Tập 02 Hành trình tiếp tục cùng với Cuộc bạo loạn tại Vương đô
Chương 59: Phương thức mở cửa đơn giản nhất là gì?
0 Bình luận - Độ dài: 1,938 từ - Cập nhật:
Sự tiến triển bên này của Willis ở trại trẻ mồ côi cũng không nhanh.
Cậu bé tên Eli rất cẩn thận. Cứ vài bước chân, cậu lại dừng lại và nhìn quanh xem có gì gần đó không, hoặc xem hai chị gái phía sau đã đuổi kịp chưa.
Có lẽ là do cuộc tấn công của Công chúa Điện hạ ở cổng chính đã thu hút phần lớn sự chú ý của kẻ địch. Ba người đi bộ hơn mười phút, vòng quanh sâu trong cô nhi viện. Nhờ sự dẫn đường và né tránh khéo léo của Eli, may mắn thay, họ không gặp phải bất kỳ xác sống nào từ Vĩnh Sinh ngự tọa.
Họ gặp rất nhiều trẻ em trong trại trẻ mồ côi ăn mặc giống Eli, nhưng tất cả đều giống Eli, uể oải và đôi mắt đờ đẫn. Ngay cả khi nhìn thấy hai người lạ mặt là Willis và Hiểu Quang, chúng cũng không có ý định đến gần bắt chuyện hay la hét gì cả.
Cứ như vậy, bọn trẻ đứng trong bóng tối, im lặng quan sát như một bóng ma trẻ tuổi.
Vì chúng không chủ động tiếp cận cô nên Willis cảm thấy vui vẻ khi được thoải mái.
Nếu chỉ có Eli thì không sao, nhưng nếu cô phải chăm sóc nhiều trẻ con như vậy thì phiền phức lắm. Cô gái mục sư ghét nhất là rắc rối.
Cuối cùng, cậu bé dừng lại ở góc hành lang tối tăm.
"Chờ một chút, chị Willis."
"Ừm?"
Tuy có vẻ khó hiểu, Willis vẫn làm theo lời Eli và dừng bước. Cô cũng ra hiệu cho cô rồng, người không hề có ý định để ý đến cậu bé, cũng dừng lại.
"Có chuyện gì vậy?"
Cậu bé rụt rè nhìn vào bóng tối của cánh cửa đóng kín phía sau góc phòng và nhẹ nhàng giải thích.
"Sân thí nghiệm ở phía trước. Em không thể đến gần nếu không có người lớn đi cùng. Xin lỗi, em chỉ có thể đưa các chị đến đây thôi. Có một cánh cửa sắt rất, rất lớn ở hành lang sân thí nghiệm. Các anh chị em làm thí nghiệm với chúng em luôn ra từ cánh cửa này..."
Lý lẽ đằng sau hành vi của Eli rất dễ hiểu.
Sau khi nhớ lại, cậu bé chưa từng tiếp xúc riêng với người ngoài, cũng không phân biệt được Willis và các thành viên của Vĩnh Sinh ngự tọa. Hơn nữa, nữ mục sư tỏ ra có thiện chí, nên đương nhiên cậu bé đồng ý dẫn đường.
Nhưng đồng thời, "quy tắc" trong trại trẻ mồ côi lại là thiết luật đối với cậu. Cho dù có Willis dẫn đi, cậu ta cũng không dám bước vào khu vực cấm này. Khu vực này, chính là giới hạn mà Eli có thể đi tới.
Nghe có vẻ khó hiểu, nhưng thực ra lại rất hợp lý. Dù sao thì cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ sáu, bảy tuổi. Hơn nữa, cậu bé lại không được học hành tử tế, suy nghĩ trong đầu cậu ta có thể nói là vô cùng, vô cùng đơn giản.
“………..”
Nhìn cậu bé cúi đầu rụt rè như sợ Willis trách móc, tiểu thư mục sư do dự một lát, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Không cần phải tiếp tục liên lụy đến cậu nữa.
"Vậy thì dừng lại ở đây thôi. Trở về nơi em đang sống đi. Dù bên ngoài có chuyện gì xảy ra, cũng đừng tùy tiện ra ngoài khám phá. Em hiểu chưa?"
Lần này, giọng nói trong trẻo và dịu dàng của cô gái mang theo chút uy nghiêm và ra lệnh. Willis hiểu rằng đối với một đứa trẻ chưa trưởng thành như vậy, giọng điệu cứng rắn đôi khi còn hiệu quả hơn cả lời khuyên nhủ nhẹ nhàng.
Gặp gỡ nhau là định mệnh. Dù chỉ là người xa lạ, nữ mục sư cũng không muốn Eli phải chết một cách khó hiểu sau trận chiến giữa [Vĩnh Sinh ngự tọa] và Công chúa Lilia.
"Hả? Nhưng người lớn bảo chúng ta phải làm thế này mỗi ngày... à!"
Eli dường như muốn nói gì đó, nhưng khi cậu ngẩng đầu lên và chạm phải đôi mắt xanh bạc trong vắt, lạnh lùng của cô gái tóc đen. Cậu bé không khỏi cảm thấy một nỗi hoảng sợ và run rẩy theo bản năng trong lòng.
Cứ như thể việc nếu cậu không làm theo ý muốn của cô gái trước mặt, cậu sẽ dẫn đến những hậu quả vô cùng khủng khiếp.
"Em, Em hiểu rồi, chị Willis! Vậy thì tạm biệt, hẹn gặp lại chị lần sau."
Khi nói nửa câu đầu, cậu vẫn còn trong trạng thái hoảng loạn khó che giấu, nhưng sau khi nói "tạm biệt", giọng điệu của cậu bé lại hiện lên một chút miễn cưỡng.
Tâm lý trẻ con thật khó lường. Có lẽ đối với Eli, Willis là "người lớn" xinh đẹp và tốt bụng nhất trong ký ức của cậu.
"Được rồi, hẹn gặp lại lần sau."
Thật đáng buồn là sẽ không có lần sau nữa.
Một ý nghĩ thoáng qua lóe lên trong tâm trí cô gái.
Suy cho cùng, cậu bé chỉ là một đứa trẻ bình thường. Chỉ vì vô tình vào [Vĩnh Sinh ngự tọa] nên cậu ấy mới tình cờ gặp Vilis.
Sau sự việc này, ngay cả khi Eli có thể sống sót, có lẽ hai bên sẽ không bao giờ có thể gặp lại nhau nữa.
Đây không phải là vấn đề lập flag, mà đây chỉ là sự kiện canon được suy ra từ thực tế và lẽ thường.
Chúng tôi tình cờ gặp nhau và chỉ là những người qua đường, thế thôi.
Nghĩ đến đây, tiểu thư mục sư cuối cùng cũng ngồi xổm xuống, mỉm cười với cậu bé gầy gò trước mặt. Khi cô quay lại, vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng, không chút do dự, cô nhanh chóng rời đi.
"Cảm ơn chị Willis..."
Eli lấy ra lớp giấy gói kẹo phủ đầy màu sắc vẫn còn ấm từ trong tay, một chút ấm áp thoáng qua đôi lông mày vô hồn của cậu bé. Rồi cậu từ từ bước vào bóng tối...
…………
Sau khi rời khỏi cậu bé Eli, hai người Willis đi theo hướng cậu bé chỉ trước khi rời đi, đi ra khỏi góc và đến một cánh cổng sắt lớn, rõ ràng là mới được cải tạo sau này.
Đây phải là khu vực được gọi là thử nghiệm.
Không có ai canh cửa, nhưng có một mùi lạ bốc ra từ bên trong, thật kinh tởm.
Đây là một năng lượng tinh thần cực đoan. Nếu phải gọi nó bằng một cái tên chính xác, có lẽ đó là "Oán khí".
Ở thế giới này, nếu con người có những cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ vào lúc chết, thì có một khả năng nhất định là linh hồn sẽ trở thành một Oán Linh[note76644]. Đây là một thực thể tâm linh đặc biệt vừa hữu hình vừa vô hình, và thường thuộc về loại người chết.
Ban đầu ở Vùng đất bị lãng quên, Willis đã nhìn thấy nhiều thứ tương tự, nhưng chúng mạnh mẽ và cô đọng hơn nhiều so với những gì cô cảm thấy bây giờ, và chúng có thể di chuyển bằng cách bám vào cơ thể của người sống hoặc thậm chí hiện hình trực tiếp.
Còn những thứ đằng sau cánh cửa kia, họ cảm thấy chúng rất phân tán, như thể chúng chỉ là oán khí về mặt tinh thần của những người bình thường có linh hồn tan vỡ.
Điều đặc biệt là số lượng tổng của chúng khá đáng kinh ngạc và "oán khí" thực sự cực đoan.
Tra tấn và giết chóc, chỉ có dùng những cách tàn bạo nhất để tra tấn và giết người mới có thể sản sinh ra những oán linh ở cấp độ này.
Thật là kinh tởm.
Mình không biết [Vĩnh Sinh ngự tọa] muốn làm gì khi cố tình tạo ra những oán khí cực đoan này?
"Chủ nhân, bên trong có rất nhiều côn trùng, em phải làm sao đây?"
Long tiểu thư nhăn mũi ngửi, cô dễ dàng ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc của xác chết. Mặc dù bình thường cô không mấy để ý đến những sinh vật cấp thấp này, dường như cô lại có ấn tượng rất tiêu cực về những thứ không phải người sống cũng không phải xác chết này.
"Giết hết bọn chúng đi. Chẳng còn gì để nói với bọn này nữa."
Vừa nói, cô mục sư vừa giơ chân lên đá canh cửa một cách không ra dáng tiểu thư gì cả.
Bùm!
Cánh cửa kim loại dày và to lớn, ước tính nặng tới vài tấn, thậm chí còn cần cả chốt khóa để đóng mở, bị cú đá thô bạo của Willy đá văng vào trong. Sau đó, nó tách khỏi tường, văng vào trong cùng với những mảnh đá vụn, xoay tròn và rít lên!
Cái gọi là sân thí nghiệm là một căn phòng khổng lồ, bên trong rải rác rất nhiều dữ liệu ghi chép, dụng cụ ma thuật và các thiết bị phẫu thuật. Có năm sáu chiếc bàn kim loại dính đầy máu đỏ sẫm, góc phòng có mấy chiếc lồng kim loại khổng lồ phủ vải đen, không thể nhìn rõ bên trong có gì.
"Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên! Nhanh lên! Cất đồ đạc đi, chúng ta sắp bắt đầu phần... woohoo!"
Khi Willis "đập" cửa, một gã đàn ông mặc áo khoác trắng trông giống thủ lĩnh đang đứng giữa phòng, vẫy tay và chỉ đạo hàng chục xác sống rõ ràng là tín đồ của Vĩnh Sinh ngự tọa đang di chuyển và sắp xếp giấy tờ cùng dụng cụ nằm rải rác khắp nơi.
Tuy nhiên, vì hắn ta quay mặt về phía cánh cổng sắt nên tấm kim loại nặng đã bay về phía hắn và đập thẳng vào hắn ta.
Gã đàn ông này nhìn tuy có vẻ cao quý, nhưng thực lực lại bình thường, không thể chống cự. Sau khi bị cánh cửa lớn va trúng, cả người lẫn cánh cửa đều dính chặt vào bức tường bên kia, không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.
Toàn sân im lặng.
Tất cả những xác sống bận rộn đều dừng lại cùng một lúc, nhìn chằm chằm vào cái lỗ lớn ở lối vào vốn là một cánh cửa, và hai cô gái xinh đẹp đang chậm rãi bước vào từ bên ngoài.
"Hửm? Lúc mở cửa có ta đụng trúng cái gì không? Thôi kệ... kết quả cũng như nhau thôi, Tiểu Quang, lên cho ta!"
"Vâng, thưa Chủ nhân!"
Đến lúc này, đám người ngơ ngác này mới nhận ra hai người trước mặt là kẻ đột nhập từ bên ngoài, vội vàng rút vũ khí ra trong hoảng loạn.
"Chết tiệt, là kẻ địch! Chẳng phải mấy tên ngốc đó nói kẻ địch vẫn còn ở tiền sảnh sao? Sao chúng lại đến sân thí nghiệm nhanh thế!?"
"Ai quan tâm chứ! Chúng đã giết ngài Leopold, chúng ta không thể để chúng đi! Nếu không, tất cả chúng ta đều sẽ chết, hãy cùng nhau giải quyết chuyện này!"


0 Bình luận