“Nếu cô thực sự lo lắng, thì sao không hỏi Thiến Thiến đi?”
Tô Ngôn bỗng nhiên cất tiếng từ ghế sau xe ô tô.
Nghe thấy vậy, Giang Chỉ đang khổ sở cầu xin liền ngây người trong giây lát.
Ủa?
Hình như là có thể mà!
Nàng suýt chút nữa quên mất chuyện Thiến Thiến là người từ tương lai trở về.
Con gái nàng tuy không rõ kết quả xổ số là thế nào, nhưng việc mẹ ruột và bà nội hòa thuận ra sao thì chắc hẳn phải biết chứ?
Thế là nàng chuyển ánh mắt sang Thiến Thiến.
Tiểu nha đầu hoàn toàn không nhận ra mình đã bị mẹ ruột nhắm đến, cái miệng nhỏ vẫn còn đang hơi hé, đang ngây ngô nhìn chằm chằm đôi vợ chồng “tà ác” này.
“Sao vậy ạ?” Thiến Thiến nghiêng đầu hỏi.
“Thiến Thiến à, con có thích bà nội không?”
Giang Chỉ trầm tư một lát, dùng một cách nói khá uyển chuyển.
Thiến Thiến lập tức nở nụ cười thật tươi.
“Đương nhiên rất thích rồi! Bà nội đối với Thiến Thiến tốt lắm!”
Nàng kể lể như kể gia bảo: “Bà nội sẽ mua đồ ăn ngon cho Thiến Thiến, mua rất nhiều đồ chơi, khi Thiến Thiến bị mẹ mắng còn được bà nội xoa xoa nữa!”
… Câu cuối cùng thật sự là thừa thãi.
Mình của tương lai hung dữ đến vậy sao?
Giang Chỉ mím môi, tỏ vẻ không phục.
Nàng tiếp tục hỏi: “Vậy bà nội đối với mẹ thì thế nào?”
Đây mới là vấn đề nàng quan tâm nhất.
Tiểu nha đầu nghĩ nghĩ rồi nói: “Bà nội đối với mẹ cũng rất tốt ạ.”
“Bà nội luôn kéo mẹ đi mua sắm đó nha.”
“Đôi khi ba mẹ cãi nhau, bà nội còn giúp mẹ mắng ba, ba lần nào cũng không nói lại được bà nội.”
Giang Chỉ lùi người về sau theo chiến thuật.
Mua sắm?
Giúp mình mắng Tô Ngôn?
Nghe những ý này, mẹ của Tô Ngôn thực ra là người rất dễ gần nhỉ?
Nhưng nàng nhanh chóng phản ứng lại.
Không đúng mà!
Lời con nít nói sao có thể tin hoàn toàn được?
Thiến Thiến mới sáu tuổi, lỡ bị bà nội độc ác lừa thì sao?
Đúng, bà nội độc ác!
Có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi những bộ review phim cẩu huyết đang nổi trên Douyin, Giang Chỉ lập tức tưởng tượng ra vô số kịch bản về cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu.
Ví dụ như…
Lợi dụng lúc Tô Ngôn không có nhà, không cho mình ăn cơm.
Hoặc là đẩy hết việc nhà cho mình!
Còn nữa! Sỉ nhục mình trước mặt con cái!
Còn nàng thì sao?
Vì gia đình hòa thuận, có nỗi khổ mà không thể nói, chỉ có thể chôn giấu tất cả tủi hờn trong lòng, nửa đêm lén lút lau nước mắt sau lưng chồng.
Giang Chỉ không thể chấp nhận một bản thân như vậy.
Quá hèn nhát!
Nàng là một người đàn ông, tại sao phải chịu đựng những tủi nhục này chứ!
Nàng thậm chí không thể về nhà mẹ đẻ.
Bởi nàng làm gì có cha mẹ đâu.
Giang Chỉ có chút sợ hãi, lại lén lút đưa tay kéo Tô Ngôn, giọng điệu đầy cẩn trọng: “Tôi đột nhiên hối hận rồi, phải làm sao đây?”
“Sao, không định cho con gái đi học nữa à?”
Tô Ngôn khẽ nheo mắt: “Tôi sẽ đặt vé xe quay về ngay…”
“Đừng đừng đừng! Tôi nói đùa thôi!”
Giang Chỉ vội vàng xua tay từ chối.
Hối hận là thật.
Nhưng đã đến đây rồi, nếu không giải quyết xong chuyện học hành của Thiến Thiến, nàng thật sự không cam lòng quay mà quay về.
Không nói gì khác, tiền vé xe cũng không thể lãng phí chứ?
Tô Ngôn nhìn Giang Chỉ đang lo lắng, không khỏi bật cười nói: “Cô rốt cuộc đang lo lắng điều gì? Không phải Thiến Thiến đã nói là cô và mẹ tôi khá hòa thuận sao?”
“Anh hiểu cái quái gì!”
Giang Chỉ liếc Tô Ngôn một cái đầy ẩn ý.
Đâu phải ngươi làm con dâu, đương nhiên ngươi không lo lắng!
“Để tôi nói trước nhé.”
Cái thời tiết này hình như đã khiến Giang Chỉ nóng đến mức trở nên ngớ ngẩn:
“Nếu, tôi nói là nếu.”
“Sau này nếu mẹ anh mà cãi nhau với tôi, anh không được phép bênh vực người thân mà không bênh vực lẽ phải, rõ chưa, và tôi cũng không chấp nhận ở chung với mẹ anh đâu…”
Giọng nói bỗng nhiên ngừng bặt.
Giang Chỉ “ủa” một tiếng rồi chợt nhận ra.
Mẹ kiếp, mình đang nói cái quái gì vậy?
Cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu của Tô Ngôn thì liên quan gì đến nàng chứ!
Sao mình lại tự động nhập vai vào đó rồi?
Chắc chắn là do gần đây xem quá nhiều review phim cẩu huyết!
Ừ! Nhất định là vậy!
Nhưng dù nghĩ là vậy, Giang Chỉ vẫn cảm thấy xấu hổ về bản thân.
Nàng kéo đầu con gái về phía mình.
Xoa nắn liên tục cái má nhỏ của tiểu nha đầu, cũng không biết tại sao lại làm vậy, chỉ đơn thuần cảm thấy cần phải làm gì đó.
Có lẽ là để che giấu sự ngượng ngùng.
Tô Ngôn nhận ra mặt Giang Chỉ đỏ bừng.
Hắn suy nghĩ vài giây, cân nhắc đến sự an nguy của cái eo mình, thầm nghĩ tốt nhất là đừng có hỏi lung tung.
“Dù sao thì mẹ tôi rất dễ tính. Cô gặp rồi sẽ biết thôi.”
Tô Ngôn nói.
————
Nửa giờ sau.
Xe hơi chạy vào một khu dân cư cao cấp nằm ở trung tâm thành phố.
Giang Chỉ xuống xe, nhìn căn biệt thự đơn lập trước mắt, vừa nhìn đã thấy sang trọng, cao cấp, khiến cho nàng liền ngây dại tại chỗ.
“Là nhà bà nội đó!”
Thiến Thiến được dắt tay trông có vẻ rất phấn khích.
Lâu lắm rồi cô bé đã không gặp bà nội!
Cô bé buông tay Giang Chỉ ra, quen thuộc đi qua con đường đá nhỏ trước cổng biệt thự, đứng trước cửa lớn, quay người vẫy tay về phía hai người.
“Ba mẹ mau đến đây!” Thiến Thiến lớn tiếng gọi.
“Đứng ngây ra đó làm gì?”
Tô Ngôn sau khi chuyển xong hành lý cũng đi tới.
“Đây đây đây... mẹ kiếp... đây là nhà của mẹ anh sao?”
Giang Chỉ kinh ngạc nhìn Tô Ngôn, lắp bắp hỏi.
“Ừ.” Đối phương thản nhiên trả lời.
“… Thuê hả?”
“Gì?” Tô Ngôn nhất thời không hiểu ý nàng.
Giang Chỉ cảm thấy mình đã khám phá ra sự thật: “Vậy là mượn!”
“Mượn cái gì mà mượn, nhà đương nhiên là mẹ tôi mua rồi, đầu cô chứa cái quái gì vậy?”
Tô Ngôn vẻ mặt đầy chán ghét.
Giang Chỉ sững sờ.
Trong suy nghĩ của nàng, nhà Tô Ngôn không phải nên rất nghèo sao?
Dù không phải nghèo, thì ít nhất cũng không nên giàu có đến mức này chứ?
Nàng nhớ lại chuyện trước đây khi xem trận đấu cùng Giang tỷ, Giang tỷ đã kể cho nàng nghe về những trải nghiệm của Tô Ngôn… Không phải như vậy sao, người anh em?
Vì thương mẹ mà bỏ học đến thành phố lớn lập nghiệp.
Cuối cùng mẹ hắn lại ở trong biệt thự?
“Tạm hỏi một chút, mẹ anh làm nghề gì?”
“À, quên mất là tôi chưa nói với cô.”
Tô Ngôn khẽ nhướng mày, chỉ vào một tòa văn phòng ở đằng xa.
“Thấy cái đó không?”
Giang Chỉ ngơ ngác gật đầu.
Lúc đến đây, bọn họ đã đi ngang qua đó.
Tòa văn phong ấy rất cao và hoành tráng, hơn nữa nghe bác tài xế tự nhiên buôn chuyện với bọn họ thì đó còn là một doanh nghiệp rất có danh tiếng ở Kinh Thành.
“Đó là công ty của mẹ tôi.” Tô Ngôn nói với giọng điệu thờ ơ.
“( °ヮ° ) !?”
Giang Chỉ.exe has stopped working.
Một chuyện còn khiến nàng kinh ngạc hơn cả việc mẹ Tô Ngôn ở biệt thự đã xảy ra: “Công ty của ai? Công ty của mẹ anh? Của mẹ anh!?”
Câu cuối cùng nghe như đang mắng người.
“Vậy ra anh thực ra là phú nhị đại???”
“Là thiếu gia giàu có… Cơ mà phản ứng này của cô là sao?”
Tô Ngôn nghi ngờ nhìn nàng, luôn cảm thấy điểm Giang Chỉ kinh ngạc hình như không giống với những gì hắn tưởng tượng.
“Nhưng mà…”
Im lặng một lúc, Giang Chỉ kể lại những gì nàng đã nghĩ cho Tô Ngôn nghe.
Hiển nhiên chỉ là nàng đã nghĩ sai rồi.
Vậy Giang tỷ đã “phổ cập kiến thức” cho nàng cái quái gì vậy!?
Và sau khi nghe Giang Chỉ kể xong, Tô Ngôn nhất thời cũng có chút dở khóc dở cười: “Chị gái à, lời của mấy kênh tin tức giật gân mà cô cũng tin sao?”
“Trong phỏng vấn rằng tôi quả thật đã nói là bỏ học đi làm.”
“Nhưng sở dĩ ta bỏ học, rồi đến Táo Thành để làm game thủ chuyên nghiệp…”
Hắn ngừng lại: “Hoàn toàn là vì lúc đó tôi nghiện game.”
Giang Chỉ càng ngơ ngác hơn: “Đơn giản vậy thôi?”
“Đơn giản vậy thôi.”
Tô Ngôn không chỉ một lần nói trong phỏng vấn về lý do hắn bỏ học làm game thủ chuyên nghiệp, thực ra đó là một lý do rất bình thường và làm hỏng hình tượng.
Nhưng không hiểu sao lại đồn ra là hắn vì muốn giúp mẹ gánh vác áp lực kinh tế.
Có lẽ là những người hâm mộ cuồng nhiệt không chấp nhận được nên đã bịa ra.
Mỗi lần nghe những lời này hắn đều muốn cười.
Giúp mẹ gánh vác?
Không khoác lác đâu, chỉ với thực lực kinh tế của bà Thẩm, Tô Ngôn ước tính dù mình có vô địch VCS cả đời cũng không kiếm được một phần nhỏ số tiền của mẹ mình.
Bởi hắn chính là phú nhị đại mà.
“Cô đúng là ngốc mà?” Sau đó hắn nhìn Giang Chỉ bằng ánh mắt thương hại.
Giang Chỉ lại không thể phản bác Tô Ngôn.
Nàng hình như đúng là khá ngốc, đã tin cái thứ này hơn nửa tháng rồi.
Nhưng nói cho cùng thì đều là lỗi của Giang tỷ mà, phải không?!
Ai mà biết được một fan hâm mộ #1 như nàng ấy lại tin vào tin tức giật gân chứ?!
“Vậy ra ba anh cũng không bỏ rơi hai mẹ con anh nhỉ?”
“Không.” Tô Ngôn lắc đầu.
“Quả nhiên lại là tin đồn!”
Giang Chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: “Tôi đã nói anh ngày nào cũng vô tâm vô phế, mặt dày mày dạn, lại còn đê tiện như vậy thì làm sao có thể…”
“Ông ấy chỉ đơn giản là đã mất thôi.”
“…”


4 Bình luận