TS Medic's Battlefield Di...
Masa Kitama daichi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 8 - Kì tích Argalia

Chương 139

4 Bình luận - Độ dài: 2,305 từ - Cập nhật:

“Cảm ơn anh đã vất vả. Lều của Đại tá Henri ở phía trước phải không?”

“Vâng, …Cô là quân y à? Tôi có thể hỏi nguyên do cho chuyến thăm của cô không?”

Ngày hôm sau.

Tôi chuẩn bị sẵn sàng, mặc đồng phục quân y, và đến lều Đại tá Henri.

“Tôi là Trung sĩ Touri Lowe. Tôi đến đây theo yêu cầu của Đại tá Henri.”

“Ah, tôi đã nhận được thông tin về Trung sĩ Touri Lowe. Danh tính của cô… Vâng, đã được xác minh.”

“Cảm ơn.”

“Vậy tôi sẽ cho cô qua. Xin hãy đợi một chút.”

Nguyên nhân tôi mặc đồng phục quân y là vì họ không có đồng phục bộ binh trong cỡ của tôi.

Mặc dù có những quân y, nhưng không có quân nhân nào là phụ nữ ở tiền tuyến.

“…”

Trong khi tôi đang nói chuyện với người tiếp tân, một người lính cầm khẩu súng nhìn chằm chằm vào tôi mà không nhìn đi chỗ khác.

Đây có lẽ chỉ là trách nhiệm của anh ta, nhưng thế này thật khó chịu.

“Đã được cho phép. Bây giờ tôi sẽ dẫn cô đến gặp Đại tá.”

“Cảm ơn.”

“Vậy thì Trung sĩ Touri, xin thứ lỗi. Trước khi gặp Đại tá, tôi có thể kiểm tra toàn thân được không?”

“Được, ổn thôi.”

Trước khi vào lều, tôi đã bị kiểm tra cơ thể.

Dưới sự giám sát của những người lính hộ tống, tôi đã bị một nữ nhân viên kiểm tra kỹ lưỡng.

Không hiểu sao cuối cùng cô ấy lại xoa đầu tôi.

“Không có vấn đề gì. Xin hãy đi theo tôi.”

“Vâng.”

Nhân viên này có thể là thư ký của Đại tá Henri.

Vì ông là chỉ huy cao nhất của Quân đội Austin nên sẽ không có gì ngạc nhiên nếu ông ta có một thư ký.

“Mời vào.”

“Xin lỗi. Trung sĩ Touri Lowe, đang vào phòng.”

Theo hướng dẫn của nữ nhân viên, tôi hít một hơi thật sâu.

Tôi cúi chào lịch sự và đi qua cửa lều.

“Chào mừng.”

“Thật vinh dự khi được gặp ngài, Đại tá Henri.”

Bên trong lều, một người đàn ông đang đợi tôi, xung quanh là một đống tài liệu trên một chiếc bàn gỗ cũ kỹ, trông có vẻ đắt tiền.

Có một số người lính đang đợi trong phòng, nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt sắc lẹm.

“Được rồi, đừng căng thẳng thế. Mời ngồi.”

“Cảm ơn.”

Ấn tượng đầu tiên của tôi về Đại tá Henri là ông là một người rất bình thường.

Ông là một người đàn ông mảnh khảnh với dáng người cân đối, một quý ông lớn tuổi với khuôn mặt nhiều nếp nhăn và bộ râu trắng, cùng đôi mắt hiền từ.

Nếu ông ấy hòa nhập vào thành phố với trang phục bình thường, tôi chắc rằng mọi người sẽ không nhận ra ông ấy là một Đại tá.

“Đúng là cô quả thực trẻ như ta từng nghe. Những câu chuyện về lòng dũng cảm của cô được nhắc đến trong báo cáo thật khó mà tưởng tượng nổi.”

“Cảm ơn những lời tốt đẹp của ngài.”

“Những sĩ quan trẻ và có năng lực chính là tương lai của Austin. Thật đáng khen ngợi.”

…Nhưng có một điều khiến tôi bận tâm.

Không thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào trong những lời Đại tá Henri nói.

Tôi thường có thể cảm nhận được lời nói dối trá hoặc sự lừa lọc, nhưng…

“Tôi rất vui được gặp cô ngày hôm nay. Thật hiếm khi được trò chuyện với những người trẻ có tương lai tươi sáng.”

“K-Không. Đại tá, ngài vẫn còn trẻ và năng động. Tôi thấy thế.”

“Cô không cần phải quá quan tâm đâu. Tôi đã có tóc muối tiêu rồi. Tôi muốn nghỉ hưu sớm và thưởng thức vài tách trà.”

Nãy giờ tôi vẫn chưa thể hiểu được ý nghĩa thực sự đằng sau lời nói của ông.

Ông đang nói nghiêm túc hay đang cố lừa dối tôi bằng cách trông có vẻ vui tính?

Ông đang che giấu điều gì đằng sau khuôn mặt có vẻ tử tế đó?

Thật không may, tôi không thể hiểu được ý định thực sự của ông ta.

“Vậy thì, chúng ta bắt đầu thảo luận nhé.”

“Vâng, thưa Đại tá.”

Đây… là một kiểu người hoàn toàn khác so với Renvel.

Đại tá Henri có vẻ là kiểu nhà lãnh đạo quân sự chuyên về quyền lực chính trị hơn là chỉ huy tiền tuyến.

Thái độ lịch sự và nhẹ nhàng của ông ta khiến tôi có ấn tượng sợ hãi một cách kỳ lạ.

“Trung sĩ Touri Lowe.”

“Vâng.”

Đại tá Henri, người đang quan sát tôi, đột nhiên hỏi:

“Cô có quan tâm đến chuyện kết hôn không”

“…Xin lỗi?”

Với vẻ mặt phấn khích, ông bắt đầu sắp xếp những bức ảnh của những chàng trai trẻ trên bàn.

“Nhìn đi, trông anh ta như nào? Anh ta là một người đàn ông trẻ cực kì đẹp trai, giống như tôi hồi còn trẻ.”

“Umm, tôi không thực sự hứng thú với việc đó…”

…Tôi thực sự không hiểu nổi ý nghĩa thực sự đằng sau những lời nói của Đại tá Henri.

Ông ta đang âm mưu điều gì đó, hay ông ta không hề để tâm tới điều đó?

“Thưa Đại tá, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

“Nếu cô không có người yêu, điều đó có thể bất tiện.”

“Ừm, thì…”

Tôi cảm thấy như mình vừa mới có cuộc trò chuyện tương tự với Renvel gần đây.

Tại sao người lớn tuổi lại muốn sắp xếp hôn nhân cho người trẻ đến vậy?

…Đây có phải là cách nói khác để mời tôi gia nhập phe của ông ta không?

“Nữ sĩ quan cấp cao rất hiếm. Nếu cô không có bạn đời cụ thể, cô sẽ ngập trong những lời cầu hôn.”

“…Thật vậy sao?”

“Rất hiếm khi một phụ nữ được phong hàm thiếu úy. Hiện tại… tôi nghĩ chỉ có Reitalyu thôi.

Giờ nghĩ lại thì tôi cũng sẽ ở cùng cấp bậc với Reitalyu.

…Được ở cùng cấp bậc với người phụ nữ đáng chú ý đó quả thực là không phù hợp chút nào.

“Mặc dù phụ nữ thường là người đứng đầu bộ phận y tế, nhưng chúng ta chưa có một nữ chỉ huy tiền tuyến nào kể từ thời cô Aria.”

“Thực sự hiếm đến thế sao?”

“Phụ nữ thậm chí còn rất hiếm khi được ra tiền tuyến. Trong số đó, những người được thăng chức lên chỉ huy, thì số lượng không nhiều.”

Đúng là tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào khác ở tiền tuyến ngoài Aria.

Nếu một người phụ nữ bị ném vào một môi trường toàn nam giới, có lẽ việc cô ấy trở thành tâm điểm chú ý là điều không thể tránh khỏi.

“Tôi thường nghe kể về những nữ quân nhân vật lộn với lời cầu hôn và những lời tán tỉnh. Cả cô Aria và Reitalyu đều tìm được bạn đời.”

“…”

“Thì trường hợp của Reitalyu có chút bất thường, nhưng…”

Reitalyu, chị làm sao khiến cả Đại tá cũng nghĩ chị là người bất thường thế?

“Đó là lý do tại sao cô ít nhất nên có một người yêu cụ thể, ngay cả khi chỉ là để thể hiện.”

“Ừm, vậy thì tôi sẽ mua một chiếc nhẫn phù hợp để chứng minh rằng tôi đã kết hôn.”

“Tôi hiểu rồi… Vậy thì, chúng ta hãy dừng thảo luận về hôn nhân ở đây nhé.”

Đại tá Henri, nhận thấy tôi không có ý định chấp nhận bất kỳ lời cầu hôn nào, đã nhẹ nhàng kết thúc chủ đề này.

Tôi thực sự đánh giá cao cách ông nhanh chóng nắm bắt được bầu không khí.

“Tôi sẽ coi cuộc phỏng vấn này không có vấn đề gì. Tôi sẽ thông báo cho Renvel về việc tôi đồng ý thăng chức cho cô lên thiếu úy.”

“Cảm ơn ngài”

“Thật hiếm khi người đàn ông đó đưa ra những quyết định nhân sự đúng đắn… Ông ấy thường chỉ thăng chức cho những người mình yêu thích.”

Đại tá Henri nở một nụ cười bối rối khi càu nhàu.

…Ừ thì việc tôi được thămg hàm cũng nhờ rất nhiều mối quan hệ.

“Tôi đã nghe Bern nói rất nhiều về cô. Anh ấy nói cô là tài năng trẻ triển vọng nhất, và đã nhờ tôi đồng ý thăng chức cho cô nếu có cơ hội. Tôi rất háo hức được gặp một người mà anh ấy ca ngợi đến vậy.”

“…Thiếu tá Bern Valou?”

“Ừ. Anh ấy có vẻ rất hứng thú với cô. Anh ta thậm chí còn nhờ tôi chiêu mộ cô nếu có thể.”

“…”

Thực sự thì tôi nghĩ là đúng như vậy.

Nếu không thì tôi không thể nào có cơ hội gặp riêng Đại tá Henri được.

Chính vì Bern Valou đã yêu cầu nên Đại tá Henri mới dành thời gian nói chuyện với tôi.

“Anh ấy còn nói sẽ cưới cô nếu điều đó có nghĩa là chiêu mộ được cô. Cô nghĩ sao? Nếu cô đồng ý, chúng ta có thể tiến hành lễ đính hôn với Bern─”

“Làm ơn đừng làm thế.”

Trước mặt Đại tá Henri, người đang cười như thể đang kể một câu chuyện cười, tôi lập tức quỳ xuống và cúi đầu thật sâu.

Tôi ngạc nhiên vì giọng nói của mình to đến thế.

“Ôi trời. Thật sự tệ đến thế sao?”

“Tôi xin lỗi, nhưng Thiếu tá Bern và tôi thực sự không hợp nhau.”

Chỉ cần nhìn vào mắt người đàn ông đó là toàn thân tôi nổi da gà.

Hắn ta là người đáng sợ nhất mà tôi từng gặp.

Chỉ cần nghĩ đến việc bị gả cho hắn ta thôi là tôi đã muốn nôn rồi.

“Hừm… Bern thông minh và có năng lực, anh ta là người sẽ gánh vác tương lai của Austin. Cô thực sự ghét anh ấy đến vậy sao?”

“Đó là vấn đề sở thích cá nhân và sự tương hợp. Nếu có thể tránh việc kết hôn với anh ta, tôi sẵn sàng kết hôn với bất kỳ ai khác.”

“Tệ đến thế sao?”

“Ví dụ, ngay cả một con kiến bò quanh đây cũng không sao. Tôi sẽ chuẩn bị thức ăn mỗi ngày, thay đất, tưới nước và xây dựng một tổ ấm hạnh phúc.”

“Cô thú vị hơn tôi tưởng đấy.”

Kể cả nếu tôi phải cưới một con kiến thì vẫn còn hơn là cưới Bern Valou.

Có thể tôi đã nói điều gì đó kỳ lạ trong lúc bối rối, nhưng người đàn ông đó thực sự đáng ghét đối với tôi.

“Tôi hiểu rồi. Không cần phải ép buộc gì cả. Chỉ cần biết rằng chúng tôi rất coi trọng cô là được.”

“Tôi rất biết ơn vì điều đó.”

“À, xin lỗi vì đã nói điều gì đó kỳ quặc. …Tệ hơn cả một con kiến, nhỉ? Tôi nghĩ mình đã tìm được một chủ đề thú vị để trêu chọc rồi.”

Đại tá Henri dường như không hề tức giận trước phản ứng của tôi và thậm chí còn tỏ ra khá thích thú.

…Tôi nhẹ nhõm vì mình có thể từ chối mà không có ác ý gì.

“Bây giờ, chúng ta hãy chuyển sang chủ đề chính.”

“Chủ đề chính?”

“Đúng vậy. À, cuộc thảo luận trước đó chỉ là khúc dạo đầu thôi.”

Tôi nghĩ cuộc thảo luận đã kết thúc, nhưng Đại tá Henri vẫn mỉm cười và mời tôi uống trà.

Chắc chắn là ông sẽ không gọi tôi ra đây chỉ để cầu hôn.

“Như cô đã biết, lực lượng của chúng ta đã chịu tổn thất đáng kể sau cuộc tấn công bất ngờ gần đây của lực lượng cựu chính phủ Sabbath. Đây là thất bại đầu tiên của chúng ta sau một thời gian dài.”

“Vâng.”

“Để đáp lại, quân Đồng minh đã liên tục cử các nhà ngoại giao yêu cầu ngừng bắn. Nhưng chúng ta không thể chấp nhận lệnh ngừng bắn ở đây.”

Đại tá Henri vung vậy lá thư viết bằng tiếng Flamel với vẻ khinh thường.

…Tôi không biết tiếng Flamel, nhưng liệu tôi, một người lính bình thường, có thể xem thứ gì đó như thế này được không?

“Được, không vấn đề gì. Chúng ta sẽ từ chối thôi.”

“Liệu lệnh ngừng bắn có thực sự khó khăn đến thế không?”

“Tất nhiên. Chấp nhận lệnh ngừng bắn đồng nghĩa với việc chúng ta không thể tiến quân nữa. Ngừng bắn trong tình hình lãnh thổ hiện tại đồng nghĩa với thất bại.”

Đại tá Henri không có ý định chấp nhận lệnh ngừng bắn.

Như Verdi đã nói, xét về mặt chiến lược, chúng ta không thể ngừng bắn.

…Cho đến khi chúng ta nghiền nát Flamel đến mức không thể phục hồi được nữa.

“Tuy nhiên, nhà ngoại giao đã mang theo một lá thư kỳ lạ.”

“Một lá thư kỳ lạ?”

“Đúng vậy. Ông ta nói, ‘Đây không phải là tài liệu chính thức mà là thư cá nhân’, và gửi đến một người lính cụ thể.”

Nói xong, Đại tá Henri nhíu mày vẻ mặt lo lắng.

Ông đặt một chiếc phong bì nhàu nát lên bàn và đưa cho tôi.

“Cô có biết cô ta không?”

“…”

Mặt trước của phong bì được viết bằng chữ Sabbath trang nhã:

────Gửi Touri Lowe thân mến, từ Sylph Nova.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Vcl chỉ đích danh luôn
Xem thêm
Chỉ đích danh luôn mà =)))
Xem thêm
bro xưng hô bern thành cô ấy rồi =))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
đã sửa
Xem thêm