• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5

Chương 2: Món súp kem nóng hổi cho ngày thu lạnh giá (2)

3 Bình luận - Độ dài: 3,497 từ - Cập nhật:

3

 

“Ông ấy nói tôi sẽ không biết nếu không thử, nhưng khi tôi bảo tôi muốn vẽ thì lại nhắc tôi đừng xem thường cuộc sống.”[note78004]

Anh Phil kể trong khi ngồi ở quầy.

“Vẫn không được à?”

Tôi đặt cốc nước trước mặt anh, cậu cầm lên uống từ từ, xong thì để lại quầy.

“Ông ấy không chịu hiểu. Cha mẹ lúc nào cũng không tin con cái cả, luôn cho rằng mình đúng.”

“Nhưng bố anh vẫn ngầm cho cậu ở lại thành phố còn gì? Đó là hỗ trợ rất lớn đó.”

Anh Phil ngước nhìn tôi, mái tóc dài đưa ngược ra sau.

“Khó nói lắm. Mỗi lần tôi ở nhà, ông ấy lại khó chịu và cả hai tiếp tục cãi nhau. Mà chúng tôi sống trong một căn nhà chật hẹp, tránh mặt nhau là điều không thể. Còn chưa nói tới việc tôi không được nhận lấy một lời động viên nào.”

Anh càu nhàu, tôi không đáp lại. Anh Phil cũng chẳng mong tôi an ủi, tôi đành rót cho anh một ly nước khác. 

Anh cầm lên và nhìn chằm chằm.

“...Xin lỗi vì bắt cậu nghe tôi càm ràm nhé. Cả cho tôi ngồi đây với ly nước nữa.”

“Không sao đâu. Như anh thấy, tôi rảnh lắm.”

Tôi đưa tay ra xung quanh, quán không có một mống người trừ tôi và anh Phil.

Tôi ngỡ quán cà phê sẽ là một ý tưởng tuyệt vời, ai dè đó là sai lầm nghiêm trọng. Trước khi khai trương thì mọi thứ vẫn rất suôn sẻ, nhưng vài tháng sau chẳng có khách hàng nào ghé qua.

Anh Phil cũng quan sát quán.

“...Kiếm sống bằng ước mơ là điều hết sức ngây thơ ha.”

“Tôi có nên vui vì khiến anh ngộ nhận ra triết lí ấy không?”

Tôi cười. Qua khoảng thời gian dài mắc kẹt trong tình cảnh này, tôi đã quá mệt mỏi để tuyệt vọng rồi, chỉ đành cười bất lực thôi.

“Nhưng tôi nghĩ tiếp tục đối đầu với thách thức bằng ước mơ như cậu thật sự rất tuyệt vời.” Ánh mắt anh dịu lại. “Thú thực, tôi biết rõ mình không thể tiếp tục như thế này mãi. Tôi đã sống ở thành phố được ba năm mà vẫn là một họa sĩ vô danh không có lấy chút vốn hay tài trợ nào. Tôi nhận ra từ lâu, có lẽ tôi quả nhiên không có tài năng. Dẫu vậy, từ bỏ đồng nghĩa chấp nhận quan điểm ấy, và mọi nỗ lực của tôi trước giờ đều là công cốc…Hẳn tôi sống trong chật vật là do không dám đối mặt với sự thật.”

Anh Phil cười yếu ớt, tay mân mê chiếc kính.

“Từ bỏ thật khó làm sao. Suy cho cùng, tôi đã luôn cố hết sức, bấu víu vào cái niềm tin rằng đây là thứ duy nhất tôi có, rằng mọi công sức lẫn thời gian bỏ ra đều là lãng phí, đồng thời là dấu chấm hết cho tiềm năng lẫn sự nghiệp của mình.”

Tiếng thều thào của anh hòa tan vào bầu không khí lạnh lẽo.

Lúc bấy giờ đã là gần đông, gió thổi nhẹ thôi đã đủ khiến tôi đông cứng. Phải chăng chính cái lạnh góp phần khiến ta suy nghĩ tiêu cực? Khi cả cơ thể lẫn tinh thần bị trì trệ, ta rất khó lòng nào tiến lên.

“Anh Phil, anh muốn chút súp ấm không?”

Anh Phil bất ngờ trước câu hỏi của tôi.”

“Súp á?”

“Vâng. Trời lạnh đi rồi nên tôi nghĩ phục vụ thêm một món nào đó âm ấm ngoài cà phê là ý tưởng hay.”

“Cậu nói có lý…Mà cậu biết nấu ăn hả chủ quán?”

Đáp lại, tôi ưỡn ngực.

“Tôi có thể làm mấy món tại nhà.”

“Món tại nhà quả thật rất ngon.”

Tôi đồng ý với anh.

Văn hóa lẫn sở thích của hai thế giới rất khác biệt, do đó tôi nghi ngờ liệu mọi người có thích đồ ăn tôi làm không. Tôi nghĩ đến việc thêm vài món đơn giản vào thực đơn nhưng do không có ai làm “chuột bạch” nên đành phải hoãn lại.

Tôi nhờ anh Phil cho tôi đánh giá để tôi chọn lọc ra những món có thể đem phục vụ khách, và anh đồng ý ngay lập tức.

“Chúng ta là đồng chí, là những người luôn theo đuổi ước mơ bất chấp ngoại cảnh nên tôi tất nhiên sẽ vui vẻ đồng ý. Vả lại, bụng tôi luôn rỗng, thành ra được ăn cái gì là mừng lắm rồi.”

Anh ngụ ý mình không trông mong gì về hương vị, tuy nhiên vẫn sẽ cố hết sức.

Tôi đem nguyên liệu từ tủ lạnh đặt lên bếp. Thế giới có thể khác, nhưng miễn chúng có mùi vị hay ngoại hình tương tự nhau thì tôi vẫn có thể tái tạo lại hương vị của các món mà tôi biết, dù thành quả trông sẽ khác đi kha khá. Có mấy thứ tôi lần đầu biết tới, dẫu vậy chí ít chúng ăn được là được.

Thành phố này có một thứ người đời không thể lí giải mang tên “mê cung” chứa đủ thứ rau củ, gia vị,...vì lẽ ấy, tài nguyên ở đây rất dồi dào và phong phú. Ngày nào cũng náo nhiệt như lễ hội. Các quầy hàng mọc chi chít dọc khắp các con đường ở khu vực trung tâm. Tôi không đi ra ngoài nhiều, nếu không tôi sẽ còn khám phá ra được đủ thứ báu vật nữa.

Quay về hiện tại, trước mặt tôi có rất nhiều nguyên liệu để tôi nấu một bữa ra trò.

“Cậu tính làm gì?”

“Tôi định nấu súp kem.”

“Súp kem?”

Từ cách anh Phil nhướn mày, có lẽ anh chưa nghe tới nó bao giờ. Có lẽ nó có tên gọi khác, nhưng đầu tiên phải có sản phẩm đi đã mới nhận diện được.

Sau khi rửa tay thật kĩ, tôi cầm dao gọt vỏ theo bài bản. Có đồ gọt chuyên dụng thì làm cái vèo là xong, tiếc là ở đây chỉ có dao thôi.

Khoai tây, cà rốt, nấm, hành,...đúng hơn là những thứ tương tự chúng. Mùi vị không quá khác biệt nên cứ gọi đại vậy đi.

Gọt vỏ xong, tôi cắt hạt lựu toàn bộ rau cụ rồi đẩy chúng sang một bên. Lấy khăn ướt lau sơ thớt, tôi đặt gà lên. Nó mềm hơn thịt gà bình thường, rẻ hơn đồng thời có vị rất đậm. Tôi không biết nó là loại gì, thôi thì miễn nấu ra ngon là được. Chúng được cắt thành từng miếng vừa ăn và được ướp bằng muối với tiêu.

Công đoạn kế tiếp, tôi đổ dầu vào nồi và bật lửa. Khi thấy dầu đủ nóng, tôi cho gà vào, tiếng xèo xèo phát ra rất vui tai.

Đoạn, tôi nhìn lên, phát hiện anh Phil đang chăm chú vào cái nồi. Nhận ra ánh mắt của tôi, anh gãi đầu.

“Ờm thì, dạo này tôi chẳng động tới thịt.”

“...Anh thường ăn cái gì?”

“Bánh mì cũ rẻ tiền mua ở tiệm bánh với mấy món rau củ vụn hầm ở các quầy hàng.” Xong, anh ta vội nói thêm: “Cọ với dụng cụ vẽ rất đắt tiền…Tôi thà mua đồ chất lượng còn hơn tiêu vào ăn uống.”

Ồ, ra vậy. Tôi gật đầu đồng tình.

Hầu hết những người theo đuổi con đường nghệ thuật đều tương tự cả. 

Tôi chưa bao giờ có một niềm đam mê nào nên rất ghen tị những người sẵn sàng hy sinh để chạm tới khát khao của mình. Sự tồn tại của họ đích thị là mặt trời trong mắt tôi.

Màu thịt gà dần đổi, chứng tỏ hơi nhiệt đã thấm hoàn toàn. Tiếp theo, tôi cho rau củ vào xào tới khi hành tây mềm hẳn, tay đảo đều để không bị cháy. Khi màu sắc của chúng trở nên rực rỡ tức là đã hoàn thành giai đoạn đầu.

Lúc này, tôi thêm nước, rau thơm để tẩy mùi hôi và nước súp đặc. Cái này được làm cho các mạo hiểm giả để họ có thể dễ dàng nấu súp khi đi thám hiểm mê cung, trớ trêu thay nó lại được các bà nội trợ ưa chuộng hơn là đối tượng khách hàng được nhắm đến. Nó rất tiện, hương vị cũng ngon nữa, hệt như mấy viên bouillon (aka viên nêm, viên gia vị). Dùng làm mấy món hầm kiểu Tây là đúng bài luôn.

Nước trong nồi đã kêu ríu rít, tôi vặn lửa nhỏ lại. Vị của gà rất quan trọng, tôi cần phải loại bỏ hết mùi hôi của chúng thật phù hợp.

Tôi quan sát nồi, tay bắc chảo. Bơ được bỏ vào tan ra, tôi cho bột rồi khuấy đều.

Ước gì người ta có bán phô mai khối như viên gia vị, nhưng vậy thì lại đòi hỏi nhiều quá. Cà ri thì bó tay chứ hầm và phô mai tôi có thể làm thủ công được.

Tôi đổ sữa vào khối bột đặc vàng được trộn từ bột với bơ. Tôi không rõ đây là loại sữa gì, chỉ biết nó rất ngon, uống mỗi ngày cũng không ngán.

Tôi khuấy hỗn hợp, đảm bảo không có tí bột nào bị sót. Trong chốc lát, chất lỏng màu trắng được hoàn thành. Đây là nền tảng của súp kem. Tôi cho vào nồi, giảm nhiệt, đảo cẩn thận.

Toàn bộ mọi thứ chuyển trắng. Mũi tôi bắt được mùi thơm của ký ức. Tôi múc một chút vào cái dĩa nhỏ để thử vị. Trầm ngâm một lúc, tôi nêm thêm muối với tiêu. Xong, tôi tắt bếp, dọn ra bát và đem cho anh Phil cùng một cái thìa.

“Đây là súp kem, xin mời thưởng thức. Nóng lắm, cẩn thận nhé.”

“Ồ, ra đây là súp kem.”

Anh Phil quan sát phần ăn của mình, ngửi ngửi mùi thơm. 

“Thơm ghê…Cái này khác súp sữa ở chỗ nào?”

“Ờm thì, cũng chẳng khác mấy. Thay vì chỉ húp thôi, nó có thể ăn kèm với bánh mì hoặc cơm, và vị đậm hơn.”

Anh Phil lầm bầm gì đấy và cầm thìa lên. Bề mặt được không khí lạnh xung quanh làm mát nên đã đóng một lớp màng mỏng. Anh phá nó rồi khuấy đều.

“...Súp sữa nhà tôi không có màng như vậy.”

Anh nhẹ nhàng nói, múc một muỗng cho vào miệng.

Phù…Phù…”

Anh mím môi, từ miệng bốc lên hơi nóng. Đôi lông mày cau lại vì nóng, miệng nhai từ từ, cuối cùng nuốt xuống.

“Ăn cái này vào trời lạnh là khỏi cưỡng luôn.”

Anh mỉm cười, cơ thể cứng đờ vì cái lạnh được thả lỏng. Anh Phil xắn miếng khoai tây, tiếp lời:

“Mẹ anh mất sớm nên bố là người đảm nhận việc bếp núc. Khổ cái trước đấy ông hiếm khi nấu nên đồ ăn của ông rất tệ. Súp nêm quá mặn, thịt nướng cháy tới mức đắng nghét. Vả lại, vì nhà nghèo nên nước súp không khác nước lã, trong đó chỉ có rau vụn với thịt chẳng có vị gì. Ngay cả súp sữa cũng chỉ là nước thường có màu đục hơn thôi.”

Anh vừa kể vừa nhai cẩn thận.

“Lúc đó tôi bao nhiêu tuổi ấy nhỉ. Vào cái ngày lạnh nhất trong năm, tôi bị té xuống ao. Bề mặt đáng lí bị đóng băng lại vỡ khi tôi đang chơi đùa. Làn nước lạnh thấu xương, như thể bị ngàn cây kim đâm vào da thịt, tay chân đông cứng không thể động đậy, dù rằng tôi biết bơi. Chỗ đó không hề sâu đâu, nhưng khoảnh khắc đấy, tôi ngỡ mình bị mắc kẹt vào cái đầm lầy không đáy.”

“Cái này…tôi rất mừng vì anh được cứu giúp kịp thời.”

Nghe thế, anh Phil gượng cười.

“May sao những người bạn tôi chơi cùng chạy toán loạn kêu cứu. Và trùng hợp thay bố tôi đang đi làm về cũng có mặt ở gần đó. Tôi vẫn còn nhớ như in biểu cảm sợ hãi của ông khi lao tới. À, lúc lên được bờ thì tôi bị ông đấm cho một cái rõ điếng.”

Anh mân mê đôi má trái của mình.

“Về tới nhà, thấy tôi run lẩy bẩy, bố đã đi nấu súp sữa từ khoai với thịt vụn. Nó nóng phỏng lưỡi luôn, nhưng hương vị lại lan từ dạ dày ra khắp cơ thể…Bát súp đó ngon lắm.” Đoạn, anh dừng một chút, mắt chằm chằm vào khoảng không, rồi tiếp tục. “Phía bên kia hơi nước trắng xóa, tôi nhận ra bố nhìn tôi như hỏi có ngon, và khi nhận được cái gật đầu, ông cười dịu dàng, khuôn mặt nhẹ nhõm thấy rõ.”

Giọng anh Phil càng ngày càng bé. Anh ngơ ngác nhìn món súp, tay chầm chậm khuấy đều. Bỗng anh ngước lên, biểu cảm tươi tỉnh trở lại.

“Xin lỗi nhé, tôi lại lảm nhảm mấy thứ kì lạ nữa rồi.”

Tôi chỉ lắc đầu, lấy một ổ bánh mì cắt làm ba phần và đưa cho anh.

“Anh thử nhúng đi. Sự kết hợp hoàn hảo đấy.”

Anh Phil làu bàu một chút nhưng vẫn làm theo.

“Ngon lắm.”

Anh ấy đã xong một miếng to chỉ trong chớp mắt.

Anh lấy miếng thứ hai, lần này gấp đôi lại ăn cùng với gà và khoai tây đã được nghiền ra. Anh cho hết vào miệng làm má phồng lên như sóc. 

“Ngon lắm.”

Anh ngấu nghiến chúng, rất nhanh đã nuốt xuống. Sau đó, anh lại dùng thìa múc súp, vừa than nóng vừa thưởng thức. Cuối cùng, anh Phil lấy miếng bánh mì còn lại để quét sạch bát đến giọt cuối cùng, đảm bảo không sót lại bất kì thứ gì.

“Cảm ơn vì bữa ăn. Nó thực sự rất ngon miệng.”

“Không có gì đâu ạ, đừng bận tâm.”

“Món này tuyệt lắm đấy. Cậu nên cho nó vào thực đơn đi, khi nào có dịp tôi muốn kêu tiếp.”

“Thật á? Vậy tôi sẽ làm theo.”

“À mà…” Anh thêm vào sau khi nảy ra cái gì đó. “Chỉ phục vụ khi trời lạnh thì sao? Mùa này mà được thưởng thức nó thì đúng là hết sảy.”

Tôi gật đầu đồng ý. Món hầm là thứ không thể thiếu khi đông đến, và một món ăn theo mùa xem chừng có vẻ thú vị.

“Với món súp hấp dẫn như vậy, cậu có thể thu hút rất nhiều khách hàng vào mùa đông đấy. Thêm cái bảng hiệu đẹp mắt nữa là hoàn hảo. Cái tấm biển của cậu nhỏ quá, người ta khó lòng chú ý lắm.”

Chỉ với cái bảng hiệu đề tên quán không thôi là quá sơ sài. Tôi muốn làm nó hoành tráng hơn cơ, tiếc là không có cơ hội.

“Bảng hiệu đó không ổn à…Tôi cũng thấy thế.”

“Này chủ quán, nếu cậu không phiền, có thể giao chuyện vẽ nó cho tôi được không?”

“Ý anh là vẽ bảng hiệu cho tôi á?”

Anh Phil gật đầu.

“Tôi có dự định về nhà, và đã lên kế hoạch từ lâu rồi…Rốt cuộc thì, tôi còn chẳng chắc bố mình sống thêm được bao lâu nữa là.”

Tôi không có ý kiến gì về quyết định của anh, chỉ cảm thấy có chút cô đơn thôi.

“Nhưng trước khi về, tôi muốn làm cái gì đó thỏa mãn chính bản thân. Và đã quyết định sẽ cống hiến toàn bộ cho bức tranh cuối cùng của mình. Vì vậy, cậu cho tôi vẽ bảng hiệu của quán được không? Tôi không cần trả công đâu.”

Đôi mắt của anh Phil hết sức chân thành làm tôi có muốn cũng chẳng từ chối được. Mà ngay từ đầu tôi chẳng có lý do gì để từ chối cả.

“Được chứ. Tôi trông cậy vào anh nhé. Nhưng mà tiền công vẫn sẽ trả đàng hoàng. Dù sao đây cũng là công việc mà, phải chứ?”

 

Anh Phil bắt tay vào làm ngay hôm sau. Tôi không biết anh kiếm đâu ra cái tấm ván vừa to vừa dày, bề mặt có những đường vân vô cùng mĩ lệ. Anh đặt nó lên giàn giáo dựng ở lối vào quán, trải giẻ dưới chân cùng những dụng cụ vẽ với cọ xếp thành hàng.

Nhiều ngày trôi qua, anh ta vẫn không ngừng tay dù trời đổ tuyết. Để đảm bảo tác phẩm không bị hư hại bởi thời tiết, anh còn dùng ma thuật. 

Cuối cùng, cả hai ngước lên sản phẩm đã hoàn thành.

“Quả là tuyệt tác.”

Tôi không có ý an ủi để tỏ ra tử tế hay gì mà nó thật sự là suy nghĩ của tôi.

“...Đúng ha.”

Anh Phil cứ nhìn chằm chằm “đứa con” cuối cùng của mình, biểu cảm dường như hơi do dự xen lẫn tiếc nuối. Anh muốn in hình ảnh của nó vào sâu trong tâm trí. Rồi, anh nhắm mắt lại, quay sang tôi đưa tay ra.

“Cảm ơn cậu nhiều lắm chủ quán. Bây giờ tôi không còn gì hối hận nữa rồi.”

“Tôi phải là người cảm ơn anh mới đúng.”

Tôi bắt tay anh, cả hai mỉm cười với nhau. Sau khi buông, Phil quay người từ từ rời đi. Tôi đứng đó, lặng lẽ dõi theo bóng hình anh dần khuất ở phía bên kia con đường.

 

4

 

“Và biển hiệu đó ra đời?”

Nghe xong câu chuyện của tôi, Aina thoát khỏi tư thế chăm chú liền thở dài não nề.

“Tôi vốn chỉ nghĩ nó rất đẹp thôi, ai dè lại có hẳn tiểu sử đằng sau…Vậy anh họa sĩ ấy chỉ rời đi như thế thôi à?”

Tôi gật đầu.

Aina đưa tay lên ngực, khẽ nhắm mắt lại.

“Thật là một câu chuyện cảm động. Một người theo đuổi giấc mơ và tài năng của mình nhưng lại bị thực tại trêu đùa, và cả những hồi tưởng của anh về gia đình nữa…Từng thứ đều khiến con tim tôi quặn thắt.”

Cô lên tiếng với biểu cảm nghiêm túc như thể đang độc tấu một vở diễn bi thương, tới mức khóe lệ trực chờ rơi xuống.

Khụ khụ, ai đó ho. Tôi cũng gằn giọng theo, cẩn thận hỏi Aina:

“Sao hả Aina, muốn thử chút súp kém không?”

Cô nàng nhìn lên, mắt ướt hơn thường lệ, gật đầu.

“Có, cho tôi thử nữa. Để tôi được tưởng nhớ giấc mơ dang dở của người tên Phil đó…”

Cảm nhận sự xúc động của cổ, tôi thấy có gì đó hơi không ổn, bèn gãi má, nói:

“Ừm, Aina ơi. Xin lỗi vì chen ngang trong khi cậu vẫn còn cảm động nhé, nhưng mà…”

Tôi đưa tay để Aina bừng tỉnh khỏi cơn ngơ ngác và chỉ vào một khách hàng ở đầu kia quầy.

“Xin giới thiệu với cậu, đây là anh Phil, một họa sĩ.”

Anh Phil đang ăn súp kem lập tức hốt hoảng buông thìa quay sang chào cô.

“Ờm, hân hạnh gặp mặt.”

Aina cứng đờ, gật đầu như cái máy bị hỏng rồi liếc sang tôi hỏi với giọng trầm đục:

“Phil? Là Phil đó đó á?”

Tôi gật đầu.

“Sau khi trở về, anh ấy bị bố đuổi đi, bảo rằng không được kiếm cớ bỏ cuộc và không được quay đầu một khi đã xác định được mục tiêu của mình. Thế là anh Phil đã quay lại, và giờ trở thành một họa sĩ xuất sắc.”

“Tuy nhiên bị đuổi đi thì vẫn là bị đuổi đi. Thực ra, mọi người đều tìm tôi sau khí phát hiện biển hiệu của quán để thiết kế cho họ.”

“Tuyệt quá nhỉ.”

“Cũng nhờ có cậu nữa đó chủ quán ạ.”

Tôi xua tay ra hiệu không có gì. Anh Phil cũng mỉm cười lắc đầu.

Anh giờ là khách quen của tôi với món khoái khẩu là súp kem.

Aina nãy giờ đánh mắt láo liên giữa hai người. Cô từ từ cởi mũ trong khi ánh nhìn vẫn dán chặt vào tôi. 

“...Hả?”

Mùa lạnh rất hợp với những câu chuyện sầu bi, nhưng vì món súp và cả chính câu chuyện ấy, tôi muốn thứ gì đó ấm áp hơn, dẫu rằng kết cục có hơi buồn cười và khó đỡ một tí…

Thế, tôi có lừa được cô nàng không ta? 

Không á?

Úi, không ổn không ổn. Cả cơ thể Aina đang run bần bật lên rồi kìa.

Tôi vội vàng bịt tai lại. [note78005]

Ghi chú

[Lên trên]
Văn này quen ta
Văn này quen ta
[Lên trên]
Clm :)))
Clm :)))
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Lên núi ở với khỉ:)))
Xem thêm
Hề vãi =))
Xem thêm
Quê vl:))))))
Tks trans
Xem thêm