• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 15: Mì Sò Điệp Lạnh và Hòn Đá Giả Kim!

Chương 6-1: Các Thành Viên của Ark Trông Giống Như Muốn Gia Nhập Nhóm!

0 Bình luận - Độ dài: 2,360 từ - Cập nhật:

[Ọe!]

Dạ dày tôi đang kêu gào dữ dội.

[Ugh... Đáng lẽ tôi nên làm món gì đó khác cho bữa tối, dù có phải ăn một mình đi nữa,] tôi lẩm bầm trong khi xoa bụng.

Chúng tôi đã rời khỏi hòn đảo mà cả nhóm cắm trại và lại tiếp tục cưỡi Sui băng qua đại dương xanh thẳm. Thật khó hiểu khi ngoài tôi ra, ai cũng trông rất ổn sau hai đêm liên tiếp ăn karaage.

Bộ tứ tham ăn và cô elf kia thậm chí còn ăn thêm thịt vào bữa sáng!

Dora-chan là người đầu tiên mở lời, nói rằng cậu ấy đang thèm thịt chiên gừng ngay từ sáng sớm. Thế là Fel, Gon và Sui lập tức hùa theo, khiến tôi phải làm cơm thịt chiên gừng cho cả bọn. Họ còn yêu cầu tôi bỏ luôn phần bắp cải thường có, với lý do rằng chỉ có thịt và cơm thì ăn sẽ đã hơn.

Việc những linh thú của tôi ăn thịt thỏa thuê ngay sau khi ngủ dậy chẳng phải chuyện gì mới mẻ, nhưng lần này, Feodora bị mùi thơm dụ dỗ và cứ chăm chú theo dõi tôi chuẩn bị đồ ăn. Tôi đã nghĩ rằng một bữa sáng nhẹ nhàng sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người, nhất là về mặt sức khỏe, sau hai ngày liên tiếp ăn toàn đồ chiên. Nhưng đến khi tôi dọn cơm thịt chiên gừng ra cho các linh thú, Feodora nhìn tôi với ánh mắt đau khổ đến mức tôi không đành lòng và đành phải làm thêm một phần cho cô ấy. Ít nhất thì tôi cũng được nhìn thấy một nụ cười rạng rỡ từ cô ấy, coi như cũng đáng công.

Tôi đã biết Feodora ăn khỏe cỡ nào, cũng hiểu rằng cô ấy chẳng ngại ăn thịt vào bữa sáng, nhưng tôi vẫn sốc khi thấy cô ấy chén sạch một món ăn nặng bụng như thế ngay sau hàng loạt bữa ăn toàn thịt và dầu mỡ. Cô ấy có một cái dạ dày thép, có khi còn sánh ngang với các linh thú của tôi.

Trong khi bộ tứ tham ăn và cô elf tham ăn đang vui vẻ ngấu nghiến cơm thịt chiên gừng, thì Gaudino, Gideon và Sigvard lại chọn một bữa sáng kiểu Tây nhẹ nhàng hơn. Tôi đã chuẩn bị súp consommé với đầy rau của Alban, trứng bác, dưa muối từ rau Alban và bánh mì sourdough của Theresa, được nướng lên cho giòn.

Tôi chẳng thể tưởng tượng được một bữa sáng nào ngon hơn thế, nhưng thực tế thì nó cũng chẳng nhẹ nhàng là bao, vì cả ba người họ đều gọi thêm đến mức ăn no căng bụng. Tôi đoán dạ dày họ chắc chắn phải dẻo dai hơn tôi rồi. Trong khi đó, tôi vẫn còn no từ tối hôm trước nên chỉ lén mua một lon nước ép rau củ từ Siêu Thị Online và thế là đủ.

Tại sao những phước lành thần thánh mà mình nhận được có thể hóa giải mọi trạng thái bất lợi, nhưng lại chẳng giúp gì với chứng đau dạ dày nhỉ?

Hay có khi cơn khó chịu này là do tâm lý hơn là sinh lý? Sau khi bước qua tuổi 25,tôi đã bắt đầu chú ý ăn uống lành mạnh hơn và tránh ăn đồ chiên nhiều ngày liên tiếp. Có lẽ đây là hậu quả của việc ăn uống buông thả chăng? Dù sao thì, ăn karaage liên tục nhiều ngày cũng không tốt cho bất kỳ ai, kể cả có phước lành hay không. Nhất là khi món karaage sốt yuzu ớt và sốt miso quá ngon, khiến tôi ăn nhiều hơn dự tính.

Tôi lại một lần nữa thấm thía giá trị của sự điều độ, tôi nghĩ thầm trong khi phóng tầm mắt ra đại dương xanh biếc lấp lánh dưới ánh mặt trời.

[Ọe!]

................

Năm ngày đã trôi qua kể từ trận chiến với bầy hải xà, và chúng tôi vẫn đang tiến về phía trước trên đại dương mênh mông.

[Cứ thế này chắc mình sẽ quên mất là mình đang ở trong hầm ngục mất,] tôi lẩm bầm khi nhìn ra chân trời vô tận trước mặt.

[Nhìn nè, Chủ Nhân! Cá!] Sui vui vẻ giơ một xúc tu lên, đưa cho tôi một miếng thịt cá trắng mà một con quái vật vừa đánh rơi. Những miếng thịt đã được làm sạch sẵn này ít nhất cũng là một lời nhắc nhở rõ ràng rằng chúng tôi vẫn đang ở trong hầm ngục.

[Cảm ơn, Sui.]

Con quái vật đó gọi là cá kim lớn và trông nó... đúng như cái tên, giống hệt một con cá kim khổng lồ. Trong ba, bốn ngày qua, chúng tôi đã bắt gặp chúng khá thường xuyên. Tôi đã thử nướng giấy bạc mấy con đầu tiên, và ai cũng thích đến mức Sui bắt đầu chủ động săn lùng loài này bất cứ khi nào có cơ hội.

Ngoài ra, chúng tôi còn chạm trán hai con kraken và ba con aspidochelone, tất cả đều bị Fel, Gon, Dora-chan và Sui hạ gục nhanh chóng trước khi tôi kịp nhận ra. Không có gì lạ khi các linh thú của tôi lại hứng thú với chúng đến vậy— cả hai đều là quái vật ngon lành.

Nhờ thế, tôi đã tích trữ được khá nhiều mực và thịt cá trắng hảo hạng, và tôi nghĩ rằng chúng sẽ là món quà tuyệt vời để mang về cho mọi người ở Karelina. Tôi đã lên kế hoạch tổ chức một buổi tiệc nướng hải sản ngoài vườn cùng tất cả mọi người. Tôi cũng nhận ra Feodora đang mong chờ thịt kraken và aspidochelone xuất hiện trong bữa tối nay, nhưng tôi giả vờ không để ý. Xin lỗi nhé, nhưng mấy thứ đó đã được chỉ định làm quà lưu niệm rồi! Tôi nhất quyết không thay đổi đâu!

Hành trình của chúng tôi cứ tiếp diễn như thế suốt một khoảng thời gian. Vẫn có quái vật xuất hiện đây đó, nhưng nhờ có các linh thú, chuyến đi nhìn chung khá yên bình... cho đến khi nó không còn như vậy nữa.

[Hửm? Cuối cùng thì bọn chúng cũng tới rồi.]

[Đúng vậy!]

[Oooh, chết tiệt, mà còn nhiều nữa chứ!]

[Rùa kìa!]

Những tiếng reo phấn khích của các linh thú kéo tôi quay về thực tại. Nhìn ra biển, tôi thấy một cụm mai rùa khổng lồ đang trôi về phía chúng tôi.

"Chúng là thứ mà tôi đang nghĩ đến sao?!" Gaudino há hốc miệng kinh ngạc.

"Ugh! Phải rồi, đó đúng là bọn rùa sát thủ!" Gideon cau mày.

"Nói chính xác thì là rùa biển sát nhân," Sigvard chỉnh lại.

"Chúng nguy hiểm, nhưng mai của chúng thì rất có giá trị," Feodora nhận xét.

Rõ ràng là các thành viên của Ark rất quen thuộc với loài quái vật này, và tôi cũng dễ dàng hiểu được vì sao chúng lại có cái tên "rùa sát thủ." Chỉ riêng phần mai của chúng đã dài đến khoảng hai mét, và khi tôi thoáng nhìn thấy khuôn mặt của một con, trông nó thật sự hung tợn. Chúng làm tôi liên tưởng đến rùa cá sấu— chỉ là phiên bản khổng lồ và đáng sợ hơn nhiều.

"Được rồi, lên nào!" Gaudino hô lớn. "Chúng ta đã từng đối phó với bọn này trước đây, chỉ cần giữ bình tĩnh và làm theo kế hoạch là sẽ ổn thôi! Đừng để chúng cắn trúng, thế là chúng ta sẽ vượt qua được!"

"Rõ! Chúng ta còn hạ được cả hải xà cơ mà. Một con rùa sát thủ hạng B thì có gì đáng lo!" Gideon tự tin tuyên bố.

"Đúng vậy! Để bọn chúng biết Ark lợi hại thế nào nào!" Sigvard hào hứng.

"Và lấy thật nhiều mai rùa," Feodora thêm vào.

Hử? Có phải mình đang tưởng tượng không, hay bốn người này đang cực kỳ hăng máu?

[Rất tốt, nhưng số lượng của chúng rất đông. Bọn ta cũng sẽ tham chiến.]

[Như vậy mới công bằng chứ!]

[Ừ, giúp một tay cũng được. Mà khoan, có ăn được mấy con này không nhỉ?]

[Sui sẽ đánh bại hết rùa!]

Các linh thú cũng hào hứng không kém gì nhóm Ark. Ai nấy đều sẵn sàng chiến đấu đến mức tôi cũng bị cuốn theo, cuối cùng đành rút ngọn giáo mithril của mình ra.

"Bọn chúng đến rồi!" Gaudino hét lên. Và thế là trận chiến bắt đầu.

Fel, Gon, Dora-chan và Sui lao vào bầy rùa quái vật, tiêu diệt từng con một cách dễ dàng. Trong khi đó, các thành viên của Ark cũng thể hiện sự phối hợp tuyệt vời, lần lượt hạ gục từng con rùa. Còn tôi thì...

[Làm ơn, tránh xa tao ra! Đi tìm người khác mà cắn đi,] tôi lắp bắp cầu nguyện, đầu gối run lên khi nhìn chằm chằm vào những chiếc mai rùa to lớn, kinh khủng kia.

Đáng tiếc, lời cầu nguyện đó không được đáp lại. Chỉ vài giây sau, một con rùa quay sang nhìn tôi, ánh mắt nó khóa chặt vào tôi. Và trước khi tôi kịp phản ứng, nó đã bắt đầu trèo lên thân Sui, rõ ràng là nhắm đến tôi làm bữa ăn của nó.

[Agh! Tao đã bảo tránh xa ra mà!] Tôi hét lên, hoảng loạn đâm ngọn giáo về phía con rùa. Nhưng nó đã thấy đòn tấn công của tôi từ xa cả dặm và rụt ngay vào trong mai trước khi tôi kịp gây ra bất kỳ thương tổn nào.

[Khốn kiếp!]

Tôi cần phải đổi chiến thuật. Thay vì nhắm vào đầu, tôi chuyển sang đâm vào chân trước của nó. May thay, lần này có hiệu quả— con rùa quái vật phát ra một tiếng rên trầm đục đau đớn khi máu đỏ thẫm chảy ra từ những vết đâm của tôi.

Nhưng cái giá phải trả là tôi chẳng thể nào giết nó chỉ bằng cách đâm vào chân, và trong lúc đó, tôi lại thành công trong việc khiến nó cực kỳ, cực kỳ tức giận. Tôi không còn bị một con rùa quái vật ăn thịt tấn công nữa— mà là một con rùa quái vật ăn thịt đang nổi điên.

[Cái gì— Ôi không không không!] Tôi hét lên khi con rùa lao đến. Hoảng loạn, tôi vung mạnh ngọn giáo hết sức có thể, và nhờ may mắn, cú vụt loạn xạ của tôi lại trúng đích, hất văng con rùa khỏi Sui và rơi thẳng xuống đại dương.

Ngay lập tức, tôi nảy ra một kế hoạch mới. Hạ gục lũ rùa là chuyện bất khả thi, nhưng hất chúng xuống biển? Cái đó thì tôi làm được! Và các linh thú cùng nhóm Ark có thể xử lý chúng khi đã rơi xuống nước... có lẽ vậy. Hy vọng là vậy!

Do đó, tôi chuyên tâm vào việc đẩy lùi bất cứ con rùa nào tiến đến, buộc chúng phải quay trở lại đại dương.

..............

[Ugh, mệt chết đi được...]

[Và vì lý do gì? Một kẻ còn chẳng hạ nổi một con quái vật thì có cớ gì để than mệt?]

[Ugh!] Tôi rên rỉ. Fel chọc đúng chỗ đau của tôi rồi. [T-Tôi có thể làm gì được chứ? Tôi bận đẩy chúng xuống biển nên đâu có thời gian kết liễu!]

Fel thở dài nặng nề. [Bao giờ ngươi mới học được đây...?] ông lẩm bẩm.

Này, sao ông lại nhìn tôi với vẻ bất lực như vậy? Sao lại lắc đầu? Tôi đã cố hết sức rồi mà, có biết không?!

[Đây là cái cuối cùng nè, Chủ Nhân!]

[Oh, cảm ơn, Sui,] tôi nói khi Sui đặt thêm một chiếc mai lên đống chiến lợi phẩm khổng lồ mà nó đã gom lại. Nhìn các thành viên của Ark phấn khởi thế kia cũng dễ hiểu thôi, vì chính họ đã nói rằng mai rùa rất có giá trị. Ngoài ra, còn một đống chiến lợi phẩm khác cũng không kém phần đồ sộ nằm bên cạnh.

[Vậy, thịt rùa thì sao? Có ăn được không?] Dora-chan hỏi.

[Đáng tiếc là ta chưa từng thử,] Gon đáp. [Còn ngươi thì sao, Fel?]

[Ta cũng vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu chúng không thể ăn được, thì thịt đã chẳng rơi ra dưới dạng vật phẩm.]

[Ừ, điều đó có lý!]

[Sui mong là nó siêu ngon luôn á!]

[Vậy thì, bệ hạ của ta, bọn ta giao phó việc chế biến thịt rùa cho người,] Gon tuyên bố, quay sang nhìn tôi.

[Đúng đó! Ngươi nhất định sẽ tìm ra cách chế biến ngon thôi!] Dora-chan nói.

[Chính xác. Hãy làm ra một món ăn tôn lên hương vị của nó,] Fel ra lệnh.

[Chế biến sao cho siêu ngon nha, Chủ Nhân!] Sui tiếp lời.

[Oh, trời ạ...] Xem ra lại đến lượt tôi rồi. Nhưng mà, cái này thực sự ăn được không đây?

Khác với hầu hết các vật phẩm rơi trong hầm ngục, thịt rùa trông chẳng có tí gì là đã qua xử lý. Đó chỉ là một đống những khối thịt và xương chưa lột da, nhìn khá kinh dị— tôi thậm chí còn thấy cả vài cái chân rùa nguyên vẹn nằm lẫn trong đống đó.

H-Hừm, ít nhất thì lần này họ không bắt tôi phải nấu ngay lập tức. Cứ đóng gói hết lại rồi nhét vào kho lạnh trước đã, đợi khi nào nghĩ ra được cách chế biến hãy tính tiếp! Tôi còn cả đống thịt trong Item Box mà tôi chắc chắn là có thể ăn được, nên không cần vội làm gì.

Nghĩ vậy, tôi vội vàng cất đống thịt đáng sợ kia vào Item Box, cố gắng giữ nét mặt điềm nhiên— nhưng hoàn toàn thất bại.

................

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận