Daria Wittember di Tersia.
Là một mạo hiểm giả đã bước sang năm thứ năm, cô hiện đang lang thang trong hang pha lê ở tầng một.
Cùng với đứa em gái của mình.
"Erwen, em lại dùng tinh linh nữa rồi."
"Chị ơi, chỉ với con dao găm thì khó quá mà"
"Chị đã bảo rồi. Dù không có cung hay không triệu hồi được tinh linh, em vẫn phải tự bảo vệ được bản thân."
"Em hiểu mà"
"Đừng làm vậy nữa, nếu kiên trì luyện tập như thế này, em sẽ tiến bộ thôi."
Tersia đã đưa Erwen đi khắp tầng một để cho cô bé trải qua bài huấn luyện khắc nghiệt.
Tất cả đều vì đứa em gái thân yêu.
Vậy mà em gái cô dường như chẳng hiểu được điều đó.
Theo thời gian, cô bé ngày càng tỏ ra đuối sức.
"À... chú bảo em nên chuyên tâm vào thứ mình giỏi thì hơn."
"Cái gì?"
"Tin tưởng đồng đội và làm hết sức trong khả năng. Đ-đó là nguyên tắc cơ bản của mạo hiểm giả ạ."
Tersia nghe với vẻ mặt trống rỗng, đờ đẫn.
Đơn giản đến mức ngây ngô.
Giá mà thế giới này vận hành được như thế...
"Erwen, đồng đội chỉ là tạm thời. Đừng đặt cả tính mạng vào họ."
Bản thân Tersia đã trải qua quá nhiều đội nhóm để hiểu rõ điều đó.
Từ đội thám hiểm tầng sáu mà cô từng tham gia một thời gian dài, đến đội săn chỉ nhắm vào những con quái vật có lợi nhuận cao, rồi cả đội chạy tốc hành với mục tiêu trở thành nhóm đầu tiên mở được cổng không gian.
Cô đã trải qua vô số chuyện khi đi cùng biết bao người. Trong đó, có những thứ cô chẳng bao giờ muốn kể lại cho Erwen.
Đồng đội về cơ bản là không thể tin tưởng.
Trừ khi họ là máu mủ ruột rà, cùng chung huyết thống.
"Em hiểu rồi"
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tersia, Erwen chọn im lặng.
Thời gian trôi qua như thế, và rồi ngày thứ tư cũng đến.
Sau khi đi hết tầng một theo chiều kim đồng hồ, Erwen đã tiến bộ đủ để hạ gục mọi quái vật chỉ với con dao găm.
Trong quá trình đó, cấp độ của cô ấy cũng tăng lên đáng kể.
"Chị ơi, thế này thì sao? Em lên cấp rồi, giờ em lên tầng hai được chưa? Chú chắc giờ đang kiếm bộn tiền ở tầng hai rồi nhỉ?"
Tersia bật cười như nghe điều gì ngây ngô.
Mấy con quái vật tầng hai có gì ghê gớm đâu?
"Erwen, khe nứt sắp mở rồi."
Khe nứt.
Nơi ngay cả những tay mạo hiểm giả dày dạn kinh nghiệm cũng khó lòng đặt chân tới nếu thiếu may mắn.
Erwen ngơ ngác nghiêng đầu.
"Sao chị biết được vậy?"
"Vì lần cuối cùng khe nứt mở ở tầng một là tám tháng trước."
Tersia kiên nhẫn giải thích cặn kẽ cho em gái.
Hôm nay đã là ngày thứ tư, theo thống kê, khe nứt chắc chắn phải mở trong ba ngày tới.
"Thế à... Chú chưa bao giờ nói với em chuyện này."
Đương nhiên rồi.
Erwen lúc nào cũng "chú" này "chú" nọ, nhưng xét cho cùng hắn vẫn chỉ là một tân binh mới hoàn thành lễ trưởng thành tháng trước.
Dưới góc nhìn của một lão làng, việc hấp tấp leo lên tầng cao rồi mò mẫm giết quái vật qua sai lầm chính là đỉnh điểm của sự kém hiệu quả.
"Erwen, đừng nóng vội, hãy tin tưởng chị. Chỉ cần một năm thôi, em sẽ vượt xa cái gã man di đó một khoảng cách lớn."
---note: 1 năm nữa khi gặp lại gã man di kia có khi cả 2 chị em phải gọi nó bằng bố :))---
"Đôi khi cách chậm rãi lại là con đường nhanh nhất."
"Vâng! Vậy là em có thể giúp đỡ chú ấy rồi!"
"Ừ, cứ nghĩ vậy đi."
Tersia gật đầu với vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Không ai biết được liệu gã man di kia còn sống hay không, và ngay cả nếu hắn sống sót, đến lúc đó cũng dễ dàng thuyết phục em gái thôi.
Ít nhất, cô mong em gái mình có thể giữ được sự ngây thơ này.
Trong khi cô đang nghĩ vậy -
*Ầm ầm ầm!*
Như một trận động đất, mê cung bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Hiện tượng chỉ xảy ra khi một khe nứt sắp mở ra.
"Erwen!"
Tersia nắm chặt tay Erwen, lao hết tốc lực xuống hành lang. Chẳng mấy chốc, cô phát hiện một cánh cổng đang dao động không ổn định.
Một khe nứt.
Lúc này, hẳn phải có hàng ngàn cánh cổng như thế đang xuất hiện khắp tầng một.
Đây là cuộc chạy đua từng giây từng phút.
*Vù!*
Hai chị em Tersia và Erwen suýt nữa đã lao thẳng vào cánh cổng.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy -
*Ầm!*
Cánh cổng biến mất tức thì.
*Huỵch.*
Tersia bay vút qua không trung rồi tiếp đất trống không, cô bực bội tặc lưỡi:
"Chậm mất một bước rồi."
Hai chị em không vào cùng lúc, nhưng nếu cô nhanh tay đẩy em gái vào, có lẽ Erwen đã kịp xuyên qua.
Dù vậy...
"Sẽ còn cơ hội khác."
Đành chịu vậy.
Nếu em gái một mình vào khe nứt rồi chết khi không có cô ở đó bảo vệ thì sao?
"Erwen, lên tầng hai thôi."
Một lần nữa, đường chậm lại là đường nhanh.
Trao đổi tương đương.
Tôi rất thích cụm từ này.
Nhưng đáng buồn thay, đó không phải quy luật chi phối thế giới này.
Chỉ cần nhìn cách tôi gặp con khốn điên khùng đó là đủ hiểu.
Tôi may mắn sống sót qua Tử Địa, nhưng chẳng thu được gì đáng giá.
Không, đúng hơn là phải bỏ chạy khỏi Tử Địa và còn lãng phí thêm thời gian.
Nhưng lần này thì khác.
Lần này chính tôi chủ động lựa chọn.
Nên chắc chắn sẽ phải trả một cái giá tương xứng.
Có lẽ vậy...
*Ầm!*
Hai kẻ được ghép đội ngẫu nhiên kia hiện ra - một nam một nữ, khiến tôi lập tức dè chừng.
Gã đàn ông hạ xuống với tiếng động thô bạo, ngoại hình chẳng có gì nổi bật.
Nhưng người phụ nữ thì hoàn toàn khác.
*Cạch.*
Người phụ nữ từ từ hạ xuống một cách nhẹ nhàng, như thể thách thức trọng lực.
Ngay cả gã người lùn lắm mồm cũng chỉ biết há hốc mồm nhìn, không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Tôi cũng vậy.
"Không ngờ lại gặp được pháp sư ở đây."
Pháp sư.
Danh hiệu mạnh nhất trong [Dungeon and Stone], cả trên danh nghĩa lẫn thực lực, những kẻ chỉ cần dựa vào thân phận cũng được kính nể khắp nơi.
"Bjorn, pháp sư có gì ghê gớm lắm sao? Cô thủ thư cũng là pháp sư mà!"
Trước câu hỏi của Ainar, nữ pháp sư nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
Tôi vội lên tiếng trước khi mọi chuyện trở nên tệ hơn.
"Cô thủ thư là pháp sư cấp chín."
"Có gì khác biệt sao?"
Quả thực là khác biệt.
Khác rất nhiều.
Không như những kẻ làm việc trong các công hội, cơ quan công quyền hay xưởng chế tạo, người phụ nữ này xứng đáng được gọi là một pháp sư đích thực.
Việc cô ta có thể tiến vào mê cung chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Pháp sư là nguồn tài nguyên chiến lược quan trọng của Rafdonia, nên nếu không chứng minh được năng lực, họ sẽ không được phép vào mê cung.
"Ra là vậy!"
"Đúng vậy. Anh hiểu biết khá nhiều so với một tên man di đấy."
Khi tôi giải thích rõ ràng, nữ pháp sư tham gia vào cuộc trò chuyện bằng giọng điệu điềm tĩnh.
Nhìn nụ cười mãn nguyện trên môi cô ta, tôi có thể phần nào đoán được tính cách của nữ pháp sư này.
"Xin chào. Tôi là Arua Raven, pháp sư cấp sáu. Đây là người khuân vác chuyên nghiệp tôi thuê. Tên anh ta là... à, gì nhỉ?"
"Tôi tên là Tarzine, thưa cô Raven."
Vậy là hai người này đi cùng một nhóm.
Dù sao cũng không tệ lắm.
Cô ta không tỏ ra kiêu ngạo hay coi thường người khác, điều này đã là cởi mở nhất có thể mong đợi từ một pháp sư.
Trò chơi này vốn đầy rẫy những pháp sư toàn đồ vô tích sự.
"Xin mọi người cũng tự giới thiệu được không?"
"Hikurod Murad. Dù chỉ là hành trình ngắn ngủi, mong cô Raven hãy đối xử tốt với lão."
"Có kinh nghiệm thế nào rồi, ông Murad?"
"Tôi có 3 năm kinh nghiệm rồi, thưa cô!"
Một tay mạo hiểm giả ba năm kinh nghiệm.
Từng món trang bị của hắn trông đều khá ổn.
"Tôi là Bjorn, con trai của Yandel."
Sau khi giới thiệu ngắn gọn, tôi đi thẳng vào vấn đề:
"Dù nhìn theo cách nào, mấy người cũng chẳng có lý do gì để lùng sục ở tầng một cả. Làm thế nào mà các người tới được khe nứt?"
Những mạo hiểm giả ở tầng một thường là lũ khốn khó không có nổi trang bị tử tế.
Thế nên tôi đã chuẩn bị tinh thần phải cực khổ lắm mới qua được khe nứt.
Vậy mà lại ghép đội với một tay người lùn ba năm kinh nghiệm và một pháp sư cấp sáu?
Đến mức này thì không thể đơn giản vui mừng vì may mắn được nữa - sự trùng hợp kỳ lạ thế này buộc phải hỏi cho ra lẽ.
"Tôi không thể giải thích chi tiết, nhưng tôi nghe nói khe nứt sẽ mở trong chu kỳ này."
"Tôi cũng vậy."
Giữ lợi thế thông tin hả?
Như thể đã thỏa thuận trước, Raven và gã người lùn đều im lặng về phương pháp dự đoán.
Dĩ nhiên, điều này chẳng quan trọng nữa.
Bởi giờ tôi đã đoán ra cách họ suy luận.
"Tôi là Ainar, con gái thứ hai của Penelin."
Ngay khi mọi người giới thiệu xong, Raven dẫn dắt cuộc trò chuyện:
"Chiến lợi phẩm sẽ chia theo đầu người, trừ anh Tarzine ở đây. Mọi người có thể tuân theo chỉ dẫn của tôi để đổi lại chứ?"
"Không phản đối. Theo chỉ dẫn của pháp sư trong mê cung vốn là chuyện đương nhiên."
"Cảm ơn vì đã hiểu chuyện."
Khi gã người lùn đồng ý trước, ánh mắt Raven hướng về phía hai chúng tôi.
Tôi không thể do dự mãi.
Có pháp sư trong đội mà gây chú ý thì chẳng hay ho gì.
Bởi chính các pháp sư đã thuyết phục hoàng tộc công nhận sự tồn tại của ác linh và tuyên bố phải tiêu diệt chúng.
Chết tiệt...
Giờ vấn đề không còn là vượt qua khe nứt nữa.
"Tôi đồng ý."
Cứ chia đôi 50-50 vậy.
"Tôi từ chối."*
*Hả?*
Ánh mắt mọi người đổ dồn về Ainar - nguồn phát ra giọng nói cứng đầu đó.
*"Tôi không hiểu pháp sư có gì ghê gớm. Tôi muốn Bjorn dẫn đường."*
Không, tôi đã đồng ý rồi, cô sủa cái đéo gì vậy?
Tôi muốn bịt mõm cô ta ngay lập tức, nhưng làm vậy sẽ càng đáng ngờ hơn.
Nữ pháp sư nhanh chóng hỏi lại một cách thận trọng:
*"Nếu là Bjorn... ý cô là tên man di này phải không?"*
*"Đúng vậy. Bjorn không phải man di tầm thường đâu!"*
*"Không phải man di tầm thường?"
"Bjorn là chiến binh thông thái nhất. Ngày nào hắn cũng đọc sách ở thư viện suốt sáu tiếng đồng hồ."
"Hmm, đúng là một kẻ khác thường."
"Không phải khác thường, hắn đỉnh lắm! Tôi chưa từng thấy tên man di nào thông minh như Bjorn cả!"
_Chết tiệt_
_Đừng sủa nữa, bố xin mày!_
Mọi người nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ sau lời khen ngợi của Ainar, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Họ dường như chỉ cho rằng đó là chuyện thường tình với bọn man di chúng tôi.
Ít nhất là cho tới lúc này.
"Dù sao cũng theo đa số, nên cô chẳng làm gì được đâu. Ha ha ha!"
"Đa số là cái gì, tại sao lại không làm gì được chứ!"
"Ừm..."
Nhận thấy bầu không khí lại trở nên căng thẳng, tôi vội vã dỗ dành Ainar.
Nhưng không hiểu sao cô ấy lại bực bội đến mức nhăn mặt tỏ vẻ bất mãn.
"Nhưng! Bjorn, anh không phải là lựa chọn tốt hơn cái con mụ pháp sư đó sao!"
Phải chăng cụm từ "đối với một tên man di" đã chạm tới lòng tự ái của cô ta?
Tôi không chắc, nhưng may mắn là đã bắt cô ấy thề giữ bí mật trước đó.
Nếu không, bí mật về sự bất ổn không gian lẫn việc tôi chính là người mở khe nứt có lẽ đã bị lộ.
"Được vợ tôn trọng là phúc lắm đấy! Ghen tị với anh quá, tên man di! Hahaha!"
"Ôi, vợ gì chứ! Bọn tôi không phải thế!"
"Hahaha! Đừng ngại ngùng chứ!"
"Eek! T-tôi có ngại đâu!"
Nhờ lão người lùn lắm mồm, sự chú ý của Ainar đã bị chuyển hướng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn biểu cảm của Raven.
Trái với lo lắng của tôi, cô ta chẳng tỏ ra đặc biệt quan tâm đến tôi.
"Hmm, một rào chắn không cho phép ra ngoài. Thú vị đấy. Nếu không gian đã bị cắt đứt, sao chúng ta vẫn có thể nhìn thấy phía bên kia bằng mắt thường?"
Có lẽ nên gọi đó là niềm đam mê học thuật của pháp sư?
Nhìn cô ta lẩm bẩm một mình và ghi chép vào sổ tay, dường như Raven cực kỳ tò mò về nguyên lý của rào chắn ngăn chúng tôi rời khỏi khu vực này.
Tôi chỉ mong sự tò mò đó đừng hướng về phía tôi cho đến khi chúng tôi rời khỏi đây.
"Tại sao chúng ta không dừng ở đây và bắt đầu từ từ nhỉ? Tôi còn rất nhiều nghiên cứu phải làm, rất nhiều mẫu vật cần thu thập."*
*"Cô định bỏ đi ư? Chúng ta mới chỉ biết tên nhau thôi mà..."*
Trước lời Raven, lão người lùn nghiêng đầu bối rối.
Tôi cũng có cảm giác tương tự.
Mọi đội nhóm đều cần biết khả năng của từng thành viên và những gì họ có thể làm.
Dù có nóng vội đến đâu, việc chia sẻ thông tin cốt lõi vẫn là nguyên tắc cơ bản của làm việc nhóm.
Thế nhưng, Raven phẩy tay xua đi như thể đó là việc thừa thãi:
*"Cần gì phải thế? Tất cả quái vật trong Huyết Thành đều dưới cấp bảy cả."*
Một giọng điệu đầy tự tin tuyệt đối.
Lão người lùn cũng lộ vẻ khó chịu, nhưng chưa kịp lên tiếng.
Bởi cô ta đã nhanh chóng tiếp lời:
"À, quên mất. Tôi sẽ giữ lại chiến lợi phẩm từ lũ thủ vệ. Có vài nghiên cứu cần phải làm."
Đúng là đồ đàn bà ngạo mạn!
----note: làm tôi lại nhớ đến cái meme nào đó: Gua mần,...khụppp...hahahahaha. :>---
Haiz, rốt cuộc vẫn là pháp sư mà.
Chết tiệt!
Đúng như dự đoán.
Mọi chuyện sắp trở nên tồi tệ nhất.


1 Bình luận