Sau mười lăm phút đi bộ từ nhà, chúng tôi đã đến cửa hàng bánh kẹo Daba - điểm đến hôm nay.
Kiến trúc retro gợi nhớ những tiệm tạp hóa thời Showa.
Bên ngoài bày biện đủ thứ từ máy bán hàng tự động đến tủ lạnh đựng kem.
Kéo cánh cửa trượt bước vào, cả một biển bánh kẹo hiện ra trước mắt. Kệ hàng chất đầy đồ ăn vặt, trên tường treo lủng lẳng những món đồ chơi gợi nhớ tuổi thơ.
"Đây là nhà Natsuno-dono...?"
"Chính xác là cửa hàng do gia đình Natsuno làm chủ."
"Chào hai người! Có việc gì mà đến đột xuất thế?"
Đang nói chuyện thì Natsuno bước ra từ sau tấm rèm ở hành lang phía sau.
"Seram bảo chưa cảm ơn em về chuyện hôm qua."
"Natsuno-dono, hôm qua cô đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Xin chân thành cảm ơn. Nhờ cô mà tôi đã mua được nhiều bộ đồ đẹp."
"Á! Chị đang mặc đồ mua hôm qua nè! Ừm ừm, người đẹp dáng chuẩn như chị Seram mặc đồ đơn giản thế này trông ngầu với dễ thương lắm!"
Natsuno vui như được khen chính mình khi ngắm bộ đồ Seram mặc hôm nay.
Thấy người khác mặc đẹp với đồ mình chọn hẳn cũng vui lắm nhỉ.
"Ngầu... là lời khen sao...?"
"Là khen đấy! Mặc đồ đơn giản mà vẫn ngầu là chuyện không phải ai cũng làm được! Giá mà em có dáng thanh mảnh, chân tay dài nuốt nuồn nuột mlem mlem như chị Seram thì... hê hê hê"
"M...mlem sao? Nhìn Natsuno-dono cười nham hiểm quá"
"Nhưng mà tôi lại ngưỡng mộ vẻ nhỏ nhắn đáng yêu kiểu Natsuno-dono..."
Con người vẫn thường thích những gì mình không có.
Theo tôi, cả hai đang có những nỗi lo xa xỉ.
"Đây là chút quà mọn. Cà tím mới hái từ vườn."
"Ồ! Những quả cà tím to quá!"
Seram đưa cho Natsuno túi nilon đựng cà tím vừa hái trước khi ra khỏi nhà.
Dù đã trả ơn bằng việc mua áo khoác hôm qua, nhưng đến sớm thế này thì cũng nên mang theo chút quà.
"Dù sao thì đến tận nơi để cảm ơn, chị Seram đúng là chu đáo quá!"
"Truyền đạt lời cảm ơn là việc rất quan trọng."
"Vâng, cảm ơn chị Seram nhé."
"Ừm, không có gì đâu."
Seram trông rất vui khi nhận được lời cảm ơn từ Natsuno.
Trong lúc đó, Natsuno tiến lại gần tôi thì thầm:
"Nếu cần phối đồ cho chị Seram nữa thì cứ bảo em nhé?"
Hmm, nhờ Natsuno chăm sóc Seram thì tốt thật, nhưng nếu lần nào cũng bị vòi vĩnh mua đồ đắt tiền thì không được.
"Seram, hình như Natsuno bảo không có thù lao thì sẽ không đi mua sắm cùng đâu."
"V... vậy sao. Tôi đang định rủ đi mua sắm nữa, nhưng nếu liên quan đến tiền bạc thì khó mở lời quá."
"Ơ! Đùa thôi mà! Không cần thù lao gì đâu, cứ thoải mái rủ em đi!"
Thấy vẻ mặt buồn bã của Seram, Natsuno vội vàng bào chữa lời tôi vừa nói.
Tốt rồi, lần sau cần mua đồ cho Seram lại có thể nhờ Natsuno giúp.
Natsuno lườm tôi với ánh mắt phản đối trò lợi dụng lòng tốt của Seram, nhưng tôi làm lơ, phải bảo vệ ví tiền của mình chứ.
"Ô! Jin với Seram! Đến nhà tôi sao không báo trước?"
Cắt ngang cuộc trò chuyện là Kaito - anh trai Natsuno.
Hôm nay cậu ta mặc áo aloha với quần đùi, phong cách Hawaii hẳn hoi.
Phong cách của gã này lúc nào cũng rực rỡ và khó hiểu.
"Chỉ đến cảm ơn chút xíu thôi."
"Dù vậy cũng phải báo chứ!"
"Em chuẩn bị có việc nên đi đây!"
"Ừm, xin lỗi đã làm phiền lúc bận rộn."
"Phần còn lại nhờ anh lo nhé!"
Natsuno vội vã đi vào trong khi Kaito xuất hiện.
Xách túi xách lên, cô ấy lướt qua chúng tôi ra ngoài.
"Trông em ấy bận rộn thật."
"Không, con nhỏ chỉ đang chìm đắm trong kỳ nghỉ hè thôi."
À phải, sinh viên đang giữa kỳ nghỉ hè nhỉ. Nhà nông như tôi đã quên mất cảm giác đó từ lâu.
"Anh Jin, tất cả những thứ ở đây đều là bánh kẹo sao?"
Vừa định về sau khi xong việc, Seram đột nhiên hỏi với ánh mắt lấp lánh.
"Ừm, đúng vậy."
"Ngoài bánh kẹo còn có cả đồ chơi các thứ nữa."
"Anh Jin, em xem một chút có được không?"
Xem ra không thể về ngay được rồi.
Dù sao trước đây cũng hứa sẽ dẫn cô ấy đến cửa hàng bánh kẹo, nên xem một lúc cũng không sao.
Tôi gật đầu đồng ý, Seram thoải mái dạo quanh cửa hàng.
"Chỉ mười yên một món này!? Rẻ quá!"
"Vì là đồ ăn vặt cho trẻ con mà."
"Vậy thì có lãi không?"
"Cô Seram thẳng thắn quá đấy."
Kaito gãi đầu cười khổ trước nhận xét thẳng thừng của Seram.
"Tôi cũng thắc mắc, thực sự thì mọi chuyện thế nào?"
Ngày xưa còn khác, giờ đây có quá nhiều cửa hàng cạnh tranh với đủ loại dịch vụ.
Dân số ở đây cũng giảm nhiều, chắc việc kinh doanh khá khó khăn.
Như Seram lo ngại, lợi nhuận mỗi món chắc chắn rất thấp.
"Thú thật là gần như chẳng có lãi đâu. Sống nhờ vào nghề tay trái, còn cửa hàng bánh kẹo này chẳng mang lại lợi ích gì."
Kaito là một biên tập video freelancer.
Cậu ấy kiếm tiền bằng cách chỉnh sửa video tại nhà. Nguồn thu chính đều đến từ đó, cửa hàng bánh kẹo gần như không đóng góp gì.
"Vậy tại sao Kaito-dono vẫn tiếp tục kinh doanh?"
"Vì tôi thích cửa hàng bánh kẹo này. Cái không gian này, nơi tôi từng bàn bạc xem nên mua gì với số tiền ít ỏi trong tay, đã in sâu vào ký ức dù đã trưởng thành."
"Đây là nơi rất quan trọng với Kaito-dono nhỉ!?."
Không ngờ Kaito lại tiếp tục kinh doanh vì lý do đó.
Bình thường trông cậu ấy có vẻ vô tư vô lo, nhưng hóa ra lại có chính kiến rõ ràng. Tôi không ghét kiểu người như vậy.
"Thôi, bỏ qua chuyện của tôi đi. Cô Seram đã từng ăn bánh kẹo loại này chưa?"
"Tôi đã ăn món thạch và bánh đậu đỏ rồi!"
"Chọn toàn món truyền thống nhỉ... Nếu chưa thử món nào khác thì mua vài thứ đi. Đồ ngọt Nhật cũng ngon, nhưng bánh kẹo ở đây cũng tuyệt lắm."
Bị Kaito mời chào, Seram quay sang nhìn tôi.
Ánh mắt như đang hỏi có được phép mua không.
Tôi gọi Seram lại, bảo cô ấy đưa tay ra rồi đặt tiền lên lòng bàn tay.
"Anh jin!? Em được dùng hết số này để mua bánh kẹo sao!?"
"Đương nhiên là không. Đây là tiền lương của Seram. Khi không có anh hoặc khi em muốn mua gì đó cho bản thân, cứ dùng số tiền này."
"Đây là tiền lương của em?! Hiểu rồi! Em sẽ dùng tiền của mình để mua!"
Cứ mãi không có đồng nào, mỗi lần muốn mua gì đều phải xin phép tôi thì phiền phức lắm.
Cảnh vợ phải hỏi chồng trước khi mua đồ lặt vặt trông không tự nhiên chút nào.
Tốt hơn là cô ấy nên có tiền để tự quyết định mua thứ mình thích.
Bánh kẹo ở đây rẻ, dù có tiêu hết số tiền đầu tiên cũng không sao.
Thế là Seram nắm chặt tiền, cầm chiếc giỏ nhựa nhỏ và bắt đầu lựa chọn bánh kẹo.
"Jin, cậu cũng mua gì đi chứ?"
"Ừ, lâu rồi tôi cũng chưa mua, thử vài món vậy."
Đã lâu tôi không mua bánh kẹo loại này. Mua một ít để nhâm nhi trong lúc làm việc cũng không tệ.


5 Bình luận