• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5

Chương 6: Nước cờ (Lựa chọn) của cậu (tôi)

1 Bình luận - Độ dài: 5,962 từ - Cập nhật:

[note80503]

1

 

Hôm nay là ngày nghỉ. Có lẽ Linaria đã cố tình chọn ngày này nên tôi mới có thể đi tiễn cô.

Buổi sáng vẫn là cái rét thấu xương, nhưng khi mặt trời đã lên cao lúc buổi trưa, bầu không khí đã ấm lên trông thấy.

Trời lạnh thành ra tôi cũng lười ra ngoài, ấy vậy đường xá vẫn đông như mấy ngày hè. Những người trông sạp đang rao bán vô cùng hăng hái, có lẽ là để làm ấm người.

 Quét dọn trước cửa một hồi, cơ thể tôi cũng nóng lên nên đã cởi bớt áo khoác.

Cùng cây chổi trên tay, tôi chào hỏi những người qua đường. Một số là khách quen, số khác là những gương mặt quen thuộc hay đi ngang qua đoạn này mà tôi thường gặp. Đây là cuộc sống thường ngày của tôi, là thành quả tôi tích cóp được sau biết bao năm tháng. Tôi không còn thấy đau khổ hay cô đơn nữa. Khung cảnh ấy, cảm xúc ấy, với tôi của hiện tại, đã trở thành một lẽ tự nhiên rồi.

Khi dừng giải lao, tôi bắt gặp một chiếc xe ngựa cao cấp từ trung tâm thành phố hướng về đây. Ai nấy đều dạt sang hai bên để tránh đường, có lẽ là quý tộc.

Phía cuối đường là mê cung, chẳng ăn nhập gì với hình tượng quý tộc cả nên cảnh tượng này quả thực rất hiếm thấy. Đang tự hỏi đích đến của nó thì nó chậm lại và dừng trước mặt tôi.

Người đánh xe bước xuống kéo bậc thang dưới gầm ra, gõ cửa ba cái rồi đứng sang một bên. Một người đàn ông xuất hiện.

Mái tóc bạc cùng bộ râu được chải chuốt kĩ càng. Điểm đặc biệt hơn cả là ánh mắt sắc lẻm của ông.

Hình như tôi từng thấy người này ở đâu rồi thì phải. Lục lọi kí ức một hồi, tôi phát hiện mình bắt gặp ông ở bữa tiệc của Tize.

Khoan từ từ, nếu tôi không sai thì cái ánh nhìn dao cạo kia đang nhắm thẳng vào tôi ấy.

“...Ngươi là “Gã chủ tiệm” hả?”

“Vâng, là tôi đây…”

Có lẽ ông đang ngụ ý gì đó, song chắc chắn một điều rằng ông chẳng toát ra chút thân thiện nào.

“Ta đến vì quân cờ của Alekhin.”

Lời của ông khiến tôi nhận ra ông là đối tác mà “Quý ngài quý tộc” đề cập tới. Nói cách khác…

“Ngài là cha của Aina ư?”

Tôi nói còn nhỏ hơn cả tiếng thì thầm thông thường. Người cha bộc lộ vẻ không hài lòng của mình.

“Chẳng có lí do gì để ngươi xưng hô với ta kiểu đó cả.”

Nghe câu ấy cứ như mấy lời thoại cổ điển thường xuất hiện ở các tác phẩm giả tưởng làm tôi không khỏi cười gượng trong lòng.

“Vậy, tôi nên gọi ngài thế nào đây?”

“Caires.”

Tôi hiểu rồi, thưa ông Caires.”

Ơ, vẫn còn không hài lòng hay sao mà nhìn tôi với đôi mắt viên đạn thế kia?

“Ờm…ông có muốn vào trong không?”

Tôi ngập ngừng hỏi, và ông Caires gật đầu.

 

2

 

Caires ngồi ở bàn, khoanh tay nhìn chằm chằm vào tôi, chẳng thèm để ý ly cà phê trước mặt.

Đẩy vào tình huống này, tôi chẳng thể thư giãn nổi. Tới hương thơm hay mùi vị cà phê tôi hằng yêu mến cũng không cảm nhận được. 

“Ta biết ngươi được cha ta giao nhiệm vụ thu thập các quân cờ của Alekhin.”

“...Vâng?” 

Tôi hoàn toàn không hiểu ông đang thốt lên cái gì.

“Đừng có giả ngu. Ta đã điều tra ngươi kĩ càng rồi. Không có ghi chép nào cho thấy ngươi có xuất thân ở đây, và bỗng một ngày ngươi tiếp quản nơi này và điều hành một cái quán ăn lạ hoắc. Lai lịch không rõ ràng, vậy mà kĩ năng chơi cờ lại thượng thừa…Quá đáng nghi.”

“Erm…Tôi không hiểu ý ông là gì.”

“Vô ích thôi. Ta biết cha mình thường xuyên ghé cái tiệm này.”

Điều này có hơi nực cười, nhưng thực sự đấy, vị quý tộc danh giá trước mặt tôi, ông Caires, đang có hiểu lầm cực kỳ lớn.

“Xin chờ đã. Tôi không nhớ có chuyện kia xảy ra.”

“...Ta hiểu rồi. Cha ta đã đưa ra cái giá nào? Địa vị, tiền bạc, phụ nữ? Giao quân cờ Alekhin cho ta, ta sẽ cho tất cả.”

“Nước đổ lá khoai” quá. Phiền vãi chưởng. Cớ sao tôi lại ra nông nỗi này chứ?

Gượm đã, thực ra cũng không hẳn là vô lý. Ông Aina đang thu thập bộ cờ của Alekhin. Vì được Toto xác nhận nên thông tin này ắt hẳn đúng. Tới cuối cùng, chỉ còn người thanh niên “Quý ngài quý tộc” và tôi vẫn trụ vững. Tôi tưởng anh ta đại diện cho người ông, té ra lại bắt tay với người cha là ông Caires. Vậy thì người ngồi trước mặt đây nghi ngờ chuyện tôi, đối thủ còn sót lại, làm việc cho người ông âu là điều dễ hiểu, vì dẫu sao có mỗi có hai người ấy thực sự muốn nó thôi mà.

Vấn đề nằm ở chỗ, tôi chẳng biết cái mô tê gì hết.

Hiểu rằng giải thích thêm cũng chỉ tổ phí thì giờ, tôi xoa thái dương. Tôi biết mình vô tội nhưng không có cách nào chứng minh cả. Mà chính bản thân còn nặn ra được cái suy nghĩ ấy thì tương tự với cha Aina thôi.

“Ta sẽ không rời đi chừng nào có đủ quân cờ trong tay.”

Ông đinh ninh, rõ ràng là người nói được làm được.

Khoan nha, tôi nhận ra một thứ.

Tôi được nhờ không giao cho ông của Aina, thế còn cha của cô thì sao? Mục đích của ông là gì?

“Erm, tại sao ông lại thu thập quân cờ của Alekhin vậy ạ?”

“Không phải chuyện của ngươi.”

Tôi hỏi trực tiếp, và dĩ nhiên không nhận được câu trả lời. Vậy thì tôi càng không thể trao cho ông dễ dàng được. Có khi ông muốn cuộc hôn nhân được tiếp tục cũng nên.

Ông Caires khoanh tay nhìn tôi chằm chằm. Tôi tham gia cuộc thi đấu mắt với ông. Hai bên ngồi không, để mặc tình hình lâm vào bế tắc. 

Sau khi trải đủ thứ chuyện, tôi không có ý định đưa các quân cờ cho ông. Ông Caires cũng y hệt, vì nhầm tôi là kẻ được người ông thuê, ông không muốn nói rõ vấn đề của gia đình mình.

Chỉ khi một bên bỏ cuộc, bằng không cả hai sẽ chẳng có tiến triển nào.

Ít nhất là cho tới khi tiếng chuông vang lên.

“Thưa cha!”

Aina gào. Cô bước vào với hơi thở gấp gáp. Hẳn Toto hay ai đấy thông báo cha mình tới quán nên cô mới vội chạy đến.

“Sao-sao cha lại ở đây….Ugh…”

Ông Caires đáp với khuôn mặt tỉnh bơ.

“Con không cần biết. Lui xuống đi.”

“Nhưng người này không có liên quan gì cả!”

Cô nói với giọng điệu mạnh mẽ tới mức làm ông phải quay sang.

“Dù nghĩ thế nào đi nữa, hắn có một nửa số quân Alekhin trong tay. Làm sao không liên quan được?”

“Vì chính con là người yêu cầu cậu ấy.”

“Yêu cầu?”

“Phải. Con nghe rằng ông rất đam mê sưu tầm cờ vua.”

“Ta hiểu rồi. Con nghĩ cuộc hôn nhân sẽ bị hủy bỏ nếu hắn thu thập đủ bộ, phải chứ?”

Aina cắn môi, gật đầu.

“Con đánh giá người khác quá tệ. Những người dưới trướng sẽ là sức mạnh của con, đó chính là quý tộc. Làm sao con có thể không nhận ra bản chất thật của quân cờ của mình chứ?” Ông nheo mắt nhìn Aina. “Tên này đang thực thi mệnh lệnh của ông con. Con tin tưởng sai người rồi.”

Aina nhìn tôi với đôi mắt mở to. Trước khi tôi kịp phủ nhận thì cô đã lên tiếng:

“Đây là sự hiểu nhầm, thưa cha. Cậu ấy không phải thuộc hạ của ông.”

“Con căn cứ vào đâu mà phát ngôn tự tin như thế? Con dám để cảm xúc chen chân vào phán quyết của mình là ta thất vọng lắm đấy.”

“Vì cậu ấy là bạn con.”

Giọng cô to và rõ ràng, tư thế đứng thể hiện sự kiên định làm tôi thấy hơi có lỗi.

“Vớ vẩn.”

Trái lại, ông Caires lạnh lùng vặn.

“Bạn bè phản bội nhau đầy rẫy ra. Cái cớ ấy không phải thứ để con đặt niềm tin.”

“Một người ta không ngại bị phản bội chẳng phải là một người bạn đích thực sao?”

“Đây không phải câu chuyện con hằng thích để bản thân thốt cái câu kia đâu. Nghe đây Ainaleila, truyện là truyện bởi vì nó không tồn tại, nếu không thì chẳng có ai thích chúng cả.”

“Con nghĩ mình sẽ không bao giờ tán thành được cái quan điểm của người đâu, thưa cha ạ. Nhắc mới nhớ, tại sao cha lại thu thập các quân cờ của Alekhin?”

Lần đầu tiên kể từ thời khắc gặp mặt, tôi bắt gặp ánh mắt ông dao động.

“...Sở thích cá nhân.”

“Vô lí.”

Lời bào chữa sượng tới mức tôi buộc miệng đáp trả. Kết cục là ông nhìn tôi như mấy con quỷ tà ác.

“Ta luôn muốn có bộ cờ của Alekhin từ lâu rồi, nhân cơ hội này sưu tầm chúng thôi. Không hơn không kém.”

“Nghe giả tạo kinh…”

“Ngươi nói gì cơ?”

“K-không, không có gì!”

Tôi quay mặt đi. Công nhận ánh mắt của người này đáng sợ thật ạ.

“Chẳng lẽ…” Không biết tiếng lòng của tôi, Aina lặng lẽ suy đoán. “Là chuyện kết hôn của con ư?”

“Nực cười. Ta lại đi thu thập mấy quân cờ chỉ để hủy bỏ nó ư? Đúng là không thể tin được.”

“Con đã nói gì đâu ạ.”

Aina trông bất lực, còn cha cô thì nghiến răng ken két.

“Thưa cha, con nghĩ cha đồng ý với đề xuất của ông chứ.”

“...Đời nào ta lại gật đầu trước cái ý tưởng bất chợt kia được. Kiểu gì cũng là ba cái lí do ngu ngốc nào đấy thôi. Ta sẽ là người quyết định chồng của con, và không ai được phép can thiệp cả.”

Giọng ông chắc nịch, thể hiện sự quyết tâm muốn ngăn cản cuộc hôn nhân này. Tuy nhiên, thực tế mà nói, thứ thay đổi duy nhất chỉ là thời điểm và đối tượng cô sẽ cưới chứ chính chủ vẫn chẳng có quyền lựa chọn.

Tôi nhìn sang Aina. Mặt cô vô cảm, ám chỉ bản thân đã bỏ cuộc.

“Tán nhảm đủ rồi. Giao chúng ra. Hay ngươi muốn quyết đấu cờ vua?”

Ông Caires nhìn thẳng tôi.

“Trước hết, tôi có thể hỏi Aina một số thứ không?”

Đây là chuyện nội bộ gia đình cô, tôi hiểu mình không có lí do nào để can thiệp nhưng không có nghĩa sẽ im lặng.

“Ngươi muốn hỏi cái gì chứ? Chẳng còn gì để nói cả.”

Tôi tiếp tục quan sát cô. Cô vẫn đứng gục đầu xuống, không có ý định mở miệng.

“...Đây là việc phải gấp gáp tới mức ấy sao? Bỏ học hay kết hôn ngay sau tốt nghiệp, ý tôi là vậy.”

“Đó chính là niềm hạnh phúc của một người phụ nữ.” Ông trả lời như kiểu đinh ninh rằng mình luôn đúng. “Ta sẽ tìm chú rể xứng đáng với Ainaleila.”

“Chỉ nhiêu đó mà phán cô ấy sẽ được hạnh phúc sao?”

“Tất cả là vì lợi ích của con bé.”

Ngọn lửa bỗng cháy phừng lên, nhưng giờ không phải là lúc để tâm.

“Chẳng phải theo đuổi ước mơ cũng là cách có được hạnh phúc à?”

“Ước mơ á?” Ông Caires cười khẩy. “Chỉ có con nít mới mơ ước. Và viết truyện chỉ là thứ vô bổ.”

Tại sao? Tôi xém buộc miệng thốt ra, may là ngăn lại kịp.

“Viết truyện thì có ích gì chứ? Thay vì đối mặt với cuộc sống thì lại chọn trốn chui trốn lủi trong mớ ảo tưởng do bản thân nặn ra tới tận lúc chết à? Ước mơ là cái cớ thôi.”

Tôi không thể nói gì thêm. Chẳng thể nào thuyết phục được người có thế giới quan chỉ chăm chăm vào thực tại. Những nhân vật trong các câu chuyện cũng có linh hồn đấy…Tôi muốn nói thế, nhưng biết nó quá nông cạn. 

“...Đúng, có thể đó chỉ là trốn tránh khỏi hiện thực.”

Bỗng, Aina lên tiếng.

“Nhưng chỉ có vậy thôi ạ. Con biết rõ điều đó, và vẫn yêu thích những câu chuyện. Con hằng tưởng tượng cuộc đời này sẽ náo nhiệt và sôi động hơn biết bao nếu mình can đảm hơn, quyết đoán hơn, mạnh mẽ hơn.  Con thậm chí còn vẽ ra cái cảnh bản thân một ngày không xa sẽ phá bỏ xiềng xích của quý tộc để phiêu lưu mạo hiểm đó đây. Con luôn thích chúng, thích những câu chuyện như thế.”

Aina ngẩng đầu. Khuôn mặt của cô hiện tại không phải là tiểu thư Ainaleila của một gia tộc quyền lực, mà là một cô gái trẻ tên Aina.

“Con đã chọn mình sẽ sống với tư cách là một quý tộc. Đây là thứ đã được định sẵn từ khi sinh ra, và con không bao giờ nghĩ mình có thể thay đổi nó, thứ chỉ có các nhân vật chính làm được.”

Cô tiếp tục, siết chặt tay thành nắm đấm.

“Điều hiển nhiên ấy, đã bị một cô gái nghiền nát. Một thường dân lại theo học tại ngôi trường dành riêng cho quý tộc, chăm chỉ hơn bất kì ai, thậm chí khiến quý tộc phải ngước đầu lên trông…Cô là người duy nhất làm được nó. Bóng dáng ấy, cách sống ấy, khiến con nhận ra rằng, cuộc sống chứa đựng tự do nhiều hơn con tưởng, và mình cũng có quyền có nhiều lựa chọn hơn.”

À, giờ thì tôi đã hiểu. 

Aina cuồng Linaria không vì mỗi sở thích mà còn chứa đựng sự ngưỡng mộ. Dáng vẻ người con gái ấy cất những bước đi kiên định với niềm kiêu hãnh tựa như ánh dương rực rỡ giữa bầu trời xanh thẳm đã tô vẽ lên tông màu xám xịt của cuộc đời Aina, khiến cô không khỏi bị hấp dẫn. Nói cách khác, Linaria chính là hiện thân cho lý tưởng của cô.

“Viết truyện đúng là sự trốn tránh. Tuy nhiên, nó lại là điều con muốn làm. Là nơi con được tưởng tượng một thế giới bản thân được sống tự do, được thoải mái lựa chọn. Do đó, con sẽ không từ bỏ nó dù chính cha có phán nó nực cười đi chăng nữa.”

Còn mỗi tiếng Aina thở hổn hển đọng lại trong quán. Niềm đam mê sâu sắc của cô làm tôi vô thức nghiến chặt răng.

Thoáng sau, ông Caires mới lên tiếng:

“Ta hiểu rồi. Vậy con cứ viết đi. Cưới xong thì muốn viết bao nhiêu cũng được, thích làm gì thì làm, ta chẳng cản.”

Aina không nói thêm, chỉ há hốc miệng-sự căng thẳng đã biến mất, sự bất lực thế chỗ. Đôi môi run rẩy, đầu cúi sâu. Tôi đoán trước việc này rồi nên chen ngang trước khi cô có thể tiếp tục.

“Thấy chưa, nó có tác dụng đâu Aina? Tôi đã bảo cậu sẽ chẳng thuyết phục được ông ấy mà.” 

Aina nhìn tôi khó hiểu. Cả ông Caires nữa. Và thú thật, tôi cũng muốn soi gương xem bản mặt của mình hiện tại ra sao nè.

“Thực ra ấy nhé…”

Tôi mở miệng.

Thực ra cái gì cơ?

Tôi có gì để nói ư?

Không, chẳng có gì cả. Tôi chỉ muốn cản Aina lên tiếng nữa thôi.

Nếu đã không có, vậy thì cứ tạo ra là xong. Phải, chính nó. Xét tình hình hiện tại, cứ bịa một cái đi.

Một sự bịa đặt, nhưng không phải nói dối. Một ảo mộng chứa đựng mong ước của tôi. Một câu chuyện.

Hệt như các quân cờ được liên kết với nhau qua từng nước đi, đầu tôi viết ra một cốt truyện đủ sức làm một cú lội ngược dòng. Trước khi kịp xác nhận, môi tôi đã tự cử động.

“Đối tượng hôn nhân mà người ông chọn ý, là tôi nè.”

“...Ngươi nói gì cơ?”

Mắt ông Caires nheo lại sắc lẻm. Vẻ mặt Aina hoảng hốt.

“Sau khi cưới tôi, Aina sẽ tất nhiên sẽ phụ quán nhưng đồng thời có thể thoải mái viết tiểu thuyết. Và chắc chắn rồi, cậu ấy sẽ từ bỏ địa vị quý tộc của mình. Sau khi thảo luận chuyện này với người ông thì ông bảo sẽ cân nhắc nếu tôi thu thập đủ các quân cờ của Alekhin.”

Tôi bị hiểu nhầm là gương mặt đại diện cho người ông, thế thì tôi xin phép tận dụng nó và đổ lỗi lên đầu người không có mặt ở đây nhé.

“Chẳng phải ngài đề cập việc người ông thường ghé sang đây sao? Là do ông ấy công nhận tôi đó.”

“Công nhận á? Ngươi thì có gì mà công nhận?”

Úi chao, đau ghê…Tính cách thì, khó thuyết phục lắm. Ngoại hình thì, chẳng có gì nổi bật, vì tôi quá bình thường đi. Tuy nhiên, chắc chắn vẫn có. Một cái cớ buộc ông Caires phải tin cuộc hôn nhân là do người ông sắp đặt-À, chính nó.

“Kĩ năng chơi cờ vua của tôi.”

Ông Caires nhíu mày. Ông không phản bác, và khuôn mặt ông như thể hiện rằng, nếu là người ấy cùng thì cũng dám lắm.

Ông Aina được mệnh danh là “Thánh Long Kiện Tướng.” Chắc chắn có một mặt nào khác liên quan tới cờ vua mà người bình thường không thể đánh giá ông, là nấc thang dẫn ông lên tới đỉnh cao.

“Bởi vì ông công nhận tôi chơi cờ rất giỏi, ông đã thách thức tôi tập hợp các quân cờ của Alekhin. Đồng thời cũng là lý do tôi ngồi trước mặt ngài đây.”

Cha Aina rên rỉ. Ông không tin tôi, nhưng lại chẳng phủ nhận được. Ông không thể nào chỉ ra chỗ nào là dối trá, vì sự dối trá ấy được xây từ sự thật. Và giờ, hành động của ông trở nên dễ đoán hơn bao giờ hết.

“Ainaleila! Hắn nói thật ư?!”

Ông cố kìm nén cảm xúc của mình, quay sang hỏi Aina làm cô giật bắn vai. Cô liếc tôi, và tôi nháy mắt ra hiệu diễn theo.

“V-vâng, đúng ạ, thưa cha.”

Ông lăm le tôi, gầm gừ như sói, cảm giác muốn ăn thịt tôi tới nơi vậy ấy. Lưng tôi đổ mồ hôi hột rồi này, chân cũng muốn vọt lẹ lắm, song miệng tôi đã mở trước.

“Tuy nhiên, Aina muốn nói chuyện đàng hoàng với ngài vì muốn ngài hiểu cho ước mơ của cậu ấy đồng thời cũng không hề trốn tránh bổn phận quý tộc của mình. Thế là tối hôm qua, tôi đã bàn bạc với người thanh niên và nhờ anh ta không báo cáo chi tiết và gọi ngài tới đây. Kết quả là hiện tại.”

Sẵn tiện nên tôi kéo chàng trai trẻ kia luôn. Ông biết tôi nói dối đấy, nhưng đâu có bằng chứng. Mà một lời nói dối không thể phanh phui thì nó không phải là nói dối.

Mặt đỏ tía tai, nổi cả gân máu. Rõ ràng là rất phẫn nộ rồi.

Tới nước này, tôi dẹp hết nỗi sợ đang trào dâng. Dẫu tim có vỗ trống, đầu nóng như lửa, thì  lời vẫn tiếp tục tuôn ra:

“Vì ngài Caires đây đã có suy nghĩ như vậy…và không thừa nhận ước mơ của Aina, muốn ép cậu ấy phải cưới người ngài chọn, thế thì, đáng tiếc quá…”

Tôi nở một nụ cười.

“...Con xin nhận Aina nhé, thưa Cha.” [note80504]

“...”

Không gian đông cứng.

Ông Caires mặt cắt không một giọt máu. Có vẻ lời của tôi gây chấn động hơn tôi nghĩ.

Xung quanh im phăng phắc tới mức tôi nghe rõ mồm một tiếng nuốt nước bọt.

“Được thôi.”

Mãi một lúc sau, cha Aina mới lên tiếng bằng giọng đều đều.

“Từ xưa đã có những lần thường dân và quý tộc đấu tay đôi với nhau. Và giờ, ta, một quý tộc, thách đấu ngươi, một thường dân, trong chính trận đấu tay đôi ấy.”

Cuối cùng…Tay tôi run rẩy. Tôi đợi khoảnh khắc này mãi.

“Ainaleila. Mang túi đựng bàn cờ trong xe ngựa vào đây.”

“T-thưa cha!”

Aina không ngờ sự tình lại theo hướng như vầy.

“Đi mau.”

Ông Caires không thèm liếc lấy con gái mình, chỉ dán mắt vào tôi. Tôi cũng thi đấu mắt với ông, dù lòng lo lắng cho Aina.

Sau cái thở dài bất lực, tiếng bước chân xa dần, theo sau là tiếng chuông cửa. Chỉ chờ có thế, người đối diện tiếp tục nói:

“Ngươi hiểu, phải chứ? Nếu thua, ta sẽ không đòi mạng ngươi, nhưng cút xéo khỏi cuộc đời của con gái ta ngay lập tức. Nói cách khác, biến khỏi thành phố này.”

Vãi thật…Sao quý tộc với mấy khứa có quyền lực kẻ nào kẻ nấy đều y xì nhau là sao ấy nhờ. Cực đoan, ngạo mạn, ép buộc mọi thứ phải theo ý mình.

Biến khỏi thành phố này á?

Chơi luôn, tôi lại sợ quá cơ.

“Được thôi. Nếu ông thua, hãy tôn trọng mong muốn của Aina. Để cô ấy theo đuổi ước mơ, để cô ấy tự chọn bạn đời. Nếu Aina muốn sống cuộc đời của một mạo hiểm giả, ông cũng phải chấp nhận.”

“Vớ vẩn. Sao ta lại đồng ý chứ? Biết con mình sẽ gặp bất hạnh, cớ gì lại phải im lặng?”

“Mọi chuyện nó vốn là thế mà.”

Ông im lặng trước câu trả lời chắc nịch của tôi, ánh mắt càng dữ dội hơn.

“Giống cờ vua thôi. Ông đâu thể thắng nếu không chịu hi sinh dù chỉ quân Tốt? Cuộc đời cũng vậy. Sợ hãi thất bại thì sao ước mơ có thể thành sự thật? Aina muốn có quyền lựa chọn ấy, cái quyền quyết định mình sẽ dừng cuộc chơi hay tiếp tục đương đầu.”

Một kí ức bỗng vụt qua tâm trí tôi.

Vào ngày hè nọ, tôi trả lương cho Aina vì cô giúp tôi phụ quán vào những ngày đông khách. Dù số tiền vô cùng ít ỏi, nụ cười của cô tươi rói vô cùng.

“Ta là cha con bé.” Ông Caires nói. “Ngươi yêu cầu ta bỏ mặc con mình ư? Ta đâu phải lũ chim tàn ác ăn thịt đàn con non?” [note80505]

“Nhưng chẳng phải chim non khi đủ lông đủ cánh sẽ rời tổ cũng là lẽ thường à?”

Chuông cửa vang lên lần nữa. Aina đem túi tới bàn. Cha cô nhận nó rồi nhìn cô.

“...Được. Aina, ngồi bên đó đi.”

“Hở?”

“Đây là bước ngoặt của cuộc đời con. Do đó, con không thể chỉ là khán giả được. Con phải tận mắt chứng kiến xem từng quyết định của mình ảnh hưởng tới cuộc đời kẻ khác như thế nào.”

“D-dạ vâng.”

Ông mở bàn cờ ra rồi tuyên bố:

“Mang các quân cờ của Alekhin ra. Thời điểm lên sàn của chúng đã tới.”

 

3

 

Quả là khung cảnh đẹp mắt. Từng quân cờ riêng lẻ đã là một tạo tác tinh xảo rồi, giờ khi tất cả đã tụ họp, chúng trở thành một tuyệt phẩm tráng lệ thu hút mọi ánh nhìn đổ dồn không dứt.

Ông Caires nhặt hai quân Tốt, lắc rồi đưa tay phải ra. Tôi nhìn Aina, cô do dự một hồi mới trả lời:

“...Trắng.”

Kết quả: quân Tốt trắng. Có nghĩa chúng tôi sẽ là bên trắng. Đặt lại vị trí cũ, ông nhìn con gái mình.

“Điều này ổn ư?”

Aina ám chỉ trận đấu sẽ ảnh hưởng tới cả cuộc sống của tôi.

“Cậu nói cậu không muốn chỉ làm khán giả.”

“Phải, nhưng như cha nói, dù chỉ khai cuộc, tôi sẽ cản trở cậu mất…”

Giọng cô mỗi lúc mỗi bất an.

“Cậu nghĩ mình không thể thắng, phải chứ, Aina?”

“Đ-đối thủ là cha đó! Người được ông tôi trực tiếp chỉ dạy, và vô cùng nổi tiếng-”

“Vậy là cậu bỏ cuộc?” Tôi chen ngang làm Aina cứng họng. “Cậu sẽ từ bỏ ước mơ của mình nếu có người nói nó bất khả thi ư? Thế thì bỏ cuộc liền đi. Ngay. Bây. Giờ. Nếu chỉ với nhiêu đây mà đã nản chí, thì thà rằng ngay từ đầu cậu đừng mơ mộng gì cả.”

Thắng cha cô thôi chẳng có nghĩa lý gì cả. Điều quan trọng là cô thực sự đứng lên đấu tranh, tuyên bố với người cha bảo bọc và vạch đường cho cả cuộc đời cô rằng, cô có thể tự cất cánh bay đi được.

Aina cắn môi, mặt bối rối vô cùng. Hẳn rồi, cô không biết liệu lựa chọn của mình là đúng hay sai, có khi thứ ước mơ ấy sẽ hóa mây khói giữa chừng cũng nên.

Dẫu vậy, cô ngước lên. Trao cho tôi ánh mắt mãnh liệt, cô gật đầu rồi cầm quân Tốt lên, đặt nó xuống ô E4.

Ông Caires không động đậy mà nhìn Aina một lúc lâu mới phi Mã lên F4 làm Aina bàng hoàng tột độ.

Trong thời đại chuộng lối đánh tiến nhanh diệt gọn, lên Mã là điều bất thường. Vì xu hướng chính hiện tại là đẩy Tốt lên nhanh nhất có thể để triển khai các quân khác, đây là nước cờ làm giảm nhịp độ trận đấu.

Tuy nhiên…

Tôi và ông Caires nhìn nhau, như thể đối phương đang thách tôi hiểu ý nghĩa của nước ấy.

Nó làm tôi nhớ tới một kỳ thủ tài ba được mệnh danh là “Thi hào Cờ vua” với tài năng vô song trong lĩnh vực nghệ thuật chơi cờ và được biết rằng rất thích nước đi này.

Nếu Aina đánh giá thấp nó và tiếp tục mà không có sự phòng bị nào, chốc lát thôi cô sẽ bị đẩy vào tình thế ngặt nghèo ngay.

Đương sự dù kinh ngạc song vẫn đẩy Tốt lên vì nghĩ kia chỉ là đánh lỗi.

Khoảnh khắc ấy, nhịp độ trận đấu đã được ấn định.

Ông Caires di chuyển không chút do dự, còn Aina mãi đắm chìm trong suy nghĩ. Khi cô đi một quân, cha cô tức thì đáp trả.

Aina suy ngẫm ngày càng lâu. Thời gian càng trôi, bàn cờ càng phức tạp. Đôi mắt cô ngày càng nhuốm màu mệt mỏi. Cũng đúng, chơi cờ cũng tiêu hao trí lực lắm chứ, đã vậy trong tình huống hiện tại, gánh nặng ấy còn lớn hơn gấp mấy lần.

Ông Caires vẫn rất bình thản, đánh một nước đi rất mạnh. Một sai lầm có thể dẫn đến điều tệ nhất.

Aina cũng biết rõ. Cô nhướn người, quan sát thật kĩ bàn cờ, trán ướt đẫm mồ hôi.

“Có chuyện gì thế, Ainaleila? Di chuyển đi. Nhưng đừng phạm sai lầm. Nếu con thua, hắn sẽ cuốn gói khỏi thành phố này.”

Aina sửng sốt nhìn tôi.

“Nếu con thắng, ta sẽ cho con thêm thời gian theo đuổi ước mơ. Bọn ta đã giao kèo rồi. Cho nên, con hiểu chưa, Ainaleila? Nước cờ của con sẽ ảnh hưởng cuộc đời của kẻ khác. Đó là trách nhiệm của một người cầm quyền.”

Aina nhìn tôi. Tôi gật đầu. Mặt cô nhăn lại, mím môi lắc đầu.

“T-tôi…không thể nữa. M-mấy thứ…như ước mơ…”

“Aina. Đánh đi.”

Cô lắc đầu nguầy nguậy như đứa trẻ bướng bỉnh không chịu nhận lỗi.

“Tôi không thể được. Cuộc đời cậu sẽ đảo lộn mất. Ước mơ của tôi làm gì đáng giá như thế chứ.”

Giọng cô khàn khàn. Lông mày lẫn hàng mi rũ xuống, nước mắt chực chờ trào tuôn.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố nặn một nụ cười. Tôi đặt tay mình lên bàn tay đã lạnh ngắt của cô.

“Thành thật mà nói có thứ khiến tôi quạu cực kì luôn. Aina kêu tôi là không được giao con Mã cho ai khác. Tới cả Toto cũng bảo tôi cố câu thời gian. Hai người chỉ nhờ tôi trì hoãn lâu nhất có thể, chứ chẳng ai nhờ tôi thắng hết.”

Tôi nhìn vào mắt Aina.

“Trước cả khi ván đấu bắt đầu mà các cậu cứ đinh ninh tôi thua là sao? Tôi bực lắm đấy nhé.”

 Aina nhìn lại tôi rồi bật cười khô khan.

“Phải rồi ha. Tôi bất lịch sự quá.”

“Chứ còn gì nữa. Nếu đã muốn một thằng con trai làm cái gì thì kêu hắn mang chiến thắng về cho cậu ý. Chẳng phải trong các câu chuyện cũng vậy ư? Không thì chẳng ngầu tẹo nào.”

Aina tán thành. Mắt cô nheo thành hình lưỡi liềm. Môi run bần bật, mặt nhăn nhúm khó coi. Không phải vẻ mạnh mẽ của phụ nữ, càng không phải nét tao nhã của tiểu thư quý tộc. Đó là khuôn mặt của một cô gái bình thường. Và nó cho tôi cảm nhận rằng, tôi ở đây là vì cô, là vì ước mơ của cô. 

Đánh đi Aina. Đưa ra lựa chọn quyết định cuộc đời cậu. Không cần biết đúng hay sai. Điều quan trọng là cậu dồn toàn bộ quyết tâm của mình vào nó. Làm được chứ?”

Một cái gật đầu.

“Chỉ một lựa chọn thôi. Sai cũng được, vì có tôi ở đây rồi. Cứ giao cho tôi, tôi sẽ sửa nó cho cậu.”

Giọt lệ lăn dài trên má.

Mặc cho nước mắt rơi lã chã, tôi nhận được cái gật đầu nữa. Ngón tay run lẩy bẩy nhấc quân cờ lên, và, mặc cho mọi bất an, mặc cho mọi lo lắng, một lựa chọn đã được quyết định bằng chính ý chí toàn tâm và mãnh liệt nhất.

6b3cd197-4f9a-4a8d-8880-d8cccce40d84.jpg

“Làm tốt lắm.”

Tôi lau đi nước mắt trên má Aina, xoa đầu cô qua chiếc mũ beret rồi thế chỗ.

“Còn lại, để cho tôi.”

“...Ừm.”

Ông Caires nghiến răng chăm chú quan sát tôi.

“Đây là trận đấu tay đôi. Với nghĩa vụ là một quý tộc, ta sẽ không nương tay.”

“Cứ tự nhiên.”

Ông theo dõi bàn cờ, cụ thể là quân cờ Aina vừa đi. Tôi hiểu ý ông, vì đó là một nước blunder. [note80506] Ừ đấy, rồi sao nữa? Bản thân Aina đã tự đi nó bằng chính mình. Kết quả trận đấu mới là do tôi làm nên.

“Ngươi nghĩ ngươi có thể thắng ư?”

Tôi lắc đầu.

“Không phải là có thể hay không thể, mà là tôi sẽ thắng, vì tôi đã được nhờ. Chỉ vậy thôi.”

“Cứng đầu quá nhỉ. Xem ra ta phải cho ngươi thấy thực tại của ngươi rồi.”

Ông đưa ra nước tiếp theo, trừng phạt sai lầm không thương tiếc. Đau lòng ghê ta ơi. Bình thường thì tôi đã không hi vọng thắng nữa, cố chày cối một trận hòa để không thua.

Tuy nhiên, ngay bây giờ, tôi khao khát chiến thắng.

Không phải cho mỗi cô gái ngồi cạnh bên, mà còn cho tôi. Tôi muốn thắng, muốn chứng tỏ ý nghĩa cho sự tồn tại của mình trên thế giới này.

Tôi kiểm tra đồng hồ. Sắp tới giờ tiễn Linaria mất rồi. Tôi nhắm mắt lại.

“Bỏ cuộc à?”

Lời của ai đó vang lên. Rằng nếu tôi chọn một thứ thì phải từ bỏ thứ còn lại. Đấy mới là “lựa chọn” (nước cờ). [note80507]

Tôi mở mắt ra, xuyên thẳng đôi mắt của ông Caires.

“Ông nói ông hả?-Thắng tôi á? Hẵn sớm cả trăm năm.”

Tôi cầm một quân cờ lên. Chỉ với một ván đấu, tôi có thể vẽ ra hằng hà sa số hướng đi. Cho nên, tôi chọn một, dẹp bỏ những thứ khác, và đánh.

 

4

 

Trễ rồi. Thật sự, đã quá trễ rồi.

Dẫu vậy, tôi vẫn cố lao đi.

Đêm đã buông xuống. Người người khắp nơi, tôi cố chen qua đám đông, dù va phải ai đó nhưng tôi cũng mặc.

Mãi một lúc, học viện mới hiện ra trước mắt. Cổng đã đóng chặt. Một người đàn ông trung niên có vẻ là cảnh vệ ngạc nhiên khi thấy tôi chạy tới với hơi thở gấp gáp.

Tôi đứng yên đấy, cố làm dịu quả tim đang gào thét. Tôi không thể ngăng mình thở hồng hộc được. Đủ thứ muốn nói, song lại chẳng thể mở miệng đàng hoàng. Tay tôi tựa đầu gối, cố chống đỡ bản thân không ngã xuống.

“Này, cậu có sao không?”

Chú cảnh vệ bước lại. Mất thêm khoảng lâu, tôi ngước lên:

“Ờm…”

Giọng tôi khàn khàn, cố nuốt đờm kẹt trong cổ họng.

“Xe ngựa…đã đi…chưa ạ?”

“Xe ngựa?” Người đàn ông chỉnh mũ của mình. “À, là chiếc tới Fortuna ấy hả. Vậy chắc cậu là Yuu rồi.”

Tôi bất giác nhìn chú khi chú gọi tên tôi. Tôi từng gặp chú ở đâu ư?

Người đàn ông trung niên lục túi lấy một tờ giấy được gấp gọn.

“Một cô gái tóc đỏ nhờ tôi giữ hộ. Cô ấy bảo nếu thấy một cậu con trai tóc đen có vẻ ngoài yếu ớt chạy hối hả tới thì đưa cho cậu ta. Cổ còn dặn tôi nếu người kia bước tới với vẻ điềm nhiên thì đấm cho một cái trước, cơ mà có lẽ không cần thiết.”

Mặt tôi co rúm khi nghe những lời rất Linaria. Cổ mà nói thì chẳng thể xem là đùa được. Tôi rụt rè nhận tờ giấy.

“Cô bé chờ cậu lâu lắm đấy. Hẳn là cậu vướng chuyện gì đó, nhưng nhớ phải xin lỗi cho đàng hoàng nghe chưa.”

Tôi chỉ có thể gật đầu.

Tôi nhìn bóng lưng cảnh vệ rời đi rồi mới mở tờ giấy.

Bên trong là chữ viết tay của Linaria với một con chữ to đùng ở giữa kèm một dòng nho nhỏ phía dưới.

Tôi lục lại mớ kiến thức học được để đọc từng từ. Chúng rất đơn giản, vì Linaria biết tôi bị mù chữ.

Cô viết:

 

ĐỒ NGỐC

Tớ đi đây.

 

Chỉ thế thôi. 

Tôi nắm chặt tờ giấy trong tay, ngước nhìn lên trời.

Đôi chân đã rã rụng nên tôi ngồi bệt xuống. À không, tôi nằm ra đất luôn ấy chứ. Mắt tôi ngắm lấy trời đêm trải dài vô tận. Tiếc là mây nhiều quá, chẳng thấy sao đâu hết. Tấm lưng ướt đẫm mồ hôi giờ được mặt đất làm mát.

Tôi nghe tiếng chân. Người cảnh vệ ngó xuống tôi.

“Cậu nhìn đáng nghi lắm đấy. Mà thôi, tôi sẽ xem như không thấy gì.”

“...Cảm ơn ạ.”

Ghi chú

[Lên trên]
T/n:Mn lưu ý, chương này và sau sẽ có vài đoạn mỏ hỗn.
T/n:Mn lưu ý, chương này và sau sẽ có vài đoạn mỏ hỗn.
[Lên trên]
T/n: tôi có thể cười đến chết :D
T/n: tôi có thể cười đến chết :D
[Lên trên]
(Một số loài chim sẽ ăn thịt con của mình nếu chúng quá yếu hay bệnh tật để đảm bảo dinh dưỡng cho những con khỏe mạnh. Đồng thời, trong một số trường hợp, như khan hiếm thức ăn, chim trưởng thành cũng có thể ăn chim non. Tuy nhiên, đây chỉ là hành vi hiếm.)
(Một số loài chim sẽ ăn thịt con của mình nếu chúng quá yếu hay bệnh tật để đảm bảo dinh dưỡng cho những con khỏe mạnh. Đồng thời, trong một số trường hợp, như khan hiếm thức ăn, chim trưởng thành cũng có thể ăn chim non. Tuy nhiên, đây chỉ là hành vi hiếm.)
[Lên trên]
("Nước blunder" là một thuật ngữ trong cờ vua, đề cập đến một nước đi sai lầm nghiêm trọng mà người chơi mắc phải, thường dẫn đến việc mất lợi thế lớn hoặc thua cờ, xuất phát từ sự thiếu tập trung, bất cẩn hoặc áp lực thời gian.)
("Nước blunder" là một thuật ngữ trong cờ vua, đề cập đến một nước đi sai lầm nghiêm trọng mà người chơi mắc phải, thường dẫn đến việc mất lợi thế lớn hoặc thua cờ, xuất phát từ sự thiếu tập trung, bất cẩn hoặc áp lực thời gian.)
[Lên trên]
(Quyển 3 chương 2)
(Quyển 3 chương 2)
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Main ngầu ác
Tks trans
Xem thêm