• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 81 - Ba Mẹ Ân Ái

7 Bình luận - Độ dài: 2,114 từ - Cập nhật:

Sau một đoạn cao trào ngắn ngủi, cả hai người đã chọn cách quên đi ký ức này.

Tô Tử Thiến, mặc váy công chúa, chỉ vào tàu lượn siêu tốc không xa và nói: “Ba mẹ ơi, Thiến Thiến muốn chơi cái này ạ.”

Tô Ngôn, với vẻ mặt tự hào như “đúng là con gái ta”, vừa định gật đầu đồng ý thì eo hắn đã bị Giang Chỉ thúc mạnh một cái.

“Làm cha kiểu gì vậy?”

Giang Chỉ đã thay lại quần áo của mình, nhìn Tô Ngôn với ánh mắt đầy khinh bỉ.

Ngươi thật là, Tô Ngôn.

Ngay cả đi tàu lượn siêu tốc cũng dẫn theo cả nhà.

Thật không làm người ta bớt lo, quả nhiên không thể để ba dẫn con gái đi chơi, lỡ đâu lên cơn lại dẫn con đi làm trò con bò gì đó.

Điều này không khỏi khiến Giang Chỉ nhớ đến một câu nói rất hot trên mạng.

Khi con cái không gặp nguy hiểm, thì người cha chính là mối nguy hiểm lớn nhất của con cái.

… Ừm?

Sao cảm giác có gì đó không đúng nhỉ?

Nàng lại oán giận nhìn Tô Ngôn một cái.

“Vậy chúng ta chơi gì hả mẹ ơi?” Thiến Thiến cắn móng tay hỏi.

Giang Chỉ vỗ tay nàng một cái, rồi nhìn về phía Tô Ngôn đang ôm eo thở hổn hển: “Hỏi cha của con đi.”

“Khụ... khụ... chơi gì…”

Đứa trẻ sáu tuổi thì có thể chơi những trò gì nhỉ?

Tô Ngôn dẫn hai người đến một chỗ râm mát không quá đông người, bắt đầu xem bản đồ công viên giải trí mà cô nhân viên ban nãy đã đưa cho họ.

“Cưỡi ngựa gỗ, xe đụng, thuyền vượt thác…”

“Chơi mấy cái này trước thì sao? Tiện thể ăn tối trong công viên luôn, ăn xong vừa lúc có thể kịp xem màn trình diễn pháo hoa của công viên.”

Hắn lên kế hoạch khá bài bản.

Trước khi đến đây, hắn đã tìm hiểu kỹ về công viên này, biết màn trình diễn pháo hoa là đặc sản ở đây, Thiến Thiến hẳn sẽ thích.

Đây cũng là lý do hắn chọn đến công viên giải trí vào buổi trưa.

Vì hắn vốn có ý định ở lại đây cả buổi chiều.

“Cô còn muốn chơi gì nữa không?” Sau khi lên kế hoạch xong, Tô Ngôn lại hỏi ý kiến Giang Chỉ.

“Không.”

Giang Chỉ lắc đầu không chút do dự.

Câu trả lời này không hề giả tạo, nàng thật sự cảm thấy đi công viên giải trí khá nhàm chán, thà ở nhà bật điều hòa ngủ còn hơn.

Và nàng cũng thật sự thấy kế hoạch của Tô Ngôn khá ổn.

Tên này cũng có chút tác dụng đấy chứ?

“Nhân tiện hỏi chút, cái này là gì vậy?”

Nàng đột nhiên chỉ vào địa danh lớn nhất ở góc trên bên phải bản đồ, hỏi Tô Ngôn.

“Nhà mạo hiểm này là cái gì vậy?”

“Là nhà ma, hình như là đặc sản ở đây.”

“Vậy tại sao không gọi thẳng là nhà ma?”

“Nghe nói vì quá đáng sợ nên bị báo cáo.”

Phải nói là, nhà ma này có lẽ là trò chơi mà Tô Ngôn hứng thú nhất trong toàn bộ công viên.

Nhưng dẫn theo Thiến Thiến thì chắc chắn không thể chơi được.

Hắn dò hỏi: “Cô muốn chơi không?”

“Tất nhiên là không.”

Giang Chỉ lập tức lộ vẻ ghê tởm, nàng ghét nhất là nhà ma, ok… Tuyệt đối không phải vì nàng sợ ma đâu!

Ừm, không sợ!

Chắc chắn không sợ!

“Thiến Thiến thấy thế nào?” Nàng chuyển câu hỏi cho con gái nãy giờ vẫn im lặng không nói gì.

Kết quả là Thiến Thiến dường như vẫn còn đắm chìm trong lời nói trước đó của nàng.

Thiến Thiến nhìn nàng và nói: “Mẹ không thích công viên giải trí sao?”

Cô bé có vẻ hơi buồn.

Nàng là một cô bé rất hiểu chuyện.

Nếu ba mẹ không thích, thì nàng cũng sẽ không vui.

Một gia đình thì phải luôn đồng lòng, một gia đình cũng phải vui vẻ cùng nhau, Tô Tử Thiến luôn nghĩ như vậy.

“Ơ?”

“Sao, sao lại không thích được chứ ~”

Giang Chỉ làm sao mà không biết ý nghĩ của con gái mình.

Nàng thay đổi sắc mặt nhanh như gió, lập tức nở một nụ cười ngọt ngào.

“Mẹ thích công viên giải trí lắm, nếu được đi cùng Thiến Thiến thì mẹ càng ~ thích ~ hơn ~ nữa ~ nha ~ ”

“Vậy còn ba ba thì sao ạ?”  Thiến Thiến lại cắn môi nhìn Tô Ngôn.

“Hả? Bố thì bình thường thôi…” Tô Ngôn lúc này vẫn đang bận nghiên cứu các trò chơi trên bản đồ.

Cú Đấm Sấm Sét!

Tô Ngôn ôm eo lần thứ n, lặng lẽ lau đi vết máu nơi khóe miệng (bịp đó).

“Ba ba á, cũng thích công viên giải trí lắm (TヮT).”

Cả nhà đều vui vẻ!

Cô bé lại vui vẻ trở lại.

Gia đình cuối cùng cũng chính thức bắt đầu chuyến du ngoạn công viên giải trí.

Tô Ngôn dẫn Thiến Thiến đi bên trái, Giang Chỉ cầm bản đồ xem lộ trình, dẫn hai người về phía ngựa gỗ.

Buổi chiều là thời điểm đông khách nhất.

Chen chúc là chuyện thường, đi đường phải cẩn thận không va chạm với người khác, trong thời tiết nóng bức thế này khó tránh khỏi tình huống bất ngờ, vì vậy Tô Ngôn nắm tay Thiến Thiến thật chặt.

Tuyệt đối không được buông tay.

Tuyệt đối không được để Thiến Thiến rời khỏi tầm mắt.

Nhất định phải nhớ cho Thiến Thiến uống nước.

Đây là điều Giang Chỉ đã dặn đi dặn lại trước khi đi.

Tô Ngôn không khỏi cảm thán thêm lần nữa về bản năng làm mẹ trời phú của Giang Chỉ.

Hắn thầm nghĩ, Thiến Thiến dường như thật sự được Giang Chỉ chăm sóc từ khi còn bé, những chỗ cần cẩn thận thì nàng chưa bao giờ keo kiệt.

Mặc dù Giang Chỉ đã nói đừng có định kiến với trẻ mồ côi, nhưng Tô Ngôn vẫn cho rằng trong một số phương diện, trẻ mồ côi sẽ cẩn thận và trưởng thành hơn người bình thường một chút – ví dụ như chăm sóc con cái.

Tất nhiên, cũng có thể là do hắn quá bất cẩn.

Nhưng dù sao thì, Giang Chỉ nghĩ được, hắn thì không.

Vậy thì hắn cảm thấy Giang Chỉ rất lợi hại.

“Ba ơi, tay Thiến Thiến đau ạ.”

“Hả? Ồ ồ.”

Tô Ngôn nới lỏng lực tay.

Chủ yếu là bàn tay nhỏ bé của cô bé mềm mại, cứ như không có xương, khiến người ta không tự chủ được mà muốn nắm chặt.

“Ba ơi, Thiến Thiến muốn ăn cái đó ạ.”

Tô Tử Tiền lại lay cánh tay Tô Ngôn, nũng nịu chỉ về phía một tiệm kem phía trước – Tô Ngôn nhận ra thương hiệu này, ngon hay không thì chưa nói, đắt thì thật sự rất đắt.

Thằng nhóc Thường Duyệt trước đây khi hẹn hò cũng đã mua cái này, vì thế còn không ít lần phàn nàn về bạn gái của nó với đám anh em.

“Nhiều kem như vậy mà lại không ăn? Kem que năm hào một cái mà lại không ăn? Nhất định phải mua cái này? Ta thật phục cô ấy.”

Và đám anh em cũng rất thông cảm cho Thưởng Duyệt… nếu như bỏ qua cái bộ mặt tươi cười, khệnh khạng của thằng nhãi đấy.

Nhưng nguyện vọng của con gái thì Tô Ngôn chắc chắn phải đáp ứng.

Hắn dẫn Thiến Thiến đến trước tiệm kem, xếp hàng khoảng năm sáu phút, cúi xuống hỏi: “Muốn ăn vị gì?”

“Vị dâu tây!” Thiến Thiến mắt sáng rực.

Trái cây nàng thích nhất chính là dâu tây.

Kem làm xong, Thiến Thiến vui vẻ múc một thìa bỏ vào miệng, vị ngọt mát lạnh khiến nàng sung sướng nhắm mắt lại.

“Ngon quá ạ!”

Kem màu hồng dính trên khóe miệng, giống như một đóa hoa nhỏ đang nở rộ.

“Ba ăn nữa.” Thiến Thiến nhón chân lên, cố gắng giơ cao cây kem, trên chiếc ốc quế màu hồng phấn còn lưu lại vài dấu răng nhỏ.

Tô Ngôn phối hợp ăn một miếng nhỏ.

Hương vị cũng không tệ.

Nhưng bán đắt như vậy hắn vẫn không hiểu.

Nhưng chỉ cần Thiến Thiến vui là được.

Tuy nhiên, ngay lúc này, nhìn dáng vẻ Thiến Thiến thích thú ăn kem, Tô Ngôn đột nhiên nhận ra một vấn đề chí mạng.

“Mẹ có cho con ăn cái này không?”

Thiến Thiến ngây thơ lắc đầu: “Không cho ạ.”

Tô Ngôn: ……

Cửa vào ngựa gỗ xếp một hàng dài.

Giang Chỉ đại khái liếc nhìn.

Cơ bản đều là các cặp đôi đang xếp hàng, hoặc là dắt gia đình có con nhỏ đến chơi.

Giống như bọn họ.

Nói đến cái này…

Hai người kia đâu rồi?

Giang Chỉ nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng gã đeo kính râm, cũng không thấy cô bé siêu cấp cute phô mai que trông giống mẹ của mình.

Nàng mím môi.

Ký ức không tốt đẹp ùa về, nàng nhớ lại trải nghiệm bị lạc ở công viên giải trí khi còn nhỏ, lẽ nào lại tái diễn lần nữa?

Rõ ràng là nàng đang dẫn đường mà?

Vậy thì là lỗi của Tô Ngôn rồi.

Như vậy nàng lại có cớ để đánh hắn rồi.

Để tiết kiệm thời gian, Giang Chỉ trước tiên đi xếp hàng ở cửa.

Sau đó nàng vội vàng lấy điện thoại ra, vừa định gọi cho Tô Ngôn thì một thìa kem màu hồng đột nhiên đưa đến bên môi.

Nàng theo phản xạ đưa đầu lưỡi liếm một cái, vị ngọt mát lạnh lập tức lan tỏa trong miệng.

“Ngon không?”

“Ngon.”

Giang Chỉ gật đầu.

“????”

Sau khi hoàn hồn, nàng ngơ ngác nhìn Tô Ngôn đang cầm kem mỉm cười: “Anh... anh... anh làm gì vậy!?”

Rồi nàng nhìn thấy Thiến Thiến cũng đang mút kem từng chút một.

Giang Chỉ giật giật khóe miệng.

Lúc này nàng biết hắn định làm gì rồi.

“Vậy là hai người đi mua cái này rồi?”

“Tô Tử Thiến, con có biết mình đang bị ho không!?”

Giang Chỉ khoanh tay, vẻ mặt không vui.

“Ba ba đồng ý rồi ạ!” Thiến Thiến cũng đáp lại một cách đường hoàng.

Khác với trước đây, lần này nàng có người chống lưng rồi, mẹ mà còn mắng nữa thì liệu có tin là con sẽ bảo ba ba dạy dỗ mẹ không!

“Lỡ ăn rồi thì cho con bé ăn nốt đi, cùng lắm thì uống thêm chút nước thôi mà.”

Tô Ngôn làm dịu không khí, theo lời đã nghĩ ra mà làm càn: “Hơn nữa mẹ nó cũng ăn rồi mà?”

“Đúng đúng đúng!” Thiến Thiến cũng giơ tay hét lên.

“Hai người…!”

Giang Chỉ tức nghiến răng.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp trừng lớn nhìn Tô Ngôn, ánh mắt sắc bén như dao đâm vào người hắn, nhưng cuối cùng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, đưa tay ra.

“Làm gì?” Tô Ngôn chớp mắt.

“Kem của ta!”

Nói xong nàng trực tiếp giật lấy cây kem.

Vừa trừng mắt nhìn bọn họ bằng ánh mắt “hai đứa chờ đó cho ta”, nàng vừa hung hăng cắn một miếng, hệt như thể đang xem cây kem là bản thân Tô Ngôn, ăn bao nhiêu cũng không đủ để nàng trút giận.

Kết quả là Giang Chỉ bị lạnh đến chảy nước mắt.

Một cặp đôi trẻ nắm tay nhau xếp hàng phía sau bọn họ nhìn cảnh này với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Bảo bối, em nói sau này chúng ta có được như vậy không?”

Cô gái ngước nhìn, trong mắt lấp lánh sự mong đợi.

“Chắc chắn rồi,” chàng trai cưng chiều véo mũi bạn gái: “Chúng ta sẽ còn hạnh phúc hơn họ nữa.”

Tô Ngôn, người nghe được toàn bộ: ……

Giang Chỉ, người nghe được toàn bộ và bị lạnh đến mức nói không nên lời: ……

Thiến Thiến, người nghe hết tất cả và vô cùng không phục: “Ba mẹ của con là ba mẹ hạnh phúc nhất trên đời, đêm nào cả hai cũng ân ái với nhau, ca ca với tỷ tỷ không bằng đâu ạ!”

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Để trẻ con nói ra được những lời này thì ko biết nên chui vào đâu
Xem thêm
Vợ chồng nhà này bạo quá, con gái cũng lớn rồi đấy
Xem thêm
🤡 dạy trẻ em 3 cái thứ j thế này
Xem thêm
Ca ca với tỷ tỷ nghe mà giật mình
Xem thêm
ad ơi, em mới dịch có 1 bộ truyện mà đã bị 2 web copy ko sót chương nào! mệt mỏi quá!
Xem thêm