Hai giờ chiều.
Giang Chỉ xách những túi quà lớn nhỏ từ nhà hàng đi ra, những túi mua sắm nặng trĩu siết chặt khiến ngón tay nàng trắng bệch. Nắng tươi, gió nhẹ, nhưng giữa đôi lông mày của nàng lại hiện lên một nỗi u ám nhàn nhạt.
Đi xuyên qua đám đông ồn ào, đi được một đoạn, còn một quãng đường nữa mới đến chỗ nàng để xe điện.
Giang Chỉ mím môi, loạng choạng tìm một bức tường bên ngoài cửa hàng trà sữa để làm chỗ dựa.
Bàn tay ngọc buông lỏng, quà rơi xuống đất, nàng từ từ trượt dọc theo bức tường, cho đến khi cả người hoàn toàn ngồi xổm xuống đất.
Dưới mái tóc đen hơi rối.
Đôi mắt phượng vốn dẽ nên long lanh nước, cùng với nốt ruồi lệ ở khóe mắt đặc trưng, giờ đây cũng ảm đạm vô quang, như những viên ngọc trai phủ bụi.
Mệt quá.
Thật sự rất mệt.
Mệt khắp nơi.
Giang Chỉ xoay xoay cổ tay hơi nhức mỏi, lấy điện thoại từ túi nhỏ ra, tìm WeChat của Cố Chi Niên, cân nhắc kỹ lưỡng từng câu chữ.
Nàng nên nói thế nào đây?
Xin lỗi Cố ca, ta không cẩn thận đá trúng vào nơi "tinh hoa hội tụ" của người mà huynh giới thiệu cho ta rồi?
Hít...
Có phải quá trực tiếp không?
Rõ ràng là đối phương ý đồ không trong sáng, động thủ động trước, dù chỉ chậm thêm một giây nàng đã bị sờ trúng rồi, nàng đây nhiều nhất cũng chỉ là tự vệ chính đáng.
Không biết người đó bây giờ còn nằm trên đất lăn lộn không.
Mà nói đi nói lại...
Nhìn những món quà nàng đã tốn rất nhiều tiền để chuẩn bị, lại nghĩ đến tâm trạng lo lắng của nàng trước khi đến đây.
Giang Chỉ thở dài thườn thượt, sống lưng càng thêm còng xuống, nàng vùi đầu vào giữa hai đầu gối, tầm nhìn mơ hồ, những viên sỏi trên đất hiện lên những vệt mờ nhạt trong mắt nàng.
Thất bại rồi.
Nàng không hề cảm thấy khó chịu vì bị tên đó quấy rối nàng... có lẽ có một chút chăng? Nhưng nhiều hơn là chột dạ, và sự bất lực sâu sắc.
Không có sự giúp đỡ của hiệu trưởng Vương, Thiến Thiến lại phải làm sao mới có thể đi học đây?
Giang Chỉ không nghĩ ra, nói cho cùng, nàng đã nhờ phúc của Giang tỷ tỷ và Cố ca mới mơ hồ chạm đến một tia hy vọng, không có bọn họ, nàng chẳng là gì cả.
Thật vô dụng quá...
Không được không được! Không thể hạ thấp bản thân như vậy!
Giang Chỉ đột nhiên ngẩng đầu lên, đường phố người đến người đi, nàng dùng sức tát mình hai cái, hít mấy hơi thật sâu, mạnh mẽ đứng dậy.
Nếu ngay cả nàng cũng lo lắng như vậy, Thiến Thiến lại phải làm sao đây?
Hay là về trước đã, kể rõ ngọn ngành sự việc cho Giang tỷ tỷ và Cố ca, sau đó bàn bạc vấn đề Thiến Thiến đi học, với tính cách của Cố ca, tin rằng hắn cũng sẽ không trách móc ta.
Tâm trạng buồn bã đến nhanh đi cũng nhanh, khả năng điều chỉnh cảm xúc xuất sắc – đây có lẽ là một trong số ít những ưu điểm của nàng.
Sắp xếp lại suy nghĩ, Giang Chỉ xách những món quà nặng trịch, đi bộ về phía chiếc xe điện nhỏ.
Vừa đi, vừa lầm bầm chửi rủa.
Sớm biết cái đồ khốn kiếp đó bày ra trò này, nàng nói gì cũng không tiêu tiền oan mua nhiều đồ quý giá như vậy, cũng không biết còn có thể hoàn tiền được không.
Vất vả lắm mới chất đồ trở lại xe.
Giang Chỉ lấy giấy lau mồ hôi, nheo mắt nhìn mặt trời chói chang trên trời, bụng lại lúc này phát ra tiếng "ùng ục".
Đói rồi.
Bữa sáng và bữa trưa đều chưa ăn, vừa nãy còn vác một đống đồ lớn như vậy, sao có thể không đói được.
Giang Chỉ lại thầm mắng hiệu trưởng Vương một lần nữa, tiền đặt cọc nhà hàng nàng coi như mất trắng, thuộc loại "chưa nhặt được vừng lại mất dưa hấu".
Hay là đi ăn một bát mì?
Trong đầu hiện lên hình ảnh bát mì thơm lừng, Giang Chỉ không kìm được nuốt nước miếng.
Nhưng khi nàng nhìn chiếc xe điện nhỏ đang đứng yên bất động trước mặt, bánh xe vẫn còn xì hơi, chỉ cảm thấy hiện thực lại giáng cho nàng một đòn đau.
Suýt nữa quên mất chiếc xe điện yêu quý của ta.
Chỉ là lốp xe bị thủng thôi, chiếc xe này nàng cũng mới mua hơn một năm, vứt bỏ là không thể, nhưng để ở đây cũng không phải là cách.
Hay thật.
Nói cách khác, hôm nay nàng ra ngoài, không chỉ việc chính không thành, quà trị giá hai vạn tệ mua cũng không tặng được, còn phải tốn thêm một khoản tiền sửa xe nữa sao?
Lốp xe có nằm trong phạm vi bảo hành không?
Giang Chỉ đã lâu lắm rồi mới lại cảm nhận được cái cảm giác như hồi nhỏ – cả thế giới chống lại ta.
Nàng buồn bã thở dài một tiếng, định dùng điện thoại gọi cho cửa hàng sửa chữa, nhưng vừa định bấm số, Giang tỷ tỷ lại gọi đến.
"Alo."
Không hiểu Giang tỷ tỷ vì sao lại gọi cho mình, Giang Chỉ nghi hoặc đưa điện thoại lên tai.
Ngay khoảnh khắc kết nối, nàng nghe thấy rất nhiều tiếng người nói chuyện từ đầu dây bên kia, ồn ào vô cùng, khiến người ta khó chịu. Giang Chỉ vô thức cau mày, đưa điện thoại ra xa tai một chút.
Không đúng.
Sao mà ồn ào thế?
Giang tỷ tỷ không phải nên ở nhà với Thiến Thiến sao? Chẳng lẽ, nàng ấy đưa Thiến Thiến ra ngoài rồi?
Câu nói tiếp theo của Giang tỷ tỷ đã giải đáp thắc mắc của nàng: "Tiểu Chỉ, Thiến Thiến con bé... hơi sốt, ta đưa con bé... đến bệnh viện truyền nước rồi."
Sắc mặt Giang Chỉ đột nhiên trở nên tái nhợt.
--------
Bệnh viện.
Đây là lần thứ hai Giang Chỉ đặt chân đến nơi này.
Hơn nửa tháng trước, vì thân phận mới của mình, nàng từng đến bệnh viện để khám sức khỏe, lúc lấy máu còn tình cờ gặp Lâm Thư Uyển, có thể nói là ký ức vẫn còn nguyên.
Khác với lần trước.
Giang Chỉ đến bệnh viện, bước nhanh lên cầu thang, thẳng tiến đến phòng điều trị khoa nhi tầng ba. Khi chạy đến cửa phòng, Giang Chỉ vịn khung cửa, tay kia vịn đầu gối, đã thở không ra hơi.
"Tiểu Chỉ..."
Theo tiếng của Giang tỷ tỷ mà nhìn sang, Giang Chỉ nhanh chóng tìm thấy hai người ở hàng cuối cùng.
Lúc này, Thiến Thiến, tiểu nha đầu quen thuộc đó, đứa con gái dường như luôn có sức lực dùng không hết, luôn tươi cười đó của nàng.
Lại giống như một chú chim nhỏ bị thương, tay cắm kim tiêm, yếu ớt nằm trên giường.
Giang Như Yên ở bên cạnh Thiến Thiến. Còn một nữ y tá đang thay thuốc cho Thiến Thiến, nàng ấy thuần thục treo thuốc lên giá treo, quay người lại, vừa vặn nhìn thấy Giang Chỉ đang dần tiến lại gần họ.
"Cô chính là mẹ của đứa bé này phải không?"
"..."
Giang Chỉ ngây ngốc gật đầu.
Nghe vậy, y tá nhìn nàng với ánh mắt có chút trách móc, nói: "Cô làm mẹ kiểu gì vậy? Con bé sốt đến 38 độ rồi mới đưa đến bệnh viện, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, người hối hận chính cô đấy!"
"Ta..." Giang Chỉ nhìn Thiến Thiến trên giường, trong mắt mang theo vài phần luống cuống: "Buổi sáng Thiến Thiến vẫn còn khỏe mà, ta thật sự không biết..."
"Trẻ em ở độ tuổi này, hệ miễn dịch chưa hoàn toàn trưởng thành, cũng không biết biểu đạt, khi mắc bệnh quả thực không dễ phát hiện."
Y tá nói: "Cho nên làm cha mẹ mới phải quan tâm con cái hơn, một khi phát hiện vấn đề, nhất định phải kịp thời đưa đến bệnh viện, nghe rõ chưa?"
"Ừm, ừm..."
Giang Chỉ một cách máy móc đáp lại.
Có thể thấy vị y tá này rất tận tâm, lại giáo huấn Giang Chỉ vài câu nữa, lúc này mới mang theo chai thuốc đã dùng, bước ra khỏi phòng điều trị khoa nhi.
"Y tá kia nói quá rồi, Tiểu Chỉ muội không cần quá tự trách..." Giang Như Yên do dự một chút, đi đến bên cạnh Giang Chỉ, muốn an ủi người bạn thân của nàng.
Giang Chỉ cắn môi, giọng nói có chút trầm thấp, lại có chút thất vọng: "Nhưng cô ta nói đúng mà."
Không, không phải nói đúng.
Nàng còn vô trách nhiệm hơn y tá nói.
Thật ra hôm qua ở quán lẩu, nhìn Thiến Thiến mồ hôi nhễ nhại, nàng đã nghĩ đến khả năng Thiến Thiến sẽ bị sốt, nhưng nàng vẫn ôm hy vọng mong manh, nghĩ sẽ không trùng hợp đến vậy, nên không để ý nhiều.
Nàng rõ ràng có thể phòng ngừa được.
Rõ ràng là thao tác rất đơn giản, điều hòa nhiệt độ xuống thấp hơn, hoặc bảo Thiến Thiến mặc thêm vài bộ quần áo... Thấy chưa, rõ ràng là rất đơn giản mà...
Nhưng nàng sao lại chẳng làm gì cả?
Giang Chỉ đột nhiên cảm thấy mắt có một cảm giác chua xót khó hiểu, mũi cũng ngứa ngáy, đôi khi tự trách đến tột cùng, nước mắt rất khó kìm lại.
Nàng đi đến bên giường. Dường như cảm nhận được động tĩnh, Thiến Thiến mở mắt ra, nhìn thấy Giang Chỉ.
"Mẹ..."
Tiểu nha đầu hút thít nói: "Đầu Thiến Thiến đau quá, tiêm cũng đau quá, oa oa oa.."
Cô bé kéo tay Giang Chỉ, những lời nói ra lại khiến Giang Chỉ cảm thấy một trận tự trách: "Ba ba là người xấu, Thiến Thiến bệnh rồi, ba ba cũng không đến thăm Thiến Thiến."
Giang Chỉ đột nhiên cảm thấy khó thở.
Trong vài phút tiếp theo, có lẽ là do tinh thần không được tỉnh táo lắm, tiểu nha đầu nói rất nhiều câu khó hiểu đứt quãng.
"Mẹ, Thiến Thiến bệnh rồi, mẹ không được bệnh nữa nha."
"Thiến Thiến cũng đã giúp được mẹ rồi đó."
"Bức tranh của Thiến Thiến vẫn chưa vẽ xong đâu, mẹ không được nhân lúc Thiến Thiến không có sức mà lén xem tranh của Thiến Thiến nha, nói nhỏ cho mẹ biết nè..."
"Ba đã nói, cơn mưa đó..."
"À không được! Nói ra thì không còn là kinh hỉ nữa rồi! Mẹ hư quá, đừng hòng lừa được Thiến Thiến!"
Nói đến cuối cùng, giọng Thiến Thiến càng lúc càng nhỏ, cơn buồn ngủ càng lúc càng dày, nàng ấy nắm tay Giang Chỉ, cũng từ từ thả lỏng theo âm lượng giảm dần.
"Mẹ, mau cùng ba ba hòa giải đi."
Lời vừa dứt, tiếng mộng du lẫn lộn của đứa trẻ được thay thế bằng tiếng ngáy, tiểu nha đầu chìm vào giấc ngủ.
"..."
Giang Chỉ nhìn Thiến Thiến đang ngủ say, cẩn thận rút tay nàng ấy ra, đưa cho Giang Như Yên một ánh mắt, hai người lần lượt đi ra khỏi phòng.
Không đợi Giang Chỉ mở lời, Giang Như Yên đã hiểu ý kể lại ngọn ngành sự việc –
Thì ra nàng ấy thấy Thiến Thiến cứ ở trong phòng không chịu ra, gọi cũng không trả lời, nàng ấy liền có chút lo lắng mà vào phòng, lúc này mới phát hiện tiểu nha đầu đã bắt đầu sốt, nằm trên sàn nhà.
"Cảm ơn Giang tỷ ." Nghe xong toàn bộ quá trình, Giang Chỉ chân thành cảm ơn Giang Như Yên.
Nếu không phải Giang Tỷ kịp thời đưa Thiến Thiến đến bệnh viện điều trị, nàng lại không có ở nhà, còn không biết cuối cùng sẽ thành ra cục diện gì nữa.
Thật sự đến mức đó, nàng dù thế nào cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Thấy trên mặt Giang Như Yên vẫn còn đầy vẻ lo lắng, Giang Chỉ cố ý tươi cười:
"Ai da ta thật sự không sao, ngươi xem cái dáng vẻ của ngươi kìa, y tá không phải cũng nói rồi sao, Thiến Thiến con bé không có chuyện gì lớn, truyền xong là gần như khỏi rồi."
"Nhưng mà..."
Giang Như Yên lắc đầu, do dự dừng lại một chút, cắn môi, rồi từ trong túi xách lấy ra một bức tranh, đưa cho Giang Chỉ.
"Cái này, ta nghĩ ngươi nên xem."
Giang Chỉ nhận lấy bức tranh.
Nội dung trên giấy đập vào mắt, phong cách vẽ của tiểu nha đầu tuy trừu tượng, nhưng hiểu được thì không khó – trời mưa, đèn đường, đàn ông, phụ nữ.
Nhưng không hiểu vì sao.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bức tranh này, Giang Chỉ lại đột nhiên cảm thấy một sự quen thuộc khó hiểu, như thể nàng từng nhìn thấy bức tranh này ở đâu đó.
Mí mắt nàng vô thức giật giật.
Là đã nhìn thấy bức tranh này?
Hay là...
Giang Như Yên không chú ý đến sự bất thường của nàng, tự mình phân tích:
"Muội nói xem, người đàn ông vẽ trên này, hẳn là người ba mà Thiến Thiến tưởng tượng ra phải không?"
Mỗi lần nghĩ đến đây, nàng ấy đều cảm thấy đáng tiếc từ tận đáy lòng cho tiểu nha đầu, một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, có một người mẹ tốt như vậy, lại phải chịu đựng một người ba vô trách nhiệm như thế.
"..."
Giang Chỉ nắm chặt bức tranh trong tay một cách vô thức, ánh sáng trắng của bệnh viện chói chang, ánh nắng gay gắt xuyên qua hành lang, nàng chợt nghĩ đến rất nhiều điều.
Mẹ, mẹ với ba cãi nhau sao?
Ba trước đây từng nói, sẽ bảo vệ mẹ và Thiến Thiến cả đời.
Gọi ba đến là được mà! Mẹ mau gọi điện cho ba đi!
Là có liên quan đến ba!
Mẹ, mau cùng ba hòa giải đi.
"...Ai biết được?"
Giang Chỉ mặt không biểu cảm trả lại bức tranh cho Giang Như Yên. Nàng nhún vai, không trực diện trả lời câu hỏi, mà nghiêng đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử treo trên tường bệnh viện.
Ba giờ rưỡi chiều.
Nghe y tá nói, Thiến Thiến phải truyền nước đến tối, vậy nên trước đó...
Chắc vẫn còn kịp?
"Giang Tỷ, tỷ giúp muội trông Thiến Thiến một lát."
Giang Chỉ khẽ mím đôi môi đỏ mọng, trong mắt là vẻ mệt mỏi chưa từng có, nàng đột nhiên cong khóe miệng, cố gắng nặn ra một nụ cười nhạt với Giang Như Yên.
"Muội có chút chuyện cần đi làm."


2 Bình luận