• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 60 - Ta còn chưa lên xe mà?

3 Bình luận - Độ dài: 1,562 từ - Cập nhật:

"Ba ba?"

Giọng Giang Như Yên đột nhiên tăng cao, đôi mắt hồ ly quyến rũ nguy hiểm nheo lại.

"Ba ba?"

Giọng cô gái tóc hai bím trực tiếp lạc điệu, cây gậy cổ vũ trong tay "tạch" một tiếng rơi xuống đất.

"Ba ba!"

Thiến Thiến vẫn còn hớn hở vẫy vẫy tay nhỏ, hoàn toàn không nhận ra mình vừa ném xuống một quả bom hạt nhân.

"Ba ba? À ba ba... à ba à ba..."

CPU của Giang Chỉ đã hoàn toàn quá tải rồi.

Nàng thầm nghĩ gần đây nàng chắc là đã cho Tô Tử Thiến quá nhiều mặt mũi rồi, cô bé bay lên trời không biết mình họ gì nữa rồi.

Nhưng trước đó nàng còn phải nghĩ cách giải thích.

"Cái đó... ừm... nói thế nào nhỉ..."

Giang Chỉ linh quang chợt lóe: "Thật ra Thiến Thiến là fan của ba Tiếu Thần đó, Giang tỷ ngươi ngươi ngươi hiểu chứ!"

"Hả?" Giang Như Yên mặt đầy mơ hồ.

"Ấy da chính là cái đó đó, cái đó cái đó!"

Giang Chỉ ra sức nháy mắt với Giang Như Yên, mặt sắp co quắp lại rồi: "Giang tỷ ngươi thật sự hiểu mà."

Giang Như Yên càng ngơ ngác hơn: "Ta hiểu sao?"

"Ngươi không nên hiểu sao?"

"...Cho nên ta hiểu?"

"Chứ còn gì nữa?" Giang Chỉ mặt đầy quả quyết hỏi ngược lại.

Giang Như Yên mím môi, đầu óc rối như tơ vò, có chút bị lôi kéo vào: "Vậy ta... ta hiểu...?"

"Ngươi hiểu!"

Cô gái tóc hai bím bên cạnh mặt đầy dấu hỏi: ???

Hiểu gì?

Không phải nàng sao lại chẳng hiểu gì cả?

Cái sự bối rối của hai người này nói còn là tiếng người sao, nhưng mà nếu cả hai người họ đều hiểu rồi thì nàng cũng hiểu... rồi.

Tần Tiểu Khê lúc này đơn thuần cảm thấy Giang Chỉ quả là đỉnh của chóp.

Chị gái quá trâu bò nha!

Nàng từng thấy người mặc váy cưới ở buổi hòa nhạc của thần tượng, từng thấy người hô "chồng" trước mặt một đống khán giả, nhưng chưa từng thấy ai lại dẫn con đến hiện trường trận đấu eSports nhận cha.

Tần Tiểu Khê lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Giang Chỉ, vẻ ngưỡng mộ tràn đầy.

Đúng là một đại nhân vật!

Giang Chỉ cười khan hai tiếng, tỏ vẻ không muốn tiếp tục chủ đề này nữa... Nàng thật sự không thể bịa ra nữa.

"Vẫn nên xem trận đấu đi mọi người."

"Oa! BLB thắng rồi! Lợi hại quá Tiếu Thần~"

Giang Chỉ cứng nhắc chuyển chủ đề.

Thực tế chứng minh chiêu này rất hiệu quả đối với hai fan cứng của đội BLB kiêm fan cá nhân của tuyển thủ.

Những dải ruy băng chiến thắng từ trên trần đổ xuống, tiếng reo hò của khán giả như sóng vỗ, Giang Như Yên và cô gái tóc hai bím ngay lập tức hóa thành fan cuồng, nhảy cẫng lên vỗ tay la hét.

Giang Chỉ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế là nàng vừa vỗ tay một cách máy móc, vừa cúi đầu nhìn Thiến Thiến trong lòng, nở một nụ cười hiền lành: (•‿•)

"Con gái à."

"Sao vậy mẹ?"

"Con xong đời rồi."

Tô Tử Thiến bắt đầu nhớ ba ba rồi.

...

Chín giờ tối.

Gió đêm mùa hè mang theo hơi ấm còn sót lại của ban ngày, không thể xua đi nhiều sự mát mẻ, những ánh đèn neon lấp lánh bên ngoài sân vận động Valorant vẫn nhấp nháy, chiếu sáng những nhóm người ba năm hai bảy sau khi tan trận.

Trăng đêm nay ở Táo Thành đặc biệt trong sáng.

"Vậy Tiểu Chỉ, ta đi trước đây."

"Giang tỷ tạm biệt."

Bóng lưng Giang Như Yên tan biến trong đám đông, Giang Chỉ dắt tay Thiến Thiến, mặt nặng trịch dẫn con bé đến khu vực đỗ xe.

Nàng khá tức giận.

Không phải tức giận việc Thiến Thiến gọi Tô Ngôn là ba trước mặt mọi người.

Mà là tức giận con bé rõ ràng đã thề thốt hứa hẹn với mình, nhưng tiếng ba ba đó vẫn được thốt ra.

Nhưng Giang Chỉ lại không muốn nổi giận lắm.

Người mẹ đạt chuẩn nên bao dung và thấu hiểu... Đây là điều nàng đọc được trong một cuốn sách trước đó.

Tên cuốn sách là 《Cách trở thành người mẹ hoàn hảo》, nàng đã tốn tận chín mươi chín tệ đặt mua trên mạng.

Mặc dù Giang Chỉ lật vài trang đã lười đọc, liền đặt cuốn sách dưới bàn máy tính làm tấm lót chân, nhưng điều này không ngăn cản nàng vẫn nhớ được một số câu nói nổi tiếng trong đó.

Càng những lúc như thế này, càng phải bình tĩnh.

Ừm đúng, bình tĩnh.

Rồi nàng nghe tiểu nha đầu cẩn thận, đáng thương nói với nàng: "Mẹ ơi, Thiến Thiến có được ăn "gặm giày da" không?" (Nói ngọng của Hamburger)

"Ngươi có tin là ta cho ngươi gặm giày da thật không?!"

Giang Chỉ không kìm được được cảm xúc, đã nói là không muốn nổi giận không muốn nổi giận, đứa bé này không bị mắng thì khó chịu phải không?!

Hả?!

"Tô Tử Thiến..."

"Yeah? Ba ba!"

"Vẫn còn ba ba?! Ba ngươi..."

"Các ngươi đang làm gì vậy?"

Giọng Tô Ngôn từ phía sau truyền đến.

Giang Chỉ toàn thân run rẩy, cứng đờ cổ quay lại, liền thấy tên nào đó đang thản nhiên ngồi trên chiếc xe điện nhỏ của nàng, chân dài chống đất, tay còn lơ đãng xoay chìa khóa xe.

Tốt lắm, thật sự đến rồi...

Không đúng!

Giang Chỉ cảnh giác hỏi: "Ngươi sao lại ở đây?"

"Ta ở đây đợi các ngươi lâu rồi đó."

Tô Ngôn đương nhiên đáp lại: "Không phải các ngươi ra ngoài chậm quá sao? Ta là tuyển thủ mà còn đến nhanh hơn ngươi."

Đây là một câu vô nghĩa.

Tuyển thủ có lối ra vào riêng, hắn lại lén lút bỏ cuộc họp sau trận đấu do câu lạc bộ tổ chức, đương nhiên đến nhanh hơn hai mẹ con chen chúc trong đám đông rồi.

Quan trọng nhất là hôm nay không phải hắn trả lời phỏng vấn.

Nếu phải phỏng vấn + quay phim, ước chừng đến nửa đêm hắn cũng chưa chắc ra được, hiệu suất làm việc của đám nhân viên này không phải dạng vừa đâu.

Tô Ngôn chủ yếu muốn làm dịu bầu không khí.

Từ xa hắn đã nhận thấy đôi mẹ con này đang cãi nhau rồi, dù sao hắn vốn dĩ rất nhạy cảm với tình huống này... Thành quen tự nhiên thôi mà.

"Chìa khóa của ngươi chưa rút."

Hắn cắm chìa khóa vào ổ khóa xe, đi đến trước mặt Thiến Thiến, giọng điệu mang chút trêu chọc: "Chọc mẹ con giận rồi hả?"

"Ừm..." Tiểu nha đầu yếu ớt gật đầu.

Tô Ngôn lại chuyển ánh mắt sang Giang Chỉ: "Sao vậy?"

"Hỏi con gái ngươi đi!" Giang Chỉ khoanh tay, hất cằm về phía Thiến Thiến, bực bội trợn mắt.

Tô Ngôn: ...

Cốt truyện điển hình quá.

Tập này hắn thật sự đã xem rồi, hồi nhỏ em gái hắn, ba hắn, mẹ hắn cứ luôn diễn kịch bản này trước mặt hắn, mỗi khi đó cha của hắn lại nhìn hắn cầu cứu, đương nhiên bị hắn làm ngơ.

Không ngờ có ngày hắn cũng rơi vào cảnh này.

Mặc dù hắn và Giang Chỉ không phải là mối quan hệ truyền thống như Lão Thẩm và Lão Tô, nhưng khi chuyện này thực sự xảy ra, Tô Ngôn vẫn khá hoảng.

Đây chẳng lẽ là huyết mạch áp chế?

Mẹ kiếp, hắn là đàn ông Sơn Đông "1m85 uống bia hút thuốc phiên bản plus pro max", làm sao lại sợ phụ nữ chứ?

Tô Ngôn hắng giọng: "Cái đó, ta nói một câu..."

"Ừm?" Giang Chỉ lườm hắn một cái.

"Ta nói một câu công bằng, con bé còn là con nít, lúc này nhận lỗi là xong rồi."

Tô Ngôn quyết định không chấp nhặt với Giang Chỉ, và đẩy Thiến Thiến đến trước mặt Giang Chỉ: "Xin lỗi đi, nhanh lên."

"Mẹ ơi con sai rồi~"

Tiểu nha đầu ngược lại rất nghe lời, lập tức phát động thế công mắt sao, giọng nói ngọt ngào đến mức độ tối đa.

Mặt Giang Chỉ đang căng thẳng lập tức tan chảy với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thực ra nếu không phải Thiến Thiến tự tìm đường bị mắng, vốn dĩ nàng đã không định nổi giận rồi.

Nàng liếc xéo Tô Ngôn một cái, khẽ "hừ" một tiếng trong mũi, thầm nghĩ tên này cũng biết điều.

Giang Chỉ nhìn đồng hồ, chân dài bước một cái ngồi lên xe điện, chìa khóa xoay loảng xoảng: "Nhanh lên xe đi, về nhà ăn cơm rồi."

Tiểu nha đầu lập tức lạch bạch ngồi lên ghế sau.

Tô Ngôn thu tất cả vào mắt, hắn há miệng, muốn nói gì đó, vội vàng chặn trước đầu xe điện trước khi Giang Chỉ xoay tay lái: "Ối ối làm gì vậy ta còn chưa lên xe mà?"

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Thua mẹ hết, cả bố cả con thua hết
Xem thêm
trans mua vip chưa trans
Xem thêm