước khi kịp chạm đến đại dương," Feodora bổ sung.

"Phải ha…?" Sigvard và Gideon cùng thở dài.

Trong khi đó, mắt Hội trưởng Orson bắt đầu co giật thấy rõ. Phần lớn cái tên quái vật mà nhóm Ark vừa kể nghe cứ như bước ra từ những câu chuyện cổ tích.

"C-Các cậu thực sự đang nói với tôi rằng các cậu đã tận mắt thấy charybdis và leviathan sao?"

"Ừ thì, tôi hiểu lý do ông phải nghi ngờ, nhưng đó là sự thật," Gaudino nói.

"Nói dối về chuyện này thì chúng tôi được lợi lộc gì chứ?" Gideon thêm vào.

"Dĩ nhiên là Mukohda và đồng đội cậu ta đã hạ bọn chúng," Sigvard nhận xét.

"Và họ cũng gom hết chiến lợi phẩm rồi," Feodora kết luận.

"T-Tôi hiểu rồi," Hội trưởng Orson lắp bắp.

"Nếu ông cần xác nhận lại chuyện này, Mukohda có nói rằng cậu ấy sẽ quay về Karelina, nơi cậu ấy sinh sống. Sao ông không nhờ hội bên đó kiểm chứng?" Gaudino đề nghị.

"Tôi sẽ làm vậy," Hội trưởng Orson gật đầu.

"Nhân tiện, tôi kể cho ông nghe tất cả chuyện này chỉ vì nghĩa vụ thôi," Gaudino tiếp tục. "Nhưng nếu muốn biết ý kiến cá nhân của tôi, tôi nghĩ thông tin về hầm ngục đó không nên bị tiết lộ ra ngoài."

"Tôi cũng vậy," Gideon đồng tình.

"Tôi cũng thế," Sigvard nói.

"Và tôi nữa," Feodora chốt lại, khiến quyết định của cả nhóm trở nên thống nhất tuyệt đối.

Với những gì họ đã trải qua trong hầm ngục, không ai trong nhóm Ark muốn thấy bất kỳ nhà thám hiểm nào khác vô tình bước vào đó.

"Dĩ nhiên, chuyện này vẫn là do hội quyết định," Gaudino nói tiếp. "Ý kiến của một tổ đội e là chẳng đủ sức khiến họ thay đổi ý định. Nhưng nếu họ thực sự công bố thông tin về hầm ngục đó, họ cũng nên chuẩn bị tinh thần rằng không một ai đặt chân vào đó sẽ quay trở lại nữa."

Nói xong, Gaudino cùng đồng đội rời khỏi phòng, rồi rời khỏi cả Hội Thám Hiểm.

Khi cả nhóm bước đi, Gideon lên tiếng. "Các cậu nghĩ họ có công bố thông tin không?"

"Khó mà nói trước," Gaudino đáp. "Nhưng ít nhất chúng ta cũng đã cố gắng ngăn cản họ rồi."

"Đúng thế. Giờ chuyện này không còn nằm trong tay chúng ta nữa," Sigvard nói.

"Nhưng cái con leviathan ở tầng cuối cùng ấy? Nó suýt làm tôi chết khiếp ngay tại chỗ," Gideon rùng mình. "Tôi ghét phải thừa nhận, nhưng tôi ngất đi luôn lúc đó."

"Tôi cũng vậy," Gaudino thú nhận.

"Thêm tôi vào danh sách luôn. Không nghĩ rằng một con leviathan lại có thể to đến thế," Sigvard nói.

"Tôi cũng ngất… nhưng chắc không ai trách chúng ta vì chuyện đó đâu," Feodora nói.

Cả nhóm liếc nhìn nhau, rồi trao đổi những ánh mắt đầy thấu hiểu.

"Biết không, lúc đầu tôi thực sự nghĩ rằng có thể bám theo Mukohda thêm một thời gian nữa," Gideon nói. "Dù gì cũng có cảm giác sẽ kiếm được kha khá tiền."

"Tôi cũng từng nghĩ thế," Gaudino thừa nhận.

"Và tôi nữa," Sigvard thêm vào.

"Cả tôi. Chưa kể, chúng ta còn được ăn ngon mỗi ngày," Feodora nói.

"Nhưng mà, ngay giây phút tôi nhìn thấy con leviathan đó, tôi bỏ luôn ý định đó ngay lập tức," Gideon nói tiếp.

"Một lần nữa, tôi cũng vậy," Sigvard nói. "Lợi nhuận có cao đến đâu cũng chẳng quan trọng. Nếu đi theo Mukohda đồng nghĩa với việc phải đối đầu với những con quái vật như thế, tôi thà chọn cuộc sống hiện tại còn hơn."

"Mà tôi cũng không nghĩ Fenrir hay rồng cổ đại sẽ cứu chúng ta nếu chúng ta gặp nguy hiểm," Feodora nói.

"Họ trông chẳng có vẻ quan tâm đến ai ngoài Mukohda cả. Cảm giác như họ chỉ xem chúng ta như côn trùng thôi," Gaudino nói.

Nhận xét đó hoàn toàn chính xác. Khi xét đến cùng, Fel và Gon chẳng hề bận tâm đến bất kỳ con người nào khác ngoài Mukohda cả.

"Vậy là chúng ta lại quay về với cuộc sống kiếm từng đồng như trước đây rồi," Gideon nói. "Không phàn nàn gì đâu. Cảm giác cứ như đây mới là cách sống của chúng ta vậy."

"Hoàn toàn phù hợp với chúng ta nhất," Sigvard đồng ý.

"Thật khó để từ bỏ những bữa ăn ngon, nhưng chẳng gì đáng giá hơn mạng sống. Nếu tôi chết, tôi sẽ không bao giờ được gặp lại cháu mình nữa, nên chuyện đó không thể xảy ra," Feodora nói.

"Heh! Phải ha… Đúng thật," Gaudino kết lại.

Vài ngày sau, Hội Thám Hiểm chính thức quyết định không công bố sự tồn tại của hầm ngục bên kia biên giới.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận