• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 74 - Có người mắng ta...là nhớ ta chăng

8 Bình luận - Độ dài: 1,528 từ - Cập nhật:

“Hắt xì!”

Câu lạc bộ BLB.

Trên đường đến phòng huấn luyện, Tô Ngôn đột nhiên hắt xì một cái, làm Thường Duyệt đang xách kem bên cạnh giật mình.

“Ngôn ca bị cảm rồi hả?” hắn lo lắng hỏi.

Thật sự là lo lắng.

Nếu là bình thường, ai đó bị cảm sốt, biểu hiện thường thấy của đám huynh đệ giun đất này là một phần lo lắng cộng với chín phần mỉa mai châm chọc.

Có làm được việc không?

Hả cái đồ vô dụng?

Đồ yếu đuối!

W-o-m-a-n!

——Vân vân và mây mây.

Nhưng nếu là trong thời gian thi đấu thì lại khác.

Một khi liên quan đến trận đấu quan trọng, đám sâu bọ này sẽ tiến hóa thành các Teletubbies hòa thuận yêu thương, tràn đầy tình yêu và hòa bình.

Đâu là đúng, đâu là sai, bọn họ vẫn phân biệt được.

“Không.”

Tô Ngôn không biểu cảm hít hít mũi: “Chắc là có người mắng… có người nhớ ta rồi.”

Là ai nhỉ?

Khó đoán quá.

“Ồ ~ Ta biết rồi ~”

Thường Duyệt nở nụ cười ranh mãnh trên mặt, cố tình kéo dài giọng trêu chọc: “Là Giang Chỉ mà huynh yêu nhất chứ còn ai nữa?”

Câu 'yêu nhất' là thừa thãi.

Nhưng ý tứ thì cũng không khác biệt nhiều.

Tô Ngôn liếc hắn một cái, vẫn không có gì biến động cảm xúc quá lớn: “Nhớ hay không thì liên quan gì đến ngươi.”

“Ha ha!”

Thường Duyệt kích động chỉ vào hắn, ôm bụng cười ha hả: “Ha ha ha bị đệ nói trúng rồi chứ gì!”

“…”

Tô Ngôn thở dài trong lòng.

Ngày mai tìm cơ hội, có thể giới thiệu Thiến Thiến cho hắn ta làm quen, hắn nghĩ hai người chắc có nhiều chuyện để nói chung.

Đều trẻ con như nhau.

Nói mới nhớ, sao hắn lại đi ra ngoài mua kem với tên khốn này nhỉ?

Bỏ qua việc Lâm Thanh Ngôn đang trong giai đoạn suy sụp vì hắn có người yêu, thì Trịnh Minh và Tiểu Béo, ai mà không tốt hơn tên đần này chứ.

Cảm thán như vậy, hai người đi đến thang máy.

Trong lúc chờ thang máy xuống, Thường Duyệt không nhịn được cảm thán: “Không ngờ Ngôn ca lại thật sự có đối tượng rồi.”

“Lần này đệ cuối cùng cũng tin UFO là có thật rồi.”

“Con mẹ nhà ngươi, muốn nói gì thì cứ nói đi.”

“Đừng nói vậy chứ, Ngôn ca à, huynh thật sự phải cảm ơn ta chứ?” Thường Duyệt nghiêm túc vỗ vỗ vai Tô Ngôn.

“Hả?”

Tô Ngôn mặt đầy dấu hỏi: “Có ý gì?”

“Nếu không phải lúc đó đệ không may va vào chị dâu, thì cặp đôi thanh mai trúc mã hai người không biết bao giờ mới gặp lại được nhau!”

Thường Duyệt nói hùng hồn.

Đối với câu chuyện tình yêu tái hợp của thanh mai trúc mã mà Tô Ngôn bịa ra cho đám sâu bọ này nghe, Thường Duyệt của chúng ta có một cách hiểu riêng.

Cái gì gọi là tái hợp?

Chính là đây!

Nếu không phải ta va vào người ta, hai ngươi chia tay lâu như vậy, thì đến bao giờ mới liên lạc lại được?

Ngôn ca, công thần lớn nhất trong chuyện này là ta đó!

“…Ngươi vui là được.” Im lặng một lát, Tô Ngôn mở miệng, giọng nói lộ vẻ kỳ lạ.

Chủ yếu là, hắn suy nghĩ một chút.

Hừm?

Kịch bản này hình như cũng không tệ nhỉ?

Theo lời Thường Duyệt, nguồn gốc việc hắn và Giang Chỉ tái hợp chẳng phải đã có rồi sao? Tốt hơn nhiều so với cái thiết lập hắn bịa ra.

Ngươi hỏi nó nhảm đến mức nào?

Như ({}).

Được rồi được rồi.

Xem ra đi ra ngoài với tên nhóc này cũng có chút tác dụng.

“Tít tít.”

Cửa thang máy từ từ mở ra, hai người lần lượt bước vào. Dù thang máy đã bắt đầu lên, miệng Thường Duyệt vẫn không ngừng.

“Ngôn ca, có cần đệ truyền thụ chút kinh nghiệm không?”

“Cái gì?”

“Kinh nghiệm yêu đương ấy.”

Thường Duyệt nói: “Làm sao để lấy lòng con gái, khi ở bên nhau cần chú ý gì, những điều cần lưu ý khi đi hẹn hò…”

“Đệ nói cho huynh biết, những thứ này đều có quy tắc cả đó!”

Tô Ngôn nhướng mày: “Ghê vậy sao?”

Thường Duyệt khinh thường cười, vuốt mái tóc mái một cách điệu bộ: “Huynh tưởng Tiểu Khê vì sao lại yêu ta đến chết đi sống lại chứ?”

“Dựa vào lời đường mật của ngươi?”

“Yêu đương thì phải có lời đường mật,” Thường Duyệt búng tay một cái: “Rất tốt rất tốt, Ngôn ca cũng có chút thiên phú!”

Tô Ngôn lười để ý hắn.

“Ngươi tự mà dùng đi.”

Nói trắng ra hắn và Giang Chỉ căn bản không phải loại quan hệ đó, học mấy thứ này có ích gì, dạy hắn cách chăm con có lẽ hắn còn vui vẻ hơn.

Thường Duyệt bất mãn lầm bầm: “Huynh cứ như vậy làm đệ phải tự hỏi, Giang Chỉ rốt cuộc là nhìn trúng huynh ở điểm nào? Con mẹ nó, chẳng lẽ huynh có ứng dụng thôi miên?”

Tên đầu gỗ làm cách nào mà tán được con gái nhà người ta vậy?

Quan trọng là vừa rồi ở cửa quán cà phê, Giang Chỉ với bộ dạng tiểu nương tử đáng yêu thẹn thùng, nhìn là biết yêu Tô Ngôn sâu đậm.

Nói cách khác.

Tên đầu gỗ chết tiệt này làm sao tìm được loại bạn gái như vậy?

Hắn lúc trước đã dùng đủ mọi chiêu thức, cộng thêm kế hoạch tỉ mỉ, mới theo đuổi được Tiểu Khê.

Huynh đệ à, ta thật sự ghen tị rồi!

Nhưng Tô Ngôn là đại ca của bọn họ, giúp đỡ được vẫn phải giúp.

Thường Duyệt sắp tự làm bản thân cảm động đến phát khóc, hắn thật tốt bụng, ai làm huynh đệ với hắn đúng là tích đức tám đời.

“Cũng đừng trách huynh đệ chúng ta không giúp huynh.”

Hắn đột nhiên ôm lấy cổ Tô Ngôn, lấy ra hai tấm vé phe phẩy trước mắt Tô Ngôn: “Này, cầm lấy đi.”

Tô Ngôn không nhận: “Đây là cái gì.”

“Huynh biết khu vui chơi mới mở trên đường Cửu Giang đang rất hot gần đây chứ, đây là vé vào đó.”

Thường Duyệt nói: “Vốn đệ định dẫn Tiểu Khê đi, nhưng hôm đó hai bọn đệ có việc khác, vậy huynh nhất định phải làm vì ta!”

“Hai người tái hợp, đợi thi đấu xong dẫn chị dâu đi chơi cho vui, bồi đắp tình cảm.”

Nói rồi, khóe miệng Thường Duyệt lại nhếch lên một nụ cười dâm đãng: “Nhưng tiền phòng đệ không bao đâu, tự mà móc ví ra nhé.”

Tô Ngôn không lên tiếng, lặng lẽ nhìn chằm chằm hai tấm vé.

Nghĩ lại thì, nếu hắn và Giang Chỉ thật sự là người yêu, hắn có lẽ sẽ cảm kích mà rơi nước mắt với Thường Duyệt, gọi hắn là nghĩa phụ?

Hình như mỗi cặp đôi đều có một nghĩa phụ nghĩa mẫu.

Chính là cái thứ được gọi là quân sư quạt mo.

Mỗi cuốn tiểu thuyết của "Ta là Bồ Câu" đều có tình tiết như vậy, trước đây hắn còn vì thế mà trêu "hắn ta" lặp lại lối mòn.

Rồi lại bồi thêm một câu 'nhìn là biết ngươi chưa từng yêu ai'.

Để rồi "Ta là Bồ Câu" phải ngoan ngoãn mà gọi từng tiếng 'ba ba, bảo bảo, đại ca, ông xã'.

“Huynh còn ở đó không Ngôn ca?”

Thấy Tô Ngôn không những không nhận mà còn thất thần, Thường Duyệt không vui: “Vợ huynh sắp chạy theo người khác rồi kìa!”

“Có mà mẹ ngươi chạy.”

Đường nét môi thẳng tắp, Tô Ngôn bất lực với cơn phát bệnh của Thường Duyệt: “Cái khu vui chơi gì đó, cao dưới 1m3 có cần vé không?”

“Cái, cái gì cơ?” Thường Duyệt ngớ người.

Thang máy lúc này đã đến tầng cần đến.

“Không sao.”

Lắc đầu, Tô Ngôn giật lấy vé từ tay Thường Duyệt, nhét vào túi: “Đi nhanh thôi, kem sắp tan hết rồi.”

Bồi đắp tình cảm.

Hắn không ngại tăng bồi đắp tình cha con.

Than ôi…

Tiện thể mang theo người đàn bà đó đi cùng vậy.

“Hắt xì!”

“Tiểu Chỉ, muội lại bị cảm sao?”

Quán cà phê Hoa Ngữ.

Qua giờ cơm, khách bắt đầu đông hơn.

Đương nhiên, Giang Chỉ và Giang Như Yên cũng trở nên bận rộn, đang không ngừng pha cà phê.

Trên bàn lễ tân, điện thoại của Giang Chỉ sáng màn hình.

Vẫn chưa có hồi âm.

Giang Chỉ cụp mí mắt, cắn nhẹ đầu lưỡi, đưa ly cà phê đã pha cho vị khách trước mặt: “Không có.”

“Chắc là có người đang mắng muội… là nhớ muội chăng?”

Nàng khẽ cười.

Là ai nhỉ?

Khó đoán quá.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Huhu, t muốn biết phản ứng của mn khi phát hiện ra Thiến Thiến
Xem thêm
AI MASTER
cứ thế này thì bh lễ đường mới tới🐧
Xem thêm
🍚🐕 đi lẹ lên 🦧 đôi này chậm quá 🐧
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Còn lâu, raw giờ còn chưa có cơm chó
Xem thêm
Buổi đi chơi kiểu j bọn ae cũng bám đuôi theo
Xem thêm
tô ngôn gọi giang chỉ người đàn bà đó lun à, tui nghĩ anh tô không ghét giang chỉ tới cái mức gọi vậy đâu....
Xem thêm
gọi vậy bình thường mà, không phải ghét đâu
Xem thêm
vợ chồng có khác, cùng 1 câu nói
Xem thêm