• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 15: Mì Sò Điệp Lạnh và Hòn Đá Giả Kim!

Chương 5-1: Một Đòn May Mắn

0 Bình luận - Độ dài: 2,733 từ - Cập nhật:

Sau sự cố nhỏ… à thì, cứ gọi nó là tai nạn đi, chúng tôi thu dọn mọi thứ và tiếp tục ra khơi, bỏ lại hòn đảo phía sau. Sui lướt đi trên mặt biển, còn chúng tôi thì cưỡi trên lưng nó, và phải nói rằng tiến độ của cả nhóm khá suôn sẻ. Tất nhiên, lại có thêm một con cetus tấn công, nhưng vì đã chạm trán chúng trước đó nên lần này không còn quá bất ngờ nữa. Các thành viên của Ark gần như xé nát bọn chúng, còn Sui thì thu thập tất cả chiến lợi phẩm rơi xuống biển theo yêu cầu của tôi.

Cuộc chạm trán này một lần nữa chứng minh Ark thực sự là một tổ đội hạng A. Nói vậy chứ, số da cetus rớt ra cũng nhiều đến mức Item Box của Fedora cuối cùng đã đạt đến giới hạn chứa đựng. Các thành viên Ark đành chấp nhận bỏ lại một phần chiến lợi phẩm, nhưng trước khi họ kịp vứt đi, tôi đã đề nghị cất giúp vào Item Box của mình. Dù sao thì chúng tôi cũng đang cùng nhau khám phá hầm ngục này, nên chia sẻ một chút cũng là điều hợp lý.

Vậy là cả nhóm tiếp tục tiến vào vùng biển sâu thẳm. Tại một thời điểm nào đó, chúng tôi bước vào khu vực có cá mập sinh sống. Nhưng không phải cá mập bình thường—chúng dài đến bốn, năm mét, và theo phân loại kỹ thuật thì chúng được xem là quái vật. Chúng lượn lờ xung quanh với vẻ đáng ngại. Ban đầu, tôi có chút hoảng sợ, nhưng Sui lại rất hào hứng giết thời gian bằng cách đâm xuyên chúng bằng xúc tu của mình. Sau khi thấy mấy con cá mập bị hạ gục trong chớp mắt, nỗi sợ của tôi dần phai nhạt, và chúng cũng chẳng còn đáng chú ý nữa.

Dù vậy, việc Sui săn mồi một cách tàn bạo cũng không khiến lũ cá mập ngừng tấn công. Kết quả là tôi lại có một đống da và thịt cá mập chất thành đống. Tôi chỉ có thể nghĩ đến một công dụng duy nhất cho da cá mập—dùng để làm bàn chà wasabi truyền thống—nên có lẽ nó cũng không quá hữu ích.

Tôi chỉ mong Hội Thám Hiểm chịu mua lại số da đó. Còn về phần thịt, tôi không rõ các linh thú của mình có thích không, nhưng tôi đoán nếu đem chiên thành từng miếng lớn hoặc nghiền nhuyễn rồi vo thành viên, hẳn sẽ tạo ra một món ăn vặt tuyệt vời khi nhâm nhi cùng một ly rượu sake.

Tóm lại, ngày hôm đó trên biển trông có vẻ sẽ khá yên bình. Tất nhiên, chỉ là "yên bình" theo cách riêng của nó—vì dù sao thì chúng tôi cũng đang bị những con cá mập dài năm mét vây quanh liên tục.

.................

[Ồ, hả? Cá mập biến mất hết rồi,] tôi lẩm bầm.

[Vâng! Chúng biến mất rồi đó!] Sui xác nhận.

[Heh heh heh! Và giờ, thời khắc của ta đã đến.]

[Ý ngươi là thời khắc của chúng ta chứ, Fel!]

Fel và Gon có vẻ rất hào hứng, và điều đó khiến tôi có linh cảm chẳng lành. [Này, hai người đang nói cái gì vậy? Tiếp theo lại có thứ gì sắp xuất hiện nữa à?] tôi hỏi.

[Một con hải xà.]

Linh cảm xấu: chính xác!

[Chờ đã, hải xà á? Ta muốn tham gia nữa!] Dora-chan lên tiếng.

[Sui cũng vậy!] Sui phấn khích reo lên.

Chỉ cần nghe thấy hai chữ "hải xà" là một nửa nhóm linh thú của tôi lập tức chú ý. Thật sự luôn đấy, ai lại hứng khởi khi biết một con quái vật biển hạng S đang tiến đến chứ? Tôi đoán là chỉ có mấy người này thôi. Ha ha ha...

[Nó đến rồi,] Fel nói, ngay trước khi con hải xà trồi lên từ đại dương với một tiếng nước văng mạnh mẽ. Cơ thể dài ngoằng như rắn của nó vươn lên khỏi mặt nước, miệng há rộng, phô bày những chiếc nanh sắc nhọn. Rõ ràng là nó định ăn thịt chúng tôi.

[Gì chứ? Đã đến rồi sao?! Mau có ai xử lý nó đi!] tôi hét lên.

[Đừng có hét vào tai ta. Hmph!] Fel hừ nhẹ, vung chân trước và tung ra kỹ năng Vuốt Xé Gió quen thuộc. Lưỡi cắt sắc bén xé toạc không khí, chém con hải xà thành hai nửa chỉ trong tích tắc.

[Aaa! Không công bằng chút nào, chú Fel! Chú hạ nó trước khi Sui kịp ra tay nữa!] Sui phụng phịu.

[Đúng đó! Thật là! Fel, ông không thể nhường một chút được sao?!] Dora-chan cáu kỉnh.

[Không có gì phải lo lắng cả,] Fel bình thản đáp.

[Đúng vậy!] Gon cũng gật đầu đồng ý. [Dù sao thì vùng biển này có vô số hải xà cư ngụ.]

[Khoan. Cái gì?] Tôi rất muốn giả vờ chưa nghe thấy câu đó, nhưng đáng tiếc là chuyện đó không thể nào xảy ra! [Gon, vừa rồi ông nói có vô số hải xà ngoài kia hả? Ý ông là sao?]

Gon nghiêng đầu. [Ta e là không hiểu ý người. Lời của ta có thể được hiểu theo cách nào khác sao?]

[Ý tôi là... có phải ông vừa nói là có cả một đám hải xà đang ở gần đây không?]

[Đúng vậy.]

[Như con Fel vừa giết?]

[Chính xác.]

[Gaaaaah! Ô-Ông không thể nói sớm hơn à?!]

Các thành viên của Ark, những người đã đứng ngoài cuộc trò chuyện từ đầu, giờ đây ai nấy đều sững sờ trước thông tin vừa được tiết lộ.

[Đó, thấy chưa? Chúng đang đến kìa,] Gon bình thản nói.

*Splaash! Splaash! Splaash! Splaash! Splaash! Splaash!*

[Aaaaaa! Đúng là thật rồi!]

Sáu con hải xà khổng lồ lần lượt trồi lên khỏi mặt nước, tạo thành một vòng vây xung quanh chúng tôi.

[Hmm. Sáu con sao? Hoàn hảo. Chúng ta mỗi người sẽ có một đối thủ.]

[Đúng vậy!]

[Quá tuyệt! Chiến thôi!]

[Yaaay!]

[C-C-Chờ đã! Sáu con mà chỉ có bốn người các cậu?! Còn hai con còn lại thì sao?!] tôi hoảng hốt phản đối.

[Ngươi hoàn toàn có thể xử lý chúng. Thực tế thì, cấp độ của ngươi đã đủ cao để có thể đánh bại chúng một cách dễ dàng,] Fel nói, như thể đó là điều hiển nhiên.

[Tôi á? Một mình sao..? Không, không đời nào! Không thể nào! Tôi làm sao mà đánh bại những con quái vật như thế chứ?!] Và nói thật, ông là loại quái vật gì mà lại nghĩ ra ý tưởng đó hả?!

[Những người khác có vẻ sẵn sàng thử đấy,] Fel chỉ ra.

[Hả?] Tôi quay sang nhìn và thấy các thành viên của Ark đã sẵn sàng chiến đấu, vẻ mặt đầy quyết tâm. [M-Mấy người nghiêm túc chứ?]

"Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này, chúng tôi sẽ chinh phục hầm ngục này mà chẳng chứng minh được gì về thực lực của mình cả. Đã đến lúc phải thể hiện rồi," Gaudino nói, liếc nhìn Fel và Gon.

"Chính xác," Gideon đồng tình, tự tin vung ngọn thương yêu thích của mình. "Đây là cơ hội của chúng ta! Phải liều thôi!"

"Tôi cũng sẽ giành lấy vinh quang khi hạ một con hải xà! Chưa kể chiến lợi phẩm quý giá mà nó để lại!" Sigvard cười vang.

"Tôi sẽ mang về một món ngon để cùng cháu thưởng thức!" Feodora nói. Ngay cả cô ấy cũng tràn đầy khí thế lần này.

Ôi trời, họ thật sự nghiêm túc! Không không không, chuyện này không thể xảy ra ngay bây giờ được!

[Nói hay lắm. Ngươi cũng nên học theo họ mà cố gắng một chút đi,] Fel liếc tôi với ánh mắt đầy khinh bỉ.

[Gì chứ?! 'Cố gắng một chút' á?! Cái này không phải 'một chút' đâu nha!]

[Không cần phải lo lắng đâu, bệ hạ. Nếu người gặp nguy hiểm, hãy yên tâm rằng ta sẽ cứu người trước khi người kịp nhận ra,] Gon nói, vỗ nhẹ vào vai tôi bằng một trong những móng vuốt của lão ta.

[Hoặc là, tôi không biết nữa, ông có thể xử lý chúng ngay từ đầu để tôi khỏi rơi vào nguy hiểm ngay từ đầu không?!] tôi gắt lên.

[Đủ rồi, đừng phí lời nữa. Chúng đến kìa!]

Lũ hải xà đã kiên nhẫn chờ đợi, lắc lư đầu qua lại khi quan sát chúng tôi, nhưng giờ chúng đồng loạt lao vào tấn công.

[Aaaaagh, chết tiệt!] tôi kêu lên. Đúng như những gì các linh thú của tôi dự đoán, tôi đã bị ép phải chiến đấu, dù có muốn hay không. Tôi vội rút cây thương mithril từ Item Box ra, đồng thời giơ tay lên. [Ăn cầu lửa này đi, đồ khốn!]

Một con hải xà đã nhắm vào tôi, há miệng lao tới. Tôi quyết định nhét một quả cầu lửa vào miệng nó để đáp trả, và kỳ diệu thay, tôi thực sự ném trúng ngay trong miệng nó. Nhưng chẳng có gì kỳ diệu ở đây cả—đòn tấn công của tôi chỉ khiến nó hơi khó chịu một chút, chứ chẳng gây được bao nhiêu sát thương.

Và bây giờ, đến lượt con hải xà đáp trả. Nó lao vào tôi với một tiếng rít đầy uy lực, và tôi chỉ vừa kịp né tránh cú đớp chết người đó trong gang tấc.

[Suýt nữa thì toi mạng!] tôi thở hổn hển. [Không thể nào mà mình có thể đấu lại nó—Agh, không, lại nữa?!]

Tôi cứ tưởng mình đã tránh được nguy hiểm, nhưng con hải xà chứng minh điều ngược lại bằng cách tấn công liên tiếp mà không hề chậm trễ. Tôi cuống cuồng lao sang một bên để tránh, nhưng nó lại tiếp tục ra đòn. Quá trình này cứ lặp đi lặp lại đến mức tôi chỉ còn lại một mớ bã, thở hổn hển không ra hơi.

[Ô-Ông không phải nói là sẽ cứu tôi nếu tôi gặp nguy hiểm sao?!] tôi vừa ho sặc sụa vừa hét lên.

Sau hàng loạt pha né tránh, đôi chân tôi đã mềm nhũn như bún. Nhưng nếu tôi không cố gắng gượng đứng lên, tôi sẽ trở thành thức ăn cho hải xà mất. Dường như con hải xà cũng nhận ra tôi đang kiệt sức, nên nó càng tấn công dồn dập hơn, không cho tôi một giây nghỉ ngơi.

[Agh, chết tiệt!] tôi kêu lên. Lần này tôi chậm mất một nhịp. Tôi không còn đủ sức để điều khiển cơ thể một cách chính xác nữa; tránh đòn là điều bất khả thi. [Thử xem mi có thích cái này không!] tôi hét lên, vung mạnh cây thương mithril trong cơn tuyệt vọng và quay mặt đi, không dám nhìn cảnh tượng sắp diễn ra.

Chỉ một giây sau, tôi cảm thấy một lực nặng đè lên cây thương. Một tiếng thét chói tai vang lên ngay sát bên tai tôi, tiếp theo là một tiếng "thịch" nặng nề khi thứ gì đó rơi lên lưng Sui. Tôi run rẩy ngước lên...

[Khoan. Nghiêm túc đấy à?]

Cây thương của tôi đã cắm sâu vào mắt con hải xà. Thậm chí còn rất sâu. Lực lao tới của nó kết hợp với cú đâm hoảng loạn của tôi đã đẩy nửa thân thương xuyên qua hốc mắt nó.

Có vẻ như nó đã đâm xuyên qua não và giết chết con quái vật ngay lập tức? Nghĩa là...

[Đúng rồi! Trời ơi, đúng rồi! Mình vừa hạ một con hải xàaaaaa!]

Có phải do may mắn không? Ừ, chắc chắn là thế. Nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng tôi vừa một mình hạ gục một con hải xà—một con quái vật hạng S.

Gon không hề nói đùa về việc vùng biển này đầy rẫy hải xà. Chúng tôi liên tục bị tấn công hết lần này đến lần khác sau trận chiến mà tôi và nhóm Ark tham gia, nhưng lúc đó tôi đã kiệt sức đến mức không thể nào ra chiến đấu thêm nữa. Fel, Gon, Dora-chan, Sui và nhóm Ark lo phần còn lại, đánh bại từng con hải xà một.

Chiến thuật của nhóm linh thú là hạ gục kẻ địch bằng những đòn tấn công mạnh mẽ, kết liễu chúng ngay tức khắc, trong khi nhóm Ark thì phối hợp ăn ý, giành chiến thắng nhờ vào chiến lược và làm việc nhóm. Dù bằng cách nào, họ cũng đang đối đầu với quái vật hạng S mà chẳng có vẻ gì là gặp khó khăn cả.

Điều này không có gì bất ngờ đối với nhóm linh thú của tôi, nhưng tôi thực sự ấn tượng với màn thể hiện của nhóm Ark. Họ từng có vẻ như sắp mất hết tự tin sau khi chứng kiến sức mạnh của các linh thú, và một thời gian họ đã tỏ ra khá nản lòng. Nhưng chiến thắng con hải xà đầu tiên dường như đã giúp họ lấy lại niềm tin vào bản thân. Giờ đây, họ chiến đấu với tinh thần tràn đầy quyết tâm, thể hiện phong độ tốt nhất.

Và thế là cả nhóm linh thú của tôi lẫn nhóm Ark đều tiếp tục càn quét, nghiền nát hết nhóm quái vật này đến nhóm quái vật khác. Sui thì dùng xúc tu gom hết vật phẩm rơi ra từ lũ hải xà, còn tôi nhanh chóng cất tất cả vào Item Box. Dường như Sui chỉ vừa mới thả xuống một món thì nó lại nhặt lên một món khác, và tôi nghĩ nếu không cất nhanh thì đống chiến lợi phẩm sẽ sớm chất thành núi và rơi trở lại biển mất. Quá phí phạm, thế nên tốt nhất cứ để chúng nằm trong Item Box cho đến khi có thời gian kiểm tra kỹ hơn.

Điều đáng tiếc duy nhất là thịt rơi ra quá ít, khiến bốn cái dạ dày tham ăn của nhóm linh thú đầy thất vọng. Tôi có cảm giác rằng toàn bộ lý do khiến bọn họ hăng hái lao vào chiến đấu như vậy là vì muốn ăn thịt hải xà...

Tóm lại, vai trò của tôi trong chuyến đi này đã trở thành chuyên thu thập và bảo quản chiến lợi phẩm mà Sui nhặt được. Và tôi đã dành gần như toàn bộ hành trình chỉ để làm việc đó.

[Hừm. Có vẻ như chúng ta đã rời khỏi lãnh thổ của lũ hải xà rồi.]

[Khỉ thật, nhanh vậy sao? Thôi kệ, cũng được.]

[Đừng như thế, Dora. Ta nghĩ chúng ta đã vui vẻ đủ rồi.]

[Chúng ta đã săn được rất nhiều hải xà!]

[Phù! Cuối cùng cũng xong,] tôi thở dài. [Không thể tin được là tôi vừa chứng kiến một đống quái vật hạng S xuất hiện liên tục như thế.]

[Chà, đây là một hầm ngục mà, thưa bệ hạ,] Gon nói. Theo lão ta, những chuyện như thế này thỉnh thoảng vẫn xảy ra ở những nơi như thế này.

Trong khi tôi trò chuyện với các linh thú của mình...

"Chúng ta làm được rồi! Trời ạ, chúng ta thực sự làm được rồi!"

"Chính xác! Bốn người chúng ta đã hạ được một con hải xà!"

"Ý cậu là năm con hải xà chứ! Quái vật hạng S! Năm con liền!"

"Chúng ta vẫn là những nhà thám hiểm thực thụ mà!"

...nhóm Ark đã tìm lại được dũng khí và đắm chìm trong niềm vui chiến thắng. Năng lực của những nhà thám hiểm hạng A này vốn không phải bàn cãi, song màn trình diễn của các linh thú đã khiến họ tạm thời e dè. Thật sai lầm khi họ lại so sánh bản thân với những sinh vật vô song của tôi; kết quả tất yếu chỉ là sự tự ti. Nhưng tôi cũng lấy làm mãn nguyện khi chứng kiến họ lấy lại được tinh thần chiến đấu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận