TS Medic's Battlefield Di...
Masa Kitama daichi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 8 - Kì tích Argalia

Chương 156

9 Bình luận - Độ dài: 2,469 từ - Cập nhật:

“…Cho tôi chút thời gian.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nói chuyện với anh sau.”

“Ah.”

Sau khi nghe kế hoạch của tôi, Trung sĩ Gavel bỏ đi mà không nhìn mặt tôi.

Tôi bị bỏ lại một mình trên bờ sông, ngồi co đầu gối vào ngực.

“Vui lòng tập trung trước Pháo đài Argalia sau khi hoàn thành chiến hào.”

“Đã hiểu, thưa Thiếu úy”

Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi gọi những người lính.

Mặt trời bắt đầu mọc lên từ đường chân trời, tỏa nắng mai cho vùng đất.

Pháo đài Argalia là một công trình cũ kĩ được xây lên bởi gạch đỏ và đá.

Theo năm tháng dần trôi, pháo đài đã bắt đầu xuống cấp, với những phần sứt mẻ và vụn vỡ.

Quanh dòng sông, cỏ cây sum xuê mọc, bao quanh bởi dãy núi cao quanh co và hùng vĩ.

Nếu đây không phải thời chiến thì Pháo đài Argalia sẽ là một nơi có sức hút mãnh liệt và trở thành một địa điểm hút khách.

Các chiến hào đã được đào xong.

“Giờ đây, các anh sẽ chiến đấu như những người hùng của Austin.”

Giữa những thanh âm yên bình của dòng sông chảy và chim ca.

Tôi tập hợp những người lính đầy bùn ở bờ sông và phát biểu.

“Nỗ lực của chúng ta sẽ tạo nên tương lai. Như một quân nhân, tôi rất vui khi được ở đây, với các anh.”

Tôi đã cử một liên lạc viên đi vào tối qua, nhưng không có phản hồi từ bộ tư lệnh.

Khá chắc là họ chưa chuẩn bị để phản ứng lại đòn tấn công bất ngờ vào tuyến rút lui của Quân đội miền Nam.

Có khi họ còn xem xét đến khả năng báo cáo của chúng ta sai.

…Không có phản hồi từ Bộ Tổng tư lệnh thì không thể mong đợi có quân tiếp viện được.

Chỉ có chúng tôi, những người thực sự biết về đòn tấn công bất ngờ này, có thể bảo vệ Austin.

“Thiếu úy Touri.”

“Cái gì cơ?”

Dù mặt trời bắt đầu lên, vẫn không có động tĩnh từ quân thù.

Vì vẫn còn những ngọn khói của bếp lửa, nên vẫn còn thời giờ cho chúng tôi.

Trận chiến quyết định có lẽ sẽ nổ ra vào đầu buổi chiều.

“Chúng ta chỉ cần câu một chút giờ đúng không?”

“…Đúng vậy, tôi chỉ cần các anh cầm chân họ một chút.”

“Cụ thể thì chúng ta cần phải cầm cự bao lâu trước kho có thể rút lui?”

“Mỗi trung đội đều sẽ có một thời gian mục tiêu. Tôi sẽ giải thích cho mỗi trung đội trưởng.”

Tôi chuẩn bị lệnh cho họ phải chết.

Những người lính trước mặt tôi đây chỉ là những tân binh với vào quân đội.

Họ chưa trải qua những trận chiến đẫm máu, hay đã quyết tâm hi sinh.

Tôi có thực sự đúng khi đẩy họ vào chỗ chết không?

“Đã hiểu.”

“…Cảm ơn vì đã hiểu.”

Tôi muốn thú nhận mọi thứ.

Rằng tất cả mọi người ở đây gần như chắc chắn sẽ chết.

Rằng chỉ mình tôi sẽ bỏ chạy và báo cáo cho Bộ Tổng tư lệnh.

“…”

Nhưng nếu tôi nói ra, họ sẽ đào ngũ hết.

Tôi phải lừa họ.

Tôi không thể để họ biết rằng họ sẽ không thể quay về quê hương, rằng tại đây, Argalia này, họ sẽ phải phơi thây trên sỏi cát nơi đất khách quê người.

Họ không thể biết.

“Vậy thì, toàn quân, mỗi người hãy lấy một chai rượu Flamel đi. Hãy thưởng thức nó một cách vừa phải như một lời cổ vũ trước trận chiến”

“Oh! Thực sự ổn khi để bọn tôi uống trước trận đánh chứ, thưa Thiếu úy?”

“Lần này là đặc biệt. Mỗi trung đội trưởng sẽ được tóm lược kế hoạch, vì vậy hãy tập trung tại lều. Sau đó, rượu sẽ được phân phát.”

Tôi nên nói bao nhiêu cho mỗi Trung đội trưởng đây?

…Có nên cho mọi Trung đội trưởng biết mọi thứ không?

Rằng nhiệm vụ của họ trong chiến dịch này là cầm chân quân thù đến chết.

Nhiệm vụ sẽ thất bại hoàn toàn nếu các Trung đội trưởng không hiểu được mục tiêu và tự quyết định rút lui.

Tuy nhiên, cũng có một Trung đội trưởng có thiên hướng đào ngũ khi đối mặt với kẻ thù.

Liệu anh ta và đơn vị có bỏ vị trí và chạy trốn nếu tôi nói cho anh ta sự thật không?

Đội hình sẽ bị phá vỡ nếu chỉ một đơn vị rời bỏ vị trí của mình và kẻ thù có thể xuyên qua tuyến phòng thủ ngay lập tức.

Tôi có nên cố tình không truyền đạt mục đích thực sự của nhiệm vụ và đẩy họ vào tình huống không thể rút lui, buộc họ phải bám trụ cho đến chết không?

“…”

Phản bội những người đã đặt trọn niềm tin vào tôi.

Và đẩy họ đến chỗ chết mà không giải thích ý nghĩa của việc hi sinh.

Chỉ có tôi sẽ báo cáo kết quả trận chiến và được khen thưởng.

Tôi không nên được tha thứ.

Tôi không thể được tha thứ.

Nhưng, tôi không thể nghĩ ra cách nào khác để cứu Austin.

Liệu có kế hoạch nào mà chỉ mình tôi sẽ bị trừng phạt?

Liệu có kế hoạch nào mà tôi phải chịu hình phạt cho sự sai trái không thể tha thứ này không?

Không thể có một kế hoạch mà chỉ mình tôi phải chết sao, tôi không thể chết thay cho những người lính khác sao?

Tôi chắc chắn phải sống đến ngày thứ ba.

Vì tôi là một quân y với khả năng dùng [Heal], hiệu suất chiến đấu sẽ giảm nếu tôi chết trong những trận chiến đầu tiên.

Thêm nữa, sự suy giảm nhuệ khí khi người Đại đội trưởng chết không thể xem nhẹ.

Tôi chắc chắn nên sống đến ngày cuối cùng.

Tuy nhiên, liệu có ổn không nếu có người khác đảm nhận vai trò báo cáo sau khi rút lui vào ngày thứ ba?

Ví dụ như Trung sĩ Gavel đi. Nếu tôi nắm quyền chỉ huy trung đội tăng cường của anh ta và chết thay anh ta thì sao?

Trong khi đó, Trung sĩ Gavel sẽ chạy về trạm liên lạc để báo cáo kết quả.

Anh nói rằng anh muốn trở thành anh hùng.

Nếu Trung sĩ Gavel trở về sau khi báo cáo kết quả trận chiến, anh chắc chắn sẽ trở thành anh hùng.

Nếu đó là điều anh muốn, tôi sẽ giao toàn quyền chỉ huy cho anh và chiến đấu đến chết─

────Đừng ngây thơ như thế nữa.

Tôi thà hi sinh trong chiến trận và có được bình yên.

Tôi cảm thấy nếu tôi chết trong chiến trận, tôi sẽ được tha thứ vì đẩy mọi người đến chết.

Tuy nhiên, đây không gì hơn một sự tự mãn, sự tự làm hại bản thân.

Việc tôi sống sót và làm người đưa tin là vì lợi ích quốc gia.

…Người có thể sử dụng phép thuật chữa lành cực kì hiếm.

Hơn nữa, một người mất trí như tôi có lẽ sẽ giỏi hơn anh ta trong vai trò chỉ huy.

Vì lợi ích của Austin, tôi nên là người sống sót.

“Này Thiếu úy Touri.”

“…Chuyện gì thế, Trung sĩ Gavel?”

“Tôi có chuyện muốn thảo luận. Cô có thể gặp tôi một lát được không?”

────Ah, tôi thấy thật buồn nôn.

Tôi hèn hạ, tàn nhẫn, vô tâm đến mức nào vậy.

Không lạ gì khi Bern đối xử với tôi như một người bạn.

“Hãy họp bàn chiến lược nhé.”

Khi tôi đang thầm chửi rủa bản thân…

Trung sĩ Gavel thì thầm với tôi.

“Là chuyện gì, Trung sĩ Gavel?”

“Tôi có một đề xuất.”

Anh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc.

Anh ta dẫn tôi vào lều và bảo tôi ngồi vào ghế.

“Đề xuất là gì?”

“Tôi không đồng ý với kế hoạch mà cô đề xuất sáng nay. Xin hãy giao lại quyền chỉ huy cho tôi.”

Trung sĩ Gavel, ngồi đối diện với tôi, đã nói những lời này ngay khi anh ta mở miệng.

Tôi sửng sốt đến nỗi há hốc miệng vì kinh ngạc.

“Tôi thích hợp làm chỉ huy hơn cô.”

“…Ý anh là gì?”

“Chính xác là như vậy. Từ giờ trở đi, tôi sẽ nắm quyền chỉ huy.”

Trung sĩ Gavel dường như không hề nói đùa hay coi nhẹ tình huống này.

Có vẻ như anh ta thực sự nghiêm túc trong việc nắm quyền chỉ huy.

“Ý anh là anh không đồng ý với chiến lược tôi đề xuất à?”

“Ừ, tôi đoán vậy.”

“Vậy thì hãy cho tôi biết ý kiến của anh.”

…Khi suy nghĩ lại, thì cũng khá rõ ràng.

Có bao nhiêu người sẽ tuân lệnh mặc dù biết rằng mình sẽ phải chết?

Trung sĩ Gavel mới chỉ 15 tuổi. Anh ta chưa sẵn sàng để chết.

“Cô biết đấy, cô ra lệnh cho chúng tôi phải chết trong khi cô lại muốn sống sót. Thật không thể chấp nhận được.”

“Nhưng…”

“Không đời nào binh lính lại bị thuyết phục bởi chuyện như thế. Tôi đảm bảo với cô, kế hoạch của cô sẽ kết thúc bằng sự đào ngũ và thất bại. Tôi không ngu ngốc đến mức liều mạng vào một kế hoạch mà tôi biết chắc chắn sẽ thất bại.”

“…”

Lời chỉ trích của Trung sĩ Gavel đã đánh trúng vào điểm yếu của kế hoạch.

Chắc chắn là sự thành công của kế hoạch này phụ thuộc vào việc mọi người đều chiến đấu đến chết theo đúng nhiệm vụ của mình.

Sẽ không sai khi nói rằng mọi thứ sẽ sụp đổ nếu những kẻ đào ngũ bắt đầu xuất hiện.

“Vậy thì, Trung sĩ Gavel, anh có kế hoạch nào tốt hơn không?”

“Vâng.”

Nếu anh ta có giải pháp thay thế sáng suốt, tôi sẽ ủng hộ.

Thành thật mà nói, nếu có những lựa chọn khác, tôi muốn sử dụng chúng hơn.

Tôi không ngại ngần trao quyền chỉ huy cho anh ta.

“Hãy coi kế hoạch cô vừa đề xuất là do tôi nghĩ ra.”

Khi tôi lắng nghe anh ấy và suy nghĩ về điều đó…

“Cô định rút lui sau một ngày, nhưng tôi nói, ‘Như thế vẫn chưa đủ.’”

“…Anh đang nói gì vậy?”

“Sẽ thật đáng xấu hổ cho người nghĩ ra kế hoạch sống sót một mình này, phải không?”

Tôi ngạc nhiên ngước nhìn, và anh ấy cười lớn, giống hệt Renvel.

“Tôi đã nghĩ ra kế hoạch chiến đấu đến chết. Như vậy, tôi chắc chắn binh lính sẽ sẵn lòng nghe lệnh chúng ta hơn.”

“…”

“Tôi xin lỗi cô với tư cách là người hoạch định chiến lược, nhưng điều này sẽ tăng cơ hội thành công. Tôi sẽ giao quyền chỉ huy thực tế cho cô. Cô thấy sao?”

Trong mắt anh có chút sợ hãi.

Tuy nhiên, Trung sĩ Gavel vẫn giữ thái độ can đảm của mình.

“Phải khiến binh lính quyết tâm hy sinh mạng sống. Đó chính là chìa khóa của chiến dịch này.”

“Nhưng…”

“Tôi sẽ lo phần đó. Sau đó, cô có thể để tôi nhận công và trở thành anh hùng được không, Thiếu úy Touri?”

Anh ấy hỏi thẳng, nhìn vào mắt tôi.

“…Cho dù anh có trở thành anh hùng, anh vẫn sẽ chết.”

“Ừ, nhưng tôi đã bảo vệ được đất nước tôi. Tôi chắc chắn bố mẹ tôi sẽ tự hào.”

“Tại sao anh lại đồng ý với chiến lược độc ác mà tôi đưa ra?”

“Tôi nghĩ có vẻ như đây là kế hoạch tốt nhất để cứu Austin.”

Hoàn toàn có lý.

Số lượng người đào ngũ sẽ giảm đi nếu người lập kế hoạch quyết tâm hy sinh.

“Và cô sẽ sống sót, Thiếu úy Touri.”

“…”

“Sẽ tốt hơn cho Austin nếu cô sống sót thay vì tôi. Ngay cả một thằng ngốc như tôi cũng hiểu điều đó.”

Trung sĩ Gavel tiếp tục nói bằng giọng nhẹ nhàng.

Tôi im lặng lắng nghe, môi mím chặt.

“Cô nghĩ sao? Kế hoạch của tôi tốt hơn phải không?”

“…”

“Sao cô im lặng thế?”

Anh đã quyết tâm rồi.

Bởi vì kế hoạch duy nhất tôi có thể nghĩ ra là hy sinh tất cả mọi người ở đây để cứu Austin.

Trung sĩ Gavel quyết định chấp nhận và chết khi gánh vác tất cả trên vai.

“Vậy, cô thấy thế có ổn không?”

“Ổn.”

Tỷ lệ thành công của chiến dịch sẽ được cải thiện nếu anh ấy làm như vậy.

Chắc chắn sẽ phù hợp với lợi ích quốc gia của Austin.

“Đừng nhìn tôi như thế, Thiếu úy Touri. Đây là cơ hội để tôi thực hiện ước mơ cả đời là trở thành anh hùng.”

“…”

“Và, cô biết gì không?”

Tôi không có lý do gì để phản đối đề xuất của Trung sĩ Gavel.

Nhưng tại sao anh lại—

“Chắc tôi cứ nói thẳng ra thôi. Tôi cứ chết vì người con gái tôi yêu cũng chẳng tệ lắm.”

“…”

“Tôi không nói gì cả vì nghe nói cô không có ý định hẹn hò với ai cả.”

Lời nói của Trung sĩ Gavel khiến trái tim tôi lạnh buốt.

“Đừng làm vẻ mặt đó nữa… Tôi xin lỗi.”

“Không… Ý tôi là…”

“Tôi không cô trả lời, cứ bỏ qua đi.”

Liệu Trung sĩ Gavel có tình cảm với tôi không?

Anh có để lộ dấu hiệu nào không?

Ít nhất là tôi không hề để ý đến.

“Ổn thôi, miễn là cô hiểu tại sao tôi lại liều mạng như vậy.”

“…”

“Được rồi, vậy thì cứ nói cho tôi biết chi tiết về kế hoạch mà cô đã nghĩ ra.”

Nếu đúng như vậy, thì tôi─

Có phải điều này có nghĩa là tôi đang lợi dụng tình cảm của anh ta dành cho tôi không?

“Tôi sẽ cho cô xem một thứ cực kỳ thú vị, Touri.”

Và tôi nên tỏ vẻ mặt thế nào với anh khi anh đang cười thoải mái như vậy?

------------------------

Eng TL: Gavel đúng là một người tuyệt vời cho việc này. Đây là chương khiến tôi rất thích anh ấy.

------------------------

Simp; Chết vì gái là cái chết tê tái; …

Nhưng mà chap này Gavel chad thật.

Thần chết chuẩn bị nhận vài chục linh hồn đi là vừa.

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu😞
Xem thêm
nếu chỉ câu giờ bình thường thì không gọi là kì tích nhỉ có khi touri sau khi chứng kiến gavel chết rồi được buff lên ace dùng mấy chục quân còn lại đẩy lùi đc 20k quân thì sao🐧
Xem thêm
150 người cầm chân 2 vạn quân trong 3 ngày thì đủ lưu danh sử sách rồi, quá kì tích ấy chứ
Xem thêm
Xem thêm 4 trả lời