Tập 02 Hành trình tiếp tục cùng với Cuộc bạo loạn tại Vương đô
Chương 78: Trọng lượng của sinh mệnh ( Tăng thêm )
0 Bình luận - Độ dài: 1,817 từ - Cập nhật:
Nói xong chủ đề này, Lilia như chợt nhớ ra điều gì đó, thận trọng nhìn về phía tiểu thư mục sư vừa ngồi vào ghế dài ngoài trời. Cô đang cầm chiếc bánh kem đặc biệt của công chúa trên tay, vừa đi vừa ăn, trông rất thư thái và thoải mái.
Sau nhiều lần do dự, cô quyết định nói ra.
"Willis, cô gái tóc vàng tên Hiểu Quang đi cạnh cô lúc cô lẻn vào cô nhi viện Iris là ai vậy? Cô có thể kể cho tôi nghe không?"
"Phì, khụ, khụ!"
Sợ hãi trước sự oán hận ẩn giấu trong lời nói của cô công chúa, một cô gái tóc đen nghẹn ngào, mất một lúc lâu mới nuốt được chiếc bánh kem trong miệng, rồi bình tĩnh mỉm cười.
May mắn thay, khi cô ấy bí mật ám chỉ thân phận của mình với Công chúa vào ban ngày, Willis đã chuẩn bị sẵn lời giải thích.
"Hiểu Quang... Cô có thể coi cô ấy là bạn đồng hành, là người bảo vệ đã luôn bên cạnh tôi cho đến tận bây giờ. Cô ấy là người thân quan trọng nhất của tôi trên thế gian này. Cô ấy rất mạnh mẽ."
"Người quan trọng nhất?...Người thân sao?..."
Trong mắt cô thoáng hiện vẻ ghen tị và tò mò. Một cô gái thông minh như Lilia chỉ cần nói chuyện này thôi cũng có thể đoán ra rất nhiều điều.
"Vậy ra lúc chúng ta mới gặp nhau, chùm tia sáng trắng xẹt ngang bầu trời, cái gọi là thần phạt, là do tiểu thư Hiểu Quang gây ra sao? Willis, Willis, cô vẫn luôn giữ bí mật với tôi sao~"
"Này này này..."
Có người cười gãi đầu, cũng không giải thích gì nhiều. Dù sao nói nhiều cũng chỉ có thể sai.
Và suy cho cùng, cô không có nghĩa vụ phải kể hết mọi chuyện cho Lilia. Dù họ là bạn tốt, kể cả giữa vợ và chồng vẫn phải có sự riêng tư, huống hồ là quan hệ bạn bè giữa cô và công chúa?
Mặc dù có câu nói "Quân tử thản đãng đãng"[note76715], nhưng giờ mình không còn là quân tử nữa, đúng không?
"Thôi bỏ đi... Dù sao thì, tôi đã chấp nhận sự giúp đỡ của Willis từ đầu đến cuối, nên tôi không có quyền chỉ trích mối quan hệ của cô với những cô gái khác hay yêu cầu cô làm bất cứ điều gì..."
"Đúng vậy."
Vừa nói xong, vẻ mặt của Công chúa điện hạ đột nhiên trở nên có chút tinh tế.
"Khi cô đột nhập vào trại trẻ mồ côi Iris, cô có gặp một cậu bé tên là Eli không?"
"Ừm?"
Tiểu thư mục sư suy nghĩ một lúc rồi gật đầu một cách thản nhiên trước khi với lấy một chiếc bánh kem khác.
"Đúng vậy. Đáng lẽ cậu bé ấy phải được cứu. Trước khi tạm biệt, tôi đã dặn cậu ấy ở yên trong phòng và đừng chạy lung tung..."
"Cậu bé ấy chết rồi."
Bàn tay đang cầm món tráng miệng của Willis bỗng khựng lại giữa không trung.
Nhẹ nhàng thốt ra vài từ, như thể đang giao phó một viên pha lê mỏng manh. Lilia lấy ra một vỏ giấy bọc viên kẹo ngọt được trang trí nhiều màu sắc đã được bảo quản cẩn thận từ chiếc nhẫn chứa đồ rồi đặt lên bàn đá.
Sau đó, cô nhẹ nhàng giải thích với khuôn mặt bối rối và yếu đuối của cô gái tóc đen.
"Willis cũng đã đến sân thí nghiệm đó. Cô chắc hẳn đọc ghi chú của Leopold. Nếu tôi không nhầm, Eli chính là... đối tượng thí nghiệm được định sẵn sẽ trở thành ý thức chính của oán linh."
"Có lẽ do cậu bé có chút thiên phú. Linh hồn của cậu bé mạnh hơn nhiều so với trẻ con bình thường. Vì vậy, nó mới có thể chống đỡ được lâu nhất trước sự cướp đoạt linh hồn của lũ oán linh Leopold và chờ đợi thuộc hạ của tôi đến. Nhưng chỉ có vậy thôi."
"Cô có biết vì sao tôi lại đi ngược lại ý kiến của mọi người, thăng cấp cho cô và tiểu thư Hiểu Quang hai lần không? Đây không phải là thiên vị đâu."
"Toàn bộ trại trẻ mồ côi Iris, ngoại trừ nhà tù ngầm nơi cậu bé đang ở. Hầu như tất cả trẻ em và con tin khác đều bị giết. Nếu không có cô, Willis, tôi e rằng những người còn lại đã không được cứu. Cô không cảm thấy đó là một cái công lớn sao?"
Tiếng thì thầm nhẹ nhàng... mà nặng nề của công chúa dần tan biến trong bầu trời đêm. Sau một lúc lâu, Willis mới mở miệng một cách khó khăn.
"Tất cả trẻ mồ côi đó đều chết hết sao?"
Lilia gật đầu.
Đây là chuyện đùa phải không.......
Đáng lẽ mình phải nghĩ đến điều đó sớm hơn.
Vì ngay cả [Vĩnh sinh ngự tọa ] đã đặc biệt bắt giữ trẻ em trong vương đô và sử dụng linh hồn thuần khiết của chúng để nuôi dưỡng và dung hợp những oán linh, vậy thì làm sao những đứa trẻ ban đầu ở trong trại trẻ mồ côi này có thể được tha?
Đúng hơn, lý do chúng chọn Trại trẻ mồ côi Iris làm căn cứ có lẽ là vì một ý tưởng tương tự.
Chẳng trách Eli và đám trẻ con trong trại trẻ mồ côi trông yếu ớt và gầy gò đến vậy. Chắc hẳn chúng cũng có mối liên hệ tinh thần nào đó...
Mình tự hỏi tại sao mình lại không nhận thấy điều đơn giản như vậy?
Nơi tối tăm nhất là dưới ngọn đèn?
Không, không phải là mình không thể nghĩ ra, nhưng mình không quan tâm đến những chuyện tầm thường như vậy.
Từ đầu đến cuối, mình chưa bao giờ thực sự quan tâm đến mạng sống của những đứa trẻ đó. Lý do mình nỗ lực nghiêm túc để giải cứu những người trong phòng giam chỉ là vì cơ duyên nên mới tiện tay giúp đỡ, lòng hiếu thắng của mình không muốn thua.
Có phải trước đây mình vốn đã lạnh lùng và vô tâm đến thế không?
Wilis cảm thấy một cảm giác hoảng loạn mơ hồ, nhưng cảm xúc tiêu cực này khó có thể tạo ra gợn sóng vì trạng thái tinh thần quá ổn định của Thần tộc khiến cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
Willis cảm thấy một cảm giác hoảng loạn mơ hồ, nhưng cảm xúc tiêu cực này khó có thể tạo ra gợn sóng vì trạng thái tinh thần quá ổn định của Thần tộc khiến cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
Suy cho cùng, cô và Eli chỉ là những người xa lạ tình cờ gặp nhau, thời gian bên nhau rất ít. Tuy rằng chuyện đáng thương của cậu bé khiến Willis có chút đồng cảm và thương hại, nhưng không có nghĩa là sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô mục sư.
Willis không có nghĩa vụ phải cứu Eli; thay vào đó, có thể nói rằng cô đã giúp cậu bé rồi.
Kể cả khi nữ mục sư không xuất hiện, số phận cuối cùng của cậu bé bị nhốt này cũng sẽ là bị biến thành một oán linh hoặc bị giết vì lý do tương tự trong cuộc tấn công của quân đội vương quốc.
Kể cả khi cậu bé có thực sự sống sót đến cuối cùng, liệu [Vĩnh sinh ngự tọa] có chịu để cậu bé rời đi không?
Đó là chuyện không thể nào.
Do đó, mặc dù Willis đã bỏ lỡ cơ hội cứu cậu bé vì một lỗi nhỏ, nhưng trách nhiệm về cái chết của Eli không thể đổ lên đầu tiểu thư mục sư. Nếu không thì đây sẽ là một câu nói điển hình "Hảo nhân tựu cai bị nã thương chỉ trứ".[note76716]
Sau khi hít thở sâu vài lần, Willis tiếp tục đưa miếng bánh vào miệng, cảm nhận vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi.
Dù hương vị quen thuộc nhưng có chút đắng.
Mặc dù cảm thấy buồn bã, nhưng vì mọi chuyện đã xảy ra, Willis sẽ không sử dụng ma pháp hồi sinh để cứu mạng cậu bé.
Nếu hai người họ thân thiết hơn, hoặc nếu họ không ở trong tình huống hiện tại, có lẽ Willis sẽ làm điều đó với tâm lý "dù sao cũng chẳng có gì để mất" để cứu cậu bé.
Tuy nhiên, hành động công khai đột kích và xóa sổ căn cứ [Vĩnh sinh ngự tọa] của Lilia với tốc độ chóng mặt đã gây ra sự náo động ở Thành Dũng Khí.
Có người vỗ tay vì kỳ tích này, có người buồn bã vì mất đi người thân, có người căm ghét những kẻ sùng bái, và có người sợ hãi trước tình trạng bất ổn. Tất cả con mắt đều tập trung sự chú ý vào đây.
Vào thời điểm như thế này, việc hồi sinh một đứa trẻ đã chết trước sự chứng kiến của mọi người sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối cho Willis, kẻ chủ mưu chứ?
Một số người sẽ cảm thấy bất công, một số sẽ thèm muốn phép màu này, và thậm chí sẽ có những chàng trai buồn bã tuyệt vọng cầu xin, dùng những phương tiện tình cảm để cố gắng khiến Willis cứu những người mà họ yêu quý.
Có lẽ mình có thể thực hiện phép thuật một cách bí mật rồi trốn đi mà không ai biết.
Nhưng liệu đó có thực sự là điều tốt nhất cho Eli không?
Lòng độc ác của con người đôi khi còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Tuy nhiên, sự việc này cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh cho tiểu thư mục sư.
Có lẽ tâm lý của cô đang có những thay đổi tinh tế mà cô không thể nhận thấy. Cô đã trở nên bình tĩnh hơn nhưng cũng trở nên thờ ơ và tàn nhẫn.
Điều này có thể khiến cô bỏ qua một số điều có vẻ không quan trọng nhưng thực ra lại rất quan trọng.
Cô phải...luôn cảnh giác và chú ý đến tác động của sự thay đổi này.
Sau khi quyết định, Willis đem cái vỏ kẹo đầy màu sắc, thứ có thể là dấu vết cuối cùng mà ai đó để lại trên thế giới, đặt vào cột đạo cụ và đặt nó ở một góc trống.
Người đã khuất như bụi, không đáng để nhắc đến.


0 Bình luận