• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 85 - Làm bạn gái của tôi

9 Bình luận - Độ dài: 2,415 từ - Cập nhật:

Nhà hàng ngoài trời.

Giang Chỉ đang vật lộn với một miếng sườn cừu.

“Ngon không?”

“Nông...non.”

“Thực sự không ngon?”

“Nực... nự.. nông... non.”

Nhìn vết dầu bóng nhờn trên môi Giang Chỉ, Tô Ngôn gật đầu không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục bóc tôm cho Thiến Thiến.

Miệng lưỡi cứng thật.

Cả đĩa sườn cừu đó đều vào mồm của kẻ nào đó rồi.

Hắn thầm nghĩ kiếp trước cô nàng này chắc chắn là đàn ông.

Bỏ qua dáng vẻ ăn uống hào sảng của Giang Chỉ, nàng ta đánh rắm, khều răng, vỗ bụng, không thiếu thứ gì, còn có cảm giác như sắp cởi trần vậy.

Còn đàn ông hơn cả hắn.

Không thể chú ý chút đến quản lý hình tượng sao?

Dù sao cũng là người làm mẹ rồi.

Lùi lại một vạn bước mà nói, ít nhất nàng cũng là một người phụ nữ mà?

Đương nhiên, quen biết nửa tháng rồi còn có suy nghĩ này, Tô Ngôn cảm thấy bản thân cũng có chút vấn đề.

Bởi vì Giang Chỉ rõ ràng không coi mình là nữ nhân.

Nói chính xác hơn, nàng rõ ràng không để tâm đến việc mình là một nữ nhân rất xinh đẹp.

Điều này khiến Tô Ngôn có cảm giác như nàng đã từng bị một thằng rác rưỡi hoặc một con rác rưỡi làm tổn thương trái tim – trong tiềm thức liền muốn buông xuôi, mặc kệ hình tượng của bản thân.

Rất khó hiểu.

Có lẽ ngay cả nàng cũng không phát hiện ra điều này.

Nói tóm lại là không giống nữ nhân chút nào…

Trừ khi mặt đỏ lên.

Giang Chỉ khi xấu hổ vẫn rất có sức hút.

“Lau miệng đi.”

Tô Ngôn đưa một tờ giấy ăn với vẻ mặt ghê tởm.

Cuối cùng hắn cũng kìm nén được dục vọng muốn phun trào trong lòng.

Nếu Giang Chỉ ăn thật vui vẻ, thì đối với Tô Ngôn ít nhiều cũng coi là chuyện tốt… Nếu nàng có thể uống thêm chút rượu thì càng tốt.

Uống đến mức thần trí không rõ, nói lung tung, ngươi muốn gì thì nàng cho cái đó.

Nhưng cân nhắc đến tửu lượng không bằng búp bê và bộ dạng say xỉn không thể nhìn nổi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thôi đi.

Trinh tiết của hắn quan trọng hơn.

“Khụ.. khụ.”

Người ăn không để ý đến những gì Tô Ngôn đang nghĩ.

Sau khi giải quyết xong miếng sườn cừu trong tay, Giang Chỉ nhận lấy khăn giấy lau đi vết dầu bóng loáng bên mép miệng, đôi mắt cong lại mãn nguyện.

“No rồi, no rồi, bao nhiêu tiền tôi chuyển cho anh?” nàng nói.

“ 200.”

“...Không chia đôi sao?”

“Cô nghĩ tôi đang nói giá đầy đủ à?”

“Trời ơi, đắt vậy?!”

Giang Chỉ trừng lớn mắt: “Một bữa ăn tận 400 tệ?!”

“Chỉ riêng hai đĩa sườn cừu đã hết 180 rồi.” Tô Ngôn mặt không đổi sắc.

Lần này Giang Chỉ không nói gì nữa.

Bởi vì hai đĩa sườn cừu mà Tô Ngôn nói chính là nàng gọi.

Không chỉ nàng gọi, mà phần lớn sườn cừu còn bị nàng cho vào bụng mình, đúng là có thể sánh ngang với việc cướp thịt ăn trong rừng.

Giang Chỉ đau lòng mà chuyển 200 cho Tô Ngôn.

“Rồi đó.” Nàng bĩu môi.

Tô Ngôn lặng lẽ nhấn nút nhận.

Thực ra bữa cơm này đã tiêu tốn của hắn tới hơn 500 tệ.

Nhưng còn có một trăm tệ là Thiến Thiến gọi một chiếc pizza hải sản phô mai phiên bản cao cấp, Tô Ngôn liền mặc định tính khoản tiền này vào phần của mình.

Đây là chuyện hiển nhiên mà.

“Oa~”

Giang Chỉ, người vừa mất 200 tệ, rên rỉ nằm ườn ra lưng ghế mây phía sau.

Nàng vỗ vỗ cái bụng căng tròn của mình với vẻ chán đời.

Lúc ăn cơm nàng còn khá vui vẻ, lúc này chuyển tiền xong, Giang Chỉ lại như một người chết.

Chủ yếu là các món đắt tiền cơ bản đều là nàng gọi, cũng đều vào bụng của nàng, đây mới là điểm khiến người ta khó chịu nhất.

Nhưng sự việc đã đến nước này, suy nghĩ về nó dường như cũng không có ý nghĩa gì.

Giang Chỉ cho một miếng bánh mousse nhỏ cho vào miệng.

Nhai nhai nhai.

Rất ngọt.

Thế là tâm trạng Giang Chỉ bất lập tức cũng trở nên ngọt ngào như chiếc bánh.

Bỏ qua giá cả thì nàng vẫn rất hài lòng với bữa cơm này.

Nói không ngon chỉ là không muốn cho tên kia cơ hội làm càn mà thôi.

Đặc biệt là sau khi trải qua sự tra tấn kép cả về thể chất lẫn tinh thần trong một ngày, bữa cơm này Giang Chỉ cảm thấy vô cùng ngon miệng.

Tổng thể có thể cho 95 điểm.

Năm điểm còn lại là vì nhà hàng ngoài trời không có điều hòa nên nàng hơi nóng.

“Mẹ ơi, Thiến Thiến mệt quá.”

Sau khi ăn xong tôm Tô Ngôn bóc cho, Thiến Thiến cũng hơi no. Nàng dụi dụi mắt, chậm rãi đặt đầu lên đùi Giang Chỉ.

“Mệt thì ngủ đi.” Giọng Giang Chỉ vô thức dịu dàng hẳn.

Nàng khép hai chân lại, để con gái có thể gối đầu thoải mái hơn.

Tiểu nha đầu chạy nhảy cả ngày sao có thể không mệt.

“Con không ngủ đâu.”

Tiểu nha đầu mơ màng phản kháng, khuôn mặt nhỏ dụi dụi vào đùi mẹ nó.

“Thiến Thiến còn chưa xem pháo hoa đâu!”

Muốn xem màn bắn pháo hoa.

Muốn cùng ba mẹ xem bắn pháo hoa.

Giang Chỉ cười với vẻ khó dò: “Được rồi, vậy thì không ngủ.”

Thực tế chứng minh nàng rất hiểu con gái mình.

Không đợi lâu, từ hai chân truyền đến tiếng ngáy như mèo con.

Giang Chỉ không có ý định gọi con gái dậy.

Nàng nhìn Thiến Thiến đang ngủ say, khóe môi hơi nhếch lên, theo bản năng cầm điện thoại lên muốn ghi lại khoảnh khắc này.

“Thích lén chụp lén à?” Tô Ngôn nói với giọng phá hỏng không khí.

“Cứ chụp lén đấy.”

Giang Chỉ lè lưỡi: “Tôi chụp con gái mình không được sao?”

Thật là, tên này sao có thể im miệng đi?

Phiền phức!

Rồi nàng nhìn thấy có người trên Wechat gửi cho nàng một tin nhắn.

Là Hứa U gửi tới.

Càng phiền phức hơn!

Giang Chỉ đành phải tạm dừng thao tác chụp ảnh, mở Wechat.

U: Ra ngoài ăn cơm không Giang Chỉ.

U: Lạc Lạc nhớ Thiến Thiến rồi.

“...”

Có chắc là Lạc Lạc nhớ gặp Thiến Thiến không?

Hắn ta vẫn chưa từ bỏ sao?

Nói thật, từ lần cuối ăn cơm, Hứa U đã không liên lạc với nàng nữa, đã lâu như vậy khiến nàng suýt quên mất người này tồn tại.

Còn muốn theo đuổi ta sao?

Giang Chỉ cũng bất lực.

Nàng mở địa chỉ nhà hàng Hứa U gửi cho, không khỏi thở dài mệt mỏi... Không phải chứ người anh em, vẫn là đồ Tây à?

Điều gì đã khiến ngươi có ảo tưởng rằng ta thích ăn đồ Tây vậy?

Ngươi nhìn Tô Ngô đi, chọn chỗ quá chuẩn!

Đồ xào ngon biết bao! Sườn cừu gặm ngon biết bao!

Chẹp chẹp...

Giang Chỉ liếm liếm môi, lại dùng đũa gắp một miếng thịt xào ớt cho vào miệng, vừa nhai vừa đưa điện thoại cho Tô Ngôn.

“Này, cho anh.”

“Ý gì?” Tô Ngôn ngây người nhận lấy điện thoại.

“Giúp tôi chụp một tấm ảnh.”

Giang Chỉ nói xong sửa sang liền mái tóc, vuốt ve quần áo, ưỡn ngực. Nói thật tuy nàng không quen chụp ảnh lắm, nhưng nếu đã lên hình thì nàng vẫn muốn mình trông xinh đẹp nhất có thể.

“...”

Tô Ngôn luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng hắn vẫn bán tín bán nghi giơ điện thoại lên hướng về phía hai mẹ con đối diện.

“Ồ, đúng rồi còn một việc nữa.”

Giang Chỉ cố gắng tạo dáng tự nhiên hơn, đột nhiên cười nói: “Nhớ chụp cả cái đồng hồ của anh vào nữa nhé.”

Tô Ngôn lập tức buông điện thoại xuống.

“Cô muốn làm gì?”

“Tôi muốn làm gì?” Giang Chỉ bất mãn.

Tô Ngôn không nói gì, nheo mắt nhìn nàng.

“Được rồi được rồi, thực ra là có người muốn theo đuổi tôi!”

Giang Chỉ cắn cắn môi nói, nhưng chuyện này vốn dĩ nàng không có ý định giấu, giấu Tô Ngôn thì càng không cần thiết.

Rồi nàng đem chuyện của Hứa U nói cho hắn nghe.

Tô Ngôn lập tức nghĩ đến nam nhân dẫn một cậu bé ở trung tâm thương mại, đứng nói chuyện với Giang Chỉ.

Lúc đó hắn còn tưởng hai người là vợ chồng.

Không ngờ thời thế xoay vần...

Giọng điệu của hắn đầy vẻ trêu chọc: “Có đại minh tinh theo đuổi mà cô còn không vui sao, thật sự không định thử xem sao?”

“Không thử.”

“Vì sao.”

“Không vừa mắt thôi, còn có thể vì sao.”

Quan trọng hơn là Hứa U là nam nhân.

Đương nhiên điều này Giang Chỉ tuyệt đối không thể nói cho Tô Ngôn biết.

Còn có, nàng hiện tại cũng không hứng thú với việc yêu đương lắm, nàng đang nghĩ cách chăm sóc tốt cho Thiến Thiến, còn việc tìm đối tượng... mối tình thất bại trước đó còn hiện rõ trước mắt.

Giang Chỉ đôi khi cảm thấy nàng còn ích kỷ hơn cả những gì nàng nghĩ, có lẽ mình không thích hợp để yêu đương.

Có lẽ một mình mới là lựa chọn tốt nhất cho nàng.

“Thế cô có muốn chụp hay không.”

Giang Chỉ phát hiện ra điều không ổn, sao chủ đề lại càng chạy càng xa vậy?

Nàng lười tranh cãi với Tô Ngôn: “Mau chụp!”

Tô Ngôn lắc lắc điện thoại của nàng, khóe miệng nở nụ cười đểu cáng: “Vậy tôi coi như là lá chắn cho cô? Hửm?”

“Á!”

Khuôn mặt Giang Chỉ lập tức đỏ bừng.

Bởi vì nàng thật sự nghĩ như vậy, quan trọng là có người làm công cụ thì không dùng thì phí, hơn nữa Tô Ngôn cũng không thiệt thòi gì!

“Bớt nói lời vô nghĩa đi!”

Nàng hừ một tiếng, đưa tay về phía Tô Ngôn: “Không chụp thì trả đây, tôi không chụp nữa là được chứ gì?”

“Ai nói là tôi không chụp?”

Tô Ngôn sao có thể bỏ lỡ cơ hội khiến Giang Chỉ mang ơn mình. Nói đúng hơn là cơ hội này đến vừa hay.

Rồi hắn đột nhiên đứng dậy.

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Giang Chỉ, Tô Ngôn ngồi xổm xuống chen vào giữa nàng và Thiến Thiến.

Chiếc ghế mây phát ra tiếng kẽo kẹt không chịu nổi sức nặng, mùi thuốc lá thoang thoảng trên người đàn ông lập tức bao trùm lấy.

“...?”

Giang Chỉ liếc nhìn điện thoại của Tô Ngôn.

“Đã làm lá chắn rồi thì tôi hy sinh thêm chút vậy.”

Tô Ngôn nói với vẻ lơ đãng.

Hắn cố tình giơ điện thoại lên cao, ống kính chỉ có thể chụp được từ vai hắn trở xuống – nhưng lại vừa hay lộ ra vành tai đỏ ửng của Giang Chỉ, và con sâu ngủ với đầy hạt cơm trên mặt đang gối đầu nên chân nàng.

Giang Chỉ hiểu ý hắn.

Bố cục này quả thật có tính công kích rất lớn đối với Hứa U.

Nhưng sao nàng cảm thấy sự hy sinh của mình còn lớn hơn một chút nhỉ?

“Chụp, chụp đi.” Nàng ho khan vài tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh, siết chặt góc áo, nhưng cơ thể lại không tự giác căng thẳng đến thẳng tắp.

“...”

“Không chụp sao?” Giang Chỉ nghiêng đầu khó hiểu, tóc trượt khỏi vai.

Tô Ngôn liếc nhìn thời gian trên điện thoại: “Sắp chụp rồi.”

Vừa dứt lời.

Tiếng gầm rú khổng lồ đột nhiên vang lên từ phía sau. Trong ống kính, đồng tử Giang Chỉ đột nhiên mở to, bầu trời đêm trước tiên nở rộ đóa pháo hoa màu vàng đầu tiên, tiếp theo là đóa thứ hai, thứ ba...

Pháo hoa biểu diễn bắt đầu rồi.

Bóng đêm được nhuộm thành những dải lụa, đường viền sáng của vòng quay khổng lồ từ từ xoay tròn ở phía xa, trên không trung nở rộ một biển hoa sắc màu, ánh sáng chói lọi phản chiếu trong mắt người phụ nữ, ngay cả gió đêm hè dường như cũng trở nên chói mắt.

Giang Chỉ ngây người nhìn.

Ban đầu nàng không hứng thú với thứ này.

Nhưng... cũng khá đẹp?

Cho đến khi đóa hoa cuối cùng cũng nở rộ.

“Chụp xong rồi.”

Tô Ngôn không biết từ lúc nào đã nhấn nút chụp, hắn trả điện thoại lại cho Giang Chỉ nói: “Xem xem có hài lòng không.”

“...Hài lòng”

Giang Chỉ liếc nhìn bức ảnh, mím môi.

Không hiểu sao giờ nàng trông có vẻ hơi ngây ngốc, như thể vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc của màn pháo hoa vừa rồi.

Nhưng điều này dường như không phải là chuyện gì quá đáng kinh ngạc.

Nàng không nghĩ ra.

“Vậy cái này tính là cô nợ tôi một ân tình?”

“Hả? Coi như, coi như thế?”

“Cô đã nói là cái gì cũng đồng ý mà?”

“Cái này còn tùy anh muốn gì chứ.” Giang Chỉ vừa gửi ảnh vừa liếc xéo hắn, nàng kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng không phải là kẻ ngốc.

Cho chút tiền thì được.

Mời ăn một bữa cơm cũng được.

Không được thì ta mua vé xem anh đánh giải vài lần coi như ủng hộ anh?

Nàng không nghĩ ra Tô Ngôn cần mình làm gì.

Vấn đề là người này cũng không thiếu thứ gì mà? Đừng đùa chứ, anh cũng là đại minh tinh mà?

“Ồ.”

Năm sáu giây im lặng.

Tô Ngôn xoa cằm, “chậc chậc” vài tiếng, cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề mà hắn đã băn khoăn cả buổi chiều từ lúc vào công viên.

“Vậy tôi muốn cô làm bạn gái của tôi.”

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

Anh Ngôn đỉnh nóc kịch trần =))
Xem thêm
Quá tr quá đất r, mở Nhiệm vụ cấp sử thi: "Ra mắt nhà chồng"!!!
Xem thêm
1c nữa chạm raw :))
Xem thêm
Anh tô thẳng thắng thế lầy 😈
Xem thêm
Dẫn về nhà go go
Xem thêm
Ơ.... tưởng ko cắt tóc ngắn chứ....phải giải quyết khó khăn trc mắt cái đã r mới tới thứ lớn hơn...anh Ngôn vội quá 🤫🧏‍♂️🗿
Xem thêm
đột nhiên thấy của sổ trạng thái hiện lên 2 option :)))))))))))
"đồng ý và vào route cong về tinh thần"
"không đồng ý và vào route cong về mặt thể xác"
Xem thêm
Hạnh F*ck thật, vậy là sắp end truyện rồi!
Xem thêm
Đc quả ảnh 2 mẹ con lúc nhìn pháo hoa, a tô đúng nhiếp ảnh gia.
Đồng ý thì giang chỉ chính thức trở thành con gái
Xem thêm