• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5

Chương 5: Đích đến của giấc mơ ấy (2)

3 Bình luận - Độ dài: 3,154 từ - Cập nhật:

3

 

Tôi không ghét việc rửa bát. Lặp đi lặp lại hành động chùi sạch bụi bẩn bằng miếng bùi nhùi thấm đầy xà phòng rồi tráng bằng nước đem lại cho tôi sự thanh thản để nghĩ về những thứ khác. Quán lúc này không có ai cả. Bảng hiệu bên ngoài đã đề “Đóng cửa”, tức tôi sắp kết thúc một ngày làm việc.

Buổi tối thật yên tĩnh. Âm thanh duy nhất lọt vào tai tôi là tiếng nước chảy bắn tung tóe lên các đồ dùng. Đồ bẩn ngày càng vơi đi, chỉ có tâm trạng tôi vẫn không thay đổi. Chuyện của Aina cứ đeo bám tâm trí tôi mãi.

Đây là thường thức của thế giới này nên không còn cách nào khác cả, tôi không có quyền lên tiếng, nhưng sự khó chịu cứ day dứt trong lồng ngực.

Liệu thật sự sẽ ổn ư?

Liệu Aina có tiếp tục viết truyện sau khi kết hôn không? Dù sao mục đích không phải vì tiền, vậy xem nó như sở thích cũng được mà?

Tôi tự vấn bản thân, và câu trả lời rõ ràng là không. Tôi vặn óc xem đã sai chỗ nào, tiếc là không tìm được câu trả lời. Tâm trí tôi liên tục nhắc nhở rằng có gì đó không đúng, song cũng chỉ có thế.

Tôi tắt vòi nước sau khi rửa xong cái ly cuối cùng. Cùng lúc tôi vừa lau khô tay, tiếng chuông cửa vang lên báo hiệu khách tới.

Bước vào là người thanh niên hôm bữa. Nét mặt thanh tú, tóc vàng thanh lịch. Đứng yên một chỗ thôi cũng đủ để thu hút mọi ánh nhìn rồi.

Anh ta nhìn tôi, tôi nhìn lại.

““Gã chủ tiệm”.”

““Quý ngài quý tộc”.”

Cả hai đồng thanh, rồi cười phá lên.

“Nghe cứ sai sai ấy nhỉ.”

“Phải, cả hai chúng ta luôn.”

Chàng trai cởi chiếc áo khoác đen bóng loáng của mình rồi nhìn quanh.

“Xin lỗi nhé, tôi chưa chuẩn bị giá treo áo.”

Người thanh niên gật đầu, gấp áo khoác lại và tiến đến.

“Đây là lần gặp thứ hai rồi nhỉ. Xin thứ lỗi vì đã tỏ ra bất lịch sự khi trước. Tôi không ngờ cậu cũng biết chơi cờ.”

“Vì nhìn tôi có phải quý tộc đâu đúng không?”

Câu đùa của tôi làm anh ta bật cười.

“Khiếu hài hước của cậu còn tốt hơn rất nhiều quý tộc đấy. Có cần tôi nêu lí do ghé thăm không?”

“Vì quân cờ của Alekhin à?”

“Chính xác. Chỉ còn tôi và cậu thôi. Vậy tôi sẽ hỏi lại, cậu có ý định bán chúng không? Hậu hĩnh lắm đấy.”

Tôi lắc đầu, và anh ta gật đầu không chút do dự.

“Thế thì, hãy để cờ vua quyết định cờ vua.”

Người thanh niên đi tới chỗ ngồi gần nhất, vắt áo lên ghế, lấy bộ cờ di động ra rồi ngồi xuống.

Tôi cởi tạp dề, vòng ra khỏi quầy và ngồi đối diện.

Đối phương chuẩn bị bàn cờ, còn tôi nhặt quân lên.

“Có điều tôi muốn hỏi.”

“Có chuyện gì?”

Dù nói, tay cả hai không ngừng di chuyển.

“Ai thuê anh thu thập các quân cờ của Alekhin vậy?”

Tới lúc này, anh ta mới dừng lại nhìn tôi. Im lặng một lúc, anh hỏi:

“Còn cậu? Tại sao cậu lại muốn có chúng? Vì tiền à?”

Lý do của tôi ư?

“Có người nhờ tôi. Để câu thời gian.”

“Thời gian?”

“Nếu tất cả đều tề tựu, người đó sẽ gặp rắc rối. Nói chứ ban đầu tôi cũng chỉ có con Mã thôi, quay đi quay lại tự dưng mọi thứ thành như vầy lúc nào chẳng hay.”

Nghe xong, anh ta bật cười. Một điệu cười vô cùng thân thiện.

“Người khác nhờ cậu à. Cậu tốt bụng ghê.”

“Không phải anh cũng tương tự ư?”

“Không hề. Tôi làm vì giao kèo, hay đúng hơn, là vì bản thân.”-Chàng trai lắc đầu.

Bố trí bàn cờ xong, người thanh niên lấy một con Tốt đen và một con Tốt trắng, chụp tay lại, lắc ba lần rồi rời ra, hướng hai bàn tay đang nắm chặt về phía tôi. Đây là cách xác định ai sẽ đi trước.

“Tay phải, trắng.”

Anh ta xòe tay phải, để lộ con Tốt đen. Vì đã đoán sai, tôi sẽ đi sau. Đổi chiều bàn cờ xong, tất cả mọi thứ đã sẵn sàng.

““Mong được giúp đỡ.””

Hai bên cúi đầu chào. 

Chàng trai trẻ đi Tốt E4. Tôi đáp trả bằng Tốt đen E5. Đối phương không chút do dự đẩy thêm Tốt lên F4 đứng cạnh quân đầu tiên.

Đây là thế trận khai cuộc mang tên “Ván cược của Đế Vương”[note79776] [note79777],  một lựa chọn nguy hiểm cho đồng minh, đổi lại sẽ dễ gây hỗn loạn cho cả bàn cờ[note79778], rất xứng với từ “cược” trong tên mình.

Tôi có ba lựa chọn: ăn Tốt F4 bằng Tốt E5, đẩy Tốt lên D đối phó, hoặc…

“Cẩn thận thật.”

Người thanh niên lên tiếng. Tôi đi Tượng lên C5, từ chối cá cược để triển khai các quân khác. Đúng là chấp nhận sẽ tăng tính kịch tính hơn, nhưng tôi thích mở đầu thật ổn định.

Đối phương không đánh ngay lập tức. Trong thế giới này, nơi người ta chuộng các ván đấu căng thẳng, tôi sẽ bị xem là hèn nhát.

“Cậu không có ý định thắng ư?”

Anh ta vừa hỏi vừa di chuyển. Tôi đặt quân theo sau.

“Tôi không có ý định thua.”

“Có khác gì với chiến thắng chứ?”

Một khoảng giao chiến ngắn diễn ra. Người thanh niên tấn công dồn dập, tôi cứng đầu cố thủ.

Anh ta nói đúng. Tôi không có ý định thắng. Điều tối quan trọng là không để các quân cờ Alekhin rơi vào tay của ông Aina. Vì mục tiêu ấy, tôi chọn chơi để không thua.

Cờ vua có thể hòa, và cũng có rất nhiều cách đạt được nó. Không cần phải mạo hiểm để giành thắng lợi làm gì, cầm hòa là được. Chẳng may tôi đánh bại được người thanh niên, ông của Aina, giảng viên dạy cờ vua cho cả Hoàng tộc, sẽ đích thân ra mặt mất.

Khi đã tới giai đoạn giữa của trận đấu, chàng trai trẻ đã đọc được ý định của tôi.

“Hoàn toàn tập trung câu thời gian chứ không hề muốn thắng.”

Anh ta nhắm mắt ngẫm một hồi rồi nhìn tôi.

“Tôi yêu cầu một trận hòa. Cậu sẽ chấp nhận chứ?”

Chỉ khi ván đấu đến những bước cuối cùng và không ai mắc sai lầm, người ta mới đề xuất  hòa cờ. Đằng này chúng tôi mới đi được một nửa, vẫn còn quá sớm. Anh ta đang toan tính điều gì đây?

Nhận ra thắc mắc của tôi, đối phương nhún vai.

“Chơi được một lúc, tôi đã sơ bộ nắm được trình độ của cậu rồi. Một khi cậu đã tập trung phòng thủ thì tôi sẽ chẳng bao giờ đánh bại được cậu cả. Tiếp tục chỉ tổ phí thì giờ.”

Suy nghĩ thẳng thắn và quyết định dứt khoát của anh ta khiến tôi ngạc nhiên.

“Vậy, ý cậu sao?”

Tôi gật đầu, thế là chàng trai trẻ nhanh chóng thu dọn bàn cờ.

“Tôi phải thừa nhận muốn lấy các quân từ tay cậu không hề dễ tí nào. Đáng tiếc quá, tôi buộc phải báo cáo cho đối tác của mình thôi.”

“Erm, cái đó có hơi…”

Câu chuyện hình như hơi trật so với tôi dự tính. Anh ta mau chóng rút lui như vậy sẽ nảy sinh vấn đề mất.

“Cậu muốn thời gian là đồng minh của cậu, nhưng nó là kẻ thù của tôi. Tôi sẽ sớm rời thành phố thôi, nên mong cậu hãy trao đổi với đối tác của tôi.”

Anh ta gấp bàn cờ lại rồi cầm áo khoác đứng dậy.

“Erm, xin chờ một chút đã. Nếu đối thủ tiếp theo xuất hiện là người ông thì tôi sẽ gặp răc rối mất.”

““Người ông?” Ý cậu là ngài “Thánh Long Kiện Tướng” Joseph?”

Biểu cảm của người thanh niên ám chỉ tôi đã nhầm.

“Tôi chưa bao giờ gặp ngài Joseph cả. Đối tác của tôi là ngài Caires, con trai của ngài Joseph và là gia chủ đương nhiệm của gia tộc Bá tước Foyaroges.”

Nói xong, anh ta quay người rời đi, và lần này tôi không cản.

Chàng trai trẻ bảo mình không làm việc cho ông Aina, mà là cho cha của cô nàng ư?

Nhưng theo như Toto, người ông đang thu thập quân cờ, và chuyện hôn nhân phải để yên tới khi đã đủ toàn bộ. Đó là lí do cô hầu gái nhờ tôi câu thời gian. 

Giờ, tôi không hiểu cái gì đang diễn ra nữa rồi.

“Tôi cứ ngỡ…” Giọng nói phát ra sau lưng. “...cậu làm việc cho ngài ấy.”

Tôi quay lưng, và thấy người thanh niên cũng quay về phía mình.

“Có hai người đang tập hợp các quân cờ của Alekhin. Một là tôi, đại diện cho ngài Caires. Người còn lại, hẳn cậu đã rõ nhỉ?”

Suy đoán hết sức hợp lý. Tiếc là tới tôi còn chẳng có manh mối nào nữa là.

Người thanh niên định nắm tay cửa thì cánh cửa bỗng mở ra. Gió đêm lạnh lẽo nhân cơ hội lùa vào. Và người đứng đấy là Linaria.

“Ugh. Lạnh quá đi mất.”

Tôi nghe tiếng thì thầm nhưng đã dừng lại giữa chừng. Linaria vẫn ở trước cửa, có điều bị bóng lưng của chàng trai trẻ che mất. 

Đột nhiên, anh ta quỳ xuống. 

“Tôi không ngờ được gặp người ở đây, thưa Công chúa.”

 

4

 

“Vậy thì, thưa Công chúa đáng kính, mối quan hệ giữa người với anh ta là gì?”

Tôi hỏi Linaria lúc này đã tại vị ở quầy. Cô trừng mắt với vẻ khó chịu.

“Thử nói thêm lần nữa xem, bệnh viện Răng Hàm Mặt khoa Chấn thương Chỉnh hình luôn mở cửa chào đón cậu.”

“Hahahaha. Nào nào, bình tĩnh, bình tĩnh.”

“...”

Ánh mắt viên đạn của cô nàng làm tay đang đổ sữa ấm vào ly của tôi run bần bật.

Xong, tôi thêm hai muỗng đường vào rồi khuấy đều. Vì chỉ có một nửa là cà phê nên màu sắc thanh nhạt hơn nhiều. Đã lâu lắm rồi tôi mới lại pha một ly Cafe au Lait cho Linaria đấy.

“Của cậu đây. Xin mời thưởng thức.”

“Cảm ơn nhé.”

Cô nhận lấy và nhấp một ngụm.

“Nóng quá.”

Cô đưa ly ra, thổi vài hơi, sau đó uống tiếp.

“Ừm. Ngon quá.”

Cô cầm ly bằng cả hai tay, biểu cảm thư thả đi thấy rõ.

“Để xem nào, anh ta sẽ là người tiếp tớ trước lúc nhập học, hay gì đó đại loại vậy?”

“Tiếp á?”

Quả là từ ngữ không ngờ tới.

“Chính xác hơn thì, anh ta thuộc về giáo hội. Gần đây anh ta gặp tớ để thông báo nội dung kiểm tra cũng như cách trả lời phỏng vấn.”

Linaria bị tách khỏi cha mẹ từ nhỏ, và chỉ mới trước đấy không lâu cô mới biết bố mẹ mình là người của giáo hội với vai trò Pháp sư Y thuật. Vì lẽ ấy, cô đặt mục tiêu nhập học vào một ngôi trường chuyên đào tạo vị trí này.

“Chẳng lẽ mọi người trong giáo hội đều gọi cậu là Công chúa hả?”

Nghe thế, Linaria cau mày.

“Vì tớ rất giống mẹ.”

“Khoan, nó có nghĩa là…”

“Chính xác. Anh ta biết mẹ tớ, thậm chí còn từng gặp mặt nữa.”

Biểu cảm của cô lộ vẻ lo lắng.

“Tuy nhiên anh ta không kể chi tiết, chỉ hứa sẽ tiết lộ khi nào tớ đậu kì thi.”

“Tớ hiểu rồi. Thôi thì ít nhất ta đã có manh mối.”

Cậu nói đúng, cô nàng gật đầu. Một lúc sau…

“Thật ra ấy nhé, tớ phải rời thành phố để tham gia bài kiểm tra.”

“Không thể làm ở đây sao?”

“Không. Nó bao gồm cả lý thuyết lẫn thực hành nên buộc tớ phải có mặt.”

“Nghe bảo chỗ ấy nó xa lắm.”

“Có lẽ phải một tháng sau tớ mới quay về được.”

Cô thông báo thời gian cụ thể. Dù đã tính tới trường hợp này, chứng kiến nó xảy ra trong thực tế vẫn khiến lòng tôi trĩu nặng.

“Ra là thế. Lúc cậu trở lại thì đã là mùa đông mất rồi ha.”

“Ừm. Hình như chỗ ấy nằm trong vùng xứ tuyết nên mùa đông còn lạnh hơn gấp bội.”

“Có ma thuật nào kháng lạnh không?”

“Có, nhưng dùng cả ngày tốn sức lắm.”

Chúng tôi thư thả nói chuyện, từng lời đều không vượt qua ranh giới của nhau, từng chữ đều không động chạm tới cốt lõi của vấn đề.

Theo chân chủ đề mùa, cả hai bàn luận về đồ ăn. Khoảng thời gian bình yên sao mà hoài niệm quá.

Cuối cùng, sự im lặng bao trùm không gian. Linaria là người mở lời:

“Tớ sẽ khởi hành vào ngày mai.”

Bầu không khí bỗng dao động.

“Vội thế.”

“Cái này đã được định từ trước rồi, có điều tớ bận chuẩn bị cho kì thi quá. À, tớ có tới vào hôm qua.”

Linaria nhìn lên.

“Ra đó không phải là giấc mơ. Tớ đã đinh ninh mình nghe thấy giọng cậu mà.”

“Tự dưng phát hiện cậu nằm rên rỉ dưới sàn làm tớ hoảng lắm đấy biết không? Cả cơ thể cậu nóng như lò luôn.”

“Và cậu chữa cho tớ? Cậu giúp tớ nhiều lắm ấy, cả cái áo khoác nữa. Để tớ trả cho cậu.”

Tôi vào nhà kho lấy cái áo khoác treo trên tủ. Khoảnh khắc tôi chạm vào chất vải lạnh lẽo, một ý nghĩ chợt lóe trong đầu. Nếu như tôi không trả, biết đâu chừng Linaria sẽ ở lại đây tiếp thì sao? Trời càng ngày càng rét hơn rồi, đi đường mà không áo khoác là chuyện bất khả thi.

Tôi bật cười tự giễu cái suy tính trẻ con kia.

Cầm cái áo trong tay, tôi bước tới chỗ Linaria, cô nàng đồng thời đứng dậy.

“Cảm ơn cậu nha.”

“Ừ.”

Tôi trao nó cho cô. Cô nhìn tôi, và tôi cũng nhìn lại. Ánh mắt hai bên khóa chặt vào nhau.

Tôi phải nói gì đó.

Tuy nhiên, tôi không nói gì cả. Tôi còn chẳng chắc mình có điều gì để nói hay không nữa là.

Linaria đánh mắt xuống, nhận áo.

“Tớ sẽ xuất phát tại học viện lúc sáu giờ chiều ngày mai.”

“Ra vậy.”

“Nếu không bận, cậu đến tiễn tớ nhé?”

“Nhưng tớ đâu có vào học viện được?”

Cô cau mày, phồng đôi má ửng đỏ.

“Sao mấy lúc như vầy cậu lại không nghĩ mấy cái ý tưởng không đứng đắn như mọi lần đi? Cậu vẫn còn giữ cái Đơn Chứng nhận Đính hôn hồi Danh ca chứ?”

Tim tôi bắt đầu vỗ trống, cổ họng ứ nghẹn. Tôi thấy vứt tờ đơn đi thì lại phí quá nên đã cất thật kĩ trong góc tủ.

“Vẫn còn, nhưng nó ổn chứ?”

Nếu tôi dùng nó, người ta sẽ bắt đầu đồn thổi lung tung. Tiệc Danh ca hôm bữa vốn không có mấy học sinh, vả lại khách mời toàn là các nhân vật máu mặt nên họ chẳng để tâm tới hai đứa nhóc. Tuy nhiên, ngày mai vẫn là ngày đi học bình thường. Tôi thì không sao, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới Linaria.

Cô lặng lẽ gật đầu.

“Vậy thì, mai tớ sẽ đi tiễn cậu.”

“Ừ. Tớ sẽ chờ.”

Hai đứa tiếp tục im lặng. Suốt lúc ấy, lòng tôi cứ bồn chồn không yên. Giống như trước, Linaria là người đầu tiên lên tiếng:

“Tới lúc tớ phải đi rồi.”

“Ừ. Chúc cậu may mắn. Nếu là cậu, Linaria, tớ tin chắc cậu sẽ làm được thôi.”

“Cảm ơn cậu. Tớ sẽ cố hết sức.”

Tôi đi cùng cô tới cửa. Tôi tính mở cửa cho cô thì thấy cô tính làm điều tương tự. Khoảnh khắc hai tay gần chạm nhau, hai đứa lập tức thu tay.

“...Này, liệu có ai đó vẫn đang đợi cậu không?”

“Đợi tớ?”

Tôi không hiểu cô đang nói điều gì nên hỏi lại. Cô không đáp, chỉ quay lưng đi. Khuôn mặt cô toát lên biểu cảm phức tạp, trông như thể sắp khóc vậy.

“Không có gì đâu. Mai gặp lại nhé.”

Cô nở một nụ cười làm tôi ngỡ mình đã nhầm. 

Linaria bước ra khỏi cửa hàng rời đi. Tôi ở lại, đứng trước cửa dõi theo bóng lưng cùng mái tóc đuôi ngựa đỏ rực đung đưa theo nhịp chân của cô nàng khuất dần trong bóng tối. 

Ngày mai, cô sẽ rời thành phố này, và phải đến tháng sau mới quay lại. Tôi tự hỏi, nếu đậu rồi, khi nào cô sẽ đến trường mới?

Để hoàn thành ước mơ của mình, Linaria đang từng bước tiến lên phía trước. Liệu cái quán này còn có thể giúp cô ấy chuyện gì được nữa không?

Tôi đã quyết tâm biến nơi đây thành nơi trở về của Linaria. Nhưng tôi tin cô sẽ đạt được khát khao được gặp lại bố mẹ mình, và luôn hy vọng nó sẽ thành hiện thực.

Và vào thời điểm ấy, nhà của cô sẽ là bên cạnh gia đình. Lẽ dĩ nhiên thôi, so với quán của tôi thì vị trí kia quan trọng hơn nhiều. Đã thế thì tôi…

Bỗng những lời kì lạ vụt qua tâm trí. Ánh trăng bị mây che khuất, bỏ mặc thế giới bị sắc đen nuốt chửng. Những câu chữ ấy, tôi nghe rất rõ, nhưng lại không nhớ nó là của ai. Chỉ biết một điều rằng, chúng đã cắm rễ và trú ngụ sâu trong tim.

 …Rồi sớm muộn bọn họ sẽ rời bỏ cậu thôi.

Im đi, tôi lẩm bẩm.

…Cái quán nơi cậu phải chịu cảnh cô độc ấy đáng để cậu níu giữ ư?

Ai mà biết chứ.

Với canh cánh trong lòng, tôi trở vào.

Tôi cố xua những suy nghĩ ấy đi, vì nếu cứ giữ nó trong đầu, cơn phiền muộn sẽ kéo đến thêm mất.

Nếu không phải trong quán, tôi còn có thể đi đâu được nữa đây?

Đây là thế giới khác. Tại chốn dị giới này, tôi không có nơi nào thuộc về cả, vì nó vốn không tồn tại.

Ghi chú

[Lên trên]
King's Gambit (Gambit Vua) là một khai cuộc cờ vua tấn công của bên Trắng, bắt đầu bằng các nước đi 1. e4 e5 2. f4. Với nước đi f4, Trắng thí một quân tốt để giành ưu thế trong việc kiểm soát trung tâm, mở đường tấn công cho quân Xe, và tạo điều kiện phát triển các quân khác nhanh chóng, đặc biệt là nhằm vào ô f7 của Đen.
King's Gambit (Gambit Vua) là một khai cuộc cờ vua tấn công của bên Trắng, bắt đầu bằng các nước đi 1. e4 e5 2. f4. Với nước đi f4, Trắng thí một quân tốt để giành ưu thế trong việc kiểm soát trung tâm, mở đường tấn công cho quân Xe, và tạo điều kiện phát triển các quân khác nhanh chóng, đặc biệt là nhằm vào ô f7 của Đen.
[Lên trên]
The Fool’s Gambit. Those who know, know:D
The Fool’s Gambit. Those who know, know:D
[Lên trên]
ai biết cụ thể chỗ này giải thích cho tôi lí do main ns thế dc ko?
ai biết cụ thể chỗ này giải thích cho tôi lí do main ns thế dc ko?
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Ko hiểu sao cứ có cảm giác buồn buồn sao ấy🥲
Tks trans
Xem thêm
Sầu. Chuyên cái kiểu nửa đầu chap vẫn bình thường, nửa sau suy đến cùng cực
Xem thêm
Mấy đoạn này buồn quá
Xem thêm