• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5

Chương 1: "Vị kỵ sĩ" mà ai nấy đều tìm kiếm (1)

3 Bình luận - Độ dài: 4,336 từ - Cập nhật:

1

 

Đã một khoảng thời gian rồi tôi mới lại mở quán và lúc bình minh. Tôi hoạt động ca tối thực ra cũng không lâu lắm nhưng hầu như ngày nào cũng mở. Giấc đêm có nét độc đáo và quyến rũ của riêng không gì sánh bằng, và là trải nghiệm quý báu với tôi. Tôi rất thích bầu không khí yên ắng xen lẫn thanh bình ấy, thậm chí còn nghĩ tới việc chuyển hẳn sang chính thức luôn.

 Tuy nhiên, nếu phải tả cảm xúc của tôi lúc trở lại làm giờ cũ, mở quán vào buổi sáng, tôi sẽ gọi nó là hoài niệm.

 Như mọi khi, tôi sắp xếp bàn ghế, mở cửa sổ cho thông thoáng. Ngọn gió lạnh lẽo buổi sớm ùa vào đánh bay đi bầu không khí có chút ảm đạm bên trong, kèm thêm cả cơn buồn ngủ của tôi nữa. Tôi rung lên, lòng nghĩ: “Mùa đông sắp đến rồi.”

 Tôi xoa tay vào nhau cho ấm đồng thời bước ra ngoài. Vào thời điểm này đã có thương nhân với mạo hiểm giả đi lại xung quanh. Ai nấy đều ăn mặc kĩ càng, kín đáo hơn hẳn mùa hè.

 Tôi quan sát dãy núi phía xa. Ánh sáng rực rỡ dần hiện lên phía sau đổ bóng chúng xuống mặt đất. Những tia nắng ban mai ấm áp rọi xuống khắp con phố, tạo thành tông màu tương phản với sắc xanh cam của nền trời. 

 Không khí buổi sáng của thành phố vừa lạnh lẽo vừa trong lành. Tôi đã quá quen với cảnh đường xá ở đây rồi, nhưng bây giờ lại rất khác so với hồi hè. Những cái bóng di chuyển theo mặt trời nhô lên. Khuôn mặt của người đi đường ngày càng rõ ràng hơn nữa.

 Được chiêm ngưỡng cuộc sống của người dân thành phố lúc sớm mai quả là tuyệt vời. Tôi không thể chứng kiến nó hồi làm ca tối, và đây là một trong những bức tranh tôi thích nhất.

 “Ughh…Lạnh quá…”

 Tôi có thể ngắm cảnh này mãi không chán, có điều lạnh vượt mức chịu đựng luôn rồi. Tôi lật bảng hiệu sang “Mở cửa” rồi nhanh chân lao vào trong. Gió không tấn công nữa nhưng cái lạnh vẫn còn đó. Tôi bèn ngồi xuống chỗ lò sưởi.

 Ôi…Ấm ghê…Cái lò sưởi này…Ai phát minh ra nó quả là thiên tài…

 Lúc này tôi chỉ đốt một khúc củi dày nhưng nhiêu đó đã đủ cho thể xác lẫn tâm hồn tôi ấm lên. Lửa đúng là bí ẩn mà. Nếu trời thật sự trở nên quá rét thì tôi sẽ dùng máy sưởi chạy bằng ma thạch sau, tuy nhiên tôi đã tự hứa với lòng rằng sẽ tận dụng cái lò sưởi này hết mức có thể. Lý do? Đơn giản là vì thích thôi. Lò sưởi mãi đỉnh!

 Gỗ cháy kêu răng rắc. Tiếng trò chuyện từ bên ngoài vọng vào. Lửa đung đưa nhịp nhàng. Hơi ấm lan tỏa cả không gian. Tất cả những điều trên tạo thành một bài hát ru tôi ngủ.

 Tôi thở ra nhè nhẹ. Bỗng có tiếng chuông cửa làm tôi choàng mắt. Úi chà, hình như mình vừa ngủ gật.

 “Ô, lò sưởi à. Tao nhã quá nhỉ.”

 Giọng nói thốt lên trước khi tôi kịp quay đầu, và chính nó làm tôi thôi không muốn đứng lên nữa.

 “Ra là Aina. Giật cả mình.”

 “Ý cậu là gì chứ? Là tôi thì cậu không cần phải tiếp hở? Tôi là khách hàng, là khách hàng đấy. Giờ thì mau chóng chào đón tôi đi nào.”

 Cô tiến lại chỗ tôi không chút dè chừng. Cô mặc bộ đồng phục học viện cùng mũ beret như mọi ngày, điểm khác biệt lớn nhất là chiếc áo khoác cao cấp cô mang. Cô nàng hai tay chống nạnh với điệu bộ bực tức.

 “Ngủ trước lò sưởi hả?”

 “Đâu có. Tôi chỉ mất ý thức có tẹo thôi.”

 “Người ta gọi đó là ngủ đó ông nội.”

 “Bất ngờ ghê ha. Sao tôi ngủ được trong khi đang hết sức tỉnh táo và nói chuyện với cậu thế này?”

 “Tôi không nói bây giờ, trước khi tôi bước vào quán cơ.”

 “Tôi đâu thể nhớ mấy chuyện xa lắc xa lơ vậy chứ?”

 “Còn cố cãi cho bằng được nữa. Phiền thật.” Cô than cùng tiếng thở dài. “Còn định cắm mông ở đó bao lâu nữa? Cà phê với bữa sáng của tôi đâu?”

 “Xin quý khách vui lòng đợi mười lăm phút ạ. Chúng tôi vẫn đang chuẩn bị.”

 “Ý cậu là chuẩn bị tâm lý ấy hả bạn thường dân?”

 “Chính xác. Tôi đang cố hết sức để có thể phục vụ khách hàng thật tốt đây.”

 “Vậy à? Vậy nhanh nhanh lên dùm được không? Tôi còn phải tới lớp nữa, không có nhiều thời gian đâu.”

 “Như đã nói, xin quý khách vui lòng liên lạc lại sau mười lăm phút.”

 Tôi quay sang cô nàng thì phát hiện cô giơ chân ra rồi ấn vào hông tôi một cách tàn bạo.

“Xin lỗi nha. Hồi nãy tôi nghe không có rõ ý. Cậu nói lại được không nè?”

Xoay, xoay…

“...Có ngay đây ạ, thưa tiểu thư.” 

“Ừm. Phải thế chứ!”

Cô kêu lên vui vẻ.

“Ra đây là cách quý tộc chèn ép người dân ư…”

“Cậu vừa nói cái gì nữa hả?”

Cô lại thúc chân vào hông tôi, do đó tôi mau chóng đứng dậy rồi chuồn vào quầy. Thật tình, cô nàng chẳng hề kiềm chế tí nào. Nói chứ đã lâu lắm rồi cả hai mới có dịp đùa nhau như này.

Tôi quan sát Aina trong lúc pha cà phê. Cô nàng cởi áo khoác và ngồi vào chỗ gần lò sưởi nhất.

Cô lấy ra cặp kính đựng trong hộp.

Tôi không ngờ thị lực của Aina không tốt cho lắm. Cô đeo kính vào và đọc một tập giấy. Đôi khi cô sẽ cau mày lại, nghiêng đầu một chút hay viết cái gì đó rồi tiếp tục nghiêm mặt đọc.

Sau khi đổi giờ mở cửa trở lại, Aina bắt đầu ghé thăm thường xuyên. Không chỉ trước buổi sáng, cô còn ở đây sau giờ học, đôi khi còn là những ngày nghỉ nữa.

 Rót cà phê ra ly, tôi đem phục vụ Aina. Tôi ngồi cạnh cô và nhìn vào tờ giấy, cô cũng không thèm che lại vì biết tôi không đọc được.

 “Cậu hôm nay lại chăm chỉ nữa ha.”

 “Chắc vậy.”

 Đôi mắt sau cặp kính làm nụ cười của cô có phần thiếu tự nhiên. Không để ý tới suy nghĩ của tôi, Aina cầm ly của mình lên. 

 Rõ ràng cô đang hành động rất lạ, hẳn giấu gì đó trong lòng. Tuy nhiên nếu cô không muốn nói thì tôi sẽ không đào sâu. Vào thời điểm cô thực sự gặp rắc rối, tôi sẽ can thiệp, còn giờ thì không phải lúc.

 Tôi nhìn vào tờ giấy trên bàn toàn chữ là chữ. Một số bị bôi đen, một số bị gạch chéo. Đôi lúc sẽ có vài ba chữ được viết nhỏ xíu chen vào. Vài chỗ còn có vẽ hình tam giác hay hình tròn nữa cơ. Thú thực là tôi nhìn mà liên tưởng ngay tới mấy cuốn cấm thư chứa ma thuật tà ác ấy.

 “...Cái này quá khó với tôi rồi.”

 “C-cái gì?!”

 Tôi chỉ bất giác buột miệng, ấy vậy Aina lại giật bắn mình.

 “Chuyện là tôi muốn học đọc, nhưng nhìn vào tờ giấy này chẳng hiểu gì sất.”

 Tôi đưa tay xin hàng. Nghe thế, Aina thở phào nhẹ nhõm.

 “Ban đầu thì đúng, chứ khi cậu nắm cơ bản rồi thì không khó lắm đâu. Ít nhất là còn dễ chán so với ngôn ngữ ma thuật hay ngôn ngữ cổ đại.”

 “Cậu có nói thế thì…”

 Tôi còn chẳng biết cậu ta đang nói về cái gì nữa cơ. Tôi chỉ rõ một điều rằng: mình cần phải học loại chữ giống tờ giấy trước mặt, và bản thân thì không hiểu chúng tí nào.

 “Erm, nếu tôi muốn viết thư thì cần bao nhiêu thời gian để học?”

 “Viết thư hả?” Aina chớp mắt. “Nếu cậu muốn viết thỏa thích thì sẽ cần nhiều năm. Người bình thường toàn nhờ người khác làm hộ không à.”

 “Đúng như dự đoán.”

 “Đọc lẫn viết đều tốn rất nhiều thời gian. Huống hồ từ đầu đã chẳng có mấy công việc cần hai kĩ năng ấy.”

 Aina có lý. Trên thực tế, sau khi đến thế giới này, tôi chưa bao giờ cảm thấy bất tiện vì không thể đọc viết cả. Có một cơ quan từa tựa tòa thị chính giải quyết trực tiếp các công việc hành chính, do đó không cần phải đệ đơn trình bày lí do các thứ. Trong trường hợp thực sự cần viết, ta có thể nhờ ai đó làm giùm cho. Đấy là cách xã hội nơi đây hoạt động.

 “Cậu buộc phải tự viết lá thư này à?”

 “Có lẽ.”

 “Có lẽ?”

 Aina nhìn tôi khó hiểu.

 “Thực ra tôi nhận được một lá thư. Tôi có hỏi một lão già biết đọc tôi quen đọc giùm  với hồi âm giúp nhưng ổng kêu tôi tự làm hết đi.”

 “Dù có phải tốn hàng năm trời?”

 “Đó mới là điểm mấu chốt.”

 Rốt cuộc tôi vẫn nên nhờ ai đó thì hơn. Dù vậy, chính Tize đã viết thư cho tôi, sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể tự đọc và tự trả lời. Có điều, tôi bị mù chữ của thế giới này. Khi Tize hỏi về chuyện trao đổi thư từ, tôi đã nghĩ tới việc kêu ai đó đọc với phản hồi giùm rồi cơ. Dẫu già Gol đã khuyên tôi thì cái này cũng tốn rất nhiều thời gian.

 “Có ma thuật nào làm ta biết chữ không?”

 “Có chứ.”

 “Có luôn?!”

 Ơ, tôi đùa thôi mà, ai dè có thật kìa…

 Chỉ là, Aina nhìn tôi với vẻ tinh nghịch.

 “Muốn dùng hả? Nói trước nhé, ma lực sẽ đổ thẳng vào đầu cậu đó. Thành công hay không đều do nhân phẩm cả. Tổ tiên không độ được thì tàn phế suốt đời luôn. Quá đã.”

 “Rồi rồi tới đó thôi ạ! Em xin hứa sẽ nghiêm túc học hành, mong chị đừng nói thêm nữa!”

 Tôi siết chặt tay với quyết tâm mới. Ma thuật gì mà đáng sợ khiếp. Thôi thôi, đi đường tắt chẳng mang lại điều gì tốt đẹp hết.

 “Nói chứ còn chuyện tiền nong nữa đó.” Aina cất lời sau khi nhấp một ngụm cà phê. “Bình thường cậu sẽ phải thuê gia sư tại gia.”

 “...Tôi hiểu rồi, từ trước tới giờ tôi có ý định học đâu nên mấy cái này không rõ. Thuê gia sư mắc không?”

 “Siêu mắc là đằng khác, vì cậu đang lấy thời gian của một người có tri thức mà.” [note77677]

 Tôi khoanh tay gật đầu. Đọc và viết là những kỹ năng đặc biệt ở đây, vì vậy ta phải trả cái giá tương xứng để sở hữu sự đặc biệt ấy. Tôi còn chưa đề cập đến mình phải mở quán nên thời gian không linh hoạt được. 

 “...Vừa học vừa làm cũng hơi khó khăn ha.”

 Cuối cùng, tôi rút ra kết luận.

 “Nếu chỉ biết đọc thôi thì sẽ có thêm lựa chọn đấy.”

 “Thật á?”

 “Yup. Sau khi công nghiệp xuất bản bằng ma thuật ra đời, sách báo đã trở nên rẻ hơn rất nhiều. Giờ không chỉ quý tộc mà thường dân có thể đọc được luôn.

 Nhắc mới nhớ, ở góc phố có tiệm sách thì phải. Chắc nó có bán sách tranh.

 “Vậy tôi sẽ bắt đầu từ việc đọc đã. Có nên mua sách tranh luôn không?”

 “Bức thư quan trọng tới mức nào phải khiến cậu phải đi xa cỡ này thế?”

 “Ừ thì, Tize viết cho tôi mà.”

 Aina cau mày, môi mím lại. Uầy, cô nàng giàu biểu cảm dữ.

 “Nhờ có vị Danh ca, buổi biểu diễn hôm ấy được xem là đại thành công. Cô bé còn được Hoàng gia tấm tắc khen là có chất giọng tựa thiên thần, và chính em ấy viết thư cho cậu á?!” Aina ôm mặt. “Đám quý tộc khác mà hay tin chắc chúng sẽ gào thét trong thống khổ mất.”

 “Mô tả thú vị ghê ha.”

 “Tôi cảm tưởng mình cứ như con ngố khi hễ là đau đầu mấy chuyện của cậu.”

 Cô nàng hít một hơi thật sâu, mặt không giấu vẻ mệt mỏi. Tôi thấy có lỗi với Aina nhưng biết sao giờ. Tôi chẳng hiểu lí do người ta lại kích động đến thế. Dù người ta có nghĩ gì, Tize vẫn luôn là Tize. À, buổi trình diễn kia được đánh giá cao làm tôi thấy vui lây.

 “Dù sao thì, vì là thư của Danh ca, cậu buộc phải hồi đáp cho đàng hoàng. Ngay cả khi muốn nhờ ai đó thì phải lựa người cho kĩ. Nếu Búp bê ghi chép hay gia sư cậu không tin tưởng thấy bức thư, nội dung có thể bị rò rỉ kéo theo vô số hệ lụy đấy.”

 Cô giải thích kĩ cho tôi, và tôi gật đầu tiếp thu.

 Người đầu tiên tôi nghĩ tới là chị Celine vì chị biết Tize và rất đáng tin cậy. Đáng tiếc, chị ấy đang làm thư kí cho một viên chức và ra ngoài thành phố công tác rồi.

 Ngoài ra cũng chẳng còn bao nhiêu ứng cử viên nữa. Một trong số họ đang ngồi cạnh tôi đây.

 Tôi nhìn chằm chằm Aina, còn cô cũng nhìn lại tôi. Cô chỉ tay vào mình, khẽ nghiêng đầu. Đáp lại, tôi gật gật mỉm cười .

 “...Tự nói ra có hơi kì, nhưng tôi quả thực rất phù hợp cho việc này.”

 “Tôi cũng nghĩ thế. Mong cậu giúp đỡ.”

 Cô nàng che mắt lại, lắc đầu thở dài.

 “Thay vì tôi, sao cậu không hỏi Linaria thử?”

 Tôi chẳng thể đáp lại điều gì. Thực tế, lúc già Gol khuyên tôi thì tôi đã nghĩ ngay tới Linaria. Nhưng tới đó mà thôi.

 “Tôi có hỏi thì…Cậu biết đấy?”

 Aina ngộ ra ngay tức thì dù tôi không nói hết câu. 

 “Cũng đúng. Cậu ấy không thể làm chuyện ấy vào thời điểm này được.”

 “Dạo gần đây Linara còn chẳng ghé qua mấy. Cô nàng có ổn không?”

 Linaria càng ngày càng ít lui tới quán. Hồi trước ít nhất là ba ngày một lần vào sáng sớm hoặc sau giờ học, nhưng hiện tại là 2-3 tuần một lần.

 “Kỳ thi tuyển sinh sắp tới rồi. Cậu ấy được miễn các bài giảng phổ thông và thường xuyên tới phòng thí nghiệm của các giáo sư để học riêng. Có lần tôi còn gặp cậu ấy ở phòng tự học đặc biệt lúc đêm cơ.”

 “Nghe đỉnh vậy.”

 “Một học sinh nào đó vượt qua bài kiểm tra đầu vào của Horton là một vinh dự rất lớn cho học viện mà. Đó còn là một hình thức quảng bá hình ảnh tới những quý tộc chú trọng danh tiếng và kết quả nữa. Linaria phải gánh trên vai đủ thứ kỳ vọng của cả trường dù có muốn hay không.”

 Trong trường hợp ấy, việc cậu ấy không ghé thường xuyên nữa là điều dễ hiểu. Tôi cho rằng thỉnh thoảng nghỉ ngơi là chuyện thiết yếu, nhưng có khi cô nàng phải tận dụng tối đa khoảng thời gian ấy luôn cũng nên.

 “Đúng là đáng lo ngại…”

 Tôi chẳng thể giúp được gì ngoài nghiến răng. Người ngoài không liên quan bị cấm vào trường, do đó tôi không thể thăm cô được. Nếu không phải Linaria chủ động tới, cả hai rất khó lòng gặp mặt nhau.

 “Linaria chắc chắn sẽ ổn thôi.”

 Lời của Aina chan chứa niềm tin tuyệt đối. Tôi nghĩ Linaria không mạnh mẽ tới vậy nhưng tôi không lên tiếng phản bác..

 “Nói chung chuyện là thế đấy. Tôi có thể nhờ cậy cậu việc này không Aina?”

 Tôi nói bằng giọng vui tươi nhất có thể để đèn nén đi cảm xúc nặng nề trong mình. Aina cười gượng gạo gật đầu rồi đẩy kính lên thật kiêu căng và châm chọc.

 “Được thì được thôi, nhưng lớp của chị đây sẽ nghiêm khắc lắm đó nghen.”

 “Vâng thưa cô. Em sẽ cố hết sức ạ.”

 “Ừm. Rất tốt.”

 Cô cười phá lên.

 

9ef041ee-da3c-43e4-b2ef-3703bddf1a8b.jpg

2

 

Buổi sáng đã qua, để lại nắng ấm soi chiếu con phố. Chúng không phải thứ ánh sáng chói chang khiến người ta phải nheo mắt mà là đôi bàn tay mùa xuân ấm áp xoa dịu làn da phải chịu cái lạnh cắt xương thịt.

 Đa số những khách vào quán đều đã vận trang phục mùa thu, tuy nhiên vẫn có những người ăn mặc còn mỏng lắm, chẳng hạn như chị elf.

 Tôi có hỏi thử cô ấy và cổ đáp bản thân đã quen vì quê hương nằm ở vùng xứ tuyết.

 Ngược lại, ông thợ thủ công dwarf mặc kín đáo thay cả phần người ở trên với tầng tầng lớp lớp áo quần.

 Nortri cũng sợ rét không kém, luôn chiếm lấy vị trí gần lò sưởi nhất để cuộn mình như bóng. Cô bé thường nhăn mặt khi chạm vào mặt sàn lạnh băng nên tôi chuẩn bị một chiếc nệm lớn, rốt cuộc thành chỗ ngồi đặc biệt của em luôn.

 Mỗi người đều tự vượt qua buổi chiều thu se lạnh theo cách riêng.

 Nortri đang ngủ. Chị gái elf đang đọc sách. Ông dwarf đang đục một cục đá bằng đồ nghề của mình. Hai người đàn ông cao tuổi ngồi ở một cái bàn nọ đang chơi cờ vua.

 “Đi Mã hửm…Con Mã này…”

 Ông già mặt tròn lẩm bẩm.

 “Không được đi lại đâu đó. Đây là lần thứ hai rồi.”

 Còn ông lão có khuôn mặt hẹp cười khoái trá trong khi thổi ly cà phê của mình.

 “Ông lúc nào cũng vậy hết! Toàn đi con Mã vào mấy chỗ xảo quyệt không!”

 “Fufufu.”

 Họ vừa trò chuyện vừa chơi cờ vua trong yên bình. Nhìn họ, tôi cảm thấy ghen tị và không thể không lắng nghe.

 “Này, ở đây…Đi Tượng lên…”

 “Hửm? Fufufu.”

 “Cười cái gì chứ…Arghhh! Không được! Ô này không được rồi! Lại là con Mã đấy! Thứ chết tiệt!”

 Hai người đọc to từng nước cờ của mình nên tôi có thể hình dung bàn cờ trong đầu. Mã của ông lão mặt hẹp nằm giữa bàn cờ đang trấn áp toàn bộ thế công của đối thủ. Nhìn thoáng qua thì tình hình rất tệ cho ông già mặt tròn, tuy nhiên không phải không có cách.

 Tôi ngẫm về từng nước đi mình thực hiện nếu đặt trong từng tình huống của họ. Quả là cách hay để giết thời gian.

 Điều này làm tôi nhớ tới hồi ông tôi chơi cờ với bạn mình. Cả hai là đối thủ của nhau từ thuở nhỏ nên hễ tái đấu là lại cãi nhau chí chóe. Ấy vậy họ đều rất vui, và đó là lí do tôi hồi bé thấy tò mò và bắt đầu chơi cờ.

 Tôi bị cuốn hút và hoàn toàn đắm chìm vào thế giới cờ vua. Ông tôi rất hạnh phúc khi dạy tôi, ngoài ra tôi còn dùng máy tính cha mua cho để so tài với mọi người trên thế giới. Nói tôi lúc ấy bị nghiện cũng được. Đúng là khoảng thời gian đáng nhớ mà.

 Đáng tiếc, thế giới này không có sách cờ vua hay ghép đấu trên mạng. Đồng thời tìm được một đối thủ giỏi cũng rất khó khăn nữa. Già Gol là người duy nhất tôi có thể chơi cùng.

 Bởi vậy, tôi ghen tị với những người được thưởng thức những ván cờ vua, đồng thời thấy lòng mình ấm áp.

 “Được rồi! Vậy thì Mã! Tôi cũng sẽ đi Mã của mình!”

 Ông già mặt tròn kéo tay áo lên, tuyên bố quả quyết.

 Ôi chà, ông ấy tính đẩy Mã lên à. Thoạt đầu thì bình thường, nhưng rắc rối sẽ ập đến sau ba nước nữa thôi. Con Mã nên ở đó để kèm chặt Tượng của đối phương.

 Suy nghĩ là một chuyện, tôi vẫn tôn trọng luật lệ, không chõ mũi mình vào. Ván cờ là của hai người, còn tôi đơn giản là khán giả. 

 Khoảnh khắc ấy, chuông cửa vang lên, kéo theo làn gió lạnh ùa vào.

 “Kính chào quý khách.”

 Tôi có thể đoán ngay người trước mặt rất khá giả. Có thể là quý tộc, và hơn tuổi tôi. Người thanh niên bước vào với chiếc áo khoác trắng không tì vết, đảo mắt quanh quán một lượt rồi tiến lại gần tôi.

 “Cậu là chủ quán à?”

 Tông giọng thô lỗ, ánh mắt lộ rõ vẻ thờ ơ. Đường nét thanh tú của anh khiến tôi dấy lên nghi hoặc.

 “Vâng, đúng ạ. Tôi có thể giúp gì cho anh?”

 Tôi nở nụ cười công nghiệp, nhưng anh ta mặc kệ, thò vào trong người lấy một túi tiền và đặt lên quầy. 

“Cậu có con Mã phải không? Tôi muốn mua nó.”

 “Con Mã?”

 “Đừng có giả ngu. Tôi biết cậu đang giữ con Mã đen của Alekhin.”

  Hai người đàn ông chơi cờ giật mình với lời được thốt ra. Họ dừng nói chuyện rồi nhìn nhau. Rõ ràng họ nghe thấy cuộc hội thoại của hai chúng tôi.

 Tôi nhìn người thanh niên một lần nữa. Anh ta nhìn ngược lại tôi. Mái tóc để xõa dài ngang mắt, vóc dáng cao ráo khiến tôi phải ngước lên. Hệt như chàng hoàng tử trong truyện cổ tích.

 “Xin lỗi nhưng tôi chưa nghe bao giờ cả. Con Mã của Alekhin là cái gì thế?”

 Tôi hỏi. Anh ta nhíu mày.

 “...Tôi hiểu rồi. Nếu có ai đó đã thương lượng trước với cậu thì tôi sẵn sàng trả gấp đôi con số đó.”

 “Không, không phải vậy. Tôi thực sự không biết Alekhin là gì mà.”

 Hai người đàn ông kia đang thì thầm với nhau, rõ là biết về Alekhin nhiều hơn tôi.

 Chàng trai ném cho tôi ánh mắt trịch thượng như thể thấu rõ mọi lời nói dối của tôi. Kỳ lạ thay, vì lí do gì đó, bị nhìn kiểu ấy làm tôi khó chịu chết đi được. 

 Song, nụ cười công nghiệp được mài giũa qua nhiều năm của tôi vẫn không đổi, và tôi ung dung chống mắt xem anh ta có hành động gì tiếp theo. Cuối cùng, người thanh niên nhắm mắt lại, thu về túi tiền.

 “Giữ con Mã đó chỉ tổ rước phiền phức thôi. Sẽ khôn ngoan hơn nếu cậu giao nó cho tôi đấy.”

 “Tôi đã lặp đi lặp lại lời này rồi ạ.” Tôi nghiêng đầu. “Alekhin là ai cơ?”

 Chàng trai gật đầu như có câu trả lời.

 “Tôi sẽ quay lại khi cậu đổi ý. Cậu sẽ hiểu ra con Mã trong tay cậu chỉ là sự lãng phí thôi.” Anh ta rời đi, bỗng quay đầu lại. “Rốt cuộc cậu có biết “Alekhin” là một người.”

 Nghe tới đây, tôi tặc lưỡi. Chết thật, tôi mắc sai lầm rồi.

 Anh ta đi ngang qua bàn cờ của hai người đàn ông kia, lầm bầm cái gì đó rồi mới bước ra khỏi quán.

 “...Cái tên này bị gì vậy chứ?”

 Anh ta không xưng tên chứng tỏ bản thân là một nhân vật có quyền lực, kèm thêm cái thái độ kiêu ngạo kia nữa, rồi không thèm gọi món luôn. Đúng là điên người.

 Bầu không khí vui vẻ của hai người già cũng không còn nữa, vì ai nấy đều khoanh tay nhìn chằm chằm vào bàn cờ.

 “Cho cháu hỏi, anh ta nói gì trước khi rời đi thế ạ?”

 Tôi thắc mắc, ông già mặt tròn đáp:

 “À, không có gì hết cháu ạ. Ta cố gắng không chạm mắt với những người có địa vị hết sức có thể nên không rõ lắm, chỉ để ý cậu ta liếc sang bên đây rồi lẩm bẩm “F4” thôi.”

 “Chủ quán, cậu giỏi chơi cờ đúng không? F4 nghĩa là gì?”

  Ông lão mặt hẹp vừa nói vừa vuốt cằm. Quái lạ, tôi chắc chắn hôm nay hai người này đến đây lần đầu, vậy mà biết tôi có chơi cờ? Ông ấy nghe ai đồn ư? Chẳng lẽ là già Gol?

 Tôi cười, bảo rằng mình cũng không rõ, nhưng thâm tâm lại thán phục.

 Tôi cũng nghĩ tới nước đi tương tự. Nếu ông già mặt tròn muốn lật ngược ván cờ thì F4 sẽ là nước đi tốt nhất. Và chàng trai ấy nhìn thấu điều đó chỉ với cái liếc mắt.

 Tôi không biết anh ta là ai, chỉ biết anh ta đang tìm con Mã của Alekhin.

 Tôi nhấc cái ly cà phê thứ hai được úp ở trong cùng đếm ra lên. Dưới đó là một quân cờ hình con ngựa uy nghiêm. Nó tỏa ra ánh sáng lấp lánh trên phông nền đen khiến ta ngỡ nó được làm từ hắc diện thạch, trông vô cùng sống động.

 Con Mã đen của Alekhin.

 Tôi không biết giá trị của món đồ ra sao, nhưng thực sự có người đang lùng sục nó. Và người thanh niên ấy khẳng định rằng trong tay tôi chỉ tổ lãng phí, lời nói ấy cứ vang vọng trong tâm trí tôi mãi.

Ghi chú

[Lên trên]
(Đang phân vân nên dịch là ‘tri thức’ hay ‘trí thức’ thì tự dưng nhớ cái đề ĐGNL đợt 1 năm ngoái. Ôi tiếng Việt.)
(Đang phân vân nên dịch là ‘tri thức’ hay ‘trí thức’ thì tự dưng nhớ cái đề ĐGNL đợt 1 năm ngoái. Ôi tiếng Việt.)
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Tự dưng đâu ra cái j đó trông có vẻ quan trọng thí???
Tks trans
Xem thêm
thg main này giữ nhiều thứ quá nhỉ :>
Xem thêm