Kiếm Thuật, Ma Pháp Và Cá...
Nishiura Mao - 西浦真魚
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

1 ~ 32

Chương 29: Chuyến Đi Hái Thảo Dược

2 Bình luận - Độ dài: 1,613 từ - Cập nhật:

“Anh định hôm nay sẽ thu thập những gì vậy?”

Trên chiếc xe ngựa thuê chung, chỉ mang theo một thanh kiếm gỗ và tập giấy ghi chép, tôi quay sang hỏi Riyad-senpai. Ngoài chúng tôi ra, còn hai người nữa đi cùng— cả hai đều trang bị chỉnh tề, có vẻ là mạo hiểm giả.

“Cũng chưa quyết định rõ. Chắc là mấy loại thảo mộc để làm thuốc hồi phục, bổ sung thể lực hoặc ma lực thôi. Nhân tiện điều tra thêm sự phân bố và chu kỳ sinh trưởng của chúng…”

Anh nói rồi liếc nhìn tôi.

“Cậu chắc cũng nghe rồi nhỉ? Dạo này đang có tin đồn khá bất thường — những loại dược liệu vốn chẳng ai quan tâm nay bỗng nhiên khan hiếm bất thường.”

Có lẽ anh đang nói về cuộc chiến sắp nổ ra mà Godorfun từng nhắc tới. Tôi cũng không chắc một tin tức như vậy có nên được lan truyền cho học sinh hay không, nhưng xem ra giới có hiểu biết thường sẽ biết sớm hơn người khác.

“Chỗ thu hoạch hôm nay cách Hoàng đô không xa, cơ bản là vùng an toàn… nhưng vẫn có thể gặp quái vật. Cậu đã từng chiến đấu bao giờ chưa?”

“Chưa từng.”

Tôi đáp thẳng. Trước khi “thức tỉnh”, tôi từng mè nheo với anh hai Beck để được theo đoàn đi tiêu diệt quái vật địa phương — nhưng thực tế chỉ là đi xem, đứng xa xa. Nói cách khác, tôi chưa có kinh nghiệm chiến đấu thực tế.

Thấy tôi siết chặt thanh kiếm gỗ, Riyad-senpai bật cười khẽ.

“Không cần lo đâu. Cậu là người đứng đầu bài thi thực chiến đầu vào của Học viện mà. Đừng có ngán mấy con quái làng nhàng. Mà nếu tình hình xấu thì cứ chạy là được.”

Nghe vậy, tôi thả lỏng tay, cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

---

Chúng tôi đến một cánh rừng nằm dưới chân núi Girtess, phía đông Hoàng đô.

Xuống xe ở một ngôi làng nhỏ nằm ngay rìa khu rừng — khu vực thuộc lãnh thổ hoàng gia và đồng thời cũng là nguồn nước chính của Hoàng đô — chúng tôi không ghé qua làng mà rẽ thẳng vào rừng.

“Vì cậu là người mới, để tôi giới thiệu sơ qua những loại nguyên liệu thuốc thường gặp ở khu rừng này.”

Vừa nói, Riyad-senpai vừa cúi xuống nhổ một nhúm cỏ bên lề đường mòn.

“Đây là cỏ Yug — loại thảo mộc phổ biến nhất để chế tạo thuốc hồi phục. Phần thân của nó được nấu cô đặc lại để dùng làm thuốc. Khi khẩn cấp, có thể nghiền nát rồi đắp trực tiếp vào vết thương, hiệu quả cũng khá tốt.”

“Còn cây nấm có vân đen trắng hình thoi này gọi là dramandake. Là nấm ma lực, tích trữ mana trong thân. Thường thì sẽ đem sấy khô, nghiền thành bột, pha nước uống — dùng để hồi phục thể lực. Cũng có thể ăn sống, mùi vị khá ngon, nhưng nhớ đừng ăn khi mũ nấm nở to — dễ bị gây mê đấy.”

“Loài hoa cam rực này là hoa Hinabushi. Nó nở vào thời điểm này và tàn vào cuối xuân. Thường mọc ở miền trung đến bắc vương quốc, nên với người từ vùng đông nam Dragoon như cậu, chắc đây là lần đầu thấy nó khi đang mùa nở. Cánh hoa được ngâm chế thành dạng viên tròn, dùng để hỗ trợ phục hồi ma lực. Tuy nhiên—”

Anh dừng lại, nghiêm túc nhìn tôi.

“Dùng mấy loại thuốc này nhiều sẽ làm chậm quá trình rèn luyện cơ thể tự nhiên. Trong lúc tập luyện, tốt nhất đừng lạm dụng.”

---

Cứ như vậy, anh kiên nhẫn giới thiệu từng loại dược liệu.

Tôi hỏi rất nhiều:

— những nguyên liệu không có trong rừng này,

— cách phối hợp để tăng hiệu quả,

— những tổ hợp nguy hiểm cần tránh,

— khu vực nào dễ hái nhất,

— cách bảo quản…

Và anh đều trả lời tỉ mỉ.

Có thể nói phần lớn là kiến thức ai cũng có thể tra cứu, nhưng được người thực chiến như anh truyền đạt tận tay khiến tôi cảm thấy cực kỳ giá trị.

Tôi thật sự thấy rõ điều mà Khổng Tử từng nói:

“Học mà thường ôn lại, ấy như là niềm vui vậy.”

Nhưng trên hết, điều khiến tôi thấy vui nhất — là nụ cười rạng rỡ của senpai khi được chia sẻ điều anh yêu thích.

Niềm vui ấy, lan tỏa sang cả tôi.

---

“Cậu thấy vui vậy à?”

Suốt buổi chiều, chúng tôi không dừng lại để ăn, mà Riyad-senpai vẫn hăng say trả lời hết thảy mọi câu hỏi tôi ghi chép cẩn thận. Rồi anh bất giác hỏi.

“Em thấy thú vị thật mà. Chỉ cần nghe mấy từ như ‘thảo mộc ma pháp’ hay ‘nấm ma lực’ là em hứng thú ngay.”

Senpai cười lớn.

“Ahahaha. Cậu đúng là… học sinh Hoàng gia duy nhất tôi từng gặp mà nói được mấy câu như vậy. Cậu định theo ngành dược học đấy à?”

“Gọi em là Allen được rồi. Em vẫn chưa quyết định tương lai cụ thể, nhưng mảng về dược học nghe thật hấp dẫn.”

Càng tiếp xúc, tôi càng quý trọng Riyad-senpai.

“Nếu vậy, hay là hôm nay ngủ lại rừng luôn đi? Ngày mai nghỉ mà. Nói trước, gọi là ‘cắm trại’ thì hơi quá, vì nơi ấy chỉ là cái lán mục thôi. Học sinh quý tộc thường chẳng ở nổi đâu.”

“Thật ạ!? Em đồng ý ngay!”

Tôi lập tức gật đầu. Senpai mỉm cười:

“Nếu vậy thì… ta phải kiếm thêm đồ ăn rồi.”

---

“Phía trước có một con suối nhỏ. Chắc chắn sẽ lấy được nước. May mắn thì có thêm cá.”

Anh vạch bụi cây bước đi, rồi đột ngột giơ tay ra hiệu dừng lại.

“…Có quái vật.”

Anh nói khẽ.

Tôi cúi người, nín thở nhìn theo. Quả nhiên, một con thỏ đang uống nước.

Trên đầu nó mọc một cái sừng xanh nhạt dài chừng 20cm.

“…Thỏ sừng hệ thủy. Loài này khá nhút nhát, nhưng đã có sừng tức là nó mang thuộc tính — có thể hung hãn hơn. Một con thôi thì xử lý được, nhưng… cậu tính sao?”

“…Em nghe theo senpai.”

Tôi rất muốn thử sức, nhưng ở đây có người kinh nghiệm hơn.

Nên để senpai quyết định vậy.

“Vậy thì tranh thủ đi. Thịt thỏ sừng ngon lắm đấy. Tôi sẽ ép nó vào góc, cậu kết thúc nó. Cẩn thận cú húc bằng sừng của nó— trúng phát là trọng thương đấy.”

Senpai nghiêm mặt.

“Em sẽ vòng lên từ vách đá phía sau.”

“Phía đó? Đó là nơi bọn chúng thường chạy thoát…”

“Không đâu. Em đọc trong cuốn Bách Khoa Quái Vật Canardia, chúng có xu hướng dùng chân sau khỏe để phóng ngược lên dốc khi gặp nguy hiểm.”

“…Cậu hiểu biết quá nhỉ. Tôi không cần lo nữa rồi. Khi sẵn sàng thì ra hiệu nhé.”

Tôi men theo sườn đá cao chừng 5 mét, lên được đỉnh dốc.

Sau khi chiếm được vị trí, tôi ra hiệu.

Ngay lập tức, senpai từ bụi nhảy ra, gây tiếng động lớn.

Thỏ sừng quay phắt đầu, phun một luồng nước cực mạnh như vòi cứu hỏa.

Rồi lập tức quay đầu — chạy về phía… chỗ tôi.

Tôi bật ma pháp cường hóa, nhảy từ trên dốc xuống, vung kiếm gỗ nện thẳng vào chiếc sừng — bộ phận phát ma lực — khi nó vừa lướt qua.

Sừng gãy đôi, nó mất thăng bằng, lăn xuống chân dốc.

Tôi giữ kiếm trước mặt, quan sát hồi lâu.

---

“Tuyệt vời.”

Senpai bước tới. Tôi hạ kiếm xuống, thở ra.

Anh ấy hình như đã tránh được đòn nước của con thỏ.

“Đây là lần đầu cậu chiến đấu à? Vậy mà xử lý nhanh gọn thật.”

“Thực ra… em định ra đòn nhẹ nhàng hơn. Nhưng lúc ấy lại nắm chặt kiếm quá, làm lệch tâm điểm. Xin lỗi vì làm hỏng nguyên liệu.”

Tôi nói, nhìn cái sừng bị gãy đúng đoạn giữa.

Gãy sát gốc là hỏng luôn viên ma thạch bên trong.

“Ahaha! Đừng buồn. Mục tiêu là kiếm đồ ăn mà. Thế là xuất sắc rồi. Tôi còn tưởng cậu đánh hụt, hoặc đập trúng bụng nó làm nội tạng nát bét, rồi thịt hôi thối không ăn nổi nữa kìa…”

“Vậy nên mới để cậu kết liễu. Nhưng thật lòng, tôi không nghĩ mình có thể ra đòn đẹp như vậy nếu đổi chỗ cho cậu đâu.”

“Nhờ cậu mà tối nay được ăn tiệc rồi.” — Senpai nói rồi bắt đầu rút máu con thỏ bên dòng suối.

“…Không kiếm cá nữa à?”

Tôi hỏi.

“Không. Con này đủ lớn với hai người rồi. Với lại chúng ta không có dụng cụ mang thịt về, nên sẽ ăn hết tại chỗ. Không xử lý ngay thì sẽ bốc mùi. Mà nếu rời suối để làm thịt thì mùi máu có thể dụ dã thú tới.”

Anh mổ bụng, bỏ nội tạng, rửa sạch bên trong.

Cảnh tượng khá ghê rợn, nhưng tôi vẫn không rời mắt — ghi nhớ từng bước trong đầu.

Sau khi xử lý xong, anh đưa tôi xách xác thỏ về [note75483]lán.

Tôi khẽ gật đầu, nâng thân con thỏ sừng — nặng hơn tôi nghĩ — rồi bước cùng senpai về chỗ nghỉ đêm.

Ghi chú

[Lên trên]
Lán theo nghĩa tiếng Việt là chỗ nghỉ tạm thời chỉ dựng ở qua đêm thôi
Lán theo nghĩa tiếng Việt là chỗ nghỉ tạm thời chỉ dựng ở qua đêm thôi
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Thề ghét nhất những chương về hoá học hay là thảo dược này kia rối não vl
Xem thêm