“Đinh đinh đinh……”
“Đinh đinh đinh……”
Tia ban mai đầu tiên của buổi sáng chiếu lên mặt Giang Chỉ, tạo ra một ranh giới sáng tối rõ rệt trong phòng ngủ.
Nàng bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc.
Đầu óc nàng lâng lâng, Giang Chỉ lười đến nỗi không buồn mở mắt, một tay mò mẫm tìm điện thoại trên giường.
Kỳ lạ.
Sao đầu ta đau thế này?
Không kịp suy nghĩ nhiều, Giang Chỉ nhanh chóng sờ thấy điện thoại bên gối.
“A lô……”
Nàng gạt những lọn tóc rối, đặt điện thoại lên tai, giọng nói khàn đặc như bị giấy nhám mài qua.
Đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông xa lạ.
“Mẹ kiếp cậu cuối cùng cũng nghe máy rồi! Mẹ kiếp, làm ông đây tưởng cậu chết ở xó xỉnh nào rồi, mẹ kiếp thế có đến tập luyện hay không?”
“???”
Liên tiếp ba tiếng chửi thề, làm cho đầu óc nàng tỉnh táo hơn một chút.
Sao lại có người vừa gặp đã chửi người ta chứ, Giang Chỉ cau mày lại, cơn giận bỗng nhiên bùng lên:
“Ta @#$%, ngươi là thằng đéo nào!”
“Đừng làm phiền ông đây ngủ!”
“Cút!”
Nói xong liền cúp máy.
Đây là chiêu thức nàng học được trong game, tranh thủ lúc đối phương chưa kịp nói gì thì chửi rồi block, coi như mình thắng.
Giang Chỉ ngáp một cái.
Vẫn còn buồn ngủ, đầu đau như vừa say rượu, đúng là tại chưa tỉnh ngủ, tối qua mình đã làm gì ấy nhỉ?
Thôi kệ, ngủ thêm chút nữa.
Nàng ném điện thoại sang một bên, lại ôm lấy gối ôm, gối đầu lên đó, tìm một tư thế thoải mái.
Hả?
Gối ôm?
Nàng làm gì có cái gối ôm nào?
Khoan đã, sao cái gối ôm này cứng thế, bề mặt còn thô ráp, trời ơi còn có nhiệt độ?!
Chắc chắn không phải là cánh tay của người mà là gối ôm chứ?
Nhưng sao có thể chứ hahahaha……
Hahahaha……
Hahaha……
Giang Chỉ mở mắt: (⊙︿⊙).
Trước mắt nàng không phải là gối ôm như tưởng tượng, mà là cánh tay rắn chắc, khỏe mạnh của một người đàn ông, bị nàng ôm chặt trong lòng.
Tầm mắt di chuyển xuống.
Một đôi chân dài thon thả đang quấn lấy eo Tô Ngôn một cách cực kỳ mờ ám, cả người gần như cuốn lấy người hắn.
Tầm mắt lại di chuyển lên phía trên nữa.
Thấy được khuôn mặt đang say ngủ của Tô Ngôn, hơi thở đều đều, phát ra tiếng ngáy nhẹ đến mức có thể bỏ qua.
Giang Chỉ hít sâu một hơi.
Ba phút sau.
“Aaaaaa!!!”
Tiếng hét xé tan không khí, Giang Chỉ theo phản xạ đá một cái về phía Tô Ngôn. Hắn rên lên một tiếng, nặng nề ngã xuống đất.
“Mẹ kiếp!”
Sau khi đá ngã Tô Ngôn, Giang Chỉ luống cuống kéo chăn quấn lấy mình, mặt nàng đỏ bừng, giọng nói run rẩy:
“Ngươi ngươi ngươi muốn làm gì?”
Không, người này sao lại ở đây!
Đây không phải là phòng ngủ của nàng sao???
“Ai ai ui……”
Tô Ngôn bị đá đau tỉnh dậy, xoa xoa lưng, chống tay lên mép giường khó khăn đứng dậy, hắn ôm eo, vẻ mặt đau đớng ngẩng đầu trừng nàng:
“Chị đại có bệnh không! Đá tôi làm gì?”
“Anh còn có mặt mũi hỏi tôi?”
Giang Chỉ nghiến răng, cầm lấy gối ném về phía Tô Ngôn: “Rõ ràng đây là phòng của tôi, anh đã làm gì tôi!”
“Còn có thể làm gì?”
Tô Ngôn gãi đầu, ngồi lại lên giường: “Ngủ thôi.”
Ầm!
Giang Chỉ hóa đá tại chỗ.
Ngủ, ngủ?
“Không… cô đang nghĩ gì vậy…”
Tô Ngôn thấy bộ dạng của nàng thì biết nàng đã hiểu lầm.
Thở dài mệt mỏi, hắn vừa định giải thích, khóe mắt lại đúng lúc này chú ý tới vệt nước mắt đang chực trào trong mắt Giang Chỉ.
“Uhhh…”
Giang Chỉ cắn môi đầy ủy khuất, đôi mắt đào hoa xinh đẹp cố nén không để nước mắt chảy xuống, ngược lại càng khiến nàng giống như một đứa trẻ làm sai.
Nàng nghẹn ngào nói: “Anh, anh đã XXX tôi rồi sao?”
Tô Ngôn đông cứng mặt.
Hắn nghe thấy gì vậy?
Nói tuy thô tục nhưng lý lẽ không sai, nhưng lời này của ngươi quá thô tục rồi….
Nói chuyện đạo lý thì chị đại ngươi đúng là đàn ông thật chứ?
“Chị đại hiểu lầm rồi, ý tôi thực sự chỉ ngủ thôi.”
Hắn dừng lại, thực sự nhịn không được, chỉ vào cái chăn đang quấn chặt lấy nàng, trêu chọc:
“Cơ mà cô lạnh hay gì? Cô mặc quần áo đầy đủ như kia tại sao lại che mình làm gì?”
Giang Chỉ khựng lại.
Nàng hít hít mũi, vén chăn nhìn vào bên trong, sau đó im lặng hai giây.
“...Khụ khụ.”
Là đang mặc đồ ngủ.
Giang Chỉ lặng lẽ vén chăn lên, giả vờ bình tĩnh ngước nhìn trời, trí thông minh và lý trí đã quay trở lại một chút.
Nhưng lúc này quay lại thì đã quá muộn.
Nàng lau nước mắt, cố chấp nói: “Vậy nhỡ tôi dùng miệng…”
“Còn muốn diễn nữa à?” Tô Ngôn thực sự không chịu nổi những lời cuồng ngôn của người phụ nữ này, ném gối trả lại cho Giang Chỉ.
Thật sự nếu dùng miệng thì ông đây đã vui sướng rồi!
Sự thật chứng minh khả năng nhắm bắn của tuyển thủ chuyên nghiệp vô cùng chuyên nghiệp
Lúc nãy Giang Chỉ ném trượt, Tô Ngôn ngược lại dễ dàng trúng đích, ném thẳng gối vào mặt Giang Chỉ.
Giang Chỉ ôm trán đau đớn: “Vậy là anh không…”
“Không có.” Tô Ngôn đoán trước được suy nghĩ của nàng.
Không khí nhất thời trở nên có chút gượng gạo, Giang Chỉ cũng biết mình đã hiểu lầm Tô Ngôn, nhưng lúc đó nàng thật sự rất sợ!
Một khi sợ hãi, trí thông minh liền biến mất.
Lúc mới biến thành con gái, nàng biết mình thực sự có khả năng bị cưỡng bức, ngày ngày lo lắng đến mất ngủ.
Sau đó theo thời gian trôi qua, cộng thêm sự tiếp xúc với Thiến Thiến, nỗi sợ đó dần dần tan biến.
Nhưng giống như lúc nãy là cảm giác ký ức ấy đột nhiên tấn công, bóng ma đã tái hiện.
Thực ra nghĩ kỹ lại, Tô Ngôn không phải là người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn… phải không?
Tuy nàng không hiểu rõ hắn, nhưng nàng nhớ hắn từng nói không hứng thú với mình, lúc đó hắn cũng không giống đang nói dối.
“Vậy thì…”
Giang Chỉ do dự một chút, dịch người về phía Tô Ngôn: “Vậy đây là tình huống gì? Tại sao tôi lại ngủ chung giường với anh?”
“Còn nữa…”
Mặt nàng đỏ như tôm luộc: “Tại sao tôi lại gần anh như vậy… còn ôm gì đó…”
Tô Ngôn như ông già xem điện thoại: “Tự cô không biết sao?”
“Hả?”
Thấy vẻ mặt mờ mịt trên mặt Giang Chỉ, Tô Ngôn lúc này mới xác định, con mẹ nó, con mụ này say đến quên trời quên đất rồi.
Đúng là phế vật…
Không còn cách nào, hắn đành phải kể lại toàn bộ sự việc tối hôm qua cho Giang Chỉ nghe.
Bao gồm cả việc nàng say rượu như thằng bợm nhậu.
“Tôi, tôi đã cắn anh?”
“Ừ.”
“Còn coi anh là Thiến Thiến?”
“Ừ ừ.”
Tô Ngôn gật đầu tán thành, trong lòng thầm nghĩ ngươi không chỉ ôm ta, còn cho ta trải nghiệm rửa mặt bằng dưa hấu nữa.
Nhưng những chuyện này đương nhiên là không thể nói ra.
Hắn tạm thời vẫn còn muốn sống.
Mọi chuyện hôm qua dưới sự bổ sung của Tô Ngôn càng thêm rõ ràng, Giang Chỉ đã hoàn toàn đỏ mặt, ôm mặt không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, nàng đỏ mặt nói: “Vậy sao anh không từ chối!”
Tô Ngôn giơ ngón giữa lên: “Có cái nịt được.”
“Là cô ôm cánh tay tôi không buông, tôi kéo như thế nào cũng không thoát ra nổi, ngoài thuận theo tự nhiên thì còn làm gì được nữa?!”
Nói đến đây, hắn không khỏi cảm thán.
“Nói thật thì sức của cô đúng là rất lớn, có thể cho tôi biết làm sao để luyện thành không? Hãy nói cho đồ đệ với sư phụ.”
Thực ra nếu chỉ là một cánh tay, Tô Ngôn cố gắng một chút cũng có thể thoát ra.
Nhưng vấn đề là Giang Chỉ ra cả tay lẫn chân, đặc biệt là hai cái chân kia, quấn hắn chặt đến mức không gỡ ra được.
Dù có gỡ ra, giây tiếp theo lại quấn lấy.
“Cút cút cút!”
Giang Chỉ liếc hắn một cái ý bảo đi làm việc của mình.
Nàng vẫn còn chìm trong sự kinh ngạc khi mình say rượu: “Tôi say rồi sao? Nhưng sao tôi lại không có chút ấn tượng nào cả?”
Nói xong câu này, nàng tự mình cũng không nhịn được.
Nếu có thể nhớ lại chuyện cũ thì đó không tính là say rượu, lời nói dối phổ biến nhất thế giới là kẻ say rượu nói ta không say.
Cho nên nàng thực sự đã hiểu lầm Tô Ngôn.
Chết tiệt, tửu lượng của mình có vậy sao?
Nàng hôm qua uống cảm thấy cũng không tệ lắm, không đến mức không chịu nổi, sao lại say chỉ với nửa cốc bia chứ?
Tô Ngôn khinh thường nói với nàng: “Phế vật.”
Giang Chỉ nhếch mép muốn phản bác.
Lời nói đến miệng lại không nói ra được, bởi vì về khoản tửu lượng, nàng có vẻ đúng là phế vật thật.
Nếu hắn biết tửu lượng của mình kém như vậy, nàng thề sẽ không đụng vào chai bia đó nữa!
Uống rượu gây họa!
Nhà các nàng có thù với rượu sao?!
“Lau đi.”
Thấy trên mặt Giang Chỉ vẫn còn vương nước mắt chưa khô, Tô Ngôn đưa cho nàng một tờ giấy từ tủ đầu giường.
Đột nhiên hắn ghé sát mặt lại, như đang xem một món đồ kỳ lạ mà quan sát khuôn mặt đang khóc của Giang Chỉ: “Sao cô lại dễ khóc đến vậy?”
Hắn phát hiện điểm dễ khóc của Giang Chỉ đều rất kỳ lạ.
Lần trước ở trung tâm thương mại cũng khóc khi mặc váy.
Lần này thì có thể hiểu được, rốt cuộc là con gái, tỉnh dậy phát hiện mình và một người đàn ông nằm chung một giường cả đêm, không sợ hãi là không thể.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
“Anh không hiểu đâu.”
Giang Chỉ nhận lấy giấy lau mũi, trong mắt đầy oán giận, có chút ghét bỏ đẩy mặt Tô Ngôn ra: “Cứ thử bị một người đàn ông XXX thử xem anh có khóc không.”
Tô Ngôn: ……
Quả nhiên rất kỳ lạ.
Sao người này có thể làm mọi việc không có gì đáng chê trách, mà vẫn khiến người ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?
“Khoan đã, Thiến Thiến đâu?”
Giang Chỉ nói cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, buổi sáng sớm không có tiếng càu nhàu vì giận dỗi lúc thức dậy của tiểu nha đầu làm nàng không quen.
“Ờ, tối qua có vẻ như nàng tự đi ngủ bên ngoài.”
“Bêm ngoài? Ngoài đó làm gì có giường!”
Giang Chỉ tức giận đá Tô Ngôn thêm một cái, nhưng lần này nàng đã kiểm soát lực đạo, chỉ đơn thuần bày tỏ sự bất mãn của mình.
“Anh làm cha kiểu gì vậy Tô Ngôn!”
“Con gái ở ngoài ngủ mà mình lại ngủ say trên giường, còn lương tâm không!”
——Phát ngôn trên đến từ một người mẹ say rượu hoàn toàn quên mất con gái mình.
Sau đó nàng nhìn thấy Tô Ngôn lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
Giang Chỉ tức khắc run lên, vội vàng rụt chân lại, cố gắng giữ bình tĩnh bằng cách ôm lấy đầu gối, ho khan mấy tiếng để che giấu sự bối rối.
Dường như đã phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Không thể tiếp tục thưởng cho hắn nữa!
Tô Ngôn vẫn chưa nhận ra sở thích của mình đã bị bại lộ, hai tay dang ra nói vô tội: “Cảnh sát ơi, nói lý đi chứ, cô túm tôi chặt như vậy, tôi làm sao ngăn cản Thiến Thiến được?”
Hơn nữa tối qua Thiến Thiến đi cũng rất dứt khoát.
Tô Ngôn chỉ có thể nói hai người quả nhiên là mẹ con, làm ra chuyện gì cũng khiến người ta khó hiểu, đây có lẽ chính là di sản.
Sao không thể giống cha nó một chút chứ?!
Giang Chỉ nhất thời cứng họng: “Vậy, vậy anh còn không mau đi xem Thiến Thiến đi, thật là…!”
Nói xong, nàng xuống giường, rời khỏi phòng ngủ như chạy trốn.
Tô Ngôn không vội đi theo, ánh mắt hắn lướt khắp phòng ngủ, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Kỳ lạ, điện thoại của hắn đâu?
Nhớ mang máng tối qua hắn đặt điện thoại bên cạnh đầu, định báo cho đồng đội biết tối nay không về, nhưng nghĩ lại như vậy họ sẽ hỏi nhiều, giải thích rất phiền phức.
Vì vậy hắn đã từ bỏ ý định thông báo, cứ như vậy lướt điện thoại cả đêm.
Dù sao họ cũng đã quen rồi.
Thực ra dự định ban đầu của Tô Ngôn là thức trắng đêm, buồn ngủ thì lướt douyin hoặc xem lại video thi đấu để tỉnh táo.
Kết quả là hắn vẫn không chống cự được mà ngủ quên.
Chết tiệt.
Lật chăn lên, Tô Ngôn cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại của mình dưới chăn.
Hắn băn khoăn nhặt điện thoại lên, suy nghĩ mãi không ra, cái thứ này rốt cuộc là làm sao lại chạy đến chỗ Giang Chỉ ngủ?
Thôi không quan trọng.
Mở điện thoại, bấm vào WeChat, tự động bỏ qua tin nhắn dồn dập của đồng đội, việc đầu tiên Tô Ngôn làm là gửi cho Giang Chỉ một bao lì xì 500 tệ, coi như tiền ngủ cùng.
Theo lý mà nói thì Giang Chỉ mới là người phải chịu toàn bộ trách nhiệm chứ?
Nhưng Tô Ngôn vẫn cảm thấy mình nên bồi thường cho nàng chút gì đó.
Nói đi nói lại, trong mắt hắn, loại chuyện này thiệt thòi mãi vẫn là con gái.
Đệt, ta có phải quá tốt bụng rồi không?
Mẹ nó chứ, hắn đến đây vừa phải nấu cơm vừa phải chăm sóc con ma men kia, ngủ cũng không có gối ôm chăn ấm, mệt mỏi đau cả lưng cổ!
Cuối cùng lại còn phải đền thêm 500 nữa?
Giang Chỉ, rốt cuộc tôi nợ cô cái gì hả!


6 Bình luận