1
“Hầy. tôi thua rồi.”
Người đàn ông trung niên cười, gãi cái tai thú của mình. Tai và bụng của ông đều tròn trịa, khuôn mặt nhô ra trông rất thân thiện. Da của ông cũng ngăm nên làm tôi liên tưởng tới con gấu mèo.
“Tôi đã tự tin lắm cơ.”
Ông thò tay vào túi áo tìm thứ gì đó.
“Đây. Tượng đen của Alekhin.”
Tôi thực sự chẳng bận tâm tới mấy món do vị nghệ nhân nổi tiếng Alekhin kia làm ra đâu. Tự dưng tôi có được một con Mã đen, sau đấy Aina yêu cầu tôi giữ nó, thế là tôi phải đấu với mấy người tìm kiếm các quân cờ. May mắn thay, tôi chưa thua trận nào, song thành ra tôi có cả đống quân khác từ đối thủ của mình.
Và dạo này số người đến thách thức ngày càng tăng.
“Bộ có tin đồn nơi này giữ quân cờ Alekhin à?”
Tôi hỏi, và ông gấu mèo cười.
“Cậu không biết à? Tin đồn một chủ tiệm trẻ tuổi đang thu thập các quân cờ của Alekhin hiện là sốt dẻo đấy. Tôi còn nghe bảo cậu rất giỏi nữa. Và nó không sai tí nào!”
Ông rời đi với tràng cười sảng khoái. Ừm thì vừa về vừa cười có gì sai, nhưng tôi mong ông yêu cầu món gì đó trong quán để thưởng thức trước đã.
Tôi hiểu rồi. Quán đã trở thành đề tài nóng hổi mà tôi không hề hay biết. Và không liên quan tới cà phê.
Tiếng thở dài thườn thượt phát ra từ miệng tôi. Mà, cũng không phải ngoài dự đoán. Ta đâu thể ngăn miệng lưỡi người khác, vả lại tôi đâu cần giấu làm gì. Có điều…
Tôi cầm con Tượng lên và kéo ngăn tủ ẩn sau quầy. Bên trong là một tấm vải bọc lấy các quân cờ đen trắng khác nhau. Tất cả đều là đồ của Alekhin, và số lượng mỗi lúc một tăng.
“Mình đâu có tính thu thập chúng đâu…Làm gì giờ ta?”
Nó còn không đủ một bộ nên tôi chẳng thể dùng được. Vốn từ đầu tôi còn có ý định giữ nữa là. Aina không muốn tôi giao cho bất cứ ai nên mới tuân theo, có khi đưa cho cô nàng là tốt nhất.
Tuy nhiên, phải thừa nhận, tôi có tận hưởng một chút. Đủ loại người đến cửa hàng thách đấu tôi, và tôi không ghét nó tí nào. Thấy hào hứng nữa là đằng khác. Đơn giản là vì tôi thích cờ vua.
Với các quân cờ của Alekhin làm xèng cược, trận chiến trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Tôi chưa từng được trải nghiệm cảm giác này bao giờ, và nó đã tô lên cuộc sống thường ngày của tôi thêm vài màu sắc mới.
“Công nhận cậu giỏi cờ vua thật đấy chủ quán.”
Một giọng nói phát ra từ một cái bàn. Ở đó, ông lão mặt dài đang tại vị.
“Ghen tị ghê. Còn tôi thì dở ẹc.” Ông già mặt tròn vừa lầm bầm vừa nhấp ly cà phê. “Với tầm này, cậu có bị quý tộc chọn cũng chẳng hề gì luôn.”
“Ý ông là sao?”
Người kia trả lời:
“Hồi xưa, thường dân nếu không chịu sự bạo chúa của quý tộc được nữa sẽ thách đấu với họ trong trận tay đôi bằng kiếm, thường là vì trả thù hoặc tình cảm. Nếu lí do hợp lệ, quý tộc buộc phải chấp nhận. Đồng nghĩa rằng, nếu quý tộc đi quá xa, người dân sẽ trừng trị họ bằng cách ấy.”
“Chẳng phải nó sẽ nguy hiểm đến tính mạng của họ sao?”
“Tất nhiên. Đấu tay đôi đồng nghĩa phải mang mạng sống lên bàn cân mới gọi là đấu tay đôi. Dù thường dân có giết quý tộc thì cũng không có hình phạt nào hết. Và thường thường dân thắng.”
“Vì họ mạnh hơn?”
Ông lão cầm một quân cờ lên để đi rồi mới nói tiếp:
“Về kĩ thuật, quý tộc có lợi thế hơn rất nhiều. Thường dân đúng là có sức mạnh, nhưng nó không phải trọng điểm.”
Tôi chờ ông kể nữa nhưng ông chỉ cười tít mắt.
“Thôi, bỏ qua chuyện đó sang bên đi. Hiện tại, phong tục đã thay đổi. Nếu quá nhiều người thách đấu quý tộc thì lại không ổn. Nhưng thay vì dùng kiếm, còn một cách khác để thường dân khiêu chiến quý tộc.”
“Là cờ vua à?”
Ông già mặt tròn cười lớn.
“Quý tộc không nghĩ thường dân có thể chơi cờ vua được nên cho rằng họ sẽ không bao giờ thua. Nếu không thì họ cũng không dám huênh hoang rằng cờ vua là trò chơi chỉ dành cho quý tộc.”
Suy cho cùng, cờ vua cũng chỉ là một bộ môn để giải trí. Thường dân đến lo cái bụng mình còn chưa xong thì huống gì có thời gian để tìm hiểu và nghiên cứu. Nói cờ vua chỉ dành cho quý tộc cũng không ngoa.
“Tuy nhiên, với khả năng của chủ tiệm, cậu có thể đánh bại quý tộc được luôn đấy.”
“Nếu đấu tay đôi thì nhớ thông báo nhé. Tôi sẽ mang rượu tới cổ vũ.”
Hai người họ cười với tôi, tôi cũng cười lại họ. Tay đôi à? Ừm, chắc là món ăn nào thôi. Bởi có chuyện gì là tôi đã chạy được tám kiếp rồi.
Tôi nghĩ tới các quân cờ của Alekhin, rồi lại nhớ tới lời nói của thanh niên nọ.
-con Mã trong tay cậu chỉ là sự lãng phí thôi.
Nói chứ tôi đồng ý hai tay hai chân với anh ta. Lúc ấy đưa cho anh ta có khi lại tốt hơn chăng?
Chơi cờ với đủ loại người thì vui, nhưng số quân cứ ngày một tăng thì chẳng vui nổi.
2
Gỗ cháy tí tách, Lửa thay đổi đủ thứ hình thù. Nếu ta nhìn những điệu múa ấy thật lâu, tâm trí ta có thể được thư giãn, cơ thể cũng được sưởi ấm.
Sự tuyệt vời của lò sưởi càng được chứng minh qua cái lạnh ngày một gắt.
Tôi thêm một khúc gỗ, đóng lưới lại rồi đứng dậy.
Các khách hàng trong quán đều nhàn nhã tận hưởng thời gian trôi. Chị gái elf vẫn lật cuốn sách dày cộp như mọi khi. Chị định cúi người xuống thì giật mình tỉnh dậy, tay dụi mắt.
Công nhận không khí ấm áp xung quanh quán dễ chịu đến muốn ngủ thật. Tất cả là nhờ lò sưởi. Lò sưởi muôn năm!
Tôi cố nén cơn ngáp và quay lại vị trí sau quầy quen thuộc.
Không ai yêu cầu gì thêm. Khách hàng chỉ lặng lẽ ngồi đó sau khi thưởng thức bữa trưa của mình. Không được rồi, tôi mà không làm gì là sẽ gục luôn mất. Tôi đang tính ra ngoài để cái lạnh nốc ao cơn buồn ngủ này thì gió rét tràn vào dùm luôn.
Người mở cửa là Aina. Cô cởi áo khoác, gấp nó lên tay rồi bước về phía này.
“Cậu không có móc áo à? Gần tới mùa đông rồi đó?”
“Móc áo hả? Tôi thực sự nên mua một cái à?”
“Bộ mùa đông năm ngoái không gây ảnh hưởng tới việc buôn bán của cậu ư?”
“Ờ thì có khách mấy đâu mà lo.”
“Ô, vậy tôi mang tin tốt tới nè. Mua đi, vì năm nay cậu sẽ cần đấy. Rất cần luôn.”
Nhìn nụ cười của cô, lòng tôi dấy lên nỗi bất an khó tả.
“Có chuyện gì hả Aina?”
“Tự dưng hỏi cái gì vậy?”
Aina nở nụ cười. Một nụ cười góc cạnh.
Ồ, có vẻ ổn thật. Cổ vẫn như mọi khi ha.
“Hôm nay học viện cho nghỉ à?”
“Không.” Aina lắc đầu. “Tôi cúp á.”
Aina là học sinh danh dự với tính cách rất nghiêm túc, do đó chuyện cô cúp học đồng nghĩa có gì đấy đã xảy ra.
Tôi xém tí nữa thốt ra suy nghĩ của mình theo phản xạ, kìm lại bằng cái chống hông.
“Cúp học là chuyện không nên đâu. Muốn ăn gì đó ngọt ngọt không?”
“Câu trước đá câu sau vậy ông tướng?”
Cô che miệng cười, mắt đã dịu lại.
“Cậu nói đúng. Tôi nên gọi gì đó nhỉ. Bản thân còn chưa ăn trưa nữa.”
“Tất nhiên. Cậu muốn ăn gì nào?”
“Vậy thì, cho tôi món nào khiến trái tim rung động đi.”
“Cái yêu cầu lạ đời ghê.”
“Bô bạn thường dân đây thấy khó quá hả ta?”
Cô trêu tôi, và tôi xắn tay áo để đáp lại. Dẫu sao tôi cũng ghét thua cuộc.
Tôi có nấu cơm cho bữa trưa nên sẵn dùng luôn. Giờ thì, tôi nên làm món nào để khiến trái tim rung động nhỉ?
Cơm với súp kem? Quá nhẹ nhàng. Tôi mở tủ lạnh và tìm được ứng cử viên sáng giá. Trứng. Cũng lâu rồi, không biết tôi còn làm nó mượt không nữa.
Tôi đem ra thêm mấy thứ khác như nấm tùng nhung hay một mảng bơ lớn.
“Này bạn thường dân, hồi nhỏ cậu có mơ ước mở một quán giống vầy không?”
Aina hỏi trong khi tôi đang cắt hành.
“Không hề. Tôi chưa bao giờ nghĩ nó sẽ thành ra thế này.”
“Và cậu vẫn học nấu ăn dù là con trai?”
Aina có vẻ cảm thấy khó hiểu. Dường như đàn ông ở thế giới này còn chẳng bao giờ chạm vào dao nếu không phải là muốn làm đầu bếp.
Tôi cũng tương tự.
“Cả cha mẹ tôi đều rất bận. Tôi không nhớ khi nào, nhưng tôi bắt đầu tự nấu ăn lúc thấy đói. Và ông tôi nấu cũng giỏi nữa nên ông dạy tôi như một cách để chơi cùng kiêm trông tôi.”
“Tức cậu làm vậy không phải vì cậu muốn?”
“Cậu nói thế cũng được.”
Đến thế giới này không phải là thứ tôi muốn. Và tôi vô tình biết nấu ăn nên mới mở quán, cũng không phải là thứ tôi muốn nốt. Hay đúng hơn, tôi không còn lựa chọn nào khác cả.
Tôi ngước lên trong khi cắt nhỏ nguyên liệu, bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Aina.
“Cậu có hối hận vì phải đi trên con đường mình không muốn không? Có bất mãn hay phiền muộn với cuộc sống hiện tại không?”
“Sao bỗng nhiên cậu lại hỏi vậy?”
Nhìn cô nghiêng người về trước để lắng nghe từng câu chữ thật rõ ràng, tôi buộc phải gạt câu hỏi đi bằng vẻ mặt bối rối. Cô cúi đầu, xấu hổ vì đã thô lỗ.
“Không, không có gì đâu. Tôi xin lỗi, tôi thất lễ quá. Cậu cứ quên điều tôi vừa nói đi.”
Dù cô nàng có bảo thì đời nào tôi bỏ nó ra khỏi đầu dễ dàng thế được. Từ biểu cảm của cô, rõ ràng đây là chuyện hệ trọng, lại càng khiến tôi nhớ sâu hơn nữa.
Tuy nhiên, muốn trả lời nghiêm túc câu hỏi ấy cũng khó, và tôi cũng không thể trả lời chính xác thứ cô cần nghe vì nó quá mang tính chủ quan. Do đó tôi không ngừng tay, lòng xem chủ đề này như không tồn tại để đáp.
“Hối hận. Bất mãn. Phiền muộn. Nói không có chắc chắn là nói dối.”
Tôi bật lửa, cho dầu vào chảo xào hành.
“Dù có khóc lóc cũng chẳng thay đổi được thực tại, cho nên tôi buộc phải học cách chấp nhận thôi.”
Tôi biết lời tôi quá đỗi sáo rỗng, nhưng đó là cách tôi sống rồi. Tôi không nói gì hơn nữa, đồng thời cũng không biết cách giải bày cảm xúc của mình.
“Cậu sẽ làm gì nếu chọn sai đường?”
“Tôi sẽ làm gì á?”
Tôi cho vào nấm tùng nhung được cắt nhỏ, cơm và bơ. Tôi vừa ngân nga một điệu vui tươi vừa đảo đều. Tôi không có ý xem chuyện này là trò đùa đâu, chỉ là phải làm vậy tôi mới nghĩ thông được. Với cả cũng có những thứ tôi không thể nói ra.
“Hơi khó tưởng tượng ha. Thú thực tôi không mấy để tâm lắm, tại nó chẳng dẫn tới đâu cả.”
Nếu mình không ở đây, liệu cuộc đời sẽ ra sao?
Không biết bao nhiêu là lần tôi đặt câu hỏi này trong đầu.
Thay vì tiếc nuối, tôi lại thấy tức giận hơn.
Ta chọn sai nên ta mới hối tiếc, còn tôi thậm chí không có quyền được chọn cơ. Tôi đến thế giới này quá đột ngột. Không có ai để than thân trách phận, khóc lóc cũng không giúp mọi thứ khá hơn. Tôi chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng cơn phẫn nộ mỗi lúc cuộn trào.
Sau khi ở đây một thời gian, tôi đã gặp đủ loại người, giúp đỡ lẫn nhau, từ ấy mới che giấu được ngọn lửa đó. Không nghĩ tới thì tim sẽ không dao động. Dần dà, nó sẽ nguôi ngoai đi, và khi cơn giận chỉ còn là mảnh tàn dư phai nhạt cũng là lúc tôi sẽ đối mặt với câu hỏi:
Nếu, tôi chưa từng đặt chân lên thế giới này thì sao?
Cuộc đời tôi của tương lai có lẽ vẫn sẽ nhàm chán và an nhiên như thế, và vào thời điểm bản thân đã thỏa mãn với sự yên bình thường nhật kia mà không quá khao khát trở về nữa, hẳn tôi sẽ lên đường tìm câu trả lời.
Song, tôi của hiện tại buộc phải né ánh mắt khỏi cái tương lai đấy. Tôi dùng hết sức bình sinh để chăm chú vào cái chảo.
“...”
Aina im lặng. Cô rất thông minh, chắc đã đoán ra được điều gì từ thái độ của tôi rồi.
“Cậu phiền lòng điều gì thế?”
Cô nàng tiếp tục trầm ngâm. Quán còn lại mỗi âm thanh của tiếng đồ ăn đang nấu trên chảo. Sau một lúc, tôi định bày ra dĩa thì cô mới mở lời:
“Có vẻ tôi sắp kết hôn.”
May quá! Cái chảo không rơi xuống! Do cả cơ thể tôi đông cứng luôn rồi. Tâm trí tôi chạy lại từng chữ Aina vừa nói.
“Cậu vừa nói…kết hôn á?”
Tôi hoang mang tột độ, còn đương sự lại rất bình tĩnh.
“Bỏ cái chảo xuống đi rồi tôi nói tiếp cho.”
À ờ ha. Cổ nói đúng. Ủa mà khoan, tay trái tôi dùng thế nào ấy nhể?
Phải mất một lúc não tôi mới cài lại xong chương trình “Tay trái.exe” để đặt chảo về vị trí.
“Chuyện kết hôn là thế nào?! Đối tượng là ai?! Sao cậu không nói với tôi?!”
“Ông tướng bình tĩnh lại giùm con với ạ.”
Cô nhìn tôi bằng ánh mắt kinh tởm, nhưng trách sao giờ, tôi đâu thể bình tĩnh nổi.
“Cuộc hôn nhân vẫn đang trong giai đoạn xem xét chứ chưa xác nhận chính thức. Đối phương là ai tôi còn chưa gặp thì sao giới thiệu với cậu được. Mà dù có thì cũng chỉ gây rắc rối cho cậu thôi, không phải sao bạn thường dân?”
“Không không không không không!!! Cậu phải giới thiệu cho tôi biết! Lỡ hắn là tên kì cục nào đấy thì sao?!”
“Rồi từ bao giờ cậu lên chức bố tôi luôn vậy?”
Cô cười. Cười cái gì trời?! Đây có phải lúc để cười đâu?!
“Cậu sắp kết hôn với người còn chưa từng gặp mặt đấy!”
“Thì sao? Hôn nhân giữa quý tộc là để tạo ra cầu nối giữa các gia tộc với nhau. Tình cảm yêu đương chỉ là thứ yếu.”
Cô nói như thể đây là chuyện hiển nhiên, song tôi không tài nào hiểu nổi.
“Nhưng hôn nhân là…”
Quan niệm của tôi là những cặp đôi nào thực sự yêu nhau mới tiến hành kết hôn. Trên phim ảnh có bao la câu chuyện về những cuộc hôn nhân không tình yêu, tuy nhiên chứng kiến nó xảy ra với người tôi quen lại…
“Aina, cậu ổn với điều đó ư?”
Cô nở nụ cười giả tạo.
“Không thành vấn đề, dù sao cũng do ông tôi sắp xếp.”
“Cậu không thể từ chối hả?”
“Ông đúng là đã nghỉ hưu và trao chức trưởng tộc cho cha tôi, nhưng ông vẫn rất có tiếng nói. Thậm chí cả cha cũng không chống lại được.”
Tôi bàng hoàng trước những gi Aina chia sẻ. Khi kịp hoàn hồn, tôi đã đập trứng rồi đánh đều với sữa. Dù não có làm việc riêng thì cơ thể vẫn không quên nhiệm vụ.
“Tôi hiểu rồi. Aina kết hôn vào độ tuổi này là bình thường à?”
“Với quý tộc lại càng đúng. Có nhiều người đã đính hôn với nhau từ khi sinh ra luôn kìa.”
“Hmmm.”
Một xúc cảm phức tạp đè nặng tâm trí lẫn hơi thở của tôi.
Tôi chẳng thể đối diện với vấn đề nan giải trước mắt được, đành tập trung vào món ăn đang nấu để trốn tránh.
Tôi lại bật lửa. Bơ chảy. Tôi rải thêm ít muối lên rồi đổ trứng vào. Tiếng xì xèo vui tai phát ra. Một lúc sau, tôi dùng đũa khuấy đều. Trứng bắt đầu đông lại. Lúc này, tay trái tôi nắm tay cầm lắc chảo, tay phải thì đảo bằng đũa.
Giữa mỗi lần phải có khoảng nghỉ. Tôi không thể đảo quá nhanh hay quá chậm được. Tôi dùng ba quả trứng thành ra đầy cả chảo luôn, và phần còn là chất lỏng di chuyển như xoáy nước. Cứ thế, trứng đông từ từ.
Cảm thấy đã chín vừa phải, tôi tắt bếp, nghiêng chảo. Khi trứng đã ở mép rìa, tôi vỗ nhẹ đáy chảo.
Don don don.
Có hơi khó kiểm soát lực, tại tôi phải vừa gõ vừa chú ý tay trái đang cầm chảo. Rồi, tôi thả lỏng cổ tay, nhẹ nhàng vẩy theo nhịp. Trứng tự di chuyển và cuộn lại, lộ ra bề mặt nhẵn bóng. Tôi cẩn thận để nó lên món cơm xào với bơ để không làm vỡ kết cấu. Nước bơ trên chảo cũng đồng thời chảy xuống phủ khắp mép.
Món ăn hoàn tất.
Tôi đem phục vụ cho Aina cùng một cái muỗng.
“...Hình dạng kì lạ ghê. Nhưng trông ngon thật.”
Lời nhận xét của cô thể hiện sự do dự, xét tới vẻ ngoài của nó thì cũng đúng. Món cơm trộn bơ với một số loại rau củ cô chưa từng ăn bao giờ cùng phần trứng mịn màng đặt ở phía trên. Cô e ngại điều mới mẻ âu cũng là lẽ tự nhiên.
Tôi lặng lẽ cầm dao rạch một đường, tách miếng trứng ra làm đôi. Hai nửa xòe ra hai bên như một con bướm vừa ra khỏi kén đã muốn sải cánh bay tung tăng phủ kín cơm.
“...Ồ…”
“Đây là món Cơm Trứng Cuộn Bồ Công Anh cùng súp kem. Thế nào? Có làm tim cậu rung động không nè?”
Tôi giới thiệu với Aina, còn cô đang mải chăm chú quan sát món ăn giật mình thẳng lưng, làm điệu bộ của một nhà phê bình.
“Ừm. Vẻ ngoài cũng không tệ đâu.”
Nhìn cách cô phản ứng rất chi là Aina làm tôi không khỏi bật cười.
“Cười cái gì đó. Thô lỗ quá nha.”
“Xin lỗi, xin lỗi.”
“Thiệt cả tình, cái bạn thường dân này…À mà, ý cậu nói bồ công anh là sao?”
“...Ai biết. Chính tôi đang tự hỏi đây nè.”
“...”
“Hà cớ gì lại trách tôi. Tôi đâu phải toàn trí đâu mà tinh thông vạn vật.”
Tôi nhún vai, còn Aina chỉ lắc đầu cầm muỗng. “Tôi ăn đây.” Cô thì thầm, xắn miếng trứng chín vừa tới toát ra vẻ mị lực khó tả. Cô quan sát như thể ngắm nhìn thứ gì đấy tuyệt mĩ trong các buổi triển lãm rồi mới đưa vào miệng. Má cô phồng lên như sóc.
“Mmmmmm!!!”
Cô nàng đột nhiên phát ra thứ âm thanh kì lạ. Cổ nhai chầm chậm, nuốt nhẹ xuống rồi ngất ngây tại chỗ luôn. Mãi mấy giây trôi qua, cô mới nhìn tôi, lên tiếng:
“Thứ này thật là…mịn màng quá đi!”
“Có cần phải nói năng trịnh trọng vậy không trời?”
“Trứng đáng lí phải dẻo chứ…sao nó lại…mịn màng quá vậy…”
“Rồi câu sau khác gì câu trước?”
Aina gật đầu nom hài lòng, múc thêm một muỗng đầy nữa. Cô ngẩng cao đầu, mắt nhắm tít lại trong niềm sung sướng. Má cô chuyển động nhẹ nhàng, cho thấy dù ở hoàn cảnh nào cô vẫn toát lên vẻ thanh tao của một tiểu thư danh giá.
[note78923]
Tôi mừng vì món ăn tôi nấu có thể đem lại hạnh phúc cho cô tới nhường ấy. Tôi dọn dẹp bếp với tâm trạng vui vẻ trong lòng.
Sau khi rửa xong, tôi nghe tiếng đặt muỗng xuống. Chiếc dĩa đã sạch nhẵn, còn Aina lau miệng bằng tấm khăn màu trắng. Rõ ràng quán tôi không có thứ như thế, chẳng lẽ các quý cô luôn mang nó trên người à?
“Món ăn ngon lắm. Cho tôi gửi lời khen ngợi tới vị đầu bếp đã nấu nó.”
“Tình cờ ghê chưa, vị đầu bếp ấy đang đứng trước mặt quý khách nè.”
“Wow, tình cờ ghê đó. Và cũng trùng hợp không kém đâu nha, tự dưng tôi muốn uống cà phê quá. Vị đầu bếp đã nấu món này ơi, pha cho tôi một ly nha?”
“...Vâng, có ngay đây ạ.”
Sau khi lau khô tay bằng khăn, tôi bắt đầu pha cà phê. Tôi đun nóng cốc, trong lúc chờ nước sôi thì tôi dọn dĩa Aina vừa ăn xong.
“Bạn thường dân à, con Mã đó còn ở đây chứ?”
“Ừ, và thêm rất nhiều đồng bạn khác nữa. Thú thực thì tôi thấy rắc rối lắm đấy.”
Tôi đùa nhưng Aina không cười. Cô lặng lẽ nói:
“Khi trước tôi đã tỏ ra bướng bỉnh nên mới bảo cậu giữ, nhưng giờ thì ổn rồi. Cậu muốn làm gì chúng thì tùy. Đem cho hay bán đều được.”
“Hả, chẳng phải chúng ta giao kèo rồi sao? Đây là thù lao cho việc cậu dạy tôi viết với đọc mà?”
“Ừm, hiện tại cậu muốn thế nào cũng được. Vì dẫu sao tôi chẳng thể dạy cậu tới cùng.”
Aina nhìn tôi với một nụ cười.
“Mấy ngày trước, ông tôi có nhắc tới chuyện hôn nhân. Do đó, tôi sắp phải rút khỏi học viện để đi kết hôn rồi. Một khi ông đã quyết thì cha cũng chẳng thể nào phản đối.”
“Từ từ nha. Gấp rút tới mức đấy á?”
So với tôi đang hốt hoảng, Aina lại thư thả vô cùng.
“Ừ. Nói chứ cha tôi vốn dự định cho tôi kết hôn sau khi tốt nghiệp, nên cái này xem như đôn lịch lên một tí ấy mà.”
Cô nói về bản thân, nhưng giọng điệu lại như đang kể về vấn đề của ai khác.
“Cái gì chứ? Aina, cậu ổn với điều đó ư?”
Cô nhìn tôi. Sau đôi mắt điềm tĩnh kia, tôi tự hỏi cảm xúc cô phức tạp đến nhường nào. Tuy nhiên, tôi chắc chắn rằng, cô rất không vui.
Song, những thứ tiêu cực, cô đều giấu nhẹm bằng nụ cười không vết xước của mình. Một Aina nghiêm nghị và hoàn hảo không phải là Aina mà tôi quen, người trước mặt tôi chính là tiểu thư danh giá của một đại gia tộc.
“Tôi phải tuân theo phán quyết của họ, chỉ vậy thôi.”
Nghe những lời đã buông xuôi kia, tôi chẳng nói thêm được nữa.
Vậy ra quý tộc là như thế này à. Họ phải kìm hãm mọi cảm xúc cá nhân để bước trên con đường đã bị ai khác vạch ra từ trước.
“Được rồi, tạm gác chuyện đó sang một bên đi. Bắt đầu học nào. Hồi âm cho Danh ca trễ là bất lịch sự lắm ấy.”
Aina lại về dáng vẻ vui tươi như thường ngày. Tôi biết cô mới là người đang chịu đau khổ, cớ sao cô lại lo ngược cho tôi?
“Trời ạ, đừng làm vẻ mặt ấy chứ. Trông cậu chẳng khác gì một đứa con nít cả.”
Aina vuốt ve mặt tôi. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm dịu dàng từ tay cô. Tôi im lặng, để tiếng nước sôi kêu cạnh bên tai.
3
Đêm trong thành phố càng ngày càng lạnh, và hôm nay chính là ví dụ điển hình. Không khí nặng nề và giá rét, tạo cảm giác như hàng ngàn cây kim đâm vào mũi và tai để tê buốt của tôi.
Quán tôi tọa lạc tại con hẻm dẫn ra đường chính hướng thẳng tới mê cung, và còn gần lối vào nữa. Do đó, phần lớn người đi bộ trên đoạn này là mạo hiểm giả, và hầu hết khách quen của tôi nằm trong số đấy. Ở phía cuối đường mọc lên những tiệm rèn giáp với vũ khí cùng những quán rượu. Nhưng vì quán tôi nằm gần trung tâm thành phố hơn nên nhìn chung người qua lại vẫn là người dân bình thường.
Đèn đóm của các cửa hàng xung quanh đã tắt. Xa xa chỉ còn lại ánh đèn vàng đi kèm với tiếng cười hô hố của những người đang nhậu nhẹt.
Tôi đã ngồi ở trước quán bao lâu rồi ta? Tôi đã dọn quán xong, cơ mà lại không có hứng ăn nên bỏ bữa luôn.
Tôi ngồi bệt trên nền đất nên hông bắt đầu đau. Lưng dựa tường, tay ôm đùi. Lạnh lắm chứ, nhưng tôi vẫn ngồi đấy.
Cơn lạnh đâm thấu cơ thể. Một làn hơi trước thoát ra từ miệng, những ánh sao lấp lánh rực rỡ trên bầu trời đêm.
Những lời của Aina cứ vang vọng trong tâm trí tôi mãi.
Tôi ngỡ làm lạnh cái đầu sẽ thay đổi cảm xúc của mình, hóa ra vô ích. Cuối cùng, tôi chỉ cảm nhận cái rét đang ăn mòn da thịt. Dẫu vậy, tôi vẫn không đứng lên, để thời tiết này giữ tôi luôn tỉnh táo. Có lẽ đi ngủ sẽ khiến tôi thấy dễ chịu hơn, nhưng lại không muốn giữ cái cảm xúc nặng nề này trong lòng. Tôi phải sắp xếp lại tâm trí mình đã.
Cô ấy sắp kết hôn, à.
Rốt cuộc, kết hôn là gì cơ chứ? Rồi quý tộc là gì?
Cô ấy không thích, nhưng vẫn buộc phải kết hôn ư?
Còn nữa, tại sao Aina lại chấp nhận nó?
Mạch suy nghĩ của tôi bị tràng cười của đám say xỉn cắt đứt. Tôi bỗng thấy phát điên. Aina sắp kết hôn đấy, có khi phải rời khỏi thành phố chất chứa bao nhiêu kỉ niệm này, vậy mà bọn họ còn dám cười?!
Tôi biết bản thân đang trút giận vô cớ, nhưng không tài nào kìm lại được cảm xúc đang dâng trào.
Aina đã chấp nhận nên tôi cũng không có quyền lên tiếng gì thêm. Kết hôn với người mình không yêu không có nghĩa cô sẽ gặp chuyện bất hạnh. Có lẽ vào khoảnh khắc cô bước lên giai đoạn tiếp theo của cuộc đời ấy, tôi nên chúc phúc cho cô.
Tôi thẫn thờ nhìn bầu trời đêm, cố gắng lí giải những khúc mắc trong lòng mình, đáng tiếc tim tôi khó lòng nào chấp nhận.
Nếu tôi làm gì đấy khác đi, chẳng hạn tạo tình huống nó tình cờ hơn để hỏi, liệu mọi chuyện cũng sẽ khác chứ?
Dẫu sao tôi có phải gánh chịu cái gì đâu, cứ thẳng thắn nói tất cả những gì mình nghĩ dù có vô trách nhiệm tới mức nào đi chăng nữa, hẳn lòng tôi đã không nặng trĩu thế này.
Phải chăng tôi biết bản thân bất lực nên mới đâm ra lo lắng không thôi? Tôi không có quyền xen vào chuyện của Aina, đồng thời cũng không có trách nhiệm nào cả.
Tôi chỉ có thể đứng sau quầy trông ngóng cô ngồi phía bên kia. Gần lắm nhưng không thể vươn tay tới được. Vì suy cho cùng, đối với Aina, tôi chỉ là một người bạn. Đơn giản thế thôi.
Tôi hít một hơi thật sâu. Không khí lạnh buốt tràn vào phổi. Tôi thở dài não nề, thổi ra làn khói trắng xóa.
“Không còn cách nào khác.”-Được vậy thì tốt biết mấy.
Khi ý thức đang đắm chìm trong cơn cái lạnh và màn đêm, một bóng hình từ từ lại gần tôi. Ánh trăng trên cao rọi xuống, hiện rõ khuôn mặt hầu gái riêng của Aina, Toto. Hôm nay cô không mặc đồ hầu gái mà là thường phục như mọi người.
“Muộn thế này cậu còn làm gì ở ngoài vậy ạ?”
Cô nghiêng đầu hỏi. Tôi không thể không mỉm cười, vì trông cô vẫn vậy.
“...Đó là lời của tôi mới đúng. Có chuyện gì à? Đây là lần đầu tiên cô tới tìm tôi khuya như này đấy.”
Để giúp tôi hồi du khách lũ lượt kéo về thành phố, Aina với Toto đã ở qua đêm tại tầng hai của quán. Tuy nhiên, tôi với nàng hầu gái lại không quá thân thiết vì cô luôn ở cạnh Aina, không bao giờ ở một mình.
“Tiểu thư bảo người kể cho ngài Yuu chuyện hôn nhân rồi ạ.”
“Ừ, tôi có nghe.”
“Người rất bướng bỉnh nên hẳn đã không giải thích rõ cho ngài đầu đuôi ngọn ngành. Tôi lẻn ra ngoài dinh thự là để bổ sung phần ấy.”
Cổ vừa nổ một quả bom với giọng điệu thản nhiên kìa.
“Lẻn ra á? Ổn không thế?”
“Ổn hay không không quan trọng. Tôi chỉ thực hiện những gì cần làm, vậy thôi ạ.”
Biểu cảm cô vô cùng kiên định và thẳng thắn.
“Cô muốn nói gì đây?”
“Đầu tiên, về chuyện kết hôn, tôi không nghĩ ai có thể cản được nó đâu ạ. Một khi Lão Chủ đã quyết thì rất khó chống lại.”
“Ông Aina tự mình đưa ra quyết định đấy à?”
Tới đây, Toto trông rất bối rối.
“Bình thường Lão Chủ rất cưng chiều tiểu thư. Ngài ấy chưa bao giờ quyết định điều gì mà lại không để tâm tới ý kiến của người cả. Ngay cả việc tiểu thư học ở học viện Aureola cùng là nhờ ngài kiên quyết đề xuất.”
“Thế lần này là khác thường?”
Cô lắc đầu.
“Tôi không chắc. Song, Lão Chủ biết rõ tiểu thư sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp Học viện. Mọi người trong gia tộc đều thấy lạ khi ngài lại can thiệp vào ý định của gia chủ đương nhiệm.”
Cô cắn môi, dường như vừa tiết lộ thứ không nên tiết lộ.
“Ý tôi muốn nói với ngài Yuu là-Không, tôi có điều muốn cầu xin ngài.”
Cô quỳ xuống. Ánh trăng soi rọi đôi mắt ngập tràn lo âu của cô.
“Ngài có thể câu giờ cho tiểu thư không ạ?”
“Câu giờ hở…Từ những gì tôi nghe được, chẳng có cách nào để tôi xen vào cả.”
“Bộ cờ của Alekhin.”
Nghe thắc mắc của tôi, Toto lập tức vào thẳng trọng tâm.
“Tôi không biết chi tiết cụ thể, nhưng Lão Chủ đang thu thập bộ cờ đấy. Tôi nghe rằng ngài sẽ không làm gì hết cho tới khi có đủ toàn bộ trong tay. Việc đó cũng áp dụng với cuộc hôn nhân, do đó đến hiện tại chúng tôi vẫn không biết đối tượng là ai.”
“Có vẻ vị Lão Chủ đây thích chơi cờ vua quá ha.”
Tôi bông đùa, nhưng cô chỉ thản nhiên tiếp lời mà không có lấy một nụ cười.
“Lão Chủ chơi cờ rất xuất sắc. Trước khi nghỉ hưu, ngài còn là giáo viên dạy cờ cho Hoàng tộc.”
“Cái này…cũng ra gì và này nọ đó.”
Thú thực thì tôi cũng không rõ phải giỏi tới mức nào mới có thể dạy cờ cho Hoàng gia. Cùng lắm tôi chỉ biết ông thích cờ vua nhiều hơn bình thường thôi.
“Một vị máu mặt đỉnh cao đang thu thập một bộ cờ vua, còn tôi lại có mấy quân trong tay. Ôi trùng hợp ghê ha. Ughhh, tôi nổi hết cả da gà rồi này.”
“Nổi da gà vì ngài đang khao khát một trận đấu với kẻ mạnh ư? Quả là đáng tin cậy.”
“Sợ thì có đó mẹ trẻ.”
“Lão Chủ như trở thành người khác mỗi khi dính tới cờ vua. Có người cho rằng lúc này ngài còn mạnh hơn cả loài rồng, nhưng xin đừng lo quá ạ.”
“Là “đừng lo” dữ lắm rồi á.”
Tôi gãi đầu. Chết thật, lạc đề.
“Hầy. Thật tình. Miễn là tôi còn giữ mấy quân cờ trong tay, cuộc hôn nhân của Aina sẽ bị hoãn vô thời hạn phải không?”
Toto gật đầu xác nhận.
“Vậy tôi chỉ cần sở hữu chúng là có thể ngăn Aina kết hôn?”
“Bất khả thi ạ.”
Cô đinh ninh.
“Lão Chủ là người giữ lời. Ngài ấy nói thu thập bộ cờ là sẽ thu thập được, dù có phải đích thân ra mặt đi chăng nữa.”
“Thế tôi thắng ông ấy thôi là được chứ gì?”
Tôi bất chợt hỏi, ấy vậy Toto vẫn mặt không biến sắc.
“Tôi không biết nhiều về cờ vua, nhưng ngài ấy được tôn “Thánh Long Kiện Tướng” vì khả năng chơi cờ còn kinh khủng hơn cả rồng của mình.”
Tôi xoa thái dương.
“Nghe…khoai thế.”
“Tuy nhiên, ngài ấy sẽ không tự mình thực hiện vội mà sẽ nhờ ai khác làm thay.”
“Tức tôi sẽ bảo vệ các quân cờ khỏi tay người ấy? Thôi thì ít ra còn dễ hơn vị Lão Chủ kia.”
“Tôi thành thật xin lỗi.” Cô cúi đầu. “Tiểu thư vẫn chưa chuẩn bị tâm lí. Người đang rất phiền muộn.”
“Phiền muộn vì hôn nhân?”
Không, cô đáp, cắn môi và tiếp tục với giọng điệu hối hận:
“Tiểu thư đã chuẩn bị kĩ cho chuyện kết hôn rồi, và xem nó là nghĩa vụ của một tiểu thư quý tộc. Song, người không thể từ bỏ ước mơ nhỏ nhoi của mình được.”
“Ước mơ?”
“Sau khi gặp ngài Yuu và ngài Linaria, tiểu thư bắt đầu thay đổi. Người nhận ra bản thân không tồn tại chỉ vì gia tộc, và người có quyền chọn một mục tiêu cho đời mình. Hẳn khi thấy bóng dáng ngài Linaria theo đuổi giấc mơ, người đã cảm thấy điều gì đấy.”
Một Toto lạnh lùng lại nói những lời ấm áp như vậy thật là hiếm thấy.
“Tiểu thư ngày nào cũng ngồi bên bàn tới tối muộn để viết thứ gì đó. Người viết, như thể bản thân sắp không còn viết được nữa. Đối với tiểu thư, nó là điều hết sức quan trọng. Bởi vì sau khi kết hôn, người sẽ mất đi tự do vốn có, nên trước thời khắc ấy, người phải hoàn thành.”
Toto lại đứng thẳng lưng…
“Làm ơn, ngài Yuu, ngài có thể câu giờ cho tiểu thư được không ạ? Một ngày, không, thậm chí một giây thôi cũng là cả kho báu rồi. Tôi sẵn sàng thực hiện bất cứ yêu cầu gì của ngài, nếu cần thiết, tôi sẵn sàng dâng hiến bản thân cũng được. Vậy nên, vì tiểu thư, xin ngài…”
...để rồi quỳ xuống đập đầu xuống đất.
“N-này! Ngẩng đầu lên đi!”
Tôi không tài nào bình tĩnh nổi khi một cô gái lớn tuổi hơn mình lại đối xử với tôi kiểu này. Tôi vội vàng nắm vai đỡ cô ấy dậy.
Mắt tôi chạm phải mắt cô, một đôi mắt khẩn khiết đến tột cùng.
“...Làm ơn.”
Sao tôi có thể từ chối nếu cô nhìn tôi như thế chứ.
“Rồi rồi, tôi hiểu rồi. Tôi không chắc mình mình làm được gì không nhưng vẫn sẽ cố hết sức.”
Câu trả lời của tôi nghe thiếu tin cậy, tôi biết, nhưng đó là điều tốt nhất tôi có thể làm rồi.
Toto lại cúi đầu lần nữa. Cô cảm ơn tôi, song tôi không thể ung dung nhận nó được.
Thoạt đầu, Aina bảo tôi không được đưa cho ai, hẳn là vì lúc ấy cô chưa bỏ cuộc. Tuy nhiên, sau đó, cô lại bảo tôi muốn làm gì thì tùy.
Nó đồng nghĩa, khi trước, cô cũng như Toto, không để các quân cờ rơi vào tay ông mình, cô sẽ có thêm thời gian. Ấy thế mà hôm nay, cô rút lại yêu cầu của mình.
Vậy, chẳng lẽ, Aina đã từ bỏ ước mơ của mình ư?


5 Bình luận
Tks trans