TS Medic's Battlefield Di...
Masa Kitama daichi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 8 - Kì tích Argalia

Chiến lược tình yêu vĩ đại của Đại đội Du kích Touri - Arc 8 Interlude 2

11 Bình luận - Độ dài: 4,791 từ - Cập nhật:

“Tôi đã quyết định rằng nếu tôi sống sót sau trận chiến này, tôi sẽ tỏ tình Thiếu úy lần nữa.”

“Ừ… vâng.”

“Ngài là một đóa hoa, một đóa hoa duy nhất nở rộ trên chiến trường. Tôi đã yêu ngài ngay từ cái nhìn đầu tiên, Thiếu úy ạ.”

Ở một vùng đất xa xôi và lạ lẫm, tại Thung lũng Argalia.

Ở đây, một tân binh đã thổ lộ tình cảm của mình với nữ chỉ huy trẻ tuổi.

“Thiếu úy Touri. Làm ơn, ngài có thể làm người yêu của tôi được không?”

Sau ngày họ thoát khỏi tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc và sống sót qua một trận phòng thủ kì diệu.

Một số người lính, trong cơn mê tình, đã thú nhận tình cảm của mình với Thiếu úy Touri Lowe.

“…Tôi xin lỗi.”

“…”

“Tôi rất biết ơn tình cảm của anh. Tuy nhiên, có một người tôi không thể quên…”

Cứ như vậy, anh đã phải chịu một cú thất tình đau đớn.

“Thiếu úy Touri ngay thẳng quá…”

Những người lính đã thú nhận một cách bốc đồng và bị từ chối đã tụ tập trên bờ sông Argalia, nơi họ đang ăn mừng chiến thắng, và lặng lẽ khóc.

Hầu hết trong số họ đã từng tỏ tình một lần và bị từ chối.

“Thực ra ngài ấy lớn tuổi hơn chúng ta mặc dù có vẻ ngoài như vậy… Nhưng đó mới là điều hấp dẫn.”

“Ngài tốt bụng, điềm tĩnh và trưởng thành.”

“À… Tôi không thể có động lực được nữa.”

Đại đội Du kích Touri có rất nhiều tân binh, hầu hết là những cậu bé khoảng 15 tuổi.

Đối với những tân binh trẻ tuổi, cô được coi là “một người phụ nữ lớn tuổi tốt bụng, chu đáo, hiếm có trong quân đội.”

Touri luôn thắc mắc tại sao cô ấy đột nhiên nổi tiếng, nhưng cũng dễ hiểu tại sao cô ấy hấp dẫn những tân binh.

“Nhưng Thiếu úy có vẻ hơi đáng sợ trong cuộc đột kích đêm đó.”

“Tính cách con người thay đổi trong những điều kiện khắc nghiệt. Chúng ta đã được cứu nhờ Thiếu úy.”

Đây chính là lý do vì sao nhiều binh lính đã tỏ tình và phải chịu thất bại thảm hại.

Về chuyện này, Touri đã suy ngẫm về vấn đề này, tự hỏi liệu có điều gì cô đã làm khiến mọi người hiểu lầm không.

“…Tôi nghe nói chúng ta được gọi là ‘những người cùng khổ’.”

“Ai nghĩ ra biệt danh đó vậy?”

“Mấy thằng đang chơi dưới sông kia kìa. Bọn nói cứ nói rằng, ‘Đừng tới gần; xui lắm đấy’ hay gì đó tương tự vậy.”

“Cái gì?! Thật không thể tha thứ được!”

Nhân tiện, những người duy nhất có vẻ mặt ảm đạm ở Thung lũng Argalia lúc này là những người vừa bị từ chối.

Tất cả những người lính khác đều phấn khích và nói: “Tôi rất vui vì đã sống sót”.

Điều này càng làm những người bị từ chối tức giận hơn.

“Thôi thì, tức giận cũng chẳng ích gì. Chúng ta đều cùng chung cảnh ngộ, đều bị cùng một cô gái từ chối. Thôi thì cứ an ủi nhau vậy.”

“Có cách nào để đến gần Thiếu úy Touri không?”

“Ngài dường như luôn giữ khoảng cách. Có lẽ là không thể.”

Những tình yêu không thể có kết quả

Những người bị cuốn đi bởi niềm vui chiến thắng chưa từng có ở Argalia, đã một lần nữa thổ lộ cảm xúc của mình mà không suy nghĩ nhiều và chịu kết cục đắng cay.

Họ buộc phải chấp nhận nó.

“Thiếu úy Touri đã gọi mọi người tập trung lại.”

“Này, chúng ta đang được gọi.”

“…Chúng ta cũng đi chứ?”

Những người cùng khổ chỉ biết ném những hòn đá nhỏ xuống sông như người chết để xoa dịu nỗi đau trong lòng.

Vài ngày sau Kì tích Argalia, Touri một lần nữa triệu tập tất cả binh lính đến họp.

“Lượng lương thực dự trữ cuối cùng cũng cạn kiệt.”

Thiếu úy Touri nói một cách nghiêm túc khi những người lính tụ tập xung quanh.

“Sẽ mất thêm vài ngày nữa thì tiếp viện mới đến. Trong lúc này, chúng ta cần phải tự tìm kiếm lương thực tại đây.”

“…”

“Bắt đầu từ hôm nay, tất cả chúng ta sẽ cùng nhau chung tay quyên góp thực phẩm. Chúng ta sẽ cùng nhau mang theo, chia sẻ và vượt qua thời điểm khó khăn này.”

Cô nói rồi liếc nhìn số quân nhu còn lại.

Trong hộp chỉ còn lại một vài chai rượu và một ít đồ hộp.

“Người có kinh nghiệm câu cá sẽ bắt cá sông. Người am hiểu về thực vật sẽ hái rau dại. Ngay cả những con ếch nhảy nhót cũng là nguồn thức ăn quan trọng. Mọi người hãy cùng nhau chung tay thu thập thức ăn.”

“Vâng, thưa Thiếu úy!”

Những người thất tình sẽ không còn thời gian để từ từ sắp xếp lại cảm xúc của mình nữa.

Có làm thì mới có ăn. Từ giờ trở đi, họ phải đối mặt với vấn đề lương thực.

“Thiếu úy, tôi có thể được phép phát biểu không?”

“Có chuyện gì vậy, Binh nhì Carol?”

“Tôi có một đề xuất để cải thiện hiệu quả tìm kiếm thực phẩm.”

Tuy nhiên, trong số những người cùng khổ, có một đôi mắt sáng rực lên.

Tên anh ấy là Carol, một tân binh vừa được tuyển vào năm nay.

“Oh, tôi rất muốn nghe. Xin hãy tiếp tục.”

“Thiếu úy, ngài vừa nói rằng mọi người sẽ chia nhau thức ăn, nhưng điều này chẳng phải có nghĩa là những người vất vả kiếm thức ăn sẽ bị thiệt thòi sao?”

“Ừm, đúng là vậy, nhưng hiệu quả sẽ khác nhau tùy theo kinh nghiệm. Chúng ta là một đơn vị quân đội, và chúng ta là một thực thể thống nhất. Tôi xin lỗi, nhưng tôi muốn phân phối lương thực một cách công bằng.”

“Đã hiểu. Nhưng mà, sao không chuẩn bị phần thưởng cho những người làm việc chăm chỉ nhỉ?”

Được phép phát biểu, Carol đã có bài phát biểu đầy nhiệt huyết với ánh mắt lấp lánh.

Touri im lặng lắng nghe, nhưng những người lính xung quanh có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Tôi hiểu rồi. Vậy anh đang đề xuất loại phần thưởng nào?”

“Có thể là bất cứ thứ gì trong phạm vi cho phép của ngài, thưa Thiếu úy. Ví dụ như những món đồ xa xỉ còn lại hoặc quyền được ngủ ở một vị trí ưa thích trong pháo đài.”

“Ừm, được thôi.”

Nhưng Carol hoàn toàn không hề nao núng trước mặt mọi người xung quanh.

Anh nhìn vào mặt Touri và tiếp tục nói một cách nghiêm túc.

“Cá nhân tôi muốn đề nghị Thiếu úy Touri trở thành huấn luyện viên cho tôi.”

“Huấn luyện viên?”

“Tôi rất ấn tượng trước hành động dũng cảm và táo bạo của Thiếu úy Touri trong cuộc đột kích đêm gần đây. Để sống sót qua chiến tranh và giành chiến thắng cho đất nước, nếu Thiếu úy Touri có thể hướng dẫn tôi với buổi huấn luyện cá nhân, thì sẽ không có phần thưởng nào lớn hơn thế nữa.

“Thật chăm chỉ.”

Carol không để ý đến ánh mắt nghi ngờ của những người lính khác.

Anh ấy nói lớn khi Touri vẫn đang chìm trong suy nghĩ.

“Vậy thì, Thiếu úy Touri.”

“Hmm, để tôi suy nghĩ đã.”

Nhóm người thất tình ngay lập tức hiểu được ý định đằng sau lời nói của anh.

Người đàn ông này đã đánh cược.

Để nắm lấy cơ hội tiếp cận Thiếu úy Touri, anh đã thực hiện một cuộc tấn công toàn diện trong tuyệt vọng với quyết tâm đối mặt với sự hủy diệt chắc chắn.

“Được rồi. Vậy thì tôi sẽ hứa sẽ thưởng cho người nào có đóng góp lớn nhất cho việc thu hoạch lương thực ngày hôm nay.”

“Cảm ơn Thiếu úy rất nhiều!”

“Tôi hứa sẽ trao thưởng trong phạm vi đã đề cập trước đó. Bây giờ, tất cả mọi người, hãy bắt đầu hành động.”

“Đã hiểu!”

Và thế là Carol đã thành công thuyết phục.

Touri tuyên bố rằng người mang về nhiều thức ăn nhất sẽ nhận được phần thưởng – buổi huấn luyện riêng.

“Vânggggggg!”

“Làm thôi!”

Lời cam đoan này đã gây nên sự phấn khích lớn trong nhóm người thất tình.

Thiếu úy Touri là một người tốt bụng và ngọt ngào.

Mặc dù được gọi là “Buổi huấn luyện”, nhưng thực chất đó chỉ là một buổi hẹn hò.

“…”

Carol liếc nhìn những người đồng đội đang đau khổ của mình.

─────Đường đã thông.

Đúng vậy. Đây là cuộc chiến giữa những người đàn ông vì tình yêu.

Một ngày sau Kì tích Argalia, cơ hội thứ hai đã xuất hiện cho những người đàn ông đã thất tình.

“Tôi sẽ mang nhiều thực phẩm nhất!”

“Tôi chắc chắn sẽ không thua đâu!”

“Oh, các anh hăng hái thế.”

Và thế là cuộc chiến mà nhóm người cùng khổ không thể để thua đã bắt đầu.

“Này, nó chạy qua bên kia kìa!”

“…Cứ để tôi lo! Tôi lo được mà!!”

Nhiều người lính tập trung ở bờ sông sau khi Thiếu úy Touri ra lệnh.

Tất cả bọn họ bắt đầu làm giáo từ cành cây và đi chân trần xuống sông để bắt cá.

“Theo những gì tôi thấy, câu cá rất phổ biến.”

“Ừ, đó là điều mọi người có thể nghĩ ra ngay. Cũng có người câu cá bằng cần câu nữa.”

Khi nghe nói đến việc kiếm ăn ở ven sông, nhiều binh lính liền nghĩ ngay đến việc đánh cá.

Họ đang được một cựu ngư dân chuyển sang làm lính dạy cách bắt cá và đang thích thú với việc đâm cá.

“Câu cá không được đâu. Cứ thế này thì chúng ta không thể về nhất được.”

“Chúng ta không thể đánh bại người có kinh nghiệm.”

Người đánh cá trước đây đang bắt từng con cá một và bỏ chúng vào giỏ của mình.

Họ không thể nào cạnh tranh với anh ấy trong việc đánh cá.

“Chúng ta cần phải đánh bại người đánh cá đó để giành giải nhất.”

“Vậy chúng ta phải làm gì?”

“Đơn giản thôi.”

Carol tự tin nói và cầm lấy ngọn giáo Flamel trong tay anh.

Sau đó, anh ta liếc nhìn sắc bén vào khu rừng lớn bao quanh con sông.

“Tôi sẽ săn thú. Nếu tôi hạ được một con lớn, nó có thể cung cấp lượng thực phẩm tương đương hàng chục con cá.”

Carol vung mạnh cây giáo xung quanh.

Tư thế của anh thực sự ấn tượng.

“Nhưng như vậy có hơi nguy hiểm không?”

“Không sao đâu. Thiếu úy sẽ nhẹ nhàng chữa lành cho tôi ngay cả khi tôi bị thương.”

“Anh có thể tự mình săn thú được không?”

“Chúng ta có thể xoay xở được nếu tất cả cùng chung tay làm việc.”

Carol nhìn quanh những người đồng đội đang đau khổ của mình và nói:

“Mọi người ở đây sẽ cùng nhau săn mồi. Nhưng ai đóng góp nhiều nhất sẽ được mang toàn bộ về nhà thì sao?”

“…Cái gì?”

“Nếu một người mang được con mồi mà mọi người đã bắt được về nhà, người đó sẽ giành giải nhất. Chúng ta sẽ quyết định ai mang nó về nhà bằng cách bỏ phiếu, không có gì phải khó chịu cả.”

“Tôi hiểu rồi.”

Nhờ đó, cơ hội giành vị trí đầu tiên trong hoạt động thu góp thực phẩm này tăng lên đáng kể.

Ít nhất thì cũng có khả năng thắng cao hơn nhiều so với việc chỉ câu cá.

“Vậy, các anh nghĩ sao? Các anh có tham gia không?”

“Tính cả tôi vào nhé.”

Những người đồng chí thất tình gật đầu trước đề xuất của Carol.

Mặc dù họ là tình địch của nhau, họ cũng là đồng chí trong cuộc chiến tình yêu này.

“Đi thôi! Mọi người!”

“Hãy bắt đầu cuộc săn!”

Vì vậy, những chàng trai đã phải lòng Thiếu úy Touri đã háo hức cầm cung, tên và kiếm rồi tiến vào rừng.

Tuy nhiên, đời đâu như là mơ.

“Chúng ta đã tìm kiếm suốt hai giờ đồng hồ mà vẫn chưa tìm thấy gì.”

“Có lẽ lũ thú đang cảnh giác và trốn đi rồi.”

Đầu tiên và quan trọng nhất, họ không thể tìm thấy con mồi nào.

Họ sẽ bị lạc nếu đi sâu hơn vào rừng.

Thế nên họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc khám phá những khu vực không quá xa trại…

“Lũ thú sẽ cảnh giác nếu chúng ta đi săn với quá nhiều người.”

“Ồ, chắc chắn chúng sẽ trốn sau một cuộc đấu súng ngoạn mục như vậy.”

Chỉ vài ngày trước, một trận chiến đầy kịch tính đã diễn ra ra ở Argalia.

Và ngay cả bây giờ, gần 70 người lính vẫn đang gây ồn ào và cắm trại bên bờ sông.

Các loài động vật hoang dã thận trọng và ẩn náu là điều tự nhiên.

“Chúng ta có nên khám phá sâu hơn vào trong rừng không?”

“Nhớ đánh dấu đường đi để chúng ta không bị lạc nhé.”

Nhận thấy việc săn bắn sẽ rất khó khăn xung quanh trại, cả nhóm đã lấy hết can đảm và tiến sâu hơn vào rừng.

Họ di chuyển trong im lặng, nín thở.

“Này, đây là dấu vết của động vật. Có phân kìa.”

“Phải có thứ gì đó ở phía trước.”

Sau ba giờ lang thang, cuối cùng một người lính cũng phát hiện ra dấu vết của động vật.

Phân động vật vẫn còn mềm, cho thấy nó vẫn còn ở gần đó.

Những người lính đi theo con đường có thảm thực vật bị giẫm nát vào sâu trong rừng.

“Nhìn kìa, một con lợn rừng.”

“Nó có lợn con. Chúng ta có thể mang nó đi được không?”

Cuối cùng, họ phát hiện ra một con lợn rừng ẩn núp giữa những cái cây.

Đó là con mồi đầu tiên trong ngày của họ.

“Hmm, nó có để ý đến chúng ta không?”

“Này, nó đang lao tới kìa!”

Những người lính không có kinh nghiệm săn bắn.

Họ chỉ được huấn luyện bắn súng.

Khi nói đến việc săn bắn, họ hoàn toàn là những tay mơ.

“Ái! Chết tiệt, tôi nghĩ chân tôi gãy rồi.”

“Chết đi, biến đi!”

“Đau, đau, đau!!”

Con lợn rừng cùng đàn lợn con rất hung dữ.

Do đánh giá sai tốc độ của con lợn rừng đang lao tới, một người lính đã bị thương.

Những người lính đến hỗ trợ anh đã cố đâm lũ lợn bằng kiếm và giáo, nhưng họ đều trượt.

“Nó chạy rồi!”

“Bắn! Bắn!”

“Chết tiệt, trượt rồi!”

Họ bao vây và cố gắng giết chết con lợn rừng, nhưng nó nhanh chóng trốn thoát.

Họ không thể nào đuổi kịp con thú hoang khi nó chạy xuyên qua khu rừng. Cả nhóm nhanh chóng mất dấu con lợn rừng.

Lần chạm trán đầu tiên của chúng với con mồi chỉ khiến một đồng đội bị thương.

“Chúng ta có nên quay lại không?”

“Không, tôi ổn. Chỉ bị bầm tím thôi.”

May mắn thay, người lính chỉ bị thương nhẹ.

Tuy nhiên, khuôn mặt của những người lính vẫn ảm đạm.

“Nhưng… chúng ta thực sự có thể săn thú được không?”

“Có lẽ chúng ta nên từ bỏ và tìm phương pháp khác?”

Họ thậm chí còn không thể đến gần được con lợn rừng mà vất vả lắm mới tìm thấy.

Việc này đã ảnh hưởng lớn đến tinh thần của cả nhóm.

‘Liệu chúng ta có thể săn bắt và mang con mồi về được không?’

‘Chưa có kinh nghiệm mà đi săn thì có quá liều lĩnh không?’

Một nỗi nản lòng thoáng qua trong tâm trí họ.

“Hãy tiến lên nào.”

Tuy nhiên, người đề xuất ý tưởng này, Carol, đã không bỏ cuộc.

“Có một con lợn rừng. Chắc hẳn phải có những con vật khác ở gần đây.”

“Binh nhì Carol…”

“Tôi muốn được Thiếu úy đích thân huấn luyện. Tôi muốn được huấn luyện bài bản. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết cho điều đó.”

Đôi mắt của cậu bé rực cháy sự quyết tâm.

Sự chú ý của anh tập trung hoàn toàn vào Thiếu úy Touri.

“Ừ, tôi cũng vậy.”

“Xin lỗi, tôi đã nản lòng.”

Vấn đề không phải là họ có thể làm được hay không.

Vấn đề là họ có muốn làm hay không.

Những người đàn ông lại cầm vũ khí lên một lần nữa.

“Chúng ta hãy tìm con mồi tiếp theo thôi. Chúng ta sẽ sớm gặp lại con mồi khác thôi.”

Carol nói và động viên những người đồng đội của mình.

“Này, đằng kia! Có gì đó!”

“Một đàn hươu!”

Sau khi tìm kiếm thêm một giờ nữa, đúng lúc mặt trời bắt đầu lặn, những người đàn ông phát hiện ra một đàn hươu.

“Chúng đang băng qua một vách đá khá dốc.”

“Có vẻ như sẽ rất khó để đến được đó.”

Đàn hươu theo đuôi nhau băng qua sườn núi cách đó vài chục mét.

Những con hươu trưởng thành đang dẫn những con hươu con, di chuyển cẩn thận để tránh bị trượt chân.

Con người sẽ gặp nhiều thách thức khi mạo hiểm vào khu vực đó.

“Chúng ta có thể bắn chúng bằng cung không?”

“Thử xem sao.”

Họ nhắm mục tiêu bằng những cây cung và cố gắng bắn con hươu.

Tuy nhiên, mũi tên của họ lại hoàn toàn trượt và bay đi theo nhiều hướng khác nhau.

Con nai thậm chí còn không nhận ra chúng đang bị tấn công.

“Chết tiệt, thật sự không thể sao?”

“Có lẽ nếu chúng ta đến gần hơn một chút, chúng ta có thể bắn trúng chúng?”

“…Tôi sẽ đi.”

Không thể chờ đợi thêm nữa, Carol mất kiên nhẫn và chạy về phía con nai.

Khi Carol đến gần, con nai nhận ra mối nguy hiểm và cố gắng bỏ chạy.

“Đồ ngốc, chúng ta còn chưa bị phát hiện mà!”

“Không đợi đã, anh ta không thể…”

Carol gầm lên một tiếng, vung mạnh cây giáo đang cầm trên tay.

Và sau đó…

“Trúng đi điiiiiiiiiiiii!!!”

Anh ta ném ngọn giáo vào con nai đang chuẩn bị băng qua sườn dốc.

Ngọn giáo quay tròn trên không trung và đâm trúng một chân của con nai.

Con nai bị thương kêu lên một tiếng rồi trượt xuống dốc núi.

“Bây giờ hãy bắt lấy nó!”

Carol nhảy lên con hươu đã ngã xuống, cố gắng siết cổ nó bằng tay không.

Anh đã gặp phải sự kháng cự dữ dội và bị trầy xước khắp cơ thể.

“Anh chàng đó, tôi không thể tin được.”

“Mọi người, đi theo anh ta! Chúng ta sẽ hạ gục con nai đó!”

Được khích lệ bởi chiến công ấn tượng của Carol, các đồng đội của anh cũng tham gia.

Những người đàn ông vây quanh con nai bị thương và đánh đập cho đến khi nó khuất phục.

“Chúng ta làm được chưa?”

“…Ừ, được rồi.”

Và sau một hồi vật lộn dài và khó khăn…

Con hươu bị thanh kiếm chém đứt đầu cuối cùng cũng dừng giãy dụa.

“Yeahhhhhhhhh! Chúng tôi bắt được một con hươu rồi!!”

“Một chiến thắng của chúng ta!”

Như vậy, nhóm người cùng khổ đã săn thành công một con hươu.

“Thật là to lớn, thật là to lớn!”

“Tôi sẽ làm cạn máu nó. Tránh ra cho tôi.”

“Wow.”

Sau đó, những người đàn ông trói con nai vào cán giáo và mang nó về trại.

Nhiều người lính nhìn nhóm người cùng khổ với vẻ không tin nổi.

“Thiếu úy Touri! Chúng ta bắt được một con lớn rồi.”

“Thật tuyệt vời… Tôi không nghĩ là các anh có thể săn được động vật bằng các trang thiết bị hiện tại của chúng ta.”

“Vâng, chúng tôi đã cố gắng hết sức!”

Con hươu khá lớn.

Ít nhất, nó cũng có thể cung cấp hàng chục kilogram thịt.

Kể cả khi chia đều cho cả đơn vị, con hươu này cũng đủ để cung cấp lương thực cho vài ngày.

Carol rạng rỡ vì tự hào.

“…Ồ, trông anh có vẻ bị thương khá nặng.”

“Haha, tôi đã vật lộn một chút với con nai.”

“Không ổn rồi. Tôi cần kiểm tra vết thương của anh. Hãy để tôi xem.”

Những người đàn ông rời đi để lấy máu hươu cho đồng đội của mình và mỗi người đều được Touri kiểm tra kỹ lưỡng.

“Hãy đảm bảo khử trùng đúng cách.”

“Đã hiểu, Thiếu úy!”

Khi họ đang chăm sóc vết thương, mặt trời đang lặn và cuộc săn lùng trong ngày đã kết thúc.

“Hôm nay, nhờ sự hợp tác của mọi người, chúng ta đã thu thập được rất nhiều thực phẩm. Cảm ơn tất cả mọi người.”

“Tuyệt vời!”

“Ồ!”

Ngay sau đó, mọi người tập trung lại và kết quả trong ngày được công bố.

“Tôi không ngờ anh lại hạ được một con hươu. Cảm ơn Binh nhì Carol.”

“Hehehe.”

Con hươu chính thức được ghi nhận là của Carol.

Sau khi bỏ phiếu, nhóm người thất tình đã miễn cưỡng trao cho anh chiến thắng.

“Có vẻ như đã quyết định rồi.”

“Đúng như mong đợi từ Carol.”

Có rất nhiều đồ ăn được thu thập ở bờ sông.

Nhưng không ai có thể đánh bắt được một con hươu có giá trị lớn như vậy.

“…Cảm ơn mọi người đã vất vả. Giờ thì bắt đầu chuẩn bị đồ ăn chúng ta đã thu thập được hôm nay thôi.”

“Vâng, Thiếu úy!”

“Và vinh dự lớn nhất của ngày hôm nay là…”

Anh đã nhận được lời khen ngợi từ Thiếu úy Touri.

Không màng đến hiểm nguy, anh lao vào con nai và giết chết nó trong cuộc chiến tay đôi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Carol chính là người đã giết con nai.

Vì vậy, anh được công nhận là người có thành tích lớn nhất và sẽ nhận được phần thưởng từ Thiếu úy Touri—

“Ừm, có vẻ như giải nhất thuộc về Argie.”

“Puku puku!”

Anh ta không nhận được nó.

“Hả?”

“À, Carol. Thành tích của anh cũng đáng nể đấy, nhưng mà…”

Carol, với giọng nói bối rối, nhận thấy Touri đang chỉ tay xin lỗi về một góc bờ sông.

Ở đó, một biển báo có dòng chữ “Khu của Puku puku” được dựng lên, trưng bày một núi rau dại, 5-6 con chim hoang dã bị nhổ lông và rất nhiều cá sông xiên que.

Số lượng quá lớn đến nỗi anh nghĩ rằng chắc hẳn có ai đó đã mang nó đến.

“Argie rất am hiểu về bẫy thú. Cô ấy đặt bẫy vào buổi sáng, hái cây dại ăn được vào buổi trưa, và lấy con mồi từ bẫy vào buổi tối, kết quả là như thế này.”

“Puku puku puku!”

“Con nai của Carol cũng là một thành tựu lớn, nhưng…”

Carol chỉ giết được một con hươu.

Tổng số chiến lợi phẩm mà Argie thu thập được chắc chắn vượt xa con hươu đó.

“À, vậy Argie, cô muốn gì?”

“Puku (rượu)!”

“Tất nhiên rồi.”

Với nụ cười rạng rỡ, Argie chỉ vào số rượu còn lại trong hộp đồ xa xỉ.

Touri với vẻ mặt bực bội đưa cho cô một chai rượu.

“Không thể nào…”

“… Thì cô ấy thực sự thể hiện khả năng phi thường khi có rượu.”

Cô gái “puku puku” này hoàn toàn nằm ngoài dự tính.

Họ không bao giờ ngờ rằng mình sẽ bị đánh bại bởi một sinh vật khó hiểu như vậy.

Cả nhóm người cùng khổ đều ngước nhìn lên trời và ngã gục.

“Tuy nhiên, Carol. Nếu anh thấy ổn, tôi rất vui lòng được làm huấn luyện viên cho anh.”

“Hả?”

Touri nhẹ nhàng nói với Carol đang quỳ gối.

“Sự tận tụy của anh thật đáng ngưỡng mộ, Binh nhì Carol. Huấn luyện là điều quan trọng nhất để tăng tỷ lệ sống sót của một người lính.”

“Thiếu úy Touri…”

“Nếu anh muốn được huấn luyện, với tư cách là một sĩ quan, tôi rất sẵn lòng. Tôi sẽ là người hướng dẫn anh, vậy nên chúng ta hãy bắt đầu với khóa huấn luyện tự nguyện từ ngày mai nhé.”

“Được thật ư?!”

“Vâng. Anh có chấp nhận không, Carol?”

“Rất vinh dự!”

Mặc dù Carol không đạt giải nhất, Touri hiểu được ý định của anh nên đã tuyên bố sẽ tổ chức các buổi học tình nguyện dành cho tất cả mọi người.

Tuyên bố này đã tiếp thêm sức mạnh cho nhóm người cùng khổ.

“Tôi cũng vậy! Tôi cũng muốn tham gia khóa huấn luyện!”

“Thiếu úy! Tôi cũng tình nguyện tham gia huấn luyện!”

“Puee (từ chối)”

Touri mỉm cười hài lòng trước lời tuyên bố đầy phấn khởi của những người lính.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu bằng khởi động nhé. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng gập bụng. Hãy tập theo nhịp điệu của tôi nhé.”

“Đúng!!”

Và như đã hứa, khóa huấn luyện tình nguyện dưới sự chỉ huy của Thiếu úy Touri bắt đầu vào ngày hôm sau.

“199, 200. Được rồi, nghỉ 10 giây. Tiếp theo, chúng ta sẽ chuyển sang squat.”

“…V-Vâng!”

“Một, hai, một, hai. Khởi động xong rồi. Tiếp theo là chạy—”

Đến lúc đó, những người lính mới nhận ra rằng họ đã có một sai lầm lớn.

“Giọng của các các anh đang nhỏ dần. Hét to hơn nữa!”

“Vâng, thưa ngài!!”

“Chúng ta hãy cùng hát khi chạy. ‘-Rực rỡ biết bao~ Quê hương ta ơi♪'“

“R-Rực rỡ biết bao. Quê hương ta ơi.”

Cho đến nay, việc huấn luyện vẫn do Hạ sĩ Maeve chỉ đạo, còn Touri chỉ quan sát từ bên ngoài.

Vì vậy, những người lính đã quá tự tin, nghĩ rằng việc huấn luyện Touri sẽ dễ dàng.

“Anh bắt đầu thở dốc rồi phải không? Từ đây, chúng ta sẽ chạy nước rút.”

“…”

“Vì chúng ta đang mô phỏng việc chạy giữa các chiến hào, hãy chạy theo đường ngoằn ngoèo trong khi ngắm bằng súng trường và tránh chướng ngại vật.”

Tuy nhiên, phương pháp đào tạo mà cô giới thiệu rất thực tế và cực kỳ khó khăn.

Trên thực tế, việc huấn luyện của Maeve có vẻ dễ dàng hơn khi so sánh.

“Phát hiện địch, hướng 10 giờ! Ngắm và chuẩn bị!”

“Vâng, thưa ngài!”

“Số ba, số bảy, tốc độ ngắm của anh chậm quá. Quay lại và chạy tiếp!”

Những phương pháp huấn luyện này được cố Trung sĩ Garback và ông Zafqua từ đơn vị phòng thủ tinh nhuệ chỉ định.

Sao mà dễ thở được chứ.

“C-Cái gì thế này, khó quá.”

“Nhưng Thiếu úy Touri vẫn làm việc đó với vẻ mặt lạnh như tiền.”

“Anh đùa à…”

Và Touri, với tư cách là một tấm gương, đã thực hiện huấn luyện giống như những người lính.

Cách cô ấy xử lý bài tập một cách nhẹ nhàng khiến cho binh lính không thể phàn nàn về độ khó của các bài tập.

Những người lính không thể đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào nên không còn cách nào khác ngoài việc im lặng đi theo Touri.

“Oooh… Ooooh!!”

“Cố lên, Carol!!”

“Tôi sẽ không chịu thua đâu!”

Khóa đào tạo tự nguyện này sẽ tiếp tục hàng ngày cho đến khi tiếp viện đến.

Nhóm người thất tình vẫn tiếp tục tham gia khóa đào tạo mỗi ngày cho đến khi kết thúc và kỹ năng của họ đã được cải thiện đáng kể.

“Một, hai! Một, hai! Ooooh!”

“Oh, tinh thần tốt đấy.”

Tthấy những người lính tràn đầy động lực, Touri rất vui mừng.

------------------------------

Mỡ đấy mà ăn à.

Tán cái cô Tsundere này tưởng dễ lắm sao =))

Chồng còn phải đến lúc gần chết mới được nói lời yêu cơ mà =))

Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

Mịe ko khéo cho bà Argie rượu rồi kêu bả đi lấy đầu Sylph biết đâu bả làm đc thật ko chừng🙂
Xem thêm
Có thể lắm chứ!
Xem thêm
Nếu mà làm được thật thì a bern chắc nên giải ngũ mà đi lính để nghe bài.trình là vừa , bị hội chị e cho ngậm hành no mồm :))
Xem thêm
Th Gavel đâu rồi, để thua đám binh bét này à
Xem thêm
Đằng nào mà chả thua giống nhau 🐧
Xem thêm
@Ích Nghĩa: tôi có lướt qua trang ozytrans thì hình như ông tác có bảo Gavel có 1 tí cơ hội :))
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
Argie kinh thật, chắc xuất thân thợ săn ( hoặc là rượu buff sức mạnh cùng trí tuệ 🐧)
Xem thêm
Rodri từ trời nhìn và khinh : Đến ta phải cứu nhỏ mấy lần, rồi bán luôn cái mạng mới được hôn 1 cái, các ngươi nghĩ có chuyện ngon ăn thế sao
Xem thêm
Các ngươi đã thua khi trận chiến còn chưa bắt đầu🗣️:Rodri ko nói thế
Xem thêm