Tập 01
Chương 69 - Tôn trọng chị dâu của các người một chút đi
3 Bình luận - Độ dài: 2,168 từ - Cập nhật:
Khi Tô Ngôn đến cửa câu lạc bộ, hắn mới nhìn thấy tin nhắn thoại mà Giang Chỉ gửi cho mình.
Hắn theo bản năng bấm vào chuyển chữ thành giọng nói.
【Tô Ngôn, ta ăn chanh】.
Suy nghĩ một chút, phân tích bình tĩnh, đưa ra phán đoán—
Tô Ngôn quyết định lần tới gặp sẽ mang cho nàng một ít chanh.
Thật sự mà nói, một rổ chanh thì tốn bao nhiêu tiền chứ, Ngôn Ca của các ngươi tiếc chút tiền chanh này sao, có gì to tát đâu (¬‿¬).
Sau đó, hắn đẩy cửa câu lạc bộ ra.
Lúc này là tám giờ sáng.
Hôm qua vừa thắng một trận đấu, với sự hiểu biết của Tô Ngôn về đám đồng đội này, đại khái là chưa có ai tỉnh ngủ.
Lịch trình sinh hoạt của tuyển thủ chuyên nghiệp thì đứa nào cũng là mốc giờ âm phủ.
Thế nhưng, khi Tô Ngôn rón rén bước vào phòng tập, đã thấy bốn sinh vật hình người không thiếu một ai ngồi ở trong đó.
Đám sinh vật: Nhìn chằm chằm ಠ_ಠ…
Góc miệng Tô Ngôn co giật.
Chuyện gì vậy?
Sao lại ở đây hết vậy?
Ví dụ như Lâm Thanh Ngôn thỉnh thoảng chạy bộ buổi sáng thì cũng thôi đi, tại sao ba con lợn kia cũng dậy rồi?
“Huynh đệ chúng ta đều ở đây cả.”
Hắn giơ gói bánh bao, đậu phụng, cháo quẩy trên tay lên, cười khan hai tiếng, nói ngắn gọn: “Ăn không?”
“Ùng ục ~”
Thằng mập nhỏ ngồi ngoài cùng, Lục Tư, động đậy.
Thường Duyệt lập tức đá vào chiếc ghế gaming cửa hắn, mắng như thể hận sắt không thành thép: “Ngươi có thể có chút tiền đồ được không?”
“Dạ.” Lục Tư không động nữa.
Có thể thấy hắn đã quen bị bắt nạt.
Thế là bốn người lại nghiêm túc nhìn Tô Ngôn.
“…… Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Biết lần này là không lừa được nữa, Tô Ngôn thở dài nặng nề, đặt đồ ăn sáng xuống, nói rồi cũng tìm một cái ghế muốn ngồi xuống.
Lục Tư run rẩy lên tiếng: “Ai, ai cho phép huynh ngồi?”
“Hô hô.”
Tô Ngôn như không nghe thấy, trực tiếp ngồi xuống, nheo mắt cười nhìn Lục Tư: “Ngươi vừa nói gì?”
“Không, không có gì, Ngôn Ca…”
Thằng mập nhỏ cầu cứu nhìn về phía Lâm Thanh Ngôn.
Tại sao chuyện này lại phải do ta làm chứ ( ̄д ̄;)!
Lâm Thanh Ngôn chậc lưỡi, đối mặt với Tô Ngôn nói thẳng: “Tối qua đi đâu vậy? Ngay cả tiệc ăn mừng của đội cũng không tham gia?”
“Có chút việc.”
Tô Ngôn sắc mặt như thường.
Kiểu chất vấn này hắn đã trải qua rất nhiều lần, mỗi lần câu trả lời cũng chỉ có một – có chút việc.
Là thật sự có việc… ít nhất hôm qua là vậy.
Nói thật, với thân phận là một người cha đi nấu cơm cho con gái, chẳng lẽ không tính là việc sao? Mặc dù ý định ban đầu của hắn chỉ đơn thuần là muốn ăn ké bữa cơm.
“Chuyện gì?” Lâm Thanh Ngôn rõ ràng không có ý định buông tha hắn.
Những người anh em khác cũng không có ý định buông tha hắn.
“Chỉ là gặp một người bạn cũ thôi mà.”
Tô Ngôn vẫn chưa nhận ra có gì không ổn, tự mình nói: “Cùng cô ấy ăn một bữa cơm, rồi… đợi đã.”
“Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy?”
Hắn nuốt nước bọt, có chút toát mồ hôi.
Không ổn.
Mười vạn phần là không ổn.
Trước đây khi hắn qua đêm, mấy người này trêu chọc vài câu là cho qua… nhưng sao hôm nay lại cảm thấy kỳ lạ như vậy?
Nếu nói kỳ lạ ở đâu, hắn cũng không nói rõ được.
Nhưng thật sự rất kỳ lạ!
Nhất là ánh mắt bọn họ nhìn hắn, quả thực giống như bốn kẻ biến thái gay lọ đang vây xem một nam thần hợp gu của bọn chúng!
Còn hắn chỉ có thể mặc một chiếc quần đùi, bất lực che chở bộ phận quan trọng, ở đó bị đủ loại ánh mắt không kiêng nể gì săm soi!
Tô Ngôn rùng mình một cái.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
“Lão Ngôn à…”
Lâm Thanh Ngôn xoa xoa ấn đường, trông có vẻ rất phiền não: “Chúng ta cũng không muốn ép cậu, cho cậu một cơ hội cuối cùng.”
“Tối qua cậu rốt cuộc đi đâu.”
Tô Ngôn lau mồ hôi: “Đã nói là đi ăn cơm với bạn bè mà.”
“Vẫn còn dám nói dối hả!”
Lâm Thanh Ngôn tức giận, ném điện thoại về phía Tô Ngôn, lật bài ngửa: “Sáng nay Thường Duyệt đã gọi cho cậu!”
“Người nghe điện thoại lại là một người phụ nữ!”
“Là phụ nữ đó! Là phụ nữ đó!”
“Cậu có biết người phụ nữ đó đã nói gì không? Cô ấy bảo Duyệt tử đừng làm phiền giấc ngủ của cô ấy! Ngủ! Ngủ!”
Giọng điệu của Lâm Thanh Ngôn đầy phẫn uất.
Lúc này hắn thậm chí còn muốn khóc.
Mẹ nó, nói là anh em tốt cả đời, thế mà trên đường tình, cả bốn huynh đệ tốt của hắn đều bị ma nữ bắt đi rồi, tại sao chỉ có mỗi mình là chưa bị!
Sẽ khóc đó, ta thật sự sẽ khóc đó?
Khuôn mặt vốn bình tĩnh của Tô Ngôn, lúc này cuối cùng cũng xuất hiện một chút vết nứt.
Hắn cau mày, lấy điện thoại ra, mở nhật ký cuộc gọi, mới phát hiện sáng sớm sáu giờ Thường Duyệt đúng là có gọi cho hắn.
Nhưng đến bây giờ hắn mới phát hiện.
Sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, Tô Ngôn nhanh chóng suy đoán tình huống lúc đó trong đầu, không ngoài dự đoán…
Chắc là Giang Chỉ đã nhầm điện thoại của hắn là của nàng mà nghe.
Xong đời rồi.
Tô Ngôn thầm mắng cha mẹ của đứa con gái kia mà hắn chưa từng gặp mặt, vậy rốt cuộc là ai có chứng hay thức dậy sớm chứ?
"Nhìn vào mắt ta đây!"
"Nói cho ta biết!"
Bên kia, Lâm Thanh Ngôn chống đỡ lồng ngực đang phập phồng dữ dội, hướng về phía Thường Duyệt ngồi bên cạnh vẫy tay:
“Cho ta thở chút đã, Tiểu Duyệt, ngươi tiếp tục thẩm vấn hắn ta đi.”
Thường Duyệt cực kỳ nghiêm túc gật đầu, đứng dậy nhặt điện thoại lên, nhìn Lâm Thanh Ngôn bằng ánh mắt cực kỳ căm phẫn.
Ta *** mẹ huynh!
Huynh thẩm vấn thì thẩm vấn, sao lại ném điện thoại của ta!
Đây là Tiểu Khê mua cho ta đó!
Hắn đau lòng phủi bụi trên điện thoại, nhưng cũng không còn cách nào khác, quay sang nhìn Tô Ngôn nghiêm túc nói:
“Vậy Tô ca, người bạn kia của huynh rốt cuộc là nam hay nữ?”
Lời này vừa nói ra, trừ Tô Ngôn, tất cả mọi người tại đây đều nín thở, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Tô Ngôn gãi gãi mặt, đỏ mặt nói: “Nữ, là nữ.”
Ầm —!
Toàn trường xôn xao!
“Tại sao! Rốt cuộc tại sao! Đã hứa là cùng nhau độc thân cả đời! Tô Ngôn, con mẹ nhà ngươi, có cần thằng huynh đệ này nữa không hả!”
Đội trưởng Lâm, người duy nhất còn độc thân trong đội, than khóc không ngừng.
“Chúc mừng Tô ca, thoát kiếp cẩu độc thân.”
Trịnh Minh, người tỉnh táo duy nhất trong đội, cũng kiêm luôn vị trí "máy dập" của team, cùng với tiểu hài tử ngây thơ Lục Tư vỗ tay nói.
“Làm chưa? Tư thế gì? Bao lâu?”
Thường Duyệt, người duy nhất trong đội hiện tại có bạn gái nhưng vẫn còn xử nam, lúc này cực kỳ lo lắng.
Không trách bọn họ kích động.
Đó chính là Tiếu Thần Smile! Đó chính là player mạnh nhất không thể tranh cãi của VCT khu vực Trung Quốc, người đàn ông từ khi ra mắt đến nay chưa từng có scandal, đã ký hợp đồng trọn đời với Tả Thủ!
Hơn nữa, với tư cách là đồng đội, không ai hiểu rõ Tô Ngôn là người như thế nào hơn bọn họ.
Không chỉ một lần…
Tô Ngôn đã không chỉ một lần bày tỏ sự không hứng thú với chuyện yêu đương, đến nỗi trong đội hình thành một quy định ngầm.
Ai mà mai mối cho Tô Ngôn thì sẽ có rất nhiều tiền thưởng.
Kết quả bây giờ lại nói cho bọn họ biết Tô Ngôn đã yêu đương rồi?
Lại còn lén lút yêu đương dưới mí mắt của mọi người?
Ngươi có phải coi chúng ta là bạn bè không hả, ai mà lại đi giấu bạn bè chứ? Ngươi giấu bạn bè cả đời được sao?
Tô Ngôn: …
Nói thật, hắn dường như còn chưa nói mối quan hệ của hai người mà?
Những người này đã mặc định Giang Chỉ là bạn gái của hắn rồi sao?
Thôi được, ít nhất mục đích của hắn đã đạt được.
Mặc dù về chuyện Giang Chỉ nghe điện thoại, Tô Ngôn cảm thấy tìm lý do để lừa đám khốn nạn này không quá khó.
Nhưng lúc này, lại là thời cơ tốt để cho bọn họ chấp nhận Thiến Thiến.
Hắn đương nhiên không thể giấu con gái mình cả đời.
Nhưng việc Thiến Thiến đến từ tương lai thì chắc chắn không thể nói ra, cho dù nói ra, có lẽ cũng không có ai tin.
Vì vậy, hắn phải tìm một lý do để Thiến Thiến có thể tồn tại ở dòng thời gian này, và tự nhiên là dẫn ra Thiến Thiến.
Và tất cả những điều này đều dựa trên một tiền đề lớn, đó là trước tiên phải để bọn họ biết sự tồn tại của mẹ đứa bé – Giang Chỉ.
Cơ hội này không phải là đến rồi sao?
Nhưng nói đi nói lại, Giang Chỉ có vẻ không muốn người khác biết mối quan hệ của bọn họ.
Mẹ nó, ta quản nổi à!
Lùi một bước mà nói, nếu không phải Giang Chỉ tiện tay nghe điện thoại đó, hắn có thể bị đám đồng đội này tra tấn sao?
Hắn đây là bị ép lên Lương Sơn, bị ép phải thừa nhận đó!
Đều là lỗi của nàng!
Không liên quan gì đến ta!
Tô Ngôn kiểm soát tinh vi cơ mặt, để mình trông có vẻ xấu hổ vì bị vạch trần sự thật: “Mọi người nói đủ rồi đó.”
Chúng ta thì sao chứ.
“Ta thật sự đã làm chuyện đó rồi!”
Bốn người nhất thời kinh ngạc, Lâm Thanh Ngôn càng kinh ngạc hơn, toàn thân như bị sét đánh, cứ như thể đã bị quỷ sai câu đi hồn phách mà đứng đần tại chỗ.
Tên khốn này…
Thật sự không cần ông đây nữa sao?
Mặc dù chúng ta chơi Valorant không thể thiếu nhau, nhưng chuyện vô đạo đức như vậy ngươi cũng có thể làm ra sao?
Thường Duyệt cũng sốt ruột, nhưng điểm sốt ruột của hắn lại khác với người khác: “Không phải chứ Tô Ca, huynh quá không có ý tứ rồi, mất zin rồi cũng không nói cho chúng ta một tiếng? Còn là anh em không vậy?”
“Duyệt ca, trong đầu huynh chỉ có việc mất zin thôi à?” Trịnh Minh, người đã im lặng từ lâu, không nhịn được mà nói.
“À, ờ, ta...” Thường Duyệt suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Con mẹ nó! Vậy Tô ca không phải là gay à?!”
“…… Ta chịu thua. ദ്ദി☉_☉)”, Trịnh Minh thực sự bất lực.
Trịnh Minh lười mắng hắn, rồi hỏi vấn đề mà đám huynh đệ bọn họ cho đến nay là bình thường nhất: “Cô ấy là ai vậy, Ngôn ca?”
Vấn đề này đúng là điều Tô Ngôn mong muốn.
Biết ngay Minh Đệ là người đáng tin nhất!
Hắn mở album ảnh định tìm ảnh Giang Chỉ, lật mãi mới chợt nhớ ra, không đúng, hắn lấy đâu ra ảnh Giang Chỉ?
Chẳng lẽ cho bọn họ xem video say rượu của nàng sao?
Nếu vậy thì Giang Chỉ sẽ vắt chanh vào mắt hắn mất!
Vì vậy, hắn hướng Thường Duyệt ném một ánh mắt phức tạp.
“Duyệt tử chắc là biết rồi nhỉ?”
“Cái gì? Ta (⊙_☉)?”
Thường Duyệt ngơ ngác chỉ vào mình, cau mày, rồi vỗ đầu, dường như nghĩ đến điều gì đó.
“Ồ, không lẽ thật sự là cô nàng bán cà phê kia!”
“Cái gì mà cô nàng bán cà phê?”
Tô Ngôn không vui: “Tôn trọng chị dâu của các người một chút đi.”


3 Bình luận