"Phụt."
Đừng cười.
“Khịt.”
Thật đấy, đừng cười.
"Hì hì."
Cười thì cũng đừng cười trông ghê tởm, dâm đãng như thế chứ!
Giang Chỉ nhịn không nổi nữa.
Nàng nắm chặt lấy tà váy, đôi mắt hoa đào xinh đẹp giận dữ trừng mắt nhìn Tô Ngôn, đuôi mắt hơi ửng hồng, như một chú thỏ bị dồn đến đường cùng.
Nhớ nhà quá.
Thật sự nhớ nhà.
Đầu ngón tay khẽ run rẩy, trên mặt Giang Chỉ ửng hồng, ánh mắt lảng tránh liếc nhìn chiếc gương soi toàn thân trước mặt—
Người phụ nữ trong gương tựa như tiên nữ trong tranh.
Chiếc váy dài ren đen tôn lên đường cong cơ thể tuyệt mỹ, tà váy tầng tầng lớp lớp tựa đóa hồng đen nở rộ trong đêm tối.
Làn da trắng lạnh dưới lớp vải đen càng thêm mịn màng và trong suốt, tựa như được điêu khắc tỉ mỉ từ ngọc cẩm thạch trắng thượng hạng, còn bờ vai trần và xương quai xanh cũng thu hút ánh nhìn tựa tuyết mới hay sương tháng chạp.
Sao lại có thể xinh đẹp đến vậy chứ!
Giang Chỉ thật sự hết cách rồi.
“Mẹ ơi, mẹ xinh quá!”
Thiến Thiến lon ton chạy vòng quanh Giang Chỉ, như một chú khỉ nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện, ngẩng mặt lên, trong mắt lấp lánh ánh sáng kích động.
Cô bé chưa bao giờ keo kiệt lời khen với mẹ mình.
Cô bé cũng đã thay một chiếc váy công chúa màu trắng.
Nơ bướm trên tà váy khẽ lay động theo cử động của nàng, tay cô bé cầm một cây đũa phép, trong lòng còn ôm một con thú nhồi bông Rồng Sữa. Theo thống kê chưa đầy đủ, đây là con Rồng Sữa thứ tư của Thiến Thiến.
Con trước đó là do Tô Ngôn tặng cho nàng.
Giang Chỉ nhìn thấy con Rồng Sữa này liền tức giận.
Vốn dĩ cái bộ mặt kia đã khiến người ta bực bội, nghĩ đến việc mình mặc váy chỉ vì một thứ như vậy thì nàng càng tức hơn.
Nói cho cùng vẫn là do nàng quá mềm lòng.
Thiến Thiến vừa làm nũng là Giang Chỉ liền thuận theo, nàng quên mất bên cạnh còn có cha của đứa nhỏ. Nói thật lòng, ai mặc váy mà chẳng được? Tô Ngôn không phải rất cưng chiều Thiến Thiến sao? Cứ để hắn ta mặc cho rồi!
Nhưng với sự nửa ép nửa chiều, nàng đã thay xong váy rồi.
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng ấm ức.
Giang Chỉ u oán liếc nhìn Tô Ngôn một cái, khóe môi trề ra, sự bướng bỉnh nhỏ bé gần như tràn ra ngoài.
“Nhìn gì mà nhìn!” Nàng nhe răng nghiến lợi.
Tô Ngôn vô tội nhún vai, sau đó giơ ngón giữa lên, dùng khẩu hình miệng nói bốn chữ: “Tôi đang nhìn chó.”
Ồ, được lắm, ngươi giỏi, thế mà vẫn dám mắng ta sao?
“Ba ơi, ba thấy mẹ có xinh không?”
Cô bé đột nhiên hỏi.
Nghe câu hỏi của con gái, hai người vốn đang đấu khẩu ngầm đồng thời khựng lại, Giang Chỉ theo bản năng nhìn về phía Tô Ngôn.
Tô Ngôn cũng nhìn thẳng vào nàng.
Một giây.
Hai giây.
Giang Chỉ lặng lẽ đưa tay lên che lấy khe vực sâu không đáy của mình, nhìn Tô Ngôn với ánh mắt đầy khinh bỉ: “Tô Ngôn, ta nhìn lầm người rồi.”
Mẹ nó, cứ tưởng đeo kính râm là ta không nhận ra được à?
“Khụ khụ.”
Tô Ngôn chỉnh lại kính râm để che giấu sự bối rối.
“Tôi không cố ý…”
Xem ra cặp kính này chưa đủ tối.
Nói thật thì hắn ta thật sự không cố ý nhìn, đây phần lớn là do bản năng khám phá những thứ xinh đẹp, cũng tại khả năng định vị của hắn quá mạnh, đến khi hoàn hồn thì ánh mắt đã dừng lại ở đó.
Nhưng đã đến lúc phải xin lỗi thì vẫn phải xin lỗi.
Tô Ngôn người thì đểu cáng nhưng da mặt cũng không dày đến mức bị bắt quả tang nhìn trộm mà vẫn thản nhiên được.
Để bày tỏ sự hối lỗi, hắn bẻ ngón giữa thành ngón cái.
“Xinh đẹp, quá xinh đẹp, đúng là xứng đáng…”
Hắn khựng lại một chút, Tô Ngôn nhanh chóng nở một nụ cười trêu chọc, cợt nhả: “Thật không hổ là mẹ của con gái ta ( ̄▼ ̄).”
Đây là lời nói thật lòng.
Hắn chưa bao giờ nghi ngờ Giang Chỉ về khoản nhan sắc.
Con gái xinh đẹp thì khi mặc váy đẹp sẽ càng xinh đẹp hơn, còn Giang Chỉ mặc váy đẹp sẽ càng thêm quyến rũ.
Tô Ngôn cho rằng đây là hai khái niệm khác nhau.
Giang Chỉ vốn có khuôn mặt lạnh lùng, chiếc váy dài màu đen này không nghi ngờ gì nữa càng làm tăng thêm khí chất lạnh lùng, diễm lệ của nàng, thế nhưng sự ửng hồng trên khuôn mặt lại tạo ra một cảm giác tương phản vô cùng đáng yêu.
Sự tương phản này thật sự quá tuyệt vời.
“Hừ.”
Giang Chỉ quay mặt đi không thèm để ý đến hắn nữa.
Không cố ý ở chỗ nào?
Dù sao nàng cũng đã làm đàn ông hai mươi năm, làm sao có thể không đoán ra suy nghĩ của Tô Ngôn... Nói trắng ra là bộ phận dưới hưng phấn, bộ phận trên ngừng suy nghĩ, cuối cùng bộ phận dưới kiểm soát bộ phận trên mà thôi.
Hừ, đàn ông!
Nhưng vành tai nàng vẫn đỏ lên.
Không biết là vì khe ngực bị kẻ nào đó nhìn thấy, hay vì lời khen bất ngờ của kẻ nào đó.
Dù sao thì cũng không thoát khỏi liên quan đến kẻ đó.
Thế là Giang Chỉ lại nhận ra sự bất tiện của chiếc váy dài trên người mình. Tà váy quá dài khiến nàng không thể duỗi chân, không duỗi chân được thì nàng không thể đá Tô Ngôn một cái, không đá được Tô Ngôn thì nàng khó chịu!
Khó chịu quá, khó chịu quá!
“Ngươi có thể lại đây cho ta đánh một cái không?” Giang Chỉ chớp mắt.
“Hả?” Tô Ngôn ngây người.
...
“Rồi rồi, thiết bị đã chỉnh xong.”
Cô nàng phục vụ ở quán cà phê lúc này cầm chiếc máy ảnh đã chỉnh xong đi tới, cười tủm tỉm nói: “Chúng ta có thể chụp ảnh rồi!”
Giang Chỉ gãi gãi mặt: “Trong nhà hay ngoài trời vậy?”
“Đương nhiên là ngoài trời rồi, chụp ảnh trong nhà có gì hay?”
À~
Mặt Giang Chỉ xịu xuống.
Nàng không muốn chụp ảnh ngoài trời lắm, ngoài trời nắng to và gay gắt, quan trọng là có rất nhiều khách du lịch qua lại.
Trong quán cà phê không có mấy người, nàng mặc chiếc váy này mới có thể miễn cưỡng đứng vững. Nhưng nếu bị một đám người nhìn chằm chằm, nàng cảm thấy mình sợ là sẽ gục ngã tại chỗ mất.
Nhưng mà…
“Mẹ ơi~” Cô bé hai mắt sáng rực nhìn nàng.
“Rồi rồi rồi!” Giang Chỉ nghiến răng.
Mẹ nó chứ, đến bước này rồi còn sợ cái gì chứ.
Hơn nữa, với kinh nghiệm lần trước ở trung tâm thương mại, lần này dù sao đi nữa nàng cũng sẽ không khóc chứ?
Tô Ngôn đúng lúc xen vào: “Cô lại sắp khóc đấy à?”
Giang Chỉ “tặc” một tiếng.
Nàng không lên tiếng.
Chỉ là khi kéo tà váy đi ngang qua Tô Ngôn, nàng vô tình giẫm lên chân Tô Ngôn, rồi lại vô tình nghiến qua nghiến lại.
Tô Ngôn: (×﹏×)
...
Trước quán cà phê hình lâu đài, cô bé phục vụ đang nhiệt tình chỉ dẫn: “Đúng rồi, mẹ và bé con đứng ở đây nè~”
“Mẹ giữ nụ cười nhé.”
“Bé con giơ cao cây đũa phép lên.”
“Rất tốt, rất tốt!”
Lời khen của cô bé phục vụ không ngớt.
Giang Chỉ đang tạo dáng một cách vô thức chỉ cảm thấy cô nàng phục vụ thật giỏi.
Cùng là mở quán cà phê, người ta thì kiêm luôn việc làm nhiếp ảnh gia vô cùng bài bản, còn kẻ nào đó ngày ngày chri biết chơi game trong giờ làm việc...
Nhìn người ta kìa!
Có phải quá tận tâm quá rồi không?
Thật sự cần phải chụp nhiều ảnh như vậy sao?
“Mẹ ơi, Thiến Thiến thế này có xinh không ạ?”
Cô bé mong đợi hỏi.
Giang Chỉ xoa đầu con gái, cười không nói gì, coi như là sự khẳng định.
Thực ra nàng đã hơi không nhịn được cười rồi.
Vốn dĩ nàng đã không cười nổi, nhất là khi nhìn thấy nhiều người ven đường vây xem, việc nàng không khóc ra đã là tốt lắm rồi.
Nhìn cái gì nhìn! Chưa thấy mỹ nhân bao giờ à?!
Dù sao thì bây giờ nàng cũng rất phiền lòng.
Phiền ở chỗ nào thì lại không nói ra được.
Nhưng lần này thì không quá lố bịch như lần mặc váy hở vai trước đó, Giang Chỉ muốn khóc nhưng cũng không đến mức khóc thật.
Có lẽ lần đầu tiên luôn đặc biệt?
Hay có lẽ bây giờ nàng không còn kháng cự với việc mặc váy nữa.
Chẳng lẽ ngày nào cũng mặc váy ngủ ren ở nhà đã tăng kháng cự của nàng lên rồi? Vậy thì nàng có phải là…
Chết tiệt!
Giang Chỉ đang nghĩ gì vậy?!
Không mặc váy ra ngoài là giới hạn của nàng đấy!
“Rồi, đủ rồi.”
Ngay lúc Giang Chỉ đang mơ màng suy nghĩ, cô bé phục vụ cầm máy ảnh đắm chìm vào kỹ thuật của mình cuối cùng cũng lên tiếng.
Vĩnh biệt nhé! Cái lồng này!
Giang Chỉ lần đầu tiên nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Sau đó nàng nghe cô bé phục vụ nói: “Người chồng cũng chụp hai tấm đi, cả nhà phải đầy đủ mới được!”
“Hả?” Nụ cười của Giang Chỉ đông cứng lại.
“?” Tô Ngôn, người đang nhàm chán lướt douyin cũng ngây người.


5 Bình luận