Học viện Kỵ sĩ và Pháp sư Hoàng gia Vương quốc Yugria đầy rẫy những nội quy, và một trong số đó là: ai cũng phải tham gia một câu lạc bộ. Nghe thì oai, bảo là để rèn nên những con người toàn diện, nhưng thực tế? Chỉ là hình thức thôi. Mấy câu lạc bộ hoạt động nghiêm túc giờ đếm được trên đầu ngón tay.
Thủ đô với vô số võ đường danh giá cho kẻ muốn học kiếm, hay những lò luyện ma pháp đỉnh cao phục vụ cho mọi sở thích. Xã hội càng hiện đại, đám học sinh càng lười tham gia mấy câu lạc bộ vớ vẩn. Ai mà rảnh đi lau bụi cho một căn phòng họp cũ kỹ, đúng không?
---
Một tháng sau ngày nhập học.
“Đừng chạy như cái xác vô hồn thế! Nghĩ xem, chạy để làm gì! Không ý chí, biến đi! Vứt cái tính nuông chiều đi! Chậm chạp, cút luôn! Vượt qua chính mình của hôm qua! Không làm được, về nhà mà ngủ!”
Tôi gào to, hóa thân thành huấn luyện viên khắc nghiệt, đứng giữa sân học viện lúc bình minh vừa ló dạng. Ánh nắng sáng sớm chiếu lên mặt cỏ còn đẫm sương, làm cả không gian như bừng sáng.
Bất ngờ thay, cả Lớp A năm nhất đều lũ lượt kéo nhau đi chạy bộ. Chắc tại hôm trước, tôi—một thằng mana làng nhàng—đã khiến cả lớp phải há hốc khi cầm cự trước Leo suốt trận đấu dài nửa tiếng.
Leo kể, trong 30 phút đó, cậu ta tiêu hao gần 70% trong 50.000 đơn vị mana khủng khiếp của mình. Tốc độ xoay chuyển mana của tôi nhanh đến mức cậu ta chẳng tìm nổi kẽ hở để tung chiêu can thiệp. Khi sắp bị áp đảo, Leo buộc phải dồn sức vào ma pháp cường hóa, tung những đòn mạnh hơn. Nhưng mấy đòn kiểu đó đâu kết liễu được tôi ngay. Cậu ta chật vật né chiêu, giữ khoảng cách, còn tôi thì cứ lao lên phản công, kéo trận đấu thành thế giằng co.
Ban đầu, ai cũng nghĩ tôi sẽ bị Leo đè bẹp, nhất là sau khi vừa đấu với Parry-kun mười phút trước đó. Leo, với dung lượng mana hiếm có—kiểu vài chục năm mới xuất hiện một lần—tự tin rằng chỉ cần kéo dài, tôi sẽ cạn mana. Cậu ta bịt kín sơ hở, chờ tôi gục ngã.
Nhưng mana cấp C của tôi, ha, tựa như dòng sông bất tận chẳng bao giờ cạn. Leo thú nhận, cậu ta toát mồ hôi hột khi thấy mana mình vơi dần, còn tôi vẫn lao tới như chẳng biết mệt.
“Cú đá cuối của cậu tạo khoảng cách, may sao tôi tung được ma pháp phát xạ. Nếu đấu lại, chưa chắc tôi thắng đâu” Leo nói, mặt nghiêm túc, không chút khoe khoang. Cậu ta đúng kiểu chỉ đến học viện để rèn luyện bản thân, chẳng màng thắng thua.
---
Ngày hôm sau, khi cả lớp nhất trí đề cử tôi ở lại Lớp A—một “ân huệ” tôi chẳng thèm—rắc rối cứ ập đến. Cả đám liên tục đi học muộn.
Để né bữa sáng kỳ quái của Sora, tôi dậy sớm hơn nửa tiếng, có mặt ở cổng chính lúc 5 giờ sáng, chạy vòng quanh học viện theo chiều kim đồng hồ. Nhưng chỉ có Leo theo kịp. Mấy đứa khác, vừa chạy được một phần ba, đã lần lượt bỏ cuộc, thở hỗn hển như cá mắc cạn.
Ngay cả Leo, khi tôi tăng tốc lên dốc, cũng ngồi bệt dưới gốc cây, nhìn tôi với ánh mắt oán thán kiểu “Cậu ta là quái vật à?”
Chờ lũ chậm chạp thì phí thời gian. Tôi có lịch trình riêng, thế là tôi bỏ mặc cả lớp, về ký túc xá, nuốt bữa sáng đắng nghét của Sora, rồi đến lớp trước 9 giờ 10. Nhưng chỉ có Leo và Dan—thằng nhóc mặt thường đứng nhì về mana—có mặt.
Dù chẳng nổi bật, Dan là thiên tài thực thụ. Nếu không có Leo, cậu ta chắc chắn dẫn đầu toàn trường.
---
“Allen Rovenne, ngươi định phá nát Lớp A ngay ngày thứ hai hả?”
Godorfun quắc mắt, giọng gầm như sấm tra hỏi khi cả lớp cuối cùng cũng lết đến trước 10 giờ sáng.
Ủa, tại tôi chắc? Tôi nhún vai, nhếch môi, ánh mắt đầy bất cần. “Tôi đâu ép họ chạy theo. Tự họ muốn, tự họ muộn. Mai chắc biết thân, mà rút lui thôi. Hôm nay kệ họ đi.”
Tôi liếc cả lớp, ánh mắt đầy khiêu khích như muốn nói "Ai dám trách tôi?". Hôm qua bị cả đám cười nhạo “đáng đời” tôi vẫn còn cay lắm.
Nhưng tôi đánh giá thấp cái gọi là niềm kiêu hãnh của Lớp A. Họ đều là những “kỳ tài trăm năm có một” ở gia tộc mình, chăm chỉ, nỗ lực không ngừng. Khác xa “Allen” ngày trước, một thằng nhóc lười biếng chỉ biết ngủ nướng.
“Hừ, ngươi chẳng màng giúp đám bạn đã đề cử ngươi, thậm chí dùng danh gia tộc để bảo đảm sao?” Godorfun gầm gừ, ánh mắt sắc như dao.
Họ lén cấu kết sau lưng tôi đấy chứ. Thành thật mà nói, tôi chả thiết tha gì Lớp A.
“Ồ, muốn tôi an ủi à? Này, Fey-sama! Sao im re vậy? Nghiên cứu ma cụ đến kiệt sức rồi hả? Có cần tôi gọi xe ngựa chở công chúa đến cổng từ mai không?” Tôi nhếch môi, châm chọc.
“Đủ rồi!” Fey trừng tôi, đôi mắt cay xè như sắp khóc, nhưng tôi chỉ cười khẩy, phớt lờ cô ta, lòng thầm khoái chí.
---
Sáng hôm sau, 5 giờ, cổng chính trống hoác. Leo cũng bỏ cuộc sau ngày đầu hả? Thật bất ngờ. Tôi nhún vai, chạy như thường lệ, gió sớm lùa qua tóc, mang theo cảm giác tự do.
Hóa ra, đám kiêu hãnh ấy đã lén dậy sớm hơn, tự điều chỉnh giờ chạy theo tốc độ riêng. Chắc Leo kể về màn nước rút lên dốc của tôi. Khi tôi đến con dốc tuyệt đẹp lúc 6 giờ, cả 19 đứa đã đứng đó chờ sẵn, mồ hôi nhễ nhại.
Thấy họ âm thầm cố gắng vì tôi, lòng tôi khẽ rung động.
“Cậu chạy từ lúc nào?” Tôi hỏi Coco, đứa hôm qua muộn nhất.
“3 rưỡi sáng. Hôm nay không thống nhất, mỗi người tự chạy,” Coco đáp, giọng hơi ngượng.
Hừ. Không bàn bạc, vậy mà ai cũng tự giác chạy để kịp giờ. Dù bị tôi chọc ngoáy, chẳng ai gục ngã. Ánh mắt họ, từ Fey đến Dan, từ Stella đến Kate, đều rực cháy đầy quyết tâm.
Tôi từng nghĩ rèn luyện là hành trình cô độc một mình. Khi thấy cổng trống, tôi chỉ nhủ “Kệ.” Nhưng giờ, nhìn đám bạn này… lòng tôi ấm lên.
Đến học viện này đúng là quyết định đáng giá.
Tôi gạt cái tính bướng bỉnh sang một bên, khoé môi cong thành nụ cười nhạt.
---
“Dậy sớm thế mà, trụ nổi không? Đừng ép chạy quãng đường dài giống tôi. Không bền thì phí công thôi” tôi nói, giọng nhẹ nhàng đi, như một người anh bất đắc dĩ.
Coco mím môi, ánh mắt lấp lánh. “Thể lực với ma pháp cường hóa của tôi tệ nhất lớp. Tôi không muốn thành kiểu quan chức ‘chỉ biết lý thuyết, vô dụng ngoài đời’ mà Godorfun sensei hay châm biếm. Tôi… cũng có ước mơ riêng. Cậu chia sẻ chút được không?”
Coco nhút nhát ngày nào đã biến mất. Thay vào đó là một ánh mắt kiên định, tràn ngập ý chí.
Tôi cười toe, lòng phấn khởi như vừa tìm thấy đồng minh. “Được thôi. Nhưng nghe này, đây chỉ là ý kiến cá nhân.”
Cả lớp xúm lại, mắt sáng rực như lũ trẻ chờ nghe chuyện phiêu lưu. Tôi hít một hơi sâu, bắt đầu kể, giọng đầy tự tin, như một người dẫn đường trên hành trình chinh phục giấc mơ.


7 Bình luận
ngắt câu cũng hơi kiểu văn tàu nhể