• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 15: Mì Sò Điệp Lạnh và Hòn Đá Giả Kim!

Chương 4-1: Hòn Đá Giả Kim

0 Bình luận - Độ dài: 3,743 từ - Cập nhật:

Tôi thở phào nhẹ nhõm sau khi ăn sáng xong—bữa ăn lần này hoàn toàn gồm thức ăn làm sẵn, đúng như kế hoạch. Như thường lệ, bốn linh thú háu ăn đòi một bữa đầy thịt, nên tôi lấy ra những bát cơm thịt chiên gừng để họ có thể nhồi nhét đến khi no căng bụng.

Nhóm Ark và tôi thì lại ăn sáng theo phong cách Nhật Bản nhẹ nhàng hơn: súp miso với cải thảo và nấm shiitake, cơm nắm trộn wakame, trứng cuộn và dưa chuột muối. Có lẽ hơi quá nhẹ đối với Feodora—khi tôi đưa cho cô ấy một bát cơm thịt chiên gừng, cô ấy lập tức ăn ngấu nghiến. Tôi thầm cảm ơn bản thân trong quá khứ đã luôn tranh thủ nấu sẵn thêm thức ăn để cất vào ItemBox mỗi khi có thời gian rảnh ở Karelina.

Dù sao thì, bữa sáng cũng đã xong, và tôi đang tận hưởng một khoảng thời gian thư giãn sau bữa ăn. Không phải là tôi không có dự định làm gì khác ngoài nghỉ ngơi cả ngày hôm nay đâu. Tôi cũng phục vụ các linh thú cùng nhóm Ark một ít nước cam nguyên chất—thứ mà tôi nghĩ sẽ không gây ra câu hỏi khó xử nào. Tôi còn dùng mấy chiếc cốc đất nung trong ItemBox để đựng nước cam nữa. Dùng ly thủy tinh có vẻ hợp hơn, nhưng tôi không muốn thu hút sự chú ý từ những vị khách của mình.

Trong khi họ thưởng thức nước cam, tôi thì tận hưởng tiếng đá viên va vào thành cốc và hương thơm tuyệt vời của cà phê. Giữa mùa hè nóng nực kéo dài bất tận thế này, một tách cà phê đá quả thực là lựa chọn hoàn hảo đối với một tín đồ cà phê như tôi. Hôm qua, tôi đã mua một loại cà phê cao cấp từ Siêu Thị Online và pha sẵn, nên bây giờ chỉ cần lấy ra và thưởng thức mà thôi.

Tôi đã chọn loại cà phê Kilimanjaro, theo ý tôi thì đây là lựa chọn tốt nhất để pha cà phê đá. Tôi đã dùng lượng bột cà phê gấp đôi bình thường để tăng độ đậm đà, đặt phin ngay phía trên một bình chứa đầy đá viên. Cách này giúp cà phê nguội gần như ngay lập tức, giữ nguyên hương thơm của nó. Và vì tôi bảo quản trong ItemBox, khi lấy ra, cà phê vẫn gần như mới pha, cho phép tôi tận hưởng mùi hương tuyệt vời của nó lần nữa.

"Hử? Cậu đang uống gì thế, Mukohda?" Gaudino hỏi. Đôi mắt tinh tường của anh ta đã nhận thấy điều gì đó.

[À, cái này à?] Tôi đáp. [Một loại đồ uống từ quê hương tôi. Mùi thì rất thơm, nhưng tôi cảnh báo trước là vị của nó khá đắng đấy.] Đó là khi uống nguyên chất. Tôi đã chuẩn bị sẵn lời giải thích, nên có thể nói ra một cách tự nhiên. Và thật ra, tôi cũng chẳng hề nối dối làm gì.

Feodora lập tức sáng mắt lên khi nghe đến một loại đồ uống mới lạ, nhưng ngay khi nghe thấy chữ "đắng", cô ấy liền mất hết hứng thú. Tôi bật cười trước sự thay đổi tâm trạng quá rõ ràng của cô ấy và hỏi Gaudino có muốn thử không, nhưng anh ta chỉ liếc vào cốc của tôi rồi lắc đầu.

"Tôi xin phép từ chối. Tôi không thích màu sắc của nó chút nào..."

Gì chứ, Gaudino! Cà phê lúc nào chẳng có màu đen như vậy! Nó luôn thế! Thành thật mà nói, tôi không hiểu sao anh ta lại nhìn tôi với ánh mắt kinh hãi như thế nữa.

"Nhắc đến đồ uống có mùi thơm, tôi lại thích trà hơn," Gaudino nói thêm.

"Ồ, không đùa đâu," Gideon chen vào. "Lần nào đi đâu, anh ta cũng mua sạch mấy loại trà có thể tìm thấy."

"Chuẩn rồi," Sigvard gật đầu. "Nhưng tôi không đồng tình lắm. Một người đàn ông thực thụ phải uống rượu, chứ không phải nước lá cầu kỳ!"

"Hai người im đi cho tôi nhờ! Không thích thì cũng đừng có ý kiến về sở thích của người khác!" Gaudino càu nhàu.

Có thể hơi bất lịch sự khi thừa nhận điều này, nhưng tôi khá bất ngờ khi biết Gaudino là một người thích trà. Nhưng nếu vậy...

[À, tôi cũng có trà đấy! Hương không đậm bằng khi uống nóng, nhưng vị hơi chát một chút và cực kỳ sảng khoái khi uống vào ngày nóng thế này,] tôi nói.

Gần đây tôi cũng có hứng thú với trà, nên đã pha sẵn trà đá bên cạnh cà phê. Tôi chọn Earl Grey—một loại trà cổ điển mà tôi mua từ Siêu Thị Online. Theo tôi, yếu tố quan trọng nhất của trà đá là vị thanh mát, và Earl Grey hoàn toàn đáp ứng tiêu chí đó. Tôi đã tăng lượng lá trà hơn bình thường, rót nước sôi vào, ủ một lúc, sau đó lọc trực tiếp vào một bình chứa đầy đá để làm lạnh nhanh chóng.

"Ồ, vậy sao? Tôi rất muốn thử," Gaudino nói, ngay lập tức bị thu hút bởi trà. Tôi lấy bình trà đá và một chiếc cốc từ ItemBox ra, rồi rót cho anh ta một ly. Gaudino cầm cốc uống ngay một hơi.

"Tôi hiểu ý cậu nói về việc hương trà ít hơn, nhưng dù vậy, nó vẫn có mùi rất dễ chịu. Đúng là vị thanh mát thật. Quan trọng hơn, uống một cốc trà như thế này đúng là cách tuyệt vời để chịu đựng cái nóng."

[Tôi biết mà! Uống nóng cũng ngon, nhưng vào thời tiết thế này thì trà đá vẫn là nhất.]

"Tôi có thể tưởng tượng ra điều đó. Nhưng cũng không có nhiều cơ hội để thưởng thức đâu—một loại đồ uống dùng nhiều đá thế này đúng là một sự xa xỉ."

Ồ, đúng như tôi nghĩ. Vì có Fel bên cạnh, tôi có thể có bao nhiêu đá lạnh tùy thích, bất cứ khi nào muốn. Nhưng nếu một nhóm thám hiểm không có ai sử dụng ma pháp Băng hay một chiếc tủ lạnh ma pháp, thì họ coi như hết cách. Ngay cả khi có người dùng ma pháp Băng, họ vẫn cần mang theo nước để làm đông, đúng không nhỉ?

Tôi từng nghe nói rằng nước tạo ra từ ma pháp Nước thường không uống được, hay gì đó tương tự. Nhấp một ngụm cà phê đá, tôi thầm biết ơn vì mình không phải lo nghĩ về chuyện đó và có thể dùng nước thoải mái.

[Ngươi,] Fel lên tiếng, cắt ngang thời gian tận hưởng cà phê của tôi.

[Hmm?] Tôi lười biếng đáp lại.

[Bọn ta sẽ đi săn.]

[Săn? Gì chứ? Hôm nay là ngày nghỉ mà?]

[Ngươi không cần đi cùng.]

[Ý ông là bốn người các ông sẽ tự đi à?]

[Đúng vậy.]

[Khoan đã, thế ai sẽ bảo vệ bọn tôi? Tôi không muốn lặp lại vụ behemoth lần trước đâu nhé!] Ký ức cay đắng về chuyến đi ở Rừng Địa Đàng lại ùa về.

[Chỉ là trùng hợp mà thôi.]

[Ồ, trùng hợp sao? Nhưng dù là trùng hợp thì chuyện đó vẫn đã xảy ra đấy nhé.]

[Khu vực này chỉ toàn lũ yếu ớt! Hơn nữa, ta sẽ dựng lá chắn.]

[Ugggh,] tôi rên rỉ. Vụ đó thực sự vẫn là một cơn ác mộng chưa thể vượt qua.

[Ta sẽ đặt lá chắn tập trung vào ngươi, kéo dài đến cái cây kia,] Fel nói, chỉ vào một cây cọ cách đó khoảng mười lăm mét.

Vậy là phạm vi bán kính mười lăm mét... tức là một mái vòm đường kính ba mươi mét?

[Gon cũng sẽ thêm lá chắn của mình. Ngươi sẽ không tìm được sự bảo vệ nào vững chắc hơn đâu.]

[Ông chắc chắn chỉ có quái vật yếu quanh đây thôi đúng không? Chắc chắn chứ?]

[Chắc chắn. Ta không rảnh mà đi nói dối chuyện này.]

[Ừm... Được rồi. Đi vui vẻ nhé. Nhưng mà... các ông sẽ về kịp bữa trưa chứ?]

[Ugh, trưa ư! Ta chưa nghĩ đến chuyện đó...]

Có cần phản ứng thái quá thế không? Bỏ bữa trưa một hai lần đâu có gì ghê gớm đâu chứ.

[Thôi nào, tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn trưa cho vào túi ma pháp của ông. Cứ xem như một suất cơm hộp vậy. Bốn người các ông có thể ăn khi nào muốn.]

[Chà?! Ngươi chu đáo thật đấy!]

Tôi nhanh chóng chất đầy một đĩa sandwich katsu—loại dễ mang theo và tiện ăn nhất—rồi thêm vài phần nữa đề phòng bọn họ muốn ăn thêm, sau đó bỏ tất cả vào túi ma pháp của Fel.

[Rất tốt. Chúng ta đi thôi!]

[Khoan đã! Còn lá chắn thì sao?!]

[Bệ hạ, ta và Fel đã dựng lá chắn từ trước rồi mà.]

[Được rồi, xuất phát thôi! Woo-hoo, vui thật đấy!]

[Bọn Sui sẽ về sớm thôi, Chủ nhân!]

[Nhớ cẩn thận đấy! Và nhất định phải về trước khi mặt trời lặn nhé!] Tôi gọi với theo khi Fel, Gon, Sui và Dora-chan khuất bóng.

"Này, Mukohda," Gideon lên tiếng. "Họ đi đâu vậy?"

[À, đi săn thôi. Họ đã dựng lá chắn quanh đây rồi, nên chúng ta sẽ an toàn tuyệt đối. Hôm nay cứ thảnh thơi đi.]

"Ồ, ra vậy."

Nhìn anh ta nhẹ nhõm thấy rõ như vậy cũng hơi khó chịu đấy nhé?

"Khoan, có phải tôi nghe thấy cậu nhắc đến behemoth không?" Sigvard đột nhiên hỏi, mặt cứng đờ, chỉ có khóe môi giật giật theo phản xạ. "Cái tên đó tôi thà không dính dáng còn hơn."

Ối, anh ta nghe thấy rồi à? [Ờ thì... Chuyện dài lắm. Rất dài luôn.]

Ngay lập tức, vẻ mặt của Gaudino và Gideon cũng cứng lại như Sigvard. Nhưng sao vậy chứ?!

Dù sao thì, chúng tôi dành cả buổi sáng thư giãn trên bãi biển, tận hưởng cà phê đá và trà. Đến trưa, tôi lấy ra sandwich katsu để đãi nhóm Ark—một phần vì tôi cũng bắt đầu thèm sau khi chuẩn bị cho các linh thú. Tôi còn lấy thêm vài lon bia cho Gaudino, Gideon, Sigvard và bản thân mình, nhưng lần này tự nhủ không uống quá chén. Feodora, nhân tiện nói thêm, thích sandwich đến mức có lúc cô cầm hai cái một lúc và ăn ngấu nghiến với hiệu suất tối đa.

Sau bữa trưa, tôi định sẽ tiếp tục lười biếng như một kẻ lười đúng nghĩa, nhưng rồi nhận ra lượng đồ ăn sẵn trong ItemBox đã vơi đi đáng kể, và tôi không thể ngừng nghĩ về nó. Cuối cùng, tôi quyết định vào bếp bổ sung lại nguồn dự trữ. Cũng là một cách tận dụng thời gian hợp lý mà.

Mặc dù việc Feodora cứ đứng chầu chực trước bếp ma pháp, dán mắt vào từng món ăn vừa hoàn thành có hơi phiền phức, nhưng chỉ cần thỉnh thoảng chia cho cô nàng một phần nhỏ là đủ để cô không lén bốc trộm. Nhờ thế, tôi vẫn có thể tập trung nấu nướng.

Thế là, tôi đã dành cả buổi chiều để nấu ăn không ngừng nghỉ. Không đúng như kỳ vọng về một ngày nghỉ nhàn rỗi, nhưng nếu không làm, chắc chắn tôi sẽ cứ thấp thỏm về việc thiếu đồ ăn sẵn, nên vẫn đáng công sức bỏ ra.

[Kỳ lạ thật. Đáng lẽ giờ này bọn họ phải về rồi chứ nhỉ? Mà mình còn làm karaage cho bữa tối nữa! Chẳng lẽ bọn họ lại bỏ lỡ món khoái khẩu của mình sao... ?]

Rốt cuộc thì họ đã đi săn đến tận đâu vậy chứ?

..................

Fel, Gon, Dora-chan và Sui đã vòng sang phía đối diện của hòn đảo, cách xa bãi biển nơi cả nhóm đóng trại. Địa hình ở phía bên kia hoàn toàn khác biệt—thay vì bờ cát mịn màng, nơi đây là một vách đá dựng đứng tiếp giáp với biển. Sóng vỗ ầm ầm vào vách đá sừng sững, ngoại trừ một khu vực duy nhất, nơi dòng nước lại trôi vào một hang động bí ẩn, dẫn sâu vào bên trong đảo.

[Heh heh heh! Cuối cùng cũng thấy rồi,] Fel nói.

[Đúng vậy,] Gon gật đầu. [Con mồi của chúng ta chắc chắn đang ở trong đó.]

[Vậy đây là cái hang mà mấy ông nhắc đến à?] Dora-chan hỏi.

[Chúng ta sẽ săn ở đây sao?] Sui háo hức hỏi.

Ánh mắt của cả bốn lấp lánh mong đợi khi họ chuẩn bị tiến vào hang động.

—Quay ngược thời gian về ngày hôm trước—

Fel, Gon, Dora-chan và Sui đang thảo luận sôi nổi nhưng đầy bí ẩn trên bãi biển.

[Được rồi, rốt cuộc thì ông có lý do gì để đồng ý với vụ "nghỉ ngơi một ngày" này? Khai thật đi!] Dora-chan nghi hoặc hỏi.

[Đương nhiên là có. Ta đã đồng ý để tổ chức một chuyến săn.]

[Khoan đã, Fel, ngươi cần nói rõ hơn chứ!] Gon chen vào. [Thôi được rồi... để ta giải thích.]

Gon bắt đầu giải thích chi tiết, nhanh chóng giúp Dora-chan và Sui nắm bắt tình hình. Tóm lại, dù Fel nói rằng họ sẽ đi săn, nhưng lần này, mục tiêu không phải là những quái vật thú thông thường. Thực tế, nếu không tính sinh vật biển, thì trên tầng này của hầm ngục hoàn toàn không có quái vật dạng thú nào, kể cả trên các hòn đảo. Fel và Gon đều đã dùng khả năng cảm nhận đặc biệt của mình để xác nhận điều đó.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là trên hòn đảo này không có thứ gì đáng để săn...

[Chúng ta gần như chắc chắn có một hang động ở phía bên kia đảo, và trong đó tồn tại thứ gì đó rất kỳ lạ,] Gon nói.

[Kỳ lạ thế nào?] Dora-chan tò mò hỏi.

[Kỳ lạ theo nghĩa... có khả năng đó là xác sống.]

[Xác sống á?!]

[Quái vật xương!]

[Chính xác, Sui! Trong đó có quái vật xương.]

[Khoan khoan! Đừng có nói kiểu 'quái vật xương' một cách thản nhiên như thế! Đây đáng lẽ phải là tầng quái vật biển cơ mà! Sao lại có xác sống ở đây?!]

[Đúng vậy, và chính điều đó mới làm cho cơ hội này trở nên thú vị!]

[Nhưng nếu nói với Chủ nhân chuyện này, cậu ấy sẽ không bao giờ để chúng ta đến đó đâu... Thậm chí ta cá là cậu ấy thà rời khỏi hòn đảo còn hơn là đối mặt với lũ xác sống.]

[Chính xác. Mặc dù các vị thần đã ban cho cậu ta một con dấu đặc biệt để đối phó với chúng.]

[Một con dấu?] Gon ngạc nhiên. [Lần đầu ta nghe thấy chuyện này đấy!]

[Người ban cho cậu ta khi bọn ta thách thức hầm ngục ở Aveling, nếu ta nhớ không nhầm.]

[Đúng vậy! Nếu cậu ta đóng dấu đó lên ai, thì người đó có thể hạ gục xác sống chỉ với một cú đánh!]

[Sui cũng từng 'pew pew' rất nhiều quái vật xương rồi!]

[Ồ? Ta hoàn toàn không biết là bệ hạ có thứ như vậy trong tay. Nhưng dù sao thì chúng ta cũng không nên nói gì với người. Ta dù là người dành ít thời gian ở bên người nhất trong số chúng ta, nhưng ta hiểu chuyện đó rất rõ.]

[Cậu ta thật sự yếu đuối khi nói đến mấy chuyện này.]

[Dù sao đi nữa, đó là tình hình hiện tại, Dora. Còn một điều cuối cùng nữa.]

[Trong hang có một con quái vật vô cùng mạnh mẽ,] Fel nói, ánh mắt lóe lên vẻ nguy hiểm.

.................

—Quay lại hiện tại—

Bốn linh thú tham ăn lao thẳng vào hang mà không chần chừ. Dù phần lớn bên trong bị nước biển nhấn chìm, một dãy đá nhô lên dọc theo vách hang tạo thành một lối đi khô ráo, giúp họ tiến vào dễ dàng hơn.

Cả nhóm tiến sâu vào bên trong, cho đến khi bất ngờ xuất hiện một con thuyền nhỏ trôi nổi giữa dòng nước.

Fel, Gon, Dora-chan và Sui lập tức tập trung quan sát... Và ngay sau đó, một bộ xương lạch cạch đứng dậy trên con thuyền.

[Ah! Quái vật xương! Ăn đòn đi này!] *Pew!*

Sui lập tức bắn ra một đòn Acid Bullets…..

[Hử?!]

…Nhưng bộ xương hầu như không hề hấn gì. Dù một phần lồng ngực bị ăn mòn, nó vẫn di chuyển bình thường.

[Chuyện này sẽ không đơn giản như lần trước đâu, Sui,] Fel cảnh báo. [Lũ này dai lắm. Nếu muốn hạ gục chúng, hãy dội axit vào đầu chúng nhiều nhất có thể!]

[Ừ thì, lần này chúng ta đâu có con dấu đó hỗ trợ, nên mọi chuyện sẽ không dễ dàng như trước đâu!] Dora-chan nói thêm.

[Được rồi! Sui sẽ thử lại! Ăn đòn đi này!]

Làm theo lời khuyên của Fel và Dora-chan, Sui nhắm vào đầu quái vật xương bằng một loạt Đạn Axit lớn hơn bình thường.

*Pew! Pew!*

Những viên đạn axit bắn thẳng vào đầu con quái vật trước mặt và cả con khác vừa đứng dậy phía sau nó. Hộp sọ của chúng tan chảy ngay lập tức, và những bộ xương không đầu ấy sụp đổ thành từng mảnh vụn.

[Yay!] Sui vui sướng kêu lên, nhảy tưng tưng đầy phấn khích.

[Tốt lắm, Sui. Dù xác sống có ngoan cố đến đâu, chỉ cần phá hủy đầu chúng là xong.]

[Đúng thế! Và phải đảm bảo chúng bị tiêu diệt hoàn toàn. Nếu không, chúng sẽ lại đứng dậy mà thôi.]

[Khá phiền phức, nhưng từ giờ chúng ta cứ hủy đầu tất cả lũ xác sống gặp phải là được.]

[Peh! Chậc, kiểu này thì hơi phiền thật, nhưng cũng đành chịu thôi. Đi nào, Sui!]

[Ừm!]

Cả nhóm tiếp tục tiến sâu vào hang, liên tục đẩy lùi từng đợt tấn công của quái vật xương, chúng ngày càng đông và mạnh hơn. Một số thì chèo thuyền đến, số khác lại bất ngờ xuất hiện từ sau những tảng đá. Không chỉ số lượng, mà cả cấp bậc của chúng cũng tăng dần—từ bộ xương thường, đến chiến binh xương, kỵ sĩ xương, rồi cả pháp sư xương.

Dẫu vậy, dù có mạnh đến đâu, một bộ xương cũng không bao giờ là đối thủ của bộ tứ tham ăn. Trên thực tế, Dora-chan và Sui xử lý phần lớn bọn quái mà chẳng cần đến sự trợ giúp của hai trưởng bối. Dora-chan dùng ma pháp Băng để nghiền nát đầu chúng thành bột, trong khi Đạn Axit của Sui thì dễ dàng làm tan chảy hộp sọ.

Fel và Gon thì bình thản bước đi phía sau, để mặc hai đứa nhỏ tha hồ vui chơi. Cuộc thám hiểm này chẳng khác nào một chuyến dạo chơi nhàn nhã trong công viên.

Và rồi…

[Oa, rộng quá!]

[Chỗ này đúng là một không gian mở nhỉ?]

Cả bốn bước vào một khu vực rộng lớn, nằm sâu nhất trong hang động. Nước biển hội tụ lại trong khu vực này, tạo thành một bến cảng tự nhiên, được che chắn khỏi mưa gió bên ngoài.

[Hửm? Nhìn kìa—một con thuyền.]

[Đúng vậy! Và ta cảm nhận được sự hiện diện mà chúng ta đang tìm kiếm trên đó.]

Chiếc tàu đó là một con thuyền cũ kỹ đầy ám khí, với cánh buồm rách nát và thân tàu mục nát một phần.

Ngay sau đó, một bộ xương to lớn, khoác lên người bộ đồ cướp biển sờn rách cùng chiếc mũ đội lệch, nhảy lên boong tàu.

"Graaa ha ha ha ha! Bọn ngươi giỏi lắm khi đến được đây, nhưng hành trình của bọn ngươi sẽ kết thúc tại đây!" bộ xương gầm lên. Hai hốc mắt trống rỗng bừng sáng lên ánh đỏ sâu thẳm, rồi nó quay sang nhìn Fel, Gon, Dora-chan và Sui.

"Bwuh?" nó ngẩn người, đột nhiên cất giọng ngớ ngẩn.

[Hừm. Một tên vua xương sao? Ta sẽ hạ gục nó.] Fel nhếch mép, ánh mắt rực lên ý chí chiến đấu.

[Chuẩn bị đi!]

"Đ-Đợi đã! Một Fenrir sao lại xuất hiện ở đây chứ?!" tên vua xương hoảng hốt hét lên, nhưng đã quá muộn.

Vuốt Xé Gió của Fel vung lên, cắt xuyên qua nó trước khi nó kịp nói thêm một lời nào.

"Uwaaaaagh!"

Cùng với tiếng thét, bộ xương và cả con tàu mà nó đứng trên lập tức vỡ vụn, tan thành cát bụi trong chớp mắt.

[Này! Không công bằng chút nào, chú Fel!]

[Đúng đó! Sao ông lại dành phần hay nhất cho riêng mình hả? Chơi không đẹp!]

[Ta cũng muốn tham gia đánh nữa chứ.]

Cả bọn quay sang cằn nhằn Fel tới tấp, khiến ổng hơi quay đi lảng tránh.

[T-Tên đó là quái vật trong hầm ngục, có nghĩa là sẽ có con khác xuất hiện thôi. Ba ngươi cứ đợi mà đánh con kế tiếp là được.]

[A ha! Nói hay lắm. Nhưng "sẽ xuất hiện sớm thôi" là bao lâu? Nói thử xem nào, Fel?] Dora-chan nhíu mày hỏi.

[Ugh...] Fel nhăn mặt khó chịu.

Nhưng đúng lúc đó, một "lối thoát" bất ngờ xuất hiện để cứu Fel khỏi tình huống khó xử này.

[Này, Sui đói lắm rồi!]

[Đ-Đúng thế! Trong lúc chờ đợi tên vua xương khác xuất hiện, chúng ta có thể ăn trưa. Thế nào?] Fel nói ngay, chớp lấy cơ hội mà Sui vừa vô tình tạo ra cho mình.

[Không biết sao nhưng cứ có cảm giác ông đang lừa tụi này… Nhưng mà thôi, ta cũng đói rồi, thế cũng được đi.]

[Trước đó, có vẻ con quái đã để lại một cái rương kho báu. Chúng ta nên lấy nó làm quà cho bệ hạ chứ nhỉ?]

..................

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận