Tập 02 Hành trình tiếp tục cùng với Cuộc bạo loạn tại Vương đô
Chương 133: Hồng Long chi tâm và tấm lòng của Lam long
0 Bình luận - Độ dài: 2,657 từ - Cập nhật:
Sau khi suy nghĩ, cô gái mặc áo choàng vàng đưa ra một ví dụ.
"Tiểu thư Willis, cô đã nghe nói đến thuật triệu hồi ác ma chưa? Thực ra nó cũng gần giống thế này. Đám ác ma là sinh vật đến từ chiều không gian khác, bản thân chúng không thể nào vượt qua rào cản không gian để đến với thế giới của chúng ta. Cho dù có người chủ động triệu hồi chúng bằng cách hiến tế hay mở cổng, chúng cũng chỉ có thể giúp những con quỷ yếu ớt kia xuống trần gian mà thôi."
"Tuy tôi không biết thực lực và thân phận thực sự của [Nghị hội], hay vị trí của chúng, nhưng tình hình của chúng hẳn cũng tương tự. Chúng quá mạnh, nên không thể đến được đây. Thế giới sẽ không dễ dàng cho phép chúng đến đây."
"Ồ……."
Nếu đúng như vậy thì điều đó có lý.
Suy cho cùng, nếu ngay cả [Sứ giả của Nghị viên] cũng là một cường giả cấp Siêu Việt như Rebecca, thì thành viên thực sự của Nghị hội ít nhất phải có sức mạnh cao hơn vị Ngụy Thần, hoặc thậm chí cao hơn nữa.
Nếu chuyển đổi sang cấp độ thì là chúng sẽ ở cấp 70 trở lên.
Các sinh vật trong thế giới này, ngoại trừ một số loài trong thần thoại, dường như chúng không thể đột phá đỉnh cao của cấp Siêu Việt và đạt đến cấp độ Ngụy Thần trong điều kiện bình thường, giống như nữ Huyết tộc Thân vương Lucyni Constance. Những tính hạn chế của giống loài sinh học đã hạn chế tiến hóa của cô ấy trong phạm vi sinh học này.
Đúng lúc này, Willis đột nhiên nhận ra một điểm mù.
"Khoan đã, Ben lấy đâu ra cái lệnh bài này vậy? Hắn ta chỉ ở cấp Hắc Thiết thôi, tại sao lại được chọn làm sứ giả chứ?"
Edith dường như đã nghĩ về câu hỏi này từ lâu rồi và ngay lập tức trả lời bằng giọng điệu suy đoán.
"Tôi nghĩ chính cô bé tên Rebecca đã đưa lệnh bài của mình cho Ben. Như đã đề cập trước đó, Nghị hội Hoàng hôn thực ra là một tổ chức khá lỏng lẻo. Danh xưng Sứ giả của Nghị viên giống như một sự công nhận hoặc phần thưởng thì đúng hơn. Có lẽ đây là một vật chứng cho lòng trung thành để lấy được lòng tin của thằng nhóc đó."
"Ừm…..."
Willis gật đầu, có vẻ không hiểu lắm.
Nói vậy cũng có lý. Nhưng dù Edith ngoài miệng cố tình hạ thấp tổ chức này, thì vẻ mặt nghiêm nghị của cô khi lần đầu nhìn thấy vật đó vẫn khiến tiểu thư mục sư có chút lo lắng.
[Nghị hội Hoàng hôn] chắc chắn không phải là một tổ chức vô hại.
Mặt khác.........
"Còn một điều nữa, cô có biết hình xăm con rắn xanh trên người có ý nghĩa gì không?"
Cô gái mặc áo choàng vàng đặt chiếc cốc gỗ vừa nhấp một ngụm xuống để làm ẩm cổ họng, rồi ngước lên nhìn với vẻ ngạc nhiên.
"Tiểu thư Willis đã từng gặp ai như thế này chưa?"
"Tôi không thể nói là tôi đã gặp họ, nhưng tôi đã nghe về họ qua một số lần. Họ cũng là thành viên Nghị hội Hoàng hôn sao?"
“Không phải.”
Tiểu thư Thủ hộ giả không chút do dự phủ nhận ngay lập tức.
"Nếu đám người đó có biểu tượng Phệ giới chi xà được xăm trên người, thì mấy tên đó chỉ có thể là tín đồ của chúng trong thế giới của chúng tôi. Chúng là một tổ chức song song với Nghị hội Hoàng hôn, nhưng mục tiên của hai tổ chức này không giống nhau. Hơn nữa, thành viên của tổ chức này lại lỏng lẻo hơn và về cơ bản thì chúng chỉ hành động tự phát như những cá nhân riêng lẻ mà không có bất kỳ tổ chức hỗ trợ nào."
"Những tên này thường là thành viên của các giáo phái, pháp sư có sở thích đặc biệt với những điều kỳ lạ, nhà giả kim, kẻ nghiện ma lực, kẻ báng bổ, v.v. Tất cả bọn chúng đều có một số vấn đề về nhân cách ở một mức độ nào đó."
"Nói cách khác, những kẻ tôn thờ hoặc có bất kỳ liên quan nào đến Jörmungandr, Phệ giới chi xà, về cơ bản đều là những kẻ xấu xa, có ác ý với thế giới này và mong chờ sự hủy diệt hay cái gọi là sự tái thiết của nó. Nếu tiểu thư Willis gặp phải chúng, cô có thể xử lý chúng mà không do dự."
"Được rồi...tôi sẽ cố gắng hết sức."
Tuy nói như vậy, nhưng thực ra trong lòng Willis cũng không trực tiếp coi đám người này là kẻ thù.
Mặc dù Edith rất thân thiện với cô và cung cấp rất nhiều thông tin và sự giúp đỡ, nhưng xét cho cùng, những gì cô ấy vừa nói chỉ là một tuyên bố chủ quan từ góc nhìn của Thủ hộ giả của vương quốc.
Cô có thể dùng làm tài liệu tham khảo, nhưng các chi tiết cụ thể sẽ yêu cầu tiểu thư mục sư phải đích thân tiếp xúc với những kẻ đó trước khi đưa ra phán quyết.
Khi Willis ra khỏi thiên lao lần nữa, trời đã hoàn toàn tối hẳn.
Màn đêm buông xuống cũng không thể ngăn cản dân chúng ăn mừng lễ đăng quang của tân Nữ vương. Ánh đèn vẫn còn sáng trưng phía xa, chỉ có thiên lao, nơi được quân đội canh gác nghiêm ngặt, vẫn còn có chút yên tĩnh.
Mặc [Áo choàng tắc kè hoa], Willis đi qua nhiều con hẻm tối tăm, rồi đột nhiên dừng lại và hướng mắt về một góc gần đó.
"Được rồi, ra ngoài đi."
Cô ấy nói một cách không vui.
"Haha, chủ nhân..."
Một cô gái cao ráo, mái tóc vàng dài, vóc dáng cân đối chậm rãi bước ra từ góc hẻm. Trước mặt người ngoài, cô luôn ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng giờ đây lại như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì đó. Cô ngượng ngùng gãi đầu, không dám nhìn ánh mắt của thiếu nữ tóc đen.
"Lòng can đảm lớn quá nhỉ? Liền chủ nhân nói cũng dám không nghe. Nhìn xem, em đã mê mẩn một con rồng cái nhỏ bé đến nỗi nửa ngày không quay lại. Nếu một ngày nào đó, em gặp được một con rồng đẹp trai, chắc sẽ không bỏ trốn cùng nó sao?"
"Hả? Không, không, không! Sao lại thế được, thưa Chủ nhân!? Em chẳng có chút cảm xúc nào với đàn ông cả. Mà người em thích, ừm, khụ, khụ…”
Hiểu Quang vội vàng viện cớ vài câu, nhưng đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn nên vội vàng ngậm miệng lại. Thậm chí vì động tác quá nhanh nên cô còn sặc nước bọt của rồng, rồi ho khan hồi lâu.
"?"
Tiểu thư mục sư nhíu mày.
"Ta nên nói gì đây?"
"Không có gì! Chỉ là lỡ lời thôi! À đây này, Chủ nhân, hãy nhìn xem đây có phải thứ người đang tìm không?!"
Như thể đang vội vàng che giấu chủ đề nào đó, tiểu long nương vội vàng lấy ra một chiếc hộp sắt nhỏ từ hộp đựng đạo cụ, chạy nhanh tới và đưa cho Willis với thái độ nịnh nọt.
"Đây là cái gì vậy?"
Chạm vào hộp sắt, Willis mơ hồ cảm thấy bên trong dường như có một loại phản ứng năng lượng cao nào đó. Cảm giác như một viên tinh thể ma pháp hay thứ gì đó tương tự. Thú cưng của cô lấy được thứ này từ đâu?
Nghĩ ngợi nhiều cũng chẳng ích gì, dù sao Hiểu Quang cũng không thể làm hại cô, nên Willis không hề nghi ngờ mà nhẹ nhàng mở nắp hộp ra.
Bùm!
"Oa!"
Một luồng nhiệt nóng bỏng phun ra từ khe hở hẹp, đập thẳng vào mặt nữ mục sư. Nó bị lá chắn phòng thủ của [Vũ y Glaria] chặn lại. Tuy không gây ra thương tích gì, nhưng nó vẫn khiến Willis sợ đến mức suýt đánh rơi chiếc hộp trên tay.
"Uh! Chủ nhân, ngài có sao không?"
Lúc này, Hiểu Quang dường như đã phản ứng lại với sự hoảng loạn của mình. Để chuyển chủ đề, cô đã trực tiếp đưa vật đó cho Willis, nhưng lại quên nói cho chủ nhân của mình biết hình dáng thật sự của vật đó.
"Không sao đâu, chuyện này..."
Cô gái tóc đen vẫy tay, nheo đôi mắt xanh bạc lại một chút khi nhìn chằm chằm vào khe hở nhỏ nơi hơi nóng vẫn tiếp tục thoát ra, khiến nhiệt độ không khí xung quanh từ từ tăng lên.
Bên trong là một viên tinh thạch hình kim cương màu đỏ rực, có kích thước bằng lòng bàn tay.
Một bảo vật thuộc tính lửa cực kỳ mạnh mẽ, và quan trọng nhất là cô có thể cảm nhận được một luồng khí đặc biệt từ nó rất giống với của Hiểu Quang, thứ chỉ thuộc về một con rồng thuần huyết.
Nếu có gì có thể sánh được với những gì Willis đã thấy và biết trên thế giới này thì đó chỉ có một thứ.
"Chẳng lẽ đây chính là... [Hồng Long chi tâm] mà tiểu thư Nastya nhờ ta tìm? Em lấy nó ở đâu vậy?"
Trước câu hỏi của chủ nhân, tiểu long nương đương nhiên kể hết mọi chuyện mình biết.
"Con rồng nhỏ màu xanh đã đưa nó cho em. Cô ấy nói rằng đây là để cảm tạ lòng tốt của chủ nhân. Mà vật này vốn dĩ là do [Vĩnh sinh ngự tọa] lấy được để hóa giải oán khí lạnh lẽo bất ổn trong cơ thể cô ấy. Giờ thì nó vô dụng rồi."
Hóa ra [Hồng Long chi tâm] đã từng ở trên người Rebecca sao?
Cũng phải thôi. Dù sao thì cô ấy cũng là người có quyền lực thứ hai trong tổ chức đó, chỉ sau [Vĩnh sinh ma thuật sư]. Tuy tư cách và thời gian nắm quyền của cô ấy rất ngắn, nhưng [Vĩnh sinh ngự tọa] muốn lấy được bảo vật như vậy cho cô ấy cũng là chuyện bình thường.
"Chủ nhân, Alexia nhờ em nói với người rằng sau khi biến thành oán linh, cơ thể cô ấy phải gián tiếp hấp thụ sức mạnh linh hồn mới. Nếu không thì cô ấy sẽ không thể duy trì được sự ổn định và sẽ trở thành oán linh điên cuồng mất trí."
"Với sức mạnh cấp Siêu Việt của cô ấy, nếu chuyện như thế này xảy ra, nó sẽ gây ra thảm họa khủng khiếp bất kể nó xảy ra ở đâu."
"Là một nửa oán linh, cô ấy rất khó có thể chết hẳn. Nếu cô ấy trực tiếp tự tử, hậu quả cũng chỉ tương đương việc trên."
Tiểu long nữ tiếp tục truyền đạt tin tức từ một tiểu long cơ khác.
"Và nếu cô ấy bị thương nặng hoặc sức mạnh của cô ấy bị suy yếu, sự thôi thúc và nhu cầu này sẽ trở nên mãnh liệt hơn. Vì vậy Alexia đã cố gắng tránh chiến đấu với những cường giả nhiều nhất có thể để giảm số lượng linh hồn mà cô ấy hấp thụ, nhưng... sẽ luôn có tai nạn xảy ra."
"Cô ấy cũng dùng Hồng long chi tâm để ngăn chặn tình trạng này, nhưng hiệu quả không được lý tưởng cho lắm."
"Alexia nói rằng cô ấy kể với ngài những điều này không phải để bào chữa cho những hành động trong quá khứ của cô ấy. Mà là do những cơn ác mộng và lời nguyền này, cũng như những vụ giết người mà cô ấy phải thực hiện mang lại, đó luôn là nguồn gốc của sự hối hận đối với cô ấy với tư cách là một con người. Cô ấy rất biết ơn sự cứu rỗi mà ngài đã mang lại cho cô ấy."
“Đó là tất cả những gì cô ấy muốn nói…”
Sau khi thành thật cung cấp thông tin cần thiết, tiểu long nương im lặng và không làm phiền đến suy nghĩ của tiểu thư mục sư nữa.
Mặc dù Hiểu Quang coi mạng sống của người thường là không đáng giá để nhắc tới và cô rồng không hề đồng cảm với sự tự trách và tội lỗi của Rebecca, nhưng cô luôn biết rằng chủ nhân của mình thực ra vẫn quan tâm đến lam long cơ này.
“Vậy sao…”
Đó thực sự là một lời nguyền khiến người ta không thể sống hoặc chết.
Cái gọi là "sức mạnh và tiến hóa" đã bóp méo sự bất tử.
Kỹ năng ma pháp [Sinh Dữ Tử Thiên Xứng] sau khi kích hoạt sự cứu rỗi, thì Rebecca sẽ được giải thoát khỏi xiềng xích của cái gọi là "sự bất tử" như xác sống đó. Cô ấy được trở lại thành một sinh vật sống đơn thuần, và hồi sinh như một sinh vật bình thường. Nỗi oán hận đó đã bị thiêu rụi trong đòn cuối cùng của sinh mệnh từng cháy bỏng của cô.
Mặc dù cô chắc chắn cô ấy sẽ trở nên yếu đuối hơn nếu không có các buff của oán lực, nhưng Rebecca lại có được khả năng trưởng thành. Có lẽ cô ấy có thể đạt đến lượng sức mạnh mới hơn khi thời gian trôi qua.
Vì vậy, [Hồng Long chi tâm] không còn cần thiết cho cô ấy dùng nữa.
Bây giờ mọi chuyện đã đến mức này rồi thì không còn gì để nói nữa.
Willis tự hỏi, nếu cô ở cùng vị trí với Rebecca, thì không cách nào cô có thể làm tốt hơn cô ấy.
Không có gì ngạc nhiên khi Rebecca chọn thiết lập chiến trường ở bầu trời với độ cao mười nghìn mét so với mặt đất. Cũng không có gì ngạc nhiên khi cô ấy phải chờ đợi sự xuất hiện của một "tồn tại" có thể hoàn toàn giết chết [Song sinh long cơ].
Bởi vì một khi một thực thể cấp Siêu Việt mất đi lý trí và trở nên điên cuồng, hàng triệu sinh mạng có thể sẽ bị giết nếu không có ai kiềm chế chúng.
Có thể nói Rebecca đang dùng chính cơ thể mình làm vật trung gian, để phong ấn một quả bom khổng lồ có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Dù đã giết rất nhiều người, nhưng Rebecca còn có thể làm gì khác nếu không làm điều đó? Tự đâm mình một đao rồi chẳng còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa thì dễ lắm, nhưng sống với tội lỗi ấy cô ấy cần nhiều can đảm hơn.
Mình không ngờ [Sinh Dữ Tử Thiên Xứng] lại có thể quyết định được điều này. Chẳng phải đây cũng là một quy luật tương tự như luật nhân quả sao?
Sau khi đem [Hồng Long chi tâm ] niêm phong vào trong một chiếc hộp được chế tạo đặc biệt và đặt nó vào cột đạo cụ, Willis hiểu rằng bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để nghiên cứu thứ này một cách cẩn thận.
"Chúng ta hãy quay lại quán trọ trước đã."
"Vâng thưa chủ nhân."


0 Bình luận