Câu lạc bộ BLB.
Trong phòng họp, huấn luyện viên Vương Vĩ phân tích lại trận đấu hôm qua.
Tô Ngôn ở dưới khán đài cảm thấy thật vô vị, theo hắn thấy trận đấu hôm qua chẳng có gì đáng để bàn luận cả – đối thủ quá yếu, bọn họ căn bản không cần chiến thuật gì, cứ thế lấy "tay to" đè người mà thắng thôi.
"Này, này."
Lâm Thanh Ngôn vỗ vai Tô Ngôn, nói nhỏ: "Này, này! Nghiêm túc chút đi, cẩn thận huấn luyện viên thấy hắn ta lại la ngươi đó."
"Ta không phải 'này', ta là Sở Vũ Tầm!" [note74374]
Tô Ngôn nói xong thì tự cười một mình, suy nghĩ một lát rồi nói: "Nói thật nhé, tối nay đi ăn thịt nướng đi?"
"Ngươi mời à?"
"Mơ à, bảo Tiểu Thường ý, hắn ta là phú nhị đại, không mời chúng ta thì cứ làm chút "tẩm quất" là được!"
Thế ngươi không phải phú nhị đại chắc!?
Lâm Thanh Ngôn thầm rủa trong lòng một câu, rồi rất thành thật gật đầu: "Ăn!"
"Thằng nhóc nhà ngươi..."
"Tô Ngôn, Lâm Thanh Ngôn, hai người đang làm gì vậy!"
Xoẹt—
Tô Ngôn đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế gaming, chỉ vào Lâm Thanh Ngôn bên cạnh, vẻ mặt bi thương:
"Huấn luyện viên, Lâm Thanh Ngôn cứ bắt ta phải mời hắn đi ăn, hắn còn nói nếu ta không đồng ý thì sẽ "tẩm quất" ta!"
Huấn luyện viên: ...
Lâm Thanh Ngôn: ...
Các đồng đội khác: ...
Vị huấn luyện viên hiểu rõ cái tính mất nết của đội viên nhà mình, mệt mỏi thở dài: "Đừng giỡn nữa, huynh đệ."
"Ồ ồ."
Tô Ngôn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Buổi phân tích cứ thế mà tiếp diễn một cách nhẹ nhàng, chỉ là Lâm Thanh Ngôn rõ ràng không hài lòng lắm với việc hắn vừa bị vu khống, hơn một tiếng đồng hồ sau suýt nữa làm cho hắn đau nhức cả lưng.
Không đau!
Buổi phân tích kết thúc, Tô Ngôn xoa eo nhăn nhó, hắn khinh thường liếc Lâm Thanh Ngôn một cái, rồi cầm lấy áo khoác treo trên ghế.
"Đi đâu vậy?" Lâm Thanh Ngôn hỏi.
"Mua cà phê."
"Lại là quán Hoa Ngữ đó à,"
Thường Duyệt ghé lại hóng chuyện, lúc này hắn còn chưa nhận ra ví tiền của mình đã bị hai thằng già nào đó trong đội nhắm tới.
"Ngôn ca..."
Thường Duyệt nhìn hắn: "Sao dạo này ngày nào huynh cũng chạy đến đó mua cà phê vậy?"
"Vì ngon."
"Thật sự không phải vì cô phục vụ đó sao?"
"Nếu ngươi muốn nói đến cô phục vụ đã làm đổ cà phê lên người ta..."
Tô Ngôn cúi đầu đang nhắn tin, nhắn xong thì liếc hắn một cái: "Vậy thì trí tưởng tượng của ngươi cũng phong phú đó."
Vì ngon nên mới đi, nếu không thì còn vì cái gì?
Hơn nữa hắn mới đến đó có một lần.
Cái đám này ngày nào cũng nghĩ đến chuyện ghép đôi lung tung cho hắn là sao? Xem ra lượng luyện tập vẫn chưa đủ.
Thường Duyệt bĩu môi: "Huynh không sợ cô gái đó hiểu lầm gì sao?"
"Cái gì?"
"Huynh nghĩ đi!"
Thường Duyệt búng tay một cái, ra vẻ như Gia Cát Lượng mà nói: "Huynh trước đây đâu có đến quán người ta, kết quả sau khi người ta làm đổ cà phê lên người thì huynh lại đến, biết đâu cô ấy lại hiểu lầm huynh thích cô ấy thì sao?"
Tô Ngôn nhìn Lâm Thanh Ngôn, nhướn mày.
Ý rất đơn giản.
Ngươi là đội trưởng, quản cái thằng chó này đi.
Lâm Thanh Ngôn nhún vai, ý cũng rất đơn giản, ta là đội trưởng thì cũng không quản được hắn đâu.
Thường Duyệt vẫn đang hăng hái: "Nhưng Ngôn ca có nghĩ đến không, người ta căn bản không thèm cái kiểu đó, huynh làm vậy chỉ khiến người ta chán ghét huynh hơn thôi!"
"Hơn nữa..."
"Thôi thôi câm miệng dùm," Lâm Thanh Ngôn ngắt lời hắn, khẽ nhếch môi về phía cửa: "Người ta đi từ đời nào rồi, ngươi đứng đó nói với ai nữa?"
"Ấy ấy? Sao lại đi rồi?"
Thường Duyệt vẻ mặt bất mãn, thế này cũng quá không tôn trọng hắn rồi: "Ta còn chưa phân tích xong mà!"
"Ngươi còn phân tích gì nữa."
Trịnh Minh không chút do dự vạch trần hắn: "Cái thằng hiện tại đang ế như ngươi thì nói ai thèm nghe?"
"Vậy cũng hơn một số người chưa từng yêu đương lần nào."
Thường Duyệt cãi lại, rồi lại ra vẻ cao cao tịa thượng nói: "Ta nói cái này đều có căn cứ cả đó, nhiều cái ta học được từ sách đó."
"Sách? Sách gì?"
Tiểu béo Lộ Tây Á vẫn im lặng xem kịch bên cạnh hỏi, hắn là Smoker trong đội, cũng là người nhỏ tuổi nhất.
"《Sau Ly Hôn, Vợ Cũ Mắc Bệnh Kiều Đuổi Theo Ta Không Buông》, ta nói cho ngươi nghe nhé..."
Thường Duyệt hứng thú kể về cốt truyện.
Lâm Thanh Ngôn và hai đồng đội khác nhìn nhau, đều thấy sự bất lực trong mắt đối phương.
Ngươi nói ngươi trông năng động vậy mà sao lại thích xem cái thứ này chứ?
Lâm Thanh Ngôn đá ghế của Thường Duyệt một cái: "Im miệng đi, không ai muốn nghe ngươi phát biểu cảm nghĩ sau khi đọc sách đâu."
Nói xong hắn suy nghĩ một chút, hơi cau mày, hỏi: "Cô phục vụ mà ngươi nói là ai vậy? Sao lại làm đổ cà phê lên người Tô Ngôn?"
"Thì là cô phục vụ ở quán cà phê ngay đầu phố đó."
Thường Duyệt kể lại chuyện hai hôm trước cho Lâm Thanh Ngôn, nhưng rất khéo léo giấu đi việc là mình vô tình đụng phải người phụ nữ đó.
Trong đầu Lâm Thanh Ngôn lập tức hiện lên hình ảnh quán cà phê Hoa Ngữ đó.
Hắn nhớ nơi đó, trước đây cũng từng mua cà phê ở đó vài lần. Đặc trưng là cà phê pha bằng phấn hoa, nói thật thì khá ngon, chỉ là hơi ngọt quá, hắn không quen uống.
Nói như vậy, ly Latte mà Tô Ngôn mang về cho họ hôm qua hình như chính là của quán cà phê đó.
"Sao vậy đội trưởng, ngươi thấy hai người bọn họ có khả năng không?"
Lâm Thanh Ngôn nhìn hắn bằng ánh mắt đang nhìn một thằng đần, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Ngươi xem tiểu thuyết xem đến phát điên rồi hả?"
Theo sự hiểu biết của hắn về người đồng đội cũ, Tô Ngôn đơn thuần chỉ yêu thích hương vị cà phê đó thôi, làm gì có nhiều chuyện như vậy.
Vì tò mò, hắn lại hỏi thêm một câu: "Cô phục vụ đó trông thế nào?"
"Đẹp!"
Thường Duyệt nhắc đến chuyện này liền kích động: "Không lừa mọi người đâu, thật sự rất đẹp, có khuôn mặt "ngự tỷ", khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ, thần thái lại vô cùng đặc."
Ngự tỷ?
Nốt ruồi lệ?
"Có cao không?"
"Tính trong phái nữ thì chắc là khá cao? Khoảng mét bảy gì đó?"
"Đội trưởng huynh hỏi cái này làm gì vậy?" Trịnh Minh hỏi.
"...Không có gì."
Lâm Thanh Ngôn lắc đầu, trong lòng lại không ngừng khó chịu, cái này không phải đúng chuẩn khẩu vị của Tô Ngôn sao? Cái tên này chẳng phải có sở thích "ngự tỷ" sao...
Về phía bên kia.
Tô Ngôn đi trên đường, ngón tay nhanh chóng gõ chữ, tin nhắn trò chuyện lần lượt lướt qua trước mắt hắn.
Tư Mạch Lộ: Chương mới hôm này đâu?
Tôi là một con bồ câu: Không có tâm trạng, không cập nhật.
Tư Mạch Lộ: Ai chọc tức ngươi vậy?
Tôi là một con bồ câu: Cha của con bé.
Tư Mạch Lộ: ?
Ý gì?
Tô Ngôn bị câu nói này làm cho ngớ người, "cha của con bé" là cái quái gì? Người bạn qua mạng nhiều năm này của mình bây giờ đã chơi chữ "tượng hình" rồi à?
Tôi là một con bồ câu: Nếu, ta nói là nếu.
Tôi là một con bồ câu: Một ngày nào đó, ngươi đột nhiên phát hiện tương lai của mình là một thằng gay.
Tôi là một con bồ câu: Ngươi sẽ phản ứng thế nào?
Tư Mạch Lộ: Ta có phải gay đâu sao mà biết.
Tôi là một con bồ câu: Ta biết ngươi không phải! Ta cũng không phải! Ai nói với ngươi là ta là gay?!
Tô Ngôn: ?
Không phải chứ người anh em, ta cũng đâu có nói ngươi là gay đâu chứ?
Tư Mạch Lộ: Ồ~ Ta biết rồi, vậy là chồng ngươi chọc tức ngươi rồi sao?
Tôi là một con bồ câu: Ngươi mới có chồng, thằng chó, cả nhà ngươi đều có chồng, thằng chó chết.
Tô Ngôn: ...
Hắn chỉ muốn đùa một chút thôi mà, có cần chửi hắn đến như vậy không...
Tôi là một con bồ câu: Ta muốn giết hắn, không không không, hay là thiến hắn đi!
Tô Ngôn đã hoàn toàn mơ hồ rồi, rốt cuộc là ai chọc tức ngươi vậy huynh đệ? Bình tĩnh lại đi tiểu bồ câu.
Tô Ngôn muôn vàn khó hiểu, nhìn những dòng chữ đơn giản này, trực tiếp toát lên sát ý của chim bồ câu, nhưng đột nhiên lại cảm thấy một luồng hàn khí không rõ nguyên do.
Ơ? Chuyện gì vậy?
Ai đang mắng hắn sau lưng vậy?
Hắn lắc đầu, cất điện thoại, cảm thấy tốt hơn hết là đừng tự chuốc lấy phiền phức mà nhắn tin cho đối phương nữa.
Đi đến cửa quán cà phê Hoa Ngữ, Tô Ngôn vừa nhìn đã thấy cô phục vụ đã làm đổ cà phê lên người hắn đứng ở quầy, hắn chợt nhớ đến lời Thường Duyệt nói, tay vừa định đẩy cửa liền khựng lại.
Thật sự sẽ hiểu lầm mình thích nàng ấy sao?
Không không không, nghĩ thôi cũng không thể nào được không, hắn cũng bị đồng hóa rồi sao? Vậy mà thật sự suy nghĩ vấn đề ngớ ngẩn này.
Còn nói gì đến việc chán ghét hắn?
Nói nhảm sao?!
Hắn là khách hàng mà!
Nếu thế này mà còn chán ghét hắn, không cần tiền tự dâng đến tận miệng, vậy thì hắn thực sự nên nghi ngờ IQ của đối phương rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Ngôn ung dung đẩy cửa bước vào.
Hôm nay quán khá đông khách, ngoài cửa sổ sát đất nắng đẹp, trong quán cà phê thoang thoảng mùi thơm nồng nàn của Latte.
Tô Ngôn nhìn xung quanh, không thấy cô chủ quán mà hắn rất ấn tượng, nhận ra điều này, hắn vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, hắn đi đến quầy.
Tô Ngôn hai tay đút túi quần, nhìn chằm chằm vào thực đơn, sau khi xác định mục tiêu, hắn nói với người phụ nữ: "Cho một ly..."
"Cút."
"???"


7 Bình luận