• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 15: Mì Sò Điệp Lạnh và Hòn Đá Giả Kim!

Chương 2-1: Tưởng Chừng Như Tiêu Rồi

1 Bình luận - Độ dài: 3,736 từ - Cập nhật:

Chúng tôi lên đường vượt biển, cưỡi trên lưng Sui sau khi nhóc phình to ra.

[Tôi chưa từng nghĩ một hầm ngục lại có thể có một tầng như thế này,] tôi lẩm bầm khi ngắm nhìn khung cảnh biển xanh thẳm trải dài vô tận xung quanh.

Fel, dường như đã nghe thấy, khịt mũi đáp: [Đây cũng là lần đầu ta gặp một tầng như thế này. Nhưng tốt hơn nữa, ta cảm nhận được khá nhiều kẻ địch đáng để chiến đấu quanh khu vực này. Hầm ngục này quả thực rất đáng giá.]

Gì mà "đáng giá" chứ? Và đừng có cười kiểu đó khi nói mấy câu như vậy! Nó làm tôi lạnh sống lưng đấy! Với tiêu chuẩn của Fel, "kẻ địch đáng để chiến đấu" gần như chắc chắn sẽ là những con quái vật nguy hiểm kinh khủng, nên tôi chẳng vui vẻ gì khi nghe tin đó.

[Ta cũng không nghĩ một hầm ngục như thế này có thể tồn tại,] Gon góp lời.

[Vậy ra vẫn còn những góc khuất của thế giới mà ngay cả lão già này cũng chưa từng thấy? Xem ra vẫn còn rất nhiều điều mới mẻ để khám phá. Đặc biệt là trong hầm ngục! Ta sẽ chẳng bao giờ chán chúng, miễn là vẫn còn những phát hiện thú vị như thế này,] Fel tuyên bố, đôi mắt ánh lên vẻ hào hứng.

[Công nhận! Ta trước kia chẳng bao giờ để mắt đến hầm ngục, nhưng chỉ cần vào một cái thôi là ta mê tít luôn!] Dora-chan hào hứng nói.

Ha ha. Dora-chan, cậu cũng thành fan hầm ngục luôn rồi à?

[Trở thành linh thú của ngươi giúp ta có thể dễ dàng ra vào hầm ngục trong các thành trấn của loài người. Một lợi ích không hề nhỏ. Ta sẽ tận dụng nó mọi lúc có thể. Và tất nhiên, còn phải tìm kiếm những hầm ngục chưa ai đặt chân đến như thế này nữa,] Fel nói, khiến cả Gon và Dora-chan lập tức gật đầu đồng tình.

[Sui cũng muốn đi khám phá thật nhiều hầm ngục nữa!] Sui vui vẻ truyền ý nghĩ đến tôi.

Dĩ nhiên, tôi thì chẳng cảm thấy hào hứng chút nào khi nghĩ đến việc bị kéo đi hết hầm ngục này đến hầm ngục khác.

Trong khi đó, ở nửa còn lại của nhóm...

"Feodora, cô bắn trúng chứ?" Gaudino hỏi, chỉ tay về phía bóng dáng một con cá khá to ở xa.

"Quá dễ," Feodora đáp, kéo cung, nhắm bắn rồi thả dây...

*Vút!*

Một phát trúng ngay mục tiêu! Bóng dáng con cá biến mất, để lại vật phẩm rơi ra...

[Đây này!]

...và Sui nhanh chóng dùng xúc tu vớt chúng lên khỏi mặt nước cùng với mũi tên của Feodora, đặt tất cả lên lưng mình.

[Cảm ơn nhé, Sui!] tôi gọi xuống.

Sau sự kiện trên hòn đảo, Ark dường như đã có chút thay đổi và bắt đầu chủ động săn bắt khi di chuyển qua vùng biển này. Tuy nhiên, việc thu thập vật phẩm rơi xuống nước vẫn là một vấn đề, nên tôi đã nhờ Sui giúp đỡ trong việc thu nhặt chiến lợi phẩm.

Dĩ nhiên, tôi cũng không để họ làm không công—hầu hết những con cá mà Ark săn được đều rơi ra... cá, và họ vui vẻ đưa chúng cho tôi làm nguyên liệu nấu ăn. Con cá mà Feodora vừa hạ gục thậm chí trông không khác gì một lát phi lê cá hồi. Họ cũng nhặt được vài vật phẩm không phải thực phẩm, như vỏ của những con quái vật trông giống rùa biển nhỏ, thứ được cho là khá giá trị—bảo sao trên mặt họ đều lộ vẻ hài lòng.

"Hửm? Đó là cái gì thế kia?" Sigvard đột nhiên lên tiếng. Anh ta vốn đang tìm kiếm con mồi, nhưng giờ đây lại nhíu mày khi nhìn ra mặt biển.

Những thành viên còn lại của Ark, cùng với tôi, đều nhìn theo hướng anh ta chỉ.

[Hả? Một con chó?] tôi thốt lên đầy khó tin. Không đời nào một con chó lại có thể bơi lội giữa đại dương thế này, vậy mà một con đang làm đúng điều đó.

[Ngốc. Một con chó bình thường sẽ không bao giờ xuất hiện ở một nơi như thế này,] Fel cộc cằn đáp, dập tắt ngay ấn tượng ban đầu của tôi.

[T-Tôi biết chứ! Chính vì vậy nên tôi mới thấy bất ngờ!] tôi phản bác.

Xét một cách hợp lý, nó hẳn phải là một loại quái vật. Chỉ là việc nó là một loài mà không ai trong chúng tôi từng thấy trước đây, cộng thêm cái đầu trông không khác gì một con chó thật sự, đã khiến tất cả bối rối.

[À! Đó là một con cetus,] Gon nói.

[Khoan, ông biết về chúng à, Gon?] tôi hỏi. Chỉ có thể trông cậy vào bậc lão trong nhóm mới có thể có kiểu kiến thức này trong túi.

[Chúng là quái vật sống dưới biển,] Gon giải thích. [Quan trọng hơn, mọi người nên cảnh giác! Vì chúng thường đi theo bầy.]

Lời cảnh báo của Gon vừa dứt, một khuôn mặt chó khác lại trồi lên từ mặt nước... rồi thêm một cái nữa, và thêm nữa. Chỉ trong chớp mắt, chúng tôi đã bị một bầy cetus bao vây.

[Chủ nhân, Sui có thể đánh bọn chúng không?]

[Y-Yeah, làm đi Sui! Hạ chúng nào!]

[Okaaay! Nếm thử cái này đi!]

"Grelp!" Một con cetus rít lên khi bị một xúc tu của Sui đâm xuyên qua.

[Ch-Chúng ta cũng sẽ giúp!] tôi hét lên. Có quá nhiều con quái vật, khiến tôi cảm thấy cần phải rút cây thương mithril từ ItemBox ra và chuẩn bị chiến đấu.

[Đó là điều hiển nhiên. Sui có thể tự mình đối phó, nhưng số lượng đông thế này sẽ làm chậm tiến trình của chúng ta,] Fel nói, nhẹ nhàng vung chân trước. Chỉ với một động tác đơn giản như vậy, mặt nước trước mặt bị xé toạc thành những rãnh sâu, ngay sau đó là một vệt đỏ loang ra trên bề mặt biển.

[Đúng vậy. Chúng có thể làm chậm chúng ta, và tệ hơn là chúng đã đánh hơi được mùi của ta. Giải quyết chúng ngay tại đây sẽ tốt hơn,] Gon nói thêm. Lão chỉ liếc mắt nhìn một con cetus, và ngay lập tức, nó bị nuốt chửng bởi một xoáy nước bất ngờ xuất hiện giữa biển.

Chẳng mấy chốc, xoáy nước ấy chuyển sang màu đỏ ghê rợn.

[Này, để phần cho ta nữa chứ!] Dora-chan hét lên trước khi tạo ra một loạt cột băng đặc trưng của mình, xiên qua nhiều con cetus cùng một lúc.

[Đừng bất cẩn!] Fel gầm lên với các thành viên của Ark. [Nhìn kìa! Chúng đang leo lên đây!]

Câu nói đó khiến bốn người Ark bừng tỉnh khỏi cơn choáng váng và quay lại trạng thái cảnh giác. Tôi cũng nhìn theo và thấy một con cetus thực sự đang trèo lên cơ thể to tròn của Sui.

[Ugh, nhìn phát ớn,] tôi lẩm bẩm. Khi ở trên mặt nước, đầu nó vẫn trông như một con chó, nhưng phần thân dưới thì giống cá heo hoặc cá voi hơn. Quả thật không dễ chịu chút nào khi nhìn vào.

"Uegh, kinh quá! Xuống nước lại đi, cái thứ dị dạng này!" Gideon hét lên kinh hãi, rồi đâm mạnh ngọn thương của mình vào con quái vật. Con cetus phát ra một tiếng rú chói tai đầy khó chịu—tôi biết chắc rằng mình sẽ còn gặp lại âm thanh này trong cơn ác mộng—trước khi bị hất trở lại đại dương.

"Đừng để chúng leo lên đây! Mọi người, chia nhau ra và đẩy lùi chúng!" Gaudino ra lệnh.

Gideon, Sigvard và Feodora ngay lập tức làm theo, chia nhau ra để ngăn chặn bọn cetus, và tôi cũng tham gia cùng họ. Fel, Gon, Dora-chan và Sui lo phần tấn công diện rộng, nên nhiệm vụ của năm người chúng tôi là đảm bảo không con nào có thể leo lên Sui và gây rắc rối ở cự ly gần.

Cuối cùng, con cetus cuối cùng trong bầy cũng bị tiêu diệt, rồi nhanh chóng biến mất.

[Ughhh, mệt rã rời,] tôi rên rỉ, thả người nằm dài trên lưng Sui.

Các thành viên của Ark cũng đổ gục xuống. Trông họ cũng kiệt sức không kém gì tôi.

[Một cuộc chạm trán nhỏ nhặt thế này mà cũng khiến ngươi rên rỉ thảm hại vậy sao? Ngươi vẫn yếu đuối như xưa,] Fel buông lời mỉa mai khi nhìn tôi.

[Rồi rồi, tôi yếu, tôi biết mà. Bao nhiêu lần tôi phải nhắc ông đừng có dùng tiêu chuẩn của mình để đánh giá tôi nữa hả?] tôi cãi lại. Cũng phải nói thêm là tại sao ông không cảnh báo tôi trước về mấy con quái vật này chứ? Đại dương này đáng sợ quá đi mất!

[Chủ nhânnn, nhìn này!] Sui vui vẻ giơ một xúc tu lên khỏi mặt nước. Trên đó là một thứ trông giống như một tấm da.

[Hửm? Đây là vật phẩm rơi à?]

[Có rất nhiều thứ rơi ra, nhưng Sui không nhặt hết được. Sui xin lỗi.]

[Ồ, không sao đâu! Thực ra ta còn không mong nhặt được gì cơ mà, nên nhặt được thế này là tốt rồi. Cảm ơn Sui nhé.]

Tôi đếm số vật phẩm mà Sui thu thập được và thấy có tổng cộng mười sáu tấm da cetus. Tôi định đưa hết chúng cho Ark, nhưng họ nhất quyết từ chối vì cho rằng họ hầu như chẳng giúp được gì trong trận chiến. Tôi thì cãi lại rằng tổ đội của tôi chẳng quan tâm đến thứ gì không thể ăn được, và thẳng thắn mà nói, tôi còn đóng góp ít hơn cả bốn người họ.

Sau một hồi bàn bạc căng thẳng, cuối cùng chúng tôi cũng đi đến thỏa thuận chia đôi chiến lợi phẩm theo tỉ lệ 50-50. Tôi gần như phải ép họ nhận lấy phần của mình, nhưng họ cũng miễn cưỡng chấp thuận. Sự thờ ơ của Fel và các linh thú đối với đống da này chính là điều tôi băn khoăn, nhưng thực lòng, điều tôi mong mỏi nhất lúc này là được đặt chân lên đất liền một lần nữa.

[Này, Fel, hòn đảo tiếp theo còn xa không?] tôi hỏi.

[Xa,] Fel đáp ngắn gọn, rồi ngừng lại một chút và hướng mắt nhìn ra xa. [Hm...? Sui, đi theo hướng đó.]

[Hướng đó à? Không phải đi thẳng phía trước sao?]

[Chúng ta sẽ rẽ một chút khỏi lộ trình ban đầu. Cứ đi theo chỉ dẫn của ta.]

[Okaaay!]

[Này, Fel, 'rẽ một chút' mà ông nói... có phải là thứ tôi đang nghĩ không?]

[Oh ho! Đúng vậy, có một sự hiện diện rất ấn tượng ở đó!]

Tôi im lặng trong chốc lát để tiêu hóa những lời đó.

[Khoan, khoan khoan khoan! Ông đang dẫn chúng tôi đi đâu vậy, Fel?!]

[Như ta đã nói, chỉ là một chút rẽ ngang thôi. Đừng lo lắng.]

Lạ thật, sao nghe Fel nói "đừng lo lắng" lại càng khiến mình lo hơn thế này...

...............

"Tôi biết ngay đây là một sai lầm! Đáng lẽ chúng ta không nên đến hầm ngục này!"

"Aaaaaaugh! Ôi các vị thần ơi, chúng ta chết chắc rồi!"

"Graaahhhhhh!"

"Eeeeeeeeek!"

Những thành viên của Ark, vốn là những nhà thám hiểm kỳ cựu dạn dày kinh nghiệm, giờ đây đang la hét đến rách cổ vì kinh hoàng.

[Tôi đã làm gì để đáng bị thế này chứ?!] tôi gào lên. [Fel, Gon, tôi không quan tâm ai trong hai người sẽ cứu chúng ta, nhưng làm ơn, nhanh lên đi!]

Một xoáy nước khổng lồ đang gầm rú dữ dội, kéo cả nhóm chúng tôi xuống đáy. Các thành viên Ark và tôi ngã lăn ra, bám chặt lấy thân hình khổng lồ của Sui như thể mạng sống của mình phụ thuộc vào đó, miệng hét không ngừng.

Không cần nói cũng biết, tất cả chuyện này đều là lỗi của Fel. Cái gọi là "rẽ một chút" của ổng đã dẫn chúng tôi thẳng đến vùng biển này, rồi đẩy cả nhóm vào tình cảnh nguy khốn này.

Này, Fel, ông còn nhớ lúc mình nói, "Ta chỉ đang rẽ một chút. Đừng lo lắng" không? Vì tôi nhớ rất rõ đấy! Tôi nhớ RẤT RÕ LUÔN, Fellll! Tôi gào lên trong tâm trí, vẫn bám chặt lấy Sui như thể mạng sống tôi phụ thuộc vào nó.

[Này, mọi người dưới đó ổn không?] Dora-chan gọi vọng xuống.

[Fel ở đó mà. Ta chắc chắn họ vẫn ổn thôi,] Gon thản nhiên đáp lại. Hai người họ đang bay trên cao, thảnh thơi quan sát khi chúng tôi bị cuốn vào vòng xoáy khủng khiếp bên dưới.

[Hai người không nghĩ tôi sẽ quên chuyện hai người bay thẳng ra khỏi đây ngay từ đầu đâu nhỉ? Tôi sẽ nhớ chuyện này đấy!]

[Chủ nhânnnn, chú Fel ơi, chúng ta quay nhanh quá đi! Vui quá trời luôn!] Sui reo lên trong đầu tôi với giọng hớn hở. Nhóc nghe còn bình tĩnh hơn cả Dora-chan và Gon. Thực tế là, nhóc ấy ĐANG tận hưởng chuyện này. Sui nghe hệt như một đứa trẻ đang chơi trò quay vòng trên sân chơi vậy.

Việc này có gì mà đáng vui?! Suiii! Nhóc đang coi thường mạng sống của mình rồi đấy!

[Đ-Đây không phải trò chơi đâu, Sui! Chúng ta sắp bị một con quái vật ăn thịt rồi đó! Đây là rắc rối to đùng luôn đấy!] tôi hét lên. Nhóc slime bé bỏng của tôi hoàn toàn không mảy may lo lắng trước tình cảnh hiểm nghèo này, khiến tôi tự hỏi liệu nhóc ấy có thực sự hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình huống hay không.

[Không sao đâu, chủ nhân! Sui sẽ đánh bại nó cho người xem!] Sui đáp lại đầy tự tin và phấn khích.

Tôi... thực sự không chắc về chuyện đó. Sui có thể tự tin bao nhiêu cũng được, nhưng tôi không thể nào tưởng tượng ra cảnh một con slime lại có thể "đánh bại" một sinh vật như vậy được.

Con quái vật kia trông thực sự kinh hoàng, dù chỉ nhìn từ xa.

Nó là hiện thân của nỗi khiếp sợ. Ở ngay trung tâm xoáy nước, một cái miệng khổng lồ, trông như hải quỳ, mở rộng với hàng loạt răng nanh sắc như dao cạo. Cái miệng ấy đang há to, rõ ràng là chờ đợi con mồi rơi thẳng vào. Nếu chỉ riêng miệng nó đã to như vậy, thì tôi không thể tưởng tượng nổi cơ thể thực sự của nó bên dưới mặt nước còn khổng lồ đến mức nào. Chưa kể, những chiếc răng kia còn đang cử động, lách cách vào nhau như thể đang nóng lòng nghiền nát cả nhóm tôi thành bữa ăn nhẹ.

[Gaaaaaah! Tôi chịu hết nổi rồi! Tôi chết chắc!]

Ồ, vậy là đây chính là cảm giác khi cuộc đời lướt qua trước mắt sao? Những hình ảnh ký ức lần lượt xuất hiện trong tâm trí tôi, từ những ngày đầu tiên sau khi tôi chào đời, đến thời tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đại học, sau đó là lúc tôi được nhận vào công ty, quãng thời gian làm nhân viên văn phòng... và rồi khoảnh khắc tôi bị đưa đến thế giới này một cách đột ngột. Tiếp theo đó là những cuộc gặp gỡ với Fel, Sui, Dora-chan và Gon.

Tôi bị đưa đến thế giới này ngoài ý muốn, nhưng tôi không thể nói rằng mình đã có một cuộc sống quá tệ ở đây. Thậm chí, có thể nói là nó cũng khá tuyệt... nhưng có lẽ, tất cả đến đây là hết rồi.

Tôi sắp bị hút vào cái miệng khổng lồ bên dưới và bị nghiền nát giữa những chiếc răng sắc nhọn đó. Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ tương lai nào khác cho mình nữa.

[Hãy im lặng. Ta đã nói rồi, không có gì phải lo lắng cả,] Fel lên tiếng. Ông ta đã đứng im lặng suốt từ đầu, hoàn toàn thờ ơ trước hiểm nguy mà chúng tôi đang đối mặt.

[RẤT CẦN PHẢI LO LẮNG LUÔN ẤY! Làm thế quái nào mà tôi có thể không lo lắng được chứ?! Chúng ta sắp chết rồi! Chết chắc rồi!] tôi gào lên. Cả nhóm vẫn tiếp tục bị cuốn vào vòng xoáy, càng lúc càng tiến gần hơn đến miệng tử thần.

[Fel, Sui, Dora-chan, Gon! Cuộc sống ở thế giới này không phải lúc nào cũng màu hồng, nhưng sau tất cả, tôi vẫn rất vui vì đã gặp mọi người! Tạm biệt nhé!!!] tôi bật thốt lên. Lúc đó, tôi thực sự tin rằng mình không còn cơ hội nào nữa, và những lời đó—những lời cuối cùng của tôi, tôi nghĩ vậy—đã thoát ra trước cả khi tôi kịp nhận ra.

da2e9fa3-644f-4184-9caf-392323fd6b68.jpg

Fel thở dài. [Ngươi đang nói cái gì vậy? Chỉ nghe thôi đã thấy xấu hổ rồi. Ngươi chưa chết được đâu.]

Chỉ trong chớp mắt, một tiếng nổ kinh hoàng vang lên, tiếp theo là hàng loạt tiếng lách tách dữ dội. Một tia sét khổng lồ giáng thẳng từ bầu trời, đánh thẳng vào cái miệng ở trung tâm xoáy nước.

Chỉ vài phút sau đó, tất cả đã kết thúc. Xoáy nước biến mất không dấu vết, để lại chúng tôi trôi nổi trên mặt biển phẳng lặng và tĩnh mịch. Thành viên của Ark và tôi đều há hốc miệng, sững sờ trước sự thay đổi đột ngột này.

[Aww, xong nhanh vậy? Sui còn đang vui vì được quay vòng vòng mà!] Sui than thở.

[Không đâu, Sui, thế này tốt hơn đấy! Con quái vật đã tạo ra xoáy nước đó mà,] Dora-chan xen vào.

[Và đó còn là một con quái vật cực kỳ mạnh nữa. Đánh bại nó chỉ bằng một đòn, quả là ấn tượng, Fel,] Gon nói thêm.

[Hmph! Chuyện nhỏ thôi,] Fel kiêu hãnh đáp.

[Ồ hừm! Vậy có nghĩa là ông biết con quái đó là gì hả, Gon?]

[Đúng vậy!]

[Vậy còn ông, Fel?]

[Ta thì không. Nhưng nếu một đòn là đủ để hạ nó, thì nó chẳng phải đối thủ đáng bận tâm.]

[Hah! Chuẩn phong cách Fel. Thôi nào, Gon, nói đi. Nó là gì?]

[Đúng đó! Sui cũng muốn biết nó là quái vật gì!]

[Ta cũng không ngạc nhiên khi Dora-chan, Sui hay thậm chí cả Fel đều không biết về chúng. Mọi người từng ra biển, nhưng chưa bao giờ đến vùng biển rộng, nơi chúng thường sinh sống. Chúng được gọi là… À, chúng được gọi là gì nhỉ?]

[Thôi nào, Gon. Đùa đấy à…?]

[Có lẽ tuổi tác đã khiến ngươi lú lẫn rồi?]

[Thật là vô lễ! Và ngươi cũng chẳng có tư cách để nói về chuyện tuổi tác đâu, Fel. Ta chỉ là nhất thời quên tên nó thôi. Để ta xem… Nó bắt đầu bằng chữ C… Ca… Chacharybdis! Đúng rồi! Đó là một con quái vật có tên là Charybdis! Chúng cực kỳ khổng lồ, nên cũng rất chậm chạp. Chúng thường không di chuyển nhiều mà chỉ chờ đợi và nuốt chửng bất cứ thứ gì tiến đến gần. Ngay cả rắn biển cũng không thể chống lại một con Charybdis quá lâu.]

[Ồ? Ngay cả rắn biển cũng không chịu nổi sao? Charybdis… Ta sẽ nhớ cái tên này.]

Trong khi đó, các thành viên Ark và tôi vẫn đứng sững sờ bên cạnh, chẳng biết phải phản ứng ra sao. Dĩ nhiên, họ không nghe được cuộc trò chuyện của các linh thú, nhưng tôi thì nghe rõ từng chữ một.

Mấy người có biết là tôi đã thực sự nghĩ mình sắp chết không hả?! Sao mấy người lại có thể thản nhiên như vậy?! Mà còn nữa, khoan đã! Ý ông là ông đã dẫn cả nhóm lao thẳng vào con quái đó dù ông còn không biết nó là gì, hả Fel?! Đừng làm vậy nữa!

Tôi kiệt sức, ngã gục xuống lưng Sui. Tôi còn có thể làm gì khác đây?

[Tìm thấy rồi! Chú Fel, nhìn nè, nhìn nè! Con quái bự mà chú vừa đánh rơi ra mấy thứ này!] Sui vui vẻ vươn một trong những xúc tu của mình lên khỏi mặt nước.

[Hmm. Không ăn được, rõ ràng là chẳng có gì đáng quan tâm. Để hắn xử lý đi.]

[Chủ nhânn! Chú Fel không muốn lấy mấy thứ này!]

[Hả?] tôi lẩm bầm khi Sui đặt ba món đồ trước mặt tôi: một chiếc răng, một rương báu, và một viên đá ma pháp.

Chỉ nhìn thôi là tôi đã thấy cơ mặt mình giật giật rồi.

Chiếc rương báu này lớn ngang ngửa mấy cái mà những con boss trong hầm ngục ở Dolan và Aveling đã rơi ra, còn viên đá ma pháp thì thuộc loại siêu to khổng lồ. Không cần thẩm định, tôi cũng biết đây là chiến lợi phẩm chỉ có thể nhận được từ quái vật hạng S.

Khoan đã… Nghĩ lại thì… [Này, có khi nào con quái đó là boss của tầng này không?]

[Không,] Fel đáp.

[Ta cũng không nghĩ vậy,] Gon trả lời cùng lúc.

[Hả? Không phải? Vậy thì—]

[Kẻ chờ đợi chúng ta ở cuối tầng này mạnh hơn con quái vừa rồi một chút.]

[Chính xác. Ta biết rõ sự hiện diện của nó. Đã lâu rồi ta chưa chạm trán loại sinh vật này. Một đối thủ có thể khiến ta phải vất vả hơn một chút. Quả là đáng mong đợi.]

Tôi mất vài giây để nghiền ngẫm lời của Fel.

[CÁI QUÁI GÌ MÀ ĐÁNG MONG ĐỢI CHỨ HẢ?!?!]

...............

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận