• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 84 - Hình ảnh quen thuộc

1 Bình luận - Độ dài: 1,927 từ - Cập nhật:

Mặt trời dần lặn xuống.

Lượng khách trong công viên giải trí vẫn không hề giảm sút, rõ ràng mọi người đều rất mong chờ màn trình diễn pháo hoa buổi tối.

Chỉ là dù náo nhiệt đến đâu, Giang Chỉ cũng không còn nghe thấy nữa.

Nàng cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn mình.

Sự xấu hổ dâng trào như thủy triều, má Giang Chỉ nóng bừng, hơi ấm từ lòng bàn tay người đàn ông truyền qua làn da đang áp sát, nàng chỉ có thể ép mình cúi đầu như muốn đếm số kiến trên mặt đất.

Tại sao lại nhìn nàng chứ?

Là nhận ra nàng là nam nhân sao?

Điều này đương nhiên là không thể.

Nhưng Giang Chỉ cứ không ngừng nghĩ như vậy.

Càng nghĩ càng xấu hổ, càng nghĩ càng muốn trốn chạy.

Muốn trốn đến một nơi không người, đào một cái hố rồi tự chôn mình xuống.

Nàng cảm thấy mình thật ti tiện.

Lại còn đúng vào tình huống này, lại còn là lúc nàng và Tô Ngôn đan mười ngón tay, sự thật mình từng là nam nhân lại hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu.

Thật ghê tởm, thật sự rất ghê tởm.

Rõ ràng nàng là một nam nhân.

Lại bị một nam nhân khác nắm tay cả buổi chiều.

Từ trò xe đụng đến ngồi thuyền vượt thác, từ vòng đu quay khổng lồ đến khu biểu diễn ảo thuật, rồi lại đi dạo đến tận bây giờ.

Giang Chỉ nổi cả da gà.

Nhưng nếu không nắm tay, Thiến Thiến lại sẽ suy nghĩ nhiều.

Giống như vừa rồi nàng và Tô Ngôn đều từ chối, khiến con gái liền cho rằng cha mẹ lại cãi nhau, thành ra nước mắt tuôn rơi như suối.

Bất đắc dĩ, bọn họ mới nắm tay nhau.

Rốt cuộc có bậc cha mẹ nào lại muốn làm tổn thương trái tim của con cái chứ.

“Có thể buông tay được chưa Thiến Thiến?”

Giang Chỉ không biết đã hỏi câu này bao nhiêu lần.

Tiểu nha đầu không biết lần thứ bao nhiêu trả lời: “Không được không được!”

Cô bé muốn nói rằng giữa vợ chồng thì phải nắm tay nhau mới là chân lý.

Ba và mẹ chỉ cần nắm tay nhau, độ hảo cảm sẽ tăng vù vù, Thiến Thiến rất hiểu ba mẹ mà.

Tuy như vậy Thiến Thiến sẽ không thể nắm tay cả ba lẫn mẹ nữa.

Nhưng không sao.

Tất cả đều là vì ba mẹ sớm ngày hòa thuận.

Mình thân là con cái, hy sinh một chút cũng không có gì to tát!

Ba mẹ, hai người hãy cảm ơn Thiến Thiến đi!

Ah ha ha!

“Đứa nhỏ này cười cái gì vậy…”

Nhìn con gái ngẩn ngơ cười, Giang Chỉ không biết nói gì.

Nàng đâu có tâm trạng tốt như Thiến Thiến, vẻ mặt ủ rũ, sầu khổ, không nhẹ không nặng huých cùi chỏ vào Tô Ngôn:

“Sắp đến cái nhà hàng anh bảo chưa vậy.”

Đến nhà hàng bọn họ là có thể buông tay rồi.

Thiến Thiến dù có biến thái thế nào cũng không thể bắt bọn họ nắm tay lúc ăn cơm chứ? Vậy nàng thật sự sẽ tức giận đấy.

Tô Ngôn liếc nàng một cái: “Sắp rồi.”

Hắn đặt một nhà hàng ngoài trời nổi tiếng.

Nhà hàng nằm ở sâu bên trong công viên giải trí, tuy giá cả đắt đỏ và vị trí xa nhưng lại là điểm ngắm pháo hoa tuyệt vời.

“Ngắm pháo hoa làm gì chứ…”

Giang Chỉ lại cúi đầu, khịt mũi một tiếng rồi thì thầm.

Nhưng đây cũng chỉ là lời nói giận dỗi.

Nàng không có hứng thú với màn trình diễn pháo hoa, nhưng vì Thiến Thiến đã mong chờ rất lâu, nàng không muốn làm con gái mình mất hứng.

Hai người chỉ có thể tiếp tục nắm tay đi bộ.

Thực tế chứng minh sự xấu hổ của con người không hề giảm đi theo thời gian, ít nhất sau khi nắm tay cả buổi chiều, mặt Giang Chỉ vẫn còn đỏ bừng.

Nàng thậm chí còn nghi ngờ đây có phải là một loại hiện tượng sinh lý nào đó không.

Nhưng đã lâu như vậy, nàng cũng có chút tê dại, cứ đi dạo như vậy cũng khá nhàm chán. Vì vậy đi được khoảng năm sáu phút, Giang Chỉ lặng lẽ ngẩng đầu lên, xuyên qua kẽ tóc quan sát Tô Ngôn.

Đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc nhìn hắn.

Nheo mắt.

Quan sát.

Thở nhẹ.

Vậy ra chỉ có mình nàng đỏ mặt sao?

Chẳng lẽ ngươi bị bất lực sao?

Một mỹ thiếu nữ xinh đẹp như ta lại đang nắm tay ngươi!

Giang Chỉ chỉ cảm thấy mất hứng, còn cảm thấy xấu hổ hơn, bởi vì dường như chỉ có mình nàng để ý đến chuyện nắm tay.

Điều này khiến nàng trông rất lố bịch.

Giang Chỉ lại phát hiện khóe mắt trái của Tô Ngôn có một vết sẹo nhỏ.

Nói thật, hắn cao một mét tám lăm, hơn nàng cả một cái đầu. Thân hình vô cùng cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn hiện rõ dưới lớp áo sơ mi mỗi khi lại gần.

Rồi cả vết sẹo ở cạnh khóe mắt nữa.

Điều này khiến hắn càng thêm men lì hơn.

Sao hắn lại vạm vỡ như vậy?

Hơn nữa còn không phải kiểu vạm vỡ quá mức, cơ bắp của Tô Ngôn được kiểm soát rất tốt, nhiều hơn một chút thì trông quá vạm vỡ, ít hơn một chút thì lại trông quá gầy.

Nói chung là rất đẹp mắt.

Thật ghen tị mà.

Nàng trước đây không có vóc dáng tốt như Tô Ngôn.

Giang Chỉ chua chát nghĩ.

Sau đó ánh mắt nàng di chuyển xuống, lại liếc nhìn bàn tay phải to hơn mình không ít, đang đan mười ngón tay với nàng.

Mu bàn tay Tô Ngôn dán một miếng băng đen.

Nàng trước đây đã hỏi hắn đó là gì, Tô Ngôn nói tay hắn bị viêm gân, và miếng dán cơ này dùng để giảm đau.

Vậy làm tuyển thủ chuyên nghiệp thật sự rất vất vả nhỉ?

Giang Chỉ không biết viêm gân có cảm giác thế nào, nhưng vào mùa hè nóng bức mà dán thứ này, cảm giác dính dính chắc chắn rất khó chịu.

Nàng đột nhiên có một thoáng thất thần.

Trời đất quay cuồng, tầm nhìn mờ ảo, bên ngoài cửa sổ là màn đêm đen kịt, bên trong nhà là ánh đèn vàng ấm áp, nàng nằm gọn trên ghế sofa, đầu dựa vào vai của một người đàn ông, tay cầm thuốc mỡ bôi lên mu bàn tay hắn.

Đó là ai vậy?

“Không để ý người ta thì tí nữa tự mình về nhà nhé.”

Giọng nói của Tô Ngôn cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

Giang Chỉ chớp chớp mắt, lông mi khẽ rung động như đã trải qua một kiếp sống khác, chưa kịp suy nghĩ kỹ về hình ảnh vừa rồi, nàng tức giận đấm Tô Ngôn một cái.

“Anh bị bệnh à?”

Dù ta không có mẹ cũng không thể nói như vậy chứ?!

“Tôi nãy hỏi cô bao nhiêu lần rồi mà cô cũng không trả lời.”

Tô Ngôn không cảm thấy mình nói có gì sai.

“Cô đang nghĩ gì vậy? Sao mà cứ ngây người mãi thế?”

“Không, không có gì.” Giang Chỉ muốn gãi mũi đang ngứa, tay trái vừa đưa lên đã ý thức được tình hình hiện tại, lập tức đổi tay để gãi.

Không lẽ nóng đến mức sinh ảo giác rồi?

Nàng lắc đầu để cho tỉnh táo rồi hỏi: “Anh vừa nói gì vậy?”

“Tôi hỏi ngày mai cô có dự định gì không.”

Tô Ngôn nghiêng người tránh qua một người rồi nói: “Ngày mai vẫn là ngày nghỉ, đã nghĩ ra dẫn Thiến Thiến đi đâu chơi chưa?”

“Ờ, tôi có thể nói là tôi muốn ở nhà chơi game cả ngày được không?”

Chơi game xong thì viết truyện, viết truyện xong lại chơi game, đó là kế hoạch của nàng, nhưng nàng không thể nói ra chuyện viết tiểu thuyết.

Nó quá xấu hổ mà.

“Chứ chẳng lẽ ngày nào cũng dẫn con bé đi chơi à!?”

Cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của Tô Ngôn, Giang Chỉ vội vàng tìm lời bào chữa cho mình: “Hôm nay dẫn con bé đến công viên giải trí còn chưa đủ sao!”

Hơn nữa…

Hơn nữa hôm nay bổn cô nương đã ôm vai anh, lại còn nắm tay anh, hy sinh cũng quá lớn rồi!

“Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc rồi.” Tô Ngôn nói.

“Tôi biết mà.” Giang Chỉ nghe vậy càng thêm khó hiểu.

Nàng đương nhiên biết kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, hôm qua nàng còn đang phiền não vì sắp phải đối mặt với Lâm Thư Uyển khi khai giảng.

Tô Ngôn giải thích: “Ý tôi muốn nói là sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Thiến Thiến khai giảng rồi, thời gian hai người ở cùng nhau cũng sẽ giảm đi.”

Vì vậy phải tranh thủ lúc này mà chơi hết mình.

Thời điểm Thiến Thiến xuyên không rất trùng hợp, vào đúng kỳ nghỉ hè.

Điều này cũng dẫn đến việc từ đầu đến cuối, Thiến Thiến luôn ở bên cạnh Giang Chỉ, hai người gần như không có thời gian tách rời.

Nhưng sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc thì khác.

Giang Chỉ khai giảng, Thiến Thiến cũng khai giảng, thời gian hai mẹ con ở cùng nhau chắc chắn sẽ giảm đi, hắn cho rằng Giang Chỉ sẽ không quen.

Cần biết học sinh tiểu học bây giờ không còn thoải mái như trước nữa.

“……Hình như cũng đúng?”

Giang Chỉ ngẩn người mấy giây mới phản ứng lại.

Nàng nhìn Thiến Thiến đang bước đi nhanh nhẹn phía trước, nghĩ đến cảnh hai mẹ con đã dính nhau cả ngày như thế này, nhưng chẳng mấy chốc tình huống này sẽ kết thúc, trong lòng không khỏi dâng lên một chút mất mát.

“Hả?”

Nàng đột nhiên nhận ra điều gì đó: “Ý gì mà Thiến Thiến cũng khai giảng?”

Giang Chỉ đột ngột quay đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Ngôn, đôi môi nàng nở nụ cười như đóa hoa hé nở: “Ý của anh là Thiến Thiến có thể đi học rồi!”

“À? Ừm...ừ...!”

Tô Ngôn gãi đầu: “Tôi... tôi có nói... thế à?”

Hỏng rồi.

Lỡ lời rồi.

“Không phải sao?”

“Là phải không?”

“Phải là phải, không phải là không phải, Tô Ngôn anh nói rõ ràng cho tôi, có muốn chết không!” Giang Chỉ nhanh chóng thay đổi sắc sắc mặt, cười không nổi nữa.

“Sắp rồi sắp rồi.”

“Mẹ nó chứ……”

Giang Chỉ bĩu môi.

Thật là uổng công mình vui mừng!

Tô Ngôn ho khan vài tiếng, mắt sáng lên, như muốn chuyển đề tài, giọng điệu đầy kinh hỉ: “Ôi chao, cuối cùng cũng đến nơi rồi!”

“Sắp đói đến chết rồi, mau vào đi.”

Nói rồi hắn kéo tay Giang Chỉ tăng nhanh bước chân.

Giang Chỉ bị kéo loạng choạng, vừa chạy vừa đánh vào vai Tô Ngôn: “Chậm lại, anh làm tôi đau đấy!”

“Tôi bảo anh chậm lại, anh bị điếc à! Con gái anh còn ở phía sau kìa!”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Gia đình hạnh phúc
Xem thêm