Sau khi thỏa thuận xong, Natsuno về nhà lấy xe riêng.
Nhà tôi chỉ có xe tải nhỏ, chỗ ngồi chỉ đủ hai người nên không phù hợp cho chuyến đi ba người.
Xe nhà Ohba chở được tới sáu người, sẽ tiện hơn cho chuyến đi xa.
"Seram, chúng ta sắp đi mua sắm đây."
Tôi thông báo kế hoạch với Seram đang ngơ ngác không hiểu tình hình.
Dù đã bảo cô ấy có thể thoải mái nghỉ ngơi, nhưng việc sắm quần áo mới cho Seram là ưu tiên hàng đầu.
"Được thôi, nhưng chúng ta sẽ mua gì?"
"Chủ yếu là quần áo cho em. Không thể mãi mặc đồ đàn ông được."
"Đồ của anh Jin chất lượng tốt, em mặc vậy cũng ổn mà..."
Seram vuốt ve bộ đồ thể thao cũ khi trả lời.
Có vẻ cô ấy thuộc tuýp không quan tâm nhiều đến trang phục, thực sự không thấy phiền.
Nhưng nếu cứ để cô ấy mặc đồ nam mãi, không biết người ngoài sẽ nhìn với ánh mắt thế nào.
"Dù em không thấy phiền thì anh cũng sẽ gặp rắc rối. Hơn nữa còn cần mua đồ dùng thiết yếu nữa, nên chuyến mua sắm là cần thiết."
"Em hiểu rồi."
Khi tôi khẳng định đây là quyết định cuối cùng, Seram gật đầu đồng ý.
Sau khi tắm qua loa để rửa sạch mồ hôi, tôi vào phòng ngủ thay từ đồ lao động sang thường phục.
Còn về phần Seram có lẽ vì nghe nói được đi mua sắm nên cô ấy tắm có vẻ lâu hơn thường lệ.
Trở lại phòng khách, Seram tròn mắt ngạc nhiên.
"Sao thế?"
"...Không, chỉ là lần đầu thấy anh Jin mặc đồ đi chơi nên em có hơi bất ngờ."
"À, tại bình thường anh chỉ mặc đồ lao động hoặc đồ ở nhà thôi."
Dù vậy, trang phục hiện tại của tôi chỉ là áo phông navy, quần chinos và dép xỏ ngón - set đồ mùa hè đơn giản.
Nếu gọi đây là thời trang thì chắc những người thực sự ăn mặc đẹp sẽ tức giận lắm.
Khi Seram tắm xong và mặc lại bộ đồ thể thao cũ, tiếng còi xe vang lên từ ngoài cổng. Natsuno đã mang xe tới.
"Đây! Vậy anh lái xe nhé!"
"Ừ ừ."
Dù nghĩ thầm "đã ngồi ghế lái thì cứ tự lái đi", nhưng vì đang nhờ họ giúp đưa Seram đi mua sắm nên tôi im lặng nhận nhiệm vụ tài xế.
"Khác hẳn con ngựa sắt của anh Jin nhỉ."
"Đó là xe chở hàng, không phải để chở người."
Seram có chút bối rối nhưng vẫn lên ngồi ở ghế sau.
"Chị Seram, nhớ thắt dây an toàn nhé!"
"Dây... an toàn?"
"Là sợi dây này, kéo ra rồi cài vào ghế... Ôi trời, lớn hơn tưởng tượng quá."
Khi dây an toàn ôm lấy cơ thể Seram, nó vô tình làm nổi bật đường cong ngực đầy đặn của cô ấy. Có lẽ do không mặc áo ngực nên hình dáng càng hiện rõ.
Tôi vội rời mắt khỏi hình ảnh phản chiếu trong gương chiếu hậu, nắm chặt vô lăng để lấy lại bình tĩnh.
"Chúng ta đi thôi."
Động cơ gầm lên, chiếc xe từ từ lăn bánh.
Seram từng ngồi trên thùng xe tải, nhưng chưa bao giờ ngồi ghế trước hay ghế sau.
Tôi lo lắng không biết cô ấy có phản ứng kỳ lạ gì không, nhưng nhờ đã nhiều lần đi cùng tôi trên xe tải nên cô ấy tỏ ra khá bình thản.
Chỉ có điều, có lẽ vì cảnh vật trôi qua quá mới lạ, Seram dán mắt vào cửa sổ như muốn nuốt trọn từng hình ảnh.
Tôi bấm nút hạ cửa kính bên phải Seram, khiến cô ấy giật mình.
"Gió mát quá."
Luồng gió ùa vào khiến mái tóc vàng óng của Seram bay nhẹ.
Ngay cả cảnh tượng đó cũng đẹp như một bức tranh hay phân cảnh trong phim.
"...Anh tài xế, nhìn đường đi chứ."
"Biết rồi."
Bị Natsuno nhắc nhở vì liếc nhìn Seram qua gương chiếu hậu, tôi tập trung mắt vào con đường phía trước.
Dù là con đường thẳng không một bóng người, nhưng vẫn không thể lơ là.
Phải lái xe thật cẩn thận mới được.
Sau khoảng một giờ lái xe từ nhà, chúng tôi đã đến trung tâm thương mại - điểm đến hôm nay.
Nếu chỉ mua vài bộ quần áo đơn giản thì không cần đi xa thế này, nhưng lần này cần sắm đủ đồ cho Seram.
Ở vùng quê, muốn mua sắm đủ thứ thì phải chịu khó đi xa như vậy.
"Anh Jin, thật đông người và những tòa nhà lớn quá! Đây chắc chắn là thành phố phải không!?"
Vừa bước xuống xe, Seram đã reo lên với đôi mắt lấp lánh.
Phản ứng điển hình của kẻ nhà quê ra phố. Nhìn cô ấy mà tôi thấy ngượng như nhìn lại bản thân thời nhỏ.
"Không, đây vẫn là ngoại ô... hay đúng hơn vẫn là vùng quê thôi. Dù đúng là gần trung tâm hơn."
"Đông người thế này mà gọi là quê ư? Đất nước này thịnh vượng đến mức nào..."
Seram tròn mắt kinh ngạc khi nghe tôi khẳng định.
Chắc dân số thế giới của cô ấy khác xa chúng ta.
"Chị Seram trông như lần đầu đến trung tâm mua sắm vậy."
Câu nói sắc sảo của Natsuno khiến tôi giật mình.
"Phong cảnh Nhật Bản còn lạ lẫm với cô ấy. Chỗ cô ấy ở trước cũng là vùng quê hẻo lánh."
"Ồ, ra vậy."
"Cô ấy còn nhiều điều chưa biết, nhờ em giúp đỡ nhé."
"Được thôi."
Natsuno gật đầu dễ dàng khiến tôi thầm cảm ơn vì tính cách hay giúp đỡ của cô bé.
Quay sang thì thầm với Seram đang phấn khích:
"Anh hiểu tâm trạng hào hứng khi đến nơi mới, nhưng hôm nay có Natsuno đi cùng. Đừng nói gì kỳ lạ nhé?"
"Vâng, em hiểu rồi."
Nếu Seram nhắc đến chuyện thế giới khác trước mặt Natsuno, chắc chắn sẽ bị coi là kỳ quặc.
Từ bãi đậu xe, chúng tôi vào trung tâm mua sắm với hàng quán hai bên.
"Quần áo nữ ở tầng mấy nhỉ?"
Tôi biết rõ vị trí các cửa hàng nam, nhưng hoàn toàn mù tịt về khu nữ.
"Tầng ba, cuối cùng ấy. Đến đó có thể mua đủ mà không phải đi lại nhiều."
Đang định xem bản đồ thì Natsuno đã nhanh nhảu chỉ đường.
Quả là phụ nữ, những lúc như thế này thật đáng tin cậy.
Theo lời Natsuno, chúng tôi hướng đến tầng ba bằng thang cuốn.
"Anh Jin... cái sàn chuyển động kia là gì vậy?"
Seram thì thầm khi xếp hàng chờ thang.
"Là thang cuốn. Chỉ cần đứng trong khung màu vàng, nó sẽ đưa ta lên."
"Thật vậy. Người cứ thế được đưa lên... cảnh tượng kỳ lạ thật."
May nhờ có đám đông xếp hàng, Seram có thể quan sát cách mọi người sử dụng thang.
Nhờ vậy cô ấy bắt chước theo Natsuno và tôi một cách tự nhiên.
Và rồi chúng tôi lên đến tầng hai mà không gặp sự cố nào.
Seram vốn nhanh nhẹn nên không hề vấp ngã khi bước ra.
"Cứ như thế này đấy."
"Ôi, nếu có thứ này thì việc vận chuyển vật tư sẽ dễ dàng biết bao..."
Dường như cô ấy suy nghĩ nhiều về tiện ích của văn minh hiện đại.
Nếu ở thế giới khác cũng có những tòa nhà lớn mà chỉ dùng cầu thang bộ để di chuyển giữa các tầng thì quả là cực hình.
Tôi không hỏi sâu hơn, chỉ im lặng bước lên chuyến thang cuốn tiếp theo.


7 Bình luận
Chap trước với chap này sao lại đổi xưng hô giữa main với seram vậy ?