TS Medic's Battlefield Di...
Masa Kitama daichi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 9 - Trận phòng thủ Engei

Chương 164

4 Bình luận - Độ dài: 2,383 từ - Cập nhật:

Nhờ chiến thắng của chúng tôi trong Trận Argalia đã thay đổi đáng kể số phận của Austin.

Nếu Argalia thất thủ, thủ đô Winn cũng sẽ thất thủ trong vòng một năm.

Theo nghĩa đó, việc chúng tôi được tôn vinh là điều hoàn toàn hợp lý.

Trận Argalia được đưa tin trên báo đài, và tin tức về chiến công của Đại đội Touri lan truyền khắp Austin.

Chiến thắng đó là sản phẩm của sự may mắn.

Tôi tin rằng đó là một kì tích sinh ra từ sự kết hợp của nhiều yếu tố, bao gồm quyết tâm của đồng đội tôi, sự thiếu hiểu biết của Quân đội Aerys về chiến tranh hiện đại và địa hình Argalia.

Tuy nhiên, chỉ có kết quả được nêu bật và tôi được khen ngợi như thể tôi là một “vị chỉ huy thiên tài”.

“Nữ thần chiến tranh”, “công chúa”, “thiên thần” và nhiều cụm từ hoa mỹ, vượt quá sự thật khác được sử dụng.

Tôi đã nhận được quá nhiều lời khen ngợi đến nỗi tôi cảm thấy mệt mỏi vì phải khiêm tốn.

Phản ứng của người dân Austin khi đọc bài báo khá trái chiều.

Một mặt, có một số người tin vào những gì được viết trong bài báo và hết lời khen ngợi chúng tôi.

Mặt khác, nhiều người tỏ ra nghi ngờ, cho rằng đây là sự phóng đại hoặc tuyên truyền.

Trên thực tế, nếu kết quả của trận chiến được tô vẽ thêm nữa thì nó sẽ mất đi độ tin cậy.

Rõ ràng là thời báo Winn, thường có xu hướng phóng đại kết quả của các trận chiến, lần này chỉ đưa tin về sự thật.

Tuy nhiên, có một điều chúng tôi không được quên.

Thất bại của Bern Valou trong việc chiếm thủ đô đã làm cuộc chiến đảo chiều, gây bất lợi của chúng tôi.

Cuộc viễn chinh đấy đã làm cạn kiện ngân khố Austin.

Với năng lực sản xuất yếu kém, chúng tôi sẽ gặp bất lợi trong một cuộc chiến tiêu hao.

Chúng tôi không thể cạnh tranh với năng lực sản xuất của Flamel và Aerys ngay cả khi có sự hỗ trợ của Sabbath.

Một trận chiến quyết định nhanh chóng là con đường duy nhất dẫn đến chiến thắng của chúng tôi.

Tuy nhiên, vì Bern đã rút lui, cơ hội chiến thắng của Austin đã mất.

Từ nay trở đi, chúng tôi càng tiếp tục chiến tranh, chúng ta sẽ càng bị dồn vào chân tường, ngày càng sát với việc bị “chiếu hết”.

Vào thời điểm này, chính phủ đã thay đổi chính sách sang “hòa bình” và bắt đầu tìm kiếm các điều kiện để chấm dứt chiến tranh.

Tất cả những gì Austin trông đợi chỉ là một trận hòa hoặc một trận thua.

…Một tình huống tuyệt vọng.

“Những chiến binh dũng cảm tụ họp ở đây hôm nay là niềm tự hào của Austin.”

Tuy nhiên, “kì tích” chỉ 150 người đánh bật hai vạn quân địch đã đủ để che giấu điều đó.

“Thiếu úy Touri. Cô đã thể hiện khả năng chỉ huy xuất sắc ở Argalia và đóng góp quan trọng vào chiến thắng này. Chúng tôi sẽ tuyên dương những thành tích của cô ở đây.”

“Đây là vinh dự của tôi, thưa Bệ hạ.”

Khi Đại đội Touri đến thủ đô, chúng tôi được Hoàng đế triệu tập và trao tặng huy chương.

Giữa đám đông lớn, Đức Vua đích thân đưa ra lời động viên.

“Chiến thắng là điều chắc chắn với những người lính như cô. Thật đáng an tâm.”

“Tôi nào có đáng để nhận những lời đấy của ngài.”

Không một người lính nào muốn tham gia vào một cuộc chiến mà không có cơ hội chiến thắng.

‘Nếu chúng ta cố gắng hơn một chút, chúng ta có thể chiến thắng, và nếu chiến thắng, chúng ta có thể sống một cuộc sống giàu có.’

Cho đến giờ, họ vẫn bị lừa dối bởi những lời đường mật ấy và hướng đến chiến trường.

“Lễ trao giải đến đây là kết thúc. Ta muốn mỗi người trong các khanh hãy tiếp tục phục vụ Austin.”

“Xin tuân lệnh, thưa Bệ hạ.”

Quân đội Austin, hiện đã cạn kiệt quân nhu, không còn tương lai.

Austin hiện đang dựa vào Sabbath để được hỗ trợ sản xuất thực phẩm và vũ khí.

Nói cách khác, chúng tôi chỉ có thể tiếp tục chiến tranh nếu Sabbath vẫn còn viện trợ.

Flamel và Aerys vẫn còn rất nhiều tài nguyên.

Họ chỉ cần chịu thêm một chút thương vong.

Austin muốn gây ra đủ thiệt hại cho họ để họ không thể tiến hành chiến tranh trong nhiều thập kỷ.

Có vẻ như họ đã chuẩn bị tham gia vào hoạt động ngoại giao và tạo ra hòa bình ở mức độ vừa phải.

Vào thời điểm này, Quân đội Austin đã chuyển mục tiêu chiến thuật từ “bảo vệ lãnh thổ” sang “tiêu diệt quân địch”.

Họ ưu tiên sát thương kẻ địch hơn là lãnh thổ, tiêu diệt càng nhiều người Flamel càng tốt, ngay cả khi đó là thường dân.

Đây là con đường Austin đã chọn để sinh tồn.

Do đó, chúng tôi đã ngừng tiến hành các chiến dịch tấn công và chỉ tập trung vào việc bảo vệ các cứ điểm.

Từ đây, chúng tôi sẽ tạo ra một cảnh tượng địa ngục đẫm máu trên chiến trường.

…Cuộc chiến cuối cùng cũng dần bước vào hồi kết.

“Thiếu úy Touri đã làm rất tốt tại lễ tuyên dương.”

“Vâng, cảm ơn ngài vì đã quan tâm.”

Và sau đó là lễ trao huy chương.

Chúng tôi được mời đến dinh thự của Thủ tướng và dùng bữa tối với Thủ tướng Fogman Jr.

“Cô tuy còn rất trẻ nhưng đã có một thái độ rất nghiêm túc. Thật đáng ngưỡng mộ. Ta muốn cô làm thuộc hạ của ta."

“Tôi rất vinh dự khi được ngài mời.”

Thủ tướng là một người đàn ông cơ bắp, trẻ trung và nhiều lông.

Tôi sẽ không ngạc nhiên ngay cả khi có ai đó nói anh ấy đã ngoài ba mươi.

Điều đáng ngạc nhiên là nghe đâu ông trẻ hơn Verdi một tuổi, chỉ mới hai mươi tuổi.

Việc ông quản lý chuyện đối nội của Austin ở độ tuổi như vậy là minh chứng cho tài năng đặc biệt của ông.

“Xin lỗi vì phải nói điều này, nhưng ta thấy khó tin là cô lại đạt được thành tựu như vậy.”

“Tất cả là nhờ vào sự nỗ lực của các đồng đội tôi.”

“Đó là ý của ta. Ta không thể tin được cô có thể chỉ huy cấp dưới ở độ tuổi đó. Các chính trị gia thường coi nhẹ và không nghe lệnh của ta.”

Fogman Jr. là một người đàn ông “tự tin”.

Ông là kiểu người tin tưởng chắc chắn vào ý tưởng của mình và quyết tâm thực hiện chúng.

“Làm sao cô có thể khiến cấp dưới nghe lệnh cô? Cô không bị coi khinh vì ngoại hình của cô sao?”

Tôi cảm thấy ông vừa là phước lành vừa là tai họa.

Chỉ cần ý tưởng của Fogman Jr. là đúng đắn thì ông sẽ là một nhà lãnh đạo đáng tin cậy.

Nhưng nếu ý tưởng của ông đi theo một hướng kỳ lạ, ông có thể trở thành một kẻ ngốc.

“Tôi không cảm thấy áp lực khiến cấp dưới tuân lệnh tôi, nên tôi hành động khiên mọi người muốn tuân lệnh tôi. Thế nên tôi cố gắng để trở nên chân thành và nghiêm túc.”

“Ta hiểu rồi, hành động sao cho mọi người muốn nghe theo. Cô khá xảo quyệt đấy.”

Nghe câu trả lời của tôi, Fogman Jr. bật cười.

…Có lẽ ông nghĩ tôi là khá gian xảo.

“Thực ra ta đã tìm hiểu một chút về hoàn cảnh của cô. Cô có một quá khứ khá đau thương đấy.”

“Quá khứ đau thương?”

“Đừng lo. Ta sẽ không nhắc đến nếu cô không muốn đâu.”

Fogman Jr. tiếp tục nói với nụ cười ranh mãnh.

Trong lúc đó, trong đầu tôi vẫn còn nhiều câu hỏi.

Có quá nhiều điều hiện lên trong đầu tôi và thành thật mà nói, tôi không thể hiểu nổi.

“Ta có tin tốt đây. Bắt đầu từ năm sau, ta dự định bắt đầu hỗ trợ tái thiết đất nước. Noel quê hương cô cũng nằm trong số đó.”

“Ồ, cảm ơn ngài rất nhiều.”

“Từ giờ trở đi, chúng ta cần tập trung vào việc đối nội. Việc tái thiết trại trẻ mồ côi Noel phải được đẩy nhanh.”

Fogman Jr. mỉm cười với tôi như muốn nói, “Cô nên biết ơn đi.”

Tôi hiểu rồi. “Quá khứ đau thương” dường như ám chỉ đến chuyện Noel bị thiêu rụi.

“Và vấn đề là thế này. Ah, thật đáng thương hại, nhưng có một số kẻ ngốc lại phản đối chính sách này.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Họ tuyên bố rằng việc duy trì hoạt động của ngành công nghiệp quân sự quan trọng hơn là tập trung vào viện trợ tái thiết. Có lẽ họ đang nhận hối lộ.”

“…”

“Đúng là đạn dược rất quan trọng. Nhưng hiệu quả của ngành công nghiệp chắc chắn sẽ giảm sút nếu chúng ta không nỗ lực tái thiết!”

Fogman Jr. tức giận đập bàn một cái rầm.

Tôi đứng hình trong giây lát.

“Họ bị chiến tranh làm mù quáng đến nỗi không hiểu được sự cân bằng cần thiết. Ổn định các ngành công nghiệp trong nước đòi hỏi phải duy trì trật tự công cộng và đảm bảo việc làm cho người lao động. Tại sao họ không hiểu rằng xây dựng các trại trẻ mồ côi và đưa những đứa trẻ mồ côi đó vào các dự án do nhà nước quản lý lại tốt hơn?”

“V-Vâng, đúng vậy.”

“Ta không cần ai nhắc nhở rằng đạn dược rất quan trọng! Nhưng mạng sống và cơ sở hạ tầng của những người dân sản xuất ra những viên đạn đó mới là điều cốt yếu─”

Thủ tướng gầm lên giận dữ trước mặt tôi.

Tôi thực sự choáng váng trước hành động đột ngột của ông.

“Xin lỗi, ta hơi nóng tính một chút.”

“K-Không sao, ổn mà.”

“Hiện tại, đang có tranh chấp về phân bổ ngân sách. Cuối cùng, quyết định cuối cùng sẽ do Hoàng đế quyết định, nhưng… nếu ngân sách tái thiết không được thông qua thì sẽ rất tệ.”

Fogman Jr. thở dài và che mắt, rồi ngồi lại xuống bàn.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ nên nói gì với ông, ông đột nhiên đứng dậy và nắm lấy tay tôi.

“Thế nên ta cần sự giúp đỡ của cô! Thiếu úy Touri.”

“Hả?”

“Cô có muốn quyên góp cho ngân sách tái thiết không?”

Sự chuyển biến trong cuộc trò chuyện khiến tôi chớp mắt ngạc nhiên.

…Tôi, một quân nhân, quyên góp sao?

Tất nhiên, tôi sẽ giúp tái thiết trại trẻ mồ côi, nhưng tài sản cá nhân của tôi khá eo hẹp.

“Oh, cô không cần phải tiêu tiền của cô đâu. Thứ cốt yếu là để một anh hùng như cô quyên góp.”

“T-Tôi hiểu rồi.”

“Ta sẽ chuẩn bị tiền. Ta chỉ cần dùng tên cô làm người tài trợ thôi.”

Fogman Jr. đang thảo luận về một vấn đề khá phức tạp.

Giọng điệu của ông có vẻ hơi mờ ám… nhưng…

“Tên của tôi có thực sự đáng giá đến thế không?”

“Đúng vậy, với sự giúp đỡ của cô, chúng ta có thể cứu được rất nhiều người. Làm ơn, ta cầu xin cô.”

Không hiểu sao tôi cảm thấy ông thực sự đang cố gắng xây dựng lại trại trẻ mồ côi.

…Quê hương tôi, trại trẻ mồ côi Noel.

“Tôi hiểu rồi. Xin hãy lo việc tái thiết trại trẻ mồ côi.”

“Ah, cảm ơn quyết định của cô, Thiếu úy Touri. Ta sẽ lo liệu phần còn lại.”

Vì trại trẻ mồ côi được dùng làm đòn bẩy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hợp tác.

Tôi sẽ rất vui nếu được sử dụng một chút công sức của mình để giúp đỡ những trẻ mồ côi đang phải chịu cảnh nghèo đói.

“Ta rất vui vì cô hiểu ý ta, Thiếu úy Touri. Ta mong được hợp tác với anh trong tương lai.”

“C-Cảm ơn anh.”

Mặc dù cảm thấy hơi bị lừa dối, tôi vẫn bắt tay Fogman Jr.

Chỉ cần tôi có đủ tiền để sống khiêm tốn với Sedol là ổn.

Tôi đã cướp đi sinh mạng của rất nhiều người trong cuộc chiến này.

Nếu kiếm được của cải bằng cách giết người, sẽ bị trừng phạt nếu không sử dụng nó vào mục đích tốt.

“Để tỏ lòng biết ơn, Thiếu úy Touri.”

“Vâng?”

“Hãy đợi quân của cô được đánh giá một cách phù hợp và công bằng dựa trên thành tích của cô.”

Điều đáng lo ngại là Fogman Jr., người đang bắt tay tôi, lại có nụ cười gian xảo như vậy.

Sau đó, tôi biết tên mình đã bị lợi dụng để rửa tiền.

Trên giấy tờ, tôi được trả một khoản tiền thưởng khổng lồ từ ngân sách quân sự, và cứ như thể tôi đã quyên góp toàn bộ số tiền đó vào quỹ tái thiết.

Fogman Jr. đã đảm bảo ngân sách từ quỹ quân sự dưới hình thức đóng góp cá nhân của tôi vì ngân sách tái thiết dường như không có khả năng được thông qua.

Vì tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi nên việc tôi quyên góp tiền thưởng của mình cho trại trẻ mồ côi là điều bình thường.

…Thủ tướng Fogman Jr. rất mạnh mẽ, nhưng liệu ông có thực sự có năng lực không?

-----------------------

Không hiểu sao đoạn này miêu tả Fogman Jr. có vẻ khá độc tài.

Liệu ông có trở thành ***le ở thế giới này?

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

:^) chắc không đâu có thằng ben là đủ rồi
Xem thêm
Hoặc là có 💀💀💀
Xem thêm
Bern còn non lắm.chưa có tuổi đâu.;)
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời