TS Medic's Battlefield Di...
Masa Kitama daichi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 8 - Kì tích Argalia

Anh hùng của Flamel - Arc 8 Interlude 1

12 Bình luận - Độ dài: 4,615 từ - Cập nhật:

────Arunoma. Anh sẽ lại đến thăm em chứ?

Cô gái trẻ vừa nói vừa kéo tay chàng trai.

────Được, anh hứa. Anh nhất định sẽ đến và làm em cười.

Chàng trai đáp lại và nhẹ nhàng nắm lấy tay cô gái.

────Được rồi, em tin anh. Em sẽ đợi anh.

Arunoma Diskens, một ngôi sao sàn diễn của Flamel, đã hứa tại một ngôi làng nông thôn ở Austin.

Anh hứa sẽ lại biểu diễn một vở kịch tuyệt vời trước mặt cô gái trẻ.

Cô gái đã mất cha mẹ, được một thương gia nhận nuôi và sống như một nô lệ.

Đôi mắt cô không còn chút ánh sáng hay hy vọng, như thể cô chỉ là một con búp bê.

Những đứa trẻ mồ côi như vậy không phải là hiếm vào thời đó.

“Anh muốn em xem từ vị trí tốt nhất.”

Arunoma thuyết phục đồng bọn của mình biểu diễn một tiết mục chỉ dành cho cô gái.

Đó là câu chuyện về một nô lệ nghèo khổ lớn lên, thành đạt và trở thành một người đàn ông giàu có.

Cô gái được mời đã bị cuốn hút và trở nên say mê vở kịch.

“Em vẫn còn nhiều tương lai lắm.”

“Vâng.”

Sân khấu có sức mạnh lay động trái tim con người.

Ngay cả khi đó là một giấc mơ kỳ ảo, nó vẫn có thể mang lại hy vọng cho ai đó.

Từ ngày hôm sau, cô gái trở nên tràn đầy năng lượng hơn hẳn.

Cô bắt đầu giải quyết các nhiệm vụ được thương gia giao với sức sống mới.

Đối với Arunoma, buổi biểu diễn ở ngôi làng nhỏ đó là một “thành công lớn”.

Bởi vì cô gái đã bắt đầu tự mình bước tới ước mơ và hy vọng.

Sau khi tạm biệt cô gái giờ đây tràn đầy sức sống, Arunoma tiếp tục đi lưu diễn khắp Austin.

Để đem lại hy vọng cho những đứa trẻ tuyệt vọng như cô bé.

Anh tin rằng đây chính là sứ mệnh của diễn viên sân khấu Arunoma.

Arunoma quả quyết tin rằng mình là “nhân vật chính” của thế giới.

Anh nghĩ chỉ cần anh hành động theo cách phù hợp với vai trò nhân vật chính thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Arunoma đã hành động hết mình vì lợi ích của người khác.

Đây chính là hình ảnh lý tưởng của anh về một nhân vật chính.

Sau khi biểu diễn ở Austin khoảng một năm, Arunoma và đoàn kịch của anh đã lên kế hoạch quay trở lại Flamel.

Đúng như lời hứa, Arunoma đã quay trở lại ngôi làng nơi cô gái sinh sống.

“Hmm? Đi xa hơn nữa thì nguy hiểm lắm.”

Tuy nhiên…

“Ý anh là sao khi nói nguy hiểm?”

“Quân đội Sabbath đã tấn công. Ngôi làng phía trước đã bị cướp phá và không còn ai sống sót.”

Dân làng đã bị Quân đội Sabbath tàn sát dã man trong Cuộc tiến công Sylph.

…Arunoma đã không thể thực hiện được lời hứa với cô gái.

Anh thậm chí còn không thể đến thăm mộ hay tỏ lòng thành kính.

Vào thời điểm đó, Austin đang bị quân đội Sabbath càn quét khắp nơi.

Arunoma và đoàn của anh buộc phải vội vã chạy trốn trở về quê hương Flamel.

Trong khi đó, anh vẫn tiếp tục nghi ngờ liệu đây có thực sự là hành vi phù hợp với một “nhân vật chính” hay không.

────Tại sao một đứa trẻ như em lại là một người lính?

Sau khi hoàn thành buổi biểu diễn cuối cùng của mình tại thủ đô Winn,

Arunoma hỏi một nữ quân nhân trẻ trong khán phòng.

────Nếu sự hiện diện của tôi có thể giúp ích cho ai đó thì thật tuyệt vời phải không?

Người lính trẻ vô cảm trả lời Arunoma.

────Em không sợ chiến tranh sao?

Khi Arunoma hỏi thêm, cô gái trả lời với vẻ mặt bối rối.

────Tôi sợ, nhưng nếu có thể cứu sống người khác…

Người mà Arunoma gặp là một cô gái quân y trẻ đến từ Quân đội Austin.

Arunoma thực sự ấn tượng với vẻ ngoài mong manh nhưng mạnh mẽ của cô.

Người quân y cho biết cô đã kìm nén nỗi sợ hãi và tiến ra chiến trường để cứu những người khác.

────À, đây chính là điều tôi cần phải làm.

Cảm thấy như vậy, Arunoma đã tình nguyện gia nhập quân đội của Austin.

Đây cũng là hành động chuộc lỗi của anh với cô gái ở ngôi làng bị phá hủy.

Arunoma phục vụ quân đội của Austin với sự tận tụy như một cấp dưới của cô quân y trẻ.

Anh phải đối mặt với sự chuyên quyền của cấp trên, mất đi đồng đội và gặp phải nguy hiểm nhiều lần.

Tuy nhiên, mỗi lần như vậy, ông đều vượt qua được những thử thách này như thể được số phận dẫn dắt.

Anh dự định sẽ mang chiến thắng về cho Austin cùng với cô quân y trẻ với tư cách là “nhân vật chính”.

“Binh nhì Quân y Arunoma. Anh bị tình nghi là gián điệp.”

“C-Cái gì? Sao tự nhiên lại thế?”

Nhưng số phận một lần nữa lại quay lưng với Arunoma.

Sau khi Flamel tuyên chiến, anh đã bị bắt giữ vì nghi ngờ là gián điệp.

“Nói thật đi. Làm sao anh gửi thông tin cho Flamel được?!”

“Tôi không phải là gián điệp! Tôi không liên lạc gì với quê hương mình cả!”

“Đừng nói dối!”

Anh bị buộc tội về những tội mà anh không phạm phải và phải chịu sự tra tấn dã man.

Arunoma chịu đựng điều đó, tin rằng với tư cách là một “nhân vật chính”, anh phải chịu đựng những thử thách như vậy.

Ngay cả khi cô quân y trẻ cố gắng giúp anh ta trốn thoát, anh ta vẫn từ chối.

Anh tin rằng nghi ngờ mình là gián điệp cuối cùng sẽ được giải tỏa.

Kết quả là…

────Anh có muốn gặp tiểu đội trưởng của mình không?

Cô quân y trẻ luôn ở bên cạnh anh…

────Cô ta chết rồi. Tôi dùng cô ta làm mồi nhử để giữ lại quân nhu.

Vì anh ta mà cô đã bị quân đội của Austin giết chết.

Arunoma được thả ra với một khoản tiền đi lại nhỏ.

Cảm thấy chán nản và tuyệt vọng, Arunoma trở về quê hương.

Quân đội Austin mà anh từng phục vụ hóa ra lại là loại quân đội sử dụng một cô gái trẻ làm mồi nhử.

Hoặc có lẽ cô quân y trẻ đã bị biến thành mồi nhử vì nỗ lực giúp Arunoma trốn thoát của cô đã bị phát hiện.

Nếu vậy thì chính Arunoma là người đã giết cô ấy.

Những suy nghĩ như vậy cứ cứa vào tim Arunoma.

Sau khi trở về Flamel, Arunoma nghỉ hưu tại một ngôi làng nông thôn ở quê hương mình.

Anh xây nhà bằng số tiền kiếm được từ nghề diễn viên và thường xuyên biểu diễn ở một nhà hát nhỏ để kiếm sống.

Arunoma đã quá mệt mỏi vì chiến tranh.

Vì vậy, anh không có ý định gia nhập Quân đội Flamel.

────Tôi không phải là nhân vật chính.

────Tôi nên ngừng kiêu ngạo như vậy.

Lòng anh nặng trĩu với nỗi cam chịu.

Từ bỏ việc trở thành nhân vật chính, Arunoma bắt đầu cuộc sống ẩn dật ở vùng nông thôn Flamel.

Tuy nhiên, ngọn lửa chiến tranh một lần nữa lại lan đến anh.

Chiến dịch xâm lược được gọi là Cuộc tiến công Bern đã được tiến hành, và các ngôi làng dẫn đến thủ đô đã bị đốt cháy và cướp bóc liên tiếp.

Tuyến đường Quân đội Austin càn quét bao gồm ngôi làng nơi Arunoma đang ở.

…Một lần nữa anh lại buộc phải đối mặt với chiến tranh.

“Tôi biết rõ phương pháp của họ!”

Hầu hết dân làng ở nông thôn đều nghèo đói.

Những người có điều kiện sẽ di tản đến thủ đô, nhưng đối với hầu hết dân làng, cánh đồng chính là nguồn sống của họ.

Vì vậy, dân làng đã tự trang bị vũ khí và cố gắng chống lại Quân đội Austin.

“Hãy tập hợp dưới trướng ta, hỡi những chiến binh dũng cảm của Flamel! Cùng nhau, chúng ta sẽ đánh bại lũ quỷ dữ của Austin!”

Tuy nhiên, ngay cả khi các lực lượng nhỏ liên kết lại với nhau, chúng cũng sẽ bị đánh bại từng người một.

Nghĩ vậy, Arunoma tập hợp lực lượng các ngôi làng xung quanh thủ đô và tổ chức một đội quân tình nguyện lớn.

Anh có kỹ năng hùng biện có được thông qua sân khấu và kiến thức về chiến tranh chiến hào mà anh đã học được trong Quân đội Austin.

Với người dân, Arunoma hẳn giống như một vị cứu tinh.

Khi ngày càng có nhiều quân tình nguyện tập hợp dưới quyền ông, Quân đội tình nguyện Arunoma được thành lập.

Anh muốn ít nhất là phản công lại thứ khủng khiếp mang tên chiến tranh.

“Arunoma, những người đàn ông ở làng Wect đã gia nhập với chúng ta. Họ muốn cùng nhau chiến đấu.”

“Cảm ơn, tôi sẽ chào đón họ. Chúng ta cần mở rộng chiến hào hơn nữa.”

Nhưng Arunoma chỉ làm quân y ở Austin.

Anh chỉ truyền lại những gì anh thấy về chiến hào và không có kiến thức về chỉ huy chiến lược chi tiết.

“Họ đến rồi! Quân đội Austin!”

“Đ-Đông quá.”

Nhìn thấy quân đội Austin hùng mạnh đang tiến tới, Arunoma vô cùng sợ hãi.

Tổng số tình nguyện viên mà Arunoma tập hợp được chỉ có vài nghìn.

Quân đội Austin ở phía trước dường như có sức mạnh lớn hơn gấp mười lần.

“Liệu chúng ta có thực sự có thể chiến thắng một đội quân lớn như vậy không?”

“…”

Arunoma bhông hề biết, anh một lần nữa lại đóng vai “nhân vật chính”.

Và anh ta sắp kéo nhiều dân làng vào một trận chiến liều lĩnh mà không có cơ hội chiến thắng.

Nếu Arunoma là một “nhân vật chính” thực thụ, anh sẽ tự tin khoác lác rằng có thể đẩy lui quân đội Austin.

Tuy nhiên, anh đã mất tự tin và đang tuyệt vọng, tin rằng mình không bao giờ có thể thực hiện được phép màu như vậy.

──── Arunoma, anh thật may mắn. Hãy biết ơn vì may mắn được trò chuyện với tôi vào ngày hôm nay, ngay lúc này.

Tuy nhiên, ngay trước khi Quân đội Tình nguyện bị đánh bại, một nữ sĩ quan đã xuất hiện trong lều của Arunoma.

Với làn da trắng như tiên và đôi mắt tràn đầy sự tự tin rực rỡ,

Người anh hùng đã gặp “Thiên tài chiến thuật” Sylph Nova, người sẽ làm thay đổi lịch sử.

“Liệu kẻ địch có thực sự hành động như lời cô nói không?”

“Tất nhiên. Nếu tôi sai, anh có thể chặt đầu tôi và trưng bày cơ thể tôi ở bất cứ đâu anh muốn.”

“Được, tôi sẽ tin cô.”

“Một quyết định sáng suốt.”

Arunoma coi cuộc gặp gỡ của anh với cô là định mệnh.

Trực giác của anh nhận ra rằng mình nên tin tưởng Sylph.

“Anh đã thắng, Arunoma Diskens.”

Theo trực giác đó, anh giao phó quyền chỉ huy lực lượng dân quân cho cô.

Kết quả là, Quân đội Austin phơi thây trước các chiến hào do Arunoma và quân của anh xây dựng.

Quân đội tình nguyện Arunoma đã giành được chiến thắng to lớn khi một mình đẩy lùi lực lượng chủ lực của Austin.

“Ah! Thật tình! Đất nước này cũng toàn bọn ngốc!!”

“Làm ơn bình tĩnh lại đi, Sylph.”

Đáng ngạc nhiên thay, Sylph lại khá dễ bị kích động.

Lúc Arunoma và những người khác đang uống rượu ăn mừng chiến thắng, thì cô ấy đang hét vào thiết bị liên lạc.

“Tại sao cô lại tức giận vậy, Cố vấn? Đêm nay không phải là bữa tiệc chiến thắng sao?”

“Được rồi, các anh có thể làm ồn và vui mừng thế nào cũng được. Từ giờ trở đi, đó là nhiệm vụ của Quân đội chính quy của Flamel.”

“Ý cô là gì?”

“Chúng ta chỉ đẩy lui được quân đội Austin mà không gây ra thiệt hại đáng kể nào. Nên chúng ta cần phải truy đuổi và tiêu diệt chúng hoàn toàn, nhưng… tại sao quân đội của đất nước này lại không hành động?”

“Gah!”

Sylph Nova kêu lên, mặt đỏ bừng vì tức giận.

Khi Arunoma lần đầu gặp cô, anh nghĩ cô có vẻ gì đó bí ẩn, nhưng hóa ra cô lại khá dễ xúc động.

“Xin hãy bình tĩnh, thưa Cố vấn. Tôi nghe nói quân tiếp viện của Aerys sẽ sớm đến. Chúng ta có lợi thế về quân số. Chỉ cần giữ được nơi này là đủ rồi.”

“Quân đội Aerys chỉ có những con số như thế thì có giá trị gì chứ… Không, đợi đã…”

Arunoma, không thể chịu đựng được bầu không khí căng thẳng, đã nhẹ nhàng đến giúp Sylph bình tĩnh lại.

Nghe thấy lời anh nói, cô mở to mắt và nhảy dựng lên vì phấn khích.

“Arunoma, anh nói rất đúng!”

“T-Thật sao?”

“Đúng vậy. Quân đội của Aerys có hai vạn quân đang nhàn rỗi. Chúng ta nên để họ truy đuổi kẻ thù. Đúng vậy, Elijah, đưa bản đồ cho tôi. Bản đồ…”

“Đây ạ.”

“Được rồi, đợi một chút, mmm, mmm, mmm.”

Nhìn nhiều biểu cảm của Sylph, Arunoma mỉm cười gượng gạo.

Bên ngoài Sylph trông giống như một người trưởng thành, nhưng bên trong, cô ấy chỉ giống như một cô gái trẻ.

“Vị trí hiện tại của quân Aerys có lẽ ở quanh đây. Nếu chúng ta đổi hướng và tấn công bất ngờ, chúng ta có thể đánh bại Quân đội Austin!”

“…Ngài Sylph, với địa hình này, nếu chúng đóng quân tại Argalia—”

“Chính xác, Elijah! Cuộc tấn công bất ngờ sẽ bị ngăn chặn nếu chúng đóng quân tại Argalia. Đó là lý do tại sao tôi muốn lực lượng chủ lực của Flamer di chuyển.”

“T-Tôi hiểu rồi.”

“Đúng như mong đợi từ phụ tá của tôi, cô có con mắt chiến lược tuyệt vời.”

Sylph khen ngợi Elijah, nữ quân nhân, với một chút càu nhàu.

Elijah đỏ mặt vì xấu hổ.

“Nhưng hãy yên tâm. Quân đội Austin nhiều khả năng sẽ không đóng quân ở Argalia đâu.”

“Sao ngài có thể chắc chắn vậy?”

“Bởi vì họ không có đủ quân. Họ chỉ có thể phòng thủ Engei hoặc Argalia.”

“Liệu họ có khả năng chọn bảo vệ Argalia không?”

“Họ chỉ có những vị chỉ huy ‘cổ hủ’. Chính họ là những người đã xích Bern Valou lại bấy lâu nay; họ sẽ không từ bỏ Engei.”

Sylph nói với quả quyết không lay chuyển như thể cô đã chứng kiến cuộc họp ở Austin.

“Những kẻ duy nhất nổi bật trong số họ là Bern Valou và người phụ nữ đáng ghét kia. Những kẻ còn lại chỉ là những con rối gỗ.”

Chiến thuật gia thiên tài Sylph Nova.

Đôi mắt cô ấy sáng lên khi cô ấy nói một cách tự tin.

“Tôi gần như chắc chắn rằng cuộc tấn công bất ngờ này sẽ thành công. Nếu chúng ta may mắn, có thể chúng sẽ không nghĩ đến việc đưa quân đến Argalia.”

“Nếu ngài Sylph đã nói vậy thì chắc chắn phải là đúng rồi.”

“Thật đấy, bọn chúng thật thảm hại. Tôi nguyền rủa sự bất tài của đất nước tôi khi bị đánh bại bởi những kẻ như vậy.”

Sylph cười sảng khoái và mở một chai Vok quý giá.

Người Sabbath nổi tiếng với việc uống rượu ngay cả trong những cuộc trò chuyện thông thường.

“Nhân tiện, Cố vấn, người phụ nữ đáng ghét mà cô vừa nhắc đến là ai vậy?”

“…Đừng hỏi về chuyện đó nữa, Arunoma. Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt cô ấy thôi là tôi đã nổi da gà rồi.”

“X-Xin lỗi.”

Khi Arunoma tình cờ hỏi về “người phụ nữ đáng ghét”, Sylph Nova trừng mắt nhìn anh ta với vẻ mặt chỉ có thể diễn tả là quái dị.

Đó là cái nhìn thể hiện sự ghê tởm vượt xa cảm giác mà người ta có thể cảm thấy khi chứng kiến ai đó rơi xuống cống.

“…Tôi không thể và sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta. Cô ta là kẻ thù của tôi. Một kẻ thù cấp Ace, một kẻ đáng sợ nhất.”

“Thật chứ?”

“Tuy nhiên, cô ta là chỉ huy tiền tuyến. Có lẽ cô ta sẽ không can thiệp vào Bộ Tổng tham mưu của họ.”

Sylph nói và nhận được một tờ giấy từ phụ tá của cô, Elijah.

Sau đó, trong khi nhấp một ngụm Vok, cô bắt đầu viết một kế hoạch hành động.

Có vẻ như nó được viết bằng tiếng Aeris chứ không phải Flamel.

“Cô có thể viết bằng tiếng Aeris à Cố vấn?”

“Anh không thể làm sĩ quan tham mưu nếu không làm được nhiều như vậy. Tôi sẽ lo liệu phần còn lại, nên anh cứ đi chơi vui vẻ với đồng đội đi.”

“A-Ah, được rồi.”

“Chúng ta sẽ kết liễu Austin bằng cuộc tấn công bất ngờ này của Aerys. Không cần đến lực lượng dân quân của anh đâu.”

Sylph hào hứng lướt bút trên các tài liệu với suy nghĩ: “Chúng ta có thể chiến thắng”.

Arunoma coi hành động của cô là “điềm báo thất bại” theo thuật ngữ sân khấu.

“Cố vấn? Tôi hơi tò mò…”

“Đó là gì?”

“Chúng ta có thể tự mình thay đổi hướng đi của quân đội Aerys không?”

“Tất nhiên là được. Điều này sẽ quyết định kết quả của cuộc chiến. Sẽ chẳng ai phàn nàn nếu kết quả tốt đẹp.”

Arunoma đã khéo léo nêu lên mối lo ngại này, nhưng Sylph Nova không quan tâm.

Cô tiếp tục viết nhanh trong khi thở ra mùi rượu Vok.

“Hơn nữa, tôi không ra ‘mệnh lệnh’ cho các chỉ huy của Quân đoàn Aerys. Tôi chỉ cung cấp thông tin và một kế hoạch tốt thôi.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Họ có hành động hay không là tùy họ. Chà, không vị tướng nào lại bỏ lỡ cơ hội giành chiến thắng vĩ đại như vậy!”

Sylph đang rất phấn khởi.

“Nếu kế hoạch của tôi thất bại, tôi sẽ nhảy khỏa thân hoặc làm bất cứ điều gì! Hahaha!”

“…”

Cô tuyên bố điều này và càng củng cố thêm điềm báo.

“Báo cáo. Có vẻ như quân đội Aerys đã bị tấn công bất ngờ và bị quân Austin bảo vệ Argalia đẩy lùi!”

“…”

Vài ngày sau, đúng như dự đoán…

Báo cáo về thất bại của Quân đội Aerys đã đến Quân đội tình nguyện Arunoma.

“…Cố vấn?”

“T-Trận chiến… như nào?”

Có vẻ như quân của Austin đã lường trước được cuộc tấn công bất ngờ của cô và đã thiết lập các vị trí phòng thủ tại Argalia.

Khuôn mặt của Sylph tái nhợt khi nghe báo cáo của người đưa tin.

“Lực lượng phòng thủ ước tính của Quân đội Austin là một vạn quân. Mặc dù Quân đội Aerys chỉ chịu thương vong nhỏ, nhưng quân địch đã củng cố phòng thủ, khiến việc đột phá trở nên khó khăn.”

“Đừng đùa nữa! Họ không thể bảo vệ Engei với số lượng quân như vậy được, phải không!? Hay là có gián điệp nào đó đã rò rỉ thông tin!?”

Sau khi nghe báo cáo, Sylph ôm đầu thất vọng.

Người phụ tá Elijah của cô chỉ có thể lo lắng theo dõi.

“Quân Aerys đã dừng tiến quân để tái tiếp tế. Có vẻ như họ dự định tiếp tục hành quân về Engei vào tháng tới.”

“Họ sẽ tái tổ chức vào tháng tới… Ugh, đây là cơ hội ngàn năm có một thế mà.”

Nghĩa là Flamel đã mất đi cơ hội lớn để giáng một đòn chí tử vào Quân đội Austin.

Arunoma không hiểu nhiều về quân sự, nhưng anh nhận ra rằng đây là một thất bại nghiêm trọng từ thái độ của Sylph.

“Tại quân đội Flamel hết đấy! Cái bọn chỉ huy đang bảo vệ thủ đô mà không nắm lấy cơ hội này —thật thảm hại!”

“L-Làm ơn bình tĩnh lại đi, thưa Ngài Sylph. Arunoma đang nhìn đấy ạ.”

“Nhưng!!”

Sau đó, như để giải tỏa cơn giận, Sylph nổi giận với Quân đội Flamel, những kẻ chỉ đang bảo vệ thủ đô.

Khi Elijah đã xoay xở trấn tĩnh cô, Sylph hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

“…Đúng vậy. Tôi cũng đã đoán sai hướng di chuyển của kẻ địch. Tôi không thể chỉ đổ lỗi cho Flamel được.”

“Ngài đã bình tĩnh lại chưa, Sylph-sama?”

“Nhưng tôi không hiểu. Thật khó hiểu. Dù vậy, liệu họ có thực sự liều lĩnh để ngỏ Engei mà gửi 10.000 quân đến Argalia không?”

Sylph im lặng một lúc.

Sau đó, với giọng nói vô cùng đau đớn, cô lẩm bẩm:

“À, chiến tranh quả thực không diễn ra như kế hoạch. Giờ đây, ngày kết thúc chiến tranh dường như còn xa vời hơn nữa.”

Và rồi cô chìm vào im lặng.

“Arunoma, tôi cần sức mạnh của anh.”

Ngay sau đó, Sylph được triệu tập đến tiền tuyến gần biên giới.

Cô sẽ bị thẩm vấn về yêu cầu tăng viện từ Aerys.

“Tôi là sĩ quan của Quân đội Sabbath và tôi không có liên quan gì đến anh.”

“…”

“Nhưng tôi là người biết rõ nhất cách đánh bại Austin.”

Tuy nhiên, Sylph Nova không đi một mình và cúi đầu trước Arunoma.

“Tôi cần kết quả. Kết quả để Flamel đồng ý với yêu cầu của chúng tôi.”

“Những yêu cầu này là gì?”

“Thành lập Chính phủ Lâm thời Liên bang Sabbath. Chắc chắn đây cũng là điều có lợi cho Flamel.”

Thành thật mà nói, Arunoma ghét người Sabbath.

Anh ta đã nghe nói rằng Quân đội Sabbath đã giết cô gái ở ngôi làng đó tại Austin.

“Tôi sẽ tuyên bố luôn. ‘Hội đồng Công nhân’ cai quản quê hương ta sẽ giải thể trong vòng vài năm nữa. Khi điều đó xảy ra, Sabbath sẽ bị hủy diệt nếu không có một cơ quan quản lý thích hợp.”

“…”

“Tôi muốn bảo vệ quê hương mình. …Tôi muốn cứu những người dân Sabbath đang bị lừa đảo bởi những giấc mộng hão huyền.”

Sylph Nova, tỏ vẻ tuyệt vọng, cúi đầu cầu xin Arunoma.

Mặc dù rất kiêu hãnh, cô vẫn tha thiết cầu xin anh.

“Xin hãy thành lập một đội quân chung với tàn quân của Quân đội Sabbath. Chỉ cần tên của ngài vẫn là biểu tượng là được.”

“Ý cô là tôi sẽ là chỉ huy à?”

“Đúng bậy. Miễn là tên Sabbath được đưa vào tên của quân đội.”

Arunoma bị ấn tượng bởi thái độ chân thành của Sylph.

Nếu bỏ mặc để Quân đội Austin hoành hành, quê hương của anh, Flamel, có thể bị phá hủy.

Và Sylph Nova chắc chắn là một chiến lược gia có năng lực.

“Nếu tôi chấp nhận yêu cầu của cô, tôi phải làm gì?”

“Cứ tiếp tục là chính mình. Là triệu tập và chỉ huy mọi người, hãy thực hiện ‘diễn’ như một anh hùng.”

“Vậy cô muốn tôi ‘diễn’ à?”

“Ừ. Như một anh hùng của Flamel.”

Sau một lúc do dự, Arunoma nắm lấy tay Sylph.

Bởi vì anh cảm thấy đây chính là điều mà Arunoma, “nhân vật chính”, nên làm.

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ trông cậy vào cô, Cố vấn.”

“Cứ tin vào tôi.”

Sau khi bắt tay, Sylph vui vẻ nói:

“Tôi sẽ biến anh thành một ‘anh hùng’ thực thụ.”

Và thế là Quân đội tình nguyện Arunoma đã hợp lực với lực lượng còn lại của quân đội Sabbath cũ.

Những người tình nguyện tụ tập đã bị thu hút bởi sức hút của Arunoma, và hơn 80% trong số họ đã theo anh ra tiền tuyến.

“Các bạn sẽ không còn là quân đội tình nguyện nữa, mà sẽ được đối xử như một Quân đội Liên minh Flamer-Sabbath chính thức.”

Họ đã nhận được sự hỗ trợ từ quân Đồng minh về quân nhu trên đường đi.

Đối với Flamel, một đơn vị hữu ích đột nhiên xuất hiện từ trong nước.

Nhờ sự ảnh hưởng của Sylph, sự hỗ trợ rất hào phóng.

“Chúng ta đã đạt được những kết quả đáng kể. Chúng ta cũng có thể sẽ nhận được mức lương đáng kể.”

Vì vậy, Quân đội tình nguyện Arunoma, với tư cách là một “đơn vị anh hùng”, đã hành quân về biên giới trong một cuộc chuyến đi bán khải hoàn.

Sự xuất hiện của họ được chào đón bằng tiếng reo hò.

“Bây giờ, hãy cho Austin thấy địa ngục.”

Cùng lúc đó…

“Hả?”

“Cái quái gì thế?”

Một tờ báo phát hành ở Austin đã được chuyển đến lực lượng Đồng minh.

“Sao họ lại lan truyền những điều vô lý như vậy? Austin đang nghĩ gì vậy?”

“Hahaha, thật nực cười khi thấy họ nói dối tệ đến thế.”

Khi Sylph đến tiền tuyến, tờ báo gần như bị coi như một trò đùa.

Những người lính Aerys đặc biệt thích thú cười nhạo chuyện đó.

“…150 quân ở Argalia? Thật là một sự phóng đại vô lý.”

“Những người xuất bản tờ báo này có lẽ không hiểu biết gì về quân sự. Nếu họ có kinh nghiệm quân sự, họ sẽ đưa ra một con số thực tế hơn.”

Nhưng Sylph Nova…

Cô nhìn lên bầu trời và ngã quỵ ngay khi nhìn thấy tờ báo Austin.

“N-Ngài Sylph?”

“À, tôi hiểu rồi.”

Cô gái thiên tài phát ra giọng nói vừa khóc vừa cười.

Cô ấy trải tờ báo ra với vẻ mặt hung dữ và lẩm bẩm bằng giọng run rẩy đầy oán giận.

“Vậy là cô đã ở đó…”

Tờ báo đã nêu bật:

Tên của Thiếu úy Touri Lowe [Lucky Carry].

--------------------

Touri thì là một người đầy bi kịch, mất gần như tất cả người thân.

Nhưng Sylph bị tất cả mọi người ruồng bỏ. Đất nước ruồng bỏ, gia đình mất hết, bạn bè phản bội, và quân Đồng Minh không tin tưởng, cả việc truy đuổi Quân đội miền Nam cũng chỉ mang tính hình thức. Một “nữ chính” của thể loại bi kịch.

Arunoma may mắn nhất trong cả ba, ít ra thì cũng mới mất vài người không quen lắm, và có lẽ là Touri (Arunoma chưa biết Touri còn sống). Một “Nhân vật chính” điển hình của loại truyện chiến tranh.

Còn Bern thì… khỏi nói đi, hắn ta không phải con người. Một “phản diện” điển hình.

Tác giả xây dựng các nhân vật này khá tốt, viết truyện xoay quanh ai cũng được luôn =/. Đến cả Bern thì cũng có thể miêu tả như Tanya bên Youjo Senki để tẩy trắng được luôn mà.

Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

Hình như còn thiếu đoạn nhảy n*de :))
Xem thêm
Với Sylph thì chết còn hơn làm cái ấy, Touri thì đc 🐧
Xem thêm
@Ích Nghĩa: quân tử nhất ngôn , luôn nói hai lời :))
Xem thêm
thằng bern mà ở trong youjo senki chắc bị tanya cho nghe bài trình mỗi ngày :))
Xem thêm
Bern nên cảm thấy man mắn khi ko làm đồng nghiệp với Tanya chứ với cái khả năng cầm quân này thì có khi tự tay Tanya xử bắn luôn vì tội khinh địch và khiến khả năng chiến thắng bay màu :)))))
Xem thêm
@Mocchauxanh2: thề t nghĩ mà hài ẻ , 2 bên đều cũng cùng 1 trường hợp là sắp thắng lại thua nhưng t thấy thằng bern nó cứ skibidi , tự nhiên ló đầu ra chiến trường làm khỉ khô j ?
Xem thêm
Xem thêm 6 trả lời