TS Medic's Battlefield Di...
Masa Kitama daichi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 8 - Kì tích Argalia

Chương 141

2 Bình luận - Độ dài: 2,975 từ - Cập nhật:

“Mệnh lệnh chính thức đã được giao. Vui lên nào, Touri, từ hôm nay cô đã là thiếu úy.”

“Đó là vinh dự của tôi, thưa Trung tá Renvel.”

“Ta cho phép cô thành lập một đại đội. Lấy Đại đội Vận tải Gavel làm nền tảng, tổ chức một đơn vị gồm 150 binh sĩ.”

Vài ngày đã qua từ cuộc họp với Đại tá Renvel.

Cuối cùng, mệnh lệnh chính thức để thành lập đại đội bộ binh đã tới.

“Gavel biết thủ tục để thành lập đơn vị, nên hãy hỏi anh ta.”

“Đã hiểu.”

Tuy nhiên, mặc dù tôi được yêu cầu thành lập một đơn vị, tôi vẫn không biết gì về các thủ tục hành chính cụ thể.

Renvel hẳn phải biết điều này, đó là lý do tại sao ông lại giao Trung sĩ Gavel làm cấp dưới của tôi.

Học viện quân sự là nơi để học về thành lập đơn vị.

Vì thế, nếu không tốt nghiệp trường sĩ quan, người ta không thể trở thành chỉ huy ngay được.

“Quân đội Austin đang lên kế hoạch thực hiện một chiến dịch lớn sắp tới. Xin hãy chuẩn bị ngay lập tức.”

“Vâng, Trung tá.”

“À, và đừng nói chuyện này với bất kỳ ai nhé. Thông tin này chỉ sĩ quan cấp úy trở lên mới được biết thôi.”

“Đã hiểu.”

Renvel trừng mắt nhìn tôi chăm chú, nhấn mạnh lời nói của ông.

Đây là điều chỉ nên bàn với một sĩ quan cấp úy. Nói cách khác, đây là điều tôi không nên nói với Trung sĩ Gavel.

“Vậy thì bây giờ tôi sẽ bắt đầu nhiệm vụ tổ chức đơn vị.”

“Rất tốt.”

Khi một người thăng hàm, thông tin mà họ được cung cấp cũng tăng lên.

Để đổi lấy thông tin này, tôi phải đưa ra quyết định phù hợp và chính xác.

“Bây giờ, nếu được cho phép.”

Là một người chỉ huy, điều quan trọng là tôi phải nhận thức được rằng tôi phải gánh chịu mạng sống của tất cả cấp dưới của mình.

Thật không thể chấp nhận được khi có người phải chết vì lỗi lầm của tôi.

Tôi phải đảm bảo rằng không còn trường hợp nào như Rakya nữa.

“Đơn vị có tối đa 150 người. Vì Đại đội Vận tải Gavel hiện tại có 51 người, chúng ta cần tuyển thêm khoảng 100 người nữa.”

Đầu tiên, Trung sĩ Gavel khuyên tôi nên gửi yêu cầu tăng cường quân lính.

Chúng ta cần cân nhắc xem nên yêu cầu chuyên ngành quân sự nào và số lượng bao nhiêu, sau đó chuẩn bị các giấy tờ cần thiết.

“Chúng ta đã có đủ sĩ quan hậu cần rồi. Không cần thêm đâu.”

“Đúng.”

“Chúng ta cũng đã có đủ trinh sát rồi, không cần thêm nữa. Hãy tập trung vào việc yêu cầu thêm quân xung kích và quân thiết giáp.”

“Tôi hiểu rồi.”

Mặc dù đơn vị này có 150 người, nhưng không phải tất cả đều là quân nhân chiến đấu.

Có vẻ như 30% đơn vị là những người không tham gia chiến đấu như sĩ quan hậu cần và y tá, 70% còn lại là lính bộ binh thực sự chiến đấu.

Những người lính bộ binh này thường được chia thành các “trung đội” và triển khai.

“Quân trinh sát và quân thiết giáp là nòng cốt của bộ binh.”

“Tôi hiểu rồi.”

Mỗi trung đội đều phải có trinh sát và quân thiết giáp.

Trinh sát là những người lính có kỹ năng nhìn nhận tình huống, được trang bị kính viễn vọng để có tầm nhìn rộng.

Họ phải vượt qua các bài kiểm tra năng khiếu khó, bao gồm bài kiểm tra thị lực và bài kiểm tra phản xạ để được tuyển.

Quân thiết giáp là một chuyên ngành sử dụng khiên và đòi hỏi tài năng phép thuật.

Họ phòng thủ trong chiến hào nếu ở trong một đơn vị phòng thủ hoặc xung phong ở tuyến đầu nếu ở trong một đơn vị tấn công.

Ví dụ, Trung đội trưởng Garback rõ ràng là một người lính thiết giáp xung kích.

“Còn những người không tham gia chiến đấu ngoài những người phụ trách hậu cần thì sao?”

“Vâng, chúng ta cần quân y, y tá, nhân viên liên lạc và công binh.”

Sĩ quan hậu cần không tham gia trực tiếp vào chiến đấu; họ vận chuyển các nhu yếu phẩm như nước, thực phẩm và đạn dược.

Chúng tôi không thể vận chuyển hàng hóa nếu không có họ, vì vậy họ luôn được đăng kí cho lực lượng du kích.

Những vai trò khác bao gồm quân y để điều trị, công binh để đặt bẫy và sửa chữa vũ khí và đạn dược, và sĩ quan liên lạc để thực hiện nhiệm vụ liên lạc.

Tuy nhiên, vì chỉ có một vài quân y nên y tá thường được triển khai đến các đơn vị có quy mô đại đội.

Y tá có thể sơ cứu ngay cả khi họ không thể sử dụng phép thuật chữa lành.

Ngoài ra còn có một nhánh quân đội gọi là pháp sư pháo binh, nhưng họ rất hiếm và chỉ được triển khai trong các đơn vị chuyên biệt.

“Chúng ta khó có thể nhận được mọi thứ mình yêu cầu. Trong trường hợp xấu nhất, tôi sẽ tự mình xử lý việc liên lạc.”

“Thật ư?”

“Được, lần này tôi sẽ lo việc điều phối quân tiếp viện. Cô không rành về việc thành lập đơn vị lắm phải không?”

“…Xin lỗi, nhờ anh xử lý giúp.”

“Tôi sẽ hướng dẫn cô cách điền đơn.”

Dưới sự hướng dẫn của Trung sĩ Gavel, tôi đã hoàn thành từng nhiệm vụ một.

Anh ấy có vẻ khá chu đáo, đưa ra những lời giải thích thẳng thắn nhưng đầy đủ.

“Chúng ta cũng thành lập một trung đội tăng cường 20 người. Đây sẽ là đơn vị nòng cốt của đại đội này.”

“Như là đơn vị tinh nhuệ của đại đội chúng ta?”

“Đó là đơn vị của tôi.”

Một trung đội tăng cường là một trung đội hơi đặc biệt với số lượng binh lính gần gấp đôi bình thường.

Những người lính xuất chúng được phép chỉ huy một trung đội tăng cường.

Chỉ huy một trung đội tăng cường được coi là đỉnh cao của những người lính nhập ngũ.

“Tôi hiểu rồi, đơn vị của Trung sĩ Gavel.”

“Tôi tin rằng tôi có quyền được hưởng mức đặc quyền đó.”

“Tất nhiên rồi. Tôi không phản đối.”

Trung sĩ Gavel gọi đó là “đặc quyền”, nhưng thực tế, anh ta phải là người chỉ huy toàn bộ đại đội.

Tôi không có ý định phản đối việc anh ta chỉ huy một trung đội tăng cường.

“Về bộ binh, Thiếu úy Touri là chỉ huy cao nhất, còn tôi là phó chỉ huy. Cô cũng không có gì vấn đề về điều đó chứ?”

“Đúng, không vấn đề gì.”

“Tốt. Tiếp theo, chúng ta cũng cần chỉ định một chỉ huy cho đội hậu cần.”

“Phải.”

“Tôi nghĩ chúng ta nên để việc đó cho Maeve. Anh ta vốn là chỉ huy của đội hậu cần.”

“Maeve?”

Maeve là “anh chàng ném lựu đạn” cơ bắp đó.

Trước đó anh ta đã đấm một tên lính mới mạnh đến nỗi suýt chết, nên tôi hơi lo lắng…

“Đúng vậy, tốt nhất là nên để một cựu chiến binh làm việc này.”

“Anh nói đúng.”

Cần phải có người có khả năng để đảm nhận một nhiệm vụ quan trọng như vậy.

Nếu tôi sử dụng bạo lực, tôi sẽ bị trả thù.

Và để tăng tỷ lệ sống sót của tân binh, một mức độ sợ hãi nhất định sẽ có lợi.

Sự bạo lực của anh ta có thể được coi là một điều xấu cần thiết.

“Chúng ta nên làm gì với phần ‘ưu tiên’?”

“Ít nhất, chúng ta cũng cần y tá và công binh. Họ rất cần thiết cho một đại đội du kích.”

“Y tá và công binh, nhỉ?”

“Công binh rất hữu dụng. Họ có thể đặt bẫy ma thuật, phá hủy chướng ngại vật, và một số thậm chí còn có thể sửa chữa súng hỏng.”

“Tôi hiểu rồi.”

Giờ nghĩ lại thì Trung đội trưởng Garback cũng đã thành công trong việc sử dụng công binh để phòng thủ ở Marshdale.

Tôi quên tên anh ấy rồi, nhưng không biết anh ấy có khỏe không?

“Nhưng chúng ta có thực sự cần y tá không? Bản thân tôi đã học sơ cứu rồi.”

“Đồ ngốc, nếu bị bắn thì cô sẽ làm gì? Nhiệm vụ chính của y tá là chữa trị cho các chỉ huy bị thương.”

“…”

Chắc chắn là cần phải nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi bị bắn.

Ngoài ra, việc có y tá túc trực sẽ cải thiện đáng kể hiệu quả điều trị.

“Vậy thì chúng ta cũng yêu cầu y tá nhé.”

“Được rồi. Vậy thì tôi giao việc đó cho anh.”

Sau khi Trung sĩ Gavel nói vậy, anh ta quay sang phòng y tế một cách cộc cằn.

“Để có một y tá, cần phải yêu cầu trực tiếp với trưởng bộ y tế, không phải từ trụ sở chính.”

“Thật ư? Tôi có nên đề nghị Reitalyu không?”

“Ừ. Cô quen cô ấy phải không? Tôi để cô làm vậy.”

“Được rồi, vậy tôi đi đây.”

“Tôi không muốn gặp cô ấy nhiều; đó là điều không may.”

Trung sĩ Gavel lẩm bẩm.

Anh ta có mê tín không?

“Vậy thì tôi sẽ tới bộ y tế.”

“Tôi giao cho cô đấy. Tôi sẽ lo liệu những thủ tục giấy tờ khác.”

Khi tôi đứng dậy, Trung sĩ Gavel mở tập tài liệu ra với vẻ mặt khó chịu.

Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng để không làm phiền anh ấy và đi đến bộ y tế lần đầu tiên sau một thời gian dài.

“Làm thế quái nào mà Touri là chỉ huy một đại đội?”

“…”

Đã một tuần trôi qua kể từ lần cuối tôi đến văn phòng của Giám đốc quân y.

Tôi gần như ngạt thở vì bộ ngực đầy đặn của Reitalyu.

“Thật vô lý! Thật điên khùng, nhỉ!? Touri không nên là một thiếu úy mới phải chứ.”

“Umm, Reitalyu. Chị nên bình tĩnh lại một chút ạ.”

“Làm thế nào mà chị có thể bình tĩnh!? Chị lo đến phát ốm vì em mất tích đấy, và sau đó mới biết em bị chuyển sang một đơn vị bộ binh!”

Sau khi ôm chặt tôi một lúc, Reitalyu buông ra và hét lên trong khi ôm chặt đầu.

…Nghĩ lại thì, tôi chưa báo cho bộ y tế. Họ chưa được thông báo về việc tôi chuyển đơn vị.

“Cale thực sự buồn lắm đấy! Anh ta cứ trách bản thân vì để em đi một mình.”

“…Em xin lỗi.”

“Chị cố làm anh ấy vui lên, nhưng em thực sự nên gặp anh ta đấy.”

Làm anh ấy vui lên… Thôi, đừng nghĩ nhiều về điều đó nữa.

“Vậy là sao? Chị chưa nhận được thông tin chi tiết nào cả.”

“V-Vâng.”

“Em sẽ báo cáo mọi thứ đã diễn ra cho chị, nhỉ, Touri?”

“T-tất nhiên rồi, Reitalyu.”

Reitalyu tiến lại gần tôi với vẻ mặt đáng sợ, đồng thời lắc ngón tay một cách đe dọa.

Tôi không muốn nhớ lại sự việc đó nếu có thể, nhưng tôi nên đưa ra một lời giải thích ngắn gọn.

“Sau cuộc tấn công bất ngờ của Quân đội Sabbath, em được Đại đội Vận chuyển Gavel bảo vệ và rồi…”

“Và rồi?”

“Đồ ngốc!!”

“Em xin lỗi.”

Tôi nhận quyền chỉ huy từ Trung sĩ Gavel, đạt được nhiều thành công trong trận chiến và trở thành thiếu úy.

Reitalyu trở nên rất tức giận khi nghe điều này.

“Chỉ huy một đơn vị không phải là việc Touri nên làm! Việc đó dành cho những người đã được đào tạo chuyên môn!”

“Chị hoàn toàn đúng…”

"Dù Trung sĩ Gavel có thiếu kinh nghiệm đi nữa, việc nắm quyền chỉ huy chỉ vì cấp bậc của mình là sai trái. Đừng bao giờ làm thế nữa."

“Vâng…”

Reitalyu hoàn toàn đúng khi rầy la tôi.

Tất cả những gì tôi có thể làm là cúi đầu và xin lỗi trong sự xấu hổ.

“Dù vậy, cấp trên lại bị sao ấy. Chỉ vì em đạt được chút thành tựu, họ liền đột nhiên phong em làm đại đội trưởng sao”

“Em cũng hoàn toàn bối rối.”

“Chị nghĩ cấp trên đã cân nhắc rất kỹ rồi mới đi đến kết luận này. Nếu có tin đồn rằng thành tích quân sự không được khen thưởng, và rằng ‘dù có lập công lớn cũng không được khen thưởng’, thì điều đó sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của binh lính.”

“Em hiểu rồi.”

“Vì vậy, họ buộc phải thăng chức cho em… Chị sẽ cố gắng thuyết phục họ đưa em trở lại bộ y tế. Chắc em đang lo lắng về việc đột nhiên bị chuyển thành bộ binh, phải không?”

Reitalyu nói điều này với giọng bỡn cợt đầy quyết tâm.

“Touri, Em hợp với cứu giúp người ở bộ y tế hơn là cầm súng giết người. Chị muốn tiếp tục mượn sức mạnh của em khi ở bộ y tế như từ trước đến giờ.”

…Chị nói đúng. Tôi sẽ tốt hơn nếu ở bộ y tế.

Tôi có nhiều người quen ở đây, và ở đây an toàn hơn. Tuy nhiên,

“Không, Reitalyu. Từ giờ trở đi, em dự định sẽ phục vụ đất nước với tư cách là một lính bộ binh.”

“Eh? Có chuyện gì thế, Touri?”

“…Thật đáng xấu hổ, nhưng em đã trở nên ‘hận’ kẻ thù.”

Tôi đã bị nuốt chửng với sự hận thù dữ dội khi tôi thấy chú Gorski trên chiến trường.

Và khi tôi bắn chú Gorski ngay đầu, tôi cảm thấy một sự thỏa mãn mát rượi chạy qua thân thể tôi.

Mặc dù biết chú ấy tốt bụng và chính trực đến mức nào.

“Em hận quân Sabbath vì đã giết Lenalee, em dâu em.”

“Touri…”

“Em không thể tha thứ cho những kẻ thù đã thiêu rụi quê hương em, giết chết Rodri, và cướp đi tất cả những gì quý giá của em. Mối hận thù ghê tởm, bẩn thỉu này sẽ không biến mất.”

Tôi bị mắc kẹt trong vũng bùn thù hận này. Cách duy nhất để giải tỏa nó là giết kẻ thù và giẫm đạp lên xác chúng.

…Nếu tôi quay lại bộ y tế trong tình trạng này, tôi nghĩ mình sẽ bị ám ảnh bởi đủ loại ảo giác của mọi người.

────── Tại sao cô, Touri lại ở nơi an toàn thế này? Sao cô không đi giết kẻ thù?

“Em muốn là một người lính bộ binh và giải phóng ham muốn trả thù xấu xí này lên kẻ thù. Cả khi bị phơi thây trên chiến trường, em vẫn có thể thấy bình yên.”

“…”

“Reitalyu. Ngay cả với những cảm xúc này, chị thực sự nghĩ em vẫn phù hợp để làm quân y ư?”

Có lẽ là sau cùng tôi không hề hợp để trở thành một quân y.

Thật vô lý khi một người thích thú với việc giết người lại làm công việc chữa thương cho mọi người.

“Đúng, em rất phù hợp.”

“Hả?”

Đó là tại sao tôi chọn cầm súng lên với lòng căm thù bọn Sabbath.

Để giết càng nhiều kẻ thù càng tốt.

Khi tôi định tiếp tục cuộc trò chuyện…

“Touri, em nghĩ chị không ghét bọn Sabbath ư?”

Mắt chị lạnh như băng.

Giọng chị trầm hơn bao giờ hết.

“Chị khá chắc là chị ghét họ hơn em nhiều.”

“…”

“Đó là tại sao chị cần phải cứu càng nhiều đồng minh càng tốt để họ có thể giết thay chị.”

Khi tôi nghĩ lại thì, không thể nào chị không ghét họ.

Chị đã mất rất nhiều người thân yêu vì quân lính Sabbatian.

Sau khi chứng kiến quá nhiều người thân yêu bị giết, không thể nào cô ấy không có bất kỳ cảm xúc nào với những người lính Sabbatian.

“Touri. Nếu em thực sự hận bọn Sabbath, thì hãy giúp chị.”

Trong đôi mắt vô cảm, như búp bê của Reialyu, tôi nhìn thấy một bóng tối sâu thẳm hơn nhiều so với tôi.

“…Em xin lỗi, nhưng em đã được ra lệnh là thành lập một đại đội bộ binh.”

“Quân y thực sự có giá trị… Cấp trên đang nghĩ cái quái gì thế?”

Reitalyu thậm chí còn căm ghét chúng hơn cả tôi. 

Nhưng chị vẫn che giấu tất cả, tỏ ra vui vẻ và có ý chí mạnh mẽ.

…Nếu đúng như vậy thì tôi rất ngạc nhiên.

“Đây là lệnh của Trung tá Renvel. Em yêu cầu Giám đốc Reitalyu điều động quân y đến đại đội chúng tôi.”

“Chị hiểu. Dù sao thì đó cũng là lệnh. Nhưng chị cũng sẽ thúc đẩy để đưa em trở lại bộ y tế.”

“Đã hiểu. Em sẽ để cấp trên quyết định vị trí của em.”

“Tốt. Chị sẽ đưa em về sớm thôi. Chỉ cần chờ thôi, Touri!”

Nói xong, Reitalyu mỉm cười ấm áp và ôm tôi lần nữa.

Chỉ trong khoảnh khắc, khuôn mặt vô cảm như búp bê của Reitalyu đã hiện ra.

…Có lẽ đó mới là khuôn mặt thật của chị.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Dịch nhanh vcl
10 điểm không nói nhiều
Xem thêm