Surviving the game as a b...
Jeong Yoon Kang Midnight studio
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 29: Khe Nứt Không Gian (3)

1 Bình luận - Độ dài: 3,296 từ - Cập nhật:

Nội chiến là chuyện thường tình trong [Dungeon and Stone].

Và nguyên nhân của những trận nội chiến đó, trăm lần như một, đều là vì tiền.

Nghiên cứu có thể là ưu tiên hàng đầu của một pháp sư giàu có, nhưng lý do mạo hiểm giả vào mê cung chính là để kiếm tiền.

Vậy mà giờ đây con mụ phù thủy này đã chọc thẳng vào chỗ đau đó.

"Cô định ôm trọn chiến lợi phẩm từ thủ vệ sao?"

Lão người lùn không còn nụ cười thân thiện ban nãy nữa.

Giọng lão trầm xuống, đôi mắt lộ ra sau lớp lông dày của mũ giáp lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

"Trông ta giống đồ vô dụng lắm sao?"

Bầu không khí đóng băng ngay lập tức.

Và tất cả đều cảm nhận được điều đó.

*Cạch.*

Người đàn ông kia đặt tay lên chuôi kiếm.

Chắc chắn hắn không phải chỉ là kẻ khuân vác thông thường.

Raven là người phá vỡ sự im lặng nặng nề:

"Thay vào đó, tôi sẽ nhường lại tất cả ma thạch từ khe nứt."

"Ý cô là bảo chúng tôi nhặt rác ăn thừa sao?"

"Chẳng phải đây là đề nghị hợp lý sao? Tôi không nói mà không có căn cứ."

Cô ta cố che giấu, nhưng vẻ bối rối của Raven hiện rõ.

Cô ta không ngờ phản ứng lại thù địch đến thế.

Có lẽ cô ta ngây thơ hơn vẻ bề ngoài.

Dĩ nhiên, cô ta đáng lẽ phải đoán trước điều này.

Chiến lợi phẩm từ thủ vệ chính là những vật phẩm tốt nhất và quan trọng nhất trong khe nứt.

Trong đó, những vật phẩm đánh số hẳn phải là bảo vật vô giá đối với một người lùn.

"Ta sẽ không nhường bất kỳ vật phẩm đánh số nào."

"Được thôi. Đổi lại, ta lấy tinh hoa của thủ vệ. Và ông phải công nhận quyền sở hữu của ta với bất kỳ phát hiện nào khác sử dụng kiến thức của ta."

"Tốt. Vậy thì, đá khe nứt sẽ được chia đều giữa hai chúng ta bằng cách xúc xắc."

Hoan hô. Cái trò công bằng vớ vẩn xàm loz gì thế này? Thế còn phần của tao đâu? Lũ khốn!

Hai kẻ này thậm chí chẳng thèm để ý đến tôi và Ainar, đã bắt đầu tranh giành lợi ích riêng rồi.

Đầu tôi nhức nhối khi chứng kiến cảnh này.  

Thậm chí còn nghĩ: *Giá như vào khe nứt với lũ tay mơ tầng một có khi còn hơn.*  

Giờ đây, chúng tôi chỉ có thể nhặt nhạnh những thứ vụn vặt sau khi bọn họ đã chia chác xong xuôi.  

Thật bực mình khi không đủ mạnh để thay đổi tình thế.  

"Bjorn."  

"Tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng giờ hãy im lặng."  

"Tôi hiểu rồi."  

Điều tôi phải làm đã rõ như ban ngày.  

Tôi phải trở nên mạnh hơn.  

Để khi lũ khốn ở đẳng cấp cao hơn tôi này  cố đá đổ thang, tôi vẫn có thể leo lên đỉnh cao bằng chính sức mình.  

Chỉ khi đó, tôi mới có thể bảo vệ quyền lợi của mình như cách họ đang làm.

Dĩ nhiên, đó không phải lý do để hôm nay tôi nhượng bộ.

"Khoan đã."

Khi tôi lên tiếng, ánh mắt của hai người đang nói chuyện với không khí dịu đi chút ít đổ dồn về phía tôi.

"Cô có thể lấy tinh hoa và vật phẩm đánh số. Nhưng chúng tôi sẽ lấy đá khe nứt."

"Anh đang tham lam đấy."

"Anh nghĩ mấy tên man di đáng giá đến thế sao?"

Ánh mắt họ sắc lạnh vô cùng.

Chết tiệt, mới lúc gặp mặt họ còn cười thân thiện lắm kia mà.

Ừ thì được, tôi chỉ đang thăm dò thôi.

"Được rồi, chúng tôi sẽ nhường lại đá khe nứt. Đổi lại, hãy cho chúng tôi quyền ưu tiên chọn đến hai tinh hoa khác ngoài của thủ vệ."

"Đồng ý. Chừng đó thì được."

"Ta chấp nhận."

Như dự đoán, Raven và lão người lùn dễ dàng chấp thuận yêu cầu của tôi.

Đây hẳn là giới hạn cuối cùng của họ.

Ở trình độ của họ, mấy thứ tinh hoa không phải từ thủ vệ cũng chẳng có gì hấp dẫn.

"Vậy chúng ta đi chứ?"

"Tất nhiên. Người ta đã đứng yên lâu đến mỏi cả người rồi. Yeah! Ha ha ha ha!"

Khi cuộc mặc cả kết thúc, con phù thủy khốn nạn và lão người lùn lại trở về vẻ mặt vui vẻ như ban đầu.

Lũ mạo hiểm giả đúng là đáng sợ thật.

---note: Phế thì không có quyền lên tiếng. OK?---

Đã bao lâu rồi kể từ khi chúng tôi bắt đầu leo lên con đường núi dẫn đến pháo đài xa xôi thấp thoáng giữa các dãy núi?

Ở lối vào pháo đài, chúng tôi bắt gặp hai bức tượng quỷ có cánh.

"Tượng gargoyle."

Quái vật cấp tám, tượng gargoyle.

Thường thì chúng im lìm, nhưng khi kẻ thù xuất hiện, chúng sẽ trở thành quái vật xảo quyệt với chiêu thức mở màn là hóa đá'.

Chiến thuật thông thường là hy sinh một thành viên để hứng đòn hóa đá', sau đó cả đội phá hủy bức tượng gargoyle để giải trừ lời nguyền.

Nhưng giờ đội chúng tôi đã có một pháp sư.

"Kyaaaaah!"

Khi ba chúng tôi cùng lão người lùn tiến lại gần, những bức tượng gargoyle mở mắt và xòe cánh.

Phần thân dưới của tôi lập tức hóa đá, nhưng không kéo dài lâu.

"Artena viar."

Raven đọc thần chú giải trừ lời nguyền', và trận chiến thực sự bắt đầu.

Ainar và tôi đối phó một con, lão người lùn xử lý con còn lại.

Choang!

Lão người lùn tầm thước vung búa như điên, đập nát cả hai chân đối thủ.

Khi tượng gargoyle ngã xuống đất bất lực, lão lập tức đập nát đầu nó bằng búa như đã chờ đợi từ lâu.

Đó là phong cách của người lùn sao?

Thành thật mà nói, bắt đầu từ dưới lên trên khá là nam tính.

Cách đánh khá là đơn giản, thẳng thừng.

"Hai người cũng đánh hay lắm!"

Không có nhiều khác biệt về thời gian tiêu diệt tượng gargoyle giữa chúng tôi.

Chúng tôi cũng tự tin về khả năng cận chiến.

[Bạn đã đánh bại gargoyle. EXP +2]

Hai bức tượng gargoyle tan thành ánh sáng và biến mất, rơi lại vài viên ma thạch, nhưng không cần nhặt chúng lên.

Chúng tự động bay lên và chui vào một cái túi vải khổng lồ.

"Tôi sẽ tạm giữ những viên ma thạch này và phân phát sau."

"Cảm ơn cô đã làm vậy! Ha ha ha!"

Lão người lùn có vẻ không lo lắng chuyện pháp sư sẽ ăn cắp ma thạch hay gì cả.

Thật lòng mà nói, một pháp sư chẳng bận tâm đến số tiền nhỏ nhặt như vậy.

"Vậy thì đi thôi!"

Lão người lùn dùng búa đập nát cánh cửa gỗ cũ kỹ.

Đây có phải là khởi đầu của mê cung thực sự?

Một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong tôi khi bước theo lão vào bên trong.

"Tôi cần chút ánh sáng."

"Được thôi."

Một quả cầu ánh sáng nổi lên trên tay Raven, chiếu sáng khu vực tối tăm.

Không gian chúng tôi vừa bước vào là trạm kiểm soát ngoại vi.

Nơi thực hiện các thủ tục hành chính như kiểm tra hành lý của các xe hàng ra vào, xác minh danh tính của người qua lại trước khi vào thành.

*"Grrrrrrrr."*

Như bị đánh thức bởi ánh sáng và tiếng động, những xác chết thối rữa bắt đầu trồi lên từ các lỗ hổng trên tường hay dưới đống đồ đạc ngổn ngang.

*"Bọn xác sống."*

Deadman.

Một loài quái vật không cấp độ, thậm chí  

không rơi ma thạch, chứ đừng nói đến kinh nghiệm.

Ngay cả xác chúng cũng không biến mất  

sau khi chết.

Trừ khi chúng rơi tinh hoa.

*"Chúng chỉ biết cắn và cào thôi, nên tôi sẽ tiết kiệm phép thuật."*

Dù không có hỗ trợ phép thuật, chúng tôi cũng chẳng mất nhiều thời gian để dọn dẹp căn phòng.

*"Ông Murad và Yandel có thể xử lý đám bên kia trong khi tôi mở cánh cửa này không?"*

*"Lão sẽ xử đám này trong nháy mắt! Ha ha ha!"*  

Khi tôi theo chân lão người lùn lên tầng hai,  

một không gian tựa như phòng ngủ tập thể hiện ra.  

Như trước đó, có khoảng mười xác sống,  

nhưng vì không gian rộng hơn tầng một  

nên trận chiến cũng dễ thở hơn.  

*Pụp! Pụp!*  

Chúng tôi dọn dẹp tầng hai trong chớp mắt  

rồi leo thang lên mái nhà để tới tầng ba,  

chẳng cần nhiều lời.  

Đợi chúng tôi ở đó là một tá lính xác sống mặc giáp sét rỉ, cùng một tên chỉ huy xác sống có vóc dáng to lớn hơn đám còn lại.  

Gọi nó là trùm đầu tiên thì hơi quá -  

Đúng hơn, đây chỉ là kẻ địch bắt buộc phải hạ để tiến xa hơn.  

*"To xác hơn chút thôi, chứ có khác gì lũ xác sống thường đâu, xử nó luôn đi! Ha ha ha!"*

*Lần nữa, chúng tôi nhanh chóng dọn dẹp xung quanh, rồi lục lọi quần áo tên chỉ huy xác sống để nhặt một chiếc tù và.*

*Khi quay xuống tầng một, cánh cửa sắt phía bên kia đã mở toang.*

*"Có pháp sư đi cùng thật yên tâm."*

*Ánh sáng tràn vào từ cả hai phía, căn phòng không cửa sổ giờ đã sáng rõ, nhưng chẳng có ý nghĩa gì.*

*Mọi việc cần làm ở trạm kiểm soát ngoại vi đã xong.*

*Giờ là lúc băng qua cây cầu dài 50m bắc ngang hào nước để vào thành.*

*"Xin cô Raven hãy cẩn thận bước chân."*

*"À, cảm ơn anh."*

Cây cầu bị đứt đoạn ở giữa, cách cổng thành khoảng 20m.

Nó không phải bị hỏng do năm tháng.

Đây là thiết kế nguyên bản. Phần cầu bên kia được gắn bản lề ở đầu và nâng lên một góc. Một cây cầu kéo, phải hạ xuống thì người ta mới qua được.

*Ppuuuuuuuuuuuu!*

Khi chúng tôi thổi chiếc tù và vừa nhặt được, cầu kéo bắt đầu hạ xuống với tiếng lạch cạch của xích.

Dĩ nhiên, mọi chuyện không đơn giản thế.

Pháp trận thủy hệ ngủ yên từ lâu bỗng kích hoạt.

"Bjorn! Nước đang dâng lên từ phía dưới!"

Hào nước bao quanh thành bắt đầu đầy lên.

Nước bắt đầu trào lên từ những rãnh sâu đào quanh tường thành để ngăn quân địch xâm nhập.

Đúng hơn thì đó không phải là nước, mà là thứ chất lỏng đen sẫm, đỏ thẫm như máu.

Đây chính là lý do nơi này được gọi là 'Huyết Thành'.

Bầu trời đỏ quạch, mặt đất cũng nhuộm đỏ.

Nhưng còn có thứ khác khiến khung cảnh tận thế này thêm phần kinh dị.

"Bjorn! Tay! Nhìn kìa, có những bàn tay đang trồi lên mặt nước kia kìa!"

"Đừng sợ, chúng chỉ là xác sống thôi."

"Này, ai thèm sợ chứ?"

Ngay khi máu dâng lên chạm vào đáy cầu, lũ xác sống đang vật lộn dưới nước bắt đầu trèo lên.

Cầu kéo vẫn chưa hạ xuống được một phần năm.

Ý tưởng của phần này rất đơn giản.

Cố thủ cho đến khi cầu kéo hạ xuống hoàn toàn.

*"Grrrrrr."*  

Không ai đưa ra chỉ dẫn cụ thể, nhưng tất cả đều biết cách phản ứng - hoặc đẩy lũ xác sống xuống nước, hoặc đánh gục chúng bằng vũ khí.  

*Pụp! Pụp! Rắc!*  

Dù chỉ là xác sống, loài quái vật không cấp độ, chúng vẫn là đối thủ khá khó nhằn khi chiến đấu trên cầu.  

Nếu rơi xuống, coi như toi đời.  

*"Xong rồi."*  

Sau khoảng một phút, Raven hoàn thành phép thuật.  

*"Uterna dart!"*  

Dịch sát nghĩa thì có lẽ là bão kiếm! Hasagi.

Một luồng gió mạnh tỏa ra xung quanh chúng tôi, dày đặc như đội hình, và xay nhuyễn lũ xác sống trong chớp mắt như một chiếc máy xay sinh tố.

*Brrrrrrrrr.*

Lão người lùn rên rỉ khi nhìn xuống chân mình dính đầy mảnh vụn từ xác chết.

"Tuyệt thật đấy."

"Cũng chỉ là vài con xác sống thôi."

Trái ngược với lời khiêm tốn, ánh mắt Raven tràn đầy tự hào.

Nhưng tôi chẳng thấy cô ta kiêu ngạo chút nào.

Đây không phải khu vực có thể dễ dàng vượt qua nếu thiếu phép diện rộng của pháp sư.

Sau đó, chúng tôi tiếp tục nghiền nát lũ xác sống thi thoảng trèo lên cầu, và cầu kéo từ từ hạ xuống cuối cùng cũng chạm vào đầu cầu bên này.

Chương đầu tiên của Huyết Thành đã kết thúc.

Cho đến giờ mọi thứ vẫn dễ một cách lố bịch.

Sau khi vượt qua cầu kéo, vẫn còn ba chương nữa.

Trận chiến đô thị ở pháo đài bên ngoài.

Hầm ngục trong pháo đài bên trong.

Và phòng thờ quỷ trong lâu đài lãnh chúa.

"Thú vị thật đấy."

Raven bước vào thành, nhìn đống đổ nát với ánh mắt lấp lánh.

Như đang ngắm nhìn một núi bảo vật.

"Xưởng rèn, quán rượu, nhà trọ, nhà thờ, chuồng ngựa của thương nhân... Phần lớn đống đổ nát này đều là công trình công cộng."

Lão người lùn nhe răng cười:

"Có gì đáng ngạc nhiên sao, cô Raven?"

"Dĩ nhiên rồi. Chẳng có cánh đồng hay nhà ở nào trên con đường núi chúng ta leo lên hay trong thành này. Nghĩa là không hề có nông dân. Ông không tò mò sao? Làm sao người ta có thể sống trong một thành trì kiên cố xây giữa vùng núi xa xôi hẻo lánh thế này?"

"Chẳng phải họ có nhà giả kim trong chiều không gian này sao? Hắn có thể biến ma thạch thành bánh mì như chúng ta vẫn làm. Haha."

"Đúng vậy, đó là giả thuyết phổ biến nhất trong giới học giả."

"Ha ha! Vậy sao? Ngay cả bọn học rộng cũng nghĩ giống lão à!"

"Nhưng, ông Murad, đó không phải điều thú vị duy nhất. Dù là cầu kéo dài hay tường thành cao ngất, tòa thành này được xây rất thực dụng. Kẻ thù của họ là ai?"

Ngay cả lão người lùn vốn dễ tính lúc đầu cũng chán ngấy cuộc trò chuyện dài dòng và rút lui.

"Tôi không hiểu sao cô lại hỏi những chuyện đó. Suy cho cùng, chẳng phải đây chỉ là không gian được tạo ra sao?"

"Là không gian được tạo ra, ừm, những người chưa thực sự nghiên cứu về lý thuyết chiều không gian có lẽ sẽ nghĩ vậy..."

"Thôi đi, cô Raven. Quái vật đang tới."

Khi chúng tôi tiến về phía bên trong thành, quái vật bắt đầu xuất hiện.

Từ xác sống đến cung thủ khô lâu , pháp sư khô lâu, ngạ quỷ, và cả tử ma cấp tám.

Cấp độ của chúng không khác mấy so với Tử Địa, nhưng quy mô thì khác hẳn.

Mỗi nhóm có ít nhất vài chục con.

"Mọi người, tập trung bên tôi."

Hơn nữa, nếu xử lý một nhóm, nhóm khác có thể nghe tiếng chiến đấu và xông tới.

Chưa đầy một phút sau khi gặp nhóm đầu tiên, hàng trăm quái vật đã vây quanh khu vực.

Nhưng ngay lúc đó -

Cơn *bão kiếm* chúng tôi từng thấy trước đó lại quét qua khu vực.

*Xèo xèo xèo!*

Không như phép thuật từ mấy học viện phương Tây, nó không thể biến mọi thứ trên đường đi thành tro bụi như lần trước.

Một số ngạ quỷ sống sót chỉ mất vài chi, chưa kể tử ma - hiện thân của phòng thủ và hồi phục tự nhiên.

Nhưng -

"Xin hãy xử lý đám quái vật còn sót lại."

Lũ xác sống và cốt binh- chiếm hơn 90% số lượng - đã bị quét sạch.

*"Ainar!!"*

Tôi hét lớn, và Ainar lập tức chạy cùng tôi.

Mục tiêu là tử ma.

Cách săn nó -Không cần giải thích.

Chỉ một ánh mắt trao đổi là đủ.

*"Behel-raaaaaaaa!!"*

Tới thời điểm này, chúng tôi đã cùng chiến đấu hàng trăm trận, hiếm khi phạm sai lầm.

Kỹ thuật *(chính hiệu)* bộ đôi man di hợp kích.

*Ầm!*

Lão người lùn tròn mắt khi thấy chúng tôi nắm lấy hai chân tử ma, vật ngã nó xuống đất rồi đập nát đầu.

*"Bình thường các người săn quái như vậy sao?"*

Ánh mắt lão chứa đầy câu hỏi, kiểu *"đây là loại man rợ gì vậy?"*  

"Có gì không ổn sao?"  

"Không, không có gì. Rất, rất kịch tính, đúng chất man di! Ha ha ha!"  

Tôi chẳng có gì phải xấu hổ, nhưng cũng hơi nực cười.  

Xét cho cùng, cách chiến đấu của lão cũng chẳng thanh lịch hay tinh tế gì.  

*"Raviod cheltun."*  

Chỉ còn bảy con tử ma, nhưng khi Raven thi triển lời nguyền *'khiến vết thương trầm trọng hơn'*, việc săn chúng càng dễ dàng.  

Tử ma một khi bị phong ấn khả năng *'tự bảo tồn nhục thể'*, sẽ không còn là đối thủ khó nhằn.  

*"Giờ tôi hiểu tại sao mọi người đều coi trọng pháp sư rồi."*

Cô ấy thật sự cảm nhận được giá trị của pháp sư chỉ sau hai trận chiến sao?

Ainar lẩm bẩm với giọng điệu bực bội.

Raven không hề đáp lại, nhưng khi tôi liếc nhìn, có thể thấy khóe môi cô hơi giật giật.

Hóa ra cô ta dễ bị kích thích bởi lời khen.

Lão người lùn cũng thêm vào một câu:

"Ha ha! Rõ ràng có pháp sư thì phạm vi hành động sẽ khác hẳn."

Tôi cũng đồng tình.

Nếu cố chinh phục 'Huyết Thành' với một đội toàn tân binh, kiểu chiến đấu trực diện thế này là bất khả thi.

Có lẽ sẽ mất gấp hàng chục lần thời gian, vì phải bắt đầu tiêu diệt từ rìa ngoài để giảm số lượng quái vật.

"Hmm, đó là lý do tôi học hành chăm chỉ. Tất nhiên, cũng cần có tài năng nữa."

Raven hơi ngọ nguậy khi nhận được những lời khen liên tiếp.  

Dần dần, tính cách cô trở nên rõ ràng hơn.  

Một nữ pháp sư tài năng giả vờ khiêm tốn nhưng thích thể hiện, đam mê phép thuật và nghiên cứu.  

Tôi bắt đầu nắm được cách đối phó với cô ta.  

"Vậy tôi sẽ đi xung quanh một lúc để thu thập dữ liệu nghiên cứu. Nếu không phiền, mọi người có thể giúp tôi không?"  

"Nhờ cô Raven mà chúng ta hoàn thành sớm, nên tất nhiên tôi sẽ giúp. Ha ha ha!"  

"Cảm ơn."  

Sau đó, chúng tôi lục lọi khắp tàn tích thành phố, thu thập đồ cổ, sách vở, đất đá, kim loại, cùng thịt xương của lũ xác sống.  

"Nhờ mọi người mà tôi xong sớm. Vậy hãy chuyển sang phần tiếp theo thôi!"

Tôi sững người trong chốc lát.

*Hả? Khoan đã, "xong" nghĩa là sao?*

*Đã hạ hết quái vật, lục soát khắp nơi, vậy sao không lấy luôn 'thứ đó'?*

"Anh đang làm gì đó! Không đi à?"

*Chẳng lẽ... không ai trong bọn họ biết về...*

*Món chiến lợi phẩm dễ kiếm, rơi ra khi đập vỡ bức tượng đài phun nước?*

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận