Kết thúc buổi mua sắm tại Uniqlo, Seram xách hai túi giấy lớn đầy ắp.
"...Mua khá nhiều nhỉ."
"Mua đủ bộ quần áo thì phải nhiều vậy. Đáng lẽ còn mua thêm nữa—"
"Th...thế này là đủ rồi. Mua nữa sẽ làm anh Jin tốn kém thêm..."
"Chị Seram cứ khách sáo thế đấy."
Có vẻ Natsuno muốn mua thêm nhưng bị Seram từ chối.
Tôi hiểu cảm giác ngại ngùng khi dùng tiền người khác.
Tổng tiền đồ lót và quần áo đã vượt xa số tiền Seram kiếm được từ công việc phụ giúp.
"Miễn là có đủ đồ để mặc đã. Bình thường tôi có thể dẫn em đi mua thêm."
"Ừm, cũng được."
Thấy Natsuno đồng ý, Seram thở phào nhẹ nhõm.
"Mang theo đồ thế này bất tiện quá. Ra bãi đỗ xe cất đồ đi."
"Tôi không sao đâu. Có thể mang cả ngày."
"Dù em ổn nhưng sẽ làm vướng người khác."
Hai túi giấy cồng kềnh sẽ gây phiền toái.
Hơn nữa tôi cũng mua thêm vài món nên muốn bỏ đồ vào xe.
Chúng tôi ra bãi đỗ xe cất đồ rồi quay lại trung tâm.
"Vậy là xong phần quần áo. Giờ mỗi người mua đồ dùng cần thiết—"
"Khoan đã. Anh quên phần thưởng của em rồi à?"
Natsuno kéo tay áo tôi, nụ cười trên môi nhưng ánh mắt đầy áp lực.
"Đùa thôi. Tôi sẽ mua cho em."
"Yay! Xin lỗi chị Seram nhé. Vậy mình cùng đến cửa hàng em muốn nhé?"
"Tất nhiên. Em đã giúp đỡ rất nhiều mà."
"Cảm ơn!"
Natsuno nhanh chóng thay đổi sắc mặt, hối hả dẫn chúng tôi lên tầng bốn - nơi có cửa hàng thời trang nữ.
"...Không đắt lắm chứ?"
"Không đâu. Ở đây giá bình dân."
Tôi lén nhìn giá chiếc áo gần đó.
Dù không rẻ như Uniqlo nhưng cũng không đến mức vài vạn yên một chiếc.
May là có vài người đàn ông đi cùng nên không quá ngượng. Dù vậy tôi vẫn đứng gần hai người để tránh bị nghi ngờ.
Natsuno thoải mái chọn đồ trong khi Seram và tôi lúng túng theo sau.
"Khác hẳn Uniqlo nhỉ."
"Đó là cửa hàng bình dân mà."
Seram - một phụ nữ - cũng ngỡ ngàng trước không gian sang trọng.
Dù vậy, cô ấy vẫn tò mò sờ vào những bộ quần áo đẹp.
Có khi nào cô ấy thích thời trang?
"Chị Seram thích chiếc váy này à?"
"Kh...không có! Đồ dễ thương thế này không hợp với tôi!"
Seram lắc đầu quầy quậy khi Natsuno chỉ vào chiếc váy màu xanh pastel cô vừa sờ.
"Gì chứ? Dáng chị thế kia mà bảo không hợp? Chắc chắn rất là hợp luôn! Thử đi!"
"Khoan đã. Chúng ta đến đây để mua đồ cho Natsuno-dono mà!?"
"Thử đồ miễn phí mà! Thử đi! Em cũng sẽ thử nè!"
Seram liếc nhìn tôi cầu cứu khi bị Natsuno kéo đi.
Tôi cố ý làm ngơ, ngồi xuống ghế nghỉ.
Dường như nghe thấy tiếng "anh Jin!" từ phía sau nhưng tôi giả vờ không nghe.
"Anh Jin, ngắm này!"
Khi tôi đang xem dự báo thời tiết, Natsuno bước ra từ phòng thử đồ.
Cô bé mặc áo len mỏng bên trong, khoác áo jacket thể thao đen dài và chân váy dài màu vàng nghệ - set đồ mùa thu.
"Cái áo khoác không phải rộng quá sao?"
"Dạo này áo dài đang là mốt mà! Rất thời trang đấy!"
Natsuno lắc ngón tay khi tôi nhận xét.
Vẻ mặt "anh chẳng hiểu gì về mốt thời trang" của cô bé hơi khó chịu.
Nhưng là kẻ ít ra thành phố, tôi không dám bàn về mốt mới.
"À mà Seram đâu rồi?"
Tôi và Natsuno tán gẫu về bộ đồ của cô bé trong khi chờ Seram, nhưng cô ấy mãi không ra.
Không như Natsuno phải thay cả bộ, Seram chỉ thử một chiếc váy nên không hiểu sao lại lâu thế.
"Em vào xem sao."
Natsuno lo lắng đi về phòng thử đồ.
"Ôi trời! Đẹp quá chị ơi! Ra cho anh Jin xem đi!"
"K...khoan đã! Ngại lắm!"
Hóa ra Seram đã thử xong từ lâu nhưng ngại không dám ra.
Hai người tranh cãi trong phòng thử đồ năm phút.
Cuối cùng Seram chịu thua bước ra.
Chiếc váy xanh pastel hài hòa với mái tóc vàng và làn da trắng của cô ấy.
Như Natsuno nói, dáng người Seram rất hợp với váy, trông cực kỳ duyên dáng.
Chỉ có điều, thanh kiếm trên tay phá hỏng bức tranh. Nếu thay bằng chiếc ô dù thời trang, trông cô ấy sẽ như một tiểu thư khuê các.
Có lẽ do không quen mặc đồ mới, Seram đỏ mặt ngượng ngùng.
"Sao anh? Đẹp không?"
Natsuno nhìn tôi với ánh mắt đầy áp lực.
Dù gì tôi cũng hiểu cô bé muốn nghe gì.
"Đẹp lắm. Rất hợp với em."
"Th...thật ư?"
Nghe lời khen chân thành, Seram cúi gằm mặt, hai má đỏ ửng.
Có vẻ cô ấy không quen được khen. Lạ thật, xinh thế mà lại ngại ngùng.
"Lúc em thử đồ anh chẳng khen gì."
Natsuno liếc nhìn tôi đầy châm chọc khi thấy phản ứng ngây thơ của Seram.
"Natsuno cũng dễ thương."
"Cảm ơn lời khen gượng gạo cứng như gỗ."
Bị ép khen thì chẳng còn hứng thú khen nữa. Đó là lẽ thường.
Hai người tiếp tục thử đồ thêm vài bộ nữa.
Ban đầu Seram còn ngại ngùng, nhưng có vẻ cô ấy không ghét thời trang, thậm chí sau đó còn tỏ ra thích thú.
"Ừm. Chắc chọn chiếc áo khoác đầu tiên."
Sau một tiếng rưỡi, Natsuno cuối cùng cũng quyết định xong.
Tôi tự hỏi mục đích của những lần thử đồ trước là gì, nhưng biết cô bé sẽ giận nên không dám hỏi.
"Được rồi. Tôi đi thanh toán."
"Đây là thẻ thành viên của em."
"Ừ ừ."
"Này..."
Nhận thẻ, Natsuno định nói gì đó nghiêm túc.
"Biết rồi. Tôi sẽ thanh toán luôn."
"Woah! Anh Jin bất ngờ tinh tế đấy!"
"Im đi. Mau thay đồ đi."
Tôi đẩy Natsuno vào phòng thử đồ với chút bực bội.
Bỏ qua những lời phản đối kiểu "đối xử với phụ nữ thế à", tôi đi thẳng đến quầy tính tiền.
Nhưng trước hết phải xem giá chiếc áo khoác.
"Hai vạn yên à..."
---note: Tương đương 3 triệu 600k vnd---
Hơi đắt so với công sức một sinh viên, nhưng xét đến việc cô ấy đã giúp Seram chọn đồ thì cũng hợp lý.
Natsuno khéo chọn mức giá vừa đủ để tôi không phản đối.
Cô bé chắc sẽ sống tốt khi ra trường.
Khi thanh toán xong, Natsuno và Seram cũng thay xong đồ cũ.
"Đây, phần thưởng cho em hôm nay."
"Cảm ơn anh! Tháng này em hết tiền tiêu rồi, may quá!"
Tôi đưa phần thưởng sớm, Natsuno ôm chặt chiếc túi giấy có logo, mặt rạng rỡ.
"Còn đây là cho Seram."
"Cho em ư?"
Tôi đưa túi giấy khác, Seram nhìn vào với vẻ nghi ngờ.
"Đây là chiếc váy em thử lúc đầu! Anh Jin, em không yêu cầu..."
"Ừ. Tôi muốn mua tặng em. Vậy là được chứ?"
"...Cảm ơn anh Jin. Em sẽ trân trọng nó suốt đời."
Seram mỉm cười hạnh phúc, ôm chiếc túi vào lòng.
Mừng là cô ấy nhận lời.
Toàn đồ Uniqlo cũng chán.
Có vài bộ đẹp để đi chơi cũng tốt.
Dù sao Seram cũng là con gái mà.


7 Bình luận