3
“Này bạn thường dân ơi, cậu từng đi học hay có gia sư tại gia phải không?”
Aina nói, gõ gõ ngón tay lên mặt giấy. Cô đến đây sau khi tan học và bắt tay vào dạy tôi ngay lập tức. Dù gì quán đâu có mống khách nào đâu nên cũng vừa đẹp.
“Sao cậu nghĩ vậy?”
Tôi hỏi để lảng tránh. Aina đáp:
“Cậu học quá nhanh. Những người chưa từng đi học bài bản sẽ không thể tiếp thu những từ ngữ mà họ không biết liền được, còn cậu thì ngược lại, chứng tỏ đã có kinh nghiệm rồi.”
Uầy, sắc bén gớm. Đúng là ở trường tôi được học những thứ như Anh hay Toán, những môn luôn có sự mới mẻ và lạ lẫm đón chờ phía trước nên đã quen khi đối mặt với kiến thức chưa biết. Tính cả tiểu học, tôi có mười năm tiếp nhận giáo dục. Đây là điều xa xỉ ở thế giới này vì chỉ có những người khá giả mới có tiền với thời gian đi học thôi.
“Ừm thì, có một chút.”
Tôi ngẫm một lúc, nhận thấy không thể giả nai nên đành gật đầu.
“Một chút á?” Mắt Aina nheo lại, cái nhìn của cô nàng xuyên qua cặp kính đâm thẳng vào tôi. “Thế nhiều của cậu là tới chừng nào…Thôi kệ đi, xem như là vượt tiến độ tôi dự tính.”
Nói xong, cô đưa tờ giấy của mình sang tôi. Trên đó cô ghi mấy thứ giống như bảng chữ cái. Tiện đây đề cập, ngôn ngữ của thế giới này hơi giống tiếng Anh với đường nét giống tiếng Latin và có thể kết hợp từng chữ để tạo thành các từ khác nhau.
Và lạ một điều, từ khi tới thế giới này tôi toàn dùng tiếng Nhật mà mọi người vẫn hiểu. Vậy tại sao tôi lại không thể đọc hay viết?
Trong khi tôi đang giải thích cho độc giả thì Aina lấy ra thêm tờ giấy mới viết thêm vài từ. Xong, cô vẽ một bức tranh đơn giản gồm một con rồng, một người đeo vương miện, một nàng công chúa,...
“Đẹp phết chứ nhỉ.”
“Do tôi thường hay vẽ mà.”
Sau khi hoàn thành, cô nàng đưa cho tôi.
“Ra là thế. Ừm, như vầy sẽ giúp tôi dễ hiểu hơn.”
“Còn nữa…” Đoạn, cô lục lọi trong túi. “Tôi cho cậu mượn cái này.”
Thứ Aina đem ra là một cuốn sách tranh.
“Tôi đọc nó khi còn nhỏ. Rất phù hợp với người học vỡ lòng như cậu.”
“Ra đây là “bà mối” của Aina với những câu chuyện phiêu lưu nhỉ.”
Nghe vậy, má cô nàng đỏ bừng.
“...Đúng quá không cãi được…E hèm, trước tiên cứ ghi nhớ từ trong đó đi.”
“Ghi nhớ á?”
Tôi mở cuốn sách ra, bên trong là những đường vẽ siêu thực không phù hợp với trẻ em tẹo nào cùng một đống từ lướt sơ qua là thấy khó nhằn rồi.
“Nói về phương pháp học, ghi nhớ là cách nhanh nhất. Sau này cậu hiểu sau vẫn chưa muộn.”
“Huhhh…Cậu nói hệt như lời của một học sinh danh dự phát biểu ấy.”
“Hệt cái gì? Đằng này là học sinh danh dự hàng thật giá thật đó nha.”
Aina nở nụ cười tinh nghịch.
“Phải rồi nhỉ. Cậu xếp thứ nhì cả năm học mà.”
“Hùng hồn khoe khoang mình đứng số hai nó cứ kì kì sao ấy.”
Cô cười khổ, nhưng tôi biết rõ cô cũng thấy tự hào với thành tích kia. Ngay từ đầu, cái hạng hai đã phải nỗ lực dữ lắm mới đạt được chứ đâu phải muốn có là có đâu.
“Tên ngu muội này được Á Khoa của năm dạy dỗ, quả là vinh dự trời ban.”
Tôi đùa, cô nàng hùa theo:
“Gia sư tại gia tốn nhiều tiền lắm đấy, cậu biết không? Đó là chưa nói tới vô số người tuyển dụng tôi luôn.”
“Tuyển cậu làm gia sư hả?”
“Quý tộc hay thương nhân thuê học sinh của học viện về dạy dỗ con cái họ là chuyện thường tình. Một nghề tay trái có mức lương khá tốt đối với một học viên đấy. Nói chứ hầu như học sinh đều toàn là quý tộc cả nên chẳng mấy ai nhận.”
“Tôi hiểu rồi.” Tôi lặng lẽ gật đầu, nhìn thẳng vào Aina. “Thực ra tôi không thể trả cho cậu được nhiều. Cậu muốn thay bằng thù lao gì đó không?”
Cô nhìn tôi một lúc rồi cười phá lên.
“Có gì buồn cười à?”
“Không không. Chỉ là bạn thường dân đây nói năng nghiêm túc quá thôi. Ờ đúng ha, được trả công nghe có vẻ hay, mình chưa nghĩ tới luôn.”
Aina ngừng cười, đưa tay lên cằm, mắt hướng lên góc phải. Đây là thói quen của cô khi nghĩ ngợi.
“Yêu cầu gì giờ ta? Ăn miễn phí ở quán? Không, nhàm chán quá.”
“Còn tôi thì biết ơn lắm ấy.”
Dù cô nàng có đưa ra mong muốn vô lí thì tôi chẳng thể từ chối được.
“Thôi, tạm gác nó sang một bên đi. Vừa hay tôi được trao cơ hội được phép bắt bạn thường dân đây làm bất cứ thứ gì, phải suy xét nghiêm túc chứ.”
“...Tôi nhắc cậu, có những thứ tôi không đời nào làm được đâu!”
Tôi lên tiếng, đáng tiếc cô nàng có vẻ không nghe. Cô mải khoanh tay trầm ngâm khiến tôi thấy hơi sợ. Mong mệnh lệnh của cổ nó bình thường chút.
Trong lúc đợi, tôi xem tờ giấy Aina đưa. Đầu tiên tôi cần ghi nhớ mặt chữ trước, tiếp đến là phân biệt chúng. Xong, tôi sẽ học thuộc các từ, cuối cùng tới các câu, các đoạn trong cuốn sách tranh. Trước mắt kế hoạch là vậy đã.
Con đường phía trước vẫn còn dài. Liệu tôi sẽ kịp thời viết thư cho đáp lại Tize, hay cô bé sẽ mất kiên nhẫn và gửi lời phàn nàn trước đây? Quả nhiên, tôi nên đặt việc học làm mục tiêu lâu dài và nhờ Aina đọc với phản hồi hộ vào khoảng thời gian đầu. Tôi tính quay sang nhờ cô nàng thì chuông cửa vang lên.
Một người đàn ông ngoài ba mươi với râu ria bù xù bước vào đảo mắt quanh quán. Khi thấy tôi đứng dậy, ông ta cười nham nhở.
“Cậu là chủ quán à?”
“Là tôi đây…”
Tôi đáp, đánh giá người này không hề bình thường. Tôi đã gặp nhiều loại khách hàng nên nhận ra ông ta có mùi nguy hiểm.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào tôi một lúc rồi mở lời:
“Tôi nghe nói cậu có con Mã của Alekhin.”
Tới đây, tôi nhíu mày.
“Nhìn phản ứng, có vẻ tôi đoán đúng rồi nhỉ.”
“Không, chỉ là sáng nay có người nói y hệt.”
“Hừm, hẳn rồi. Bọn có mũi thính kiểu gì chẳng đánh hơi được.”
“Mấy người muốn tìm gì thì tìm, cơ mà tôi chẳng có thứ mấy người muốn đâu. Đây là quán cà phê.”
“Quán cà phê?” Ông ta nghiêng đầu, tự dưng cười khanh khách. “Chà, có là gì cũng không quan trọng. Tôi chỉ cần cậu giao ra con Mã thôi.”
Người đàn ông ngồi xuống cạnh tôi, tựa người vào bàn.
“Nào, sao không ngoan ngoãn đưa tôi trước khi có đứa khác ngửi ra? Tôi sẽ trả công hậu hĩnh cho.”
Haizzz. Phiền thật ạ. Tôi xoa thái dương của mình. Cái đám này lại ló mặt ở quán tôi làm gì chứ? Còn thốt ra mấy câu như sai bảo người ta nữa?
Cứ phải nhắc đi nhắc lại câu “Tôi không biết” cũng mệt lắm chứ bộ.
Nếu lời ông ta nói là đúng, tức thông tin con Mã đen ở đây đã bị lộ. Và tương tự như thanh niên hồi sáng với người đàn ông này, họ cứ tới đòi mãi thôi. Biết vậy tôi bán quách nó đi cho đỡ nợ rồi.
Bỗng áo tôi bị kéo từ phía sau. Quay sang, Aina nhìn tôi với biểu cảm nghiêm trọng. Cô thì thầm vừa đủ cho tôi nghe:
“Ở đây có quân cờ của Alekhin ư?”
“Ủa, Aina cũng biết nữa hả?”
“Ừ thì, vì vài lí do…Nói chung là trả lời câu hỏi của tôi đi.”
Đôi mắt của cô nghiêm nghị hơn hẳn thường ngày. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi không có lý do gì để nói dối cổ. Tôi gật đầu, và Aina nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Xong, khuôn mặt cô trở nên quả quyết.
“Bạn thường dân à, cậu có thể giữ con Mã đó không cho ai lấy được không?”
Tôi ngạc nhiên. Sao Aina lại yêu cầu như thế? Rất nhiều người sẽ lũ lượt tìm tôi vì quân cờ, do đó tôi muốn bỏ nó đi càng nhanh càng tốt. Tuy nhiên, với vẻ mặt kia của cô, tôi lại không thể.
“Đấy là thù lao của cậu hả?”
Aina nhìn tôi sửng sốt.
“Như tôi vừa nói đó, đấy là thù lao cho việc cậu dạy tôi đọc với viết hả?”
Tôi hỏi lại, cuối cùng cô gật đầu với đôi mắt lấp lánh.
“Ừm chính xác. Nhờ cậu nhé.”
“Thật tình, chuyện quái gì đang diễn ra vậy nè?”
Tôi càm ràm. Chuyện con Mã ấy vẫn mãi là bí ẩn, tuy nhiên kế hoạch đã rõ. Tôi quay sang người đàn ông, hắng giọng.
“Sẵn sàng rồi hả?”
“Vâng. Về con Mã Alekhin…”
Tôi tính bổn cũ soạn lại nhưng quyết định thôi. Chàng trai nọ với người đàn ông này đều khẳng định chắc nịch tôi có nó, và thông tin đã bị lan đi. Trong trường hợp này, cứ chối mãi cũng vô ích.
“Tôi đúng là có trong tay nhưng không muốn đưa cho ông.”
Tôi trả lời bằng giọng chắc nịch, ấy vậy người đàn ông chỉ đáp đúng ba chữ “Như dự đoán”. Sau đó, ông ta lấy ra trong áo một cái hộp hình chữ nhật. Lướt qua là tôi biết nó là gì.
“Cậu đã không muốn tiền thì hẳn tính quyết định bằng cách này nhỉ? Dù sao đây cũng là thỏa thuận ngầm của một quý tộc khi muốn tranh giành thứ gì đó nhưng vẫn phải giữ nét thanh lịch mà.”
Ông ta trải một bàn cờ vua ra.
“Cược bằng cờ vua nào. Xèng của cậu là con Mã đen của Alekhin. Còn tôi…” Ông ta đặt thứ gì đó lên bàn. “...là hai quân Tốt trắng.”
Biết ngay.
Sao người thế giới này thích cá cược thế nhể? Tôi còn nghe nói quý tộc tranh chấp lãnh thổ bằng cờ vua nữa kìa. Mà, tôi thì sao chẳng được. Tôi đã hứa với Aina rồi. Tôi không thể đánh đấm hay mấy thứ tương tự, nhưng cờ vua? Nhào vô kiếm ăn!
“Nhưng con Mã giá trị hơn hai con Tốt lận.”
Tôi nói trong khi ngồi vào bàn cờ. Người đàn ông nhướn mày.
“Nhưng tôi đặt tận hai con đó?”
Lời của tôi là câu đùa về giá trị của một quân cờ. Năng lực của nó càng mạnh thì số điểm nó mang càng lớn. Tuy nhiên, đây là quan điểm được khai sinh sau nhiều năm nghiên cứu, đồng thời ý tưởng định lượng giá trị vẫn chưa tồn tại ở thế giới này.
Tôi lắc đầu ra hiệu đừng bận tâm rồi ngồi đối diện. Hai bên sắp xếp quân của mình.
“Triều hay Dạ?”
“Là cái gì thế?”
Tôi chẳng hiểu mấy thứ ông ta vừa phát biểu.
“Cậu không biết cược cờ hả?”
“Không.”
“Triều là một ván. Dạ là ba ván. Nếu hòa thì thêm ván nữa cho tới khi nào phân định thì thôi.”
Tôi gật đầu, chọn Triều không chút do dự. Người đàn ông vuốt râu cười toe toét.
“Có quân cờ của Alekhin trên bàn cược mà dám chọn một ván thôi à? Cậu tự tin gớm.”
“Không không. Đấy đâu phải lí do.”
Tôi đâu thể tốn một đống thời gian cho ba cái trò này được, quán còn mở cửa nữa. Nói chứ tôi nhận định rằng miễn không đối đầu với già Gol thì bản thân chắc chắn sẽ không thua.
“Vậy tôi chọn trắng.” - Ông ta tuyên bố.
Quân trắng được đi trước nên có lợi thế hơn quân đen. Nếu đánh bình thường thì bên trắng có tỉ lệ thắng cao hơn, và người đàn ông dường như biết rõ điều đó. Tuy nhiên, nỗi ám ảnh muốn đi trước của ông ta chứng tỏ trình độ vẫn còn non và xanh lắm. [note77770]
Ông ta di chuyển con Tốt. Sau giây lát nghĩ ngợi, tôi đưa con Mã lên hàng Tốt của mình. Người đàn ông cười nhăn răng.
4
Một người đàn ông với dáng vẻ lưu manh bắt chuyện với tôi. Lúc đó tôi đang lau đĩa để chuẩn bị đóng cửa, và xung quanh cũng không có ai. Trời đã chập tối, và anh ta kể cho tôi chuyện xảy ra mấy bữa nay.
“Các con hẻm đang hỗn loạn lắm đấy.”
Anh ta nheo mắt, mở lời. Râu ria được cạo sạch sẽ nhưng tóc thì rối xù. Cả giọng điệu lẫn thái độ đều hết sức thô lỗ. Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy người này đang diễn thì đúng hơn. Kì lạ thật.
“Chẳng phải là chuyện thường tình sao?”
“Lần này khác. Chỉ bọn có học thức, ít hay nhiều, mới bị kéo vào thôi.”
“Vậy là những người có học thức, ít hay nhiều, là kẻ đầu têu gây ra hỗn loạn thường tình của các con hẻm.”
Người đàn ông nghe xong thì cười hô hố.
“Phát ngôn chất đó! Nhưng thực tế chỉ có phần nhỏ bị dính tới à. Đám đấy toàn là lũ cuồng cờ vua. Những người đại diện cho người khác, mấy tên ước được trèo cao mà không cần động tay động chân, thương nhân nữa, đều tham gia.”
“Cờ vua ư?”
Một từ ngữ bất ngờ được đề cập làm tôi phải dừng tay. Sao cờ vua lại là nguyên nhân gây náo động chứ?
“Cờ vua có thể là trò chơi dành cho quý tộc, cơ mà bọn người trong hẻm cũng hứng thú không kém. Nói chứ chẳng có tí tao nhã nào của quý tộc, với lại chúng dùng nó để kiếm sống chứ không giải trí đơn thuần.”
“Thế họ là những người chơi chuyên nghiệp hả?”
“Chuyên nghiệp? Làm gì có! Những kẻ mạnh đều được quý tộc thuê hết rồi, không thì vào sòng bạc hay làm đại diện cho thương nhân.”
Ngược với thường thức của tôi ha. Tôi cứ ngỡ mình chưa từng nghe tới từ “tuyển thủ chuyên nghiệp” ở thế giới này vì không biết, ai dè thực sự không có ạ.
“Dù gì thì, có thay mặt cho mấy người tai to mặt lớn chơi đi chăng nữa, thua là hết. Suy cho cùng, thường dân đâu có mấy ai biết đánh cờ nghiêm túc đâu mà đòi làm đại diện.”
Anh ta gõ ngón tay vào cổ mình. Điều này ám chỉ họ bị mất việc hay mất đầu đây? Chứ tôi thấy vế sau hợp lý hơn đó.
“Hầy. Thế giới này đúng là khó khăn quá đi.”
Anh ta khịt mũi.
“Tốt nhất là không nên quá thạo cờ vua. Khoảnh khắc bị quý tộc nhắm tới, đời ta còn thua cả con Tốt.”
Tốt là con ít giá trị nhất trên bàn cờ. Vì chúng toàn bị ăn đầu tiên, cái mạng của chúng vốn chẳng mấy giá trị.
“À, nhắc mới để ý. Trong cái khu vực hẻm sau, nơi có đủ thứ chuyện quái lạ diễn ra, có những kẻ thực sự sống sót bằng cờ vua. Gọi chúng chuyên nghiệp giống cậu cũng hay ấy chứ.”
Uống cạn ly của mình, người đàn ông đứng dậy.
“Và nguồn cơn của hỗn loạn hiện tại là bộ cờ vua của Alekhin.”
“Alekhin?”
Nhắc tới cờ vua cùng cái tên kia thì chỉ có một người duy nhất hiện lên đầu tôi. [note77771] Nhưng tôi gạt bỏ ngay lập tức vì nó quá vô lý. Anh ta tiếp tục bằng giọng hào hứng:
“Alekhin là một nghệ nhân hàng đầu. Bằng ma thuật của mình, ông ấy có thể chế tạo mọi thứ bằng bất kì vật liệu gì, nổi tiếng nhất là gỗ với đá quý. Và chính vị Alekhin đó đã làm ra một bộ cờ vua cho quý tộc, thứ về sau được đem ra thị trường phổ thông. Riêng điều này đã là rất hiếm, vì thường một bảo vật cỡ đấy sẽ vào chợ đen để thương nhân với quý tộc tranh giành. Đáng tiếc, hiện tại chúng đã bị tách ra. Cậu hiểu không? Bộ cờ cả trắng lẫn đen gồm 16 Tốt, 4 Xa, 4 Mã, 4 Tượng, 2 Hậu và 2 Vua, 32 tạo tác ấy đồng thời được lưu hành trên thị trường bình thường.”
“Ồ, ra vậy.”
Nghe người này nói làm tôi liên tưởng tới cuộc săn kho báu quy mô toàn thành phố, cũng ra gì phết.
“Nhưng, tin đồn thôi chứ có phải thật đâu?”
Tôi mỉm cười hỏi, đột nhiên anh ta sát lại gần, thì thầm:
“Thật 100% nha. Bằng chứng nè.”
Người đàn ông lục lọi cái gì đó trong túi rồi xòe tay ra làm tôi bị thu hút.
Đó là một con Mã đen tuyền. Dáng hình ngựa của nó phản chiếu ánh sáng từ đèn trần, được khắc họa hết sức sống động.
“Cậu hẳn là rõ rồi nhỉ.”
Tôi nhận ra mình bị mê hoặc. Tôi không có khiếu nghệ thuật nên không bình luận được câu nào, nhưng tôi biết nó mang trong mình nét quyến rũ vô cùng bí ẩn.
“Đây là, quân cờ của Alekhin…?”
Anh ta gật đầu.
Cái này là thứ mọi người đổ xô tìm kiếm hử. Tôi bàng hoành nhìn con Mã. Ra lời đồn là thật. Nếu xét đến vẻ đẹp không thôi, chẳng trách người ta đấu đá nhau vì nó.
“Để cạnh tranh công bằng nhất, cược cờ vua đang nổi lên ở hẻm.”
“Ể, cược cờ vua?”
“Giành giật bằng tiền hay bạo lực thì nhạt nhẽo quá. “Vì thứ ta nhắm tới là một quân cờ vua, vậy thì hãy dùng cờ vua đê phân thắng bại”. Luật đó.”
“Rồi là hỗn loạn dữ chưa?”
“Cuối cùng thì, cơn náo loạn bắt đầu. Vì mục tiêu là một bộ cờ tinh xảo, những tín đồ cờ cờ vua chắc chắn rất thèm khát nó. Và người ta sẽ thoải mái chấp nhận nếu nó nằm trong tay kẻ đánh cờ đỉnh nhất hơn là một tên giàu nứt đố đổ vách nọ quăng tiền ra mua chỉ để cất gọn nó trong tủ làm đồ trang trí.”
Nghe hợp lí đấy. Tôi có thể xem là thích cờ vua nên đồng cảm được với mong muốn “bộ cờ tuyệt nhất trong tay người chơi tuyệt nhất”.
“Đó là lí do tại sao những chủ nhân của chúng nhất quyết không bán dù được đề nghị cái giá trên trời. Chỉ có một cách để có được chúng: đánh bại người sở hữu…Mà, không nhanh thì sớm muộn bọn mù quáng vì tiền sẽ phá lệ à.”
Dứt lời, người đàn ông cong khóe môi.
“Nhân tiện, nghe nói cậu biết chơi cờ hả? Làm một trận không?”
5
“Và đấy là cách tôi có trong tay con Mã, giờ thêm hai con Tốt nữa.”
Sau khi tôi kể lí do mình sở hữu được con Mã, Aina khoanh tay thở dài.
Trời lúc này đã muộn. Người đàn ông râu ria đã về sau khi ván đấu kết thúc.
“Tôi không ngờ nó lại kết thúc nhanh đến vậy.”
“Ờm thì, chuyện đôi khi xảy ra ấy mà.”
Tôi cười khổ đáp. Tôi không có thiên phú gì hết, đơn giản là nền tảng khác nhau.
Tôi được dạy bởi ông và bạn bè của ông, đồng thời được tiếp thu những kiến thức và chiến thuật mới nhất qua Internet với sách. Chưa nói tới những kinh nghiệm tích lũy được khi giao chiến với các người chơi khác trên thế giới nữa đấy.
Và không chỉ cờ vua, những bộ môn tương tự đã được người ta dành cả đời nghiên cứu. Thế giới này sẽ cần thêm nhiều thế kỉ cùng hàng trăm thiên tài để cùng tìm ra những kế hoạch và lối chơi hiệu quả nhất, trong khi tôi đã được học hết chúng một cách có hệ thống rồi.
Suy cho cùng, cờ vua được đánh bằng cách di chuyển những quân có những khả năng mạnh mẽ trong một không gian chật chội, vì vậy từng nước đi đều mang tính quyết định. Tôi đã ghi nhớ toàn bộ trận đấu của các kì thủ chuyên nghiệp nổi tiếng cùng với việc nghiên cứu, tham khảo họ nên mọi thứ với tôi đều như lẽ tự nhiên trong khi người dân của thế giới này vẫn còn tập tành bước những bước đầu.
Tôi thắng cực dễ, chứng tỏ tầm quan trọng của kinh nghiệm và kiến thức được tích lũy. Đó là lí do tôi không có gì để tự hào cả.
“Ra đây là quân cờ của Alekhin. Chẳng ngờ rằng mình sẽ được tận mắt thấy một con ở đây.”
Aina nhìn hai con Tốt trên bàn với vẻ kinh ngạc.
“Alekhin tuyệt đến thế á?”
“Ông ta không phải bậc huyền thoại gì, nhưng vẫn là một nghệ nhân hàng đầu. Tôi không mấy hứng thú nhưng ông với cha tôi thích sưu tầm đồ của Alekhin.”
Cô cầm con Mã lên ngắm nó một lúc. Thay vì khen ngợi. dường như cô đang suy tư điều gì khác.
“Muốn đem về làm quà không?”
Aina hướng mắt sang tôi rồi mỉm cười như đã quyết định.
“Hầy, không cần đâu. Tôi không muốn mang thứ này cho cha hay ông. Ừm, phải, là lí do cá nhân.”
“Lí do cá nhân?”
Aina đặt quân Mã xuống bàn, dùng tay ấn nó đưa qua đưa lại.
“Kỳ lạ thật. Một thứ bé tí như vầy lại có thể thay đổi số phận của cả một con người ư?”
Dường như vẫn còn ẩn ý sâu xa. Tôi toan hỏi thì Aina đứng dậy.
“Giờ thì, tôi phải về thôi, muộn quá rồi. Thường dân ới ơi, học cho tốt vào nhé.”
Cô ấy cất tiếng chào với điệu bộ thường ngày. Nhận cái gật đầu, cô kêu lên “Tốt lắm!”, sắp xếp đồ đạc vào túi, cầm áo khoác đặt trên ghế rồi bước tới cửa. Bỗng, cô quay đầu lại:
“Nếu có thể, tôi mong cậu hãy giữ quân cờ Alekhin đó lâu thêm chút nữa thôi cũng được.”
“Đấy là thù lao trả cho việc dạy kèm tôi mà, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Tôi vui vẻ đáp. Aina nở nụ cười nhạt trước khi ra khỏi cửa hàng. Gió đêm lạnh thổi vào.
Tôi nhìn bóng lưng cô nàng tới tận lúc chuông cửa thôi không kêu nữa. Tôi nhặt con Mã bị ngã lên, lẩm bẩm:
“Mọi chuyện trong tương lai sẽ đi về đâu đây?”
Aina có những hành động kì lạ. Người người đổ xô tranh giành bảo vật. Tôi hy vọng mình sẽ không bị đùa giỡn như những quân cờ.


3 Bình luận