• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 55 - Ngươi có phải thích ta không?

11 Bình luận - Độ dài: 2,454 từ - Cập nhật:

Không ngon.

Một chút cũng không ngon.

Giang Chỉ mặt không biểu cảm cắt miếng bò bít tết trong đĩa, mũi dao lướt qua đĩa sứ, phát ra tiếng cọ sát nhỏ. Nàng nhai kỹ miếng bò bít tết, chỉ thấy nhạt nhẽo như nhai sáp, tâm trí sớm đã xuyên qua cửa sổ kính sát đất của căn phòng riêng này, bay đến quán mì bò đối diện đường.

Bảy đồng một bát, thêm một phần thịt băm là tám đồng.

Quán này quá rẻ và tiện lợi phải không? Đã lưu đã lưu, các tỷ muội nhanh chóng xông lên, nhất định phải nhớ check-in nhé!

— Giang Chỉ đã nhàn rỗi đến phát điên rồi.

Liếc nhìn hai tiểu gia hỏa bên cạnh, vừa vào cửa đôi bạn thân này đã líu lo không ngừng, hình như đang nói về một bộ phim hoạt hình rất nổi tiếng gần đây... Chúng nó mới quen nhau bao lâu?

Thế giới của trẻ con, thật sự đơn thuần đến đáng ghen tị.

Nàng thu ánh mắt về, lại máy móc cắt một miếng bò bít tết, vừa ngẩng đầu lên, lại vô tình chạm phải ánh mắt của Hứa U.

Người đàn ông như một tên trộm bị bắt quả tang, làn da trắng nõn hơn cả phụ nữ lập tức đỏ bừng, hắn hoảng loạn quay đi chỗ khác, cười khan hai tiếng: "Cái, cái bò bít tết này ngon quá nhỉ..."

"Khá ngon."

"Hai người đến bằng cách nào?"

"Đi xe điện."

"Ồ ồ, ta lái xe đến, trời này nóng quá, không lái xe thì khó mà ra ngoài được."

Giang Chỉ: ...

Người máy à người máy.

Không phải chứ, hai chúng ta rốt cuộc ai là nam ai là nữ?

Nói lý lẽ thì ngươi đừng nhìn trộm ta nữa được không?

Cái vẻ ngây thơ, trong sáng như thế kia mà còn nghĩ đến việc cua ta?

Đã lên món nửa tiếng rồi, Hứa U ngay cả nửa câu cũng không nặn ra được, Giang Chỉ cũng lười chủ động bắt chuyện. Cả căn phòng riêng ngoài tiếng nô đùa của trẻ con, chỉ còn lại tiếng dao dĩa va chạm lách cách.

Kết quả nín cả nửa ngày cũng chỉ rặn ra được một đoạn đối thoại người máy như vậy.

Giang Chỉ xem như đã hiểu rõ hoàn toàn.

Đầu tiên, Hứa U quả thực muốn theo đuổi nàng, cũng là đàn ông và cũng từng thích một người, điểm này nàng vẫn có thể nhìn ra được.

Thứ hai, kinh nghiệm theo đuổi con gái của hắn bằng không.

Không phải chứ đại ca, ngươi nói đi chứ, ngươi gọi ta đến đây không phải muốn tán tỉnh ta sao? Con mẹ nó, ngươi phải "phát lực" đi chứ huynh đệ!

Ngươi có một khuôn mặt như vậy, tại sao lại ngây thơ đến thế chứ!

Hồi ở cửa công viên giải trí xin WeChat của ta không phải nói chuyện rất khéo sao? Huynh đệ à huynh đệ, ngươi bị thằng nào đoạt xá rồi sao huynh đệ?

Giang Chỉ cũng chịu thua. Vốn dĩ trên đường đến đây nàng đã nghĩ kỹ cách ứng phó với mọi kiểu "làm quen" của Hứa U rồi, ai ngờ đối phương lại cứng rắn không chiêu nào, ngược lại khiến nàng có chút tự mình đa tình.

Tuy nhiên, như vậy cũng tốt.

Cứ yên lặng ăn xong bữa này, nàng có thể được giải thoát rồi, sau này nếu Hứa U lại gọi nàng ra ngoài, nàng đơn giản là sẽ để Tô Ngôn thay nàng đưa Thiến Thiến ra ngoài.

Ba đưa con gái đi không phải là điều nên làm sao!?

Mà nói chứ, tên đó không phải nói nàng là kẻ rảnh rỗi không làm gì sao?

Con mẹ nó, cứ để hắn chăm sóc Thiến Thiến một ngày xem, đến lúc đó hắn còn phải cầu ta giúp hắn trông con nữa!

(メ ゚皿゚)メ.

Đúng lúc Giang Chỉ tưởng rằng bữa ăn sẽ cứ thế tiếp diễn trong bầu không khí khó tả này thì...

Hứa U cuối cùng cũng lên tiếng.

"Cái đó... Giang tỷ, ta có thể gọi ngươi như vậy không?" Hắn đặt dao dĩa xuống, thăm dò hỏi.

"Sao cũng được." Giang Chỉ cũng đặt dao dĩa xuống, miếng bò bít tết này nàng thực sự không thể ăn nổi nữa rồi, nàng nhớ món cơm rang do mình nấu rồi, Thiến Thiến chắc chắn cũng rất muốn ăn nhỉ... Tối nay cứ làm cơm rang thôi.

Mà nói chứ, nàng cũng có ngày được người ta gọi là tỷ à.

Hả? Tỷ?

Giang Chỉ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, chớp chớp đôi mắt hoa đào xinh đẹp mà chỉnh lại: "Ngươi gọi sai rồi, ta mới hai mươi hai."

Nàng nghĩ Hứa U chắc là hiểu lầm rồi, cái thiết lập "người mẹ" này quả thực rất dễ khiến người ta hiểu lầm về tuổi của nàng, nhưng cũng chính vì thiết lập này mà đã khiến bao nhiêu người đàn ông đến làm quen với nàng phải bỏ cuộc.

Nửa tháng trôi qua, biết nàng có con mà còn dám cua nàng, cũng chỉ có một mình Hứa U thôi.

Hứa U là một nhân vật đấy!

Còn bên kia, nghe lời Giang Chỉ nói, Hứa U cũng sững sờ một khoảnh khắc, lắp bắp nói: "Ta biết tỷ mới hai mươi hai, ý ta là, ta năm nay cũng mới hai mươi mốt tuổi..."

"21?!"

Được rồi, hiểu lầm đã được giải tỏa.

Nàng tưởng Hứa U chỉ có khuôn mặt "baby face", không ngờ hắn lại trẻ thật, vậy gọi nàng một tiếng tỷ thì đúng là không thành vấn đề.

Khoan đã, hắn làm sao biết ta hai mươi hai tuổi?

Giang Chỉ nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

"Giang tỷ."

Chưa kịp để nàng sắp xếp suy nghĩ, Hứa U đột nhiên mở miệng, giọng nói nhỏ đến mức gần như tự lẩm bẩm: "Tỷ à, chồng của tỷ đâu?"

Câu hỏi này rất đột ngột.

Nhưng Giang Chỉ vẫn hiểu được tâm tư nhỏ của hắn, không khỏi thở dài trong lòng, thầm nghĩ ngươi vô địch rồi tiểu đệ của ta ta ơi, hóa ra ngươi chẳng biết gì cả mà đã muốn cua ta à, trâu bò thật đấy, hảo hán, thực sự là một trang hảo hán!

Theo một nghĩa nào đó, hắn cũng khá dũng cảm.

"Ta..."

"Ba ba đang làm việc!"

Vừa nghe thấy chuyện về người ba yêu quý nhất của mình, sự chú ý của tiểu nha đầu lập tức bị thu hút, nhanh nhảu nói: "Chú ơi cháu nói cho chú biết, ba của cháu rất nổi tiếng đó nha!"

Sắc mặt Hứa U cứng đờ: "Hả?"

Giang Chỉ trong lòng vui như điên.

Nice, truyền bóng rất tốt, không hổ là con gái của tuyển thủ chuyên nghiệp, nắm bắt thời cơ đúng là chuẩn xác!

Sự thật mới là con dao sắc bens. Chuyện như thế này nói ra từ miệng trẻ con, còn có sức công phá hơn là nàng tự mình nói cho Hứa U, gây sát thương cho Hứa U cũng lớn hơn, đúng là sát thương trí mạng mà.

"Con, ba của con lợi hại vậy sao," Hứa U gượng gạo nặn ra một nụ cười, ôn tồn nói với Thiến Thiến.

"Đương nhiên rồi, ba cháu lợi hại lắm!"

Thiến Thiến trưng ra đôi mắt hình sao đầy ngưỡng mộ, bẻ ngón tay nhỏ xíu, kể ra những ưu điểm của ba mình như thể đếm của quý trong nhà: "Ba đẹp trai, còn đối xử với cháu rất tốt, còn thích mẹ..."

Câu cuối cùng là thừa thãi!

Nếu Tô Ngôn ở đây, chắc vui đến phát khóc mất... Giang Chỉ nghe cũng thấy hơi khó chịu rồi, sao lại đánh giá tên đó cao thế chứ, rõ ràng mẹ cũng rất lợi hại mà!

Dù sao thì, sự khoe khoang vô tình này của Thiến Thiến rõ ràng đã gây đả kích nghiêm trọng cho Hứa U.

"Thì ra, mọi người sống hạnh phúc như vậy."

"Gì?"

Giọng nói của hắn rất nhỏ, Giang Chỉ không nghe rõ lắm.

Giây tiếp theo, Hứa U đột nhiên tăng âm lượng: "Giang Chỉ, thực ra ta..."

"Dừng lại!"

Giang Chỉ đột ngột giơ lòng bàn tay chặn trước mặt Hứa U, tay kia xoa xoa thái dương, không hiểu sao lại cảm thấy một trận đau đầu.

Cái mẹ kiếp gì thế này?

Muốn tỏ tình sao?

Không phải chứ huynh đệ, đã tỏ tình rồi sao?

Chúng ta vừa nãy không phải còn đang bàn về chồng ta... khụ, ba của Thiến Thiến sao?

Bàn xong cái này rồi lại tỏ tình với ta, ngươi nghiêm túc sao?

Liếc mắt thấy Thiến Thiến vẫn đang vui vẻ chơi với Lạc Lạc, hoàn toàn không chú ý đến cuộc nói chuyện của hai người. Giang Chỉ hít sâu một hơi, đứng dậy đi đến góc phòng riêng, ngoắc ngón tay với Hứa U.

Hai người đứng đối mặt trong góc.

"Hứa U."

Nàng cảm thấy mình phải nói gì đó, nhướng mày, đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi có phải thích ta không?"

Hứa U im lặng một lát: "Phải..."

"Ngươi vừa nãy có phải muốn tỏ tình với ta không?"

"Phải..."

"@#$%." Giang Chỉ tự chửi mình.

Không có ý gì khác, thuần túy là để giải tỏa cảm xúc không biết là tức giận hay bi thương trong lòng nàng.

Nàng lại có ngày phải nói ra hai câu này với một người đàn ông!

Nhưng chuyện đã phát triển đến mức này, một mức độ mà nàng không lường trước được, có một số điều nhất định phải nói rõ ràng.

Làm quen và tỏ tình là hai chuyện khác nhau. Làm quen không phát triển đến tỏ tình, vậy Giang Chỉ sẽ cười xòa cho qua chuyện là xong, ngươi không có ý đó với ta thì tốt nhất, có ý đó thì cũng phải kìm nén lại.

Nhưng tỏ tình thì khác.

Trong mắt nàng, một lời tỏ tình bộc phát do cảm xúc nhất thời như của Hứa U, chính là một kiểu ép buộc người khác bằng đạo đức.

Ngươi không biết người mình thích rốt cuộc có thích mình không, cũng không biết tình trạng tình cảm của người mình thích, ngươi thậm trí còn không thân với người mình thích, chưa nghĩ kỹ gì cả mà đã bồng bột tỏ tình, vậy người ngươi thích nên làm gì đây?

Giang Chỉ không muốn làm gái hư lừa dối tình cảm, khiến người khác chờ đợi trong vô vọng, lúc này nàng chỉ cảm thấy khó hiểu: "Chúng ta... rất thân sao?"

Trong góc nhìn của nàng, nàng và Hứa U tổng cộng chưa nói quá ba câu, vị trí của Hứa U trong mắt nàng chỉ đơn thuần là cậu của bạn con gái, sao lại nhảy đến đoạn tỏ tình rồi?

Chưa nói đến gì khác, bữa ăn này cũng mới diễn ra chưa đầy một tiếng mà! Thằng nhãi này tỏ tình sớm quá đấy chứ?!

Giới trẻ bây giờ đều dám yêu dám hận đến vậy sao?

Nhưng nàng chỉ lớn hơn hắn một tuổi mà! Đã có khoảng cách thế hệ rồi sao!

Hơn nữa ta tạm tính là người đã có chồng rồi đấy! Chẳng lẽ không sợ lão công của ta xử ngươi sao?

Hứa U muốn nói lại thôi: "Ta..."

"Ting leng leng——"

"...Ta nghe điện thoại."

Hứa U nhìn Giang Chỉ một cái đầy áy náy, rồi cầm điện thoại đi ra khỏi phòng riêng, bước chân hắn vội vã, nói là rời đi, trong mắt Giang Chỉ lại giống như đang chạy trốn hơn.

"Tạo nghiệt mà..."

Giang Chỉ ngã vật về chỗ ngồi, cảm giác mệt mỏi ập đến như thủy triều.

Nàng nhớ mình là đưa con gái đến gặp bạn của con bé đúng không? Đúng không? Sao mọi chuyện lại phát triển đến bước này rồi chứ?

Haizz, xinh đẹp cũng là một tội lỗi mà.

Trong lúc chờ Hứa U quay lại, nàng chuyển sự chú ý sang hai đứa nhỏ. Nhìn thấy đĩa ăn của chúng trống rỗng, bản năng giáo huấn của người mẹ lập tức chiếm ưu thế.

Nửa tháng làm mẹ đã rèn luyện nàng thành một người mẹ đủ tiêu chuẩn, ngươi cứ học cách mà một đứa trẻ sáu tuổi có thể làm phiền người khác đi!

"Tô Tử Thiến!"

Giang Chỉ nghiêm giọng: "Sao lại ăn có chút vậy hả? Trưa không ăn thì tối đừng có kêu đói!"

"Lạc Lạc."

Quay sang nhìn Hứa Lạc Dương, nàng ngay lập tức chuyển sang chế độ dịu dàng, khóe mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Sao lại ăn có chút vậy? Nam tử hán phải ăn ngoan mới cao lớn được chứ?"

Thiến Thiến: ??? (ಠ_ಠ)

"Vâng ạ."

Hứa Lạc Dương ngoan ngoãn gật đầu, múc cơm trộn bỏ vào miệng. Ăn được nửa chừng đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như hạt nhãn nhìn thẳng vào Giang Chỉ: "Tỷ tỷ ơi, cậu của cháu có làm phiền tỷ không?"

"Không có đâu."

Giang Chỉ bình thản cầm dao dĩa lên, lia qua lia lại trên miếng bò bít tết đã nguội: "Sao lại nói vậy?"

"Không sao ạ." Lạc Lạc lắc đầu.

Trẻ con ở tuổi này dường như luôn có những chủ đề không bao giờ hết để nói, hai đứa nhỏ vừa ăn vừa trò chuyện không ngừng. Giang Chỉ giả vờ lướt điện thoại, nhưng tai lại khẽ vểnh lên.

"Thiến Thiến, ba của cậu nổi tiếng lắm sao?"

"Đương nhiên rồi! Ba của tớ là đại minh tinh đó nha!"

Tiểu nha đầu mũi nhỏ vểnh cao, giọng điệu đầy kiêu hãnh: "Có rất nhiều người thích ba tớ, trước đây có mấy trăm vạn người vỗ tay cho ba tớ đó, lợi hại không!"

"Cắt." (Kẻ mà ngươi biết là ai đó)

Giang Chỉ muốn nôn.

Cái gì mà, chẳng phải chỉ là một tên thối nát chơi game hơi giỏi thôi sao. Mặc dù hắn có rất nhiều fan đúng là vậy, cũng có rất nhiều người vỗ tay cho hắn đúng là vậy... Thôi được rồi coi như ta chưa nói, mỗi người một câu "Tô ca trâu bò" nào.

"Đại minh tinh..."

Hứa Lạc Dương lặp đi lặp lại từ này, lặp mãi rồi tự mình cười: "Cậu của tớ cũng là đại minh tinh đó nha."

Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

Hứa tiên sinh luôn mà
Xem thêm
"Gọi lf tuyển thủ chuyên nghiệp cho sang mồm thôi chứ cũng chỉ là bọn nghiện game tụ tập, không có giao tiếp, giao lưu với xã hội."
<(") <(")
Xem thêm
Vde là tụi đấy chs thắng giải thì đc tiền thưởg,nổi tiếng có nh fan có thể thu hút các hợp đồg quảng cáo với các nhãn hàng,dịch vụ,... ăn tiền hoa hồng các thứ,tụi nghiện game bth chỉ có tốn tiền chứ ko tạo ra tiền đc mấy,hoặc có thì cx ít,phổ biến là mất tiền,ô so sánh ko hẳn sai cơ mà cx ko đúng :v
Xem thêm
@PIXONIC EVOL: thấy con cánh cụt ko?
Xem thêm
Xem thêm 5 trả lời
Biết ngay mà
Xem thêm
Anh U buồn r 😢 ( thất cmn tình )
Xem thêm