"Này! Anh Yandel! Tỉnh lại đi!"
Raven lay lay vai Bjorn dữ dội.
Những đồng đội còn lại đang dần tỉnh dậy sau khi ngất xỉu.
"Cô Raven? Cái quái gì đang xảy ra vậy—"
"Bjorn! Bjorn chết rồi sao?!"
"Tiểu thư ơi! Thật may là cô an toàn..."
Những câu hỏi liên tiếp vang lên khắp nơi.
Những câu hỏi chỉ Raven mới có thể trả lời.
Đúng vậy, bởi cô là người duy nhất không ngất.
"Ma cà rồng đã chết. Yandel vẫn sống. Tarzine, tôi ổn, anh có thể ngừng la hét được không?"
"Tuyệt vời! Không ngờ phép thuật của cô có thể hạ gục ma cà rồng chỉ trong một đòn!"
Môi cô mím chặt, trong lòng dâng lên cảm giác bực bội khó tả.
Không phải "Hắc nhật cầu" của cô đã giết con ma cà rồng.
Xét về đóng góp, dù cô có góp phần nào đó...
"Không phải tôi, mà là anh Yandel."
"Ý cô là sao?"
"Anh Yandel mới là người hạ gục ma cà rồng."
Murad nhíu mày.
"Không, ý cô là cậu man di này sao?"
Dù trước đó ông ta từng ca ngợi gã man di là "đặc biệt" và "chiến bĩnh vĩ đại", nhưng dường như không tin nổi hắn có thể giết quái vật cấp năm.
Cô cũng không thể trách ông ta được.
'Nếu chỉ nghe kể lại, có lẽ tôi cũng sẽ nghĩ như vậy.'
Có phải vì khoảng cách không bị ảnh hưởng bởi 'chia sẻ đau đớn', cô đã chứng kiến toàn bộ sự việc mà không ai khác biết.
Đúng vậy, theo đúng nghĩa đen.
Cô chỉ đứng đó và xem.
Một pháp sư cạn kiệt phép thuật thì có thể làm được gì chứ?
"Mọi người, hãy cảm ơn ngài Yandel. Nếu không có anh ấy, có lẽ giờ chúng ta đã không thể tỉnh lại."
---note: ở bản Eng bắt đầu từ chap này Raven đã gọi main là Mr.Yandel chứ không gọi trống không như những chap trước, có lẽ nàng đã say nắng main chăng, nên từ giờ mình sẽ đổi cách gọi là Ngài Yandel của Raven nhé hệ hệ hệ.---
"N-Nhưng... cô có thể giải thích rõ hơn chuyện đã xảy ra không?"
Cô đang phân vân cách giải thích, thì Ainar đột ngột cắt ngang.
"Vậy Bjorn thế nào rồi? Chúng ta không nên cho anh ấy uống thuốc ngay bây giờ sao?"
Nói cách khác, là đang hỏi xem còn thuốc dự trữ không.
Raven lắc đầu và trả lời.
"Tiên dược cũng vô ích. Cơ thể anh ấy gần như đã hồi phục hoàn toàn."
Nếu dám dự đoán tương lai, cô có thể nói rằng người đàn ông này sẽ chẳng mấy khi cần uống tiên dược nữa.
Bởi mọi vết thương đều sẽ lành nhanh đến khó tin.
"Vậy tại sao anh ấy vẫn chưa tỉnh?"
"Tôi cũng không rõ. Nhưng—"
"Trông cô biết gì đó! Là gì vậy? Pháp sư! Nói đi chứ!"
Raven hít một hơi sâu rồi trả lời:
"Có lẽ... anh ấy kiệt sức."
"Kiệt sức? Chẳng phải cô vừa nói cơ thể anh ấy đã hồi phục sao?"
Ainar đặt tay lên vai Bjorn - nơi vẫn còn dính đầy bụi bẩn và máu khô.
Cô trông như thể bầu trời vừa sụp đổ.
"Khoan đã, không lẽ hai người thực sự là tình nhân?"
"Ế, ế, không có! Sao đột nhiên lại nói thế!"
"Hừm? Dù sao tôi cũng không chắc. Tôi không phải giáo sĩ, và chỉ biết vài trường hợp tương tự."
"Trường hợp? Cô Raven, chuyện này thường xảy ra sao?"
"Không _phổ biến_ đến thế, nhưng đôi khi vẫn có. Cơ thể khỏe mạnh, nhưng tâm trí không hồi phục."
Những chiến binh chịu căng thẳng cực độ, hoặc dốc toàn lực chiến đấu, đôi khi rơi vào trạng thái này.
Nghe Raven giải thích, Ainar cao giọng:
"Tôi chưa từng nghe chuyện như vậy! Hơn nữa, nó vô lý quá! Mệt đến mức không tỉnh dậy nổi? Bjorn không yếu đuối thế!"
Anh ấy không yếu đuối thế...
Điều đó cô hoàn toàn đồng ý.
Vài giờ trước, có lẽ cô đã thầm chế nhạo trong lòng, nhưng giờ ít nhất cô tin điều đó.
Bởi chỉ mình cô chứng kiến anh chiến đấu với ma cà rồng đến phút cuối.
Tuy nhiên...
Không, chính điều đó khiến mọi chuyện càng khó giải thích.
"Thành thật mà nói, tôi gần như chắc chắn. Lý do ngài Yandel không tỉnh lại là vì tinh thần kiệt quệ."
Mệt đến mức không thể tỉnh táo?
Điều đó vượt qua khỏi phạm trù yếu hay mạnh.
Đó là phản ứng tự nhiên của một sinh vật có ý thức.
'Có lẽ cô gái này đã không nói thế nếu không tận mắt chứng kiến anh ta chiến đấu.'
Có lẽ hôm nay, chính cô đã chứng kiến một cảnh tượng vô giá.
"Pháp sư! Vậy bao giờ Bjorn sẽ tỉnh?"
"Ừm... Sớm nhất là một hai ngày."
"Không, tôi nghĩ anh ấy sẽ dậy trong vài giờ nữa! Bjorn là một chiến bĩnh vĩ đại!"
"Vậy sao còn phải hỏi tôi?"
Lòng Raven lại thấy khó chịu, nhưng không hiểu sao cô không muốn cãi lại.
Như thể cô chẳng còn sức để tranh luận.
Thực ra, những lời đó không còn nghe kiêu ngạo như trước nữa.
"Một chiến bĩnh vĩ đại sao..."
Trong dòng chảy vĩnh hằng của lịch sử, chưa đầy mười người man di chính thức được đức vua ban tặng danh hiệu đó.
'Ừm, có vẻ giờ nó được dùng như lời khen ngợi giữa những người man di.'
Cô gom suy nghĩ lần cuối trước khi tiếp tục.
Tinh hoa golem tử thi, và tinh hoa ma cà rồng.
Một người man di đã hấp thụ cả hai, mà cái sau còn từ vệ thần khe nứt.
Anh ta chỉ mới hoàn thành lễ trưởng thành tháng trước, vậy đây mới là lần thứ hai anh ấy vào mê cung?
Cô mở miệng khi nhìn gã man di đang ngủ say, như chẳng màng tới thế giới bên ngoài.
"Có lẽ... anh ấy thực sự có thể."
*Tất nhiên, để điều đó xảy ra, anh ta còn phải sống sót vượt qua vô vàn nguy hiểm
như hôm nay nữa.*
*"Tôi... còn sống sao?"*
Tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm.
Chẳng hiểu sao Ainar lại đang cho tôi gối đầu lên đùi, và ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy hét lên: *"Bjorn!!!"* - đủ to để xua tan mọi cơn buồn ngủ.
*"Mọi người đâu rồi?"*
*"Tất cả đã đi rồi! Bjorn, anh ổn chứ? Tôi đã rất lo vì anh bất tỉnh suốt ba ngày liền!"*
*Ba ngày ư?*
Vậy tính ra, bây giờ đã là ngày thứ bảy?
Suy nghĩ lóe lên, tôi lập tức bật dậy. Và rồi...
Không có dấu hiệu rõ ràng nào của chấn thương hay tổn hại.
Về mặt sức khỏe, ngoài những cơn đói đang gào thét từ dạ dày, tôi hoàn toàn bình thường.
"Nhân tiện, Ainar, cái quần tôi đang mặc là gì thế?"
Thực ra, từ "quần" dùng ở đây không chính xác lắm.
Một mảnh vải gấp như khăn tay được quấn quanh phần dưới cơ thể tôi, chỉ che được những chỗ cần che.
Nói chính xác thì nó giống váy hơn là quần.
Thiết kế khá là... tối giản.
"À! Cái đó ấy à, pháp sư cho anh mảnh vải thừa của cô ấy."
"Thế ra là cô đã mặc đồ cho tôi?"
"Đương nhiên rồi!"
Một chút xấu hổ len lỏi vào tâm trí, nhưng cũng không đến nỗi nào vì bản thân Ainar có vẻ chẳng bận tâm lắm.
Thành thật mà nói, cảnh hai chiến binh đối mặt nhau trong tình huống này khá là buồn cười.
"Anh chẳng có gì phải xấu hổ cả. Dù sao Bjorn cũng là một chiến binh vĩ đại!"
Khoan đã, đây có phải quấy rối tình dục không?
"Vậy chuyện gì đã xảy ra sau đó?"
Tôi chuyển chủ đề để quên đi cảm giác ngượng ngùng.
Tôi đang thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi ngất đi. Đặc biệt là về phần chiến lợi phẩm.
"Có một vật phẩm đánh số hay gì đó? Murad đã lấy nó, còn pháp sư thì lấy viên đá khe nứt."
"Cái gì?"
Một chuỗi bất ngờ liên tiếp từ đầu đến giờ.
Việc còn sống đến giờ chứng tỏ tôi đã hấp thụ được tinh hoa của hắn - vậy có nghĩa là ma cà rồng đã rơi ra cả ba loại chiến lợi phẩm có thể có sao?
Đây là loại vận may gì vậy?
"À đúng rồi! Đã không có tung xúc xắc phân chia khi chia viên đá khe nứt. Bởi pháp sư đã cưỡng ép lấy nó để bù đắp cho tổn thất mà cô ấy phải chịu"
Ainar tiếp tục nói như thể đang biện minh.
"Murad bảo ông ấy không phiền, nhưng tôi đã phản đối! Thế rồi pháp sư nói điều gì đó kỳ lạ."
"Điều kỳ lạ?"
"Cô ta nói anh không được phàn nàn, vì anh đã nhận phần thưởng lớn nhất rồi."
'Chỉ có người phụ nữ đó biết rằng tôi đã hấp thụ tinh hoa của ma cà rồng.'
Tôi lặng lẽ lắc đầu.
Tôi hoàn toàn không hối tiếc gì về cách phân chia chiến lợi phẩm.
Dù lý do là gì, pháp sư đã nhường cho tôi tinh hoa của con golem tử thi từ phần của cô ấy. Hơn nữa, tính cả giá trị lọ thuốc cô ấy đã dùng để cứu tôi, pháp sư gần như chẳng thu được gì.
Nếu giờ tôi còn tham lam tranh cả viên đá khe nứt nữa, thì đúng là đồ khốn kiếp.
Tuy nhiên, Ainar dường như nghĩ khác.
"Tôi đã bảo họ đợi đến khi anh tỉnh dậy rồi mới quyết định, nhưng không còn cách nào khác! Chờ hơn nửa ngày mà anh vẫn không tỉnh, nên họ đều rời đi qua cổng dịch chuyển rồi!!"
"Cô không cần tự trách mình. Chuyện này không thể tránh khỏi."
Thành thật mà nói, tôi chỉ có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của họ khi bị Ainar ép phải ngồi chờ suốt nửa ngày.
Tốt nhất là nên khen cô ấy một câu.
"Cảm ơn. Tôi thật may mắn khi có cô bên cạnh."
"Đ-đương nhiên rồi! Chúng ta là bạn mà!"
Tôi kiểm tra lại đồ đạc mà Ainar đã thu dùm.
Một ba lô, một cây chùy, vài mảnh kim loại vụn có lẽ từng là một chiếc khiên
'Dù sao nếu mang ra ngoài bán, ít nhất cũng đủ tiền mua sắt.'
Sắp xếp mọi thứ vào ba lô xong, tôi lấy ra chút thức ăn và bình nước để lấp đầy cái bụng đói.
Và tôi kiểm tra thời gian.
11:20 tối.
'Chỉ còn chưa đầy một tiếng trước khi cầu thang đóng.'
"Bjorn! Ăn xong chúng ta đi ngay nhé? Không còn nhiều thời gian đâu!"
"Không được."
Tôi cứng rắn từ chối.
Tôi vô cùng muốn rời khỏi cái nơi kinh tởm này ngay lập tức, nhưng...
Đã chịu khổ nhiều đến vậy, chẳng lẽ không nên vơ vét tất cả những gì có thể?
Tôi cũng muốn kiểm tra lại phòng boss nữa.
'Pháp sư đã lấy đi Necronomicon rồi, chỉ còn một thứ thôi.'
Có vẻ phải hành động nhanh mới kịp.
Bạn đã được dịch chuyển tới lối vào tầng một.
Mê cung đã đóng cửa.
[Nhân vật được chuyển tới Rafdonia.]
Tôi thở phào, cảm nhận ánh nắng mặt trời âu yếm trên làn da.
"Dm, suýt nữa thì oẳng chó..."
Lịch trình căng thẳng hơn dự kiến.
Chưa đầy mười phút để tìm vật phẩm giấu trên trần tháp canh tường ngoài, leo lên bằng thang...
Nhưng đường đến phòng boss và quay lại mới thực sự gian nan.
'Rốt cuộc, tất cả đều vô ích.'
Khi Ainar nói họ đợi nửa ngày, liệu có phải chỉ để cô pháp sư đó điều tra?
'Với tính cách của ả ta, sẽ rất lạ nếu ả bỏ qua cơ hội này.'
Những bức tường đổ nát khắp nơi.
Khung cửa sổ và cửa ra vào bị giật bật.
Ngay cả rương kho báu cũng bị mở toang, trống rỗng.
Hẳn phải có thêm phần thưởng nào đó, nhưng cô ta đã độc chiếm hết cả rồi.
Trong phòng boss mà tôi vội vã chạy tới, tôi chỉ thấy dấu vết của một cuộc lục soát kỹ lưỡng.
Nhưng thay vì tức giận vì bị lừa, tôi lại cảm thấy tò mò.
Đây chẳng phải là một khe nứt biến thể chưa từng được khám phá sao?
Một thứ mà ngay cả tôi, người đã chơi game suốt chín năm, cũng không quen thuộc?
Sự tò mò của một game thủ trong tôi bùng cháy.
'Chắc chắn cô ta sẽ không đưa gì cho tôi nếu tôi hỏi thẳng - phải tìm cách hỏi vòng vo khi gặp lại sau vậy.'
Dù sao, sau khi lục lọi khắp nơi xem pháp sư có bỏ sót thứ gì không, lịch trình đã trở nên vô cùng căng thẳng.
Thực ra, cầu thang đóng ngay khi chúng tôi vừa ra khỏi khe nứt, nên không thể nói là suýt soát được.
Muộn hơn chút nữa thôi, tôi đã bị lũ quái vật boss bắt và mắc kẹt mãi ở đó.
"Serum, con trai thứ tư của Kennick! Lại thêm vài vết sẹo mới à! Ghen tị quá!"
"Chuyện nhỏ thôi! Karak, con trai thứ ba của Farun!"
Đang lúc sắp xếp lại suy nghĩ, tôi nghe thấy tiếng những tên man tộc vang lên khắp nơi.
May mắn là họ chưa phát hiện ra tôi.
Tôi cúi thấp đầu lẩn tránh và hướng đến quầy đổi tiền dành cho những mạo hiểm giả cấp chín.
Thật may là chúng tôi đến sớm nên không phải xếp hàng dài.
Cũng chẳng có tên man tộc nào quấy rầy.
Khi tôi đưa những viên đá mana, viên chức đổi thành tiền y như lần trước.
"231.520 đá."
Khoảng 230.000 đá.
Một con số vô cùng nhỏ bé so với những khó khăn tôi đã trải qua...
'Bởi vì đó chưa phải là tất cả.'
Trong chuyến thám hiểm này, tôi đã hấp thụ được hai tinh hoa.
Hơn nữa, sau khi bán các vật phẩm thu được, lợi nhuận sẽ gấp nhiều lần số đá mana.
'Bằng cách nào đó, đá mana giờ chỉ còn là thu nhập phụ.'
Tôi không biết nên vui hay buồn về điều này.
Chỉ biết cười chua chát và nhặt lại túi tiền.
"Quá nhiều đối với một mạo hiểm giả cấp chín."
Khi tôi nhận lại chiếc túi mà viên chức vừa đặt xuống, hắn nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.
"Cái ba lô sau lưng anh chứa gì vậy?"
Hả?
Đây không phải điều tôi không thể trả lời, nhưng...
"Tại sao anh lại hỏi vậy?"
Bằng cách nào đó, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Liếc xung quanh, tôi thấy những tên lính gác đang nhanh chóng tiến về phía này từ xa.
Có vẻ như hắn đã nhấn nút báo động giấu dưới bàn.
"Có phải tên này không?"
"Đúng vậy."
Tôi giơ hai tay lên tỏ ý muốn hợp tác với nhà chức trách, nhưng bọn lính gác - vừa trao đổi nhanh với viên chức - đã hung hăng túm lấy cánh tay tôi.
Mẹ kiếp, tôi vừa sống sót trở về sau bao khó khăn, giờ lại còn cái quái gì thế này?
"Tên man tộc, sang đây nói chuyện một chút."
Theo bản năng, tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Dm, ăn loz rồi.


0 Bình luận