"Ôi! Bjorn, con trai của Yandel!"
Vừa rời khỏi Tháp Ma Pháp, tôi lập tức hướng đến ký túc xá man di. Nhưng sau 2 tháng, một nửa những gương mặt quen thuộc đã biến mất, thay vào đó là những tên man di mới.
Tôi nghe nói đó là truyền thống ngầm - rời đi ngay khi kiếm đủ tiền để nhường chỗ cho lứa mới.
Trong số những người không còn ở đây, chắc chắn nhiều kẻ đã chết trong chuyến thám hiểm này.
Sinh ra là man di, đó là số phận của họ.
Khác với bọn elf được họ hàng giàu kinh nghiệm hỗ trợ từ trên cao, man di một khi đến thành phố, phải tự mình sinh tồn.
"Ainar có ở đây không?"
"Ainar đã đến Thánh Địa từ sáng sớm!"
---
Đúng như dự đoán. Tôi đến thăm cô ấy sau 2 ngày rời mê cung, nhưng hóa ra là uổng công.
"Ồ, cậu nghe tin chưa?"
"Tin gì?"
"Một tên man di được giải phóng! Cả thành phố đang xôn xao về hắn. Cậu không biết à?"
Tôi giật mình.
"T-Tôi không hề hay biết. Cậu có biết tên hắn không?"
"Hm? Không! Kỳ lạ là đây là điều duy nhất chưa được tiết lộ."
May thay, có vẻ Hội đã giấu danh tính tôi.
"Dù sao, tôi tự hào vì có người như vậy trong tộc chúng ta! Hắn đơn thương đánh bại hàng trăm người và kiêu hãnh bác bỏ cáo buộc giả dối từ Hội. Chẳng phải rất đáng kinh ngạc sao?"
"... Hắn đánh bại hàng trăm người?"
---
Tôi thề với Chúa, chuyện này chưa bao giờ xảy ra.
Tất cả những gì tôi làm là ôm chặt con gái quận trưởng và rên rỉ la hét. Nhưng tin đồn đã lan xa đến thế sao? Tôi bắt đầu lo lắng cho tương lai.
Tôi chắc mọi chuyện sẽ lắng xuống. Nhân viên Hội không phải lũ ngốc.
"Tôi sẽ quay lại vào tối mai. Nếu gặp Ainar, nhắn giúp tôi nhé?"
"Tôi sẽ nhắn lại!"
Không lâu sau, tôi quay về quán trọ. Nhưng có chuyện gì vậy? Vừa nhìn thấy tôi, chủ quán trông như thấy ma.
"C-Cậu...! Cậu không chết?"
Dù sao cũng không hẳn là so sánh sai. Nhờ vậy, tôi không phải hỏi nhiều, và hắn thú nhận đã vứt đồ đạc của tôi vì nghĩ tôi đã chết.
"Đồ đạc của tôi trong phòng đâu?"
"Tôi vứt rồi..."
"-Tôi đã trả tiền thuê phòng trước 3 ngày."
---
*Giọng tôi đầy bực bội mà không hay, khiến mặt chủ quán tái mét.*
*Tôi có thể đánh hắn...?*
*Dừng lại. Từ khi nào tôi bắt đầu nghĩ như vậy?*
Tôi rùng mình vì cảm giác mình không thuộc về nơi này.
Có lẽ là từ ngày đầu tiên.
Thực ra, nhìn lại mọi chuyện đều hơi kỳ lạ. Ngay khi mở mắt, dù chứng kiến một người bị chặt đầu, tâm trí tôi vẫn bình tĩnh. Lần đầu giết người trong mê cung cũng vậy.
Tôi biết đây là điều phải làm, nhưng quá trình thực hiện quá dễ dàng. Thậm chí không phải thay đổi dần dần. Từ ngày tỉnh dậy trong thân xác này, tôi đã hung hăng như man di và cực kỳ ngang ngược.
Hôm nay cũng vậy.
---
*Vượt ngục?* *Dĩ nhiên, đây là kết luận sau nhiều suy nghĩ, nhưng kỳ lạ là tôi không chút do dự.*
*Cuộc tranh cãi với ông lão trong Tháp Ma Pháp cũng tương tự.*
*Tôi tức giận chỉ vì nghe điều không vừa ý?*
*Lee Hansoo - nhân viên văn phòng 29 tuổi - sẽ không bao giờ làm thế.*
*Hắn không nhút nhát, nhưng cũng không dũng cảm.*
*Hắn nghi ngờ mọi thứ, luôn quan sát kỹ lưỡng trước khi hành động.*
Còn bây giờ?
Đến giờ tôi vẫn nghĩ đó chỉ là thay đổi do môi trường đặc biệt, nhưng cảm giác không ổn ngày càng lớn.
Tôi chắc chắn.
Chẳng bao lâu tôi đã tin. Như mọi trận chiến, bản năng trong cơ thể man di này trỗi dậy, và ý thức tôi cũng thay đổi theo. Không, nó giống sự hòa hợp hơn là thay đổi.
---
Khi kết thúc suy nghĩ, tôi thở dài. Tôi đã thay đổi. Thật lạ khi giờ mới nhận ra, nhưng ít nhất là chính xác. Nhưng phải làm gì?
Nếu muốn sống sót ở thế giới này, cách này tốt hơn.
Tôi quyết định nghĩ tích cực. Chỉ cần kiểm soát bản năng man di cẩn thận hơn.
"... Nếu đưa tôi 30.000 đá, tôi sẽ bỏ qua."
Vì vậy, dù hành vi của chủ quán rất đáng trách, tôi quyết định chỉ đòi bồi thường hợp lý. Món đồ đắt giá nhất của tôi chỉ là bộ quần áo trị giá 2.500 đá, và tôi muốn nghỉ ngơi hơn là cãi vã.
"30.000 đá?! Chỉ vì tôi bán một ít..."
"Không phải ông nói đã vứt hết sao?"
Hắn im lặng nuốt nước bọt.
"Nếu không muốn trả tiền, thì để tôi kể cho mọi người nghe chuyện ông đã làm với tôi."
"... Nếu tôi cho cậu ở trọ miễn phí với số tiền đó thì sao?"
"Không, tôi không cần."
Tôi không có ý định ở những quán trọ như vậy trong tương lai.
Việc chủ quán ăn cắp đồ của mạo hiểm giả đã chết là một chuyện, nhưng hắn ta thậm chí không thể đợi đến hạn đã hứa.
"Ha... Hãy hứa sẽ không nói với ai."
"Tất nhiên."
Sau đó, với khoản thu nhập bổ sung 30.000 đá, tôi đến quán trọ mà tôi thích trước đây. Dù giá đồ ăn và phòng nghỉ đắt gấp đôi, nhưng xứng đáng.
Giờ đây, tôi thực sự cảm thấy mình đang sống như một con người.
Phòng rộng gấp rưỡi, có cửa sổ và cả bồn tắm riêng. Điểm cộng là nó gần Quảng Trường Không Gian hơn nhiều.
Sau khi kỳ cọ gần một tiếng để tẩy sạch bụi bẩn tích tụ trong mê cung, tôi lập tức nhảy lên giường.
---
Nó mềm đến mức khiến tôi tự hỏi liệu người ta sống vì những khoảnh khắc hạnh phúc như thế này không.
Đột nhiên, tất cả sự kiện từ mê cung đến mọi thứ xảy ra sau khi trở về thành phố lướt qua đầu tôi như một bức tranh toàn cảnh.
"Chết tiệt!"
Tại sao nghỉ ngơi lại khó khăn đến vậy?
***
Vừa rạng sáng, tôi bước vào một cửa hàng quần áo và mua trang phục bình thường. Sau đó, tôi đến ký túc xá chỉ dành cho man di.
"Bjorn! Anh đã ở đâu suốt thời gian qua?!" Ainar hét lên.
"Tôi có việc phải giải quyết. Xin lỗi vì làm cô lo lắng."
"Lo lắng? Anh đang nói gì vậy?! Tôi sẽ không bao giờ lo cho anh! Ngay cả khi bị ném vào địa ngục, anh cũng sẽ sống sót trở về!"
Đó là ấn tượng của cô về tôi. Tôi thích điều này hơn nhiều so với một vở kịch dở tệ.
---
Vì cả hai đều chưa ăn, chúng tôi đến một nhà hàng gần đó.
"Ồ, anh đã nghe chưa?"
Vừa ngồi xuống và gọi món, Ainar hỏi.
Lần này tôi không ngạc nhiên lắm, vì đã đoán trước.
"À, ý cô là tên man di được giải phóng?"
"Hm? Man di được giải phóng? Là sao?"
"Ồ, không phải ý cô à?... Không sao. Cô định nói gì?"
"A! Quay lại chuyện chính."
Ainar cúi đầu và hạ giọng. "Tôi nghe từ trưởng lão... Ai đó đã đánh cắp Bảo Vật Khởi Nguyên!"
"Bảo Vật Khởi Nguyên?!" Tôi thốt lên chân thành.
Bảo Vật Khởi Nguyên là sáu bảo vật được giữ bởi sáu chủng tộc: người lùn, man di,
elf, thú nhân, rồng và con người. Vấn đề là...
Không có nó, tôi không thể lên tầng cao nhất!
---
Bảo Vật Khởi Nguyên là vật phẩm then chốt trong [Dungeon & Stone].
Hiện tại, tôi không biết nó có tồn tại không, nhưng để mở Cổng Vực Thẳm, cả sáu bảo vật phải được kết hợp. Nhưng bảo vật của man di đã biến mất?
"Ai có thể làm chuyện liều lĩnh như vậy?"
"Tôi cũng không biết. Nhưng hình như nó bị đánh cắp vào ngày lễ trưởng thành của chúng ta. Trưởng lão nói các chủng tộc khác cũng có thể rơi vào tình cảnh tương tự."
"... Hiểu rồi."
Cảm giác như bị ai đó đập búa vào đầu, nhưng tôi kết thúc bữa ăn mà không nói gì.
*Chết tiệt, chẳng lẽ tôi phải sống ở đây đến hết đời?*
Theo cách nào đó, lựa chọn đáng tin cậy nhất của tôi đã biến mất. Nhưng phải mất vài năm nữa Bảo Vật Khởi Nguyên mới có ích với tôi.
---
Tôi chưa cần lo lắng khi chưa lên được tầng 3.
Cuối cùng, công việc của tôi vẫn thế. Khi ngày quyết định đến, tôi cần mạnh nhất có thể để có nhiều lựa chọn. Biết đâu, trong lúc tôi làm việc này, tên trộm có thể bị bắt.
"Ainar, hôm nay cô rảnh chứ?"
"Có. Tôi quyết định không đến Thánh Địa hôm nay."
"Được rồi."
Sau bữa ăn ngắn, Ainar và tôi đến khu thương mại.
"Đó là Commelbi à? Lần đầu tôi đến đây! Đông người quá!"
Commelbi là tên của khu vực 2 và 5 bao quanh Carnon như một vành đai. Nhiều người gọi nó là chợ tự do.
Nơi này thịnh vượng về thương mại. Tầng lớp trung lưu của Rafdonia sống ở đây, tập trung nhiều thợ thủ công và cửa hàng. Đây cũng là nơi tôi từng đến với Erwen hôm trước.
---
Không biết cô ấy có ổn không?
Tôi chợt nhớ Erwen. Chúng tôi luôn gặp nhau khi cô ấy đến quán trọ của tôi, nhưng giờ tôi đã rời đi, khó mà gặp lại. Tôi cũng không nhớ chính xác vị trí ký túc xá elf.
Nhưng nếu muốn, tôi có thể tìm thấy cô ấy.
Dù vậy, tôi không chắc có cần thiết không. Chừng nào chị gái cô ấy còn sống, cô ấy không cần vào mê cung với tôi.
Nếu có duyên, chúng tôi sẽ gặp lại.
Thành thật mà nói, sau nhiều chuyện xảy ra, ký ức về Erwen cũng phai nhạt. Mối quan hệ của chúng tôi không quá sâu sắc.
"Ôi! Nhìn kìa, Bjorn! Người ta ăn mây xiên que!"
*Cái gì? Ở đây có kẹo bông à?*
Tò mò, tôi mua một cái để thử và đưa phần còn lại cho Ainar. Đúng là kẹo bông thật.
"T-Tôi không thể tin được! Tất cả mọi người đều là thiên tài sao? Làm ra món ăn như vậy!"
"Đừng có thán phục nữa, đi theo tôi."
"Đừng bỏ tôi lại đây! Tôi không thể tự về nhà được!"
Tăng tốc một chút, chúng tôi nhanh chóng đến điểm đến: cửa hàng đồ cũ nơi chúng tôi từng bán trang bị.
Tôi bán hết số trang bị khiến tôi vào tù, cùng những thứ đã thành đống sắt vụn.
Tổng cộng được khoảng 800.000 đá. Tôi không bán thứ nhặt được ngay trước khi ra khỏi khe nứt, nhưng...
Có thể coi như làm tròn 500.000 đá.
"Ainar, phần của cô đây."
"Nhiều thế này sao?! Nhờ anh, tôi còn hấp thụ được tinh hoa nữa..."
"Đừng ngại, nhận đi."
Chia theo tỷ lệ 8/2 như đã hứa. Dù vậy, trong số đồng đội, cô ấy vẫn kiếm được nhiều nhất.
Đây là mức giá công bằng.
---note: Dm đúng hốc trưởng, cắn 8 phần :)))---
"Tôi đã hứa nếu đi theo tôi, cô sẽ kiếm được nhiều tiền hơn."
---
"Dù sao thì, 300.000 đá! Nhiều quá! Có thể mua bao nhiêu kẹo bông!"
Đột nhiên, kẹo bông trở thành đơn vị tiền tệ mới của Ainar.
"Nhân tiện, tôi đói rồi."
Có phải do tinh hoa Golem Tử Thi chỉ số Hám Thực +9? Tôi cảm thấy cơn đói đến nhanh hơn nhiều.
"Lại nữa? Chưa đầy ba tiếng!"
"Vậy cô không đi à?"
"Tất nhiên là đi! Hôm nay tôi sẽ đãi anh thịt!"
Sau khi nhanh chóng xử lý xong trang bị, chúng tôi dừng chân tại nhà hàng gần đó để ăn. Khi chuẩn bị rời đi, Ainar nhìn thẳng vào mắt tôi:
"Cảm ơn, Bjorn."
Vẫn còn nước sốt trên môi, nhưng ánh mắt cô ấy nghiêm túc hơn thường lệ.
Ha... Thật là ngượng khi cô ấy như vậy.
"Đừng. Như tôi đã nói trước đó—"
"Tôi không nói về tiền."
"Hm? Vậy là về gì?"
"Chỉ là... Tôi muốn cảm ơn vì anh đã đối xử với tôi như bình thường."
Tôi tự hỏi cô ấy muốn nói gì, nhưng hoàn toàn không hiểu. Chỉ là biểu cảm của Ainar quá nghiêm túc. Nên tôi im lặng quan sát, và cô ấy tiếp tục:
"Hmm... Như anh biết, ngoại hình tôi thay đổi rất nhiều. Mọi người tránh xa vì nghĩ tôi không phải chiến binh."
"Điều này—"
"Dạo này, dù đi đâu, mọi người cũng đến gần tôi! Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây!"
Dĩ nhiên, đây là mối bận tâm lớn với cô gái luôn tự hào là chiến binh. Thành thật mà nói, tôi không đồng cảm lắm, có lẽ do bản chất khác biệt với người man di.
Khi tôi lặng lẽ lắng nghe, Ainar đột nhiên hét lên giận dữ:
"Bjorn! Nói thật đi! Tôi có thật sự xấu xí không?"
---
... Cái gì cơ?
"Tôi đã quyết định! Bjorn! Từ giờ, tôi không thể vào mê cung với anh nữa!"
Khoan đã. Liên quan gì đến nhau?
***
Tôi uống bia một mình trong sảnh tầng 1 của quán trọ.
"Ugh..."
Sao bia có thể nhạt nhẽo thế này?
Có vẻ tôi chọn nhầm quán trọ. Đồ ăn không tệ, nhưng chủ quán không giỏi chọn bia.
"Ha..." Tôi thở dài như để xua đi vị đắng.
Cuộc trò chuyện với Ainar chiều nay hiện lên trong đầu. Sau tuyên bố lớn tiếng của cô ấy, cuộc nói chuyện dài tiếp diễn, nhưng kết quả không thay đổi.
"Dcm. Lại một mình rồi."
---
Ainar đã rời đi. Do bản chất man di, cô ấy dễ bị kích động, nhưng có vẻ không chỉ vì ngoại hình.
"Thành thật mà nói... Hôm qua, trưởng lão đề nghị tôi làm người kế vị", cô ấy giải thích.
Vị trưởng lão của Thánh Địa– một kiếm sư đáng kính – đã chọn Ainar. Hôm nay, cô ấy quyết định chính thức học kiếm thuật dưới sự hướng dẫn của ông.
---Note: Dcm bản eng dịch rối vcl ae ạ. Lúc thì nó để Ainar, lúc thì nó dịch Einar. Tôi thì cứ dịch Ainar như trước giờ vẫn dịch nhé.---
"Dù vào mê cung, ở đây chỉ trôi qua một ngày"
Tôi nhận xét. Cô ấy không thể bỏ lỡ một ngày để vào mê cung sao?
Nhưng điều này chỉ khiến Ainar khó chịu.
"Tôi cũng muốn... nhưng có phương pháp huấn luyện đặc biệt, nên tôi không thể rời Thánh Địa trong sáu tháng."
Phương pháp huấn luyện đặc biệt? Có chuyện này sao?
Nếu vậy, tôi có thể hiểu tại sao cô ấy không thể vào mê cung với tôi trong sáu tháng. Tôi cũng biết đây là cơ hội lớn thế nào.
"Tôi sẽ không yêu cầu anh chờ. Cũng không yêu cầu anh đón tiếp khi tôi trở lại. Tôi sẽ luyện tập chăm chỉ và trở lại như một chiến bĩnh vĩ đại để không thành gánh nặng."
---
Đó là lý do tôi không thể giữ cô ấy lại. Trong chuyến thám hiểm, cô ấy bị con ả đạo tặc đó áp đảo và buộc phải thề để sống.
Trong khi pháp sư, người lùn và tôi – đồng đội của cô ấy – đóng vai trò tích cực, Ainar hoàn toàn bất lực.
Thực tế, đây mới là yếu tố quyết định khiến cô ấy đưa ra lựa chọn này.
Thay đổi ngoại hình chỉ là lý do phụ.
Tôi nhấp thêm ngụm bia âm ấm, cảm thấy khát một cách kỳ lạ. Vị đắng trào lên từ cuống họng.
*Giờ tôi phải tìm đồng đội mới sao?*
*Tôi đang hy vọng được nghỉ ngơi và chuẩn bị. Sao ngày nào cũng có nhiệm vụ mới thế này?*


0 Bình luận