• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 82 - Vợ Chồng Đối Kháng

8 Bình luận - Độ dài: 1,915 từ - Cập nhật:

“Đừng có nói bậy!”

Giang Chỉ không nhịn được mà vỗ vỗ đầu Thiến Thiến, sau đó hướng về phía cặp tình nhân kia với ánh mắt đầy áy náy: “Xin lỗi nhé……”

“Con gái nhà tôi còn nhỏ, hai người đừng để bụng.”

“Không, không có gì đâu.” Cặp tình nhân kia vội vàng vãy tay cười gượng, trông bộ dạng cũng khá bối rối.

“Nhưng mà mẹ ơi……”

Tiểu nha đầu còn muốn nói gì đó.

Giang Chỉ khẽ quát nàng một tiếng, hạ giọng nói: “Ăn kem của con đi, có những chuyện ở ngoài không được nói lung tung.”

“Nhưng Thiến Thiến nói là sự thật mà.”

Thiến Thiến tỏ vẻ không phục.

Ba mẹ rõ ràng là rất ân ái mà.

Ngay cả Giang tỷ cũng từng nói ba mẹ quấn quýt đến phát ghê.

Vậy nên hai anh chị kia sao có thể so bì với ba mẹ được chứ.

“Dù là sự thật thì con cũng không thể……”

Giang Chỉ đang dạy dỗ giữa chừng thì chợt nhận ra điều gì đó, mặt nàng đỏ bừng lên: “Sự thật, sự thật gì cơ?!”

“Mẹ và cha con không hề ân…!”

Ái…

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc trong mắt tiểu nha đầu, Giang Chỉ dùng hết sức, mới cố gắng nén lại chữ “ái” kia.

“Ân ái.”

Giang Chỉ cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Đương nhiên là ân ái rồi, nếu không ân ái thì con làm sao mà sinh ra được?”

“A…”

“Nhưng Thiến Thiến không phải được nhặt ở bãi rác sao?”

Sự chú ý của tiểu nha đầu đột nhiên bị thu hút về một chỗ kỳ lạ, nàng hỏi một cách vô cùng nghiêm túc và thành kính.

Giang Chỉ: “……Con vui là được.”

“Prfff.” Tô Ngôn che miệng cười trộm.

(ꐦ°᷄д°᷅).

Tô Ngôn không cười nữa: (´・_・`).

Giang Chỉ thở dài, không hiểu sao lại có cảm giác mình, Tô Ngôn và Thiến Thiến đang diễn một vở kịch tình cảm gia đình tám giờ tối trên TV.

Thiến Thiến là đứa con gái vô tội.

Còn nàng và Tô Ngôn thì là kiểu vợ chồng tuy tình cảm đã sớm rạn nứt nhưng vì con gái vẫn cố tỏ ra ân ái.

Nói thật, việc này có cần thiết không?

Nàng và Tô Ngôn thậm chí còn không tính là vợ chồng.

Nhưng nàng không muốn Thiến Thiến đau lòng.

Không có cha yêu thương, không có mẹ ân cần thì rất khổ sở, nàng nghĩ cha mẹ không yêu thương nhau chắc cũng rất khó chịu, nàng không muốn con gái mình khổ sở.

Vậy thì không có vấn đề gì rồi chứ?

Không có vấn đề gì sao?

Nói lý ra thì Thiến Thiến luôn cảm thấy hai người họ rất ân ái, cũng không biết là vì sao.

Một tháng trôi qua, họ thậm chí còn không ít lần cãi vã trước mặt Thiến Thiến.

Chẳng lẽ họ trông thật sự rất ân ái sao?

Ha! Sao có thể chứ!

“Tô Ngôn.”

“Hả?”

“Anh thấy chúng ta có ân ái không?”

Tô Ngôn lập tức lộ ra vẻ mặt khó coi như ăn cứt, hai tay khoanh lại bảo vệ trước ngực: “Tôi bán nghệ không bán thân a?”

“Cút dùm!”

Biết ngay cái miệng này không phun ra lời hay ý đẹp!

“Tôi đang hỏi rất nghiêm túc đó.”

Giang Chỉ bĩu môi, mắt cụp xuống, không hiểu sao lại có chút thất vọng: “Chúng ta phải diễn cho giống vào mới được.”

“Bằng không Thiến Thiến sẽ đau lòng đó.”

Tô Ngôn im lặng vài giây.

Hắn đại khái hiểu ý của Giang Chỉ.

Nhưng hắn cũng thấy không cần phải nghĩ nhiều như vậy.

Ít nhất Thiến Thiến bây giờ rất vui vẻ, vậy là đủ rồi.

Chuyện tương lai thì để sau này tính.

Nói thêm nữa…

Hai người họ còn không ít lần cãi nhau trước mặt Thiến Thiến, Thiến Thiến cũng đâu có phát hiện gì… Nói đến đây hắn cũng thấy lạ.

Tiểu nha đầu chút cũng không phát hiện quan hệ ba mẹ có gì không đúng sao?

Chẳng lẽ họ trông thật sự rất ân ái?

Ha! Sao có thể chứ!

Tô Ngôn thấy trên đầu Giang Chỉ có một lọn tóc đang lay động theo gió: “Tôi thấy cô nghĩ nhiều rồi, Thiến Thiến nhìn không ra đâu.”

“Anh biết?” Giang Chỉ liếc hắn một cái.

“Cô biết?” Tô Ngôn trả lại câu hỏi y nguyên cho nàng.

Giang Chỉ mím mím miệng, trong lòng biết đúng là như vậy, nhưng bị Tô Ngôn phản vấn như thế nàng vẫn khá khó chịu.

“Đương nhiên, nếu cô muốn diễn một màn ân ái với tôi thì tôi cũng không có ý kiến.”

Tô Ngôn chỉ chỉ má mình: “Lại đây hôn một cái.”

“Ta ân ái với bố ngươi!”

Giang Chỉ tức giận, sử dụng chiêu kinh điển Mãnh Hổ Vồ Eo.

Ai ngờ Tô Ngôn đã sớm đề phòng, một cái né tránh nhanh nhẹn sang bên, phản đòn mà nắm lấy cổ tay nàng. Trời đất quay cuồng, Giang Chỉ chỉ cảm thấy cả người bị Tô Ngôn dùng tư thế khóa siết tiêu chuẩn chế phục.

(°д°)!

“Biết sai chưa?” Tô Ngôn nhướng mày.

Thật là tức cười chết đi được!

Thật cho là chiêu đó lần nào cũng có tác dụng với ta sao!

Giang Chỉ vùng vẫy như con mèo xù lông: “Buông ta ra!”

“Không buông.”

“Buông ra!”

“Vậy cô biết sai chưa?”

Tô Ngôn vừa nói vừa ân cần nhận lấy cây kem từ tay Giang Chỉ, để tránh cây kem không cẩn thận rơi xuống đất.

“Sai cái đầu—— a!”

Giang Chỉ vừa định phát tác, sắc mặt đột nhiên vì đau đớn mà vặn vẹo: “Đau đau đau, đừng mà, đại ca đừng mà!”

Hóa ra là Tô Ngôn không biết lúc nào đã tăng thêm lực.

Hắn vẫn câu nói đó: “Sai chưa?”

“Sai rồi! Sai rồi!” Giang Chỉ gật đầu lia lịa.

Thế là Tô Ngôn buông Giang Chỉ ra.

Hắn nhếch mép, vừa định tiếp tục châm chọc, thì thấy Giang Chỉ mím mím mũi, mắt hoe đỏ nhìn hắn: “Oa oaaa…”

Tô Ngôn sững sờ.

“Khóc, khóc rồi!?”

Sao yếu đuối vậy chứ?

Giang Chỉ sụt sịt cúi đầu lau nước mắt: “Hu hu…”

Mẹ nó, thật sự khóc rồi.

Hỏng rồi, đùa quá đà rồi!

Lúc này Tô Ngôn hoàn toàn luống cuống, tuy bình thường miệng lưỡi hắn không tha cho ai, nhưng thật sự làm người khác khóc thì hắn cũng không chịu nổi!

Chế độ trượt tuyết khởi động!

“Cô không sao chứ? Ta thật sự sai rồi, tỷ tỷ ơi.”

Vừa nói hắn vừa tiến lên.

Rồi hắn cảm thấy phần thịt mềm ở eo mình bị siết lại.

Giang Chỉ ngẩng đầu cười hì hì với hắn, đâu còn chút dấu vết của việc khóc lóc: “Sai chưa? Ừm? Sai chưa?”

Nói xong tay nàng dùng sức vặn.

“Cô…!”

Tô Ngôn lần nữa đau đến cong cả lưng.

Hắn chỉ vào Giang Chỉ, muốn mắng người nhưng lại ngại có Thiến Thiến ở đó: “Cô đúng là đê tiện mà? Diễn xuất tốt như vậy sao không đi làm diễn viên đi?!”

“Là anh làm đau tôi trước!”

“Không phải cô muốn véo tôi trước sao, cái đồ hồ ly tinh nhà cô?”

“Không phải anh…”

“Ơ... này... hai vị?” Một nhân viên khu trò chơi đu quay ngựa gỗ không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt họ.

Hắn ta nói một cách bất lực: “Hai vị rốt cuộc có chơi hay không?”

Giang Chỉ & Tô Ngôn: ?

Họ đồng thời nhìn quanh, lúc này mới phát hiện ra hóa ra trong lúc họ đùa giỡn, hàng xếp đã đến lượt họ rồi.

Mà lúc này đây, từng đôi mắt đang tò mò nhìn chằm chằm vào họ.

Mặt Giang Chỉ lại đỏ bừng lên, sợ bị người khác nhìn thấy nàng vội vàng cúi đầu, trong lòng chỉ thấy sống không còn ý nghĩa gì nữa.

Nàng cắn răng dùng tay chạm vào Tô Ngôn bên cạnh.

Đều tại ngươi!

Tô Ngôn lặng lẽ đeo khẩu trang, trong lòng nghĩ liên quan gì đến ta.

Dù sao vừa rồi hắn đeo kính râm, những người này đều không nhìn rõ mặt hắn, dù có thật sự mất mặt thì cũng không sao.

Hì hì :D.

Thiến Thiến co rúm lại phía sau hai người đã không còn lạ gì chuyện này.

Nàng là đứa trẻ từng thấy đại cảnh rồi!

Bởi vì ba mẹ trước đây thường xuyên đùa giỡn như vậy, còn giống trẻ con hơn cả nàng, Thiến Thiến ngược lại cảm thấy rất hợp.

“Vậy hai vị có chơi không?”

Nhân viên hắng giọng hỏi tiếp.

Nói thật, kiểu vợ chồng đi đường đối kháng này họ vẫn lần đầu thấy, nhất thời cũng không biết họ đang tán tỉnh hay đến gây rối.

Sổ tay nhân viên cũng không có ghi gì về trường hợp này?

“Chơi chứ, đương nhiên là chơi rồi!” Giang Chỉ trả lời không chút suy nghĩ.

Mất mặt thì mất mặt, xếp hàng nửa ngày mà không chơi chẳng phải quá lỗ sao?

“Vậy mời hai vị theo tôi, mã QR thanh toán ở bên kia.” Nhân viên nói rồi đi vào khu trò chơi đu quay ngựa gỗ.

“Anh đi thanh toán!”

Giang Chỉ giật lấy cây kem của mình, bặm môi nhìn Tô Ngôn một cái, không quay đầu lại mà dắt Thiến Thiến đi theo.

“Không chia đôi sao?” Tô Ngôn gãi đầu lầm bầm, nhưng vẫn ngoan ngoãn quét mã thanh toán.

Mà sau khi hắn thanh toán xong đi vào khu trò chơi.

Thì thấy hoàng hậu và tiểu công chúa đã chọn xong ngựa gỗ.

Trên con ngựa gỗ màu trắng, Thiến Thiến ngồi đầu, như gấu túi nhỏ ôm lấy cổ ngựa, Giang Chỉ thì ngồi sát vào con gái phía sau, phía sau cố ý để trống một khoảng lớn, rõ ràng là chuẩn bị cho ai đó.

Bản nhạc tượng trưng cho giờ nghỉ giữa hiệp du dương êm tai.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nét ửng hồng trên mặt nàng đặc biệt rõ ràng.

Ngay cả khi Giang Chỉ áp đầu vào lưng Thiến Thiến, Tô Ngôn cũng nhìn thấy rõ, khóe miệng hắn không khỏi co giật.

Nét ửng hồng này rõ ràng là mới có nha.

Vậy là vì sao?

Tô Ngôn đi xuyên qua từng con ngựa gỗ đến trước con ngựa trắng, thần sắc phức tạp hỏi vu vơ: “Thế này thì tôi ngồi đâu?”

Đầu Giang Chỉ không động đậy.

Đầu nàng vẫn áp vào lưng con gái ngây thơ, nhưng tay nàng lại vươn ra vỗ vỗ chỗ trống phía sau.

Ý tứ không cần nói cũng biết.

“Thiến Thiến nói muốn ngồi chung.”

Điều này có nghĩa là hai người không thể tránh khỏi việc phải ngồi sát vào nhau, giọng Giang Chỉ càng nói càng nhỏ, càng nói càng nóng, như thể nhiệt độ trên mặt nàng chia ra một chút cho cổ họng, còn chỗ nào cũng đang bốc hỏa.

Ngươi nói đây vẫn là người phụ nữ vừa cãi nhau với hắn ở ngoài kia sao?

Tô Ngôn 100% không tin.

Nhưng hắn bây giờ cũng rất khó xử.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Thế này mà bảo ko ân ái?:)
Xem thêm
🦧 đùa như nào mà ngay cả trẻ con còn nhận xét giống trẻ con hơn nó v 🤡
Xem thêm
:^)) cơn đói chap đã hết
Xem thêm
chuẩn bị đói dài nhé bác, 3c nữa chạm raw rồi. Và tên cẩu tặc lão tác kia thì siêu cấp mò cá :))
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời